• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Điều kiện gì

Cung Chính Văn phát ra tiếng “hồng hộc” khó thở, mặt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì biến sắc. Họ vừa định lên tiếng đã bị Roga đạp cho mỗi chú cháu một cú, hai người họ kêu lên, đau đớn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.

“Các người đã biết ai sẽ chết chưa?”

Đôi mắt Roga đỏ ngầu, y vừa nói vừa rút một khẩu súng trường tự động ở đằng sau ra.

Tôi cố nhịn cơn kích động sắp ho ra máu, sau đó nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào cái chân què đã lành vết thương của Cung Chính Văn. Nhưng hắn ta chỉ mở to mắt, sợ hãi nhìn Roga ở phía sau tôi.

Roga thành thạo mở chốt an toàn, sau đó châm một điếu thuốc, đi đến gần ba người họ. Trong mắt Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đầy vẻ hoảng loạn, họ vội nói: “Đừng, nếu giết chúng tôi, chắc chắn các người sẽ phải hối hận”.

“Nếu không có lời dặn của anh Cường thì tao đảm bảo ba chú cháu bọn mày bây giờ đã thành đống thịt vụn rồi, mẹ kiếp!”

Roga hít sâu một hơi, đột nhiên nổi giận, đập thẳng báng súng lên mặt của Cung Chính Vinh. Bụp một tiếng, sống mũi của hắn rõ ràng đã bị lõm xuống, hắn đau đớn bịt mặt, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.

Toàn thân Cung Chính Văn và Cung Thiệu Bình liên tục run rẩy: “Đừng, đừng giết chúng tôi”.

Tôi cản Roga lại, bảo y hỏi vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây, còn mình thì gắng sức gọi điện cho Đỗ Minh Cường. Tôi không dông dài mà nói ngay là ba chú cháu Cung Chính Vinh đã bị chúng tôi bắt, những tưởng phối hợp với người mà Đỗ Minh Cường sắp xếp ở Chiêng Ray thì trận chiến này thắng thua thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng không ngờ Đỗ Minh Cường lại nói nội ứng của ông ta ở Chiêng Ray đã bị Đỗ Minh Hào phát hiện ra từ lâu, bây giờ, họ đang rơi vào cục diện chiến đấu gian khổ.

Tôi trầm mặc một lát, giọng nói của Đỗ Minh Cường tiếp tục vang lên ở đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ, nếu đã bắt được ba chú cháu Cung Chính Vinh, không chỉ có thể biết được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chúng, mà còn có thể dùng tính mạng của chúng để tranh thủ chút thời gian với Đỗ Minh Hào. Dù Đỗ Minh Hào mất hết tính người, nhưng ít nhiều nó vẫn phải để tâm đến nhà họ Cung”.

“Được, tôi biết rồi. Giờ bọn tôi sẽ xuất phát đến Chiêng Ray ngay”.

Tôi không nhiều lời, lập tức ngắt máy. Như Roga đã nói, Đỗ Minh Cường không phải kẻ trói gà không chặt, khắp nơi trên đất Xiêng La đều có người mà nhà họ Đỗ của ông ta bí mật bồi dưỡng, bây giờ cũng là lúc họ phát huy tác dụng.

Sau khi cúp máy, tôi thấy A Cường đã được đắp một tấm vải trắng lên người, hai người khác đang có vẻ bi thương bê xác của cậu ta vào trong buồng xe.

Trông thấy vậy, tôi lại gọi cho Natcha. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng của ông ta: “Cậu Dương, tôi nghe nói bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, có cần tôi dẫn người đến giúp không?”

Tôi cười thầm trong bụng, ông ta chỉ đang nói miệng. Nếu thật sự chờ đến khi Natcha dẫn người tới, chắc ông ta chỉ cần hốt xác tôi thôi. Nhưng tôi cũng có thể hiểu, dẫu sao ông ta cũng chỉ là một cảnh sát trưởng, còn tôi thì đang đại diện cho Đỗ Minh Cường, đối thủ là Đỗ Minh Hào. Bất kể là phe nào, ông ta đều không thể chọc vào. Cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi han tôi vài câu qua điện thoại thôi.

“Không cần đâu. Tôi gọi là muốn hỏi lại đang có một cơ hội lập công, ông có làm không?”

Natcha ngẩn ra một lúc, sau đó vui vẻ hỏi lại: “Cơ hội gì thế?”

Tôi liếc nhìn đám lính đánh thuê đang giơ tay lên ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, đáp: “Lúc đi qua quốc lộ 118 trên đường đến Chiêng Ray, tôi phát hiện có mấy phần tử phạm tội cầm súng. Trông chúng khá giống bọn lính đánh thuê chạy trốn đến các nước đã bị tố cáo một khoảng thời gian trước. May sao, chúng lại bị tai nạn xe, giờ thì bị tôi bắt hết lại, trói vào rồi”.

Tôi còn chưa nói hết câu, Natcha lập tức đã hiểu ý tôi, kích động nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.

Loại người như Natcha không có lợi ích sẽ không làm. Tôi và ông ta vốn chẳng có giao tình gì, vì mối quan hệ của Sangsu nên mới có cục diện như hiện giờ. Nếu chúng tôi đã bắt được đám lính đánh thuê này, nhưng không thể xử lý được thì cứ đơn giản tặng cho ông ta một ân huệ thôi.

Còn ba chú cháu Cung Chính Vinh đương nhiên phải do chúng tôi đưa đi.

Tôi nhìn quanh một vòng, tìm thấy tên đàn ông da trắng đã đập vỡ cửa kính xe của tôi lúc đầu. Lúc này, hắn cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm ánh mắt tôi. Hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”

Nghĩ đến thi thể lạnh ngắt của A Cường, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nói: “Mong là chúng mày vào tù ở Xiêng La rồi vẫn có thể thong dong thế này”.

“Ba thằng hèn nhát này, tôi còn chưa hỏi mà chúng đã tự khai rồi”.

Lúc này, Roga bước tới: “Tiểu Tây và Khang Khang bị chúng giấu ở một nơi tên là nhà thờ Ruben trong thành phố Chiêng Ray. Nơi đó vốn là một sòng bạc của Đỗ Minh Hào, sau này bị người ta tố cáo nên đã ngừng kinh doanh để sửa chữa thành một nơi gã chuyên dùng để nhốt người”.

Roga đã sai người trói ba chú cháu Cung Chính Văn lại, tống lên một chiếc xe đi theo khác. Rõ ràng chiếc xe này cũng đã được cải tạo, nhìn bề ngoài trông không khác gì những chiếc Jeep bình thường, nhưng từ ánh sáng lộ ra ở cửa kính xe có thể thấy chiếc xe này cũng dùng kính chống đạn. Không chỉ có vậy, những bộ phận được cải tạo khác cũng chẳng kém gì chiếc xe mà tôi ngồi lúc đến đây. Chỉ có điều, động cơ của chiếc xe đó đã bị bắn thủng, dù may không bị nổ tung tại chỗ, nhưng cũng không lái được nữa.

Tôi và Roga cùng hai anh em khác leo lên xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ(Tôi không quen lái làn bên phải), những người khác cũng nhanh chóng leo lên theo. Chỉ có bốn, năm người trang bị đầy đủ ở lại để canh chừng sáu, bảy tên lính đánh thuê còn sót lại.

Chiếc xe vừa khởi động, Cung Chính Văn đã hỏi: “Các người định đưa chúng tôi đi đâu?”

Tôi cười lạnh nói qua kính chiếu hậu: “Bao giờ đến thì chúng mày sẽ biết. Tao đã nói rồi, nếu nhà họ Cung chúng mày muốn trà thù thì cứ tới, nhưng hậu quả thì chúng mày không đỡ nổi đâu”.

Cung Chính Vinh nghiến răng không nói gì, còn Cung Thiệu Bình thì trấn tĩnh lại, như đã biết tạm thời chúng tôi sẽ không giết họ, ông ta nói: “Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy thả chúng tôi đi, không thì nhất định các cậu sẽ phải hối hận”.

Roga vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Khí thế ở đâu ra đấy? Nói theo cách của người Hoa Hạ chúng mày thì bây giờ, bọn mày đang là tù nhân, còn điều kiện gì đáng để bàn bạc nữa?”

Cung Thiệu Bình cau mày như định nói gì đó, nhưng kìm lại, tôi nói: “Cung Thiệu Bình, ông còn nhớ hai vệ sĩ lúc trước của tôi không?”

Người tôi nhắc đến là A Việt và anh Thái. Lần đầu tiên bắt được Cung Chính Vinh, họ đã đề nghị với tôi một chuyện hay là chôn mấy người này ở một vùng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng lúc đó sợ ảnh hưởng nên tôi đã từ chối, nhưng bây giờ, chính mắt tôi nhìn thấy một người anh em của Roga bị giết. Dù bình thường chúng tôi không tiếp xúc gì nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chấn động. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là đánh rắn không chết, hậu họa khó lường.

“Vệ sĩ nào?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Nhanh quên thế à? Quả nhiên ông là người hay quên. Người Hoa Hạ chúng ta rất coi trọng đạo lý lá rụng về cội. Không biết nếu ba chú cháu ông mất tích một cách “bí mật” ở đây thì còn có thể về cội được nữa không nhỉ?”
Chương 247: 8 triệu

Tôi vừa nói dứt câu, mặt của ba chú cháu Cung Chính Văn trong gương chiếu hậu đã biến sắc, Cung Chính Vinh gào lên: “Không, Phương Dương. Mày không thể giết bọn tao, nếu mày dám thì hai đứa con của Đỗ Minh Cường sẽ chết ngay!”

“Đúng vậy, chúng tao đã bàn bạc xong với những người khác rồi. Nếu trong ba tiếng đồng hồ, họ không nhận được tin tức gì của bọn tao thì sẽ giết con tin ngay. Nếu chúng mày còn muốn hai đứa chúng nó sống thì nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho chúng tao”.

Cung Chính Văn như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặt đã biến thành màu gan lợn.

Ngay sau đó, chiếc xe chợt dừng lại, Roga đỏ mắt ngoảnh lại: “Tin mà bọn tao nhận được chỉ là bảo toàn mạng sống cho chúng mày, chứ không phải bảo đảm cho thân thể nguyên vẹn”.

Ý cười trên mặt ba chú cháu Cung Chính Văn chợt tắt, khôi phục lại vẻ tái nhợt. Hai người anh em ngồi đằng sau cũng không chút khách sáo, vừa chửi bới vừa đấm đá, chẳng mấy chốc đầu của ba chú cháu nhà họ đã sưng to như cái đầu lợn.

Tôi và Roga trao đổi ánh mắt, đang suy nghĩ xem nên đối phó với ba tiếng đồng hồ mà Cung Chính Vinh nói đến thế nào. Trên đường lớn vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai, Roga không hề giảm tốc độ mà phóng vụt qua. Còn tôi vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kích động của cảnh sát trưởng Natcha qua cửa kính. Nhưng ông ta không hề để ý tới chúng tôi, hay nói cách khác là giả vờ không chú ý tới. Dẫu sao tôi vừa gọi cho ông ta, còn ông ta cũng coi như khá hiểu về phong cách làm việc của tôi rồi.

Chờ xe cảnh sát đi xa, tôi và Roga cùng gọi điện thoại. Roga gọi bảo mấy anh em vẫn đang canh chừng ở đó rời đi, còn tôi thì lại gọi cho cảnh sát trưởng Natcha, thông báo cho ông ta vị trí cụ thể.

Có thể dự đoán được là dạo này, cảnh sát trưởng Natcha liên tục lập công, nếu bên trên có người dìu dắt thì ngày ông ta leo lên thêm một bậc nữa đã trong tầm tay với.

Ví dụ như Sangsu chẳng hạn.

Tôi cúp máy, nhìn ba chú cháu Cung Chính Văn ở phía sau: “Cung Chính Văn, mày còn điều gì muốn nói không?”

Thấy tôi gọi, Cung Chính Văn mỉm cười đáp: “Không, không có”.

Nói rồi, hắn ta cố gắng nép người về phía Cung Chính Vinh.

Tôi thở dài: “Lúc trước, ba chú cháu mày còn ăn nói ngông cuồng lắm. Đáng tiếc chưa được bao lâu, giờ đã trở thành tù nhân của tao rồi. Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh, còn ông nữa, Cung Thiệu Bình. Tôi cho các người thêm một cơ hội, cố mà nắm lấy”.

“Hừ, Phương Dương, mày bớt lời đi. Từ đây đến Chiêng Ray phải mất hơn nửa tiếng, vào thành phố rồi thì đi nửa bước cũng khó. Mày muốn bắt bọn tao gọi điện đi báo bình an để giữ lại mạng cho hai đứa trẻ con chứ gì. Chính Văn, Chính Vinh, đừng có nghe mấy lời vớ vẩn của nó! Chỉ cần chúng ta vẫn giữ con át chủ bài là hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong tay, thằng Phương Dương này không dám làm gì chúng ta đâu”.

Cung Thiệu Bình không hổ là chú của hai anh em Cung Thị. Lúc này rồi mà ông ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoáng cái đã hiểu được ý của tôi và nhắc nhở hai anh em Cung Chính Văn.

Tôi ngẩn ra: “Cung Thiệu Bình, đầu ông làm bằng đất à? Roga vừa nhắc các người là anh Cường nói chỉ cần đảm bảo tính mạng cho các người thôi, huống hồ thứ có giá trị nhất từ miệng các người đã bị chúng tôi khai thác được rồi. Ông tưởng nếu bây giờ, tôi giết mấy chú cháu các người thì anh Cường sẽ làm gì tôi sao?”

“Roga, dừng xe”.

Nói rồi, tôi mở cửa xe ra, ba chú cháu Cung Chính Văn bị hai người anh em kia lôi xuống, đẩy xuống đất ngã xấp ngã ngửa. Dù bây giờ đang ở trên đường lớn, nhưng tôi đang rất tức giận nên mặc kệ tất thảy.

Tôi nhìn ngó xung quanh, sau đó nhặt một cây gậy to cỡ cánh tay lên, chĩa vào Cung Thiệu Bình nói: “Ông vừa nói gì?”

Cung Thiệu Bình ngẩn người, cúi đầu im lặng.

Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, Cung Chính Vinh vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười, còn Cung Chính Văn vì lúc trước đã bị què một chân, nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta hoảng sợ, không ngừng lùi người về phía sau.

“Tôi đã nói chuyện của tôi và nhà họ Cung, bệnh viện không thể dễ dàng biết được, tám triệu? Các người quá xem trọng sức hút của chút tiền này rồi đấy. Huống hồ, vừa nãy, các người còn định lấy mạng tôi!”

Tôi mỉm cười, lúc nói chuyện, bất thình lình đập vào tay của Cung Thiệu Bình. Rắc, tiếng xương gãy vang lên, còn lực phản lại cũng khiến gan bàn tay tôi tê dại.

Cung Thiệu Bình kêu “a” lên một tiếng rồi im bặt, vì đã bị một cậu đàn em thành thục bịt miệng, mắt ông ta trợn trừng.

Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh càng sợ hãi hơn, hai người đều ngẩn ra, sau đó quỳ dưới đất gào lên đừng đừng.

“Ban đầu, tôi cứ tưởng các người hùng hổ thế là định giết tôi, nhưng không ngờ chỉ định đánh tôi tàn phế thôi. Nếu đã vậy, tạm thời, tôi cũng sẽ giữ lại mạng cho các người”.

Thấy bọn họ có dáng vẻ như vậy, tôi thoải mái thở ra một hơi, còn Roga và mấy người bên cạnh cũng có vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt.

Tôi cũng biết mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Cung sẽ không bao giờ hòa giải được, không phải họ chết thì là tôi.

“Cung Thiệu Bình, nói đúng ra tôi nên gọi ông một tiếng là chú”.

Dứt lời, tôi ném cái gậy đi, đỡ Cung Thiệu Bình lên xe: “Ay da, chú Cung, chú xem tay chú bị làm sao thế này. Cái đất Xiêng La này cũng vắng vẻ quá đi, cả một con đường lớn thế này mà chẳng có một cái camera giám sát nào. Trên đường còn chẳng có một bóng người qua lại, sao chú lại ngã thành ra thế này, đúng là chẳng cẩn thận gì cả”.

Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh bấy giờ càng rợn tóc gáy hơn, tôi nói: “Các người tự lên xe hay để tôi đưa lên?”

Hai người họ vội vàng chui tọt vào ghế sau, như sợ tôi lại cầm cây gậy lên đập cho mỗi người một phát.

Roga khởi động xe, tôi nói: “Lại phí mất mấy phút rồi, Roga, tăng tốc”.

Dứt lời, tôi nhìn vào gương chiếu hậu thấy mặt Cung Thiệu Bình tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi hột, tôi cười he he: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi cho các người một cơ hội”.

“Tôi đồng ý”.

“Tôi đồng ý”.

Tôi vừa dứt lời, hai anh em Cung Chính Văn đã tranh nhau trả lời.

“Thế tôi không phải nói nhiều nữa. Nếu đã đồng ý thì giờ ai trong hai người sẽ gọi điện bảo họ thả người đây?”

“Thả người thì không được, ở đó không chỉ có người của chúng tôi, mà còn có người của Đỗ Minh Hào nữa…”

Cung Chính Vinh khẽ đáp, tôi cau mày: “Roga, dừng…”

Tôi còn chưa nói hết câu, hai anh em họ đã ngắt lời tôi nói để họ thử xem sao.

Tôi đưa điện thoại cho Cung Chính Văn, lúc trước, luôn là hắn ta nói chuyện với tôi nên đương nhiên bây giờ, cũng là hắn ta gọi đi là tương đối đáng tin.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói của Cung Chính Văn hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Tôi là Cung Chính Văn”.

Tôi nói bằng khẩu hình miệng: “Mở loa ngoài”.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói, nhưng nghe không rõ, Cung Chính Văn lại lên tiếng: “Tôi vẫn ổn, Phương Dương đã… bị chúng tôi bắt rồi. Các người cứ thả bọn trẻ ra đi”.

“Thả đi?... Mẹ kiếp. Cung Chính Văn, có phải các người bị bắt rồi không? Đúng là ba thằng ăn hại, ông cho chúng mày mười mấy tên lính đánh thuê mà lại để một mình thằng Phương Dương tóm được!”

Trong điện thoại vang lên một giọng nói oanh tạc như tiếng sấm, tôi lập tức nghe ra đây là giọng của Đỗ Minh Hào.

Lòng tôi chìm xuống, trực tiếp cầm điện thoại cúp máy. Cung Chính Văn nhìn tôi nuốt nước bọt: “Tôi đã nói rồi không thể thả người được đâu, bây giờ, họ đã phát hiện ra điểm không đúng rồi, thậm chí…”

“Thậm chí cái gì?”

“Thậm chí có thể sẽ giết con tin trước”.

Tôi nói: “Được, nếu chúng giết con tin trước, ba chú cháu các người cũng khỏi phải sống nữa”.
Chương 248: Nói vớ vẩn

Nghe tôi nói xong, toàn thân hai anh em Cung Chính Văn run lẩy bẩy. Tôi cười lạnh trong lòng, thái độ phách lối của họ lúc trước đi đâu hết cả rồi.

Cung Thiệu Bình nghiến chặt hàm răng: “Phương Dương, bây giờ, cậu hãy thả chúng tôi đi”.

Tôi bật cười: “Thả các người đi? Tôi chưa ngu đến mức ấy đâu, nhưng chú cháu các người có thể tranh thủ thời gian mà nhanh chóng tìm một nơi chôn cất tốt dần đi là vừa. Yêu cầu này thì tôi có thể đáp ứng được, coi như là tình hữu nghị giữa người Hoa Hạ với nhau”.

Roga nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, lời này đương nhiên là giả. Với đám người này, chết như vậy quả là quá hời cho họ. Không đập nát khúc xương cuối cùng, hút cạn từng giọt máu của họ, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn với những lần mình suýt nữa chết dưới họng súng.

Lúc này, chiếc điện thoại tôi vừa cất đi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến. Tôi ấn nút nghe, chỉ thấy cô ấy nói: “Phương Dương, các anh đang ở đâu? Anh đừng đi! Ban nãy, người nhà tôi đã liên lạc với nhà họ Cung rồi. Họ đảm bảo với người nhà tôi rằng chỉ cần sau này anh không chủ động chọc vào họ, nhất định họ với anh sẽ nước sông không phạm nước giếng”.

Giọng nói của Bạch Vi rất sốt sắng, trong ngữ điệu cũng có vẻ sốt ruột, quan tâm và một chút nhẹ nhõm.

Có lẽ vì bình thường tôi hay mở loa điện thoại lớn, hơn nữa đoạn đường quốc lộ này lại khá yên tĩnh, nên trong xe rất yên lặng. Cung Chính Văn lập tức nhận ra giọng nói trong điện thoại, hắn ta mặc kệ hai người ngồi phía sau, cố đứng dậy vươn người về phía chiếc điện thoại trong tay tôi hét lớn lên: “Giám đốc Bạch, giám đốc Bạch, cứu tôi với! Tôi là Cung Chính Văn! Giám đốc Bạch cứu tôi với”.

Tôi bịt mic điện thoại lại, quay đầu nhìn Cung Chính Văn chừng chừng, nói: “Bây giờ, đến ông trời cũng không cứu được các người đâu!”

Nhưng Cung Chính Văn không hề phát hiện ra mặt của Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh đã biến sắc. Dù đang thấy đầy sợ hãi, nhưng khi Cung Chính Văn gào lên mấy câu như vậy, bọn họ đã biết kết cục duy nhất của mình chính là chôn xương nơi đất khách quê người.

Còn lúc này, thấy trong xe yên lặng, cuối cùng Cung Chính Văn cũng phản ứng lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đã nói gì vậy…”

Tôi cầm điện thoại, chỉ nghe thấy Bạch Vi căng thẳng hỏi: “Sao tôi lại nghe thấy giọng của Cung Chính Văn? Phương Dương, anh đừng làm bậy, người nhà họ Cung đã đồng ý hòa giải với anh rồi”.

“Làm bậy? Thế nào là làm bậy? Lúc tôi đến đã nói với cô là hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình muốn giết tôi, nếu đã vậy thì tôi cần gì khách sáo với họ nữa?”

Giọng nói của Bạch Vi đã mang theo một chút vẻ cầu xin và nức nở: “Đừng Phương Dương, anh hãy nghe tôi một lần, đừng làm bậy. Chúng tôi đã nói chuyện rõ ràng với nhà họ Cung rồi, chỉ cần sau này anh không tìm họ gây sự, bọn họ nhất định không chĩa mũi nhọn vào anh nữa…”

Đúng là người phụ nữ ngu ngốc!

Tôi đột nhiên nổi nóng, đã đến lúc này rồi, tại sao Bạch Vi vẫn muốn bảo vệ cho nhà họ Cung, tôi nói: “Giám đốc Bạch, lúc trước, họ cũng nói như vậy, nhưng chớp mắt một cái hai đứa con của Đỗ Minh Cường đã bị bắt cóc, nói chuyện giữ chữ tín với loại người này chẳng khác nào nói vớ vẩn”.

“Phương Dương, anh đang ở đâu? Anh chờ tôi, tôi đến tìm anh”.

Trầm mặc một lát, Bạch Vi nói.

Tôi nhìn con đường hai bên, Chiêng Ray cách đây đã không còn bao xa, tôi đáp: “Xin lỗi”.

Dứt lời là tôi cúp máy, sau đó Bạch Vi lập tức lại gọi tới, nhưng tôi nhất quyết không nghe.

Tôi vốn định tắt nguồn, nhưng sợ Đỗ Minh Cường và Bansha không liên lạc với mình được nên lại thôi.

Mặt Cung Chính Văn xám như tro tàn.

“…”

Còn Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình cuối cùng đã không nhịn được nữa, chửi chúng tôi ầm ĩ một trận. Đầu tiên họ chửi tôi, sau đó đến Cung Chính Văn, lát sau thì họ lại mắng Đỗ Minh Hào là thằng ăn hại, đến Đỗ Minh Cường cũng bị vạ lây, chỉ có Cung Chính Văn là hồn bay phách tán nhìn lên trần xe.

Roga nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa cho tôi một điếu thuốc, nói: “Anh Dương, cách phía trước không xa chính là Chiêng Ray rồi, người mà anh Cường sắp xếp đang ở bên trong, chắc bây giờ đang đối đầu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung”.

Tôi liếc nhìn ra phía sau, nói với hai tên đàn em kia bằng tiếng Xiêng La: “Nếu lát nữa chúng tôi gặp nguy hiểm, các cậu cứ ném thẳng ba chú cháu chúng nó ra ngoài”.

Trên đường từ Chiêng May đến Chiêng Ray không có nhiều xe cộ, hôm nay thì lại càng ít. Vì vậy, xe của Roga mới có thể phóng như bay. Nếu bị ném từ cửa kính xe ra ngoài, ba chú cháu Cung Chính Văn không chết thì cũng bị thương nặng.

Tôi thở dài một hơi, Bạch Vi.

Đang lúc thất thần, sau lưng tôi chợt vang lên tiếng chuông, chúng tôi đều ngoảnh lại thì thấy trước ngực Cung Thiệu Bình bị gãy tay đang có ánh sáng lập lòe. Một người đàn em ngồi cạnh lập tức hiểu ý, lôi chiếc điện thoại từ trong ngực ông ta ra, hỏi tôi phải làm thế nào.

Tôi bảo đưa cho ông ta nghe.

Người đàn em đó đưa điện thoại lên tai Cung Thiệu Bình, mở loa ngoài, môi Cung Thiệu Bình tái nhợt, ông ta nói: “Tôi là Cung Thiệu Bình”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi, trong ngữ điệu có đầy vẻ không cam tâm và phẫn nộ: “Thiệu Bình, thằng nhãi đó chết chưa? Chú bảo với Chính Văn và Chính Vinh là nếu nó chưa chết thì cứ tha cho nó đã”.

Môi Cung Thiệu Bình mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế trong điện thoại chợt im lặng.

“Thiệu Bình, sao thế? Đến giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?”

Cơn giận dữ của người phụ nữ đó dường như ngày một lớn hơn, thậm chí có vẻ bà ta còn sắp bắt đầu mắng chửi.

Tôi thầm cười nhạo, đây chắc chắn là mẹ của Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh. Chắc họ cũng đã nhận được áp lực từ nhà họ Bạch, nên bây giờ mới phải gọi điện tới. Nhưng nếu Bạch Vi đã thông báo cho tôi từ trước, chắc chắn người phụ nữ đó cố ý kéo dài thời gian, định thông qua chuyện đã rồi để bịt miệng nhà họ Bạch.

Như vậy thì Bạch Vi sẽ không phải áy náy với tôi, còn nhà họ Cung thì cũng nhổ được cái gai trong mắt.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tình thế hiện giờ của tôi và ba chú cháu nhà họ Cung đã hoàn toàn đảo ngược, bây giờ người đưa ra quyết định là tôi.

Cung Thiệu Bình hít sâu một hơi, đáp lại: “Chúng em bị Phương Dương bắt rồi, nếu ba chú cháu chết, chị nhất định phải trả thù cho chúng em. À, nếu em nhớ không nhầm thì quê bố mẹ Phương Dương ở Quế Ninh”.

“Mẹ kiếp!”

“Cung Thiệu Bình, nếu bố mẹ tôi mà thiếu một sợi lông nào, ông đây thề nhất định sẽ cho cả nhà họ Cung các người phải chôn theo!”

Ông ta còn chưa nói dứt câu đã ăn một cú đấm mạnh của tôi, điện thoại bị văng sang một bên, thoáng cái tắt tiếng. Nhưng tôi tin, người phụ nữ kia chắc chắn có thể nghe thấy câu nói của tôi.

Dứt lời, tôi cầm lấy khẩu súng trường tự động bên cạnh Roga, giơ báng súng ra sau, dùng sức lại đập mạnh một cú, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, bắp chân của Cung Thiệu Bình cũng bị tôi đập gãy trong cơn tức giận.

Cung Thiệu Bình kêu lên một tiếng, gào thét: “Thằng chó Phương Dương, có giỏi thì mày giết tao đi, không thì nhất định tao sẽ giết cả nhà mày!”

Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, nhưng hai anh em họ liên lục lùi về sau, cố gắng trấn tĩnh nói: “Là chú tôi nói, không liên quan đến chúng tôi…”

Tôi không để ý đến hai anh em họ nữa, mà nhìn sang Cung Thiệu Bình: “Yên tâm, ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”.
Chương 249: Bị hại rồi

Tôi đang nói thì chiếc xe chợt giảm tốc, tôi vội nhìn lên con đường phía trước.

Có một đám người đứng trước xe chúng tôi, kẻ đầu trọc người cởi trần, trong tay họ đều cầm các loại vũ khí như gậy sắt, dao găm, thậm chí trên tay của một người trong số đó còn lóe lên ánh sáng kim loại mờ ảo.

Từ đây đã có thể lờ mờ nhìn thấy thành lũy của Chiêng Ray, tôi nghiến răng nói: “Xông qua!”

Rõ ràng đám người này không phải là những người mà Đỗ Minh Cường tự bồi dưỡng bên ngoài, chúng là thuộc hạ của Đỗ Minh Hào, không thì sẽ không chặn chúng tôi ở đây một cách chính xác như vậy.

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, ba chiếc xe phía sau cũng chợt tăng tốc giống chúng tôi. Đám thuộc hạ của Đỗ Minh Hào cũng bị dọa sợ hết hồn, rõ ràng là chúng không ngờ đến gần Chiêng Ray thế này rồi, mà chúng tôi còn dám ngông cuồng như vậy, nên chúng vội vàng chạy sang hai bên đường. Tên cầm đầu lăn sang ven đường, giơ khẩu súng trong tay lên, bắn một phát vào cửa kính xe của chúng tôi.

Khẩu súng của gã được lắp thiết bị giảm thanh nên tiếng rất nhỏ, viên đạn bắn lên kính xe của chúng tôi kêu lên bụp một tiếng, nhưng kính không hề bị vỡ, chỉ xuất hiện vài vết nứt, dẫu sao uy lực của súng lục và súng trường tự động cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Tôi cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Roga, kệ chúng nó, việc quan trọng nhất bây giờ là vào thành phố Chiêng Ray để cứu Tiểu Tây và Khang Khang trước”.

Roga gật đầu, chiếc xe tiếp tục tăng tốc, nhưng vừa thoát khỏi vòng vây, qua gương chiếu hậu, tôi đã nhìn thấy trong ba chiếc xe của chúng tôi ở phía sau đã có hai xe bị chặn lại. Đám người của Đỗ Minh Hào như lũ giòi trong xương, nhanh chóng chặn xe lại, thậm chí có tên còn dùng gậy sắt đập thẳng vào cửa kính xe.

Nếu không nhờ được cải tạo đặc biệt, có lẽ cửa kính xe của chúng tôi đã vỡ tan tành rồi. Nhưng đám đàn em của Đỗ Minh Cường không hề tỏ ra yếu thế chút nào, họ lập tức lấy vũ khí của mình ở dưới ghế ra bắt đầu đánh trả.

“Mẹ kiếp! Roga, quay lại!”

Rõ ràng Roga cũng đã hiểu ý của tôi, y đánh mạnh tay lái, chiếc xe nhanh chóng quay đầu trên đường. Chúng tôi thì không sao, nhưng Cung Thiệu Bình đang bị thương ngồi ở ghế sau thì bị động đến xương cốt, ông ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Chúng tôi không kịp để ý tới họ, chiếc xe lập tức xông về phía đám người của Đỗ Minh Hào. Tên cầm đầu đã nhắm khẩu súng lục vào vị trí lái của chiếc xe thứ hai, một người đàn em phe tôi ngồi ở đó vừa nhảy ra ngoài, xách một con dao phay chém về phía một người khác.

Roga chửi bới một câu, chiếc xe tăng tốc lao về phía tên cầm đầu đó. Nếu tên đó còn tiếp tục nổ súng, chắc chắn sẽ bị đâm bay người ngay.

Tên cầm đầu quả nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng lùi lại, lăn người sang một bên, gã chĩa khẩu súng trong tay về phía xe của chúng tôi và không ngừng nã đạn. Chẳng mấy chốc, kính xe của chúng tôi đã xuất hiện chi tít các vết nứt như mạng nhện.

Chiếc xe vừa dừng lại, tôi lập tức đẩy cửa xe đấm một người của Đỗ Minh Hào ở cạnh tôi một cú. Người đó kêu lên một tiếng rồi lùi lại, còn tôi thì nhanh chóng đuổi theo.

Tôi đạp hắn một cú thật mạnh ngã xuống đất, sau đó đấm liên tục lên mặt hắn, đồng thời hô lên: “Các anh em đừng dùng súng vội, súng của chúng ta không có thiết bị giảm thanh. Ở đây quá gần Chiêng Ray rồi, nếu có tiếng súng vang lên thì sẽ rất phiền phức”.

Tên bị tôi đè dưới đất rất nhanh đã bị tôi đánh ngất, tôi đang định đứng dậy thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau ập tới, làm tôi ngã xuống vệ đường, ngoảnh lại thì thấy là Roga: “Anh Dương cẩn thận, súng của bọn này được lắp thiết bị giảm thanh, chúng ta phải hạ chúng trước mới được!”

Tôi định thần lại, trong lòng thấy vừa bực bội vừa hối hận. Dù phát súng của tên cầm đầu không bắn trúng tôi, nhưng vì cứu tôi mà cánh tay của Roga đã bị bắn xượt qua. Uy lực đạn của súng lục không lớn, nhưng một khi hình thành vết thương xuyên thấu, rất có thể sẽ gây chảy máu.

Trong lòng tôi cũng dâng lên một luồng kích động, muốn lấy khẩu súng trường tự động ra bắn chết hết lũ khốn kiếp này. Nhưng nhìn thấy bức tường Chiêng Ray ở phía không xa, tôi lại áp chế cái suy nghĩ này lại.

Bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có tiếng súng, nên đây có thể nhận định là một vụ ẩu đả. Nhưng nếu bị người Chiêng Ray nghe thấy tiếng súng thì đây không chỉ là một vụ ẩu đả bình thường nữa.

Dù tôi có chút quan hệ với Sangsu và Suchat, nhưng tính đặc biệt của chính phủ đa đảng của Xiêng La đang được thể hiện ra vào lúc này.

Tôi thầm chửi bới một tiếng mẹ kiếp, sau đó hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Tôi không sao”.

Roga xé áo, nhanh chóng lấy một mảnh vải bó vết thương trên cánh tay một cách cẩn thận, động tác rất thành thạo.

Tôi nhìn ngó xung quanh, người trên ba chiếc xe phía sau chúng tôi đều đã xuống xe, có khoảng mười mấy người. Nhưng người của Đỗ Minh Hào phải có đến hơn hai chục tên, họ chờ chúng tôi mệt rồi mới tấn công, hơn nữa còn có một khẩu súng lục.

Điều quan trọng là tên cầm đầu có súng khiến các anh em phía sau của chúng tôi phải e ngại, lúc nào họ cũng phải đề phòng súng giảm thanh bắn từ phía đó đến. May sao dù tên cầm đầu đó có súng, nhưng gã bắn không chuẩn, dù có rất nhiều người bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cơ hội đến rồi!

Đúng lúc này, cuối cùng tên cầm đầu đã bắn hết đạn, gã vừa lùi lại vừa thay băng đạn.

Tôi chạy từ cạnh xe đến, né đòn tấn công của một người, sau đó đá gã một cú ngã xuống đất, khẩu súng lục cũng bay sang một bên.

Rõ ràng gã không hề nghĩ rằng tôi lại dám phản kích khi gã đang có súng trong tay.

“Mau! Giết người Hoa Hạ này”.

Tên cầm đầu vừa hét lên vừa chộp tay ra sau. Sao tôi có thể để gã được như ý, tôi lại tung một cú đấm thật mạnh vào mũi gã. Tên cầm đầu đó bị tôi đánh cho ngu người, khi định thần lại thì khẩu súng của gã đã nằm trong tay tôi rồi.

Tôi khẽ thở phào một hơi, móc băng đạn ở hông gã ra, thành thạo thay đạn chĩa súng ra xung quanh, mấy tên đàn em của gã nghe thấy tiếng định chạy sang giúp một tay đều phải dừng bước.

Tôi nói bằng tiếng Xiêng La: “Muốn sống thì ngồi xuống hết cho tao!”

Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, nhưng tên cầm đầu lại hét lên: “Chúng mày còn chần chừ gì nữa, nó chỉ có một khẩu súng thôi! Chúng mày mau xông hết lên, hạ thằng Hoa Hạ chết bằm đó đi!”

Mấy người đó vừa định xông lên, pằng pằng, tôi đã bắn hai phát vào hai bên đùi của tên cầm đầu. Hai dòng máu tuôn ra, mấy người đó lập tức dừng bước, chầm chậm ngồi xuống.

Khi nhìn thấy tình hình của tôi ở bên này, đám Roga cũng bắt đầu gào lên bảo chúng muốn sống thì ngồi xuống!

Thấy người của Đỗ Minh Hào đã bị khống chế, tôi thở phào một hơi. Tôi cất súng đi, đang định rời đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng lắp thiết bị giảm thanh vang lên, tôi ngẩn người.

“Mẹ chúng mày! Muỗi!”

Chỉ nghe thấy Roga gào lớn lên, sau đó tôi vội vàng chạy qua.

Tôi vừa chạy vòng qua xe thì nhìn thấy người đàn em vừa cao vừa gầy tên là Muỗi ngã xuống đất, còn người của Đỗ Minh Hào đang đầy vẻ lạnh lùng, lại chĩa khẩu súng trong tay về phía Roga.

Đôi đồng tử của tôi co rút lại: “Đó không phải là người của Đỗ Minh Hào, hắn là thuộc hạ của nhà họ Cung!”

Nhưng Roga đang trong lúc giận dữ đã xông về phía người đó như một con trâu điên. Tên đó mỉm cười nham hiểm, đang định bóp cò, nhưng cánh tay đã bị một cây gậy sắt bay từ phía khác đến đập trúng, khẩu súng rơi khỏi tay hắn.

Một người anh em khác ở phe tôi cũng xông lên, không chút lưu tình chém con dao phay vào lưng tên cầm súng đó. Hắn không kịp phòng bị nên đã ăn một nhát chém vào lưng, lập tức xuất hiện vết máu.
Chương 250: Bao vây

Roga nhặt một cây gậy sắt lên, đánh mạnh vào đầu của tên thuộc hạ nhà họ Cung, tay xạ thủ kia rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Kiểm tra xem nó còn thở không, nếu còn thì phế toàn thân nó đi!”

Roga lại nhìn sang Muỗi. Tôi cũng đã chạy đến, nhưng chỉ nhìn thấy mắt Roga đỏ ngầu, dường như y muốn nói gì đó nhưng lại nén nhịn nuốt xuống.

Tôi châm một điếu thuốc cho y, vỗ vai y nói: “Gọi người đưa Muỗi về trước đi”.

Roga không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh Dương, vừa rồi anh nói tay súng kia là người của nhà họ Cung à?”

“Ừ, sao thế?”

“Hỏng rồi, mau ra xe xem anh em nhà họ Cung có còn đó không!”

Y vừa dứt lời, trong lòng tôi đánh bộp một tiếng. Vừa rồi lúc chúng tôi xuống xe, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã tàn phế, mà trong lúc đánh nhau, quả thực chúng tôi cũng phát hiện ra sức chiến đấu của kẻ này không cao, thậm chí còn có cảm giác như đang kéo dài thời gian.

Tôi vội vàng chạy đến trước chiếc xe đã cải tạo, quả nhiên trong xe không có ai, anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã biến mất không còn dấu vết.

“Mẹ kiếp!”

Tôi đạp vào chiếc xe một cái, lại để ba tên chó má kia chạy mất, tôi khá hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.

Đám người chặn đường chúng tôi có lẽ là từ Chiêng Ray đến. Đỗ Minh Hào vốn không định cử người đến chặn chúng tôi, nhưng không ngờ cuộc điện thoại trước kia của chúng tôi đã có tác dụng.

Có lẽ thế lực của Đỗ Minh Hào ở Đông Nam Á không nhỏ, nhưng nếu hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình thật sự chết ở đây, tất nhiên tôi sẽ là đối tượng trả thù đầu tiên của nhà họ Cung, song Đỗ Minh Hào cũng đừng mong yên ổn.

Đỗ Minh Hào đúng là một gã nhanh trí.

Để cứu đám ăn hại Cung Chính Văn mà hơn hai mươi người đàn em của gã đã phải bỏ mạng ở đây.

Tôi nói: “Phế bọn chúng trả thù cho Muỗi. Chúng ta đi trước, cứu Tiểu Tây và Khang Khang quan trọng hơn”.

Roga nói: “Tôi đã muốn làm vậy từ lâu!”

Nói xong, Roga đi ra phía sau xắp xếp, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Roga mau chóng quay lại, theo sau y còn có hai người đàn em lúc trước.

Lúc này, bọn họ có vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi anh Dương, anh Ga, bọn tôi không trông chừng kĩ ba tên khốn kia”.

Tôi cười nói: “Không sao, nếu đã có thể bắt được bọn họ một hai lần thì cũng sẽ bắt được lần thứ ba thứ tư. Lên xe trước đã, cứu người quan trọng hơn”.

Roga không lên tiếng, khởi động xe, sắp đến Chiêng Ray thì điện thoại di động của tôi vang lên, là Bansha gọi tới. Ông ta nói dù ông Suchat không thể tùy tiện hành động, nhưng ông ta đã dẫn người âm thầm mai phục ở Chiêng Ray.

Tôi mừng rỡ, hỏi bây giờ ông ta đang ở đâu và nói cho ông ta biết chỗ của Tiểu Tây và Khang Khang. Bansha càng thêm kích động, nói có thể làm việc cho tôi và ông Suchat thực sự là niềm vinh hạnh của ông ta.

Tôi nói tôi coi ông là bạn, mọi chuyện phải cẩn thận.

Sau khi tôi cúp máy, Roga nói với tôi, lúc nãy người do Đỗ Minh Cường bố trí đến Chiêng Ray đã gửi tin cho y, nhắn rằng bây giờ, bọn họ chỉ cách Tiểu Tây và Khang Khang mấy chục mét, không biết vì sao nửa tiếng trước người của Đỗ Minh Hào đột nhiên giảm hỏa lực đi rất nhiều.

Chiêng Ray là một thành phố có một vài cảnh đẹp. Ở Xiêng La, ngoại trừ đảo Phuki thì Chiêng Ray và Chiêng May là những điểm du lịch náo nhiệt nhất.

Nhà họ Đỗ có thể kinh doanh nhiều năm ở Chiêng Ray, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, tất nhiên nội tình cũng có, mà bây giờ người có quyền quyết định thật sự của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray là Đỗ Minh Hào.

Chỉ có điều không biết Đỗ Minh Hào có năng lực huy động những thế lực bí mật đó không.

Vì đang là ban ngày, nên người của Đỗ Minh Hào không phái người canh giữ lối vào thành phố một cách đường hoàng như trong phim được.

Vào trong thành phố rồi, chúng tôi phát hiện nơi đây cực kỳ vắng vẻ, kiến trúc mang phong cách nước ngoài ở hai bên không hề hấp dẫn chúng tôi, mà chúng tôi xe lái theo hướng đến địa chỉ đã hỏi được từ ba người Cung Chính Văn trước đó.

Chưa đi qua được bao nhiêu con đường, chúng tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ngắt quãng, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng súng giảm thanh.

Đỗ Minh Hào đã phô trương đến mức này, ban ngày cũng dám dùng súng.

Đồng thời, chúng tôi cũng biết rõ hơn về thế lực của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray, chẳng trách Đỗ Minh Hào không tiếc bất cứ giá nào cũng phải nắm giữ được nhà họ Đỗ trong tay.

Dù sao nguyên tắc ra ngoài lăn lộn không thể liên lụy đến người nhà thì mọi người đều hiểu.

Tôi nói xuống xe, Roga và hai người đàn em khác không hề do dự rút khẩu súng trường tự động từ dưới ghế ngồi ra, thành thạo lắp băng đạn, nhét vào trong áo quần, rồi bình thản xuống xe.

Thế nhưng, bọn họ vừa xuống xe, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng pằng.

Một lát sau, mặt kính bên phải phía sau xe của chúng tôi nứt vỡ, mảnh thủy tinh văng ra vừa hay sượt qua vai của một trong hai người đàn em đó.

Vì bị đạn bắn trúng, mặt kính vỡ giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cánh tay của người anh em nọ đã đẫm máu.

“Mẹ kiếp! Xakikoa, cậu sao rồi?”

Roga mắng chửi một câu, vội vàng kéo người anh em tên Xakikoa kia ra sau xe, lợi dụng chiếc xe để che chắn. Ngay lúc tôi và người anh em khác vội vàng ngồi xuống, lại một tiếng súng nữa vang lên, nhưng lần này, không ai trúng đạn.

“Bên phải đằng sau, cửa sổ thứ hai tầng ba.”

Gần như tôi và Roga cùng thấp giọng nói.

Tôi và Roga nhìn nhau, sau đó chia nhau thò nửa người ra hai bên xe, nhắm họng súng về phía đã đoán trước bắn ba phát đạn.

Không nhìn thấy ai, nhưng lúc tiếng súng vang lên, chúng tôi đã nhìn thấy có vài vết máu bắn ra từ cửa sổ.

Tôi thì không cần phải nói, thời gian trước, ngày nào, tôi cũng đến trường bắn luyện súng, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tay súng thiện xạ trong truyền thuyết, nhưng so với nhiều người kỳ cựu thì đã không thua kém bao nhiêu.

Roga lại từng là vệ sĩ của Đỗ Minh Cường. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, bất kể là ai, vệ sĩ được bố trí bên cạnh cũng sẽ không quá tệ. Đương nhiên, chuyện về sau cũng đã chứng minh điều này.

Roga nói: “Anh Dương, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Nơi đây đã bại lộ rồi, đợi người của Đỗ Minh Hào hoặc người của chính phủ tới chúng ta muốn đi cũng khó”.

Tôi chỉ vào một hành lang khác: “Bây giờ, chúng ta có muốn đi cũng không dễ đâu”.

Tình hình của Chiêng Ray hiện nay rất đơn giản, trông có vẻ như lực lượng ngang nhau, nhưng thực tế đã ngầm chuyển hướng.

Chiêng Ray là cứ địa của Đỗ Minh Hào, gã kinh doanh nhiều năm ở nơi này, thế lực lớn mạnh thế nào dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Vậy mà lúc này lại bị mười mấy người của Đỗ Minh Cường phái đi giữ chân, chuyện này có vẻ không thực tế lắm.

Vừa rồi, ngay khi chúng tôi trở tay hạ tay súng bắn tỉa, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều này.

Vì sao trước kia, người của Đỗ Minh Cường vẫn còn khổ sở chống đỡ, đợi đến khi Đỗ Minh Hào phát hiện chúng tôi bắt được ba người nhà họ Cung thì lập tức hình thành thế cân bằng?

Nguyên nhân rất đơn giản, Đỗ Minh Hào vốn đã bày thiên la địa võng, lợi dụng tính cách trọng tình nghĩa của Đỗ Minh Cường để tiêu diệt ông ta, sau đó cướp lấy nhà họ Đỗ.

Không ngờ ba chú cháu nhà họ Cung lại sinh thêm chuyện muốn đối phó tôi, nhưng bị chúng tôi bắt được, còn hỏi ra nơi nhốt mấy đứa nhỏ.

Đỗ Minh Hào biết chúng tôi nhất định sẽ đến Chiêng Ray, lập tức tương kế tựu kế, cử người đến giao lộ đường cái bên ngoài Chiêng Ray chặn chúng tôi, mục đích chỉ để cứu ba chú cháu nhà họ Cung.

Đương nhiên có thể trừ khử được chúng tôi là tốt nhất.

Như vậy thì chuyện một đám người xuất hiện ở phía trước và sau chúng tôi trở nên dễ hiểu rồi.

Vì vị trí xe dừng khá ổn, bên phải đằng sau chúng tôi là góc chết, vừa rồi cũng nhờ vậy mà tôi và Roga mới yên tâm đồng thời bắn súng.

Còn bây giờ, nó lại trở thành nhược điểm chí mạng của chúng tôi. Ban đầu, do chiếc xe chặn lối, chỉ có hai hướng trái phải là có thể rời đi, nhưng bây giờ hai phía đó đều có người đến, số lượng lại không ít.

Nói một cách đơn giản, chúng tôi bị bao vây rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK