Dương Ân trở thành Dược Vương.
Các tướng sĩ đều chứng kiến khoảnh khắc suốt đời khó quên, nó sẽ trở thành đề tài trò chuyện những lúc rảnh rỗi trong đời họ.
Tất cả binh lính lần lượt tản ra, trong quân doanh luôn lặng lẽ có thêm vài phần sức sống, thỉnh thoảng họ lại nói tới Dương Ân, ai cũng tỏ vẻ vô cùng tôn sùng.
Lúc này, Dương Ân vẫn chưa thoát thân được, trong tay hắn còn hai viên đan vương, các tướng lĩnh khác đang đỏ mắt đố kị.
"Các vị tướng quân, những vương giả tu luyện hắc huyền khí mới thích hợp uống Địa Vương đan này.
Các vị đừng nhìn chằm chằm vào nó nữa!", Dương Ân bị mấy vị tướng quân có mặt nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ, hắn vội đáp.
Địa Vương đan không phải đan vương thông thường mà là đan vương thượng đẳng.
Hơn nữa, Địa Vương đan còn có một đường vân đan là vết tích do lôi kiếp để lại, chứng minh công hiệu của nó phi phàm, gần như không có tác dụng phụ, khó mà kiếm được ở Vương thành, không thích hợp với họ họ cũng muốn có.
"Dương Ân, ngươi ra giá, Địa Vương đan này bán cho ta đi!", Phần Thiên Hùng lên tiếng trước.
"Ta cũng muốn một viên, giá cả có thể thương lượng!", Hứa Đình Hoằng nói.
"Mọi người đều biết Địa Vương đan có giá trị quá cao, theo ta, hay là mỗi người chúng ta lấy ra thứ khiến Dương Ân hài lòng để trao đổi đi!", Tào Kiến Đạt đề nghị.
Những người khác nhao nhao gật đầu đồng ý với đề nghị của Tào Kiến Đạt, chỉ có như vậy họ mới có một chút cơ hội tranh đoạt với đại nguyên soái Phần Thiên Hùng.
Dương Ân lên tiếng: "Các vị tướng quân tạm nghe thuộc hạ nói một lời đã!", ngừng lại một lát rồi hắn nghiêm nghị nói: "Dương Ân có thể ra trận giết quân Man di cùng các vị tướng quân trong quân cũng là duyên phận, tin rằng mọi người cũng biết Dương Ân đã từng đắc tội quận chúa của Phúc An Vương nên mới khiến Dương Ân thân bại danh liệt, bị sung quân ra biên ải.
Ta không yêu cầu các vị tướng quân thay ta giải quyết chuyện này, chỉ cần sau này Dương Ân trở lại triều đình, các vị có thể lên tiếng ủng hộ Dương Ân một lần, Dương Ân tất sẽ đồng ý với các vị, chỉ cần trong tay các vị có đầy đủ dược liệu, Dương Ân chắc chắn sẽ luyện chế Địa Vương đan cho các vị!"
Dương Ân gây ra động tĩnh lớn như vậy là để nói câu này.
Hắn muốn buộc nhiều tướng lĩnh chịu ơn với mình, nhờ họ giúp hắn gầy dựng uy danh của nhà họ Dương.
Nghe Dương Ân nói vậy, các tướng lĩnh đều im lặng.
Nếu là người khác, họ nhất định sẽ đồng ý không hề do dự, nhưng Phúc An Vương là ai? Đây chính là đệ đệ của đương kim hoàng thượng, được phong vương phong tước cao quý, địa vị siêu phàm.
Sao họ có thể đối phó với ông ta? Đây há chẳng phải đang tạo phản ư?
"Các vị tướng quân đều không dám sao?", Dương Ân cau mày hỏi tiếp.
"Dương Ân, chuyện này thì không phải chúng ta không muốn giúp mà không có cách nào giúp được!", Phần Thiên Hùng nghiêm nghị nói, sau đó ông ta chân thành nói: "Mọi người đều biết là Phúc An Vương là ai, có lẽ con gái ông ta sai, khiến ngươi ấm ức, nhưng bọn họ thuộc dòng dõi quý tộc, thân là thần tử, chúng ta cũng không tiện chỉ trích.
Theo ta chuyện này bỏ qua đi, ta sẽ dốc sức giúp ngươi đạt được chức tướng quân hộ quân, chờ một thời gian thăng làm trung tướng, muốn được phong làm Bá tước cũng không khó, nếu công bố cấp bậc Dược Vương của ngươi, ngay cả phong hầu tước cũng là chuyện dễ dàng.
Đến lúc đó, chắc hẳn Phúc An Vương sẽ bảo con gái ông ta, từ đó cho ngươi một nấc thang để hòa giải, ngươi không nên xích mích với bọn họ, như vậy mọi người đều không có lợi gì!"
"Đại tướng quân nói đúng.
Dương Ân, ngươi hãy suy nghĩ kĩ rồi quyết định!", Hứa Đình Hoằng nói.
"Đúng vậy, mặc dù ngươi biểu hiện đủ xuất sắc, nhưng muốn làm khó một vương tước là chuyện không hề thực tế", Tào Kiến Đạt nói.
Những người khác đều đồng ý với lời của Phần Thiên Hùng.
Họ không thể vì một viên đan dược mà đối đầu với một Vương tước.
Đó cũng đâu phải vương tước bình thường mà là Vương tước mang huyết mạch hoàng thất.
Dương Ân suy nghĩ, có vẻ lời đề nghị khi nãy của hắn hơi bốc đồng.
Ngay lúc này, một Ưng Kị nhanh chóng bay vút tới.
Phần Thiên Hùng nhìn rồi nói: "Xem ra phần thưởng triều đình ban cho ngươi đã tới, trước tiên chúng ta cứ xem thái độ của triều đình với ngươi đã".
Dứt lời, ông ta dẫn đầu trở lại doanh trướng của mình.
Những tướng quân khác theo sau, Dương Ân do dự một lát rồi cũng qua đó.
Hắn cũng muốn biết rốt cuộc thái độ của triều đình với người vừa có tội vừa có công như hắn là gì.
Khi các tướng lĩnh tới doanh trướng của Nguyên soái, Ưng Kị bước xuống, cung kính giao thánh chỉ cho Phần Thiên Hùng rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Phần Thiên Hùng đích thân mở thánh chỉ ra.
Sau khi xem xong, ông ta hơi cau mày tuyên đọc: "Do Dương Ân từng là tội nhân, triều đình bác bỏ chức vị tướng quân hộ quân của Dương Ân, phong làm Thiên Lang tướng trấn thủ biên ải mười năm.
Sau khi tiếp tục lập kỳ công mới được trở về Vương thành!", ông ta ngừng một lát rồi bổ sung một câu: "Dương Ân tiếp chỉ!"
Thánh chỉ ban xuống khiến các tướng quân đang có mặt sững sờ.
Họ đều không ngờ triều đình đối xử với Dương Ân như vậy, rõ ràng những người đó không muốn Dương Ân trở lại Vương thành để được phong chức trong thời điểm hiện tại, càng không muốn đề bạt hắn quá nhanh, có thể thấy là còn lo ngại về Dương Ân.
Nhưng chức thiên tướng cũng không thấp, thường thì sau khi đạt cảnh giới Địa Hải, lập kỳ công một lần nữa đều được phong tước hiệu như vậy.
Đáng tiếc đây không phải là điều Dương Ân mong muốn.
Nếu như được đề bạt làm tướng quân hộ quốc, hắn vẫn có thể trở lại Vương thành nhận phong thưởng.
Còn chức Thiên tướng đủ để giản lược mọi thứ, chỉ cần Phần Thiên Hùng tuyên bố một tiếng là được, vẫn chưa đủ kinh động Hoàng thượng ban thưởng.
Còn tất cả điều khoản kèm theo buộc hắn phải trấn thủ biên ải mười năm, quả là muốn giữ chân hắn ở biên ải, không cho hắn trở lại Vương thành.
Các tướng quân nhìn Dương Ân, bọn họ không biết rốt cuộc thiếu niên này sẽ làm thế nào, tiếp chỉ hay là kháng chỉ không tuân theo?
Đây đúng là quyết định khó khăn!.
Danh Sách Chương: