Đám linh yêu và dã thú trong bán kính mấy chục dặm đều bị doạ sợ đến nỗi co rúm, lực phá huỷ đó quá kinh người, quá đáng sợ.
Hoàng Phủ Chiến Hùng, Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc đã đi xa đương nhiên cảm nhận được tình hình ở phía đó, hai người sau thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, và đều cảm nhận được nơi nổ tung kia chính là nơi họ vừa rời đi.
“Được rồi, A Ngọc, chúng ta trở về thôi”, trên khuôn mặt Hoàng Phủ Chiến Hùng không hề tỏ ra điểm nào bất thường mà dịu giọng nói với con gái mình.
Ông ta bước xuống từ trên lưng con sư tử lông vàng của mình, nhường cho con gái, còn mình thì tung một đôi cánh huyền khí màu vàng, chuẩn bị rời đi.
“Cha, người dùng hoả lôi sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi cha mình.
“Ừ, dám ức hiếp con gái rượu của cha thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nhẹ nhàng đáp lại, ngừng một lát, ông ta lại nói: “Đi thôi, thiên yêu đó không cần quan tâm nhưng nhóc đó thì nhất định phải chết”.
Hoàng Phủ Chiến Hùng thân là vương của một tộc, tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ.
Con gái của ông ta bị kẻ khác ức hiếp, nếu không có phản ứng gì thì trưởng tộc như ông ta còn có uy nghiêm nữa không?
Không biết tại sao, trong lòng Hoàng Phủ Minh Ngọc cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta không muốn Dương Ân chết, nhưng cô ta lại rất rõ uy lực của hoả lôi, kể cả vương giả còn bị nổ chết, huống hồ Dương Ân vẫn chưa phải là vương giả.
Hoả lôi là lợi dụng huyền linh thạch, hoả thạch và yêu đan, kết hợp với sức mạnh của sấm luyện thành, là vũ khí đại sát đáng sợ, một khi bị dẫn nổ thì không thể tính toán được uy lực.
Hoả lôi không dễ chế tạo, ở giới thế tục cũng không có ai có thể chế tạo được, chỉ có thế lực giới siêu phàm mới có thể luyện thành.
Hoàng Phủ Chiến Hùng huy động vũ khí đại sát như vậy rõ là một lòng ép Dương Ân vào chỗ chết, chỉ cần Dương Ân chết thì ông ta tin tưởng rằng thiên yêu kia cũng không dám gây rối với tộc Man di của chúng.
Chúng thật không phải kẻ ăn chay.
Đúng lúc, chúng đang nhanh chóng rời đi thì một sức mạnh to lớn tấn công lên không trung, mấy cột nước xông lên trời như lưỡi dao sắc bén chớp mắt tấn công bát kị đang bay xa kia.
Những con đại bàng đang bay lượn hoàn toàn không kịp kêu lên đã bị đánh nát thành một bãi máu.
Âm thanh ầm ầm phía xa không ngừng vang lên, thanh thế đó không kém tiếng nổ của hoả lôi chút nào.
“Không hay rồi, chạy mau”, Hoàng Phủ Thái Canh thất thanh hô lên.
“Đi!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Ông ta tăng tốc đưa Hoàng Phủ Minh Ngọc trở về tộc Man di.
Toàn bộ 3000 quân Man nhanh chóng rời đi, không kẻ nào dám dừng lại.
Phía đầm nước bên kia, Dương Ân không chết.
Hắn chỉ bị doạ cho sợ mất mật, nếu không phải là Rùa yêu kịp thời dốc sức mở năng lực phòng ngự của lão thì Dương Ân thật sự sẽ bị nổ thành thịt băm, chứ không thể sống tới giờ.
Có thể nhìn ra điểm này từ núi non bốn phía bị san phẳng.
Đồng thời, nếu là thiên yêu khác ở đây, cũng chưa chắc đã bảo vệ được Dương Ân, bởi vì, không có nhiều linh yêu mà có sức phòng ngự sánh được với Rùa yêu.
“Hay cho vua tộc Man di quả quyết vô tình, lão Rùa đuổi theo giết ông ta đi”, Dương Ân tức tối gầm lên.
“Không nên nóng nảy, ở dãy núi này không chỉ có một lão yêu như nó, còn có những lão yêu khác.
Chúng đã nhận ra động tĩnh rồi, nếu chọc giận chúng thì nhiều phiền phức lắm, cũng nên rời khỏi đây thôi”, Tiểu Hắc nói.
“Coi như chúng may mắn!”, Dương Ân không cam lòng nói: “Có lẽ chúng sẽ không quay lại nữa đâu, ta lưu lại đây tu luyện thêm vài ngày, ta cảm thấy ở đây tu luyện nâng cấp rất nhanh”.
“Ngươi thật sự cho rằng nơi thiếu nước thì ngươi không nâng cấp nổi sao?”, Tiểu Hắc hỏi ngược lại.
Dương Ân trả lời: “Không phải vậy à?”
“Nói mơ gì đấy, đương nhiên không phải”, Tiểu Hắc không nể nang gì mà trả lời.
Sau đó, nó lại nói: “Ngươi mới trải qua hai lần tôi luyện cực hạn vẫn chưa đủ, cần phải hoàn thành bảy lần tôi luyện mới được, còn phải tìm rất nhiều dược liệu.
Ngươi cũng phải cọ sát mà luyện tập thêm một bước.
Hơn nữa, ngươi không muốn Khỉ Gầy hồi phục sớm hơn sao?”
“Đúng rồi, chuyện của Khỉ Gầy cần gấp hơn, vậy chúng ta nhanh đi thôi”, Dương Ân nghĩ tới điều này thì hô lên.
Trước mắt, Khỉ gầy bị Tiểu Hắc tiên đoán là không chết được, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cứ như vậy thì thân thể sẽ suy sụp, vì vậy nên bắt buộc phải nhanh chóng giúp hắn ta khôi phục lại.
Dược vương Xúc Hồn Đằng chính là mục tiêu mà họ phải tìm.
Như vậy mới có thể luyện chế được Hồn đan dược, để Khỉ Gầy hồi phục lại.
Cứ như vậy, Dương Ân cõng Khỉ Gầy, đang muốn nhờ Rùa yêu đưa họ đến vùng đầm lầy, nhưng Tiểu Hắc đã ngăn lại rồi nói: “Muốn lão Vương Bát này làm gì, muốn nó luyện cái rắm cho ngươi sao.
Lão Vương Bát nhanh đưa cái đồ chơi trong đầm nước của ngươi ra đây cho ta, Tiên Hoàng ta chuẩn bị đi rồi”.
“Vâng, Tiên Hoàng đại nhân!”, lão Rùa không dám phản đối một lời.
Lão nhanh chóng lui vào trong đầm nước, một lát sau lại hiện ra, nhả ra một gốc dược vương “Thuỷ Tiên Hoa” cho Tiểu Hắc.
Thuỷ Tiên Hoa là một thảo dược sinh trưởng ở vùng nước đáy.
Nó hấp thu tinh hoa trong nước, sở hữu thuỷ huyền lực nồng đậm tột độ, một khi nuốt xuống thì ngay cả cảnh giới cấp tướng thì cũng sẽ gia tăng sức mạnh bộc phát, đột phá một, hai phẩm cảnh là chuyện nhỏ, thậm chí có thể giúp cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp nâng cao một, hai phần cơ hội đột phá thành cảnh giới cấp vương, sở hữu hiệu quả trị liệu cực mạnh, có lực tương tác với thuỷ huyền lực.
Dương Ân nhìn mà thấy đỏ mắt, nhưng Tiểu Hắc đã thu nó lại, nên chỉ đành nói với lão Rùa: “Lão Rùa, ông có dược vương cho Tiểu Hắc mà không cho ta sao? Có phải là coi thường Tử Tước ta không!”
Lão Rùa không thể không nhả ra một hạt châu, miệng nói tiếng người: “Ta cảm thấy ngươi có duyên với tộc ta, viên “thuỷ huyền châu” này do ta tạo ra, tặng cho ngươi nhé”..
Danh Sách Chương: