• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Quá nhiều rồi

“Chuyện này... Cậu nhóc này...”

“Anh Đồng, tôi không còn là trẻ con nữa. Được rồi, chuyện của tôi tạm thời cứ đến đây đã. Bây giờ quan trọng nhất là tỉ lệ đổ vốn và phân phối của đôi bên, đối với vấn đề này, anh Đỗ và ông Suchat cần một vài việc để suy xét. Chi bằng chúng ta tạm thời lược bớt vấn đề này mà nói đến những chuyện khác, ví dụ như sẽ làm miếng đất nào trước, tình hình đất đi ở đó, kế hoạch ban đầu của dự án, vân vân.”

Đồng An Chi cũng gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Cũng được, vậy thì tạm thời không nói đến vấn đề này nữa.”

Đỗ Minh Cường cũng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tạm thời gác vấn đề này qua một bên.”

Nói đến đây, bầu không khí lại khôi phục trạng thái thả lỏng và hòa hợp như ban nãy, Đồng An Chi cũng bắt đầu thảo luận với mấy người kia về chuyện của miếng đất.

Trên thực tế, trong số họ chỉ có mỗi Đồng An Chi là dân chuyên. Hiển nhiên, ông ấy đã tìm hiểu vì chính sách và thị trường của Xiêng La, gần như hiểu biết về tất cả các phương diện.

Khi liên quan đến vấn đề hành chính thì cùng lắm có thêm Sangsu hiểu biết.

Đỗ Minh Cường và Suchat lúc trước chưa từng có việc gì dính tới bất động sản, giống như tôi vậy, là ba kẻ hỏi gì thì cũng không biết.

Qua lời giải thích của Đồng An Chi và Sangsu, tôi biết được một số chính sách và quy định của Xiêng La trong mảng bất động sản, ví dụ như phân hóa màu sắc của các khu đất. Khu đất mà Đồng An Chi ưng ý nhất được chia thành màu nâu, thuộc khu vực đất dùng cho nhà ở với mật độ cao.

Ví dụ như Xiêng La không có cách nói “hệ số sử dụng đất”, nhưng sẽ có đủ loại tiêu chuẩn rõ ràng, ví dụ như độ cao của kiến trúc không được vượt quá hai lần độ rộng của con đường giáp ranh, độ rộng này bao gồm cả vỉa hè, bồn cây và khoảng cách từ khối kiến trúc đến mép đường, vân vân...

Một khối kiến trúc cách đường 10 mét, vỉa hè rộng 3 mét, bồn cây rộng 2 mét, độ rộng của các làn đường là 12 mét, vậy nên khối kiến trúc này không được cao quá 54 mét, tương đương với việc chỉ có thể xây khoảng mười lăm tầng thôi.

Ví dụ như báo cáo đánh giá tác động môi trường của Xiêng La, gọi tắt là EIA, thứ này rất phức tạp. Nếu hàng xóm ở quanh mảnh đất này có ý kiến về dự án, cảm thấy khu chung cư sẽ che khuất ánh sáng mặt trời của họ hoặc làm ô nhiễm không khí của họ, không đồng ý xây dựng tòa cao ốc ở đây thì có khả năng sẽ không lấy được EIA.

Đối với tình hình này, trước hết phải dùng một số biện pháp khách sáo, ví dụ như mua quà tới thăm hỏi và thuyết phục hàng xóm.

Các biện pháp kém khách sáo hơn thì giao cho Đỗ Minh Cường và Suchat xử lý.

Thêm nữa, đất đai ở Xiêng La đều thuộc sở hữu tư nhân hoặc doanh nghiệp, không phải như ở Hoa Hạ cứ có quan hệ là được, ở đây bắt buộc phải dùng tiền thật bạc thật để đánh động người ta.

Vả lại giá đất ở Chiêng May chẳng hề rẻ, không kém hơn thành phố tuyến hai ở Hoa Hạ là bao. Ở khu vực thành thị phồn hoa thì nơi đắt nhất có thể lên đến hơn 200 nghìn baht cho một waa vuông.

Một waa vuông của Xiêng La tương đương với 4m2, nơi nào đắt thì cũng tương đương với 50, 60 nghìn baht một mét vuông, đổi thành tệ cũng đến hơn mười nghìn tệ một mét vuông.

May mà mảnh đất mà Đồng An Chi ưng bụng không nằm ở khu đất phồn hoa tấp nập nên giá cả cũng rẻ đi nhiều, theo những gì ông ấy và Sangsu tìm hiểu được thì giá đất nền ở khu đó dao động trong khoảng một trăm nghìn đến 130 nghìn baht một waa vuông.

Khu đất nền rộng mười nghìn waa vuông, chỉ riêng tiền mua đất đã cần hơn một tỉ baht Xiêng La, chẳng trách Đồng An Chi nói tốt nhất nên đầu tư từ 1 tỷ rưỡi tới 2 tỉ, nếu không đến cả tiền mua đất cũng phải gom góp.

Cứ như thế mà tính thì sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền, tóm lại ngành này không dễ dàng như tưởng tượng đâu.

Đây mới chỉ là vốn đầu tư cho dự án đầu tiên thôi, sau này khi các dự án càng làm càng lớn, chắc chắn sẽ phải thêm tiền đầu tư, khi làm dự án lớn có khả năng sẽ cần tới vài tỷ hoặc hàng chục tỷ ở bước đầu.

Đến lúc đó, tôi cũng không biết bản thân mình tìm đâu ra tiền mà đầu tư.

Cuộc đối thoại này cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu từ sáu giờ, ăn cơm xong đã gần bảy giờ, sau đó bàn bạc tới tận chín rưỡi mà chỉ nói tới một số ý tưởng ban đầu và vài vấn đề dự đoán trước thôi.

Đồng An Chi biết tôi còn phải chạy đi tụ tập với bạn cùng lớp, cho nên lúc chín giờ rưỡi ông ấy đưa ra đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi. Đợi Đỗ Minh Cường và Suchat suy nghĩ xong, đôi bên lại tìm thời gian gặp mặt và đàm phán sâu hơn.

Nhóm người Đỗ Minh Cường không níu kéo thêm, họ vui vẻ tạm biệt nhau.

Suchat không tìm mấy em gái xinh đẹp tới, dù gì ông ta vẫn chưa rõ tính cách của Đồng An Chi. Khi ra khỏi phòng, thấy mấy cô gái người Xiêng La trẻ trung xinh đẹp đang đứng ở phía đối diện không làm gì cả, chỉ dịu dàng chào hỏi Đồng An Chi và tôi.

Suchat ám thị một câu rất đúng lúc, hỏi Đồng An Chi tới Chiêng May đã quen chưa, có cần sắp xếp vài cô gái làm hướng dẫn viên du lịch không.

Đồng An Chi từ chối một cách uyển chuyển.

Ông ấy cũng không phải dạng người quá đứng đắn hay bảo thủ, nhưng vừa mới quen Suchat chưa được bao lâu, không đến mức lần đầu gặp mặt đã nhờ đối phương tìm gái, vả lại tôi từng gặp vợ của ông ấy, rất trẻ và xinh đẹp.

Khi đi ra khỏi club, Đỗ Minh Cường hỏi tôi, có cần sắp xếp xe cho tôi không. Thông tin của ông ta rất nhạy, đã biết tôi có bạn cùng lớp tới Xiêng La này rồi.

Tôi từ chối vì đã tự thuê một chiếc xe Hiace, không cần dùng đến xe khác.

Còn về việc đi lại của tôi thì đã có xe tuk tuk, cũng có đội quân xe máy của Bansha, rất tiện lợi.

Sau khi trịnh trọng tạm biệt đám người Đỗ Minh Cường ở cửa club, tôi và Đồng An Chi ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà ông ấy thuê, đi về khu vực thành phố.

“A Dương, có phải cậu cảm thấy yêu cầu mà tôi đưa ra quá cao? Dù gì Đỗ Minh Cường và Suchat cũng đã giúp đỡ tôi trên phương diện hành chính và phi hành chính, cũng coi như giúp sức cho dự án rồi.” Sau khi lên xe, Đồng An Chi hỏi tôi một câu rất thâm thúy.

Tôi lắc đầu: “Không đâu, người làm ăn muốn kiếm thêm chút lợi ích cho mình là đúng đắn thôi. Huống hồ trong lúc thương lượng giá cả, nó cũng là một cách thể hiện ra lập trường và thái độ của bản thân cùng nguyên tắc kinh doanh, có thể cho họ biết rằng, anh là một người làm ăn chân chính và tinh tường. Như vậy, trong quá trình hợp tác sau này, họ mới không gây rắc rối cho anh.”

“Ha ha ha...” Đồng An Chi bật cười vỗ vai tôi: “A Dương à, tôi tưởng rằng cậu chỉ nghĩ được đến điều thứ nhất, không ngờ cậu còn có thể nghĩ đến điều thứ hai. Không sai, sở dĩ tôi đưa yêu cầu cao như vậy, thái độ cứng rắn như vậy, là vì muốn thể hiện rõ thái độ và lập trường cho họ biết, tuy tôi chỉ là một ông già, nhưng đầu óc không hề lẩm cẩm, để họ sau này đừng tùy tiện gây rắc rối cho tôi.”

Tôi cười cười, không tiếp lời ông ấy.

“À phải rồi, A Dương, giờ này thì bạn cùng lớp của cậu chắc cũng ra ngoài chơi rồi nhỉ, cậu không hỏi xem họ đang ở đâu à? Tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó luôn.”

“Được, để tôi hỏi thử xem.”

Tôi mở WeChat, phát hiện họ bàn bạc về đủ thứ chuyện phong tục tập quán, gửi rất nhiều hình ảnh, mấy tấm ảnh gần nhất là ở trong một quán bar, trong đó có vài tấm ảnh về một người ăn mặc hở hang không rõ là phụ nữ hay người chuyển giới đang biểu diễn trên sân khấu.

Không thể nhìn ra được quán bar nào từ tin nhắn trong nhóm chat, tôi đành gọi điện thoại cho Từ Triết, sau khi hỏi rõ địa điểm mới bảo với tài xế mà Đồng An Chi thuê từ công ty bảo vệ ở bản địa.

“A Dương, ban nãy cậu từ chối nhận nhiều cổ phần hơn, có phải chỉ tạm thời hòa hoãn cảm xúc của Suchat không?” Đồng An Chi lại hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không đâu, anh Đồng, tôi thực sự cảm thấy 5% quá nhiều, 2% đối với tôi mà nói đã là không ít. Tôi không muốn chiếm đoạt nhiều lợi ích từ anh và họ, như thế tôi thật sự sẽ thấy rất áy náy.”
Chương 152: Chốn hoan lạc

Đồng An Chi chăm chú nhìn tôi, một lát sau mới lắc đầu: “A Dương, cậu đối xử với bạn bè như thế thì được, có tình có nghĩa, không tham lam. Nhưng trong kinh doanh, phải biết kiếm được lợi ích có nhất cho mình. Người không thích tiền không phải người làm kinh doanh đủ tiêu chuẩn, người không biết tranh giành lợi ích lớn nhất cho bản thân rất khó thành công.”

Tôi cười cười: “Anh Đồng, bản thân tôi hiểu rằng, bất kể làm kinh doanh hay kết giao bạn bè đều phải có nguyên tắc và phải kiên trì với chính mình. Bất kể thành công hay không, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.”

Đồng An Chi lại chăm chú nhìn tôi trong chốc lát rồi gật gật đầu, như có điều gì đó cần suy ngẫm: “A Dương, đối với tôi mà nói, giành được lợi ích lớn nhất là cách thức thành công. Nhưng những điều cậu vừa nói, có lẽ mới là cách thức thành công của cậu. Tôi không muốn thay đổi cậu, nếu cậu không còn là cậu nữa, có lẽ không thể thành công, chỉ có thể gặt được thành quả khác hoàn toàn với mong muốn.”

“Anh Đồng có thể hiểu được thì tốt rồi.”

“Hiểu chứ, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không vì những lời đó của cậu, tôi sẽ không hiểu rằng mỗi người có đạo lý thành công khác nhau. Tôi sống đến chừng này tuổi đúng là uổng phí mà.”

“Anh Đồng khiêm tốn quá! À phải rồi, đám bạn tôi đang uống rượu trong quán bar, hình như đang xem người chuyển giới biểu diễn, anh Đồng muốn qua đó ngồi một lát, uống vài ly?” Tôi không muốn tiếp tục chủ đề tâng bốc lẫn nhau nên chủ động đổi sang đề tài khác.

Đồng An Chi mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi già thế này rồi, không đi góp vui được đâu. Người chuyển giới biểu diễn chói mắt lắm, tôi sợ tim gan mình không chịu nổi. Cậu cứ chơi vui vẻ với bạn bè thôi.”

“Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ hẹn anh Đồng ăn cơm.”

“Được, ăn cơm không thành vấn đề. Tôi vẫn chưa quen thuộc đường sá nơi này lắm. Đến lúc đó cậu dẫn tôi đi ăn mấy món ăn nhé, nhân lúc răng lợi còn khỏe, phải nếm nhiều mỹ vị khắp nơi.”

Cứ thế, tôi dẫn dắt chủ đề tới ẩm thực của Xiêng La.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa một quán bar nằm ở vị trí khá khuất.

Sau khi tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngẩng đầu nhìn quán bar này, cảm thấy khó hiểu không biết tại sao đám Từ Triết với Ôn Hân lại chạy tới đây, vì nơi này không phải phố thị nhộn nhịp, thậm chí còn hơi hẻo lánh.

Đám Từ Triết đang ở trên tầng hai, vừa vào quán bar, tôi đã đi thẳng lên cầu thang.

Ánh đèn mờ ảo lẫn chút hồng hồng tím tím của tầng hai tạo cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không khí tràn ngập mùi nước hoa nữ và mùi rượu. Mấy người không rõ nam hay nữ nhưng thân hình rất mềm mại uyển chuyển trên sân khấu đang múa cột, họ mặc đồng phục nhân viên phục vụ rất mát mẻ. Một bộ phận tiếp viên nữ ăn mặc còn thoáng mát hơn đang lượn đi lượn lại. Lẫn cùng thứ âm nhạc rất có tiết tấu là tiếng hoan hô của đàn ông và tiếng cười khúc khích của phụ nữ, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng ly cốc va chạm.

Đây là chốn hoan lạc, thiên đường mua vui của đàn ông, thế giới phóng túng của đàn bà.

Khi đến gần góc khuất, tôi tìm thấy đám bạn cùng lớp, bao gồm chín người, năm nam bốn nữ, đang ngồi quanh một hàng ghế lô, vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ.

“Hi, Phương Dương, bên này nè.”

Ôn Hân tinh mắt, vừa liếc đã thấy tôi nên vẫy vẫy tay với tôi, đồng thời chủ động nhích sang một bên, chừa chỗ trống bên cạnh cô ấy.

Tôi mỉm cười bước qua đó, chào hỏi Từ Triết, Ôn Hân và từng người trong số họ, bao gồm cả Hoàng Lễ Thành và một người bạn khác – chập tối ngày hôm nay hai người này mới tới, tôi không thể đi đón họ được.

“Yo, ông chủ Phương cuối cùng cũng chịu tới, bàn chuyện làm ăn sao rồi hả?” Hoàng Lễ Thành nở nụ cười bằng mặt không bằng lòng rồi hất hất cằm với tôi.

“Xin lỗi vì đến muộn, cuộc hẹn này đã định sẵn từ trước rồi nên không bỏ được, xin lỗi nha.”

Tôi mỉm cười nói vậy rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hân.

Ghế ngồi ở hàng ghế lô là sofa, ở giữa không có vách ngăn, mười người ngồi cũng khá chen chúc, sau khi ngồi xuống tôi gần như dính sát vào Ôn Hân.

Bên cạnh không còn chỗ để nhích thêm nữa, bất đắc dĩ, tôi đành cố gắng ngồi thẳng người, không để bản thân quá gần Ôn Hân.

Dường như cô ấy không hề để tâm, chủ động đưa cho tôi một cái cốc, rót sẵn bia rồi đưa qua.

Cô ấy mặc một chiếc váy liền hở vai màu đen, chất liệu hình như rất mỏng, lúc rót bia và đưa tới, không khỏi va chạm với tôi vài lần, tôi có thể cảm nhận được bờ vai bóng loáng và nhiệt độ cơ thể qua lớp vải mỏng.

“Ông chủ Phương đến muộn, hãy tự phạt ba cốc đi.” Hoàng Lễ Thành ở bên cạnh lại hô lên.

“Đúng vậy, đến muộn phải tự phạt ba cốc, đừng làm mọi người mất hứng nhé.”

“Ba cốc ba cốc.”

Lưu San San và một người bạn khác cũng reo hò theo.

Tôi cười cười: “Ừ, tôi tự phạt ba ly.”

Nói xong, tôi uống cạn cốc bia Chang được rót đầy ắp.

Chỉ là rượu thôi mà, với tửu lượng mà tôi từng luyện tập để bàn bạc với đối tác trước khi ngồi tù thì đừng nói là ba cốc, ba chai cũng không đáng kể gì.

Uống xong một cốc, Ôn Hân chủ động rót đầy cho tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhanh chóng uống xong ba cốc, được Ôn Hân rót đầy thêm cốc nữa, bèn giơ cốc bia lên và nói: “Các vị, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tụ tập cùng mọi người. Cốc này xin kính mọi người, chúc mọi người thăng quan phát tài.”

Nói xong, tôi lại dốc cạn một cốc nữa.

“Trước kia chúng tôi thường xuyên tụ tập đấy chứ, do cậu bận ngồi tù nên không tham gia được thôi.” Hoàng Lễ Thành nói với vẻ quái gở.

“Hoàng Lễ Thành, nói cái gì đấy?” Ôn Hân nhíu mày với vẻ bất mãn.

“Nói sự thật thôi mà.”

“Cậu còn dám nói à?” Giọng điệu của Ôn Hân lạnh đi.

Hoàng Lễ Thành dẩu môi, nhưng không nói tiếp nữa.

Tôi không muốn làm họ mất hứng nên chỉ cười cười như không hề để tâm: “Quả thật là tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tụ tập cùng mọi người, lần này phải bù đắp lại tới nơi tới chốn, sau này cũng phải thường xuyên tụ tập mới được, nào, mọi người cạn ly nhé.”

Tôi cầm một chai bia khác, tự rót đầy cốc của mình rồi lại giơ lên lần nữa.

Đúng lúc này, có một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đột nhiên ghé tới, dùng tiếng Anh xì xà xì xồ nói gì đó với Ôn Hân.

Tiếng Anh của tôi dở tệ, chỉ nghe được trong đó hình như có mấy câu gì mà “cô gái ơi, em rất xinh đẹp” “mời em uống một ly”.

Nhưng chỉ với mấy câu đó thôi, tôi cũng cảm thấy không quá ổn rồi.

Trước kia thường xuyên nghe được một từ không quá hay ho, cũng thường xuyên nghe nói rằng đám người tóc vàng mắt xanh đến châu Á tán gái rất dễ, nhất là ở Hoa Hạ, chỉ cần tán đểu vài câu ở quán bar là có thể đưa được phụ nữ đi.

Tôi còn từng nghe nói, ở bên ngoài một quán bar nào đó ở xứ Cảng Thành nào đó, một người đàn ông tán gái ngay trước mặt bạn trai của người ta, sau đó hôn cô gái kia ngay trước mặt bạn trai của người ta, mặc cho người bạn trai lôi thế nào cũng không thể tách được cô gái ra.

Hiển nhiên, chúng tôi đụng trúng loại người này rồi.

Bao gồm cả tôi thì ở đây rõ ràng có tới sáu thằng đàn ông, gã Tây tóc vàng mắt xanh kia vẫn dám tán tỉnh Ôn Hân.

Cái thằng này lá gan bự thế nhỉ!

Tưởng tôi không tồn tại thật à?

Sau khi gã Tây tóc vàng mắt xanh kia ghé tới tán tỉnh Ôn Hân, bàn của chúng tôi đột nhiên im phăng phắc, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Ôn Hân và gã Tây rác rưởi kia.

Tôi không lên tiếng ngăn cản, vì phải xem xem Ôn Hân có từ chối đối phương không.

Lỡ như Ôn Hân muốn đi theo gã tóc vàng mắt xanh ngũ quan sắc lẻm này, há chẳng phải tôi lo chuyện bao đồng ư?
Chương 153: Phiền phức

“Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng không uống với anh được.” Ôn Hân bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh.

Giọng điệu của cô ấy rất chậm, câu chữ cũng rất rõ ràng, nên tôi có thể nghe hiểu được.

Tôi cũng thầm thở phào một hơi.

Nhưng tên người nước ngoài kia không chịu rời đi, mà vẫn bô bô nói, trong đó vẫn có câu “Rất đẹp” “Kết bạn” “Uống một ly” gì đó.

Lúc tôi đang định đứng dậy, Hoàng Lễ Thành ngồi phía bên kia cạnh Ôn Hân đã đứng lên trước, cậu ta bực bội xua tay, nói bằng tiếng Anh bập bẹ: “Bạn tôi bảo anh đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”

Gã người nước ngoài đó chợt cao giọng, phách lối lớn tiếng với Hoàng Lễ Thành, toàn mấy câu chửi thề như “F*ck”, mùi rượu nồng nặc phả ra.

Hoàng Lễ Thành rõ ràng đã nổi giận, lập tức đi ra, dùng ngực huých đối phương, miệng cũng không ngừng chửi bới.

Từ Triết và ba người đàn ông khác cũng đứng dậy đi ra, vây quanh tên đó.

Tôi không đứng dậy, mà bình tĩnh quan sát gã người nước ngoài đó và mọi người ở xung quanh.

Sau khi bị bao vây, gã người nước ngoài có vẻ thẹn quá hóa giận, gào về phía sau bằng tiếng Anh, rồi lại hét lên bằng tiếng Xiêng La về phía góc phòng hẻo lánh.

Không sai, là tiếng Xiêng La, tôi nghe thấy rõ ràng, tiếng Xiêng La của gã rất lưu loát.

Đủ để chứng minh, gã người nước ngoài này đã sống ở Xiêng La rất lâu, hơn nữa có thể còn quen người của quán bar này, không thì gã sẽ không gọi người ở góc phòng.

Quả nhiên, sau khi gã gào lên, một người thanh niên xăm mình đang ngồi ở góc khuất trong phòng đã chạy tới, hỏi vài câu, sau đó chạy như bay xuống tầng dưới.

Phía sau gã người nước ngoài đó xuất hiện thêm hai người như gã, ba người này và Hoàng Lễ Thành, Từ Triết cùng ba bạn học nam nữa đứng đối đầu nhau, hai bên đều chửi bới không ngưng nghỉ.

“Mọi người mau về chỗ đi, đừng kích động, tuyệt đối không được đánh nhau.”

Ôn Hân vội vàng đi lên kéo Hoàng Lễ Thành lại, Lâm Tĩnh cũng chạy lên định kéo Từ Triết ra.

“Gã ta mất lịch sự với cậu như vậy, còn mở mồm chửi tôi nữa. Hôm nay, tôi nhất định phải dạy cho gã một bài học.” Hoàng Lễ Thành tức giận nói.

Dứt lời, cậu ta ngoảnh lại gào lên với tôi: “Phương Dương, cậu còn ngồi đấy làm gì? Sợ chết à?”

Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số của Bansha.

“Bansha, ông biết quán bar Bright không?” Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức hỏi ngay.

Bansha đáp: “Có, sao thế?”

“Tôi đang gặp chút phiền phức ở đây, trên tầng hai.”

“Cậu không sao chứ? A Luân đâu?”

“Bạn tôi đi dạo phố nên không cần A Luân đưa đi, chắc cậu ấy về nhà rồi.”

“Mẹ, cậu chờ đấy, tôi đến ngay! Quán bar đấy gần chỗ tôi, cùng lắm là năm phút nữa tôi có mặt.”

“Được.”

“Khoan đã, Dương, quán đó có mấy thằng điên đấy, cố gắng đừng đụng độ với chúng nó, chờ tôi tới rồi tính.”

“Hả?”

Tôi cau mày, lúc vừa định hỏi thằng điên là thế nào thì Bansha đã cúp máy.

Tôi chẳng buồn gọi lại nữa, mặc kệ thằng điên nào đó, chỉ cần nó dám động vào tôi, tôi sẽ cho chúng nó hối hận ngay.

Tôi cất điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy rời khỏi chiếc ghế dài.

“Phương Dương, nếu cậu sợ chết thì biến đi, không cần đến cậu nữa, mấy người chúng tôi cũng có thể xử được ba thằng Tây này rồi.”

Thấy tôi đi ra, Hoàng Lễ Thành khinh bỉ nói, sau đó ngoảnh lại đối đầu với gã tây cao lớn người nồng nặc mùi rượu.

Tôi không để ý đến cậu ta, đi thẳng qua, lần lượt kéo tay Ôn Hân và Lâm Tĩnh về phía chiếc ghế dài.

“Lát nữa nếu có đánh nhau thật, các cậu nhớ trốn vào trong góc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi sang đây.”

Tôi chỉ vào góc quán bar cách đó không xa, nghiêm túc nói với hai người họ.

“Không được, không thể để họ đánh nhau được.” Ôn Hân vùng vẫy cánh tay, muốn thoát khỏi tôi.

Hai tay tôi giữ lấy cánh tay cô ấy, kéo về phía mình. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào đối phương, nói một cách chắc chắn: “Nếu có đánh nhau thật thì trốn vào trong góc phòng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi qua đây. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu, nhớ chưa?”

Hình như Ôn Hân đã bị biểu cảm của tôi dọa sợ, cô ấy ngây ngốc không nói nên lời.

Tôi lắc cánh tay cô ấy: “Cậu nhớ chưa?”

“Ừm, tôi nhớ rồi.” Cuối cùng cô ấy cũng ngẩn ra gật đầu.

“Tốt, giờ cậu và Lâm Tĩnh ngồi xuống đây. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.”

“Ừ.”

Sau khi đẩy Ôn Hân và Lâm Tĩnh về băng ghế dài, tôi lại kéo Từ Triết ra và cùng nói một cách chắc nịch: “Cậu về ghế ngồi đi, nếu xảy ra đánh nhau thì dẫn mấy bạn nữ trốn vào góc phòng, nhớ là đừng chạy ra đây, cậu phụ trách bảo vệ hai cô ấy là được.”

Dứt lời, tôi không chờ cậu ta đồng ý đã đẩy cậu ta xuống băng ghế dài.

Bây giờ, tôi có thể đối mặt với mấy thằng Tây đó được rồi.

Trước kia, khi đọc tin tức về bọn tây ba lô, tôi luôn thấy đầy căm phẫn, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó gặp phải loại người này, tôi sẽ đánh cho họ một trận tơi bời khói lửa.

Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

Nói lý thì chắc chắn không được rồi, tôi không cần phải nói lý với loại người này, mà có muốn cũng chẳng được.

Chỉ có đánh nhau một trận mới là cách giải quyết hợp lý nhất.

Trước khi đánh họ, tôi cần phải xem đám tây với quán bar này có lai lịch thế nào đã.

Vả lại, có bốn cô bạn học ở đây nên tôi không thể ra tay tùy tiện được. Vì sợ có người lên cơn điên đánh họ trong lúc hỗn loạn, một hay hai người bị thương là không ổn rồi.

Điều tôi sợ nhất là Ôn Hân bị thương… Đây là tình huống mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Dẫu sao mình vừa mới nói là sẽ không để ai làm hại đến cô ấy xong.

Nhưng nếu thằng Tây này ra tay luôn bây giờ, tôi cũng không ngại phóng lên, đạp bể trứng của gã.

Hiện giờ, gã tây đó vẫn đang cãi nhau với Hoàng Lễ Thành, hai gã khác cũng đang đối đầu va ba bạn học nam khác, cứ đối qua đối lại thế này chẳng mấy mà đánh nhau.

Hoàng Lễ Thành và mấy người bạn học đó chắc biết mình không đánh lại được ba thằng Tây đó, dẫu sao đối phương cũng đô con hơn.

Còn ba thằng Tây kia chắc cũng chỉ đang làm màu, muốn chờ trợ thủ của quán đến xử lý đám Hoàng Lễ Thành thôi.

Chỉ có đám người vây xem xung quanh là thấy phấn khích, cả đám nam nữ ngồi uống rượu trong quán đều xúm lại, reo hò hưng phấn, vừa hò hét vừa mô kích.

Có cô còn cởi cả áo phông ra, cầm trên tay quay tròn, khiến đám người càng thêm phấn khích và kích động hơn.

DJ cũng đổi sang một bài hát có tiết tấu hơn, lời bài hát vừa dung tục vừa khủng bố, đó là một bài rap rất hợp cảnh, một bản nhạc làm tăng thêm sức nóng cho bầu không khí đầy mùi rượu và kích thích.

Chẳng mấy chốc, đã có một tràng tiếng chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.

Tôi biết người đến không phải Bansha, ông ta không thể đến nhanh như vậy được.

Chắc chắn là trợ thủ của thằng tây kia, hơn nữa còn là người trông coi ở quán này.

Quả nhiên, có mười mấy người chạy lên, trong đó mấy tên có đầy các hình xăm dữ tợn trên bả vai.

Đi đầu là một người thanh niên có dáng người hơi gầy và trông khá nho nhã, hắn mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, chân đi một đôi giày da bóng loáng, mái tóc ngắn vuốt keo bóng mượt gọn gàng.
Chương 154: Anh là ai

Vừa đi lên, người thanh niên này đã mỉm cười bước tới, theo sau hắn là một đám người có khí chất khác hắn hoàn toàn. Khí chất của người thanh niên này thật sự hoàn toàn tương phản với đám người kia, thậm chí còn trái ngược với quán bar này, trông hắn giống một nhân viên văn phòng.

Đám tay chân phía sau hắn hò hét xông tới, vây tôi, Hoàng Lễ Thành và các bạn học khác vào giữa, thậm chí còn có vài tên vòng qua băng ghế dài, bao vây đám Ôn Hân và Từ Triết luôn.

Trông thấy đám người này, mặt Hoàng Lễ Thành tái mét, lập tức không dám chửi nhau với mấy thằng Tây kia nữa.

Mấy bạn học nam khác cũng tái mặt lùi về phía băng ghế dài, ngơ ngác nhìn nhau.

Tôi thì chửi thầm một câu, sao quán bar này lắm tay đàn em thế. Tôi cứ tưởng có vài ba tên thôi, nào ngờ có những mười lăm, mười sáu thằng thế này.

Bây giờ có hơi phiền toái, nếu Bansha không đến kịp và xử lý, chắc chắn tôi không thể bảo vệ được Ôn Hân.

Vì đông người quá, trong lúc hỗn loạn thế này, tôi làm sao mà lo nhiều chuyện được.

May mà đám người này không vội ra tay ngay, người thanh niên đi đầu cũng không vội lên tiếng, mà quan sát Hoàng Lễ Thành trước, sau đó đến ba bạn học nam kia, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người tôi vài giây, như có vẻ khá thích thú.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn sang phía khác, ngoảnh sang phía băng ghế dài sau lưng tôi.

Có bốn bạn học nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đây, trong đó người xinh đẹp và có khí chất xuất chúng nhất là Ôn Hân.

Mắt hắn đột nhiên sáng lên, chắc đã nhìn trúng Ôn Hân rồi.

“Song, bọn nó đánh tôi, còn dám sinh sự ở quán bar của anh, mau dạy cho chúng nó một bài học đi.” Thằng Tây kia tức giận nói bằng tiếng Xiêng La.

Người thanh niên tên Song xua tay, cười nói: “Yên tâm Imo, họ dám gây sự ở địa bàn của tôi, chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng.”

“Thế thì tốt.” Nghe người thanh niên đó nói vậy, gã tây kia trở nên hưng phấn và dữ tợn, gã giơ tay, đấm một cú vào mặt Hoàng Lễ Thành.

Hoàng Lễ Thành né không kịp, ăn trọn một đấm đó, cậu ta hét lên thảm thiết, loạng choạng ngã ra phía sau, nửa người dựa vào lưng ghế sofa.

Dưới sự giúp đỡ của các bạn học khác, Hoàng Lễ Thành khó khăn lắm mới đứng dậy được, cậu ta không dám ho he một câu, cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào gã Tây đó, mà chỉ cúi đầu che má.

“Bỏ điện thoại xuống, cấm báo cảnh sát!” Một người đàn ông cởi trần lộ ra các hình xăm đột nhiên hét lên với Từ Triết đang ngồi ở ghế.

Tôi ngoảnh lại, thấy Từ Triết đang len lén cầm điện thoại, chắc định gọi báo cảnh sát.

Nhưng người đàn ông đầu trọc đó quát lên xong, Từ Triết tái mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống bàn nước.

“Imo, cho tôi biết, nguyên nhân chuyện này là thế nào?” Người tên Song đó lại hỏi.

Imo chỉ vào Ôn Hân đã sớm tái mét mặt ở băng ghế, nói: “Con bé xinh xẻo kia muốn uống rượu với tôi, nhưng bị mấy thằng mù này cản lại, chúng nó còn định đánh tôi nữa.”

“Hử?” Song đầy hứng thú nhìn Ôn Hân, sau đó cất bước đi tới băng ghế.

Tôi lùi lại một bước, chặn lối vào giữa hai chiếc ghế sofa, mỉm cười với hắn, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Anh này, chuyện này không liên quan tới cô gái này. Cô ấy cũng không muốn uống với Imo, mà gã chỉ đang nói dối thôi, xin anh đừng gây khó dễ cho cô ấy được không?”

Song có vẻ hơi bất ngờ, quan sát tôi một lúc bằng ánh mắt đầy bình tĩnh, rồi cười nói: “Anh là người Xiêng La à?”

“Không, tôi là người Hoa Hạ.”

“Ồ, thế mà nói tiếng Xiêng La tốt đấy.”

“Cảm ơn.”

“Con người anh khá được, là kiểu mà tôi tán thưởng. Cho nên, chuyện này không còn liên quan đến anh nữa, anh đi đi, người của tôi sẽ không gây khó dễ cho anh.”

Nghe hắn nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Anh Song, cô ấy là bạn của tôi và những người khác cũng vậy.”

“Hả? Vậy có nghĩa là anh muốn nhúng tay vào chuyện này?”

“Ừ, đúng.”

Song không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt mang ý cười.

Gã Tây ở một bên không nhịn được nữa, vừa bổ nhào về phía tôi vừa chửi bới: “Con lợn Hoa Hạ này ở đâu ra đây, phắn sang một bên.”

Tôi cau mày, chờ khi nắm đấm của gã sắp đánh vào mặt mình, tôi nghiêng đầu sang một vên, giơ hai tay lên, tay phải tóm lấy cổ tay gã, sau đó dùng sức bẻ ra sau, cùng lúc đó tay trái dùng sức đập vào chỗ khớp ở bả vai gã.

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, gã tây tên Imo đó ngã vật ra đất kêu gào thảm thiết.

Khớp vai của gã đã bị tôi đánh trật khớp, đánh đấm lung tung kiểu này dễ gây trật khớp nhất.

Đám người vây xung quanh đều ngẩn ra, hầu như đều không ngờ Imo cao hơn tôi nửa cái đầu, hơn nữa còn đô con hơn tôi mới bị đánh trực diện một phát đã lăn đùng ngã ngửa.

Sau khi đám tay chân đó định thần lại, họ lập tức trở nên hung hãn, không hẹn mà cùng xông về phía tôi.

“Đừng ra tay vội.” Song lại giơ tay lên, hờ hững nói.

Đám thuộc hạ đó của hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn về vị trí cũ.

“Anh là ai?” Song bước lên trước một bước, áp sát tôi, vừa cẩn thận quan sát tôi, vừa thờ ơ hỏi.

“Người Hoa Hạ.” Tôi mỉm cười.

“Tôi biết anh là người Hoa Hạ, điều tôi hỏi là anh làm nghề gì.”

“Ha ha, anh Song, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này anh định giải quyết thế nào?

Mặt Song nở một nu cười quỷ dị: “Giải quyết thế nào à? Các anh gây sự ở quán tôi, đương nhiên phải đền tiền. Hơn nữa, cô gái này đã đồng ý uống rượu với bạn tôi, nói được thì phải làm được. Nhưng bây giờ, bạn tôi bị thương rồi, e là không uống rượu được, chỉ có thể đổi sang tôi thôi, cô ấy uống với tôi vài ly là sẽ xong chuyện.”

Tôi lắc đầu: “Anh Song, nếu tôi từ chối thì sao?”

“Ha ha, từ chối? Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy suy xét cho kỹ trước xem có đánh lại mười mấy anh em của tôi không đã. Nếu không thì họ sẽ lôi các anh ra ngoài, tiện thể đưa các anh tới đồn cảnh sát, để các anh ăn vài bữa cơm tù của Xiêng La trong đó.”

Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được cười.

Cơm tù của Xiêng La đúng là tôi đã ăn rồi, khó nuốt muốn chết.

Hắn muốn cho tôi ăn lại thứ đồ ăn cho lợn đó hay sao?

Hắn nghĩ nhiều rồi.

Tôi cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Song, tôi cho anh một cơ hội, bảo người của anh lập tức đi ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”

“Hối hận? Ha ha ha ha…”

Song ngửa cổ cười lớn một cách khoa trương.

Đám tay chân đó cũng cười suồng sã theo hắn, đến đám người vây xem xung quanh cũng cười hô hố lên theo.

Hiển nhiên đa số khách hàng ở đây đều biết Song.

Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, quán bar này nằm ở nơi hẻo lánh, không khí và hoàn cảnh ở đây khá quỷ dị, thường chỉ có khách quen đến là nhiều, hơn nữa khách hàng đến đây đa số đều không bình thường.

“Phương Dương, các cậu đi đi.”

Trong tiếng cười vang lên không chút kiêng dè, Ôn Hân đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau, nói khẽ.

Tôi ngoảnh lại, hơi khó tin hỏi: “Cậu bảo bọn tôi đi, không lẽ cậu định ở lại đây à?”

Ôn Hân cúi đầu: “Đông người thế này, chắc họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là tôi uống với họ vài ly thôi. Nhưng nếu các cậu không đi, khéo khi sẽ bị họ…”

Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Cậu là đồ ngốc à? Nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao? Dù chỉ đơn thuần là uống vài ly rượu thì một cô gái trong sáng như cậu cũng có thể làm được chuyện ấy à?”
Chương 155: Còn có cô ấy

Ôn Hân cắn môi, cúi đầu xuống.

Lúc này, hình như khóe mắt của cô ấy đang bắt đầu ngấn lệ.

Cô ấy khóc rồi.

Hình như bản tính của tôi là sợ nhìn thấy nước mắt của con gái, vừa thấy họ khóc là tôi mềm lòng ngay.

Trong lúc bất đắc dĩ, tôi vỗ vào cánh tay mềm yếu của đối phương, hạ thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, không sao đâu, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ làm hại cậu rồi mà.”

Ôn Hân ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, rồi lại gật đầu thật mạnh với tôi.

Khóe mắt cô ấy quả nhiên đã ngấn nước.

“Tôi không phải là loại con gái đó.” Cô ấy sụt sịt giải thích.

“Tôi biết.”

Cười nói xong, tôi rút một tờ khăn giấy trong hộp giấy đặt trên sofa đưa cho đối phương.

Cô ấy nhận lấy tờ giấy lau nước mắt.

“Phương Dương, cảm ơn cậu.”

Lau khô nước mắt xong, Ôn Hân cắn môi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn mờ hơi nước, nhưng rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều.

Giây phút ấy, tôi chợt thấy hơi rung động, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Đồng An Chi: Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu có vẻ là lạ…

Mẹ, không lẽ thật sự bị ông ấy nói trúng rồi chứ!

Lúc này, Hoàng Lễ Thành ở một bên cũng sáp tới, khẽ nói: “Phương Dương, hay là cậu đàm phán với hắn, xem bồi thường tiền có được không. Tôi có tiền, đền bao nhiêu cũng được. Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho tôi… không kiếm chuyện với chúng ta và Ôn Hân là được.”

Tôi liếc nhìn cậu ta: “Nếu hắn đòi hàng triệu tệ, cậu có đồng ý đền không?”

Hoàng Lễ Thành sợ hết hồn: “Gì mà nhiều thế? Chắc không đâu, thế có khác gì tống tiền chứ?”

“Không nhiều đến mức ấy, tôi chỉ dọa cậu thôi.”

“Phù, thế thì tốt. Mà lúc nào rồi cậu còn đùa thế hả, mau thương lượng với hắn đi.”

Tôi cười lạnh: “Thương lượng cái mông ý, một xu cũng không đền cho hắn. Nếu cậu nhiều tiền quá thì mấy ngày tới ở Chiêng May, bỏ tiền ra mà mời mọi người ăn uống chơi bời.”

“Cậu… Có phải cậu định hại chết chúng ta không?”

“Yên tâm, không chết được đâu.”

“Mẹ kiếp, cậu không nhìn xem hắn có bao nhiêu người à? Cậu tưởng cậu giỏi đánh đấm lắm chắc? Một mình cậu có đánh được mười thằng không? Coi mình là đại ca thật chắc?”

Nghe Hoàng Lễ Thành nói vậy, tôi có vẻ hơi chán ghét nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, không buồn để ý đến cậu ta nữa.

“Mẹ, cậu bị điên à?” Hoàng Lễ Thành tức giận mắng nhiếc, sau đó ngoảnh sang người thanh niên tên Song ở phía đối diện, mặt mày hớn hở: “Anh này, xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện ở chỗ của anh. Là chúng tôi không đúng, tôi đồng ý đền tiền, chỉ cần anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi, đền bao nhiêu tiền cũng được.”

“À, nếu anh muốn trút giận thì có thể giữ cậu ta lại, muốn làm gì thì làm.” Hoàng Lễ Thành chỉ vào tôi, bổ sung thêm.

Song bật cười một cách khó hiểu, sau đó nói bằng giọng tiếng Hoa Hạ lưu loát: “Được thôi, bỏ 200 nghìn baht ra đây là các người có thể đi.”

“Nhưng anh ta phải ở lại.” Song chỉ vào tôi.

“Còn có cô ấy nữa.” Hắn lại chỉ vào Ôn Hân.

Hoàng Lễ Thành lập tức tái mặt.

“Không được, không thể giao Ôn Hân cho họ được.” Lâm Tĩnh sụt sịt nói.

“Đúng, không thể để Ôn Hân ở lại được.”

“Cô ấy buộc phải đi với chúng ta.”

Hai bạn học khác cũng sáp lại bên cạnh Ôn Hân.

“Còn có Phương Dương nữa.” Từ Triết cũng đột nhiên lên tiếng.

Tôi liếc nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười: “Yên tâm, chúng ta sẽ cùng đi, không thiếu một ai cả.”

“Ha ha ha, có tình có nghĩa quá nhỉ.”

Song ngửa cổ cười lớn, rồi chậm rãi bước tới cạnh tôi, đánh giá tôi bằng vẻ đầy hứng thú: “Tôi thật sự thấy rất hiếu kỳ, anh rốt cuộc là người như thế nào.”

Thật lòng mà nói, bị một gã đàn ông trông có vẻ nho nhã, lại còn thuộc dạng trắng trẻo nảy sinh lòng hiếu kỳ với mình, điều này khiến tôi thấy hơi buồn nôn.

Trong từ điển của tôi, từ hiếu kỳ này thường dùng giữa nam và nữ.

Ví dụ phụ nữ thấy hiếu kỳ với đàn ông, chứng minh người đàn ông ấy có điểm gì đó thu hút cô ta, nên mới khiến cô gái này thấy hiếu lỳ, đây cũng chính là tín hiệu ban đầu của rung động.

Còn một người đàn ông thấy hiếu kỳ với một người đàn ông khác, tôi không biết phải giải thích kiểu gì nữa.

Tôi chỉ muốn đấm hắn một trận thôi.

“Hình như anh rất giỏi đánh đấm nhỉ.” Song đột nhiên nói: “Anh là Phương Dương đúng không? Hay là thế này đi, anh xuống võ đài dưới lòng đất của tôi đấu một trận, nếu anh thắng thì tôi thả các anh đi, đảm bảo không gây khó dễ.”

“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Anh Song, tôi nhắc anh thêm một lần nữa, bảo người của anh cút ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”

“Ha ha ha…”

Song lại cười phá lên một cách điên cuồng.

Tôi nhớ đến lời của Bansha, quán bar này có mấy thằng điên.

Quả nhiên, tên Song này là một trong số đó. Đang yên đang lành thì cười như ma làm, còn ăn mặc kiểu hình người dạng chó làm ra vẻ lịch sự.

Loại người này thật ra rất nguy hiểm.

Hèn chi Bansha bảo tôi đừng ra tay với họ vội.

Sau khi ngưng cười, Song bất chợt giơ tay ra, tóm lấy cổ áo tôi.

Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay của hắn.

Nhưng ngón tay của hắn vẫn ngoặc được vào cúc áo sơn mi của tôi, sau đó dùng sức kéo.

Tôi không ngờ một người trông gầy yếu, lại khá thư sinh thế này lại có sức lớn đến vậy. Tôi cứ thế bị tay hắn kéo áo, làm bật mấy cúc áo sơ mi.

“Chậc chậc chậc, nhìn các vết sẹo này… Bị người ta xử trong đó hả?” Song nhìn vào ngực tôi, gật gù đắc ý nói một cách quái gở.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy ngực mình lộ ra không ít vết sẹo, một phần là do tàn thuốc làm bỏng, đó lại mấy vết sẹo lúc tôi mới vào tù.

Những vết khác thì do bàn chải đánh răng bẻ gãy hay các tấm gỗ tạo thành, đó đều là những vết do đám Đỗ Minh Cường gây ra.

Song lại cười hi hi nói: “Tôi đã nói rồi mà, bảo sao anh không sợ chết, thì ra là người kẻ có tiền án tiền sự.”

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rất muốn đập vỡ ngay gương mặt khiến tôi thấy buồn nôn của hắn.

Nhưng tôi lại nhớ đến lời nói của Bansha nên cố không ra tay với đối phương.

Tôi chẳng sợ gì, chỉ lo cho Ôn Hân và các bạn học khác. Nếu bây giờ xảy ra xô xát, tôi lo có người sẽ nhân lúc hỗn loạn ra tay với các cô ấy.

“Sao? Xuống sàn đấu của tôi đánh một trận không? Thắng thì tôi thả các người đi hết.” Song lại hỏi.

Tôi mỉm cười: “Đánh với anh à?”

“Anh muốn đấu với tôi?”

“Ừ, tôi muốn đấm vỡ mặt anh.”

“Ha ha ha, hay đấy, nhưng sao tôi phải đấu với anh?”

“Ha ha, sợ à?”

“Chậc chậc, giỏi đấy, còn chơi chiêu khích tướng nữa. Nhưng tôi không phải trẻ lên ba, chiêu này không có tác dụng đâu. Thật lòng mà nói tôi biết mình đánh không lại anh, nên tôi sẽ không đấu với anh đâu.”

Nói đến đây, Song đột nhiên lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Sao? Nghĩ xong chưa? Có muốn xuống sàn đấu của tôi làm một trận không?”

Tôi không vội trả lời ngay, Hoàng Lễ Thành đã chen ngang hỏi: “Cậu ta đi là được hả? Chúng tôi không đi được không?”

Song lắc đầu: “Không, tất cả đều phải đi.”

“Tại sao?”

“Sao trăng gì lắm thế, đây là địa bàn của tôi, tôi nói thế nào là thế ấy, hiểu chưa? Phương Dương, có đi không? Sàn đấu ở ngay dưới tầng hầm thôi, gần lắm.”

Tôi không vội trả lời ngay, mà nhẩm tính thời gian, chắc Bansha cũng sắp tới rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK