• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Cuối cùng cũng được gặp

Tuy chỉ còn lại bốn người nhưng bốn người này như những con thú dữ đang tranh đấu trong lồng nhốt, ngược lại còn kích thích sức mạnh to lớn hơn. Tôi và Triệu Thư Hằng cũng là nỏ mạnh hết đà, nhiều lần bị thương, may là kỹ năng của chúng tôi còn cao hơn chúng không biết bao nhiêu lần, rất nhanh sau đó bốn tên đàn em đã ngã trên mặt đất.

Tôi và Triệu Thư Hằng thì ngồi xuống thở hổn hển.

Tôi nói: "Chúng ta đừng nghỉ ngơi vội, không thể lãng phí công sức một cách vô ích được, đi tìm La Nhất Chính cái đã. Tôi thấy căn phòng này không có chỗ nào có thể giấu người được. Nếu chỗ này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì thiết nghĩ La Nhất Chính ở cách đây không xa".

Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy: "Mẹ kiếp, nếu không phải anh cứu tôi..."

Tuy giọng anh ta khá nhỏ nhưng giờ trong tòa nhà chỉ có giọng của hai chúng tôi và cả tiếng rên rỉ thảm thiết của mấy tên đàn em, giọng lầm bầm của anh ta vẫn chui tọt vào tai tôi

Tôi cười: "Làm xong chuyện này cái đã, anh muốn làm gì thì bàn sau".

Triệu Thư Hằng đứng dậy tìm kiếm ở dưới tầng, tôi thì xem xét ở tầng trên. Tòa nhà bé nhỏ này mà có tận mười tên bảo vệ, nếu nói ở đây không có gì mờ ám thì tôi không tin.

Nếu không thì phe thứ ba đã bị tổn thất khá nghiêm trọng, vốn mấy tên lâu la tiểu tốt này đã không còn lại nhiều lắm, giờ còn tới bảo vệ nơi này?

Nhưng chúng tôi không ngờ được, cho dù chúng tôi tìm kiếm thế nào thì đây cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ bé bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Tôi nhíu mày đi lên tầng, túm lấy một tên đàn em vẫn còn ý thức để hỏi: "La Nhất Chính bị các người giấu ở đâu?"

Tên đàn em đó căm thù nhìn tôi rồi quay đầu đi, không hề có ý trả lời tôi.

Có thể là do quá lo lắng cho an nguy của La Nhất Chính, hoặc cũng có thể là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi không thể nào thả lỏng được, không biết nên làm thế nào để phát tiết ra sự giận dữ trong lòng.

Tôi chửi một câu "fuck", sau đó giẫm mạnh lên ngực tên đàn em đó.

Tên đó khàn giọng kêu lên, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được. Hai mắt hắn ta mở to, hai tay giữ chặt chân tôi.

Tôi lạnh lùng hỏi: "La Nhất Chính đâu? Nếu không nói thì các người sẽ chết hết ở đây. Dù sao thì đây cũng là nơi ngoại ô hẻo lánh, các người chết cũng không ai biết".

Nhưng có lẽ là do tôi dùng lực mạnh quá gây khó thở nên hai mắt tên đó nổi đầy tơ máu, miệng vô lực mở ra, dường như muốn hít thở. Cảm thấy hai tay hắn ta yếu dần, tôi cũng hơi thả lỏng ra.

Tên đàn em đó lập tức há to mồm hít thở.

Tôi híp mắt hỏi: "Lần cuối cùng, La Nhất Chính đang ở đâu?"

Mà tên đàn em đó chỉ lo hít thở, dường như không hề có ý trả lời tôi. Tôi lại giơ chân ra dáng định đạp, tên đàn em đó không biết lấy sức ở đâu ra lùi mạnh về phía sau. Sau đó hắn ta sợ hãi nhìn tôi, lắp bắp: "Ở...ở hầm ngầm dưới tầng. Dưới bàn thờ của căn phòng có một hầm ngầm, chúng tôi...chúng tôi sẽ đưa cơm tới theo giờ..."

Triệu Thư Hằng cũng rất tự giác chạy xuống dưới tìm cái gọi là hầm ngầm, tôi nhìn chằm chằm vào mắt tên đàn em đó, muốn nhìn xem hắn ta có nói dối hay không.

Tôi nhìn xung quanh, những tên đàn em còn lại tên thì ngất, tên thì kêu, tên đàn em này cuối cùng cũng hồi phục lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Là..là thật".

Tôi không nói gì, chỉ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Tôi nhận ra sau khi căng thẳng suốt cả ngày hôm nay, tôi rất dễ tức giận. Tôi tin rằng nếu vừa nãy tên đàn em nãy vẫn cứng miệng thì tôi sẽ tăng thêm lực không hề do dự, mãi đến khi hắn ta tắt thở mà chết.

Rất nhiều người đều biết, để khiến người ta tắt thở thì trừ việc dùng nước dìm và bóp cổ thì dùng ngoại lực đè lên lồng ngực cũng có thể đạt được kết quả tương tự.

Vì lồng ngực bao lấy tim, nên ngạt thở sẽ đi cùng với chóng mặt. Tất nhiên là nếu ngất đi thì e là không thể tỉnh lại được nữa.

Tôi hít sâu một hơi, tìm một cái dây thừng rồi trói chúng lại dựa vào góc tường.

Lúc này ở dưới tầng cũng có giọng nói mừng rỡ của Triệu Thư Hằng: "Phương Dương, ở dưới này quả thực có một người!"

"Anh...Phương Dương? Dương Tử, các anh đến cứu em sao?"

Anh ta nói xong thì trong hầm ngầm có một giọng nói cực kỳ trầm vang lên, nhưng giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, không phải La Nhất Chính thì còn ai?"

Tôi cực kỳ mừng rỡ, vừa chạy xuống dưới vừa nhắn tin cho Trịnh Cường báo cho hắn vị trí của chúng tôi, để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường, dặnđể khi hắn qua đây thì cẩn thận chút để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường..

Tôi phi mấy bước đã đến hầm ngầm. Tôi bảo Triệu Thư Hằng đi lên trên để xem mấy người kia, thuận tiên quan sát tình hình xung quanh giúp tôi luôn, nhỡ đâu mấy tên này còn có chi viện chưa biết chừng.

Không chừng chúng còn có cách liên lạc nội bộ khác, cách một khoảng thời gian lại liên lạc một lần để chắc chắn bảo đảm an toàn.

Nếu quả thực như vậy thì to chuyện.

Tôi nhìn xuống hầm ngầm, hỏi: "La Nhất Chính? Cậu ở dưới đó sao?"

Tôi vừa dứt lời thì bên trong vang lên một giọng nói kích động: "Dương Tử? Dương Tử, anh đến rồi sao? Em ở dưới này".

Nghe thấy vậy, tôi cũng không còn quan tâm những cái khác nữa, nhanh chóng đi xuống theo tay vịn cầu thang đi xuống, sau đó dùng điện thoại để chiếu sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò, không phải La Nhất Chính thì là ai?

Mà thấy cậu ta như vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả. Lần trước khi hai chúng tôi uống rượu ở Thịnh Hải, khuôn mặt La Nhất Chính vẫn vô cùng hồng hào, tuy không hẳm là béo lắm nhưng cũng tuyệt đối không gầy gò như thế này, càng không trắng bệch như thế này.

Tôi thầm thề, nếu để tôi bắt được kẻ sai khiến đứng đằng sau, cho dù hắn ta là ai tôi cũng nhất định bắt hắn ta nợ máu trả bằng máu!

Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, tôi nói: "Giờ cậu có thể đi lại không?"

Nói rồi tôi đỡ La Nhất Chính dậy, cậu ta cười nói: "Thật là coi thường người ta quá mà, anh đây vẫn còn khỏe mạnh lắm".

Kết quả còn chưa nói xong, La Nhất Chính đã suýt nữa ngã trên mặt đất.

Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ đành cõng cậu ta sau lưng sau đó bò lên theo tay vịn cầu thang, nếu không với tình hình của La Nhất Chính hiện giờ thì e là ngay cả níu l cổ của tôi cũng khá khó khăn.

Sau khi đi lên nhờ ánh đèn tôi mới chú ý đến bộ quần áo La Nhất Chính mặc hơi quen, dường như là bộ lần trước của cậu ta, nhưng giờ đã rách rát, còn có mùi thối.

Mà chính cậu ta thì còn tả tơi hơn, sắc mặt thì trắng bệch, cơ thể cực kỳ tiều tụy.

Tôi cắn răng nói: "Đám người đó đã làm gì với cậu?"

La Nhất Chính cười lộ da hàm răng trắng bóc: "Chẳng có gì, anh đây chỉ là không được ăn cơm tử tế thôi, cơ thể tôi rất tốt, chịu được."

Tuy nói vậy nhưng không thể nào che giấu được sư yếu ớt mạnh liệt trong giọng nói của cậu ta.

Tôi bảo Triệu Thư Hằng xuống dưới trông La Nhất Chính, còn tôi thì đi lên tầng hai.

Thấy tôi đi lên, khuôn mặt mấy người chưa ngất đi hiện lên sự sợ hãi, tôi lạnh nhạt hỏi: "Ai phụ trách trông coi La Nhất Chính?"
Chương 357: Báo thù

Giọng của tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi tôi nói ra câu đó cơ thể mấy tên đàn em đều bất giác run lẩy bẩy, đặc biệt là lúc này chúng đã bị tôi dùng dây thừng trói chặt, không thể nào động đậy.

Tôi nói: "Oan có đầu, nợ có chủ. Chuyện này do ai làm, là đàn ông đích thực thì hãy tự thừa nhận, đừng có liên lụy người khác".

Nói rồi tôi cầm một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, chạm chạm vào tay, cảm giác khá tốt, khó trách bây giờ thế lực ngầm đều thích dùng gậy. Vừa không phạm pháp lại không dễ dàng gây ra ngoại thương, quả thực là sự lựa chọn tuyệt vời.

Mấy người bọn chúng đều nuốt nước bọt, nhưng vẫn không có ai trả lời. Tôi híp mắt, quét mắt qua từng người, muốn phát hiện ra chút manh mối. Nhưng đáng tiếc là khi tôi quét mắt qua, ai cũng cúi đầu xuống.

Tôi nói: "Không ai chịu thừa nhận đúng không? Nếu có ai thừa nhận thì tôi sẽ chỉ đánh gãy chân của tên đó thôi. Nhưng nếu các người không ai thừa nhận thì mỗi người phải trả giá bằng một cái chân của mình".

Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh phía dưới tầng. Triệu Thư Hằng sốt ruột gọi to: "Không ổn rồi Phương Dương, bên ngoài có người tới!"

Tôi không trả lời. Đã có người tới rồi, còn nhanh như vậy, vậy khả năng cao không phải là người của Trịnh Cường. Còn về phía cảnh sát thì khỏi nói đi, họ chưa bao giờ nhanh như vậy cả.

Nếu đều không phải thì chỉ còn một khả năng duy nhất, đây là lực lượng chi viện cho mười tên này.

Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng không hề hoang mang, chỉ bởi bây giờ lòng tôi lạnh lẽo như sắt.

Tôi quát to: "Triệu Thư Hằng, anh khóa chặt cửa vào".

Nói xong tôi tiếp tục kèm chặt mấy tên này, chợt tôi phát hiện có ba tên có đôi mắt tràn ngập sự thả lỏng và sự vui sướng khi người gặp họa, tôi thầm cười lạnh, tiếp tục quan sát, hai tên còn lại thì tràn ngập tuyệt vọng.

Trong lòng tôi đã có quyết định, lạnh giọng nói: "Lần cuối cùng, nếu không có ai thừa nhận thì tám người các người mỗi người sẽ dùng một cái chân để tế người anh em của tôi. À phải rồi, còn cả hai người dưới tầng nữa".

Nhưng lời nói của tôi vẫn tựa như đá chìm vào biển rộng, không có bất cứ hồi đáp nào. Tôi cười lạnh đi tới, bước chân rất chậm, nhưng đối với mấy tên này thì áp lực vô cùng lớn, vì tôi để ý thấy trên đầu mấy tên này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn tên đầu tiên, rồi lại quét qua tên thứ hai, muốn tìm ra sơ hở trong mắt chúng.

"Phương Dương, nhanh lên! Bọn họ sắp tới rồi! Nếu giờ không đi thì không kịp nữa!"

Lúc này Triệu Thư Hằng ở dưới tầng gào to.

Tôi tiếp tục nói với mấy tên đó: "Các người cũng nghe thấy rồi đấy, giờ tôi không có nhiều thời gian, vậy các người lần lượt tới đi!"

Còn chưa dứt lời tôi đã giơ gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh vào chân một tên trong đó. Nếu một gậy này đập xuống thật thì nhất định sẽ gãy chân.

"Đợi đã!"

Ngay lúc cây gậy sắp đập xuống, một tên trong đó chợt nhắm mắt lại hét to. Tôi nhìn qua, thấy hắn ta tiếp tục nói: "Là, là tôi trông coi La Nhất Chính".

Mà hắn ta vừa dứt lời, biểu cảm trên khuôn mặt của mấy tên còn lại không giống nhau, có mừng thầm, có kinh ngạc, và cả tức giận...

"À, là mày hả..."

Tôi quay người đi tới chỗ hắn ta. Tên đàn em vừa nói đã nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.

......

Rầm!

Răng rắc!

"A! Mẹ kiếp..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải là tên đàn em trước mắt tôi mà là tên vừa mới mừng thầm, đang lén cười. Lúc này trên trán gã mồ hôi chảy xuống như mưa, hai mắt trợn tròn, hai tay muốn ôm đùi nhưng vì bị trói chặt bởi dây thừng nên hoàn toàn không với tới.

Tôi nói: "Người trông coi La Nhất Chính là mày phải không?"

Gã đó tiếp tục kêu lên thảm thiết, không nói gì cả.

Tôi nhìn tên đàn em vừa nói chuyện, không nói gì thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng xuống dưới tầng.

Vốn tôi nghe thấy La Nhất Chính nói mấy ngày nay đám người này không cho cậu ta ăn cơm, đang cực kỳ phẫn nộ, vốn định đánh gãy chân của tất cả bọn chúng, không ngờ tên đàn em kia lại dám chịu trách nhiệm, thực sự dám đứng ra. Mà lúc này tình thế dưới tầng vô cùng nguy cấp, tất nhiên tôi không thể lãng phí thời gian vào chuyện này.

Đây cũng là lý do vì sao tôi không ra tay với những người còn lại. Oan có đầu, nợ có chủ.

Bỏ lại những tên còn lại mắt trợn tròn mồm há hốc và một tên đang kêu gào thảm thiết, tôi xuống tầng, Triệu Thư Hằng đã sốt ruột đi qua: "Phương Dương, cuối cùng anh cũng đi xuống rồi, đám người bên ngoài đã tới rồi".

Nói rồi tôi nhìn xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, một đám người ngoài sân đang chạy tới bên này, người đi đầu đã tới bên ngoài căn nhà.

Tôi không hề do dự, cõng La Nhất Chính lên rồi gọi Triệu Thư Hằng: "Đi theo tôi, nhanh lên".

Vừa nói tôi vừa đi ra sau căn nhà. Quả nhiên luôn có một cửa hông đằng sau những căn nhà kiểu thế này, chỉ là sau này đã bị chủ nhà dùng đất đắp lại, bên ngoài còn lấp một đống củi lên.

La Nhất Chính nằm trên lưng tôi, yếu ớt nói: "Dương Tử, anh bỏ em xuống đi, mau chạy đi. Anh có lòng là em đây đã thỏa mãn lắm rồi, em có một người anh em như anh đời này cũng đủ rồi".

Tôi nói: "Im lặng đi!"

"Dương Tử, mau bỏ em xuống, cõng em nhất định sẽ bị đuổi kịp".

La Nhất Chính vẫn rất kiên trì, tôi không kìm được mà mắng: "Con mẹ nó La Nhất Chính, sao cậu lại lằng nhằng như vậy? Ông đây cực khổ cứu cậu ra để vứt cậu ở đây hả? Là đàn ông thì đừng có dông dài nữa".

Nói xong tôi nhìn bức tường, nói với Triệu Thư Hằng: "Đạp mạnh vào! Nhanh lên!"

Tôi quay đầu nhìn cửa chính, đèn pin của người đến đã chiếu trên cửa sổ, ánh sáng cực chói đó khiến tôi nhất thời không thể thích ứng.

Triệu Thư Hằng cũng không hề do dự, anh ta đạp mạnh lên, ầm một tiếng, mảng tường do đất đắp thành sụp xuống, tôi cõng La Nhất Chính chạy vù ra ngoài.

Mà ngay sau khi tôi dứt lời thì La Nhất Chính quả nhiên cũng không nói những lời như thả cậu ta xuống nữa.

Chúng tôi xông ra khỏi bức tường đất, vốn cho rằng đằng sau cũng bị người ta bao vây, không ngờ đằng sau trống không, có là chưa kịp đến bao vây chúng tôi từ phía sau.

Tôi nói: "Đi theo tôi".

Nói rồi tôi bò xuống một hầm đất không bắt mắt bên cạnh căn nhà, Triệu Thư Hằng cũng vội vàng làm theo, bò xuống bên cạnh tôi.

Mà giờ tình thế khẩn cấp, chúng tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, vì thế tuy Triệu Thư Hằng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi.

Ngay sau đó cửa chính của căn nhà có âm thanh phá hoại, rất nhanh sau đó bên cạnh tường đất đã xuất hiện mấy bóng người, tên đầu tiên gào to: "Fuck! Bọn chúng chạy rồi!"

Nói rồi nhìn về phía sau: "Mấy tên chúng mày đi tìm ở phía trước. Phía trước có một rừng cây, khả năng cao là bọn chúng trốn trong đó. Muốn chơi trò đuổi bắt hả, đợi phần lớn còn lại đến thì sẽ băm chúng ra cho chó ăn".

Vừa nói xong thì gã lại quay về chỉ vào vài tên rồi nói: "Chúng mày trông ở đây, có tin tức gì thì kịp thời báo cho bọn tao. Ngoài ra trên tầng có mấy thằng phế vật thì đừng có đánh chúng nó, lần này mải chơi quên chức trách, dám để scổng mất người lão đại ca cực kỳ chú ý. Cho dù tên Phương Dương kia không đánh gãy chân chúng thì ông đây cũng phải mạnh tay xử lý bọn chúng".
Chương 358: Trực giác đã cứu mạng tôi

"Trước khi tới cậu ba đã dặn dò tao không được để xổng mất chúng, không ngờ chuyện lại hỏng bởi mấy tên ranh con này, xem ông đây trở về rồi đập chết chúng thế nào!"

Sau khi buông mấy lời độc ác xong, gã cầm đầu đưa đám người đi tới rừng cây trải dài trước mặt.

Mà trong suốt quá trình đó ba người chúng tôi đều bò trong hầm đất đó không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ sợ thở mạnh một cái thôi là bị phát hiện.

Mãi tới khi gã cầm đầu kia dẫn đám người rời đi, chỉ còn lại mấy tên trong căn nhà, chúng tôi mới hơi thở phào.

Tôi thầm tính toán trong lòng. Lần này có mười ba tên tới chi viện, ba tên đi theo tên đi đầu đuổi về phía trước, mà bốn tên còn lại thì canh giữ trong căn nhà.

Khi đã yên tĩnh trở lại, Triệu Thư Hằng vỗ vai tôi rồi nhìn hướng căn nhà.

Lúc này có một tên đang đứng chỗ cửa hông có tường đất, một tên đứng chỗ cửa chính, hai tên còn lại có lẽ ở trong căn nhà. Tôi hiểu ý Triệu Thư Hằng, là bảo chúng tôi xử lý bốn tên kia sau đó thì đi tụ tập với đám Trịnh Cường.

Đến lúc đó thì lật ngược thế cờ, diệt gọn đám người này, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cách hỏi ra tin tức của kẻ sai khiến đứng đằng sau.

Thực ra tôi cũng có cách nghĩ như Triệu Thư Hằng. Dù sao thì nếu chúng tôi không chủ động ra tay mà cứ chui rúc ở đây thì rồi cũng sẽ bị bắt. Chúng tôi phải ra tay mới có thể giải quyết dứt khoát.

Nhưng tôi cứ cảm thấy dường như nơi này có gì đó không đúng lắm, vì thế cho dù Triệu Thư Hằng cứ liên tục thúc giục nhưng tôi vẫn kìm chế, để anh ta ổn định lại đừng sốt ruột.

Triệu Thư Hằng hơi bực tức, nói với giọng chỉ có ba chúng tôi nghe thấy: "Phương Dương, anh bị ngu à? Giờ mà còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lát nữa đám người kia phát hiện ra mình bị lừa nhất định sẽ quay lại đây tìm chúng ta, đến lúc đó cho dù có mọc cánh cũng không thoát nổi".

Tôi thở dài, nói: "Thực ra cách nghĩ này của anh cũng khá hay ho đấy, nhưng tôi cứ cảm giác chỗ này không đúng lắm, cứ như chúng ta đã bỏ qua cái gì đó vậy. Chúng ta đợi thêm chút nữa, anh nghe tôi đi".

Triệu Thư Hằng tức tối quay đầu đi. Tôi cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.

Vì địa thế của cái hầm đất chúng tôi đang trốn khá tốt nên nếu có người đi từ căn nhà ra thì hoàn toàn không chú ý tới. Hơn nữa trong chỗ này ba mặt đều là đất, trừ phía sau, nhưng phía sau là một vườn rau nên nếu không tìm kỹ thì không ai ngờ được chúng tôi lại trốn ở đây.

Quả nhiên mấy phút sau, vốn phía sau căn nhà đang khá yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào hẳn lên. Không phải nguyên nhân nào khác mà là đám người vừa rời đi lúc nãy.

Đằng sau gã cầm đầu kia có một đám đàn em không rõ đột nhiên xuất hiện phía không xa căn nhà. Chúng thấy không có gì bất thường thì tức đến nỗi giậm chân quát to: "Fuck! Đám ranh này chạy thật rồi! Mẹ kiếp, đi đuổi cho tao!"

Triệu Thư Hằng kinh ngạc nhìn tôi, dùng khẩu hình nói: "Ngầu đấy!'

Tôi cũng cảm thấy sau lưng đang toát mồ hôi lạnh, may mà tôi nghe theo trực giác, mà trực giác của tôi chưa đánh lừa tôi bao giờ, nếu không giờ chúng tôi đã toi rồi.

Gã cầm đầu không cam lòng nhìn xung quanh, đang định rời đi thì đột nhiên một tên đàn em đi đến ghé sát bên tai gã nói gì đó, mắt gã cầm đầu đột nhiên sáng rực lên, ánh mắt gã bắn về phía chúng tôi.

Chết rồi!

Tôi thầm kêu không ổn, nhìn Triệu Thư Hằng, mặt anh ta cũng rất căng thẳng.

Lúc này gã cầm đầu dẫn đám tiểu đệ đi qua đây với vẻ cảnh giác, người Triệu Thư Hằng cong lên, dường như đang tích trữ lực lượng, để khi đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì có thể ra tay với chúng bất cứ lúc nào.

Mà bây giờ tôi cũng ổn định hơi thở, ra hiệu với Triệu Thư Hằng, khi nào đám người đó tới trước mặt chúng tôi thì hai chúng tôi cùng ra tay, loại trừ bớt một tên cái đã.

Mà giờ chúng tôi gần như có thể nói là rơi vào tuyệt cảnh, trừ khi tôi có thể giải quyết tám tên trước mắt trước khi bốn tên khác và mấy tên còn lại xuống dưới, nếu không chúng tôi hoàn toàn không thể thoát được.

Nhưng phải giải quyết chúng một cách gọn lẹ, chuyện này đâu có dễ dàng đến vậy?

Cho dù là Roga, Ốc Trắng cũng không chắc chắn có thể làm được, huống hồ là Triệu Thư Hằng giờ còn đang bị thương ở cánh tay.

Thấy tên đứng đằng trước nhất đã sắp đến trước mặt chúng tôi. Khi hắn ta đi qua thì sẽ phát hiện trong cái hầm đất bé nhỏ này có ba người đang trốn trong đó.

Mà chúng tôi từ từ điều chỉnh hơi thở để có thể ra tay bất cứ lúc nào, xử lý tên đằng trước này cái đã.

Không ngờ ngay sau đó có một giọng nói hoảng hốt kêu lên phía cửa chính: "Không ổn rồi, anh Hoa, bên ngoài có người tới!"

Cùng với giọng nói đó vang lên là một tên đàn em chạy ra từ chỗ cửa hông suýt nữa đã bị đá vụn của tường đất làm vấp ngã lăn quay.

Mà giọng nói đó vang lên vào lúc nào cũng khiến chúng giật mình, mà chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lúc căng thẳng, Triệu Thư Hằng suýt nữa đã vọt ra, may mà tôi kịp thời giữ anh ta lại.

Gã cầm đầu, cũng chính là anh Hoa tát bốp một cái lên mặt tên đàn em kia: "Con mẹ mày, kêu cái gì mà kêu? Làm ông đây giật cả mình! Nói, có chuyện gì?"

Tên đàn em kia bị đánh cũng không dám tức giận, ôm mặt nói: "Bên ngoài, bên ngoài có một đám đông người đến, nhìn có vẻ không có ý tốt, không phải là người của chúng ta".

Anh Hoa nhíu mày chửi: "Fuck, mày không dùng cái óc lợn của mày mà nghĩ đi à, sao có thể là người của chúng ta được? Kệ đi, tên La Nhất Chính kia bị cướp đi rồi, giờ chúng ta trở về cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thế thì giờ xử lý luôn đám chuột nhắt bản địa này cho xong, trở về lấy công chuộc tội".

Nói rồi anh Hoa xắn tay áo lộ ra nửa người toàn hình xăm, gã gào lên: "Các anh em, theo tao lên cửa trước. Phải rồi, bảo người gọi mấy thằng phế vật trên tầng xuống".

Anh Hoa vừa nói dứt lời thì tên đàn em đã đến trước mặt chúng tôi "ồ" một tiếng rồi quay người trở về.

Anh Hoa vừa giải thích xong thì khuôn mặt bọn chúng đều trở nên vô cùng nghiêm trọng. Còn tôi thì mừng thầm, xuất hiện vào lúc này không phải Trịnh Cường thì là ai?

Tuy họ chỉ còn lại mười lăm người nhưng nếu đối phó với đám này cũng sẽ không thua quá thảm hại.

Chỉ cần chúng tôi nhân lúc họ đang đánh đấm ác liệt rồi ra tay từ phía sau thì đám người này sẽ dễ dàng thất bại.

Lúc này tôi cũng nhớ tới lời Trịnh Cường, tổ chức bắt cóc La Nhất Chính không phải là tổ chức bản địa, bởi những tổ chức ở nơi này Trịnh Cường đều biết hết.

Mà những lời của anh Hoa cũng vừa hay nói lên điều này. Nếu đám anh Hoa là người bản địa Thịnh Hải thì không thể nào chưa nghe nói đến băng nhóm Thiên Địa của Trịnh Cường, càng không thể không biết, vì thế đám người này nhất định không phải là người nơi đây.

Kẻ sai khiến đứng đằng sau đối phó tôi cũng là người ngoài vùng, đám người này cũng không phải người Thịnh Hải. Lòng tôi càng ngày càng loạn, dường như có một tia sáng lóe qua nhưng thoắt cái đã biến mất, lại không nhớ nổi là cái gì.

Khi tất cả mấy tên đàn em đã chạy đến cửa trước, tôi giơ tay ra hiệu với Triệu Thư Hằng, tôi nói: "La Nhất Chính, cậu ở đây đã, chúng tôi ra phía trước xem tình hình".
Chương 359: Tập kích ngược

La Nhất Chính ừm một tiếng, tôi khẽ đặt cậu ta xuống đất, may sao bây giờ là tháng bảy, ban đêm ở Thịnh Hải không lạnh.

Tôi và Triệu Thư Hằng khẽ mon men đến sát vách tường của căn nhà, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại ở phía trước.

“Chúng mày là lũ từ nơi khác đến đã bắt cóc cậu em La Nhất Chính đúng không? Dám làm xằng làm bậy ở địa bàn của ông đây, đã hỏi ý kiến tao chưa hả?”

Đây là giọng của Trịnh Cường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi và Triệu Thư Hằng lập tức thấy kích động.

Sau đó là giọng của anh Hoa: “Mày là cái thá gì? Lúc ông đây lăn lộn ở Thịnh Hải, mày còn chưa ra đời đâu con!”

Trịnh Cường do dự một lát, hỏi: “Mày là người ở đâu? Tao là Trịnh Cường, đại ca của băng nhóm Thiên Địa”.

Dù câu nói này của Trịnh Cường hơi có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy khí thế.

Anh Hoa đó càng cười điên cuồng hơn: “Băng nhóm Thiên Địa? Chính là cái tổ chức có biệt danh là “ngu ngốc” ấy hả? Nghe nói chúng mày không dính dáng tới mại dâm, ma túy và cờ bạc, không bao giờ làm chuyện xấu. Mẹ kiếp, thế mà cũng đòi là xã hội đen à? Sao chúng mày không đi làm cảnh sát luôn đi? Còn định hỏi gốc gác của ông đây nữa, biến mẹ về nhà mà chơi đi!”

Anh Hoa nói xong, Trịnh Cường cuối cùng đã không nhịn được nữa, bắt đầu chửi mắng: “Các anh em đâu, đập chết thằng này!”

Anh Hoa cũng gào lên: “Các anh em, cho lũ ngu này biết ở cái đất Thịnh Hải này, ông trời có đến đây cũng phải nhượng bộ chúng ta đi!”

Dứt lời, người của hai phe đã xông lên, tiếng ồn ào, tiếng kêu than, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, không cần nhìn cũng biết nhất định bên trong đang rất hỗn loạn.

Tôi nói nhỏ: “Lát nữa, chúng ta sẽ xông ra từ phía sau, chặn đường lui của lũ khốn này. Chỉ cần bắt được chúng nó, phe thứ ba sẽ không còn uy hiếp gì với chúng ta nữa”.

Triệu Thư Hằng đồng ý, anh ta biết võ, nhưng lúc trước đã bị năm người dồn ép, rồi lại bị tôi kéo đi, không cho ra tay, chắc bây giờ đã ngứa tay lắm rồi, trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra.

Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức xắn tay áo, bây giờ chính là đánh nhau đao thật súng thật rồi.

Tôi chỉ vào ruộng rau ở phía sau, nói: “Tôi sẽ ra phía sau ngồi chờ trước, còn anh đi sang phía cửa bên chờ. Lát nữa khi nào có cơ hội, tôi sẽ nói cho anh biết, sau đó anh xông lên từ phía sau, còn tôi sẽ chạy từ chỗ này sang”.

Triệu Thư Hằng đồng ý ngay, rồi cũng men theo chân tường, đi chầm chậm ra ruộng rau.

Vì đang là nửa đêm, mà trong ruộng rau lại có rất nhiều rau bắp cải trắng, vì thế tôi khom người xuống lẻn đi không hề bị phát hiện.

Bây giờ tôi mới phát hiện ra, sau vài ngày cùng tôi điều tra, tính cách của Triệu Thư Hằng vô hình trung đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, anh ta rất hống hách, chẳng coi ai ra gì, với tôi thì lại càng căm ghét. Nhưng bây giờ, tôi nói gì anh ta nghe nấy, thậm chí còn tin tưởng lời tôi nói một cách vô điều kiện.

Không biết là do sự cực khổ của mấy ngày nay đã thay đổi con người anh ta, hay do sức hút của tôi đã làm anh ta cảm động nữa. Tóm lại, nếu anh ta đã thay đổi, tôi nghĩ đây chính là lý do mà Đồng An Chi bắt anh ta phải đi theo tôi, đồng thời phải nghe theo tôi mọi chuyện.

Nếu Triệu Thư Hằng vẫn giữ cái tính cách ban đầu, e rằng sau này anh ta sẽ gặp vấn đề khi quản lý bất động sản An Sơn.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay, con mắt nhìn người của Đồng An Chi ghê gớm thật.

Tôi đã di chuyển đến vị trí thích hợp để ẩn núp, từ tầm nhìn của tôi vừa hay có thể nhìn thấy trận hỗn chiến của hai phe, cũng có thể nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang mon men ở cửa hông, rồi thò đầu vào trong nhòm ngó.

Lúc này, Trịnh Cường và người đàn ông tên là anh Hoa đó đã đánh nhau, giống như hai đội quân đấu chọi ở thời cổ đại, vua đấu với vua, tướng đấu với tướng, những tên đàn em còn lại thì đánh với nhau. Một người vừa đạp người khác một phát, sau lưng không biết đã bị ai chém cho một dao.

Còn sức chiến đấu của Trịnh Cường đúng là đáng nể, dù tôi chỉ luyện võ theo bản năng, nhưng cũng biết chiêu thức của Trịnh Cường rất thoáng, sức của hắn lại khỏe. Hắn giơ cái dùi cui không biết lấy từ đâu lên, mỗi cú đập của hắn vào con dao trong tay anh Hoa đều khiến gang bàn tay của cả hai phải tê rần.

Nếu một trong hai người đuối sức hơn, chắc chắn sẽ ngã xuống trước.

Song anh Hoa đó cũng không hề yếu thế, ngoài vài hình xăm trên người khiến gã trông dữ tợn hẳn ra, tài đánh đấm của gã cũng rất khá. Tuy sức gã hơi yếu hơn Trịnh Cường, nhưng tác phong lại linh hoạt hơn. Mỗi đòn tấn công của Trịnh Cường đều bị gã chặn lại kịp thời.

Trịnh Cường và anh Hoa đánh nhau, khó phân thắng bại. Dưới ánh đèn chiếu rọi, những người khác cũng đang chiến đấu kịch liệt. Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy hình như trong lòng mình đang có một dòng máu nóng sôi sục.

Năm xưa, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong tù với cảnh tượng đánh đấm hiện giờ có gì khác nhau đâu?

Điểm khác biệt duy nhất chính là năm xưa, hai thằng chúng tôi đánh với một đám người, hoặc có thể nói là bị đánh.

Còn bây giờ, thực lực hai bên không chênh nhau bao nhiêu, nên trong một khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Người của anh Hoa hơi yếu thế hơn một chút, dẫu sao có mấy người trong số đó vừa mới bị tôi và Triệu Thư Hằng nắn gân, nên vẫn còn đang bị thương.

Nhìn tình thế, tôi thầm nghĩ đến lúc rồi!

Tôi lập tức đứng dậy, ra dấu với Triệu Thư Hằng, sau đó hét lên: “Trịnh Cường, tôi là Phương Dương, chúng tôi đến giúp anh đây!”

Vốn hai phe đều không có tâm tư để quan tâm đến chuyện gì ngoài cuộc chiến, nhưng bây giờ tôi vừa nói vậy, tay của anh Hoa lập tức run lên, con dao bị Trịnh Cường đập rơi xuống đất.

Thoáng cái tình thế đã thay đổi hẳn, mấy tên đàn em của anh Hoa từng đánh nhau với tôi vừa nghe thấy giọng tôi đã lập tức nghiêng đầu sang nhìn. Trông thấy quả nhiên là tôi, cơ thể họ bất giác cử động chậm lại. Ngay sau đó, người của anh Hoa đang ở thế cân bằng lập tức rơi xuống thế hạ phong. Trong tay anh Hoa không còn vũ khí, gã đang bị Trịnh Cường cầm dùi cui đuổi đánh.

“Thằng khốn, chính mày thả La Nhất Chính ra đúng không?”

Anh Hoa vừa né đòn của Trịnh Cường, vừa nghiến răng hỏi tôi.

“Đương nhiên!”

“Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày!”

Nói rồi, anh Hoa lao về phía tôi, nhưng vì đã mất vũ khí nên gã hoàn toàn không còn là đối thủ của Trịnh Cường nữa. Dường như ngay sau đó, gã đã lại bị Trịnh Cường kéo về trận chiến.

“Lo cho thân mình trước đi!”

Trịnh Cường cười ha ha: “Cậu em Phương Dương, các cậu không sao là ngon rồi. Chúng ta cùng xử lũ chó má này, chúng nó không nghe ngóng xem ở cái đất Thịnh Hải này, đã có ai dám đắc tội với người của băng nhóm Thiên Địa chúng tôi chưa!”

Tôi chạy thật nhanh, bây giờ đã ở bên ngoài đám người, tôi gào lên: “Được, chờ xử bọn này xong, tôi sẽ không thiếu các anh một xu!”

Tôi vừa gào thét vừa nhấc chân đạp một tên đàn em của anh Hoa, tên đó nhìn thấy tôi xuất hiện bất ngờ, không phản ứng kịp nên bị tôi đạp cho một phát, rồi lại bị đàn em của Trịnh Cường nện cho một gậy vào lưng. Y lập tức ngã vật ra đất, không rõ sống chết.

Bây giờ, Triệu Thư Hằng cũng đã xông từ cửa hông ra cửa trước. Anh ta nhìn thấy một cây gậy ở trong nhà, lập tức hét lên xông về phía đám người. Xung quanh anh ta đều là người của anh Hoa, vì thế anh ta lấy cây gậy làm lôi chùy, xoay tròn, mấy tên ở bên cạnh lập tức không né kịp, bị đập trúng eo, kêu rên ngã xuống đất.

Có thêm hai người chúng tôi, đám đàn em của anh Hoa lập tức xuất hiện dấu hiệu tan tác. Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn rất nhiều, Trịnh Cường tiếp tục giữ chân anh Hoa chỉ còn có thể chửi bới, còn chúng tôi thì nhanh chóng quật ngã hết đám đàn em của gã xuống đất.

Thấy thế, anh Hoa và Trịnh Cường đều dừng lại. Anh Hoa chửi mắng chúng tôi một trận, tôi vờ như không nghe thấy, hỏi: “Anh Hoa, ai sai các người đến đây?”
Chương 360: Thà chết cũng không chịu khuất phục

Bây giờ, cục diện đã được Trịnh Cường và người của hắn khống chế. Triệu Thư Hằng cũng vội vã chạy tới, đứng giữa đám đàn em tan tác của anh Hoa, anh ta cầm cây gậy trong tay, trông cực kỳ oai phong.

Còn Trịnh Cường cũng đã hoàn toàn khống chế được anh Hoa, vì không có vũ khí trong tay, nên anh Hoa không thể chống trả được.

Thấy hai bên đã dừng tay, tôi hỏi: “Anh Hoa, ai sai anh tới?”

Anh Hoa cười lạnh nói: “Thằng oắt con, lúc tao tung hoành thiên hạ, mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, giờ còn dám ăn nói với tao như thế à?”

Tôi cười nói: “Anh Hoa, tôi khuyên anh nên nhìn nhận rõ tình hình hiện giờ của mình. Giờ anh thua rồi, còn ăn nói khó nghe, u mê không chịu tỉnh ngộ là chúng tôi sẽ giết anh đấy, cũng không ai biết được đâu. Còn cảnh sát, chắc anh cũng biết chuyện này dính dáng đến họ từ lâu, họ né còn không kịp thì sao quan tâm được?”

Trịnh Cường cũng nói: “Đúng đấy, tao không cần biết trước kia mày làm gì. Nhưng đến địa bàn của ông đây thì phải ngoan ngoãn biết điều”.

“Mẹ hai thằng khốn chúng mày! Ông đây có chết cũng không nói cho chúng mày biết đâu!”

Dứt lời, trong mắt anh Hoa lóe lên tia tàn ác, gã nhặt con dao bổ dưa rơi dưới đất lên, chém thẳng về phía tôi.

Mẹ kiếp!

Chúng tôi vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, anh Hoa này đã không còn sức làm gì nữa, ai dè gã vẫn chưa từ bỏ.

Tôi vừa chửi mắng, vừa lộn người sang một bên tránh đi, trong mắt tôi lúc này đầy ắp lửa giận: “Mẹ cái lão khốn kiếp này! Xem ra chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ rồi!”

Trịnh Cường đã lập tức phản ứng lại, anh Hoa chém hụt một dao, cây gậy của Trịnh Cường đã đập trúng cánh tay gã. Hắn chỉ hơi dùng sức một chút, con dao trong tay anh Hoa đã tuột khỏi tay.

Tôi nói: “Trịnh Cường, phế gã đi!”

Trịnh Cường không chút do dự, hắn dễ dàng điều khiển cái gậy trong tay, thiên biến vạn hóa, tiếp tục đập bụp một cái, cây gậy đập thẳng từ cánh tay lên mặt anh Hoa.

Anh Hoa phun vài cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất, ho khù khụ.

Trịnh Cường còn định ra tay tiếp, nhưng tôi vội hô lên: “Khoan! Đừng vội, xem gã nói gì đã”.

Bấy giờ, Trịnh Cường mới lùi lại, còn đám đàn em của hắn cũng bao vây anh Hoa lại.

Chờ gã ho một lúc xong, tôi hỏi: “Tên chó má kia, khai mau, ai sai mày đến?”

Anh Hoa ho một lúc, rồi lại phun một ngụm nước miếng kèm máu ra. Gã quan sát xung quanh, đôi mắt chợt đỏ ngầu: “Lũ chúng mày dám đánh anh em của tao! Giờ còn định moi tin từ tao nữa à? Chờ kiếp sau đi!”

Nói rồi, anh Hoa vùng vẫy định đứng dậy. Gã vừa gào thét, vừa xông về phía tôi, nhưng đàn em của Trịnh Cường đương nhiên cũng không phải lũ ăn hại, lập tức đạp gã mấy phát về vị trí cũ.

Trong lòng tôi cũng nổi giận, anh Hoa này không biết lấy đâu ra dũng khí, đã bị bắt rồi mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy.

Tôi lạnh lùng nhặt cây gậy lên, đi tới cạnh anh Hoa. Gã vất vả ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt như đang cười nhạo. Dù đã mất vài cái răng, nhưng gã vẫn cất giọng nói hơi khó nghe lên, nói: “Thằng oắt con nhà mày, có giỏi thì mày…”

Tôi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Anh Hoa!”

Gã chợt lấy sức, cười gằn đáp: “Ông nội mày đây!”

Bụp! Bụp!

Rắc!

Ngay sau đó, tôi đã nhanh chóng đập cây gậy trong tay xuống hai chân gã, thậm chí do ra tay quá nhanh, anh Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, hai bắp đùi đã cong xuống đất theo một biên độ kỳ lạ.

Mặt gã thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc. Gã nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, sắc mặt thì vừa có vẻ dữ tợn vừa có vẻ đau đớn.

Nhưng anh Hoa không hề hé răng nửa lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt chứa đầy vẻ hung ác, hệt như đang muốn ghi nhớ dáng vẻ của tôi.

Tôi nói: “Giỏi, tôi đập gãy hai chân của anh, mà anh không kêu rên nửa lời, đúng là một trang nam tử, tôi phục. Nhưng tôi không thể tha cho anh như vậy được”.

Nói rồi, tôi đứng dậy, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà phe thứ ba gây ra trong mấy ngày qua. Thậm chí có thể nói mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung gần như đã bị phe thứ ba dùng La Nhất Chính tiếp tục nhóm lên.

Lòng hận thù của tôi với bọn họ chẳng kém gì so với nhà họ Cung. Còn bây giờ, anh Hoa này là thủ lĩnh của chừng mười tên đàn em, chắc chắn gã biết nhiều thông tin hơn, nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.

“Tôi tin nếu tôi rơi vào tay của các người, để tôi chết một cách nhẹ nhàng có lẽ là cách chết dễ chịu nhất”.

Nói rồi, trong đầu tôi hiện lên cảnh đám người anh Hoa đi rồi quay lại. Nói cách khác là bọn họ không hề đi xa, mà chỉ ngồi canh chừng, chờ chúng tôi tự sa vào lưới.

Có lẽ bây giờ, anh Hoa cũng đang hoài nghi, chúng tôi vốn không đi được quá xa, vì tình trạng của La Nhất Chính rất tệ.

Vì thế có thể thấy anh Hoa này là một người có suy nghĩ cực kỳ thấu đáo. Nếu cho gã cơ hội phát triển, khéo còn khó đối phó hơn cả nhà họ Cung.

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cùng một nguyên tắc, bây giờ anh đã rơi vào tay tôi, nên đừng mong được sống thoải mái. Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, ai đứng sau chỉ huy anh?”

Anh Hoa im lặng, chỉ tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác. Tôi cau mày, chỉ cây gậy trong tay vào bả vai gã: “Hai chân của anh đã bị tôi đập gãy rồi, nhưng anh vẫn còn hai tay đấy”.

Anh Hoa như dùng hết sức, nói một câu: “Cút mẹ mày đi!”

Tôi nhìn gã chăm chú, còn gã thì không chút sợ sệt, tiếp tục đối mắt với tôi. Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi: “Được, anh thắng rồi, Phương Dương tôi kính trọng anh là một trang nam tử, tha cho anh một mạng”.

Dứt lời, tôi nói với Trịnh Cường: “Trịnh Cường, tôi đã liên lạc với người của cảnh sát rồi. Anh mau bảo người của anh thu dọn hết lũ này đi, không lát nữa khó giải thích”.

Lúc này, những tên đàn em bị thương của Trịnh Cường đều được đỡ dậy, ngoài một người bị thương nặng đến mức ngất xỉu ra, những người khác đều có vẻ thoải mái và nhiệt huyết.

Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết họ đang mong chờ vào số tiền thưởng sắp tới, hơn nữa, sau một ngày cực nhọc vất vả, cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc một cách nhẹ nhàng rồi.

Trước kia, anh Hoa xuất quỷ nhập thần như âm hồn ở Thịnh Hải, bây giờ cuối cùng đã bị tóm rồi.

Trịnh Cường nhìn cậu đàn em đó của mình, nói: “Mấy người các cậu đưa cậu ta đến bệnh viện trước đi, tôi còn phải ở đây chờ cảnh sát đến với Phương Dương, ngoài ra còn phải trông chừng đám đàn em của lão Hoa chó chết này nữa”.

Tôi cười nói: “Trịnh Cường, đến lúc này rồi mà anh vẫn không tin tôi à?”

Nói rồi, tôi chuyển ngay cho Trịnh Cường 500 nghìn. Bây giờ, La Nhất Chính miễn cưỡng có thể coi là được tìm thấy một cách bình an, sự việc căn bản cũng êm xuôi rồi.

Nhưng sau khi xem điện thoại, Trịnh Cường lại ngạc nhiên hỏi: “Sao nhiều thế?”

Tôi cười đáp: “Cho cậu em bị thương nặng của anh thêm, đừng để người ta thất vọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK