“Suchat không nói gì với ông sao?”
Tôi không nhịn được bèn nói ra nghi ngờ trong lòng.
Bansha cười hi hi, nói: “Lần này đúng là nhờ phúc của cậu, ông Suchat quyết định để tôi chính thức làm việc thay ông ấy”.
Tôi bình tĩnh một lúc mới hiểu ra, trước đây Bansha cũng giúp Suchat làm việc nhưng khi đó giống như kiểu vô danh, nói cách khác, ông ta biết Suchat là ai nhưng Suchat căn bản không biết ông ta là ai.
Còn giờ thì khác rồi, Suchat nói như vậy chứng tỏ Bansha đã chính thức trở thành đàn em của ông ta.
“Có điều ông Suchat kêu tôi tạm thời ở cạnh cậu”.
Vừa nói Bansha vừa cười, tôi cũng vui cho ông ta, dù sao Suchat là một người có thế lực trong thế giới ngầm của Xiêng La. Basha có thể lọt vào mắt xanh của Suchat thì ít nhất cuộc sống sau này của ông ta sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng tôi lại vô cớ nghĩ tới những tên tay sai vô danh khác, Bansha may mắn nhận được sự quan tâm của Suchat, nhưng những người khác thì sao, lăn lộn cả một đời, không biết chừng đến cả người nhặt xác cũng không có, đành cô độc chờ chết.
Chẳng trách đến một người đẳng cấp như Đỗ Minh Cường cũng muốn nghĩ cách chuyển sang chính đạo.
Tôi trò chuyện với Bansha thêm vài câu, ông ta vui vẻ rời đi, hơn nữa còn nói đợi vết thương của tôi lành lại nhất định phải cùng đi uống rượu, ông ta sẽ mời. Tôi cũng không muốn làm ông ta mất hứng nên vui vẻ đồng ý, huống hồ tới lúc đó xảy ra chuyện gì còn chưa rõ, có thời gian hay không cũng chưa chắc.
Bansha ra khỏi cửa, bên ngoài lại có người đi vào. Đầu tôi bốc khói, mặc dù nhiều người tới thăm như vậy nhưng tôi vẫn là một bệnh nhân.
Người bước vào là mấy người Ốc Trắng, Roga, Xakikoa. Bọn họ không ai nói gì. Roga nói tôi đừng lo lắng, anh ta không bảo vệ được tôi là do anh ta không làm tròn bổn phận, tôi chỉ biết cười để giảm bớt sự áy náy của bọn họ.
Chuyện này vốn không có ai đúng ai sai, người cố ý muốn quay về tìm Ốc Trắng là tôi, Ốc Trắng cũng rơi vào thế lưỡng nan mà thôi.
Ốc Trắng cũng an ủi tôi vài câu, giống như Bansha, anh ta nói rằng đợi vết thương của tôi lành lại sẽ cùng đi uống rượu, tôi đành gật đầu đồng ý.
…
Mấy ngày tiếp theo những người tới thăm ít hơn nhiều, tôi cũng vui vẻ, rảnh rang nên vết thương hồi phục khá nhanh, không chỉ có bác sĩ mà đến ngay cả đàn em do Bansha cử tới chăm sóc tôi cũng cảm thấy thần kỳ.
Thông thường, vùng bụng bị bắn thủng nghiêm trọng như vậy, không tới mười ngày nửa tháng thì đừng mong hoạt động lại bình thường, còn tôi lại thần kỳ tới mức đã có thể bước chân xuống đất sau một tuần.
Có thể vết thương của tôi nhìn thì nghiêm trọng nhưng lại không bị thương tới các cơ quan nội tạng.
Trong thời gian này Bạch Vi tới thăm tôi vài lần, hôm nay không có gì thay đổi thì cô ấy cũng sẽ tới. Bởi vì lần trước Bạch Vi mượn cớ công ty phía bên Chiêng May đột ngột xảy ra vấn đề nên đã xin nghỉ một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng.
Bạch Vi gõ cửa, cậu đàn em kia tự giác đi ra ngoài hóng gió.
Đừng hỏi tôi làm sao nghe ra tiếng gõ cửa là của Bạch Vi, bởi vì ngoài cô ấy ra, những người đến thăm tôi đều là đám thô lỗ, gõ cửa ầm ầm, chỉ có Bạch Vi là gõ nhẹ đầy nữ tính, một lát sau lại gõ nhẹ thêm một lần nữa.
Bạch Vi đi vào.
Khuôn mặt chứa đựng vẻ mệt mỏi rõ ràng, tôi hỏi: “Sao thế giám đốc Bạch?”
Bạch Vi cố nặn ra một nụ cười nói: “Không sao!”
Tôi biết cô ấy có tâm sự nhưng nếu Bạch Vi không chịu nói thì chẳng có ai có thể biết được tin tức gì từ miệng cô ấy.
“Hôm nay cô về nước rồi, mang vẻ mặt đưa đám thế làm gì?”
Tôi nhìn cô ấy nói.
Bạch Vi mặc bộ đồ công sở quen thuộc, không đợi cô ấy trả lời tôi bèn tiếp tục hỏi: “Giám đốc Bạch, có phải cô rất thích mặc trang phục OL không?”
Bạch Vi trừng mắt nhìn tôi, nói: “Tôi thích mặc gì thì có liên quan gì tới anh”.
“Giờ cô ngồi trước mặt tôi, chắn hết cả tầm mắt thì sao lại không liên quan chứ?”
Tôi cãi lại nhưng vẫn không thể kiềm chế nhìn về phía rãnh ngực của cô ấy, mặc dù trang phục đã bao sát trước ngực nhưng cổ áo thỉnh thoảng lóe lên nét xuân xanh khiến tôi rung động.
“Lưu manh!”
Bạch Vi hơi đỏ mặt, mắng tôi một câu. Tôi cũng không nói gì, căn phòng bệnh cao cấp rộng lớn một lần nữa lại chìm vào im lặng
“Phương Dương, có một chuyện tôi cần phải nói cho anh biết.”
Bạch Vi lấy lại vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, mở lời phá vỡ sự im lặng.
“Chuyện gì?"
Tôi cười: “Không phải lại là đuổi việc tôi đấy chứ? Tôi đã không còn là nhân viên của Phần mềm Trí Văn nữa rồi”.
Tôi cũng không biết tại sao câu nói này lại tới bên miệng, có lẽ tự tận đáy lòng tôi vẫn hi vọng Bạch Vi có thể nói thay tôi, tôi quay lại phần mềm Trí Văn làm việc, ít nhất có thể ở cạnh Bạch Vi một khoảng thời gian.
Giai đoạn này, nếu không đấu với nhà họ Cung thì cũng là đấu với Đỗ Minh Hào, hầu như lúc nào cũng treo não của mình lên đai quần, cuộc sống đùa với mạng sống thật sự rất mệt mỏi, tôi có phần chán nản.
“Phương Dương, từng từ tôi nói sau đây, anh đều phải nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa nghe thật rõ, biết không?”
Bạch Vi không quan tâm tới lời nói đùa của tôi mà khá nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào tôi nói chuyện.
Tôi bị vẻ nghiêm túc, không tự nhiên đó lây nhiễm, bèn nói: “Được, cô nói đi.”
“Có phải anh đã đánh gãy tay chân của Cung Thiệu Bình không?”
Bạch Vi hỏi.
“… Đúng!”
Tôi do dự một lúc nhưng vẫn đáp.
Máy ghi âm có thể làm bằng chứng gián tiếp, dùng để tố cáo, lúc này tôi thừa nhận trước mặt Bạch Vi cũng thêm một phần nguy hiểm, dù hiện tại tôi đang ở Xiêng La, nhà họ Cung không làm gì được, nhưng nếu đúng như Đồng An Chi từng nói thì người bất luận ở đâu cũng phải tìm về nguồn cội.
“Lần này, ba người Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và cả Cung Thiệu Bình được đón về nước, đưa tới bệnh viện điều trị ngay trong đêm, đáng tiếc là vẫn chậm một bước, sau này Cung Thiệu Bình chỉ có thể tiếp tục sống quãng đời còn lại trên xe lăn. Nhà họ Cung nổi giận lôi đình, mẹ của hai anh em Cung Chính Văn còn tuyên bố, chỉ cần anh về nước thì bằng bất cứ giá nào nhà họ Cung của bà ta cũng phải diệt trừ anh”.
Vừa nói Bạch Vi vừa hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lấy tay phải của tôi, truyền tới một chút hơi ấm.
“Ồ, vậy à? Tôi biết rồi.”
Tôi nói như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời ngón tay phải khều nhẹ vào lòng bàn tay Bạch Vi.
“Phương Dương, anh không thể nghiêm túc một chút sao?”
Bạch Vi hơi đỏ mặt, lùi lại, buông tay tôi ra: “Anh vẫn không hiểu hết tính nghiêm trọng của sự việc à!”
Nhìn bộ dạng sao cũng được của tôi, Bạch Vi nói tiếp: “Anh nên biết, lần này nhà tôi tới nói chuyện với nhà họ Cung cũng không thành công. Phương Dương, anh tin tôi đi, lần này nhà họ Cung thực sự tức giận, dù anh đi đâu thì cũng nhất định phải cẩn thận.”
“Tại sao nhà cô lại phải tới nhà họ Cung bàn về chuyện của tôi?”
Tôi hỏi.
“Là tôi nhờ họ đi.”
“Giám đốc Bạch, cô đã bao giờ nghĩ là mối thù giữa tôi và nhà họ Cung đã là mối thù không đội trời chung, hận tới mức muốn kẻ kia lập tức tan cửa nát nhà, có cơ hội là sẽ đâm cho đối thủ một nhát không”.
Tôi hơi khát, liếc mắt nhìn cốc nước bên cạnh nhưng cô gái ngốc Bạch Vi đang nhìn cửa sổ, không biết nghĩ gì, tôi đành tiếp tục nói: “Đã tới nước đó thì nếu nhà họ Cung có tức giận thật thì cũng có khác gì việc phô trương thanh thế? Điều giống nhau là mỗi lần nhà họ Cung cử người tới xử tôi thì đều bị tôi giải quyết sạch sẽ thôi”.
Tôi nhìn Bạch Vi, chỉ thấy cô ấy vẫn đang trong trạng thái thất thần, tôi bất lực nói: “Này, giám đốc Bạch, cô có đang nghe không đó? Dù sao cũng phải tôn trọng người bệnh như tôi một chút chứ”.
Chương 262: Trả giá
“Phương Dương, còn một chuyện nữa!”
“Chuyện gì thế?”
Tôi nhìn Bạch Vi, trên gương mặt cô ấy lộ ra chút mệt mỏi hiếm thấy, dường như đang phải đấu tranh trong lòng.
“Sau khi tôi về nước, mấy năm tiếp theo có khả năng chúng ta không thể gặp được nhau nữa”.
Sau cùng Bạch Vi cũng nói ra được.
Nói xong, dường như cô ấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chăm chú nhìn tôi.
“Tại sao? Vì lần này tôi bị thương à?”
Tôi thở dài một tiếng đầy vẻ tự giễu. Trong giao ước lúc trước từng nói, sở dĩ người nhà của Bạch Vi không đồng ý cho tôi và cô ấy ở bên nhau, không chỉ vì bây giờ tôi chẳng có gì trong tay, mà còn vì tôi đắc tội với nhà họ Cung, còn vì tôi nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, suýt nữa kéo cả Bạch Vi vào trong dầu sôi lửa bỏng.
“Không hoàn toàn là vậy, người nhà bảo tôi tới tiếp quản sản nghiệp tại Úc Châu, cũng có thể nói là đi rèn luyện”.
“Vậy còn công ty Phần mềm Trí Văn thì sao?”
“Họ sẽ cử người khác tới tiếp quản, cho dù tôi rời đi, Phần mềm Trí Văn cũng vẫn là công ty dưới trướng tập đoàn Dụ Phong. Nhà họ Cung không thể nào ôm quyền hành quá lớn, nhất là sau nhiều sự việc như vậy xảy ra”.
Bạch Vi lạnh lùng và thông minh, chỉ trong chớp mắt đã hiểu ý tôi và thay tôi giải thích điều băn khoăn này.
“Người nhà cô suy xét cũng thấu đáo đấy nhỉ”.
Tôi nói với vẻ đắng chát.
Bạch Vi điều chỉnh sắc mặt, cô ấy đứng lên: “Phương Dương, bất kể thế nào, những lời tôi nói hôm nay anh nhất định phải ghi nhớ. Nếu ở lại Chiêng May thì tốt, chứ một khi về nước, nhất định phải dè chừng nhà họ Cung báo thù”.
Tôi hỏi: “Tới Úc Châu rèn luyện, đây là cái giá đổi lấy việc cô ở lại Chiêng May cùng tôi bảy ngày à?”
Bạch Vi chỉ nhìn tôi, không nói gì, tôi lại bật cười: “Cô thấy không, thế giới này thật kỳ lạ. Khi ấy tôi hận cô thấu xương, cô cũng chỉ mong tôi đi bóc lịch tám năm, chục năm gì đó, không ngờ bây giờ cô còn chịu đến bệnh viện cùng tôi”.
Bạch Vi cũng bị ảnh hưởng bởi giọng điệu nhẹ bẫng của tôi, gương mặt thoáng hiện nét cười: “Lúc đó, trong lòng tôi anh đúng là một tên lưu manh không lệch đi đâu được, trước giờ, tôi chưa từng chấp nhận nổi một tên lưu manh nào”.
Tôi đột nhiên nhìn về phía gương mặt tinh tế của Bạch Vi, đôi môi nhỏ nhắn và ấm áp trên gương mặt không trang điểm của cô ấy từng là thánh địa mà tôi mạnh bạo xâm chiếm nhiều lần, bất tri bất giác, Bạch Vi cảm thấy không tự nhiên trước ánh mắt của tôi.
Gương mặt cô ấy lặng lẽ ửng lên vẻ đỏ hồng, men theo gò má lan tới tận cổ.
“Lưu manh! Anh nhìn gì đấy?”
Bạch Vi nửa hờn nửa giận, thậm chí còn quơ lấy chiếc túi xách ở bên cạnh, giả bộ như muốn đánh tôi.
Nhưng bây giờ tôi là bệnh nhân nặng, cô ấy cũng chỉ giả bộ vậy thôi, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã nắm rõ tính cách của Bạch Vi rồi.
“Ngắm em!”
Quỷ thần xúi bẩy, tôi buột miệng nói ra câu đó, khiến phòng bệnh rộng lớn bỗng chốc tràn ngập một thứ không khí rất diệu kỳ.
Tôi chú ý thấy Bạch Vi có vẻ mất tự nhiên một cách rõ rệt.
Trước đó tôi và cô ấy từng yêu nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng vì Hà Khai Thành và nhà họ Bạch ép uổng mà trở lại trạng thái bình thường, bây giờ dường như chúng tôi đang quay trở lại ngày hôm ấy.
Im lặng hồi lâu, Bạch Vi lên tiếng phá vỡ sự im lặng của phòng bệnh: “Phương Dương, tôi phải đi rồi”.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ ở đối diện giường bệnh, mới ba giờ chiều, tôi đột nhiên cảm thấy lòng dạ co rút lại, dường như thứ gì đó rất quan trọng chuẩn bị mất đi, khiến tôi cảm thấy không sao thở được: “Không thể ở lại thêm một lúc nữa sao?”
“Tôi sắp phải lên chuyến bay từ Chiêng May về nước lúc bốn giờ. Sau khi về nước và xử lý xong việc bàn giao công ty Phần mềm Trí Văn, chắc cũng chỉ cần ba ngày, sau đó tôi sẽ đi Úc Châu luôn”.
Giọng điệu của Bạch Vi cũng lẫn vẻ trầm lắng mà tôi chưa từng thấy trước đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào Bạch Vi hồi lâu, cô ấy đột nhiên ghé tới, cúi người xuống, chạm vào môi tôi, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra ngay.
Cho dù vì động tác này mà bộ ngực đầy đặn của Bạch Vi sát sạt trước mặt tôi, thậm chí còn loáng thoáng thấy được phong cảnh không thể nói được nào đó, nhưng đầu óc tôi vẫn trong trạng thái chết máy, không có thời gian đâu mà để tâm tới.
Bạch Vi tiếp tục nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đã nói gì chứ? Tôi nói, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định sẽ lại được gặp nhau. Phương Dương, tôi đi đây, hi vọng lần sau tôi gặp lại anh, anh đã trở nên mạnh mẽ. Tôi đợi anh đấy!”
Nói xong cô ấy sải đôi chân dài ra khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trái tim như bị nứt toác ra.
Tôi nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy nhiều năm về sau đó, nhờ vào công ty của Đồng An Chi mà cuối cùng tôi cũng lật đổ được nhà họ Cung, đồng thời Bạch Vi về nước, cô ấy chưa lấy chồng, tôi cũng chưa lấy vợ, chúng tôi kết hôn với nhau.
Hôn lễ được tiến hành tại một cung điện nổi rất tráng lệ, tôi trao hết mọi thứ cho cô ấy.
...
Bạch Vi đi rồi, cho dù tâm trạng trở nên suy sụp, nhưng tôi là một người giỏi che giấu, không ai có thể nhìn ra được, ở trong phòng bệnh tôi vẫn ngồi dậy hồi phục chức năng như bình thường.
Vì phần bụng bị thương nên bác sĩ nói với tôi rằng khi nào cử động được có thể tiến hành mát-xa đơn giản cho vùng bụng, đợi khi vết thương ở bụng khỏi hẳn, nhất định phải thường xuyên rèn luyện, nếu không cơ bắp sẽ bị uể oải và thoái hóa sau thời gian tôi bị thương.
Đồng An Chi, Đỗ Minh Cường, Sangsu, Suchat, Bansha, thêm cả Roga và Ốc Trắng đều đến thăm tôi, nhưng có lẽ ai cũng biết Bạch Vi đã đi nên không ai nhắc đến chuyện này.
Sau một tháng, vết thương của tôi đã hồi phục kha khá, mà sự báo thù của nhà họ Cung mãi mà không đến. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, qua vài lần đối đầu với tôi, có lẽ nhà họ Cung đã hiểu, muốn đối phó với tôi trên đất Xiêng La thì độ khó hơi cao. Nếu chỉ dựa vào nhà họ Cung, muốn đối phó đồng thời với thế lực từ cả giới hắc – bạch thì không đủ khả năng.
Giữa chừng cảnh sát trưởng Natcha có đến thăm tôi vài lần, báo với tôi là ông ta đã thăng chức rồi, vì gần đây các vụ án lớn của quốc tế được ông ta triệt phá quá nhiều nên được thăng làm sĩ quan cao cấp. Ở đất Chiêng May này, ngoài nhân vật hàng đầu như Sangsu ra thì ông ta đã ngang hàng với ông vua một cõi rồi.
Khi tôi hỏi đến danh hiệu Công dân danh dự của thành phố mà lúc trước ông ta hứa với tôi, Natcha tỏ ra rất áy náy. Tuy rằng biểu hiện của tôi ở các phương diện đều rất nổi bật, còn giúp sức rất nhiều khi cảnh sát Xiêng La tiến hành kiểm tra vây bắt tội phạm, nhưng hình như cứ luôn thiếu một chút xíu.
Tôi đoán được kết quả này từ lâu, Natcha có hai khuyết điểm là vừa hám tiền vừa mê quyền lực, khỏi cần nói nhiều, chắc chắn ông ta đã gạt bớt sự tồn tại của tôi trong mọi việc, phóng đại công lao rồi ôm về phần mình.
Nhưng kiếm được lợi từ chỗ tôi thì sĩ quan cao cấp Natcha và tôi tự dưng cũng trở thành “bạn tốt nhất” như một lẽ đương nhiên, huống hồ còn có Sangsu “trấn giữ” ở phía trên, tôi cũng không sao hết.
Ngày tôi ra viện, mặt trời rất rực rỡ, đến độ khắp nơi đều là ánh nắng bỏng rát, khiến người ta không mở được mắt ra.
Bansha ở bên ngoài phái người đón tôi tới một quán bar, tôi kinh ngạc hỏi, “Tôi vừa khỏi bệnh, chẳng lẽ ông định để tôi uống rượu cùng ông?”
Bansha đáp: “Làm gì có chuyện đó? Người anh em à, tôi biết cơ thể cậu không khỏe, cho cậu uống rượu lỡ xảy ra chuyện gì chẳng phải ông Suchat sẽ lấy mạng tôi à?”
Nói rồi Bansha cho người rót một ly cocktail: “Tôi đến đây vì ông Đỗ nhờ tôi nói với cậu, Đỗ Minh Hào đã không còn đường cứu rồi, bây giờ chắc hẳn đang lần mò tìm đường chạy sang nước ngoài”.
Tôi cũng lấy một ly nước lọc, nghe thấy câu này mà sững sờ, tính đi tính lại mới hơn một tháng mà Đỗ Minh Cường đã thông qua “ván cờ” với cấp trên để loại bỏ được thằng em trai làm ăn nham hiểm lại không tuân thủ quy tắc của mình rồi.
Chương 263: Ngồi xuống
“Ông nói anh Đỗ bảo ông nói cho tôi biết thông tin này, thế tại sao ông ta không đến?”
Tôi do dự một lát, rồi vẫn hỏi.
Bansha cười he he đáp: “Ông Đỗ đã đến rồi, đang chuẩn bị các thứ phía sau. Quán bar này hôm nay không chỉ để chúc mừng cậu khỏe lại, mà còn để ông Đỗ ăn mừng nữa”.
Ông ta vừa dứt lời, âm thanh huyên náo trong quán lập tức biến mất. Giữa sàn nhảy chiếm hết ánh sáng, sau đó có một bóng người chầm chậm đi ra. Đỗ Minh Cường mặc áo vest đuôi tôm, mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.
Dù Đỗ Minh Cường đã ngoài ba mươi, nhưng khi ông ta mặc bộ đồ này lên, tôi vẫn cảm thấy phù hợp một cách kỳ lạ, đây có lẽ chính là khí chất của những người ăn trên ngồi trước.
Tôi từng hỏi Đỗ Minh Cường là ông ta có nhà họ Đỗ chống lưng, thế lực rất mạnh, lại là người thừa kế trên danh nghĩa của nhà họ Đỗ, thế tại sao khi xưa lại lưu lạc tới mức ngồi cùng phòng giam với tôi. Sau này, tôi mới biết, thì ra lúc đó khi ở trong nước, Đỗ Minh Cường đã bị Đỗ Minh Hào hãm hại, thế nên mới có kết cục sau đó.
Đỗ Minh Cường nói vài câu tùy ý ở bên trên, sau đó bảo người mở đèn trong quán lên. Đèn sáng lên, tôi mới chú ý thấy không phải chỉ có Bansha trong quán, mà còn có rất nhiều những gương mặt quen thuộc nữa. Sangsu và Suchat cũng đã đến từ lâu, ông chủ bất động sản mới phất lên ở Xiêng La là Đồng An Chi, hay cũng chính là đối tác của Đỗ Minh Cường đương nhiên cũng đang ngồi với hai người họ. Còn tiểu đội của Ốc Trắng thì không có ai xuất hiện, Roga cũng mặc một bộ vest phù hợp với hoàn cảnh mà hiếm khi y mặc, đường hoàng ngồi ở phía dưới, cầm ly rượu đuôi gà lắc lư.
Đỗ Minh Cường nói xong lại nhìn về phía tôi, rồi nói vào mic: “Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây, mục đích không chỉ có là liên lạc với mọi người, mà còn có một lý do quan trọng hơn khác. Đó chính là người anh em tốt của tôi, Phương Dương, hôm nay đã chính thức xuất viện. Có lẽ mọi người đều đã biết, một tháng trước, hai đứa con của tôi đã bị thằng em trai mất dạy của tôi bắt cóc, chính Phương Dương đã cứu chúng ra”.
Trong tình huống bất đắc dĩ, tôi đành phải đứng dậy. Toàn bộ quán bar đều vang lên tiếng reo hò, tôi thấy hơi xấu hổ. Nếu ở các nơi chính thức như khách sạn thì còn đỡ, nhưng nơi tụ họp này là ở quán bar, đã thế còn nói chuyện nghiêm chỉnh ở đây, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Đỗ Minh Cường lại nói: “Mọi người có biết vì sao hôm nay, tôi lại chọn địa điểm ở quán bar này không? Vì đây là nơi đầu tiên người anh em Phương Dương của tôi đến khi tới Xiêng La”.
Tôi chỉ biết mỉm cười, cảm giác bị nhiều người thế này chú ý tới hơi không thoải mái, có lẽ bản chất con người tôi không phải là một người có thể ngồi vào vị trí cao.
Tôi cũng nhớ ra, lần đầu tiên tôi đến Xiêng La với Bạch Vi. Để lấy được đơn hàng lớn OA của BTT cho Phần mềm Trí Văn, không ngờ tôi đã đắc tội với Cung Chính Văn. Hắn ta đã gọi Bansha tới, cả đám người đuổi tôi chạy trối chết.
Còn nơi đầu tiên tôi đặt chân đến ngoài căn phòng đó ra, chính là quán bar này.
Tôi nhìn sang Bansha, ông ta dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, cười nói: “He he, Dương, chẳng lẽ cậu vẫn nhớ chút chuyện cỏn con ấy à?”
Thấy tôi không nói gì, ông ta lại nói: “Nếu trong lòng cậu thấy không vui, nào, cậu cầm chai rượu này đập vào đầu tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không né”.
Tôi vẫn không nói gì, cuối cùng thì Đỗ Minh Cường cũng kết thúc bài phát biểu, sau đó chuẩn bị đi xuống, bên ngoài quán bar chợt vang lên một tiếng hô lớn: “Cẩn thận”.
Giọng nói đó vừa dứt, Đỗ Minh Cường đã lăn sang một bên theo phản xạ, ngoài cửa quán bar vang lên tiếng súng, một thành viên tôi đã từng gặp trong tiểu đội của Ốc Trắng kêu gào thảm thiết bay người vào trong.
Nghe thấy tiếng súng này, trong quán bar chợt hỗn loạn, Đỗ Minh Cường cũng bỏ mặc tất thảy, bảo Roga dẫn người đi ổn định thế cục trước, sau đó sai người đi bắt người đó.
Tôi và Bansha đã tách nhau ra, tôi bị đám người xô đẩy đi sang một phía.
Quán bar này có ba cửa, đây cũng là một trong những lý do tôi có thể thoát khỏi sự truy sát của hơn một trăm anh em dưới chướng Bansha. Ban nãy, cậu đàn em kia bay vào từ cửa chính, nhưng quán bar này còn có một cửa hông và một cửa ở sau bếp.
Tôi bị đám người xô đẩy đi về phía cửa sau, Đỗ Minh Cường và đám Sangsu thì vào bếp dưới sự bảo vệ của đám Roga.
Tiếng súng thứ hai lại truyền đến từ cửa chính.
Nhưng vì tính quan trọng của buổi tụ họp hôm nay, dường như tất cả mọi người đều không mang theo vũ khí. Cũng có nghĩa là chúng tôi bây giờ dù có lực lượng đông đảo, nhưng nếu không đánh lại súng thì đều là phí công hết, kết quả là quán bar hoàn toàn hỗn loạn.
Có lẽ cũng vì buổi tụ họp hôm nay không chỉ có Đỗ Minh Cường, lão đại của thế giới ngầm là Suchat, mà còn có quan chức cấp cao của chính phủ là Sangsu. Tôi không chú ý sĩ quan cao cấp Natcha có đến hay không, nếu đến thì tốt, còn không thì chắc bây giờ, ông ta đang lo sốt vó lên rồi.
Ông ta mới lên chức sĩ quan cao cấp, mà lại có một vụ nổ súng trước mặt nhiều người ở trên con phố tấp nập nhất của thành phố Chiêng May, còn khiến cho một người bị thương nặng (rất có thể còn tử vong). Nếu Sangsu mà xảy ra chuyện gì, ông ta chẳng những khó giữ được chiếc mũ trên đầu, mà có thể còn bị truy tội đến cùng.
Nói thì lâu nhưng xảy ra thì nhanh, thoáng cái, chúng tôi đã đi đến cửa bên hông, nhưng như có mưu tính trước gì đó, cánh cửa đã bị ai đó khóa chặt. Người ở phía trước nhất điên cuồng đập tay vào cánh cửa sắt, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Khi chúng tôi đang lưỡng lự, cửa hông chợt vang lên tiếng đánh sập ầm ầm, khóa cửa đã bắn văng ra. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mấy người đi đầu bị lực mạnh đẩy ra sau, làm chúng tôi không khỏi bị đẩy ngửa ra, suýt nữa ngã nhào.
Cửa bên hông mở rộng, nhưng không một ai xông ra ngoài. Chúng tôi đều đã nhìn rõ tình hình, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính râm cầm một khẩu Winchester Model M1887 đang đứng ngoài cửa, âm thanh vừa khiến chúng tôi suýt nữa thủng màng nhĩ có lẽ phát ra từ viên đạn của khẩu súng này bắn lên cánh cửa.
Chắc có người không biết, Winchester Model M1887 là một súng đạn ghém do nhà thiết kế nổi tiếng của Hoa Quốc là John Moses Browning thiết kế ra. Lần đầu tiên, người ta hiểu rõ về khẩu súng là trên màn ảnh của bộ phim Kẻ hủy diệt, Schwarzenegger đã dùng món vũ khí này bắn một phát đạn làm nổ tung bánh xe của một chiếc xe đi ngang qua, nên đủ thấy uy lực của nó mạnh mẽ đến mức nào.
Người đeo kính râm khinh khỉnh nói: “Ngồi hết xuống, không được động đậy, cẩn thận tao nổ súng đấy”.
Tiếng Anh?
Tôi thầm thấy hoảng sợ, đây không phải là người Xiêng La. Tôi nương theo ánh sáng nhìn qua, ba chữ lính đánh thuê lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Chúng tôi đều ngồi xuống, chỉ có một tên du côn nhuộm tóc xanh tóc đỏ là không chịu ngồi, có lẽ vì sợ mất mặt với cô bạn gái đứng bên cạnh, gã cứng cổ đứng đó, cũng không nói gì.
Người đeo kính râm liếc nhìn gã, tên du côn thấy thể tưởng người đeo kính đen không dám ra tay, nói: “Mày bảo bọn tao ngồi là bọn tao phải ngồi…”
Pằng!
Tên du côn đó còn chưa nói hết câu, mùi thuốc súng nồng đậm đã bốc lên, thân thể gã bị động năng cực mạnh đẩy về phía đám người ở phía sau.
Người đeo kính đen nhìn quanh một vòng: “Còn ai muốn đứng nữa không?”
Cả đám người im phăng phắc, đâu ai ngu, tên du côn đó đã lấy thân mình ra làm vật thí nghiệm, chúng tôi đâu ngu tới mức tiếp tục nhổ râu cọp nữa.
Chương 264: Cơ hội đến rồi
"Đã khống chế cửa hông".
Tên kính đen lấy bộ đàm ra nói mấy câu rồi đi tới, chúng tôi nhao nhao tản ra. Tôi không ngừng suy nghĩ, nhanh chóng nghĩ cách ứng phó với tình cảnh trước mắt.
Tên kính đen này chắc chắn không chỉ có một đồng đội, cửa chính có ít nhất một người, các nơi khác chắc chắn có ẩn giấu nguy hiểm.
Mà tên kính đen này quen thuộc với quán bar như vậy, một giả thiết bật ra trong đầu tôi, nội gián.
Tin tức Đỗ Minh Cường tổ chức buổi họp mặt ở đây bị nội gián bán cho kẻ thù, kẻ thù cho đám lính đánh thuê này tới đối phó với chúng tôi.
Giả thiết này rất hợp lý, vậy thì kẻ thù này rốt cuộc là ai?
Tôi loại bỏ từng người một, người có khả năng lớn nhất là Đỗ Minh Hào. Lúc trước Bansha nói với tôi, Đỗ Minh Hào bị Đỗ Minh Cường đuổi bắt, đang chạy trốn chui lủi khắp nơi, thậm chí giờ đang tính chuyện trốn ra nước ngoài, trước khi đi gã sai người đến báo thù cũng không phải là không thể.
Tiếp đó là nhà họ Cung, nhưng thế lực nhà họ Cung hẳn là sẽ không ngu xuẩn như thế. Mục tiêu của họ chỉ là tôi, mà buổi họp mặt này tụ tập các ông lớn khắp Xiêng La, trừ khi nhà họ Cung không muốn phát triển ở Xiêng La nữa.
Nhưng trừ hai bên đó thì còn ai nữa?
Trong đầu tôi lại bật ra thêm vài khuôn mặt nữa.
Lúc trước ở lối rẽ đường lớn 118 và 120, Cung Chính Văn bắt cóc Tiểu Tây và Khang Khang, bảo tôi tới đổi người, họ thuê một đám lính đánh thuê đến, đáng tiếc tôi đã trốn được.
Sau đó Roga đưa người chạy tới, đám lính đánh thuê đó người thì bị giết, người thì bị bắt, chẳng lẽ đám người bây giờ là cùng một bọn với đám lính đánh thuê lúc trước.
Nghĩ vậy, tôi lại nghĩ cách để giải quyết. Nếu tôi không đoán sai thì lúc trước đám người Ốc Trắng vắng mặt là do đã ẩn nấp các nơi xung quanh quán bar để phòng ngừa đột kích bất ngờ.
Mà giờ nếu trông chờ vào sự cứu viện của họ là không thể nào, vì giờ không có chút tin tức nào của họ hết, không chừng đã bị người ta tóm từ lâu.
Có tiếng súng hướng nhà bếp, không chỉ có súng Shotgun mà còn có cả súng tự động và súng ngắn, tiếng súng rất quen thuộc, có lẽ là đám lính đánh thuê này đang bắn nhau với đám Đỗ Minh Cường.
Lúc này bộ đàm của tên kính đen vang lên, thì ra là cửa chính cũng đã bị công phá, bảo kính đen mang theo chúng tôi qua đó tập hợp.
Tên kính đen trả lời một tiếng, rồi nòng súng chĩa vào chúng tôi: "Đi".
Khi đến cửa chính, gần như một nửa số người tham gia buổi tụ họp đều đã đến đây. Tôi đã nhìn thấy Bansha, ông ta đang ôm đầu ngồi xổm trước mặt tôi.
Nhân lúc kính đen không chú ý, tôi lặng lẽ đá ông ta một cái, Bansha cúi đầu tới gần tôi, không nói gì, chỉ dùng mắt ra hiệu.
Ông ta nhìn cửa rồi nhìn kính đen, lại nhìn qua hướng đại sảnh, chỗ đó không biết đã bị một người da đen cầm một khẩu AK47 khống chế từ bao giờ.
Quả nhiên là lính đánh thuê.
Tôi quả nhiên chính là một cục nam châm, cho dù đi đến đâu, dù tôi không tự tìm rắc rối thì rắc rối cũng sẽ từ tìm đến tận cửa.
Giờ tôi lại bắt đầu mong chờ cảnh sát Xiêng La, cũng chính là người của Nachat, mong họ có thể làm gì đó để xử lý đám người này.
Tôi bị thương nặng mới khỏi, bây giờ không thể đánh đấm trong thời gian dài được, nghĩ vậy tôi chợt thấy thật đau đầu.
Bansha nhìn xung quanh rồi chợt bĩu môi hướng đằng sau tôi, tôi nhìn theo, chợt nảy ra một ý.
Sau lưng chúng tôi là một hành lang hình tròn, nhưng ở giữa có rất nhiều cột, lần đầu tiên tôi cắt đuôi người của Bansha chính là vòng qua chỗ này.
Tôi lại tiếp tục phân tích tình hình đại sảnh, trong lòng tôi đã có quyết định, liền từ từ lùi về phía sau.
Đám lính đánh thuê làm công việc lúc nào nguy hiểm tận cùng này, tuy rằng tiền bạc vô cùng rủng rỉnh, nhưng chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ mất mạng.
Vì thế có rất ít lính đánh thuê, nếu đám này cùng một bọn với đám kia thì có lẽ nhân số không nhiều lắm, giờ trừ đám đang đánh nhau với người của Roga ở bếp quán bar thì chỉ còn lại bốn người, hai tên đô con và tên đầu tết tóc ở cửa chính, tên kính đen đi vào từ phía cửa hông và người da đen ở đại sảnh.
Tôi và Bansha lặng lẽ dịch tới hành lang hình tròn, còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên có tiếng còi cảnh sát chói tai phía cửa chính, sau đó là tiếng loa. Giống như Hoa Hạ, đầu tiên là cảnh cáo sau đó mới dùng vũ lực.
Tất nhiên trong lúc cảnh cáo, xạ thủ bắn tỉa của cảnh sát vũ trang đã lên đến điểm cao.
Gào lên một hồi, tên đô con mắng: "Shit!"
Vừa dứt lời, từng làn đạn bắn vào theo khe cửa.
Tiếng súng hoàn toàn bao trùm cả khu bếp. Tên kính đen đi qua nói mấy câu với người da đen rồi đi ra phía sau, tôi chợt cảm thấy căng thẳng.
Vừa nãy những người bị Roga đưa ra phía sau trong tình cảnh hỗn loạn đều có thân phận không hề đơn giản, nếu họ mà xảy ra chuyện gì thì khu vực Chiêng May cũng loạn.
Lúc trước còn đỡ, hoặc có lẽ do hai bên đem theo không đủ đạn dược nên bắt đầu chậm rãi giằng co.
Cảnh sát bên ngoài cũng bắt đầu hét to, tên đô con mắng thêm một câu, nhưng hắn ta không nổ súng nữa.
Không ai ngốc cả, đối với họ, giờ phút này đạn quý giá hơn nhiều so với mấy câu chửi tục.
Người da đen và tên kính đen đối súng, người da đen cầm lấy khẩu súng trường Winchester kia, còn kính đen thì cầm khẩu AK47 của người da đen. Mọi người đều chú ý đến câu tên đô con vừa chửi, người da đen liền đi qua đó nói chuyện, thế là đại sảnh chỉ còn tên tết tóc nhìn chúng tôi.
Vì tên tết tóc không thể chỉ bao quát hết mọi người một mình được nên tôi và Bansha liền trốn ở một góc tối rồi lùi về phía sau.
Ngay lúc chúng tôi sắp lùi ra hẳn, cửa lớn quán bar lại vang lên tiếng súng, nhưng lần này không phải là tên tết tóc, cũng không phải tên đô con mà là cảnh sát ở bên ngoài.
Thấy chúng tôi bị nhốt trong thời gian dài, hơn nữa còn không có bất kỳ tin ti ức gù, có lẽ Nachat đã sốt ruột lắm rồi. Vừa nhậm chức, còn chưa ngồi nóng cái ghế đã bị cách chức, ai mà chịu cho nổi.
Súng cảnh sát nã vào cửa lớn quán bar, cửa quán bị bắn tả tơi, mảnh vụ rơi đầy đất.
Tên tết tóc chửi ầm lên, nhanh chóng vọt qua cửa chính, đồng thời liên tục nã súng trong không trung, bên ngoài la hét ầm ĩ.
"Cơ hội đến rồi!"
Tôi và Bansha cùng nhảy về phía sau, vì ban nãy không ngừng di chuyển ra đằng sau nên tôi và Bansha đã đến bên rìa hành lang, giờ nhảy thì gần như là trực tiếp nhảy lên.
Có thể là vì Bansha quen thuộc hơn tôi nên khi ông ta nhảy lên liền vọt tới sau cái cột, đồng thời quẳng tới một thứ màu bạc.
Tôi đưa tay tiếp lấy, thì ra là khẩu súng ngắn nòng lớn tôi lấy được từ chỗ người liên lạc của Đỗ Minh Hào lần trước ở Chiêng Ray, Desert Eagle.
Gần như là vô thức, khi súng vừa vào tay, tôi đã nhắm trúng súng vào một tên lính đánh thuê.
Tên tết tóc hoàn toàn không chú ý tới hai bọn tôi, tên đô con và người da đen thì đã phát hiện ra chúng tôi ngay, còn chưa kịp tránh thì hai tiếng súng đoàng đoàng liên tiếp vang lên, ngực và đùi tên đô con phọt ra hai luồng máu, cơ thể ngã ngửa ra sau.
Ngực là do tôi bắn, nếu đây đã là đám người chuyên liều mạng thì tôi cũng không cần phải vật lộn với họ làm gì.
Vết thương trên đùi là do Bansha làm, thấy vậy Bansha và tôi đồng thời cúi đầu, không chỉ là vì tránh khỏi tầm mắt mọi người, mà còn là để không ngừng thay đổi vị trí.
"Mẹ kiếp, bắn trượt rồi!"
Chương 265: Chết dở
Bansha sờ mũi, nói: “Dương, cậu đừng ngạc nhiên, là ông Suchat bảo tôi làm vậy, đương nhiên ông Đỗ cũng biết”.
Tôi bắt đầu hiểu ra, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là cơ hội tốt để đưa ra câu hỏi.
Tên tết tóc và tên da đen cuối cùng đã biết có chuyện gì xảy ra. Thoáng cái, một trong ba người đã bỏ mạng. Sau khi mắng chửi vài câu phổ biến và nã vài phát súng, họ xông qua. Tôi và Bansha lăn sang hai phía, nên không trúng đạn.
Tên tết tóc cầm một khẩu súng tiểu liên trong tay, tốc độ bắn cực nhanh, từng viên đạn như sượt qua da tôi. May thay, một lát sau khẩu súng đó đã bắn hết đạn, tôi vừa đứng dậy, tên da đen đã xông tới khá gần tôi. Tôi vừa cầm súng lên ngắm bắn, nhưng ngay sau đó lại bỏ xuống.
Nguyên nhân chỉ có một, vì buổi tụ họp lúc trước, tất cả mọi người đều bị dồn vào giữa đại sảnh của quán bar. Lúc đó, vừa hay tên da đen cũng có mặt trong số đó. Dù tôi rất tự tin với kỹ năng bắn súng của mình, nhưng chẳng may sẩy tay, có lẽ kết quả sẽ rất khó giải quyết.
Dù ngại mối quan hệ của tôi với Đỗ Minh Cường, nên không ai dám chỉ trích tôi, nhưng trong lòng tôi cũng sẽ thấy hổ thẹn.
Nhưng tôi vừa ngồi xuống, khẩu Winchester Model trong tay tên da đen đã nã đạn. Đầu đạn ghém phát ra âm thanh chói tai trong không trung, toàn bộ đạn đều bắn trúng cái cột bên cạnh tôi, khiến cái cột cháy đen.
Còn người trong đại sảnh thì đều sợ hãi hét lên, vừa rồi, đa số mọi người đều đã bình tĩnh lại, nhưng bây giờ lại có đấu súng. Đối với những người chưa từng trải qua sinh tử như bọn họ, chuyện này chẳng khác nào như đang nhảy múa trên một sợi dây.
Hai bên giao chiến, bất kể là ai sẩy tay thì người bị thương cũng là người oan uổng.
Đám tên da đen là bọn lưu vong. Còn tôi, vừa nãy, Đỗ Minh Cường đã giới thiệu về tôi, nên ở cái đất Chiêng May này, sẽ không có một ai to gan dám gây sự với tôi cả.
Có lẽ vì tên tết tóc nên Bansha chỉ dùng hai khẩu súng ở sau cái cột này, một khẩu là DeseRoga Eagle, khẩu còn lại là loại súng rất phổ biến ở Xiêng La – Glock. Còn tên tết tóc và tên da đen, người cầm Winchester Model, kẻ cầm súng tiểu liên. Vì nguyên nhân hỏa lực, nên tôi và Bansha chỉ có thể bị đàn áp, căn bản không tìm được cơ hội để phản kích.
Trông thấy hai người họ luân phiên yểm trợ cho nhau, ngày càng tiến gần về phía mình, tôi cảm thấy lông măng sau lưng mình đều dựng ngược. Tôi lăn nhanh sang bên cạnh, ngay sau đó, chỗ tôi trốn lúc trước đã bị đạn bắn đen xì.
Bất kể là súng tiểu liên hay súng đạn ghém đều có thể coi là vua trong phạm vi cự ly gần hai mươi mét. Tôi đổ mồ hôi lạnh, không ngừng tránh né. Hồi chuông trong đầu tôi vang lên ầm ĩ, tôi chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến tình trạng hiện giờ của Bansha nữa.
Khi tôi tiếp tục đứng dậy sau một cái cột, tên da đen đã cười gằn đứng ở vị trí cách tôi chưa đến mười mét, chỉ cách tôi một cái hành lang. Còn Bansha thì ở một đầu khác, ông ta nhìn tôi từ phía xa, trên trán cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Tên tết tóc nhe hàm răng trắng sáng ra, nói: “Bye”.
Pằng!
Pẳng!
Giữa ranh giới sinh tử, hai tiếng súng vang lên, tiếng hét sợ hãi của đám người vang dội, như đã lường trước được kết quả.
Nhưng người sống sót lại là tôi và Bansha.
Tiếng súng biến mất, tên da đen và tên tết tóc đều ngã xuống đất, trên mặt hai người họ đều là vẻ đầy kinh ngạc. Có lẽ đến lúc chết, họ cũng không biết tại sao rõ ràng phe mình có ưu thế hỏa lực hơn chúng tôi gấp mấy lần mà vẫn bị bắn chết.
Điểm nguy hiểm và lý do của chuyện này thì chỉ có người trong cuộc là tôi và Bansha mới biết. Tôi giơ tay lau mồ hôi trên trán, kiểm tra lại lượng đạn trong súng, chỉ còn lại đúng một viên.
Còn Bansha cũng vừa như đi tắm, toàn thân ông ta ướt sũng. Ông ta đi tới, ném khẩu súng xuống đất rồi nằm vật ra như con chó chết, sau đó há miệng thở dốc nói: “Mẹ, suýt nữa là toi rồi! Dương, may mà có phát súng của cậu!”
Tôi cười ha ha: “Phát súng đó của ông cũng khá lắm”.
Một số người trong đại sảnh bắt đầu chạy ra ngoài, còn một số khác thì lại khen tôi và Bansha. Những người có thể được mời đến đây tụ tập chắc chắn có địa vị cao hơn Bansha, nhưng có lẽ đa số bọn họ đều đã nghe đến tên của ông ta.
Lúc này, thấy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mà tôi và Bansha không những có thể lội ngược dòng, mà còn cứu được mọi người, ai nấy đều đi tới ngỏ ý chúc mừng.
Nghe thấy tiếng súng liên tục vang lên, cuối cùng bây giờ, cảnh sát ở bên ngoài cũng không chờ được nữa, cả đám cảnh sát mặc cảnh phục nối đuôi nhau đi vào dưới sự bảo vệ của hai người cầm khiên đi đầu. Tất cả mọi người đều giơ tay lên, tôi và Bansha cũng bỏ khẩu súng trong tay xuống.
Thoáng cái, cảnh sát đã bao vây trước đại sảnh, sĩ quan cao cấp Natcha đầy vẻ lo lắng dẫn người xông vào. Vừa nhìn, ông ta đã trông thấy tôi và Bansha đang có vẻ mệt lử.
“Dương, cậu không sao chứ? Chuyện ở đây rốt cuộc là thế nào?”
Natcha đi tới, hỏi thăm tình hình một cách căng thẳng, sau đó khi nhìn thấy mấy cái xác dưới đất, rõ ràng ông ta cũng giật nảy mình.
Không cần tôi nói, đương nhiên có người đã trình báo sự việc ban nãy cho ông ta, tôi chỉ về phía sau nói: “Sĩ quan cao cấp Natcha, ông Sangsu, ông Đỗ Minh Cường và ông Suchat đang ở phía sau, chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi kiến nghị các ông nên mau chóng bắt tay vào việc…”
“Chết dở!”
Tôi còn chưa nói hết câu, mặt Natcha đã biến sắc: “Dương, thế tôi đi ra đằng sau đã. Nếu các cậu không còn việc gì khác thì có thể đi trước, nơi này nguy hiểm lắm”.
Dứt lời, Natcha dẫn cảnh sát cơ động thận trọng đi về phía bếp sau.
Tôi chỉ vào khẩu DeseRoga Eagle và Glock ở dưới đất nói: “Sĩ quan cao cấp Natcha, hai khẩu súng này là vũ khí mà ba tên tội phạm nằm dưới đất sử dụng, sau đó bị chúng tôi cướp được”.
Natcha chỉ ừm một tiếng, đến đầu cũng không ngoảnh lại, bấy giờ, tôi mới thở phào một hơi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi nhặt khẩu DeseRoga Eagle lên, hỏi Bansha: “Bây giờ, tôi muốn đi ra sau xem thế nào, ông có đi cùng không? Yên tâm, dù ông không đi, ông Suchat chắc cũng sẽ không trách ông đâu”.
Bansha như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Chúng ta vừa mới thoát chết, bây giờ, cậu lại muốn đi à? Dương, nếu tôi đoán không lầm, lính đánh thuê ở bếp sau ít nhất phải có năm tên”.
Tôi không khuyên ông ta tiếp nữa, vì nếu ông ta đã không muốn thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải cầu xin ông ta.
Không ngờ tôi vừa quay người, Bansha đã nhặt khẩu Glock ở dưới đất lên nói: “Nhưng nếu cậu đã lên tiếng thì chúng ta cùng đi xem sao. Tôi tin với sự ăn ý vừa rồi, chúng ta sẽ không sao đâu”.
Tôi cười ha ha, sự ăn ý vừa rồi của chúng tôi đúng là giống như những người bạn cũ lâu năm. Khéo một nỗi là mới một năm trước, tôi và Bansha còn là kẻ thù của nhau.
Lúc tên da đen và tên tết tóc tiếp cận tôi và Bansha, chúng tôi đã chia ra làm hai hướng để nổ súng về phía kẻ thù, hơn nữa còn ở thế chủ động, không cho hai tên lính đánh thuê đó một cơ hội nào.
Trong tình huống này, không một ai ngờ rằng, hai chúng tôi dường như cùng đứng lên và nổ súng cùng một lúc, không cho ai thời gian để phản ứng lại.
Phải biết rằng, nếu một trong hai chúng tôi chỉ chậm trễ một giây thôi, để một người khác phản ứng lại, có lẽ kết cục bây giờ đã đảo ngược rồi.
Vì cuộc trò chuyện ban nãy của tôi với Natcha, nên hầu hết cảnh sát đều nhận ra tôi, nên không ai làm khó chúng tôi cả. Tôi và Bansha đi thẳng về phía bếp sau.
Ngoài mấy người mà Natcha dẫn vào ra, đa số cảnh sát chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho những người khác, đồng thời canh giữ mấy lối ra.