Không đợi tôi trả lời, hai gã cảnh sát đã bước tới, một trái một phải, túm lấy vai tôi, gã cảnh sát nóng vội kia lôi còng tay ra.
Tôi giãy giụa theo bản năng: “Buông tôi ra, tôi tự đi được, các anh không có chứng cứ không thể dùng còng tay một cách bữa bãi.”
“Giữ nó lại.”
Gã cảnh sát cầm còng tay túm lấy cổ áo sau gáy tôi, hai gã khác ở hai bên túm chặt lấy cánh tay tôi ấn xuống thật mạnh, đồng thời ngáng chân ấn tôi dúi dụi xuống đất, sau đó bẻ quặt hai tay, đeo còng cho tôi.
Tôi cố nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, không vùng vẫy thêm nữa, cũng không lên tiếng giải thích, vì lúc này giải thích đã không còn tác dụng gì.
Tôi chỉ quay đầu nhìn hai đôi trai gái chó chết kia một lần.
Lâm Lạc Thủy đứng dậy, há miệng đờ đẫn nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại bị bắt.
Bạch Vi thì sững sờ trong chốc lát, mặt mũi dần hiện vẻ thất vọng, sau cùng cô ta lắc đầu rồi tự cười giễu.
Còn Cung Chính Văn và Từ Văn Hoài thì đều nhìn tôi và cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý và bỡn cợt.
Mẹ kiếp!
Lại sập bẫy rồi.
Cung Chính Văn chắc chắn đã hối lộ đám cảnh sát, đám cớm Xiêng La nổi tiếng hủ bại mà.
Vả lại anh ta không để cảnh sát tới bắt tôi sớm hơn, mà chọn ngay lúc tôi gặp Lâm Lạc Thủy, anh ta dẫn theo Bạch Vi tới, để tôi mất mặt trước hai người kia, để bọn chúng xem trò hề.
Thằng cha này ác thật!
Nếu Cung Chính Văn đút lót từ trên xuống dưới, vậy thì có thể biến trắng thành đen, tôi sẽ khó thoát khỏi kiếp số bị định tội và ngồi tù.
Nếu không ngoài dự đoán, hiện giờ Bansha và thuộc hạ của ông ta đã ngồi sẵn trong đồn cảnh sát rồi.
Chẳng trách không thấy người của ông ta ở xung quanh khách sạn.
Cung Chính Văn muốn “nắn gáy” cả tôi lẫn Bansha vào lúc này, tuy không đến mức lấy mạng bọn tôi, nhưng ít nhất cũng phải bóc lịch vài năm.
Tôi không phản kháng thêm nữa, để mặc cho đám cảnh sát lôi tôi đi, nhét vào xe, sau đó qua cửa xe nhìn thấy vẻ thất vọng và lạnh nhạt của Bạch Vi và Lâm Lạc Thủy, nhìn vẻ đắc ý và giỡn cợt của Cung Chính Văn và Tào Văn Hoài, tôi ghi nhớ mọi thứ trong đầu.
Xe cảnh sát hú còi xuyên qua đám đông, qua con đường vẫn dày đặc hơi nước và hoan lạc.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị moi sạch đồ dùng trên người, tháo còng tay và bị nhét vào một dãy phòng được ngăn cách bởi lan can và đã có cả đống người ngồi trong đó.
Tôi vừa nhìn rõ căn phòng, chúng đã đồng loạt đứng dậy, thằng nào trông cũng hung hãn, vây tôi vào giữa.
Có khoảng mười thằng, đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, toàn người của Bansha.
Quan trọng nhất là Bansha cũng ở trong đó.
Nhìn ông ta và đám thuộc hạ như hung thần ác sát đang vây quanh mình, tôi không khỏi siết chặt nắm đấm. Nếu không vì lão già ngu Bansha này nhận tiền của Tào Văn Hoài, chạy tới BTT ra vẻ oai phong, tôi sẽ không lưu lạc tới mức độ này.
So với vẻ dữ tợn của đám thuộc hạ, Bansha có vẻ bình tĩnh hơn, ông ta đang nhíu mày và nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
“Ông Bansha, bây giờ ông hài lòng rồi chứ.” Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.
Bansha nheo mắt: “Không phải cậu giao nộp video cho cảnh sát, báo cáo tôi giở trò tống tiền sao? Sao cậu cũng chui vào đây?”
“Hờ, ông đúng là một thằng ngu, tôi đã bị bắt vào đây rồi, vẫn còn tưởng rằng tôi báo sao?”
“Mày nói ai ngu hả?” Một tên thuộc hạ ở bên cạnh đùng đùng xông tới dùng lồng ngực huých tôi.
Tôi không nói nhiều, chỉ dùng đầu tông thằng vào mũi hắn.
Hắn á một tiếng thảm thiết, những tên khác kịp hiểu ra cũng đồng loạt quát mắng ầm ĩ và lao về phía tôi.
“Dừng lại hết cho tao.” Bansha quát lên rất kịp thời.
Thuộc hạ của Bansha nhìn về phía ông ta với vẻ không cam tâm, sau cùng vẫn trừng mắt với tôi ra vẻ hung dữ, vừa chậm chạp lùi về sau.
“Dương, cậu nói chuyện này không phải do cậu báo?”
Tôi không đáp mà còn gặng hỏi: “Có phải cảnh sát dùng lý do nghi ngờ ông đe dọa và tống tiền tập đoàn BTT để bắt ông không?”
“BTT?” Bansha sững người: “Tôi không hề tống tiền BTT, chỉ xin Tào Văn Hoài thêm hai triệu baht thôi, nhưng khi cảnh sát đến không nói lý do gì đã đưa chúng tôi tới thẳng nơi này rồi.”
“Vậy thì đúng rồi, tôi hỏi ông thêm câu nữa, ông biết cảnh sát bắt tôi vì lý do gì không?”
“Ai biết đâu.”
“Nghi ngờ cấu kết với phần tử phi pháp dọa dẫm và tống tiền tập đoàn BTT, tội danh của các ông cũng thế thôi, tôi căn bản không hề báo cáo chuyện các ông vòi tiền Tào Văn Hoài, mà có người khác đã vu khống tôi và ông tống tiền tập đoàn BTT.”
Bansha đờ ra, sau đó nhíu mày: “Ai thế? Tào Văn Hoài?”
“Gã cũng được tính là một trong số đó, nhưng kẻ chủ mưu thực sự là Cung Chính Văn, người chi tiền để ông quấy rối tôi. Cảnh sát bên phía Chiêng May có người đã nhận tiền của hắn ta, nếu không cảnh sát không có chứng cứ sẽ không dám bắt tôi đâu, dù gì tôi cũng được coi là một người đang làm kinh doanh nước ngoài.”
“Sở dĩ người bị hại không phải Tào Văn Hoài là vì không muốn liên lụy tới những việc sai trái mà Tào Văn Hoài chỉ điểm cho ông làm, cho nên nói thành BTT, bởi vì hôm đó quả thật ông đã tới BTT nói những câu không nên nói. Vả lại, họ không cần BTT đứng ra làm chứng, không cần đến chứng cứ trực tiếp đã có thể định tội cho chúng ta rồi.”
Nghe tôi nói xong, Bansha nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng buột miệng mắng ầm lên với vẻ phẫn nộ.
Trên đường tới đồn cảnh sát, tôi đã nghĩ kỹ chuyện này rồi, cũng biết bản thân sắp phải đối mặt với thứ gì.
Ngồi tù là cái chắc rồi.
Bên cảnh sát sẽ không cho tôi liên lạc với bên ngoài, cùng lắm chỉ thêm một tên luật sư quèn tới trợ giúp về tư pháp cho có lệ thôi. Họ sẽ nhắm vào chứng cứ tôi và Bansha gặp nhau tại BTT – dù cái này không thể coi là chứng cứ, sau đó lặng lẽ định tội cho tôi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Thậm chí có khả năng Cung Chính Văn đã sai người giả dạng làm Bansha gọi điện thoại cho nhân viên của BTT để diễn trò tống tiền, đòi bừa ba triệu baht, bởi vì trên tay Bansha vừa vặn có món tiền mà ông ta “xin đểu” từ chỗ Tào Văn Hoài. Như vậy, cho dù vụ án này không cẩn thận bị lộ ra, họ cũng có đủ chứng cứ để chặn lại mọi chất vấn của dư luận.
Trừ khi người của BTT chủ động đứng ra thanh minh rằng họ không hề bị tống tiền, nhưng người của BTT không thể nào làm như vậy được, bởi vì họ không cần thiết phải tự cuốn mình vào vòng xoáy thị phi này. Bansha quả thật từng tới BTT nói những câu tương tự, cho dù Shadi biết chuyện, với bản lĩnh của anh ta cũng không giúp nổi tôi, huống hồ chúng tôi chỉ có quan hệ sơ sơ, chưa chắc sẽ chịu giúp tôi.
Có khi, Bạch Vi đi tìm đại sứ quán, chỉ cần đại sứ quán nhúng tay vào, bên cảnh sát có thêm mười lá gan cũng không dám gán tội cho tôi.
Nhưng cô ta chắc hẳn sẽ không làm như vậy, bởi vì lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, tôi đã thấy vẻ thất vọng tràn trề trên gương mặt cô ta.
Cô ta là cái thứ đầu đất, chắc cũng tưởng rằng tôi cấu kết với Bansha rồi.
Cho nên, e rằng tôi không thoát nổi kiếp nạn này.
Tiếng quát to của Bansha khiến cảnh sát chú ý, họ cầm dùi cui gõ vào lan can khiến nó kêu keng keng, rồi chỉ vào Bansha mắng vài câu.
Sau khi im lặng hơn, Bansha chủ động nhích lại để thương lượng đối sách cùng tôi, còn nói rằng bây giờ giữa hai chúng tôi đã xí xóa hết chuyện xưa, từ giờ cả hai là anh em rồi.
Tôi thầm nghĩ, anh em cái khỉ gì, ông ta vừa ngu xuẩn vừa tham lam không thấy điểm dừng, có thằng đần mới muốn làm anh em với ông ta.
Qua một lúc nữa, cảnh sát mở cửa, gọi tôi ra ngoài, dẫn tôi tới một phòng thẩm vấn, ấn tôi lên ghế, khóa chặt lại.
Nhưng họ không hỏi gì, mà lặng lẽ đứng một bên chờ đợi.
Không lâu sau, một thanh niên mặc âu phục thẳng thớm đẹp trai ngời ngời chậm rãi bước vào.
Đồng tử của tôi co rụt lại, người vừa tới là Cung Chính Văn
Đợi khi cảnh sát đóng cửa vào, Cung Chính Văn mới nhìn tôi, tủm tỉm cười và hỏi: “Phương Dương, mày thấy sao?”
Chương 42: Vì tiền
Tôi không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cung Chính Văn lắc đầu: "Chậc chậc, bị cái cái ghế khóa chặt ních, trông thật đáng thương. Đúng rồi, không phải mày thích đánh người à? Lại tới đánh tao thử xem."
"Tốn hết bao nhiêu tiền?" Tôi đột ngột hỏi một câu.
Hắn ta sửng sốt, rồi bật cười ha ha: "Tao đang muốn nói cho mày biết chuyện này đây. Không nhiều lắm, chỉ hai triệu nhân dân tệ, có phải mày thấy mấy con số này rất đáng châm chọc không? Ban đầu tao muốn cho mày hai triệu, mày không cần, bây giờ tao dùng hai triệu để đưa mày vào tù, chắc mày thấy mình bi thảm lắm nhỉ?"
"Ha ha." Tôi chỉ cười chứ không nói gì.
"Phương Dương, mày biết sau khi Tiểu Vi biết mày bị bắt, cô ấy đã nói như thế nào không? Cô ấy nói, ngay từ đầu đã nghi ngờ mày cấu kết với Bansha đe dọa người của BTT, nhưng sau đó vẫn tin lời của mày, không ngờ mày lại dám lừa cô ấy, cô ấy nói đáng nhẽ ngay từ ban đầu không nên tin tưởng loại người lưu manh như mày.”
"Lúc đó tao còn an ủi cô ấy mấy câu, nói có thể là mày bị oan, nhưng cô ấy bảo rằng cô ấy tin cảnh sản sẽ không bắt người mà không có lí do, nhất là khi bắt người nước ngoài tới bàn chuyện làm ăn. Nghe được những chuyện này, chắc mày đau lòng lắm nhỉ? Khổ sở lắm nhỉ?"
Tôi vẫn chỉ lạnh lùng bật cười.
"Phương Dương, thôi tao cứ nói thật cho mày biết luôn, ngay cả thẩm phán tao cũng mua chuộc được rồi, bảo ông ta xử mày nặng chút, ít nhất năm năm, đợi năm năm sau mày ra tù, con của tao với Bạch Vi có khi đã đi nhà trẻ rồi."
"Ha... Ha ha ha." Tôi không nhịn cười được: "Phó tổng giám đốc Cung, đầu tiên tôi xin được chúc mừng anh, ngoài ra tôi còn muốn nhắc nhở phó tổng giám đốc Cung mấy câu. Nếu tôi thật sự phải ngồi tù mấy năm, sau khi ra ngoài tôi sẽ đi tìm anh, tôi sẽ dần khiến anh khốn khổ đến chết, sẽ lên giường với Bạch Vi ngay trước mặt anh, đến lúc đó cho anh thấy được bản lĩnh thật sự của tôi, khiến Bạch Vi nếm thử cảm giác sung sướng ngất ngây."
"Hừ!" Cung Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn: "Phương Dương, mày cho rằng mày đấu được với tao à? Mày cho rằng tao sẽ để mày sống yên ổn trong tù chắc? Tao nói thật cho mày biết, đợi đến lúc mày chính thức bị giam giữ, tao sẽ tiêu thêm ít tiền nữa, khiến đám trong tù giết chết mày."
Nói xong, Cung Chính Văn lạnh lùng bật cười, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tôi chậm rãi cụp mắt xuống, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì để thoát thân.
Chắc chắn Cung Chính Văn không nói đùa, hắn ta là loại người độc ác xảo trá, nếu tôi bị vào tù, có lẽ hắn ta sẽ làm chuyện diệt cỏ tận gốc, tránh cho ngày sau ngủ cũng không yên.
Như vậy xem ra, nếu tôi là thật sự bị định tội bỏ tù, thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, đám quản ngục trong tù đều là những kẻ độc ác.
Thế nên, tôi quyết không thể nhận tội.
Phải nghĩ cách liên lạc với phía ngoài, chỉ có đại sứ quán mới cứu được tôi.
Nhưng chắc chắn là Cung Chính Văn cũng nghĩ đến điểm này rồi, kiểu gì hắn ta cũng cố ý thông đồng với cảnh sát không để cho tôi liên lạc với ai khác.
Chỉ khi tiến vào giai đoạn khởi tố, có thể xin luật sư trợ giúp mới tìm được cơ hội.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi không khỏi hiện lên bóng dáng Bạch Vi, chờ mong cô ta có thể đột nhiên có lương tâm, giúp tôi đi tìm đại sứ quán.
Suy cho cùng tôi cũng cứu cô ta hai lần.
Cung Chính Văn đi không bao lâu, cảnh sát Xiêng La lại bắt đầu thẩm vấn tôi, đưa ra câu hỏi dẫn dắt tôi trả lời đã cấu kết với Basha để vơ vét tài sản tập đoàn BTT như thế nào.
Tôi vẫn duy trì sự bình tĩnh, phủ nhận tất cả những câu hỏi mang tính dẫn dắt kia, cũng nói ra sự thật phía sau.
Nhưng lúc tôi nói ra sự thật, tên cảnh sát chịu trách nhiệm ghi chép liền dừng bút lại, còn cái tên thẩm vấn tôi thì tiếp tục hỏi lại mấy câu hỏi giống như cũ.
Đây là một buổi thẩm vấn dài dòng, tôi không thấy được thời gian, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, chỉ biết mình vừa đói vừa khát.
Sau đó cuối cùng bọn họ cũng cho tôi một gói bánh và một chút nước, cho tôi đi vệ sinh.
Nhưng bọn họ không cho tôi nghỉ ngơi, mà là đổi sang mấy người khác tiếp tục thẩm vấn.
Lúc tôi mỏi mệt, bọn họ sẽ trò chuyện với tôi về vài vấn đề linh tinh. Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, vấn đề liên quan đến công việc, vân vân... Thậm chí còn hỏi tôi có thích thành phố Chiêng May này không...
Chờ tới lúc tôi buông lỏng cảnh giác, bọn họ sẽ lập tức hỏi sang vấn đề vơ vét tài sản.
May là tôi vẫn tỉnh táo, cho dù trả lời theo bản năng cũng hoàn toàn phủ nhận.
Bọn họ không từ bỏ, tiếp tục thay đổi người.
Khi tôi đã buồn ngủ đến mức cụp mắt xuống, bọn họ cầm một cái chậu sắt gõ keng keng trước mặt tôi, thậm chí còn lấy kim đột nhiên chọc tôi một chút, để tôi tỉnh táo lại.
Tôi bắt đầu trở nên táo bạo, mỗi lần đều phẫn nộ giãy dụa trên ghế thẩm vấn, giận dữ mắng bọn họ.
Có lẽ vì tôi là người nước ngoài, thế nên bọn họ vẫn không dùng dụng cụ tra tấn, mà cứ dùng phương pháp văn minh này hành hạ tôi.
Phòng thẩm vấn là một không gian chật hẹp không có cửa sổ, tôi cảm giác như mình đã trải qua mấy ngày thậm chí mấy tháng, thời gian dài dăng dẳng như không có lúc kết thúc.
Tôi buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, rồi lại ngủ không được, đầu kêu ong ong như sắp nổ tung, cũng không còn sức để giãy dụa nữa.
Tôi rất khốn khổ.
Cũng rất tức giận, căm phẫn, hận Cung Chính Văn thấu xương.
Hận Tào Văn Hoài, Lâm Lạc Thủy, và cả Bạch Vi.
Cái người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, tại sao không đi tìm đại sứ quán, tại sao không tới cứu tôi?
Tôi ở bờ vực sụp đổ, chuẩn bị lảo đảo gục ngã, nhưng nỗi tức giận và thù hận đã giúp tôi giữ vững sự tỉnh táo, trông chờ một tia hi vọng, vẫn luôn cắn răng bác bỏ những câu hỏi đưa tôi vào tròng của cảnh sát Xiêng La.
Bởi vì tôi biết nếu mình thừa nhận, bản ghi âm và ghi chép thẩm vấn sẽ trở thành bằng chứng xác thực nhất, đến lúc đó cho dù đại sứ quán tới cũng không cứu được tôi.
Cảnh sát Xiêng La không còn cách nào, có lẽ là sợ tôi đột tử, rốt cuộc bọn họ cùng ngừng cuộc hành hạ dài đằng đẵng này, tháo còng ở ghế thẩm vấn ra, đưa tôi đến một gian phòng chật hẹp khác.
Tôi vừa vào trong đã ngã nhoài xuống đất, ngủ say.
Trong lúc mơ màng, tôi bị ai đó đá tỉnh, thấy một tên cảnh sát Xiêng La đứng trước mặt tôi, nói: Bansha và đàn em của ông ta đều đã bị bắt, đồng thời xác nhận tôi là chủ mưu cũng như sai khiến bọn họ đe dọa và vơ vét tài sản tập đoàn BTT.
Tôi lập tức giật mình tỉnh lại, sau đó thấy được cảnh sát cố ý đưa màn hình điện thoại di động ra, Bansha với vẻ mặt sa sút chán nản đang kể lại những chuyện mà tôi sai khiến bọn họ.
Tôi tức giận bật dậy khỏi mặt đất, níu cổ áo tên cảnh sát liên tục nói không phải tôi.
Cảnh sát quát lên đẩy tôi ra, sau đó ngoài cửa lại có mấy tên cảnh sát Xiêng La khác xông tới, vung gậy cảnh sát đánh tôi.
Sau khi cảnh sát đi, tôi tuyệt vọng ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngẩn người.
Tôi thua.
Cũng hiểu được tại sao vì sao mình thua.
Vì tiền.
Trước đây tôi còn tưởng rằng chính mình chỉ cần độc ác lên, không sợ hãi cái gì hết. Chỉ cần độc ác, thì không ai làm gì được mình cả.
Hôm nay, tôi phát hiện mình sai rồi.
Phải có tiền thì mới làm được mọi chuyện.
Có thể là Bansha bị ai đó tra tấn, cũng có thể là đã nhận tiền của Cung Chính Văn.
Tóm lại, nếu Bansha nhận tội, nhiều nhất chỉ bị đi tù mấy năm, mà tôi thì có thể sẽ phải chết.
Nhưng tôi không hề hối hận, không hối hận vì đã từ chối tiền của Cung Chính Văn, càng không hối hận khi cho hắn ta một đấm.
Hơn nữa, chỉ cần tôi có thể sống sót ra khỏi tù, tôi sẽ nghĩ hết mọi cách để giết chết hắn ta.
Tôi nhất định phải sống sót.
Sau ngày đó, cảnh sát lại thẩm vấn tôi thêm một lần, nhưng tôi vẫn kiên quyết không thừa nhận.
Tiếp sau cảnh sát không còn thẩm vấn tôi nữa, mà cứ nhốt tôi vào một cái gian phòng nhỏ tối tăm, không để cho tôi có bất cứ tiếp xúc nào với bên ngoài.
Kể từ đấy, không còn ai đến gặp tôi, bao gồm cả Bạch Vi.
Tôi cũng không thể nhìn thấy Bansha, nếu không tôi sẽ đánh chết ông ta.
Chương 43: Chỉ vì làm ra tiền
Lại qua khoảng một ngày, cảnh sát đột nhiên nói cho tôi biết, hôm nay sẽ chuyển tôi tới trại tạm giam, nói cách khác bọn họ đã có gần đủ chứng cứ, qua một thời gian ngắn tôi sẽ bị khởi tố và định tội.
Tôi không có làm ra mấy việc phản kháng hay cãi cọ vô nghĩa, bắt đầu tích góp từng chút thể lực, bởi vì đến trại tạm giam có khả năng sẽ bị đánh đập.
Ngày đó, tôi bị đưa ra khỏi đồn cảnh sát, cảnh sát đang chuẩn bị áp giải tôi đến trại tạm giam thì xuất hiện một cảnh tượng ngoài ý muốn: vài chiếc xe sang trọng đột nhiên phóng tới, đỗ thành hai hàng trước đồn cảnh sát.
Tài xế trên chiếc Lexus ở giữa nhanh chóng xuống xe, chạy ra ghế sau mở cửa xe, sau đó một ông già dáng vẻ thấp bé bước ra.
Trên chiếc Mercedes thì có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi xuống xe.
Thấy cái người đàn ông trung niên kia, tôi không khỏi dấy lên hi vọng, bây giờ chỉ có ông ta mới có thể cứu tôi.
Hơn nữa, chắc chắn là ông ta cũng sẽ gắng sức cứu tôi.
Bởi vì ông ta chính là Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường và tôi từng xích mích trong tù, sau lại trở thành bạn. Ông ta rất lắm tiền, hơn nữa còn rất có thế lực ở Đông Nam Á.
Tôi biết ông ta đến đây vì tôi.
Sau khi xuống xe, Đỗ Minh Cường nhìn thoáng qua chỗ xe cảnh sát, thấy tôi thì khẽ gật đầu.
Tôi cũng cảm kích gật đầu với ông ta, sau đó thấy được La Nhất Chính đi xuống từ một chiếc xe khác.
"Anh Dương." La Nhất Chính thấy tôi thì gọi một tiếng, nhanh chân chạy tới.
Cảnh sát đứng bên cạnh tôi cực kỳ căng thẳng, vội vàng chĩa súng về phía La Nhất Chính.
La Nhất Chính dừng bước lại, cau mày bình tĩnh nhìn mấy cảnh sát kia.
"A Chính, đừng manh động, đi sang chỗ anh Cường đi." Tôi vội vàng hô lên với tên lỗ mãng này.
La Nhất Chính gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường nói mấy câu với ông già thấp bé bên cạnh, ông già kia liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi đi vào đồn cảnh sát, lúc đi qua mấy tên cảnh sát kia không nói một câu nào.
Đám cảnh sát hình như cũng không nhận ra ông già ấy, nhưng chắc chắn là ý thức được điều gì đó, đồng loạt thu súng lại, quay sang nhìn nhau một chút, cuối cùng có một cảnh sát chạy vào trong đồn, có vẻ như muốn tìm hiểu tin tức.
Không bao lâu sau, một tên cảnh sát dáng vẻ mập mạp trông giống như lãnh đạo vội vàng chạy đến, túm lấy chìa khóa từ đám cấp dưới, khách sáo mở còng tay của tôi ra, cũng cẩn thận cười nói chỉ cần tôi ký tên một cái là có thể rời đi.
Tôi yên lòng, trở lại đồn cảnh sát ký tên, cầm lại đồ của mình, sau đó đi ra khỏi đồn trong khi tên cảnh sát mập mạp kia đang liên tục nói xin lỗi.
Gặp được ông già thấp bé vừa nãy đứng ở cửa, tôi chắp hai tay với ông ta, nói bằng tiếng Xiêng La: "Vô cùng cảm ơn ông."
Ông ta không nói gì, chỉ chắp tay lại đáp lễ, rồi đi tới ven đường khách sáo nói vài câu gì đó với Đỗ Minh Cường, sau đó lên chiếc Mercedes đi khỏi.
"Anh Dương." La Nhất Chính hưng phấn chạy về phía tôi.
Tôi đi xuống bậc thang trước cửa cục cảnh sát, ôm vai cậu ta vỗ mạnh vài cái.
"Anh Dương, mấy ngày hôm trước điện thoại của anh luôn không liên lạc được, em biết ngay là anh xảy ra chuyện, thế nên em vội gọi điện cho anh Cường, may là vẫn tới kịp."
"Cám ơn cậu." Tôi lại dùng sức vỗ vai cậu ta.
“Anh nói mấy lời này làm gì chứ! Đúng rồi, là thằng chó kia hại anh hả? Ông đây phải giết chết nó."
"Trở về rồi anh sẽ từ từ kể lại cho cậu, chuyện này không thể lỗ mãng được."
Nói xong, tôi đi tới trước mặt Đỗ Minh Cường, nhìn ông ta, trịnh trọng nói: "Lão Đỗ, lần này cảm ơn anh, tôi nợ anh một mối ơn huệ."
Đỗ Minh Cường cười đáp: "Cậu vẫn hệt như trước kia, không gọi tôi là anh Cường mà goi lão Đỗ, nhưng bây giờ tôi cũng không thích cách gọi đấy, mà thích người ta gọi mình là giám đốc Đỗ hơn, nghe rất thoải mái. Đi thôi, trước tiên chúng ta đi làm một bữa chào đón cậu."
Dứt lời, Đỗ Minh Cường mở cửa xe ngồi xuống đầu tiên.
Tôi không do dự, theo ông ta ngồi vào phía sau, La Nhất Chính thì chạy tới ghế lái phụ.
Đỗ Minh Cường chỉ vào người tài xế có vóc dáng khỏe khoắn, nói: "Đây là A Việt, trợ lý của tôi. A Việt, chào anh Dương đi."
"Chào anh Dương."
Người tuổi trẻ kia quay đầu lại, lễ phép lên tiếng.
Tôi đáp lời, lại thấy hơi bất đắc dĩ, người này trông như tay đấm, Đỗ Minh Cường lại bảo là trợ lý.
Đỗ Minh Cường cười hỏi: "Thế nào? Ngồi tù mấy ngày, có hoài niệm cảm giác khi xưa không?"
Tôi cười gượng lắc đầu: "Hoài niệm cái rắm, khổ hơn hồi đó nhiều. Hai ngày trước đám khốn nạn đấy không cho tôi ngủ một phút nào, suýt nữa không chịu đựng nổi rồi."
"Ha ha ha, cậu nói cứ như thế hồi đó cậu mới vào tù sống tốt lắm ấy, chẳng phải là suốt ngày bị tôi chỉnh đốn cho muốn chết đi sống lại hả?"
"Lão Đỗ, anh đừng kể mấy cái chuyện vớ vẩn kia nữa. Chẳng phải lúc đó anh cũng bị tôi kéo làm đệm lưng suốt hả?"
Đỗ Minh Cường ngửa đầu cười to mấy tiếng, rồi lắc đầu: "Khi đó tên nhóc cậu cứ như con chó điên, độc ác không tả nổi."
Nói xong, ông ta đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện: "Đúng rồi, sao ra tù không đi tìm tôi?"
"Lúc trước tôi không biết anh đang ở Xiêng La, nếu biết thì tôi đã gọi anh ra ngoài làm vài chén rồi."
"Tôi không bảo cái này, ý tôi là quãng thời gian trước. Tôi nghe nói lúc mới ra tù cậu sống cũng không dễ dàng, lại chẳng tới tìm tôi, hay là sợ tôi đưa cậu lên núi rồi ném xuống?"
Tôi quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ta, lắc đầu: "Xin lỗi, lão Đỗ, nói thật nhé, đúng là tôi không muốn làm mấy chuyện kia với anh. Bởi vì tôi sợ, sợ lại phải vào tù, càng sợ ăn đạn, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi."
"Ừm, tôi thích nhất cái tính cách này của cậu. Vừa to gan vừa nhát gan, người như cậu có thể làm việc lớn."
Đỗ Minh Cường tiếp tục chuyển đề tài: "Nhưng cậu yên tâm, tôi không có ý dẫn cậu ‘lên núi’. Ở tù năm năm tôi đã sớm nghĩ thông suốt, kiểu làm ăn đấy không thể lâu dài, bây giờ cũng không dễ làm. Tôi muốn làm ăn trong sạch, kiếm tiền bằng cách quang minh chính đại, đứng đắn dựng nên một tòa xí nghiệp khiến người ta phải kính nể.”
"Nhưng cậu biết đấy, người trong nhà hay người đi theo tôi lúc trước đều không có văn hóa gì, không làm được chuyện lớn, tìm người ngoài lại không dễ, kể cả tìm được tôi cũng không chắc là có thể tin tưởng. Không có một người vừa có can đảm vừa có năng lực về phương diện này như cậu ở bên cạnh, thế nên tôi thật sự rất muốn cậu có thể tới giúp tôi.”
"Làm ngoại thương đứng đắn, hoặc là mấy dự án trong nước tôi đang khảo sát, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu muốn làm cái nào cũng được."
Đỗ Minh Cường vẫn giống như trước kia, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Đối với tôi ông ta lại càng thể hiện rõ ràng, bởi vì ông ta biết tôi không thích vòng vo nhiều lời, thế nên rất thẳng thắn.
Mới vừa cứu tôi ra ngoài, đã muốn thuyết phục tôi bán mạng cho ông ta.
Im lặng nghe ông ta nói xong, tôi không vội vã trả lời, bởi vì tôi hơi thấy động lòng.
Nếu như Đỗ Minh Cường không bắt tôi làm mấy chuyện nguy hiểm, mà chỉ làm ăn nghiêm túc, thì cũng có thể cân nhắc.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì làm ra tiền.
Với sự hiểu biết của tôi về Đỗ Minh Cường, ông ta sẽ không bạc đãi người bên cạnh, chỉ cần có năng lực, có thể giúp ông ta kiếm tiền, hoặc chia sẻ những chuyện quan trọng, thì ở cạnh ông ta sẽ rất thoải mái.
Từ hồi trước ông ta đã nói với tôi, bảo tôi giúp ông ta hợp pháp buôn bán ngoại thương, trực tiếp cho tôi cổ phần.
Điểm này tôi cũng không nghi ngờ, bởi vì ông ta là người có nguyên tắc.
Chương 44: Chị dâu
Mấy ngày ngồi trong đồn cảnh sát tôi đã nghĩ thông suốt được một chuyện: có tiền mới có quyền.
Nhưng không thể quá tùy tiện quyết định cho chuyện này được, phải xem xem có thật Đỗ Minh Cường chỉ làm ăn chân chính thôi không, tránh bị ông ta bẫy.
Hơn nữa, tôi biết rõ con người ông ta là kiểu khôn lỏi, có những lúc khôn vặt quá đà, cho dù đối với ai hay việc gì cũng đều vô cùng tàn nhẫn, có những lúc sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Thật lòng, tôi không muốn hợp tác với loại người vừa khôn lỏi vừa có lòng dạ thâm hiểm thế này, cảm giác đấy giống như đang chơi đùa cùng sói vậy.
Hơn nữa, Đỗ Minh Cường còn có một gia tộc rất lớn, cộng thêm những mối quan hệ phức tạp, các thành viên trong gia tộc ở rải rác khắp các quốc gia Đông Nam Á và đều làm những công việc có rủi ro rất cao.
Có vẻ ông ta có quan hệ không tốt với một số ít người trong gia tộc, do đó, hình như là vì đám người kia hại nên ông ta mới phải ngồi tù 5 năm.
Tôi chẳng muốn mình bị cuốn vào cuộc đấu tranh lợi ích của tập đoàn phạm tội, nơi mà một khi không cẩn thận sẽ mất toi cái mạng này.
“A Dương, chuyện này cũng không cần nhất thời nóng vội, đợi cậu suy nghĩ kỹ rồi, có thể tìm tôi
bất cứ lúc nào. Nếu như cậu thật sự không muốn tới, vậy cũng không sao, chúng ta vẫn là anh em.”
Dường như nhìn ra được sự do dự của tôi, Đỗ Minh Cường lại nói thêm.
Tôi gật đầu: “Lão Đỗ, cho dù sau này tôi có theo anh hay không, tôi cũng xin cảm ơn ý tốt này của anh trước, cũng cảm ơn anh đã coi trọng tôi!”
“Đừng khách sáo thế, dù sao tình bạn của chúng ta cũng là do đánh đấm mà thành. Hơn nữa, không phải là tôi cho cậu tiền mà chỉ là tôi muốn cậu giúp tôi kiếm tiền mà thôi.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, tôi biết anh luôn có ý tốt.”
Đỗ Minh Cường cười, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.
“Đúng rồi, anh Đỗ, lần này anh mất bao nhiêu tiền để bảo lãnh tôi ra? Sau này tôi sẽ trả lại.”
“Không mất tiền, chỉ bỏ ra chút thể diện thôi! Vốn dĩ cậu cũng không phạm tội, muốn họ thả cậu ra rất dễ dàng. Về việc cậu muốn trả thù, tôi cũng hiểu chút chút rồi. Tên Cung Chính Văn kia có chỗ dựa gia đình rất mạnh, không dễ đối phó, phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn tên Tào Văn Hoài thì dễ xử nhưng hắn về nước từ hôm qua rồi, phải quay về mới xử được.”
“Còn về Bansha, chỉ là một tên lưu manh bình thường, muốn xử ông ta cũng dễ như trở bàn tay. Ông ta sẽ được thả ra muộn một chút, bởi vì vụ án này vốn là được dàn dựng nên cái được gọi là bên bị hại BTT cũng không biết là có vụ án này. Bây giờ đã có người ra mặt rồi, vụ án rất nhanh sẽ bị rút lại thôi. Đợi ông ta được thả ra, chúng ta sẽ đi tìm đối phương rồi tâm sự chuyện đời, tìm lại chút cảm giác. Yên tâm đi, anh đem theo vài người, không thiệt được đâu.”
Tôi gật đầu: “Ừm, Cung Chính Văn có chút rắc rối, không chơi trực diện được với hắn, chỉ đành ra tay âm thầm vậy. Chuyện này không làm phiền anh nữa, tôi xử từ từ là được rồi.”
Đỗ Minh Cường nhìn tôi đầy ý tứ sâu xa: “Nói là chơi không lại hắn, suy cho cùng cũng chỉ vì cậu không có tiền.”
Tôi cười bất lực: “Đúng vậy.”
Ông ta nói không sai, nói cho cùng là do tôi nghèo.
Tào Văn Hoài từng ôm lấy Lâm Lạc Thủy, chế giễu thẳng mặt tôi là thằng nhà nghèo, hỏi tôi lấy gì đấu với gã.
Cung Chính Văn cũng nói tôi nghèo kiết xác, cũng hỏi tôi đấu với hắn ta kiểu gì, cuối cùng còn muốn bỏ tiền mua mạng tôi.
Vậy nên tôi phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, sau đó xử đẹp bọn chúng.
Ngoài ra, tôi còn phải ngủ với Bạch Vi, khiến cho tên Cung Chính Văn tức đến ói ra máu.
Còn cả Bạch Vi, người phụ nữ xấu xa, vô tình vô nghĩa kia, ông đây cứu cô ta hai lần, còn từng ngồi tù vì cô ta, ấy vậy mà bây giờ cô ta thấy chết không cứu, tôi không để cô ta sống yên đâu.
Sau khi hỏi chuyện Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính, tôi mới biết mình chỉ vào đó ba ngày, bởi vì mỗi ngày đều bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, chẳng biết được mặt trời mọc, lặn lúc nào, chỉ biết là thời gian trôi qua rất chậm, rất lâu, tôi còn tưởng là đã qua nhiều ngày lắm rồi.
Đỗ Minh Cường nói, hợp đồng của Phần mềm Trí Văn và BTT không xảy ra vấn đề gì, mấy ngày vừa qua Bạch Vi đang bàn về chi tiết hợp đồng với đối phương, có lẽ sắp ký hợp đồng chính thức rồi.
Cung Chính Văn vẫn đang ở Chiêng May, ngày ngày ở cùng với Bạch Vi.
Tôi về lại khách sạn mình vốn đang ở, tôi mới phát hiện Bạch Vi đã trả phòng cho tôi rồi, tạm thời vali do khách sạn giữ hộ.
Tôi phải bắt đầu thuê lại, may là căn phòng bên cạnh phòng Bạch Vi mà tôi ở trước đó vẫn còn trống, nên vẫn chọn luôn phòng đấy.
Tôi cũng thuê một phòng cho La Nhất Chính, hôm nay cậu ta mới vừa tới Chiêng May, chưa quyết định sẽ ở đâu.
Đỗ Minh Cường có chỗ để ở, căn bản không cần lo lắng cho ông ta.
Tôi về phòng rồi đi tắm, lại nói chuyện một lúc với Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính, tầm đến giờ ăn tối mới rời khỏi khách sạn.
Ra khỏi cửa khách sạn, khi tôi vừa mở cửa chiếc Mercedes của Đỗ Minh Cường, đang chuẩn bị lên xe thì khóe mắt liếc thấy hai bóng người một nam, một nữ quen thuộc đang đi dọc trên vỉa hè về phía cửa khách sạn.
Vậy nên tôi không vội lên xe mà quay người, nhìn chăm chăm đôi cẩu nam nữ đang đi tới, Cung Chính Văn và Bạch Vi.
Đỗ Minh Cường phát hiện ra sự khác thường của tôi, quay đầu nhìn một cái, sau đó ra hiệu bằng mắt cho ba đứa thuộc hạ, ba người đó theo sau nhanh chóng hiểu ý, chia nhau ra, từ từ tiếp cận Cung Chính Văn và Bạch Vi từ nhiều phía khác nhau.
“Anh Dương, là cái thằng chó kia à?” La Nhất Chính đứng cạnh tôi, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Cung Chính Văn và hỏi.
“Ừm, lát nữa cậu không được ra tay.”
“Anh Dương, tại sao chứ?”
“Tôi sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, làm lớn chuyện lên lại gây rắc rối cho lão Đỗ, hơn nữa Cung Chính Văn có chỗ chống lưng vững chắc, tốt nhất là cố gắng không ra tay, tôi sẽ dùng cách khác để xử hắn.”
“Đúng, A Dương nói không sai, thời buổi này nên cố gắng tránh mấy việc đánh đấm giết chóc, phải dùng cái đầu để làm việc.” Đỗ Minh Cường đứng bên cạnh nói.
“Anh Cường, em có đầu óc mà!” La Nhất Chính ấm ức nhìn ông ta một cái.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Cung Chính Văn và Bạch Vi đã đi tới gần. Hai người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes đang đỗ bên đường, sau đó ngây người.
“Phó tổng giám đốc Cung, hy vọng anh vẫn khỏe.”
Tôi lạnh lùng nói, tiến lên mấy bước, đến trước mặt Cung Chính Văn.
Cung Chính Văn bừng tỉnh, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi tôi: “Phương Dương, sao anh ra ngoài được? Có phải người bên cảnh sát nhầm lẫn nên thả anh ra không?”
“Ha ha.” Tôi đưa tay lên, vỗ vỗ hai phát vào khuôn mặt đẹp trai mịn màng của hắn, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, anh thích diễn gì thì cứ diễn đi, tôi chỉ muốn nói anh biết, tôi sẽ xử đẹp anh đấy.”
Vẻ mặt Cung Chính Văn không lấy gì làm vui, gạt tay tôi ra: “Phương Dương, mong anh đừng như vậy, tôi vẫn luôn rất khách sáo với anh, cũng mong anh tôn trọng tôi.”
“Con mẹ mày, giả bộ cái gì chứ.” La Nhất Chính không xem nổi nữa, hùng hổ xông tới.
Ba thuộc hạ của Đỗ Minh Cường cũng nhanh chóng vây vào, có lẽ chỉ cần tôi lên tiếng, bọn họ sẽ giẫm chết Cung Chính Văn.
Tôi kịp thời ngăn La Nhất Chính lại, ra hiệu cho thuộc hạ của Đỗ Minh Cường không cần căng thẳng, lại vỗ vào mặt Cung Chính Văn.
Lần này, Cung Chính Văn không gạt tay tôi ra, cứ mặc cho tay tôi vỗ “bốp bốp” lên mặt hắn ta.
“Phương Dương, đủ rồi đó!” Bạch Vi không nhịn được nữa, đập mạnh vào cánh tay tôi, sau đó nhích qua một bước, chen vào giữa tôi và Cung Chính Văn.
“Ha ha.” Tôi cười, nói với La Nhất Chính: “A Chính, đây là chị dâu cậu đấy.”
Chương 45: Cô chính là người phụ nữ của tôi
“Chào chị dâu.”
La Nhất Chính phản ứng rất nhanh, nghiêm túc cúi người về phía Bạch Vi.
“Chào chị dâu.”
Thuộc hạ của Đỗ Minh Cường cũng nhanh chóng hùa theo, đều cúi người hướng về phía Bạch Vi.
Bạch Vi tức đến mức đỏ bừng mặt: “Mấy người... Ai là chị dâu của mấy người?”
Tôi cười rồi khoác vai cô ta, dùng sức ôm lấy, không cho cô ta cựa quậy, nói: “Cô biết không? Vì muốn có được cô mà Cung Chính Văn bỏ tiền để tôi ‘tham quan’ đồn cảnh sát, còn bỏ tiền mua mạng tôi nữa. Để tránh việc cô bị tên độc ác và nham hiểm này tàn phá, tôi quyết định chiếm lấy cô, sau này cô chính là người phụ nữ của tôi.”
“Anh... Anh buông tay ra, còn không buông, tôi hét lên đấy.”
Lúc này, tôi mới buông vai cô ta ra, quay đầu nhìn Cung Chính Văn, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, nhớ đấy, tôi sẽ xử đẹp anh! Có thể là ngày mai, có thể là năm sau, đương nhiên tôi cũng có thể xử anh trước đó nữa. Tuy nhiên, anh phải chú ý cho kỹ, đây đều là anh em của tôi, nếu như tôi bị anh hại chết bọn họ sẽ giúp tôi trả thù, có thể sẽ xử cả nhà anh.”
Dứt lời, tôi quay người đi về phía chiếc Mercedes, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Sau khi Đỗ Minh Cường cũng lên xe, mấy thuộc hạ của ông ta mới ngồi lên một chiếc xe khác.
La Nhất Chính dùng ngón tay chỉ vào Cung Chính Văn rồi mới lên xe.
Đỗ Minh Cường nhìn Cung Chính Văn một lúc qua cửa xe rồi nói: “A Dương, nhìn tên nhóc này có vẻ như rất nham hiểm đấy, hay là để anh cho mấy trợ thủ đắc lực của mình theo dõi nó một thời gian.”
Tôi lắc đầu: “Không cần, với loại người như hắn, sau khi thất bại một lần sẽ trở nên rất cẩn trọng, không nắm chắc một trăm phần trăm sẽ không ra tay đâu. Bởi vì bây giờ hắn đã biết được em không dễ chọc rồi, biết em sẽ liều mạng với mình. Cái gọi là chân đất không sợ đi giày, người càng có tiền càng tiếc rẻ mạng sống, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa đâu.”
Đỗ Minh Cường nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng đúng, nhưng cậu vẫn nên cẩn thận chút, tôi sợ hắn bị ấm đầu rồi làm ra chuyện ngu ngốc.”
“Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận. Đúng rồi, đi đến quán bar Cara để tìm Bansha trước đã. Tên chó đó đã làm nhân chứng giả hại chết em.”
Lễ hội té nước đã qua được hai ngày, khách du lịch trên phố đã vơi đi nhiều, vậy nên tất cả con đường đều đã cho xe hơi lưu thông trở lại. Chúng tôi nhanh chóng đến quán bar Cara, nơi lần trước gặp Bansha.
Quán bar không hề bị niêm phong, bên trong không đông người, chỉ có vỏn vẹn năm, sáu người nhưng có chút quen mắt, nhất định là người của Bansha.
Tôi đoán chừng người của Bansha thật sự có khoảng ba bốn mươi tên. Trong số mấy trăm tên vây tôi tối hôm đó, chắc chắn hầu hết đều là được kéo đến để cho đủ số lượng với yểm trợ mà thôi. Lúc vào trong đồn cảnh sát chỉ gặp có mười mấy đứa, bên ngoài chắc vẫn còn khoảng ngần đó tên nữa.
Tôi, Đỗ Minh Cường, La Nhất Chính và ba thuộc hạ kia đi vào trong, hỏi một tiếng: “Bansha được thả chưa?”
Giọng nói không lớn nhưng cái tên Bansha có chút nhạy cảm, tiếng nói chuyện ở bên trong đột ngột ngừng lại một lúc, mấy tên người Xiêng La kia vừa nhìn thấy tôi, hùng hổ đứng dậy, vẻ mặt khó chịu tiến về phía chúng tôi.
Ba người thuộc hạ của La Nhất Chính và Đỗ Minh Cường tiến lên một bước, rất nhanh hình thành cục diện đối đầu với mấy tay người Xiêng La.
Tính cả mấy người trong quán bọn chúng có tổng cộng sáu người, chúng tôi cũng có sáu người
“Bansha đang ở đâu?” Tôi lạnh lạnh lùng hỏi một câu.
Một tên đầu trọc trên người xăm đầy hình tiến về trước vài bước, hung hăng đi đến trước mặt tôi, gần như áp sát vào ngực tôi vậy, vẻ mặt dữ dằn, nói: “Thằng chó, mày dám đưa đại ca của bọn tao vào tù, bây giờ còn đến để hỏi đại ca của bọn tao ở đâu. Tao thấy mày chỉ đến để gây sự thôi đúng không.”
“Anh Dương, có phải nó chửi anh không?” La Nhất Chính nhíu mày hỏi, cậu ta không hiểu tiếng Xiêng La, nhưng nghe ra được giọng điệu của tên đầu trọc kia.
“Không sao.” Tôi phẩy tay ra hiệu cho cậu ta không được nóng nảy, rồi lại nhìn tên đầu trọc kia, nói: “Đợi sau khi Bansha ra ngoài, bảo ông ta đến tìm tôi.”
Dứt lời, tôi định quay người, bước ra ngoài.
“Bảo đại ca của bọn tao đến tìm mày? Ha ha.” Tên đầu trọc đứng sau lưng tôi cười nhạt một tiếng, sau đó nói tiếp: “Mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh mà thôi, cho rằng tìm được mấy con lợn Hoa Hạ tới thì...”
Không đợi tên này nói hết, tôi quay người, theo đó giơ chân đạp hắn một phát thật mạnh.
Tôi với La Chính Nhất vẫn luôn rất ăn ý với nhau. Dường như cậu ta có thể biết được tôi sắp làm gì thông qua ánh mắt và động tác của tôi.
Tên trọc đầu kia vừa mới bị tôi đạp cho một phát mà không chút đề phòng, khi vừa ngả người ra sau, La Nhất Chính đã nhanh chóng lao tới, đấm thêm một phát lên mặt hắn.
Sau đó là ba tên thuộc hạ của Đỗ Minh Cường, rõ ràng là họ đã từng được huấn luyện.
Ngay cả Đỗ Minh Cường đang mặc đồ vest, đi giày da cũng đích thân ra tay, trong quán bar đột nhiên dấy lên một trận ồn ào.
Đợi đến khi mấy tên người Xiêng La nằm đầy dưới đất, Đỗ Minh Cường mới bình tĩnh phủi phủi bộ đồ vest, nói: “Có vài thằng Xiêng La cho rằng người Hoa Hạ chúng ta vừa có tiền vừa ngu nên mới gọi là lợn béo, tôi bị người ta gọi thẳng mặt nhiều lần, từ đó về sau, với loại người này, gặp đứa nào thí cứ quất đứa đó.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai vây xem mới yên tâm, nói với tên đầu trọc đang nằm dưới đất một câu: “Nhớ bảo Bansha đến tìm tao.” Sau đó rời khỏi quán bar.
Tính ra, bên cảnh sát không tốn quá nhiều thời gian vào quá trình rút lại vụ án, đám người Bansha cũng nên ra ngoài rồi, đến lúc tính sổ rồi.
Không phải tính sổ chuyện ông ta tìm người quần ẩu tôi mà là chuyện khẩu cung của ông ta lúc ở trong đồn cảnh sát.
Câu trước còn nói với tôi là xóa bỏ mọi chuyện giữa chúng ta, câu sau đã làm chứng giả ở đồn cảnh sát để đâm tôi, rõ ràng là muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Hoặc là ông ta vu oan giá họa cho tôi, hoặc là nhận tiền của Cung Chính Văn.
Chúng tôi tìm một nhà hàng, thuê một phòng, gọi một bàn đầy thức ăn. Từ đầu tới cuối, tôi không nói chuyện cùng Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính, chỉ cắm mặt ăn cơm.
Bởi vì trong đồn cảnh sát chỉ có mấy loại đồ ăn như bánh mì, cơm nguội, đã mấy ngày liền tôi không được ăn một bữa cơm bình thường rồi.
Ăn uống no say rồi tôi mới có tâm trạng nói chuyện với bọn họ.
Nói về những thứ mà tôi ăn lúc ở trong tù, nói về khoảng thời gian tôi với Đỗ Minh Cường đối đầu nhau, nói về việc ông ta cứ đưa mấy miếng thịt mỡ đến chọc tức những người chỉ có thể được ăn dưa chua như tôi với La Nhất Chính như thế nào lúc ở nhà ăn.
Đỗ Minh Cường có tiền, có thể ăn thịt mỗi ngày khi ở trong tù, cho dù thuốc lá rất đắt, ngày nào ông ta cũng lo được cho mấy anh em trong phòng giam hút hít đầy đủ, thậm chí còn thường xuyên lấy được hai ba cân rượu đựng trong túi ni-lông.
Người mà ông ta thấy vừa mắt chưa bao giờ bị đổi phòng giam, đương nhiên, việc tôi cũng không bị đổi là do ban đầu ông ta cảm thấy tôi thú vị, để tôi ở lại cho vui, sau này mọi ân oán được xóa bỏ thì càng không nỡ để tôi đi.
Nói thật lòng, mặc dù tôi không thích người có tâm kế và độc ác của ông ta, nhưng khoảng thời gian đó quả thật giữa tôi và ông ta đã hình thành một loại tình bạn vô cùng kỳ lạ, trong đó còn có cả một mối quan hệ vi diệu mà không nói ra được.
Bởi vì chúng tôi hiểu được nhau, chúng tôi đều biết nỗi đau của đối phương là gì, lại vừa giống như cùng một loại người.
Giờ xem ra, ông ta chẳng có gì thay đổi, không hề ra vẻ ta đây trước mặt tôi, dường như rất thích cách giao lưu với nhau như hồi xưa.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, khi đang muốn đổi một chỗ thích hợp để uống rượu, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.