Nếu ai từng đến vườn bách thú thì chắc có thể hiểu, khi một người trưởng thành bình thường đối diện với một con hổ bình thường còn có một cảm giác run sợ khủng khiếp, huống chi là con hổ răng kiếm lúc này.
Trước kia, chúng tôi đã từng nói, hình thể của con hổ răng kiếm này vượt xa các con cùng loài, hiệu quả thị giác đã khiến chân chúng tôi mềm nhũn.
Nhưng chúng tôi vừa thở ra một hơi thì mặt Hồ Kiếm đã biến sắc, y kinh hãi hét lên: “Hỏng rồi! Mau chạy thôi!”
Y còn chưa nói dứt câu, đã kéo Hàn Mỹ Kỳ chạy sang một bên. Còn chúng tôi vẫn chưa hiểu ý của y, nhưng thấy y căng thẳng như vậy thì cũng vội vã chạy theo.
Ngay sau đó, con đường phía trước chúng tôi truyền tới một cảm giác chấn động như có như không, tôi tái mặt: “Con hổ răng kiếm đó đuổi tới à?”
Hồ Kiếm sợ hãi đáp: “Ừ, mũi hổ thính lắm. Ban nãy, chúng ta ở phía cuối gió, nhưng giờ thì chuyển thành đầu gió rồi… Không kịp nữa rồi, mọi người leo lên cây mau!”
Nói xong, một tay Hồ Kiếm ôm lấy Hàn Mỹ Kỳ, một tay khác thì bấu vào cành của một cái cây đại thụ, tiếp tục leo lên trên. Hàn Mỹ Kỳ sợ đến mức tái mặt, bắt đầu la hét.
Tôi cũng vội ôm lấy Bạch Vi, gắng sức leo lên một cái cây khác ở bên cạnh. Bạch Vi không hốt hoảng như Hàn Mỹ Kỳ, mà lại trấn tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy dùng vai tôi làm ghế, leo lên xong thì kéo tôi lên theo.
“Anh đi cứu bọn họ trước đã!”
Có lẽ vì sống trên đảo, dầm mưa dãi nắng đã quen, nên chúng tôi đều khỏe hơn nhiều, tôi đỡ Bạch Vi leo lên mà cũng không hề mất chút sức lực nào.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng phản ứng lại rất nhanh, thêm nữa là cô bé con còn nhỏ, anh ta không chút kiêng kỵ, đẩy mông nó, thoáng cái đã đẩy nó lên cây.
Thấy hai cô gái và một đứa bé đều có người bảo vệ, còn mình thì cô đơn lẻ loi, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha lập tức gào khóc.
Nhưng cảm giác chấn động ở phía sau bọn họ truyền đến ngày càng mãnh liệt, đây là cảm giác rung động mặt đất mà chỉ có loài động vật to lớn đang chạy cực nhanh mới có thể tạo ra.
Tôi vừa chạy về phía hai cô gái, vừa gào lên: “Triệu Thư Hằng!”
Triệu Thư Hằng không cần tôi nhắc nhở, đẩy cô bé con lên cây xong, anh ta chủ động leo xuống, chạy thật nhanh về phía hai cô gái.
“Phùng Kha!”
Tôi hét lên một tiếng, Phùng Kha giật nảy mình, tiếng khóc cũng ngừng lại. Tôi không để cô ả nhiều lời, thấy cô ả không chút phản ứng, lập tức ôm mạnh lấy eo cô ả, sau đó chạy sang một cái cây to khác.
Lúc này, tôi lại thấy may mắn. May là chúng tôi đang ở trong rừng sâu, nơi có rất nhiều cây cối. Thêm nữa là hòn đảo này rất dị, cây cối đều cực cao, vì thế chúng tôi có thể trèo lên dễ dàng.
Lúc tôi bế Phùng Kha đến cạnh một cái cây, một bụi cây cách đó không xa đã rung lên. Trống ngực tôi đập liên hồi, con hổ răng kiếm đuổi kịp chúng tôi nên thấy rất vui, liếc mắt chừng mười giây là nó đã nhìn thấy chúng tôi.
Lúc này, Triệu Thư Hằng đã nhanh chóng đẩy Tiền Lệ Lệ lên một cái cây và mình cũng đã leo lên đó. Tôi cũng mặc kệ vấn đề nam nữ, không ngừng nâng người Phùng Kha leo lên trên.
Nhưng tôi lại thấy rất tốn sức, tôi nhìn lên trên, chẳng may nhìn thấy cảnh xuân lộ ra ngoài của Phùng Kha do bị rơi áo, tôi tức giận hét lên: “Phùng Kha, leo nhanh lên!”
Vốn Phùng Kha như đã bị dọa cho sợ hết hồn, không dám cử động, còn lòng tôi thì vừa tức vừa vội.
May là cuối cùng tiếng hét của tôi đã làm cô ả tỉnh lại, Phùng Kha “ờ” một tiếng, vội vã leo lên trên, nhưng cô ả bị trượt tay, rồi ngồi phịch xuống bả vai tôi.
Chương 457: Leo tiếp đi!
Tôi hự một tiếng, cố giữ cho cô ả leo lên cây. Mấy ngày nay, tôi đã tích được khá nhiều thể lực trên hòn đảo hoang này. Hơn nữa bây giờ, tôi không cho phép mình sơ suất, nếu chậm trễ, có khả năng cả hai chúng tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Tôi cố dùng sức, còn Phùng Kha thì thuận thế leo lên cành cây bên trên, sau đó ngồi vắt vẻo trên đó, tôi gào lên: “Trèo tiếp đi!”
Vừa nói khỏi miệng, tôi đã lờ mờ cảm thấy khiếp sợ, tôi ngoảnh lại thì thấy có một cái chân hổ màu vàng viền trắng thò ra từ trong bụi cây.
Nếu là lúc bình thường, tôi chỉ mong Phùng Kha cho mình nhìn đã mắt thêm một lúc. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn cô ả có thể nhanh chóng leo lên trên.
Hiện giờ, những người khác đều đã leo hết lên cây, duy chỉ còn tôi và Phùng Kha. Tôi mới leo lên được một chút, đã cảm thấy lưng mình đổ mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, Bạch Vi cũng sốt ruột, ngồi trên cái cây đó hét lớn lên: “Phương Dương, hai người trèo nhanh lên!”
Triệu Thư Hằng càng gào lên sợ hãi hơn: “Nhanh lên! Con hổ răng kiếm đến rồi!”
Những người khác đều thi nhau hô hào, nhưng nhìn cái bàn tọa chắc nịch ở trên mặt mình, tôi chỉ thấy lưng mình lạnh toát.
Mẹ kiếp! Kệ mẹ đi!
Một tay tôi ôm lấy thân cây, tay khác thì dùng sức đẩy mông Phùng Kha leo lên trên. Đầu tiên, cô ả á lên một tiếng, sau đó ý thức thấy tình hình không ổn, lập tức mượn lực leo lên trên, và tôi cũng nhanh chóng leo lên theo.
Phù! Tôi vừa leo lên xong, cái cây đã bắt đầu rung lắc. Cùng lúc đó, một cái chân hổ khổng lồ đã xuất hiện ở vị trí mà tôi vừa đứng.
Tôi đã từng nói là con hổ răng kiếm này cao gần ba mét, tôi nhẩm tính độ cao, rồi tiếp tục hô lên: “Phùng Kha, leo tiếp đi, mau lên!”
Hồ Kiếm cũng hiểu ra, gào lên: “Mọi người mau leo tiếp lên trên, con hổ răng kiếm này không biết leo cây, nhưng nó nhảy cao lắm đấy!”
Y vừa nói vậy, mọi người đều tiếp tục leo lên chỗ cao hơn. Nhưng con hổ răng kiếm này như nghe hiểu lời chúng tôi nói, nó hơi cúi người xuống như sắp bật người lên để tấn công tôi. Tôi sợ đến mức lông măng trên người dựng đứng cả lên, ra sức leo lên cao tiếp.
Vì phía dưới cái cây này có rất ít cành, nên tôi và Phùng Kha buộc phải leo nối đuôi nhau. Nhưng bây giờ thì khác, bên trên có rất nhiều nhánh nên tôi và cô ả có thể cùng leo lên song song.
Nhưng tôi chợt để ý thấy dù tôi đang leo lên, nhưng Phùng Kha cứ liên tục cúi đầu nhìn thứ gì đó ở bên dưới. Đôi đồng tử tôi co rút lại, vị trí này của cô ả, nếu con hổ răng kiếm nhảy lên thì khả năng cao cô ả sẽ nằm trong phạm vi bị tấn công.
“Phùng Kha! Cô nhìn cái mẹ gì thế hả, mau leo tiếp đi!”
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, bắt đầu ăn nói cục cằn. Không ngờ Phùng Kha đột nhiên nhìn tôi như sắp khóc đến nơi: “Cứu, váy của tôi bị vướng rồi, cứu tôi với Phương Dương!”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, mẹ!
Tôi vừa thầm mắng chửi, vừa leo xuống dưới, sau đó ra sức kéo Phùng Kha lên. Lúc này, tôi mới nhìn rõ cô ả bảo váy bị vướng là làm sao.
Thì ra chắc do ban nãy căng thẳng quá, một góc của chiếc váy siêu ngắn mà Phùng Kha luôn mặc trên người đã bị móc vào một cành cây. Muốn giải quyết cũng đơn giản thôi, chỉ cần cô ả hơi cúi người leo xuống là được.
Nhưng giờ đang trong tình trạng thế này, con hổ răng kiếm kia đang nhìn chúng tôi đăm đăm chờ hành động, không biết nó sẽ tấn công lúc nào, nên Phùng Kha nào dám leo xuống.
Đường cùng bất đắc dĩ, tôi nói: “Phùng Kha, tôi mạnh tay đấy, lát đừng có mà trách tôi”.
Phùng Kha đã sắp khóc đến nơi, biến giọng nói: “Mau, mau cứu tôi với, tôi không trách anh. Chỉ cần anh có thể cứu tôi thì bảo tôi làm gì cũng được”.
Bây giờ, chúng tôi nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác nữa, tôi túm lấy tay cô ả, đang định dùng sức thì con hổ răng kiếm đó cũng tung người lên, dọa tôi buộc phải vươn người lên. Tôi giật mạnh tay, “xẹt” một tiếng, chiếc váy siêu ngắn mà Phùng Kha mặc lập tức bị cành cây xé làm đôi.
Chương 458: Sức mạnh
“Phương Dương, cứu tôi với!”
Khóe mắt Phùng Kha đã ngấn lệ, cô ả nhìn tôi với vẻ đáng thương.
Mẹ kiếp!
Tôi thầm chửi thề một câu, rồi giơ một tay ra giúp cô ả. Ai ngờ lúc tôi vừa nắm được tay Phùng Kha, ngay sau đó con hổ răng kiếm kia như đã hiểu ra ý của tôi, nó tung người nhảy lên.
Một luồng gió mạnh ập tới, tôi giật mình, kéo mạnh lấy tay Phùng Kha, lôi cô ả lên trên.
“A!”
Phùng Kha đã tuyệt vọng nhắm mắt lại, cùng lúc đó “xoẹt” một tiếng, cái váy siêu ngắn của cô ả đã bị xé rách dưới một lực kéo mạnh, để lộ ra cảnh xuân bên dưới.
Tôi không kịp nhìn nhiều, gần như chỉ chậm 0.1 giây nữa thôi, cái chân hổ mang theo luồng gió mạnh đã vồ tới chỗ ban nãy Phùng Kha đứng rồi.
Phùng Kha nhắm mắt lại, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi thì toát mồ hôi hột.
May sao lần này con hổ răng kiếm ấy tấn công thất bại, tôi thầm thở phào một hơi. Nhưng tôi vừa định lên tiếng, con hổ răng kiếm đó đã lại cúi thân thể cao lớn của mình xuống, rồi dùng sức bật lên như cái lò xo, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên để lấy mạng chúng tôi.
Tôi dựng tóc gáy, vừa ra sức tiếp tục kéo Phùng Kha leo lên trên, vừa hô lớn: “Mẹ kiếp, con mụ chết bầm này, cô muốn chết à! Còn không mau leo lên tiếp đi!”
Phùng Kha đã hoàn hồn lại trong cơn khiếp sợ, đầu tiên cô ả đã phát hiện chiếc váy siêu ngắn của mình đã bị xé rách nên giờ hơi lành lạnh, sau đó cô ả tiếp tục nắm lấy tay lôi leo lên trên tiếp.
Nhân lúc con hổ răng kiếm chưa phát động đợt tấn công mới, tôi vội vã kéo Phùng Kha leo lên trên tiếp. May mà cây cối trong khu rừng này đều to lớn, cũng rất chắc chắn, vì thế cành lá sum suê. Ít nhất từ độ cao có thể thấy là chúng tôi đã thoát khỏi phạm vi tấn công của con hổ răng kiếm rồi.
Phù!
Tôi thở phào một hơi, khá bất mãn nhìn Phùng Kha: “Lúc nãy, cô đang mơ màng cái gì thế? Suýt nữa cả hai đều ngủm củ tỏi rồi”.
Phùng Kha cũng nuốt nước miếng, vẫn còn sợ hãi nhìn tôi: “Tại tôi sợ quá ý mà”.
“Á! Váy của tôi!”
Ngay sau đó, Phùng Kha hét lên, như muốn làm điếc cái lỗ tai của tôi. Một tay cô ả vội vàng che chỗ kín lại, tay kia thì vẫn bám chặt lấy cành cây kẻo ngã xuống dưới.
Tôi đang phân vân không biết phải làm thế nào thì cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng bắn từ phía không xa ở sau lưng tới. Toàn thân tôi run rẩy, tôi vội cởi áo khoác ngoài của mình ra, đưa cho Phùng Kha nói: “Cô mặc tạm cái áo này vào, che đỡ đi rồi tính tiếp”.
Thật ra trên hòn đảo này chắc cũng không còn ai khác, mà mấy người còn lại chúng tôi đều không có thì giờ đâu mà nhìn lén cảnh xuân của cô ả vào lúc này.
Phùng Kha lập tức cầm lấy cái áo, choàng qua eo mình, nghiễm nhiên coi nó thành cái váy quây, xong xuôi cô ả còn vui vẻ nói: “Phương Dương, chiếc áo khoác này của anh làm thành váy quây đẹp thật đấy!”
Tôi không để ý đến cô ả, mà quan sát xung quanh thì thấy mọi người đều đã leo lên chỗ khá cao của cây. Còn con hổ răng kiếm, dù nó không cam tâm đến mấy thì cũng không thể bò lên mà bắt chúng tôi được.
Như mọi người đã biết, hổ không biết leo cây, trọng lượng khủng bố của nó đã chứng minh nếu nó mà leo lên thì kiểu gì cũng ngã chổng vó.
Hiện giờ, chúng tôi đã an toàn, nhưng không có nghĩa là sẽ an toàn được mãi.
Thấy chúng tôi đều đã leo lên cây, con hổ răng kiếm lại đi qua đi lại bên dưới, rồi vòng qua mấy cái cây của chúng tôi hít hít ngửi ngửi, ra vẻ không giết được chúng tôi thì sẽ không thôi.
Chương 459: Chạy trốn sao đây
Tôi nhìn Bạch Vi cười khổ nói: “Sớm biết con hổ răng kiếm này ở trong rừng thì chúng ta đã chẳng vào rồi”.
Bạch Vi nói: “Nhưng nếu chúng ta không đi vào thì sao có thể quay về xã hội hiện đại được”.
Phùng Kha ở bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại, không ngừng vỗ vào bộ ngực khá đẫy đà của mình, rồi nói: “Phương Dương, anh chẳng nói con hổ răng kiếm này sẽ chạy về phương Bắc khi tới mùa đông à? Hay chúng ta chờ ở đây thêm vài hôm cho trời lạnh, để nó chạy tới khu rừng phía Bắc”.
Tôi không nói gì, còn Triệu Thư Hằng đang ở trên một cái cây khác phản đối thẳng thừng: “Cô nghĩ ra cái cách quái gì thế hả? Chúng ta ở trên cây không thể ăn uống, cùng lắm là cầm cự được hai, ba hôm thôi. Huống hồ đến lúc trời lạnh rồi, khả năng chịu lạnh của chúng ta kém hơn con hổ răng kiếm nhiều”.
Dứt lời, Triệu Thư Hằng lại nói tiếp: “Đáng tiếc thật, nếu đây mà là ở Yến Kinh, tôi sẽ cho con hổ răng kiếm này sống không nổi ba phút”.
Tôi bật cười: “Nếu đây mà là xã hội hiện đại của loài người, con hổ răng kiếm này đã bị nhốt vào sở thú lâu rồi, đến lượt anh chắc?”
Tôi vừa nói xong, trong khu rừng trở nên yên lặng hơn, chỉ có con hổ răng kiếm đang đi lòng vòng bên dưới mấy cái cây, tiếng bàn chân nó ma sát với mặt đất đều khiến chúng tôi phải cau mày trầm tư.
Phải nói là dáng vẻ hiện giờ của chúng tôi rất nực cười, gộp cả cô bé con là chúng tôi có tám người. Chúng tôi đang thủ trên năm cái cây, còn phía dưới là con hổ răng kiếm nổi danh của hòn đảo này.
Bịch!
Khi tôi còn đang suy nghĩ về cách chạy trốn, cái cây của chúng tôi chợt rung lắc kịch liệt. Hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên, tôi ôm chặt vào thân cây.
Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy con hổ răng kiếm đang gật gù đắc ý.
Ngay sau đó, nó lại đâm mạnh rầm thêm một phát nữa vào cái cây. Mặt tôi và Phùng Kha lập tức tái nhợt.
“Hỏng ăn rồi, nó đang húc vào cái cây, cây mà đổ là toi mạng!”
Hồ Kiếm kinh hãi hô lên, nhưng bây giờ, y cũng chỉ lo để đấy thôi. Triệu Thư Hằng đột nhiên như hiểu ra vấn đề gào lên: “Phương Dương, lấy súng ra bắn nó đi! Mau lên, dùng súng bắn nó!”
Mẹ kiếp, sao tôi lại quên chuyện này nhỉ!
Vừa được Triệu Thư Hằng nhắc nhở, tôi lập tức nhớ ra, vội vàng lấy khẩu súng kiểu cũ dắt sau lưng ra. Nhưng tôi còn chưa cầm chắc thì cái cây lại rung lên, sau đó bịch một tiếng, tôi vội vã nắm chặt cành cây bên cạnh, nên mới không bị ngã.
“A!”
Tôi vừa ngồi vững, Phùng Kha ở bên cạnh đã lại có chuyện, cô ả khóc lóc gào thét: “Phương Dương, mau cứu tôi, tôi bị trượt chân!”
Có lẽ là vì cú húc bất ngờ ban nãy, Phùng Kha đã bị lực mạnh này làm chấn động, không túm chặt thân cây, nên mới sơ sẩy bị trượt chân.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ả.
Nhìn thấy cảnh này, con hổ răng kiếm càng phấn khích hơn, nó không ngừng đâm sầm vào cái cây đại thụ của chúng tôi. Tôi vội dùng sức, đã kéo được Phùng Kha lên.
Lần này, Phùng Kha vừa leo lên đã ôm chặt lấy thân cây, tôi bực bội nói: “Cô không cần ôm chặt thế làm gì, nếu không lát nữa hết sức là gay đấy”.
Tôi vừa nói xong, Phùng Kha đã bĩu môi, nới lỏng tay.
Bây giờ, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng lòng tôi đang nóng như lửa đốt, lúc trước đúng là chúng tôi đã coi thường sức mạnh của con hổ răng kiếm này. Cái cây đại thụ này của chúng tôi lớn cỡ ba người ôm mới hết, nhưng bị con hổ răng kiếm này húc cho mấy phát đã lắc lư kịch liệt, nếu nó làm thêm vài phát nữa chắc chúng tôi không giữ nổi mạng được mất.
Chương 460: Liều mạng thôi
“Mẹ kiếp! Phải liều mạng với con súc sinh này thôi!”
Những người khác đều tái mét mặt, nhưng nào còn cách gì hay hơn đâu. Bất đắc dĩ, tôi xoay khẩu súng trong tay, chĩa họng súng về phía con hổ răng kiếm ở phía dưới, bắt đầu lên cò.
Tôi nhẩm tính lượng đạn còn lại, sau lần xử lý đám Lý Hạo ở khe núi, chúng tôi đi săn cũng hiếm khi phải dùng đến súng. Trừ phi gặp phải con thú hoang cỡ lớn như lợn rừng hoặc con vật chạy nhanh, thương gỗ cũng không đâm trúng được như nai.
Ngoài lúc đó ra, chúng tôi đều dùng thương gỗ để xiên các con mồi, sau đó dùng dao gọt hoa quả cắt tiết, làm như vậy vừa đỡ phí thời gian, vừa giảm bớt tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế đến bây giờ, tôi vẫn còn mười sáu viên đạn. Tôi hơi run rẩy, trận đấu trong hang động vào đêm bão tuyết đó đã khiến tôi tuyệt vọng.
Tôi nã gần mười phát đạn ra, nhưng con hổ răng kiếm này chỉ kêu đau, chứ không hề bị tổn thương một cách rõ ràng gì. Còn bây giờ, tôi phải dùng mười lăm phát đạn này để đuổi nó đi.
Độ khó cũng chẳng khác lần trước là bao.
Chuyện đã đến nước này, phải liều một phen thôi.
Tôi nâng khẩu súng lên, Phùng Kha lập tức hiểu ý của tôi, tự động lùi sang một bên, hai tay cũng đặt sau lưng tôi, giúp tôi điều chỉnh tư thế.
Thấy tôi rút súng săn ra, con hổ răng kiếm như cảm thấy được sự uy hiếp, lập tức ngẩng mạnh cái đầu khổng lồ lên, gầm gừ với tôi. Tiếng gầm của nó đinh tai nhức óc, tôi không suy nghĩ nhiều, bắn phát đạn đầu tiên “pằng”.
Viên đạn bay ra khỏi họng súng, xuất hiện ngay trên mặt con hổ răng kiếm, nó gầm lên, tiếp tục điên cuồng đâm vào thân cây.
Thấy tôi đã bắn một phát trúng mặt con hổ răng kiếm, một mảng lông của nó rách ra, máu bắt đầu chảy, mọi người đều có vẻ hơi kích động, còn lòng tôi thì chùng xuống.
Nhưng rõ ràng là tôi ngắm bắn vào mắt nó cơ mà!
Nếu ở khoảng cách gần thế này mà con hổ răng kiếm cũng có thể né đạn được, vậy thì chúng tôi hết trò rồi, cứ ngồi mà chờ chết đi thôi!
Sự thật là nó đã làm được rồi!
Tôi cố kiềm chế cơn kích động trong lòng, móc ngón tay vào cò súng, tiếp tục ngắm bắn. Bây giờ đạn càng ngày càng ít, từng viên đạn đều có thể trở thành vật cứu mạng chúng tôi.
Nên tôi buộc phải đảm bảo mỗi một viên đạn đều phải đạt được hiệu quả tốt nhất.
Con hổ răng kiếm ngửa cổ lên gào thét, tiếng gió vù vù như truyền đến tận tai tôi.
Pằng!
Tôi lại bắn tiếp một viên đạn nữa ra, thoáng cái phía trên mắt của con hổ răng kiếm đã xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ. Nó vô cùng đau đớn, gào rú thảm thiết. Nhưng da nó cực kỳ dày, phát súng này của tôi chỉ có thể làm nó chảy máu, còn sức sát thương thực tế thì không nghiêm trọng.
Vì thế phát súng này của tôi vẫn thất bại.
Hình như con hổ răng kiếm này đã biết được mục đích của tôi, mỗi lần tôi nổ súng, nó đều né trước. Sau mấy phát súng pằng pằng của tôi, trên đầu nó đã có thêm mấy vết thương.
Máu me đầm đìa, đến da lông của nó cũng bị nhuốm màu đỏ. Nhưng con hổ răng kiếm không hề rút lui khi đã bị thương, ngược lại còn càng hung dữ hơn. Qua nhiều cú húc điên cuồng của nó, cái cây của chúng tôi đã bắt đầu lắc lư sắp đổ rồi.
“Phương Dương! Cẩn thận!”
“Chết rồi, cây của hai người sắp đổ rồi đấy!”
Bạch Vi và Triệu Thư Hằng đều hô lên, Hàn Mỹ Kỳ và Tiền Lệ Lệ sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, còn Phùng Kha ở bên cạnh tôi thì còn khủng hoảng hơn, mặt cô ả trắng như tờ giấy, gào thét dữ dội.
Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, tiếp tục duy trì tâm trạng bình tĩnh, ngắm bắn con hổ răng kiếm.