Đầu hạ đã đến, thời tiết dần nóng lên.
Cây cối trong học viện Hoàng gia cũng dần tươi tốt, hoa cỏ nở rộ rực rỡ, đi đến đâu phong cảnh cũng đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi Dương Ân thoát khỏi đông đảo đệ tử, khi Trần Diệm đến viện của hắn lần nữa thì chỉ còn có Đường Hiểu Hàm, Vạn Lam Hinh, ba người ngũ hoàng tử Đường Thần Thành, những người khác đều bị chặn ngoài sân, không cho vào trong.
“Dương Ân, sau này ngươi chính là đại sư huynh của Đan viện đấy, ngươi phải đi đầu chỉ bảo bọn họ luyện ra nhiều đan dược tốt”, Trần Diệm dùng giọng điệu đầy ý tứ sâu xa nói với Dương Ân.
Trước đây ông ấy muốn Dương Ân làm phó viện trưởng không phải là vì muốn tốt cho đám đệ tử đó à.
Bây giờ Dương Ân cũng mang danh đại sư huynh rồi, ông ấy cũng muốn hắn dẫn dắt chỉ dạy hô.
Dương Ân khoát tay nói: “Trần lão, ông làm khó ta rồi đấy! Ta đến đây chỉ vì chức võ trạng nguyên thôi, không có thời gian làm mấy chuyện khác đâu.
Ông mau chóng ghi tên ta vào học viện đi.
Ta cũng không nói nhiều với ông nữa, ta còn phải về nhà ăn cơm nữa”.
“Đừng vội, ta mời các ngươi dùng bữa là được”, Trần Diệm níu hắn lại, sau đó nói tiếp: “Ta cũng không cần ngươi làm gì nhiều, chỉ cần khích lệ bọn họ một chút, có thể đào tạo ra một hai Dược Vương là ta đã mãn nguyện rồi”.
“Trần lão, ông làm vậy là ép người đó”, Dương Ân không tình nguyện nói.
Thời gian của hắn có hạn thật sự không muốn đi dạy dỗ người khác, chính hắn cũng đang trong quá trình tiến bộ.
“Ta biết là mình đang làm khó ngươi, ta cũng sẽ không bảo ngươi giúp đỡ ngươi vô điều kiện, ta dẫn ngươi đến kho thuốc của học viện cho ngươi tự chọn vài thảo dược để báo đáp, thế nào?”, Trần Diệm đưa ra điều kiện.
Dương Ân suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể đi xem thử, nếu không có thảo dược ta cần thì chuyện này xem như cho qua nhé”.
“Được, thế tối nay ngươi ở lại đây đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem.
Ta sẽ cho người chuẩn bị bữa tối, vừa lúc ta cũng muốn hỏi ngươi một chút về cách luyện đan”, Trần Diệm dứt khoát nói, sau đó cũng không đợi Dương Ân đồng ý đã vội vàng đi dặn dò người làm chuẩn bị cơm tối, ông ấy làm thế chỉ vì không muốn Dương Ân phản đối.
Dương Ân chỉ đành lộ ra vẻ bất lực, hắn lẩm bẩm: “Trần lão này đúng là khiến người khác khó xử”.
“Dương Ân ca, huynh ở lại một hôm cũng tốt, huynh đã là đại sư huynh của Đan viện, nếu không ở lại Học viện thì có chút không ổn lắm”, Đường Hiểu Hàm vui vẻ nói.
Nàng ta vốn dĩ có nơi ở tại học viện, có về hoàng cung hay không thì cũng chẳng sao, chỉ cần bảo người về báo an toàn là được nhưng chỉ cần có thể ở cùng với Dương Ân, dù ở đâu, nàng ta cũng rất vui.
Vạn Lam Hinh nói: “Ta về nói với Dương thúc một tiếng nhé”.
Dương Ân xua tay nói: “Tỷ cũng ở lại đi, chẳng phải nguyện vọng của tỷ là trở thành đệ tử của học viện sao? Dù tỷ đã bỏ lỡ cơ hội nhưng bây giờ ở lại đây để cảm nhận một chút cũng được”.
“Được, thế ta ở lại!”, Vạn Lam Hinh cười nhạt.
Vừa rồi cô ta nói thế chẳng qua muốn thử xem Dương Ân có phản ứng gì, cô ta đâu thể để một mình Dương Ân ở lại đây được, ngộ nhỡ bị công chúa câu mất hồn thì làm sao.
Đường Hiểu Hàm thoải mái tự nhiên kéo cánh tay Vạn Lam Hinh nói: “Lam Hinh tỷ, tỷ cũng ở lại đi! Trong viện của ta vẫn còn phòng, chúng ta ở chung nha”.
Đường Hiểu Hàm nói thế, Vạn Lam Hinh chợt có thêm chút thiện cảm với cô công chúa này, dù nàng ta có ý tốt hay không thì giờ nói thế trước mặt nhiều người, điều đó đã không phải việc dễ dàng gì.
Lúc này cuối cùng Đường Thần Thành cũng có cơ hội lên tiếng, hắn ta nói với Dương Ân: “Dương thiếu, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Dương Ân khẽ gật đầu, sau đó đi sang một bên nói chuyện với hắn ta.
“Ngũ ca, hai người có gì mà không thể để bọn muội biết thế”, Đường Hiểu Hàm bĩu môi bất mãn nói.
Đường Thần Thành quay đầu lại cười nói: “Chuyện không thể nói của đàn ông”.
Dương Ân và Đường Thần Thành đến một góc, sau đó Đường Thần Thành hơi cúi người xuống nói: “Xin lỗi Dương thiếu!”
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc họ đều sẽ ngây ngốc há hốc mồm mất.
Đường đường là ngũ hoàng tử mà lại xin lỗi một người ngoài hoàng thất, thế đời thay đổi rồi à?
Dương Ân bình tĩnh nói: “Ngũ hoàng tử, Dương Ân ta không nhận nổi lời xin lỗi này đâu”.
“Không không, Dương thiếu, ngươi nhận nổi! Ta đã không thực hiện được lời hứa của mình, còn mong Dương thiếu tha lỗi, sau này ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp”, Đường Thần Thành chân thành nói lại lần nữa.
Ở biên quan, sau khi Đường Thần Thành bị đứt cánh tay, Dương Ân từng đưa ra điều kiện là sau khi nối tay lại, trở về Vương thành thì Đường Thần Thành nhất định phải quan tâm chăm sóc cha mẹ hắn, hơn nữa còn phải nói giúp nhiều lời hay về hắn cho Hoàng thượng nghe, cố gắng lót đường cho hắn quay về..
Danh Sách Chương: