• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Căng thẳng tột độ

“Mẹ kiếp! Bắn đi! Tôi lo nghĩ nhiều rồi, dù đây là Chiêng Ray, nhưng Đỗ Minh Hào đã quang minh chính đại dùng súng rồi thì chúng ta còn sợ cái mẹ gì nữa?”

Tôi mắng nhiếc một câu, lập tức kéo chốt an toàn, tiếng đạn lên nòng vang lên. Dựa vào tiếng bước chân, tôi nhanh chóng ra tay, tiếng súng bùng nổ, âm thanh tiếp xúc của cơ thể và mặt đất vang lên, tiếng bước chân ở xung quanh lập tức chậm lại.

Roga cũng bắn một phát chính xác về phía đám người đó, một người kêu lên ngã xuống, y lùi ra sau xe, nói khẽ: “Anh Dương, chúng ta cố thêm một lúc nữa. Anh còn nhớ tôi từng nói anh Cường cũng có quân riêng không? Bây giờ, họ đang trên đường đến đây rồi”.

Một người anh em khác ở phe tôi cũng nói: “Anh Dương, lúc nãy là tôi và Xakikoa thả ba chú cháu nhà họ Cung đi, bây giờ nên để chúng tôi xử bọn này cho”.

Dứt lời, cậu ta đập vào cánh tay khác không bị thương của Xakikoa: “Còn cử động được không?”

“Mẹ nó, ông đây nhất định phải đập chết lũ khốn này!”

Mặt của Xakikoa cũng bị một mảnh vỡ cứa chảy mảu, hắn vừa xé một miếng vải trên người xuống để băng bó vừa chửi bới.

Nhân lúc đám người kia chưa chuẩn bị, tôi và Roga đã hạ hai người trước. Đối phương đã bắt đầu nâng cao cảnh giác, hình thành các cái bóng mờ qua cửa kính xe, miễn cưỡng lắm chúng tôi mới có thể nhìn thấy trong tầm mắt bao la đã không còn một bóng người, họ căn bản đều đã trốn đi hết.

Hiện trường trở nên yên lặng, chắc bên nào cũng chờ phía đối phương thò đầu ra trước.

Xakikoa không phải tên ngốc, dù nói năng ngông cuồng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tính phán đoán chuẩn xác của hắn về thế cục.

Có lẽ người của Đỗ Minh Hào đã không nhịn được nữa, rõ ràng bọn chúng đông người hơn chúng tôi, nhưng chỉ có thể cầm cự với chúng tôi để giành ra tay trước.

Tiếng súng và tiếng bước chân ồn ào náo loạn vang lên, nhưng bốn người chúng tôi không hề có ý định ra tay. Vì vậy, chắc bây giờ, người của Đỗ Minh Hào đang núp ở những vị trí nào đó để theo dõi chúng tôi chăm chú.

Chỉ cần chúng tôi di chuyển là sẽ ăn đạn ngay.

“Đừng vội!”

Tôi nói khẽ.

Tiếng bước chân truyền từ hai bên xe tới ngày một dồn dập và rõ ràng, trán của Xakikoa đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Lên!”

Tôi đột nhiên lên tiếng, vừa dứt lời thì tiếng bước chân đã đến gần trong gang tấc, thậm chí có thể nói phía đối diện chiếc xe đã bị người ta chiếm giữ.

Nhưng bốn người chúng tôi cùng lúc xông nhanh ra, rõ ràng đã dọa cho người đi đầu bên phe đối phương sợ hết hồn. Thoáng cái, họ đã giơ súng lên, nhưng chúng tôi đã có sự chuẩn bị, lập tức bóp cò.

Tiếng súng vang lên liên tiếp, người của Đỗ Minh Hào nhanh chóng ngã xuống. Bắn hết một băng đạn xong, trước mặt tôi đã có ba người ngã xuống, còn tôi thì lập tức lách người ra phía sau xe, một người anh em khác ở phe tôi vội vàng lên thế chỗ.

Roga và Xakikoa cũng vậy, tôi vừa cấp tốc thay băng đạn vừa cười nói: “Chắc tay súng bắn tỉa của Đỗ Minh Hào đang tức muốn chết. Người của gã áp sát chúng ta như vậy, tầm nhìn của tay súng bắn tỉa đó phần lớn đều bị người phe hắn che mất rồi”.

Roga cười he he, nhưng lúc đổi chỗ, chúng tôi mới chú ý thấy người của Đỗ Minh Hào lại lùi về sau trốn, đã có khoảng chục thi thể nằm la liệt hai bên xe.

“Có thể tiếp tục chờ một lúc”.

Dây thần kinh căng thẳng của tôi hơi thả lỏng ra một chút, tôi chợt nhìn thấy một người anh em khác ở phe tôi tên là Fudi đang bịt cánh tay, im lặng ngồi xuống phía sau tôi.

Tôi vội hỏi cậu ấy có sao không, nhưng thấy khe hở ở ngón tay cậu ấy có máu chảy ra. Tôi lập tức biết chắc cậu ấy đã bị trúng đạn.

Quyết chiến trong các gia tộc lớn đã đánh đến mức này thì vũ khí nóng không thể nào dùng loại súng lục bình thường được, vì uy lực của chúng quá nhỏ, lực xuyên thấu không đủ. Trừ khi bắn trúng chỗ hiểm, không thì không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng cho đối thủ được.

Bất kể là chúng tôi hay Đỗ Minh Hào đều dùng súng trường tự động, ví dụ như ba chú cháu điên rồ nhà họ Cung, đến lính đánh thuê quốc tế mà họ còn dám thuê nữa là.

So với súng lục, súng trường tự động không chỉ tăng tốc độ bắn, hơn hết là mức độ tạo thành vết thương rộng, vì vết thương xuyên thủng lại là loại vết thương đạn bắn dễ chữa trị nhất.

Ban nãy, tôi nhìn thấy tay của Fudi không bị gãy xương, có nghĩa là không phải vết thương xuyên thủng, mà là đạn đã găm vào xương rồi.

Điều này có nghĩa là từ giờ trở đi, cánh tay này của cậu ấy coi như bị tàn phế, không thể làm việc nặng được nữa.

May sao đó lại là tay trái.

Roga cũng đã nhìn thấy, y vỗ vào bả vai của Xakikoa và Fudi nói: “Không sao, chúng ta lãi rồi. Giết một người của Đỗ Minh Hào là huề vốn, giết hai người là lãi gấp đôi. Vừa nãy, các cậu đã…”

Y còn chưa nói hết câu, lại có một tràng tiếng súng vang lên, cùng với đó là tiếng chửi bới không ngưng nghỉ của đám người của Đỗ Minh Hào.

Tôi ngẩn ra, Roga mừng rõ nói: “Là Ốc Trắng! Ốc Trắng là đội trưởng tiểu đội mà anh Cường chiêu mộ riêng ở ngoài Chiêng May chỉ làm việc cho anh ấy”.

Roga lại hỏi tôi: “Anh Dương, bên ngoài có người tiếp ứng rồi, chúng ta xông ra nhé?”

“Ừ, chúng ta mà còn ở lại đây tiếp thì chỉ có một con đường chết thôi, chi bằng xông ra ngoài luôn”.

Dứt lời, tôi châm cho ba người họ mỗi người một điếu thuốc: “Tiếc là không mang theo áo chống đạn. Nếu trong số chúng ta có ai chẳng may bị trúng đạn, nhất định phải nhớ cứu con anh Cường ra trước. Chỉ cần anh Cường còn sống là chúng ta có hi vọng, nếu để Đỗ Minh Hào cướp được quyền hành ở nhà họ Đỗ thì chúng ta hết trò thật rồi”.

Khói thuốc thật sự có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, tôi rít một hơi xong là quẳng điếu thuốc đi. Ngay sau đó, nhân lúc đám người của Đỗ Minh Hào chưa lo xong cho thân mình, tôi lăn nhanh sang bên trái, đồng thời bóp cò súng.

Tiếc là tôi đã đánh giá quá cao đám người này, sau khi bị Ốc Trắng vây đánh, dường như bọn họ không còn ai bao vây chúng tôi nữa. Tôi mừng rỡ, đứng sau cột đá, không ngừng nã súng về phía có người, đồng thời bảo ba người Roga mau đi ra.

Chúng tôi vừa đi ra, đã có ba tên xông từ lối rẽ ra không ngừng lùi về phía chúng tôi.

Tôi nhìn sang Roga, y lắc đầu. Chúng tôi xông lên, lôi con dao găm ở hông ra, mỗi người một con cứa cổ chúng.

Trước khi chết, ba người đó không thể ngờ rằng, bãn nãy, chúng tôi chỉ có thể trốn kỹ sau xe chống đạn phòng thủ như con rùa rụt cổ, nhưng bây giờ đã chủ động xông ra ngoài tấn công.

Lúc này, đối diện hành lang cũng có một bóng người đáng nghi xuất hiện: “Người của anh Cường à?”

“Mẹ! Ốc Trắng, tôi là Roga đây! Không nhớ tôi à?”

“Roga? Ra là cậu. Mẹ kiếp! May mà ông đây đi nhanh, không đến muộn!”

Roga và Ốc Trắng lập tức đấm ngực nhau một cách niềm nở, tôi hỏi: “Người của Đỗ Minh Hào còn không?”

Ốc Trắng gật đầu, chỉ về một phía: “Người ở mấy phía khác đều bị xử hết rồi, chỉ còn ở chỗ kia nữa thôi, sau tháp đồng hồ ý, chúng đang định chuồn”.

Nói rồi, anh ta hỏi tôi: “Cậu chính là Phương Dương, anh em của anh Cường hả?”

“Đúng, chúng ta đừng phí thời gian nói chuyện ở đây nữa. Nếu có thể giữ chúng lại thì mau đi thôi, dẫu sao thực lực của Đỗ Minh Hào giảm đi một phần thì thực lực của anh Cường mới tăng thêm được”.

Ốc Trắng nói: “Chúng nó chạy về phía phố cổ, nơi đó có quân đội canh gác thường xuyên, chắc đến cả một tiểu đội ấy. Dù chúng ta đánh vào đó, cũng không làm gì được chúng nó, mà còn chọc giận chính phủ. Dẫu sao bây giờ, chúng ta cũng động đến súng rồi, bên trên có thể quy thành xã hội đen chém giết lẫn nhau. Nhưng một khi dính dáng đến quân đội thì sự việc sẽ khá phiền phức”.

“Chuyện phiền toái nhất là Đỗ Minh Hào đã chiếm giữ Chiêng Ray nhiều năm, chưa biết chừng quân đội ở đây còn được coi là sở hữu tư nhân của gã ý chứ”.

Roga bổ sung thêm một câu.
Chương 252: Trúng kế rồi

Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, không diệt cỏ tận gốc khó phòng trừ hậu họa về sau. Để bọn chúng chạy về mất, một khi chúng đã biết đến sự tồn tại của đám người Ốc Trắng thì muốn cứu Khang Khang và Tiểu Tây sẽ càng khó hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với thái độ mà Đỗ Minh Hào đối phó tôi lúc trước. Nếu thật sự để gã nắm quyền ở nhà họ Đỗ, dù tôi có Sangsu và Suchat bảo vệ, trừ khi tôi không bước chân ra khỏi Chiêng May, nếu không kiểu gì cũng sẽ rơi vào tình cảnh bị chém giữa đường.

Tôi thở dài một hơi, tôi không kiếm chuyện, mà chuyện cứ tự tìm đến mới hay.

Tôi vốn định giúp được gì thì giúp trong cuộc tranh đấu giữa Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, nếu không giúp được gì thì cũng phải đảm bảo tự lo lấy thân được. Không ngờ vì nhà họ Cung, khiến giờ đây, tôi cũng phải leo lên lưng cọp, chỉ còn nước cùng bước vào giới xã hội đen với Đỗ Minh Cường.

Bây giờ, muốn cứu được Khang Khang và Tiểu Tây không còn dễ như trong tưởng tượng lúc trước nữa, chắc chắn hai đứa nhỏ đã bị bọn chúng chuyển đi nơi khác. Nếu muốn thành công, chí ít phải liên lạc được với nội gián mà Đỗ Minh Cường sắp xếp, nắm được thông tin chính xác của bọn trẻ thì mới được.

“Giờ, chúng ta phải làm gì?”

Roga hỏi tôi.

“Nghĩ cách liên lạc với người mà anh Cường sắp xếp vào Chiêng Ray đã”.

Tôi thấy hơi đau đầu, nếu làm vậy thì người của chúng tôi sẽ phải chia ra làm hai nhánh. Tôi và Ốc Trắng có nguồn lực mạnh mẽ, nhưng lại chẳng biết gì về kẻ địch cả. Còn thực lực của người mà Đỗ Minh Cường cài cắm vào thì khá yếu, nhưng họ mới là nhân vật mấu chốt đánh thắng trận nội chiến của nhà họ Đỗ này.

Tôi đang suy nghĩ thì chuông điện thoại chợt reo, thấy là Bạch Vi gọi tới, tôi do dự một lát rồi ấn từ chối.

Đúng lúc này, Roga nhận được một cú điện thoại, ra là Đỗ Minh Cường gọi đến. Roga nói Đỗ Minh Cường đã tạo áp lực cho Đỗ Minh Hào thông qua các người thuộc tầng lớp trên. Dù Đỗ Minh Hào đã chiêu mộ được không ít người, nhưng trong nhà họ Đỗ vẫn có những người trung thành với ông cụ Đỗ.

Ông cụ Đỗ đã giao gia tộc cho Đỗ Minh Cường, nên những người này đương nhiên sẽ ủng hộ Đỗ Minh Cường trong cuộc tranh đấu nội bộ.

Nếu Đỗ Minh Cường đã bắt đầu đánh cuộc trong tranh đấu tầng lớp trên, điều này có nghĩa là chí ít sẽ không có người của cảnh sát ở Chiêng Ray đến tìm họ gây phiền phức.

Sau đó, Roga lại gọi cho người phụ trách liên lạc với nội gián, nhưng mãi không kết nối được.

Tôi nắm chặt khẩu súng trường tự động trong tay, nói: “Ốc Trắng, Roga, chúng ta đi thôi, chắc giờ quân đội không nhúng tay vào đâu”.

Chúng tôi chạy về phía có tiếng đánh nhau vang lên sớm nhất, có lẽ vì cuộc tranh đấu của nhà họ Đỗ, nên hôm nay, đường phố Chiêng Ray vốn nhộn nhịp đông đúc lại trở nên vắng vẻ, nhà nào hầu như cũng đóng kín cửa.

Nhưng như vậy càng thuận tiện cho chúng tôi, không có ai báo cảnh sát. Trong tình huống cảnh sát chưa hoàn toàn nắm rõ tình trạng của nhà họ Đỗ, họ nhất định sẽ không dễ dàng ra tay.

Chẳng mấy chốc, trước mặt chúng tôi đã xuất hiện mấy người nằm dưới đất, tôi chưa gặp những người này bao giờ, nhưng Roga thì nhận ra họ.

Roga chạy tới đỡ một người anh em dậy, hỏi cậu ta đã có chuyện gì xảy ra, có phải xảy ra xung đột với người của Đỗ Minh Hào hay không.

Người anh em đó hấp hối đáp vốn họ đánh với người của Đỗ Minh Hào vẫn có cơ hội thắng, nhưng không ngờ giữa chừng, phía đối thủ lại khỏe như uống phải thuốc kích thích, ngoài ra còn có mười mấy tên xông từ một phía khác ra, bao vây bọn họ.

Bọn họ quyết định để mấy anh em dẫn đầu phá vòng vây, còn những người khác ở lại để hậu thuẫn.

Nhưng kể xong thì cậu ta đã ngất lịm đi, Roga sờ vào gáy cậu ta, khi rút tay ra thì thấy có máu.

Có lẽ cậu ta bị người khác đánh lén từ phía sau khi đang đánh nhau.

Roga hỏi thêm mấy người khác, nhưng họ đều đã ngất xỉu, may sao không ai gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Roga sai người đưa mấy người anh em này đến bệnh viện, rồi nói: “Anh Dương, Ốc Trắng. Tiểu Tây và Khang Khang đã bị bọn chúng đưa đi nơi khác rồi, chắc là ở phía Bắc Chiêng Ray”.

Vì Chiêng Ray là một thành phố nhỏ, mà hiện giờ, Đỗ Minh Hào và người của chúng tôi đều có tỷ lệ thắng thua ngang nhau, nên Roga mới chia Chiêng Ray là thành Nam và Bắc.

Người của Đỗ Minh Cường chiếm cứ phía Bắc Chiêng Ray, còn phía Nam đã có chúng tôi, cũng chính là người của Đỗ Minh Cường.

Để bảm bảo an toàn và hạ đòn sát thủ mạnh nhất, nhất định Tiểu Tây và Khang Khang đã bị bọn chúng giấu ở vùng trung bộ.

Ốc Trắng gật đầu nói: “Được, thế thì chúng ta xuất phát thôi!”

Dứt lời, Ốc Trắng và thuộc hạ của anh ta dẫn đầu đi trước, đuổi về phía đám người của Đỗ Minh Cường đã tháo chạy lúc trước.

Bốn người chúng tôi cũng theo sát phía sau, lúc này, điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Là Bansha gọi tới, tôi vừa nghe máy, ông ta đã nói: “Dương, các cậu thế nào rồi? Tôi đã dẫn người tới, chắc khoảng hai mươi phút nữa là đến Chiêng Ray”.

Chiêng May và Chiêng Ray cách nhau không xa, hôm nay, đường xá lại thưa thớt, mà tốc độ của đội đua xe của đám Bansha thì khỏi phải bàn. Tôi vừa định bảo họ chạy thẳng đến Chiêng Ray thì đột nhiên linh tính thế nào, tôi lại nói: “Các ông đi tới rìa thành phố Chiêng Ray thì đừng vội vào ngay, hãy đi về phía cung điện, chờ nghe thấy tiếng đánh nhau hay tiếng súng thì vào”.

“Đến cung điện làm gì?”

Bansha chưa kịp tiêu hóa thông tin, nhưng ông ta cũng chỉ hỏi theo thói quen, dứt lời lập tức vội đồng ý ngay, còn nói mang cho chúng tôi mấy cái áo chống đạn.

Tôi dở khóc dở cười, bây giờ, chúng tôi còn quay về lấy áo chống đạn thì chỉ còn nước cứu hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong mơ thôi.

Ba chú cháu nhà họ Cung đã nói, trong vòng ba tiếng đồng hồ, nếu người ở trong thành phố của bọn chúng không nhận được điện thoại thông báo an toàn thì sẽ giết con tin ngay, nên giờ chúng tôi đều rất sốt ruột.

Hiện giờ, Đỗ Minh Hào và Đỗ Minh Cường đang tranh đấu với nhau, có thể nói hai đứa trẻ là yếu tố quyết định quan trọng nhất. Nếu Đỗ Minh Hào thật sự ngu đến mức để người nhà họ Cung giết con tin thì gã chẳng còn đầu óc nào để tranh giành nhà họ Đỗ với Đỗ Minh Cường nữa cả.

Dù vấn đề an toàn có thể đảm bảo, nhưng chúng tôi chắc chắn vẫn phải cứu bọn trẻ ra. Chúng tôi phải cứu được Tiểu Tây và Khang Khang thì mới có thể nắm chắc quyền chủ động trong tay.

Sắp xếp hành trình cho Bansha xong, tôi thở phào một hơi. Bất kể thế nào, chúng tôi cũng ăn chắc thêm được một phần.

“Phương Dương, người của chúng ta đã phát hiện ra một con đường nhỏ, có thể đi thẳng đến vườn hoa trung tâm phía Bắc Chiêng Ray”.

Ốc Trắng bước tới, chỉ về phía một cậu đàn em đang thở hổn hển nhìn chúng tôi.

Ốc Trắng lại chỉ vào tôi nói: “Đây là một trong những người bạn tốt nhất của ông Minh Cường”.

Ánh mắt của cậu đàn em đó vốn đang chứa đầy sự hiếu kỳ, nhưng ngay sau đó đã đầy ắp sự kính trọng và kích động.

“Thế con đường nhỏ đó có an toàn không?”

Roga hỏi, cậu đàn em đó gật đầu: “Có, em vừa đi qua xong. Lối ra ở góc khuất của vườn hoa trung tâm, ở đó có đài phun nước. Bình thường hay có khách du lịch, nhưng hôm nay thì trên phố vắng tanh, nên xung quanh đều rất trống trải”.

Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Được, chúng ta qua đấy, nhưng nhất định phải cẩn thận. Đây cũng có thể là cái bẫy mà Đỗ Minh Hào thiết kế riêng cho chúng ta, nên bắt buộc phải đề phòng”.

Cậu đàn em đó là người của Ốc Trắng, mà Ốc Trắng lại là người được Đỗ Minh Cường chiêu mộ riêng, nên không cần phải nghi ngờ về độ trung thành.

Tôi nói tiếp: “Từng người chúng ta qua đó một, qua xong là thì chia nhau ra trước, chờ mọi người tập trung đông đủ rồi mới thống nhất hành động”.

Ốc Trắng và Roga đều đồng ý, chúng tôi đi theo cậu đàn em đó mấy phút, đến phía sau một khu dân cư.

Mấy cái giá gỗ và bồn hoa vốn được bày ra để chắn lối đi bây giờ đều đã bị đẩy ra, để lộ một con đường nhỏ ẩn ở trong rừng.

Vì phong cách kiến trúc riêng biệt của Chiêng Ray, rất có khả năng vườn hoa này nối liền hai phía Nam Bắc. Tôi không chút chần chừ, đi qua theo cậu đàn em đó.

Roga và Ốc Trắng dẫn người đi theo sau tôi. Bước vào con đường nhỏ đó, toàn thân chúng tôi đều bị cây cối tốt um che kín, tính ẩn núp không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Tôi hỏi: “Sao cậu lại tìm được chỗ này?”
Chương 253: Bán đứng

Cậu đàn em đó vừa đi vừa ngoảnh lại đáp: “Em vừa nhìn thấy có gã ăn mày ăn mặc rách rưới đi vào đây cái là mất dạng, em còn tưởng mình gặp ma cơ, hóa ra là có một con đường nhỏ”.

Tôi gật đầu, nhưng tính cảnh giác vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn khi ngày càng bước đến gần phạm vi thế lực của Đỗ Minh Hào.

Đi ra khỏi con đường nhỏ quả nhiên có một nơi giống vườn hoa, còn chúng tôi thì chui ra khỏi một trong các bụi cây trong đó.

Chúng tôi đi ra ngoài, không hề lơ là cảnh giác. Khi chúng tôi xác định đã an toàn, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh quái lạ làm chúng tôi giật nảy mình.

Ngay sau đó, chúng tôi nhìn thấy có một chiếc loa trên cái cây lớn ở phía trước, chiếc loa này thường dùng để phát nhạc hoặc thông báo ở các công viên du lịch.

Nhưng lúc này, âm thanh mà chiếc loa ấy phát ra lại là một giọng nói mà chúng tôi rất quen thuộc.

Giọng nói nham hiểm của Đỗ Minh Hào vang lên: “Chào đón chúng mày, Phương Dương”.

Giọng nói đó vừa dứt, trong loa lại vang lên một tiếng nói khiến tôi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Cung Chính Văn cười điên cuồng nói: “Phương Dương, cuối cùng thì mày cũng rơi vào tay tao rồi, tao sẽ cho mày sống không được mà chết cũng không xong”.

Tiếp đó, Đỗ Minh Hào lại chen lời: “Phương Dương, bây giờ, hai đứa con của anh trai tao và cả mày đều nằm trong tay tao rồi. Anh ta lấy gì mà tranh giành nhà họ Đỗ với tao nữa? Ha ha ha!”

Tôi giật mình, quả nhiên đã bị trúng kế rồi.

Sau vài giây trầm mặc, Ốc Trắng đột nhiên xách cổ áo của cậu đàn em đi đầu đó, mặt anh ta nổi gân xanh, một tay khác thì cầm khẩu súng trường tự động chĩa vào đầu cậu ta, phẫn nộ quát lên: “Là mày? Tại sao mày lại bán đứng bọn tao?”

Cậu đàn em đó ngẩn ra không nói gì, Ốc Trắng vung tay đấm cậu ta một cú, tôi nói: “Bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây trước đã. Cũng chưa chắc đã phải là cậu đàn em đó của anh bán đứng chúng ta, có lẽ là quỷ kế của Đỗ Minh Hào cũng nên”.

Roga đột nhiên hét lớn lên: “Mau tách nhau ra!”

Nghe thấy câu nói của Roga, tôi chạy ngay về phía bức tường gạch ở cạnh vườn hoa như có trực giác mách bảo. Tôi vừa trốn xong thì một tràng tiếng súng đã vang lên ở một phía cách chúng tôi không xa. Nếu vừa rồi, chúng tôi không phản ứng lại kịp, mà còn đứng ở chỗ cũ thì đã nằm hết xuống đất rồi.

Tôi bình tĩnh nhìn về phía phát ra tiếng súng, đó là một đám người tôi không quen, ba chú cháu nhà họ Cung không có mặt trong số đó, và Đỗ Minh Hào cũng không.

Tôi giơ họng súng lên, nhắm về phía đám người đang vừa bắn phá vừa xông tới chỗ chúng tôi, mấy phát súng vang lên pằng pằng.

Dù không thể bách phát bách trúng, nhưng tôi cũng đã bắn trúng hai người, một người bị bắn trúng đùi, người còn lại thì bắn xuyên qua ngực phải.

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi người đều đã phản ứng lại, nhao lên tìm chỗ trốn. Tiếng súng vang lên bốn bề, vườn hoa trung tâm Chiêng Ray đã bị bắn tan tành.

Tôi cũng vừa di chuyển, vừa thi thoảng thò đầu ra nổ súng, đồng thời còn phải đề phòng phía khác.

Lúc này, để chống lại kẻ địch ở ngay phía trước, chúng tôi dường như đã hoàn toàn tập trung, nên không ai coi chừng hướng khác cả.

Nếu lúc này có người đến, chúng tôi bị tập kích từ phía sau thì chết là cái chắc.

Khéo một nỗi, nếu Đỗ Minh Hào đã cố tình dẫn dụ chúng tôi đến đây thì không thể nào chưa có chuẩn bị được.

Tôi nắm chặt cò súng, cảm nhận từng viên đạn lạc xượt qua người mình.

Không lâu sau, người ở phía trước như đã nhận được mệnh lệnh gì đó, họ đều liều mạng xông lên, còn người của Ốc Trắng cũng không ngồi yên, mà cật lực đánh trả.

Dù tôi đã nhìn thấy các cuộc đấu súng vô số lần trên ti vi, nhưng trông thấy tận mắt thì đây vẫn là lần đầu.

Trông thấy kẻ địch hoặc người phe mình trúng đạn, kêu lên thảm thiết ngã xuống, trái tim tôi không khỏi thắt lại.

Nhưng lúc này, một hướng khác cũng vang lên tiếng bước chân, tôi thầm nghĩ họ tới rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, cuối tầm mắt tôi lại có mười mấy người trang bị đầy đủ súng ống xuất hiện.

Tôi không khỏi chửi thầm một câu, bề trên của nhà họ Đỗ còn đang đánh cược, mà lũ khốn này đã lấy được áo chống đạn từ đồn cảnh sát rồi.

Tôi hạ quyết tâm, nhắm vào đầu của một tên, cuối cùng nổ súng. Lúc này không phải chúng chết thì là tôi, còn lưỡng lự nữa chỉ khiến chúng tôi bị hạ hết thôi.

Nhưng nhanh hơn tôi đã có một tiếng súng khác truyền tới, đầu của người đi trước nhất đó xuất hiện một lỗ thủng, đôi mắt lập tức thất thần, rồi ngã vật ra đất.

Tôi nhìn sang, thì ra là Roga.

“Anh Dương, chúng ta không ra tay tàn độc thì người của Đỗ Minh Cường sẽ xuống tay ác hơn chúng ta”.

Nói rồi, Roga tiếp tục nổ súng, lại giết thêm một người nữa. Cái chết liên tiếp của hai người cũng khiến cho phía đối thủ ý thức được nguy hiểm, dù họ có mặc áo chống đạn, cũng chỉ dám vừa tìm chỗ trốn vừa tiến lên, hoàn toàn không dám lao lên ầm ầm như lúc trước nữa.

Tôi cắn răng ngắm bắn, tiếp tục tìm kiếm cơ hội. Nhưng lúc này, điện thoại của tôi lại đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là Bansha.

Quá mừng rỡ, tôi bảo ông ta lập tức vào thành phố ngay, đi về phía vườn hoa trung tâm, đồng thời thông báo cho ông ta biết người của Đỗ Minh Hào có súng, để ông ta và người của mình cẩn thận.

Bansha nói súng là một món đồ rất phổ biến ở Xiêng La, ông ta cũng có. Sau đó, ông ta bảo tôi cố gắng gượng thêm một lúc, ông ta sẽ đến ngay.

Tôi thở phào một hơi, ít nhất Bansha cũng dẫn mười mấy người theo. Nếu họ có mang theo vũ khí, bây giờ, chúng tôi có thể thực hiện phản vòng vây với người của Đỗ Minh Hào, trong ngoài phối hợp.

Phía tôi thì đang tạm ngưng, phía phòng thủ của đám Ốc Trắng cũng vì sức mạnh của hỏa lực, khiến cho hai bên có những tổn thất ở mức độ khác nhau.

Ốc Trắng bình tĩnh nói với cậu đàn em dẫn đường đó: “Mày phải chuộc tội cho hành vi của mình!”

Cậu đàn em đó nuốt nước miếng, nhưng không dám đáp lời. Tôi nói đi vào con đường nhỏ này là quyết định của mình, chỉ cần xác định cậu ta không phải là tay trong của Đỗ Minh Hào thì thôi tha cho cậu ta.

Có lẽ Ốc Trắng rất kính trọng Đỗ Minh Cường, nên cũng tôn trọng tôi. Thấy tôi nói vậy, anh ta cũng gật đầu đồng ý.

Cậu đàn em đó như được đại xá, lại đầy ca tụng và cảm kích tôi.

Còn người của Đỗ Minh Hào cũng buộc phải lùi về vị trí ban đầu sau khi có cả đống thi thể nằm la liệt.

Tôi bảo người khác coi chừng phía sau thay Roga, rồi nói với y và Ốc Trắng: “Bansha vừa gọi cho tôi, cùng lắm là mười phút nữa họ sẽ đến, chúng ta cố thêm một lúc nữa”.

Roga gật đầu: “Tôi cũng đã liên lạc được với người mà anh Cường sắp xếp rồi, bên họ tổn thất nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn lại ba người. Nhưng xung quanh đều là người của Đỗ Minh Hào, lại không thể rút lui được, mà chỉ có thể đánh tiếp thôi. Trước đó không lâu, người của Đỗ Minh Hào đã đưa hai đứa con của ông ấy đến gần cung điện, bọn họ thăm dò được phân bố người của phe đối phương rồi. Chỉ chờ chúng ta qua đó, rồi cùng đánh cho Đỗ Minh Hào tan tác chim muông luôn”.

Dứt lời, Roga đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiển thị một bức ảnh biểu đồ phân bố người của Đỗ Minh Hào trong cung điện và vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây.

Linh tính thế nào, tôi đang định lên tiếng thì phía sau chợt vang lên mấy tiếng súng trường tự động. Tôi còn đang thấy lạ Bansha có bao giờ dùng súng trường đâu, nhưng ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc đang hò hét lao từ phía sau đến.

Là người mà chúng tôi vừa bảo ở lại ngoài thành phố Chiêng Ray, không ngờ họ cũng đã đến.

“Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không quay lại nữa. Chúng ta cùng xông từ phía sau ra thôi!”

Tôi gào lên, Roga và Ốc Trắng cũng mừng rỡ.

“Viện binh đến rồi, hạ đám người đằng sau trước, báo thù cho các anh em!”
Chương 254: Mặc kệ

Chúng tôi để lại ba, bốn người anh em tiếp tục trông coi ở phía trước, những người còn lại đều theo tôi và Roga xông qua.

Đám người chặn phía sau chúng tôi cũng tìm được một dàn bồn hoa che chắn, chỉ có thể chặnn tầm nhìn của chúng tôi, mà không có bất cứ sức chống đỡ nào với những anh em từ phía sau xông tới.

Tiếng súng còn chưa vang lên, cuộc chiến đã kết thúc. Một đám người ngồi xổm trên mặt đất, giơ hai tay lên ôm đầu.

Tôi thở phào một hơi, Roga vui vẻ chạy lại hỏi han vài người anh em đã chạy tới.

Sau khi tập chung, sức chiến đấu của chúng tôi cũng mạnh hơn, gần như là trong nháy mắt đã hình thành sự hoán đổi với những kẻ ở phía trước.

Ốc Trắng phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, lần này ông phải giết sạch chúng nó, để trả thù cho những anh em vừa y sinh mới được”.

Trong quá trình vừa rồi, cậu em dẫn đầu kia cũng xông pha lên đầu, như muốn chứng minh mình trong sạch. Chúng tôi đều nhìn thấy cả, nhưng không nói gì. Tuy vậy, có lẽ khi trở về, cậu ấy cũng không tránh khỏi việc phải chịu sự giáo huấn của Ốc Trắng.

Chưa được mấy phút sau, chúng tôi cũng đã nhanh chóng chặn đầu đánh cho những kẻ ở phía trước một trận thật đau. Trong khoảng mười người thì chỉ còn một nửa hoảng loạn tháo chạy, còn lại là những kẻ bị bắn trúng những bộ phận không nguy hiểm, ngã trên đất rên la, hoặc là những kẻ đã ngất đi, thậm chí đã chết.

Chúng tôi không đuổi theo, mà là tra hỏi những kẻ nằm dưới đất. Dưới sự bao vây của chúng tôi, chẳng mấy chốc chúng đã khai ra vị trí của hai đứa con Đỗ Minh Cường. Giống với tình báo của Roga, mấy đứa nhỏ đã bị đưa vào cung điện từ lâu.

Bây giờ, nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là giết chúng tôi.

Lúc này, tôi đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Đỗ Minh Hào và ba chú cháu nhà họ Cung. Lần này, họ đã trả một cái giá lớn như vậy nhưng vẫn không làm gì được chúng tôi, có lẽ bọn họ phải tức đến nổ phổi.

Bansha cũng dẫn người vội vàng đuổi tới rất nhanh, đến nơi thấy chúng tôi không sao, vẻ mặt ông ta mới thả lỏng.

Bansha nói: “May là các cậu không sao, nếu Dương mà xảy ra chuyện gì, ông Suchat nhất định sẽ giết tôi”.

Tôi lắc đầu, Suchat đâu có đáng sợ như vậy. Tuy không tính là hiểu ông ta, nhưng tôi cũng nhìn ra được ông ta vẫn là người xem trọng lợi ích hơn tất cả.

Dù sao, ở đây là Chiêng Ray, không phải Chiêng May, nếu tôi bị thương ở nơi này thì tất cả là lỗi của Bansha, sau này cũng không ai dám làm việc cho ông ta nữa.

Sau khi có đám người Bansha gia nhập, người của chúng tôi đã gần đạt đến con số năm mươi, hầu như trong tay ai cũng có vũ khí nóng.

Tôi phân chia nhiệm vụ xong, bảo Bansha để lại mấy anh em ở đây trông chừng, còn tất cả những người khác thì đi về phía cung điện.

Khéo thay chúng tôi còn chưa đến cung điện, ba nội ứng còn lại do Đỗ Minh Cường cử tới đã chủ động tìm đến.

Roga gật đầu với tôi, nói đúng là bọn họ, tôi mới buông lỏng cảnh giác, hỏi bọn họ rốt cuộc là chuyện gì.

Một người trong số họ nói trước kia có thể xác định được hai đứa nhỏ ở trong cung điện, vì có thể nghe thấy tiếng kêu khóc, còn hiện tại đã nửa tiếng trôi qua nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa.

Nên họ không chắc hai đứa nhỏ có còn ở trong đó hay không.

Tôi nhíu mày, nói: “Mặc kệ, tôi đã xem qua sơ lược địa hình của cung điện này rồi. Ốc Trắng, anh và Roga mỗi người đi một cửa, Bansha đi thẳng đến lối ra của cung điện rồi đợi ở đấy. Tôi dẫn theo vài người đi tập kích từ cửa bên hông”.

Vì là tập kích, tôi chỉnh chế độ điện thoại thành im lặng. Ốc Trắng không nói gì, Bansha và Roga thì nói không được, muốn tôi phải đi theo nhóm lớn cùng vào bằng cửa chính, hoặc là dứt khoát đi chặn đường lui cùng Bansha.

Tôi dở khóc dở cười: “Tôi mạng lớn, chút chuyện thế này không làm khó được tôi đâu. Lúc trước, mấy trăm người của Bansha ông còn không bắt được tôi, nữa là là bây giờ. Được rồi, đừng phí lời nữa, mau chóng hành động đi. Cứu Tiểu Tây và Khang Khang ra sớm chừng nào, anh Đỗ sẽ nắm chắc được nhiều hơn chừng đó”.

Bấy giờ, hai người họ mới chịu thôi, nhưng cũng nói là để Roga đi theo tôi, phương hướng mà tôi vốn để cậu ta phụ trách sẽ do Ốc Trắng phái một tiểu đội trưởng qua đó.

Hành động bắt đầu, mặc dù tôi chưa từng tới Chiêng Ray, nhưng hoàn cảnh nơi này không làm khó tôi được. Vì chúng tôi định tập kích nên phải nấp kĩ trước.

Đợi những hướng khác khai chiến, chúng tôi mới có thể thâm nhập vào mà không ai biết.

Người của nhóm tập kích rất ít, cũng rất quen thuộc: tôi, Roga, Xakikoa và một người anh em khác.

Mặc dù trước đó Xakikoa đã bị thương nhưng đã cầm được máu, cũng không ảnh hưởng đến hành động là bao. Tôi bảo hắn đến viện khám mà hắn nhất quyết không chịu, cứ đòi đi theo chúng tôi.

Chúng tôi vừa trốn xong, hai hướng khác đã vang lên tiếng súng. Đợi cửa bên hông phía trước truyền đến mấy tiếng bước chân, tôi liếc mắt ra hiệu với Roga, đứng dậy nhào về phía một người bảo vệ đang xoay lưng lại với chúng tôi.

Người bảo vệ đó còn đang cầm một điếu thuốc, hoàn toàn không ngờ sau lưng đã có một người xuất hiện. Tôi đột ngột ghì cổ gã, người bảo vệ đó còn chưa kịp kêu lên, tôi đã dùng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của gã.

Tôi thấp giọng nói bằng tiếng Xiêng La: “Tôi hỏi, anh nói”.

Người bảo vệ đó liên tục gật đầu.

“Hai đứa nhỏ bị các người bắt đang ở đâu?”

“Ở... phía sau hành lang”.

Người bảo vệ đó chỉ về phía một hướng. Tôi nhìn sang, tiện tay đánh ngất gã, tôi cũng không nghĩ nhiều, có đúng vậy hay không thì cứ bắt thêm vài người nữa hỏi là biết.

Ba người Roga đã sớm theo tôi tiến vào cửa bên hông, một bảo vệ khác nhìn thấy họng súng đen ngòm của Roga đã sớm quỳ xuống đất, giơ hai tay ôm đầu.

Tôi lại hỏi anh ta cùng một câu hỏi, anh ta cũng chỉ về hướng đó.

Nơi đó có một hành lang dài, liên tục có người qua lại, nếu thật sự là ở phía sau hành lang kia thì ngược lại có chút khó khăn.

Để ổn thỏa, chúng tôi nấp sau cửa hông, lại bắt hai người nữa tra hỏi, câu trả lời nhận được vẫn là ở sau hành lang. Trong lòng tôi đã chắc chắn, nói: “Vậy hiện tại chúng ta sẽ đợi, đợi Ốc Trắng và tiểu đội trưởng giữ chân bọn họ, rồi chúng ta hãy vào trong”.

Chúng tôi lại đợi vài phút ở một chỗ kín đáo, nhưng mãi vẫn không có cơ hội thích hợp. Có lẽ đằng trước đúng là nơi nhốt hai đứa nhỏ, người trên hành lang bất kể thế nào cũng không rời đi, mà vẫn đi qua đi lại như trước.

Cùng với việc chúng tôi đánh ngã bốn người kia, chẳng mấy chốc sẽ bị người khác phát hiện ra có vấn đề. Nếu không còn cơ hội nữa, có lẽ bây giờ chỉ đành thất bại mà quay về.

Thế nhưng, điều khiến chúng tôi thất vọng đó là, bất kể thế nào đám người kia cũng kiên quyết không di chuyển. Tôi nhìn chằm chằm vào cột đá nhấp nhô trên hành lang, chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tôi nói: “Roga, đợi lát nữa tôi đến cầu thang bên hành lang, khi nào tôi chuẩn bị xong rồi anh hãy nổ súng ở đây đểthu hút sự chú ý của bọn họ, tôi sẽ đu lên cột đá bên ngoài hành lang”.

“Không được, như thế quá mạo hiểm, để tôi đi. Trên hành lang có tám người, sơ suất một chút sẽ bị thương ngay”.

Roga ngắt lời tôi.

“Không cần căng thẳng như vậy, bức tường bên cạnh cầu thang có chạm trổ, tôi hoàn toàn có thể mượn lực ở đó để đu đến sườn ngoài cột đá trên hành lang. Chỉ cần tôi cẩn thận, sẽ không ai phát hiện ra tôi được đâu. Huống hồ cơ hội chỉ có một, nếu thất bại, chắc chắc hai đứa nhỏ sẽ lại bị dời đi, đến lúc đó lại sinh thêm rắc rối. Anh Đỗ có ở đây cũng sẽ đồng ý thôi”.

Tôi nói xong, cuối cùng Roga cũng gật đầu, tôi bổ sung: “Ở đây nhờ cả vào các anh rồi”.

Nói xong, tôi không chút do dự, leo thật nhanh lên cầu thang ở bên cạnh. Vì sợ gây ra tiếng động, tôi cũng đã cởi giày ra.

Nhìn đến đường chạm trổ trên mái vòm trước mặt, tôi hít sâu một hơi, giơ tay OK với Roga ở trong góc vẫn luôn chú ý tới tình hình bên phía tôi.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, kĩ thuật bắn súng chuẩn xác của Roga vừa khéo bắn trúng một người. Hai người Xakikoa thì mai phục ở cánh bên. Lúc người trên hành lang còn chưa phản ứng lại, họ cũng bắn mấy phát đạn, đáng tiếc là không trúng ai.
Chương 255: Tìm thấy

Trên hành lang vang lên tiếng súng, mấy người còn lại lập tức chạy sang hai bên, dùng cột đá ở hành lang che chắn để bắn trả về phía ba người Roga.

Nhưng bọn chúng hoàn toàn không dám thò đầu ra, nên ba người họ không mất cọng lông nào.

Quan trọng hơn là ba người họ biết rõ cái hay của việc giả heo ăn thịt hổ, thỉnh thoảng bắn vài phát, cấp tốc di chuyển đến địa điểm tiếp theo lại bắn thêm vài phát nữa. Người của Đỗ Minh Hào lại không dám thò đầu ra xem, nên tưởng số tay súng ở nơi này không ít hơn bọn họ.

Tôi bất chợt dùng lực, nắm lấy phần chạm trổ nhô ra, nương sức trượt cả người về phía đối diện, cũng chính là chỗ bên cạnh cột đá thứ nhất.

Phần trên cột đá được chạm khắc riêng một phần nhô ra, kích thước chỉ bằng vài ngón tay, bao quanh một vòng, nhưng đã đủ để chịu đựng sức nặng của một mình tôi.

Tôi vừa đứng vững chân, bên dưới cột đá đã có một người của Đỗ Minh Hào âm thầm len qua. Kẻ đó nhanh chóng nhìn vào bên trong một lát, thế nhưng còn chưa ló đầu đã có mấy phát đạn bắn tới, chạm vào cột đá tóe lên tia lửa và âm thanh chói tai.

“Mẹ kiếp! Đó nhất định là người của Đỗ Minh Cường, ông đây mà bắt được bọn chúng, kiểu gì cũng lên như diều gặp gió”.

Kẻ đó tức giận chửi mắng mấy câu, nhưng cũng không dám tùy tiện thò đầu ra nữa.

Giờ phút này, đằng sau cột đá thứ ba vang lên một âm thanh, giống như tiếng nói chuyện điện thoại. Nội dung đại khái là bị tập kích, không rõ số người của đối phương, hỏa lực rất mạnh, mau chóng cứu viện.

Tôi hạ quyết tâm, nếu bây giờ không ra tay, đợi tiếp viện của bọn chúng đến thì không chỉ chúng tôi, mà trừ Bansha chặn đường lui ra, Ốc Trắng và tiểu đội trưởng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi bình tĩnh nhìn phía sau những cột đá khác, một người ban đầu bị Roga bắn trúng đã bị thương nặng, một người khác dìu gã vội vàng trốn đi, không tính tới số người nấp ở vị trí kín đáo thì lực lượng ở bên ngoài của họ chỉ còn lại sáu người.

Cộng thêm trở lực của ba người Roga, cơ hội để tôi đánh úp thành công là rất lớn.

Tôi nhắm chuẩn cơ hội, vọt người đến phía sau kẻ đang ở bên dưới. Kẻ đó sững người, theo trực giác định nâng súng nhắm vào tôi. Nhưng tôi đã đạp gã ta ngã xuống đất, rồi lấy súng trường tự động đã được lắp đạn ra bắn một chuỗi dài tạch tạch tạch, kẻ đó lập tức tóe máu nơi lồng ngực, ngã vật xuống đất.

Cùng lúc đó, tiếng súng đã dụ năm người khác đến đây. Tôi nổ súng nương theo hai bên cột đá, một băng đạn chẳng mấy chốc đã bắn hết, mà phía đối diện cũng đã có thêm một người nữa ngã xuống.

Tôi thoáng thở phào, loạt động tác này cuối cùng cũng có tác dụng. Người của Đỗ Minh Hào ở trên hành lang chỉ còn lại bốn tên, mà chúng tôi cũng vừa vặn có bốn người, không cần tốn nhiều sức đã giải quyết xong cuộc chiến.

Thậm chí lúc tôi tiêu diệt người thứ hai, bốn người còn lại kia đã không còn ý chí chiến đấu nữa, có người đã vứt súng chủ động ngồi xổm xuống đất ôm đầu.

Chúng tôi trói bốn người kia lại, bắt luôn người vừa gọi điện liên lạc trong số đó chạy đến nơi nhốt hai đứa nhỏ.

Có thể là vì bị hai khẩu súng chĩa vào đầu nên tên người Xiêng La gọi điện thoại đó đã khai hết tất cả.

Tôi hỏi: “Hai đứa nhỏ đang ở đâu?”

Con ngươi gã xoay tròn, hỏi: “Đứa nhỏ nào?”

Pằng!

Tôi lập tức bắn một phát xuống đất, tiếng súng tóe lên tia lửa, dọa gã giật mình.

Tôi nói: “Đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, còn nói nhảm nữa tao sẽ tặng viên đạn tiếp theo cho mày đấy”.

Kẻ đó lúng túng cười gượng: “Hai đứa nhỏ ở bảo tàng phía trong”.

Bất giác, chúng tôi đã đi đến cuối hành lang, mà nơi này xuất hiện một cánh cửa lớn, có lẽ đây chính là bảo tàng.

“Trong bảo tàng có ai khác không?”

“Không, chỉ có hai đứa trẻ con thôi. Bảo tàng là phòng kín, để đề phòng nội bộ chúng tôi có người cướp đứa nhỏ đi, chúng tôi chỉ cử người chuyên phụ trách đi đưa cơm một lần, còn cách một tiếng lại cử người vào xem bọn nhỏ có còn đó không”.

Quả nhiên mọi thứ trên thế giới này vẫn còn nắm được trong tay mình, súng vừa khai hỏa, người này lập tức như biến thành một người khác.

Tôi ra hiệu gã hãy vào trong trước, rồi cầm súng chĩa vào sau lưng gã, đi vào theo. Ba người nhóm Roga và Xakikoa thì đợi ở bên ngoài, giao hẹn nếu có tình huống gì thì nổ súng nhắc nhở trong thời gian sớm nhất.

Bảo tàng không lớn, vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy đủ các loại đồ sưu tầm chất chồng như núi, tay cầm súng của tôi hơi dùng sức: “Người đâu?”

Kẻ đó chỉ về một phía: “Tôi dẫn anh đi, đừng bắn”.

Quả nhiên, kẻ đó run rẩy đi đến một nơi, dùng chân đạp một chiếc ghế ra, phía sau chiếc ghế là hai đứa nhỏ đang sợ hãi.

Trên mặt Tiểu Tây và Khang Khang đầy vệt nước mắt, chúng đang ôm lấy nhau. Thấy người đến là tôi, hai đứa nhỏ nín khóc chuyển sang cười trong nháy mắt, rồi chạy ào đến chỗ tôi.

“Chú Dương”.

“Chú Dương, chú đến cứu chúng cháu rồi”.

Tôi bất chợt đạp vào lưng gã kia một cái, gã lảo đảo nhưng không dám lên tiếng.

Mỗi tay tôi ôm một đứa nhỏ, sau khi dỗ dành một lúc, cuối cùng chúng cũng ngủ say. Có thể tưởng tượng được trong mấy tiếng đồng hồ hai đứa nhỏ bị bắt đến đây đã tuyệt vọng và cô đơn đến thế nào.

Tôi dùng tiếng Xiêng La nói: “Mày ở lại đây”.

Gã kia gật đầu, tôi cẩn thận đưa hai đứa nhỏ ra cửa lớn của bảo tàng, ba người Roga cũng hết sức mừng rỡ.

Xakikoa và người anh em còn lại mỗi người bế một đứa, tôi và Roga đi lên đầu, tôi nói: “Đi, chúng ta đi trước tập chung với nhóm Bansha và Ốc Trắng đã!”

Nơi đây là vườn hoa trung tâm thành phố Chiêng Ray, các kiểu đường phố trải dài bốn phương tám hướng, phong cách kiến trúc cũng kéo dài khắp các nơi trên thế giới, vì thế đã tạo nên sự phức tạp của đường sá nơi đây.

Ban đầu, chúng tôi không tìm được đường đi, sau đó thì dứt khoát không tìm đường nữa, mà là đi theo tiếng súng và tiếng đánh nhau, chẳng bao lâu đã gặp người của Bansha.

Bansha nói bên phía chúng tôi vừa lao vào đánh nhau thì phía sau đã không ngừng có người muốn đi tiếp viện, bọn họ thì lại chặn đường ở ngay gần đó.

May là bốn người chúng tôi cũng vững vàng khống chế được đám người ở hành lang, nếu không, gặp phải sự tấn công ở cả đằng trước lẫn đằng sau, Bansha sẽ thật sự khó mà nói trước.

Với sự náo loạn của hai thế lực Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, Chiêng Ray đã vô cùng hỗn loạn, nhưng như thế lại tiện cho chúng tôi chạy ra khỏi đây.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã gặp được tiểu đội trưởng, vì tiểu đội trưởng chống cự ở chính diện nên cũng có hai anh em bị thương nặng được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Chiêng Ray.

Tiểu đội trưởng sầm mặt, liên tục nói phải báo thù cho các anh em, suýt nữa chúng tôi không giữ lại được. Tôi và Roga dứt khoát trói hắn lại, đưa cả hắn và đứa nhỏ ra ngoài.

Bọn tôi đang định ra khỏi thành phố, Roga đột nhiên hỏi: “Đợi đã anh Dương, Ốc Trắng đâu?”

Tôi vỗ trán, sao lại quên mất chuyện này chứ, Ốc Trắng dẫn theo một nhóm anh em đi hướng khác đánh nghi binh, đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

“Đi! Roga, cậu hộ tống Tiểu Tây, Khang Khang và tiểu đội trưởng đi Chiêng May. Tuy ở Chiêng Ray anh Đỗ đã có hành động, nhưng không thể bảo đảm an toàn. Để phòng ngừa Đỗ Minh Hào chó cùng rứt giậu, vẫn nên nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ đến Chiêng May thì hơn, nơi đó không có ai dám động đến chúng”.

Tôi nói xong, Roga đã lập tức phản đối: “Không được, anh Dương, anh đưa bọn họ đi. Lúc đến đây, ông Đỗ đã dặn dò tôi không được để anh xảy ra chuyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK