Nghe được câu này, cả tôi và La Nhất Chính đều thấy kích động. La Nhất Chính đã không nói được nữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt của cậu ấy tràn đầy phẫn uất.
Triệu Thư Hằng cũng quay đầu nhìn chúng tôi: “Có tin tức rồi à?”
“Ừ!”
Tề Vũ Manh gật đầu: “Người chỉ điểm mà chúng tôi phái đi theo dõi đã phát hiện trước đó Lương Thành lặng lẽ trốn ra ngoài, tới một hộp đêm, chúng tôi lập tức qua bên đó theo dõi. Vì người của chúng tôi che giấu rất kỹ nên không bị phát hiện, cứ theo dõi suốt dọc đường, biết được vị trí cụ thể của con cá lớn đó rồi”.
“Hắn đang ở đâu?”
Tôi vội vàng hỏi.
“Ở một căn nhà nhỏ phía sau hộp đêm”.
Tề Vũ Manh nói: “Qua quá trình thăm dò tin tức của chúng tôi, khoảng nửa tháng trước căn nhà đó đã được người ta mua lại. Người bán không đồng ý tiết lộ thông tin cho chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn lần theo manh mối để suy đoán được, người mua căn nhà đó là một người Hoa Hạ vừa về nước, nói tiếng Hoa Hạ rất trôi chảy, nhưng hình như lâu lắm rồi không về nước”.
Tôi nhớ đến câu nói lúc trước: “Cũng có nghĩa là, kẻ giật dây phía sau chính là người này, đồng thời cũng đang liên lạc với cục phó Trương và tổ chức của anh Hoa?”
“Anh Hoa?”
“Chính là thủ lĩnh của tổ chức bắt cóc La Nhất Chính, hôm nay bị tôi đánh què hai chân ở khu ngoại ô”.
Tôi điềm tĩnh đáp.
Tề Vũ Manh nhíu mày: “Phương Dương, bất kể thế nào, anh cũng phải ghi nhớ rằng, nhất định không được tùy tiện đánh người khác bị thương. Lần này là vì rất nhiều người biết hành động của chúng ta, cũng hiểu rõ lai lịch và thị phi, nếu không...”
“Được rồi, cảnh sát Tề, cảm ơn ý tốt của cô, làm sao mà tôi không biết chứ. Nhưng lúc nhìn thấy La Nhất Chính, tôi thực sự muốn giết bọn chúng luôn!”
Tôi bất đắc dĩ giải thích với cô ấy, La Nhất Chính là một trong những người anh em tốt nhất của tôi, mà tổ chức kia chỉ đảm bảo cho cậu ta sống sót, ngoài ra không có gì khác, có thể tưởng tượng được, một người bình thường sẽ bị giày vò đến mức độ nào trong hoàn cảnh ấy.
Ánh mắt của La Nhất Chính ảm đạm hẳn đi. Trong mấy ngày qua, chắc chắn cậu ta đã phải chịu giày vò gì đó, nhưng với tính cách của cậu ta, nếu cậu ta không muốn nói, nhất định sẽ không hé răng. Chúng tôi cũng đành giả bộ không biết gì.
Tề Vũ Manh tiếp tục nói: “Mà sau khi tôi quay về, đồng nghiệp của tôi đã tiếp quản vị trí của tôi, tiếp tục giám sát. Chúng tôi đã bố trí đủ nhân lực, đảm bảo một ngày hai mươi tư giờ không gián đoạn vị trí của kẻ giật dây phía sau, chỉ đợi xác nhận thời cơ, sau đó xông vào trong bắt người”.
Tôi nói: “Vậy bây giờ có cách gì xác nhận thân phận của kẻ này ngay lập tức không?”
Tề Vũ Manh lắc lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi không thể có bất cứ hành động nào, chỉ dám đảm bảo, nếu kẻ giật dây phía sau bước ra khỏi cửa lớn, mỗi bước đều bị chúng tôi phát hiện. Đây mới là mục đích của chúng tôi, huống hồ, nếu bây giờ đánh rắn động cỏ mà người bên trong không phải kẻ giật dây thực sự thì bao nhiêu công lao đổ sông đổ bể”.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, ý bảo mình đã hiểu, Tề Vũ Manh nói tiếp: “Được rồi, tóm lại, tạm thời chúng ta có một tầng trở ngại, nhưng đã tốt hơn tình hình lúc trước rất nhiều rồi. Huống hồ bây giờ La Nhất Chính không sao rồi, tạm thời có thể chấm dứt, bây giờ chỉ cần anh giải quyết được sự việc của bố mẹ thì mọi thứ OK!”
Nói rồi, Tề Vũ Manh nhìn La Nhất Chính sau lưng tôi, La Nhất Chính miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cuối cùng cũng gọi được taxi, tôi đỡ La Nhất Chính ngồi vào hàng ghế sau, tôi và Triệu Thư Hằng cũng vội vàng vào theo, còn Tề Vũ Manh thì ngồi lên phía trước.
Tài xế vốn thấy chúng tôi có bốn người mà một người trong đó có vẻ không ổn lắm thì định xua chúng tôi xuống xe, nào ngờ nhìn thấy bộ đồng phục mà Tề Vũ Manh chưa kịp thay ra, lại nhớ tới nơi này là cửa đồn cảnh sát, nên mới nuốt những lời định nói vào trong.
Chắc vẫn không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tài xế vừa lái xe vừa không kìm được tiếng hỏi: “Cô cảnh sát ơi, người ngồi ở hàng ghế sau không sao đấy chứ?”
Tề Vũ Manh cười cười: “Đương nhiên không sao rồi, người anh em này cơ thể không có vấn đề gì, chỉ quá yếu ớt thôi. Bây giờ chúng tôi phải đến bệnh viện kiểm tra”.
Để tài xế yên tâm hơn, tôi cũng hỏi: “Bác tài, giờ này khó gọi xe lắm ạ? Chúng cháu đợi gần mười phút mới thấy mỗi xe của bác”.
Nghe thấy tôi hỏi chuyện này, tài xế lập tức như biến thành một người khác: “Hề hề, chứ còn gì nữa, ở đất Thịnh Hải này, thông thường cứ đến một giờ đêm là taxi ngừng chạy rồi, dù gì thì buổi đêm khách đi xe cũng ít, nhưng với chúng tôi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, buổi tối vẫn có khách đấy thôi? Chỉ cần có thể kiếm được tiền, chúng tôi không quan tâm đến chuyện này lắm đâu. Vả lại, tiền từ đâu mà có? Không cố gắng kiếm thêm thì làm sao về nhà nuôi con được...”
Không biết có phải nói trúng tâm tư hay gì, tài xế lập tức khởi động chế độ lắm lời, khiến Tề Vũ Manh cũng không kiềm chế được mà hỏi: “Bác tài, còn cách bệnh viện bao xa nữa?”
Tài xế mỉm cười: “Đến rồi đây, rẽ vào giao lộ trước mặt là tới. Bệnh viện số Một thành phố Thịnh Hải, năm ngoái vợ tôi cũng sinh con ở chỗ này nè...”
Trong một loáng là được xuống xe, tôi đỡ La Nhất Chính ra ngoài trước, cảm nhận được cơn gió đêm lành lạnh, không cần nghe tiếng càm ràm của tài xế, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Nhìn vào biển chỉ dẫn, nơi chúng tôi vừa xuống xe là bãi đỗ xe ở cửa sau của bệnh viện số Một thành phố Thịnh Hải, phòng cấp cứu của bệnh viện cách chỗ này không quá xa.
Tề Vũ Manh trả tiền xe, chúng tôi đỡ La Nhất Chính vào phòng cấp cứu.
Có lẽ vì quá muộn rồi, đến cả bác sĩ trực ca đêm cũng không chịu nổi mà ngủ gật, đến khi chúng tôi đứng trước mặt anh ấy, anh ấy mới nhận ra, bảo chúng tôi đặt La Nhất Chính nằm trên giường rồi kể lại tình hình.
Nghe chúng tôi nói xong, bác sĩ nói: “Vẫn ổn, cậu ấy không có vấn đề gì, chỉ vì bị đói trong thời gian dài nên chức năng của cơ thể yếu đi, cho nên mới dẫn đến tình trạng suy kiệt như bây giờ”.
Nói xong, bác sĩ bắt đầu cắm bình truyền, nói rằng đến mai là có thể chính thức ăn uống bình thường rồi.
Nghe bác sĩ nói không nghiêm trọng, chúng tôi đồng loạt thở phào một hơi.
Nếu La Nhất Chính thực sự gặp chuyện gì, chỉ e cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới một người nên hỏi: “La Nhất Chính, bây giờ cậu đã không sao rồi, hay là anh gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt nhé”.
Không biết lấy đâu ra sức lực, nghe tôi nói câu này, La Nhất Chính vội vàng ngăn cản tôi: “Thôi đừng, em không sao, đừng để Tiểu Nguyệt lo lắng nữa. Ngày mai em đỡ rồi tự đi tìm cô ấy sau!”
La Nhất Chính kiên quyết như thế, chúng tôi đành làm theo lời cậu ấy. Một cô y tá tới cắm kim, còn chúng tôi ngồi đợi ở bên cạnh.
Mà ba người chúng tôi, vì thực sự chẳng được nghỉ ngơi mấy, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, cùng lúc đó, chúng tôi cảm nhận được cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi ùa tới, không muốn nói năng gì cả, chúng tôi dùng ánh mắt sắp xếp xong “ca ngủ” là ngủ khì khì luôn.
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra chưa kịp phản ứng, chỉ thấy rất nhiều người đã đứng bên ngoài phòng bệnh không biết từ bao giờ, đang định tiến vào trong, nhưng ở cửa cũng có một người cao lớn vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ ngăn họ lại, không cho phép họ vào.
Người bên ngoài nói tục chửi thề, ầm ĩ đòi vào trong.
Bảo vệ ở ngoài cửa cố sức ngăn cản, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng nhanh chóng tỉnh dậy, ai nấy trừng trừng nhìn cảnh tượng này với vẻ kỳ quái.
Chương 367: Trả tiền đây
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài phòng bệnh, trực giác cho chúng tôi biết có gì đó không đúng. Trong phòng bệnh này chỉ có ba người chúng tôi và La Nhất Chính đang nằm nghỉ dưỡng trên giường bệnh. Hơn nữa, chúng tôi còn bí mật đến đây, có lẽ không ai biết mới đúng.
Nhưng trông thấy dáng vẻ hung hăng của đám người đang chen chúc kín ở cửa này, dù nói suốt đêm qua chúng tôi đào mộ tổ tiên của họ lên, chắc cũng có người tin.
Trông thấy người bảo vệ cao lớn, đám người đó bị chặn lại không đi vào được. Lúc này, tôi chỉ nghe thấy người ở phía trên cùng gào lên: “Phương Dương, trả tiền đây!”
Tôi ngẩn ra, Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng cũng đều dồn ánh nhìn về phía tôi: “Anh nợ tiền người ta à?”
Tôi bó tay đáp: “Hai người tin à? Tốt xấu gì tôi cũng là người có tiền, cần phải mượn người khác chắc? Để mua máy bay à?”
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh không nói gì nữa, tiếp tục nhìn ra cửa, còn tôi thì đi qua đó hỏi: “Các người là ai?”
Người đứng đầu đó ngây ra một lúc, nhìn tôi hỏi: “Anh là Phương Dương?”
Tôi bị chọc cười: “Mẹ kiếp, cậu không biết tôi là ai mà lại dám bắt tôi trả tiền à? Không sợ tôi xách cổ đến đồn cảnh sát hay sao?”
Người đó ngẩn ra, ngay sau đó như ý thức ra điều gì đó, gân cổ lên: “Sợ gì? Nợ thì phải trả là lẽ dĩ nhiên, dù anh có kiện tôi lên trung ương tôi cũng không sợ!”
“Đúng đấy, nợ thì phải trả là điều hiển nhiên, không ai nói được gì hết”.
Người đàn ông đứng đầu vừa nói xong, người ở phía sau lập tức cũng gào lên theo: “Đúng đúng, đã nợ là phải trả, thời đại nào cũng không có chuyện quỵt tiền đâu”.
Tôi cười lạnh nói: “Được, cậu lấy giấy nợ ra đây cho tôi. Nếu không có, tôi lập tức kêu bảo vệ của bệnh viện lôi các người ra ngoài”.
Thật ra bây giờ là sáng sớm, còn chưa tới tám giờ, chưa tới giờ làm việc chính thức của bệnh viện. Vì thế, lãnh đạo của bệnh viện không chú ý đến tình hình ở đây. Ngược lại là bảo vệ của bệnh viện, ngoài một số ít còn đang trông coi ở các vị trí khác ra, hầu hết bảo vệ đều cầm dùi cui điện, bao vây đám người này lại, rồi nhìn chăm chú.
Nghe thấy tôi nói vậy, ánh mắt của nhóm bảo vệ càng nghiêm nghị hơn. Nếu ngay sau đây, tôi không nhận là mượn tiền những người này, chắc bảo vệ sẽ tống cổ họ ra ngoài hết ngay.
Người đàn ông đứng đầu đó cười nói: “Nếu chúng tôi dám đến đây tìm anh thì đương nhiên là có giấy ghi nợ rồi, nhưng ở đây đông người quá, nói chuyện ở đây tôi sợ sẽ làm anh mất mặt, hay là anh đi ra ngoài với chúng tôi một lúc đi?”
“Ra ngoài làm gì?”
Tôi hỏi lại theo phản xạ có điều kiện. Dạo này, tôi đã gặp quá nhiều chuyện ở Thịnh Hải, hơn nữa từng lời tên này nói đều có lộ ra điểm kỳ lạ, gã nói vậy trong đầu tôi đã thấy lạ.
Đương nhiên không phải vì nợ tiền, mà là vì có thể bên ngoài đang có đao kiếm gì đó ẩn núp.
Người đó cười he he nói: “Đương nhiên là chúng ta ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng rồi. Còn giấy ghi nợ thì anh cứ ra ngoài đi rồi tôi đưa anh xem, sao? Có đi không?”
Nhưng nhìn thấy phản ứng của tôi, ánh mắt của các bảo vệ ở xung quanh cũng dần thay đổi. Tôi thầm thở dài một hơi, không có thời gian đâu mà quan tâm tới bọn họ.
Tôi ngoảnh lại nói: “Cảnh sát Tề, phiền cô ra ngoài với tôi một lúc, còn Triệu Thư Hằng thì ở trong phòng chăm sóc cho La Nhất Chính nhé!”
Nói rồi, tôi nói với người đàn ông đứng đầu đó: “Nào thì đi, tôi muốn xem xem bên ngoài là đầm rồng hang hổ gì”.
Tề Vũ Manh cực kỳ thông minh, lúc tôi ngoảnh lại, cô ấy đã hiểu ý của tôi. Ngay sau đó, Tề Vũ Manh mỉm cười đứng dậy: “Được, tôi đi với anh”.
Song cô ấy vừa đứng dậy, bộ đồng phục cảnh sát khá vừa vặn không thể hoàn toàn ôm kín thân hình hoàn hảo của cô ấy đã lộ ra, nhưng so với bộ đồ này thì chiếc mũ ke-pi cô ấy đội trên đầu còn khiến người ta chấn động hơn.
Người đàn ông đứng đầu đó lập tức ngơ ngác, chỉ vào Tề Vũ Manh nói: “Cô ấy… Cô ấy là cảnh sát à?”
“Ừ!”
Tôi khó hiểu hỏi: “Sao?”
Người đó lập tức biến sắc mặt, cười khan nói: “Không có gì, không có gì”.
Nhưng tôi đã chú ý thấy lúc gã nói xong, trong đám người ở bên ngoài có một người đột nhiên ngồi thụp xuống, sau đó ôm bụng chạy vội chạy vàng về phía nhà vệ sinh.
Tôi thầm cười lạnh, đại khái đã đoán được lai lịch thân phận của đám người này rồi. Khả năng cao họ chính là một lũ du côn bên ngoài, phe thứ ba hoặc nhà họ Cung đã biết được hành động tối qua của chúng tôi, nên mới cố tình sai họ đến thăm dò xem thực hư thế nào.
Đương nhiên nếu tôi đi ra ngoài với họ thật, kiểu gì cũng ăn tẩn một trận.
Không ngờ Tề Vũ Manh vừa xuất hiện, đám du côn này lập tức như chuột thấy mèo, không dám hé răng nửa lời.
Tôi không chần chừ nữa, lập tức đi thẳng ra phía cổng bệnh viện, còn Tề Vũ Manh thì đi phía sau. Đương nhiên để đề phòng đây là kế điệu hổ ly sơn, tôi đã dặn dò Triệu Thư Hằng kỹ lưỡng, sau khi chúng tôi đi ra ngoài, anh ta nhất định phải thật để ý. Dù bây giờ, La Nhất Chính đã không còn ý nghĩa gì với phe thứ ba nữa, nhưng nếu bị nhà họ Cung phát hiện ra cơ hội này, họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tôi đi đến cửa hông của bệnh viện, cứ tưởng sẽ có một tốp người cầm dao dợ súng ống chờ chúng tôi, ai dè tôi và Tề Vũ Manh chỉ nhìn thấy từng chiếc xe đang chầm chậm tiến vào từ bên ngoài. Tôi ngoảnh lại nhìn người đàn ông đứng đầu đó hỏi: “Giấy ghi nợ đâu?”
Gã do dự một lát, tươi cười nói: “He he, chúng tôi nói thật với anh, thật ra làm gì có giấy nợ giấy niếc gì đâu. Là chúng tôi nhận tiền của người ta, họ bảo chúng tôi đến bệnh viện này tìm một người tên là Phương Dương, tìm được xong thì đánh người đó một trận”.
Tôi cau mày: “Tôi hỏi cậu giấy ghi nợ đâu?”
“Nợ cái đầu…”
Gã vừa định buông lời thô tục, hình như lại nhìn thấy Tề Vũ Manh như cười như không luôn đứng bên cạnh tôi, gã lại có vẻ như sắp khóc, mặt mày nhăn nhó: “Đại ca, chúng tôi thật sự không có giấy ghi nợ gì cả, sự việc thế nào thì tôi cũng đã kể với anh rồi còn gì. Nếu đại ca anh có con mắt tinh tường, vừa nhìn phải thấy được vấn đề của chúng tôi rồi chứ. Thôi, chúng tôi chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa cả, biến đây”.
Tôi không vui nói: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có dễ thế? Tự tát mình hai phát đi!”
Nếu là trước kia, tôi sẽ không kiếm chuyện thêm làm gì. Nếu gã đã quyết định bỏ đi, tôi cũng thả luôn. Nhưng hôm nay, vừa hay có Tề Vũ Manh ở đây, không thể nào để đám người này bỏ đi dễ dàng như vậy được. Nếu không dạy cho họ một bài học, chắc sau này họ sẽ còn tiếp tục đến gây phiền phức cho tôi.
Đánh nhau thì không được, thế thì đương nhiên chỉ có thể bắt họ tự đánh mình thôi.
Dứt lời, tôi còn liếc nhìn Tề Vũ Manh một cái: “Cảnh sát Tề, hành vi của họ có thể coi là cố ý gây thương tích nhưng chưa toại không?”
Đôi mắt to tròn của Tề Vũ Manh híp lại, cô ấy cười khà khà nói: “Đương nhiên là có, lúc ở trong phòng bệnh tôi đã thấy rõ ràng, thêm lời thú tội vừa xong nữa. Hay là các anh theo tôi về đồn đi, để chúng tôi từ từ điều tra”.
Người đàn ông đứng đầu đó lập tức có vẻ ăn như ăn phải trái mướp đắng: “Đại ca, lần này chúng tôi sai rồi, tôi thề là sau này chúng tôi không dám nữa đâu”.
Chương 368: Thế thân
“Nói vừa thôi! Nhanh lên!”
Tôi làm bộ hung dữ nói.
“Đại ca, hay là anh đổi cách trừng phạt khác đi được không? Tôi không muốn vào đồn, nhưng ở đây lại có đông anh em của tôi thế này, tôi mà tự vả vào mặt mình thì còn ra thể thống gì nữa?”
Tên đó như sắp khóc đến nơi, vẻ mặt thật sự rất rối bời. Thấy chúng tôi không có hành động gì, gã nói tiếp: “Hai anh chị ơi, chỉ cần hai người tha cho tôi lần này, tôi làm trâu làm ngựa cho anh chị cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa?”
Tôi cười nói: “Cái đó thì khỏi, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi hỏi cậu một câu”.
“Được được, đại ca cứ hỏi, yên tâm, nhất định biết gì là tôi sẽ nói hết”.
Tên đó như được đại xá, vui mừng vỗ ngực bảo đảm.
Tôi hỏi: “Người sai các cậu đến gây sự với tôi trông như thế nào? Nói nghe coi”.
Tên đó ngẩn ra như đang phân vân, tôi vừa định nói tiếp để dọa gã, nhưng gã đã đáp: “Thế thì tôi nói cho anh vậy. Sáng nay, chúng tôi vừa dậy đã nhìn thấy một người đứng ở cửa quán bar của chúng tôi. Tôi còn chưa đi đến hỏi có chuyện gì, anh ra đã đi tới bảo với tôi là cho chúng tôi 5 nghìn, để chúng tôi đến phòng bệnh XX của bệnh viện số Một đánh một người tên là Phương Dương. Chúng tôi nghĩ thầm vụ làm ăn này cũng thực tế nên là nhận thôi, sau đó người kia đã đưa tiền thẳng cho chúng tôi”.
Nói rồi, mặt gã chợt có vẻ kích động: “Vốn dĩ vài tên đàn em của tôi nói dẫu sao chúng tôi cũng đã cầm tiền rồi, chi bằng đuổi người đó ra ngoài cho bớt việc, nhỡ đâu người tên Phương Dương này lại là một nhân vật lớn thì chúng tôi lại rước họa vào thân. Nhưng anh nghĩ mà xem, người làm nghề như chúng tôi mà không trọng chữ tín, một khi tin đồn ra ngoài thì sau này còn làm ăn gì nữa? Nên tôi nói với các anh em là nếu chúng ta đã đồng ý thì phải làm, vì thế chúng tôi mới chạy đến bệnh viện này…”
Gã vừa nói dứt câu, tôi đã thấy xoắn não, vội cắt ngang lời gã: “Dừng, cậu đang nói cái gì thế hả? Tôi chỉ muốn biết người sai cậu đến gây sự với tôi trông như thế nào thôi?”
Nói xong, tôi lườm gã một cái: “Nếu cậu định chơi trò kéo dài thời gian với tôi, người bạn đang nằm viện của tôi mà xảy ra chuyện gì, cậu cứ chuẩn bị sẵn tư tưởng vào tù bóc lịch vài năm vì tội đồng lõa trong vụ án bắt cóc đi”.
Nghe tôi uy hiếp xong, tên đó lập tức sợ tới mức tè ra quần, vội vàng nói: “Tôi nói tôi nói. Người đó trông chẳng có gì đặc biệt cả, dáng người tầm trung, hơi gầy, trông chẳng ra làm sao, mặt mũi trông cũng rất đại trà. Nhưng có một điểm, chính là chất giọng phổ thông của anh ta khá đặc biệt, không giống người Thịnh Hải chúng tôi”.
Tôi cau mày, lại mọc ra thêm một người khác nữa sao?
Tôi nhìn Tề Vũ Manh cũng đang có vẻ nghi hoặc ở bên cạnh, cô ấy cũng có vẻ mù mờ. Tôi suy nghĩ một lát, rồi lại nói với mấy tên lưu manh này: “Được rồi, mấy người lượn đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tống mấy người vào trại giam ăn cơm miễn phí mấy hôm đấy”.
Mấy tên đó vội vã chạy ngay, thậm chí tôi còn nghe thấy trước lúc đi, một tên trong số đó hỏi tên cầm đầu là có phải trả lại số tiền đã nhận kia không. Tên cầm đầu điên lên nói, mày bị ngu à, nó đưa tiền cho mình thì là của mình rồi, trả cái con khỉ. Đi, tối nay cả bọn đi đập phá!
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi không khỏi cười khổ, cảm thán nói: “Đây chỉ là mấy thằng nhóc mới lớn, kém tôi có vài ba tuổi mà đã đi trên con đường này. Cảnh sát Tề này, xem ra trách nhiệm của các cô nặng nề thật đấy, việc phải làm sau này còn rất nhiều!”
Tề Vũ Manh liếc tôi: “Bớt phí lời đi, nếu chúng ta có thể thuyết phục giáo dục cho họ quay đầu thì Hoa Hạ đâu còn giới xã hội đen nữa”.
Vì đang là buổi sáng, nên chúng tôi tiện thể mua ít đồ ăn sáng về phòng bệnh. Mọi chuyện đều bình yên, chúng tôi thở phào một hơi. Thấy chúng tôi đã về, Triệu Thư Hằng cũng yên tâm phần nào, nhìn thấy túi lớn túi bé trong tay chúng tôi, mắt anh ta sáng lên: “Cả tối qua chưa ăn gì, tôi sắp chết đói rồi. Mau, đưa đây cho tôi”.
Vì buổi sáng quá ồn ào nên La Nhất Chính cũng đã tỉnh lại. Lúc này, thấy chúng tôi đang chia cháo cho nhau, cậu ta cũng thấy đói, liếm môi hỏi: “Dương Tử, hay anh hỏi bác sĩ thử xem em đã ăn cháo được chưa?”
“Tối qua, tôi vừa hỏi rồi, truyền nốt chai dịch tối qua xong, hôm nay cậu có thể ăn cháo rồi. Ngày mai là được xuất viện, không cậu nghĩ tôi mua bốn suất cháo làm gì?”
Tôi đặt suất cháo cuối cùng trước mặt La Nhất Chính, hai mắt cậu ta sáng lên, như một tên háo sắc bị cấm dục lâu ngày nhìn thấy một cô gái đẹp khỏa thân, cậu ta thổi phù phù vài cái rồi ăn hết luôn.
Tôi hơi mất tự nhiên nhìn cậu ta: “Xin lỗi người anh em. Nhưng cậu yên tâm, nhất định anh sẽ tra ra được người đứng phía sau, rồi trả thù cho cậu”.
La Nhất Chính mỉm cười: “Chuyện có gì đâu? Đời La Nhất Chính em có phong ba bão táp gì mà chưa trải qua chứ? Vả lại, em đã chết đâu, thế chẳng phải quá tốt rồi còn gì?”
Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau, không cần phải nói gì nữa.
Ăn sáng xong, tôi nói với Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, cô còn nhớ lời mà tên côn đồ đó vừa nói không?”
Tề Vũ Manh gật đầu đáp: “Đương nhiên là có. Ban nãy lúc về, tôi cũng đã hỏi đồng nghiệp giám sát ở đó rồi, họ nói người đó vẫn ở trong nhà, không đi ra ngoài nửa bước”.
Tôi cau mày nói: “Lạ nhỉ! Nếu không phải người đó, không lẽ tôi vẫn còn một kẻ thù từ nước ngoài về nữa? Hai người họ vừa khéo bắt tay với nhau sao?”
Nói đến đây, tôi đột nhiên nảy ra một ý, đứng bật dậy nói: “Cảnh sát Tề, hỏng rồi!”
Tề Vũ Manh như cũng ý thức ra điều gì đó: “Sao thế?”
Mặt tôi đen lại: “Nếu mấy tên lưu manh đó không lừa chúng ta thì người mà các cô đang giám sát trong căn nhà ấy vốn không phải là người đó, kẻ chủ mưu thật sự phía sau đã sớm chuồn đi trước khi các cô đến rồi. Còn Lương Thành là hắn cố tình dùng để đánh lạc hướng các cô, để các cô tưởng nơi đó là chỗ liên lạc của họ”.
Thấy tôi nói vậy, Tề Vũ Manh cũng lập tức hiểu ngay, rõ ràng cô ấy rất kinh ngạc: “Đúng là một thế thân hoàn hảo. Nếu vậy thì chứng tỏ…”
“Chứng tỏ trong số những người các cô cử đi hành động có nội gián!”
Tôi nói thẳng ra suy đoán của mình: “Tôi phải sớm nghĩ ra mới phải, cục phó Trương đã tác oai tác quái ở cục bao nhiêu năm, người của cục trưởng Lâm bị ông ấy mua chuộc cũng không phải chuyện gì lạ, mỗi tội là trước đó chúng ta không hề nghĩ tới chuyện này”.
“Nhưng nếu cục phó Trương có thể gài người vào đội của cục trưởng Lâm, có lẽ cục trưởng Lâm cũng đã có phương án chuẩn bị để đối phó với cục phó Trương. Dẫu sao hai người họ đều là lão hồ ly, tôi không tin là hai bên không ai chuẩn bị gì”.
Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, thầm thấy cực kỳ nghi hoặc: “Nếu kẻ chủ mưu phía sau dùng chiêu thế thân, tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa có hành động kế tiếp?”
Trầm mặc một lúc, tôi và Tề Vũ Manh không khỏi nhìn nhau, rồi phát hiện ra hàm ý trong mắt đối phương: “Nhà họ Cung!”
Chương 369: Đến tận nơi
Chúng tôi vừa nghĩ đến đây, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Chúng tôi đều cảnh giác, Triệu Thư Hằng vốn đang chăm chú lắng nghe tôi và Tề Vũ Manh nói chuyện, tiếng gõ cửa ở phía sau vang lên bất ngờ khiến anh ta giật nảy mình. Anh ta chửi thề một câu, rồi đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.
Không ngờ khi Triệu Thư Hằng vừa mở cửa ra, một mùi hương quen thuộc đã chầm chậm bay vào theo cánh cửa phòng bệnh, sau đó là giọng nói của Triệu Thư Hằng.
“Là cô à? Tìm Phương Dương hả? Anh ta ở trong”.
Sau đó là tiếng cười nói ngọt ngào của Ôn Hân: “Cảm ơn!”
Lúc quay vào trong, Triệu Thư Hằng có vẻ mặt cổ quái, không hiểu ra làm sao. Chờ khi Ôn Hân đi vào phòng, tôi cũng đờ ra. Hôm nay, Ôn Hân buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo một cặp kính gọng vàng nhỏ. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi công sở, kết hợp với chân váy bó sát màu đen. Chiếc áo sơ mi màu trắng hoàn toàn không thể che giấu khuôn ngực cao ngất của cô ấy, khe rãnh mê người dường như khiến người ta không thể rời mắt. Điểm trí mạng hơn là đôi chân vốn thon dài của Ôn Hân lại được bao trong một lớp tất màu da, trông vừa gợi cảm vừa nóng bỏng.
Lúc nhìn thấy tôi, Ôn Hân nâng gọng kính như thở phào một hơi nói: “Phương Dương, may quá cậu không sao”.
Còn tôi thì âm thầm nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận cách ăn vận lúc này của Ôn Hân khiến tôi nhớ lại thời đại học. Ngày đó, đám bạn cùng phòng của tôi thi thoảng lại mở các các cảnh phim ái ân nồng cháy của một nước nào đó trong phòng. Cùng là bộ trang phục ấy, nhưng bất kể là vóc dáng hay gương mặt, Ôn Hân đều hơn các cô diễn viên đó hàng ngàn lần.
La Nhất Chính có vẻ lúng túng, sau khi liếc nhìn một cái, cậu ta rời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tề Vũ Manh thì có vẻ không vui quan sát Ôn Hân từ đầu tới chân, hình như đang thầm suy tính gì đó, còn Triệu Thư Hằng thì cười ha ha rồi chuồn ra ngoài.
Tôi ho khan một tiếng nói: “Ôn Hân, sao cậu lại ăn mặc như thế này ra ngoài?’
Tôi cứ tưởng Ôn Hân sẽ ngại ngùng, không ngờ cô ấy bĩu môi cười đáp: “Vì lát nữa tôi phải đến công ty, hôm nay có một buổi hội nghị cần tôi chủ trì. Không ngờ, giữa đường đi lại nhận được tin các cậu vào viện, nên tôi mới đến đây xem sao”.
Trong phòng bệnh chỉ có hai chiếc ghế cho người nhà bệnh nhân, giường bệnh của La Nhất Chính ở giữa, hai chiếc ghế hai bên.
Tề Vũ Manh ngồi cạnh cửa sổ, còn tôi thì ngồi cạnh cửa. Ôn Hân không hề khách sáo ngồi ngay xuống cạnh tôi, một hương thơm lập tức quẩn quanh rồi chui vào mũi tôi.
Bầu không khí hiện giờ đúng là hơi ngượng ngập, tôi nói: “Ôn Hân, cảm ơn cậu đã quan tâm. Tối qua, chúng tôi đã gặp chút chuyện, nhưng may là đã giải quyết được rồi. Chỉ có điều cậu em này của tôi cần phải nằm viện thêm một hôm, nên chúng tôi mới đến đây với cậu ấy”.
Ôn Hân liếc tôi nói: “Tôi cũng nhìn ra là cậu không sao, tôi chỉ tiện đường qua đây xem thế nào thôi, tiện thể báo cho các cậu một tin”.
“Tin gì thế?”
Tôi còn chưa lên tiếng, cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, sau đó cả Triệu Thư Hằng và giọng nói của anh ta đều xuất hiện trước mặt tôi.
Ôn Hân nghiêm túc nói: “Phương Dương, sáng nay đột nhiên có mấy công ty quy mô tầm trung và lớn của Thịnh Hải đồng loạt tuyên bố phá sản. Nhưng theo những thông tin mà chúng tôi có được khi trước, tình hình kinh tế của các công ty này rất tốt, bất kể là dòng tiền mặt hay tài sản cố định đều không thể khiến họ đến mức phá sản được. Sự việc xảy ra rất kỳ lạ, cả Thịnh Hải đều đang điều tra, cuối cùng phát hiện những công ty này đều đứng dưới tên của nhà họ Cung”.
“Đứng dưới tên nhà họ Cung?”
Tôi lẩm bẩm nói: “Cung Chính Vinh lại định giở trò gì đây? Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ hôm qua chúng ta đã lừa được hắn, hay có thể nói là đã giúp hắn kéo dài thời gian thêm bảy ngày. Không lẽ bây giờ hắn định ra tay, thay thế mẹ hắn, trở thành người nắm quyền thực sự ở nhà họ Cung?”
Ôn Hân cong môi: “Không chỉ vậy đâu, tối qua tôi cũng đã điều tra về tình hình của nhà họ Cung, phát hiện vốn liếng chính của họ đều tập trung hết ở công ty chủ thể, chứ không phải mấy công ty con. Điều này có nghĩa là dù hôm nay các công ty này tuyên bố phá sản thì cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Cung cả, càng không nói tới chuyện ảnh hưởng đến việc Cung Chính Vinh nắm quyền điều hành nhà họ Cung. Nhưng tôi lại có một suy nghĩ thế này”.
Dứt lời, Ôn Hân nhìn sâu vào mắt tôi, vốn dĩ hôm nay cô ấy đã ăn mặc rất gợi cảm rồi, ánh mắt này còn quyến rũ hơn. Suýt nữa tôi đã không chịu được, khó khăn hỏi: “Suy nghĩ gì cơ?”
“Nhà họ Cung chuẩn bị thu hẹp quy mô, đồng thời dùng số tiền thanh toán sau khi các công ty này phá sản để đi làm một việc khác. Nhưng người đáng để họ lãng phí nhiều công sức để đối phó như vậy ở Thịnh Hải chỉ có một mình Phương Dương cậu thôi”.
Ôn Hân nói xong, tôi không cười nổi nữa: “Một mình tôi có gì mà phải khiến nhà họ Cung hao tâm tổn trí thế?”
“Một mình cậu thì đương nhiên là không thể, nhưng cậu đừng quên, cậu là người của tập đoàn Vọng Thiên ở Yến Kinh. Nghe nói chủ tịch của tập đoàn này rất coi trọng cậu, hơn nữa dạo gần đây ông ấy cũng có một vài hành động. Có lẽ chính những hành động này buộc nhà họ Cung phải nghĩ cách đối phó”.
Ôn Hân nói hết câu một cách tùy ý, rồi khoanh tay nói: “Đương nhiên đây cũng chỉ là những suy đoán của tôi thôi, tôi phân tích những điều này cảm thấy có lẽ sẽ có tác dụng với cậu, nên tiện thể qua đây nói cho cậu biết”.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng không rõ đang vui hay lo lắng. Trước kia, tôi nhờ Đồng An Chi ra tay đối phó nhà họ Cung, ông ấy một mức thoái thác. Nhưng bây giờ, bố mẹ tôi đã bị bắt cóc, nhóm Bansha tới quê tôi cứu người thì mãi chẳng có tin tức gì. Bây giờ, Đồng An Chi tự ý ra tay như vậy, không biết có phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng tôi hay không đây?
Tôi day huyệt thái dương, cảm thấy sự việc bắt đầu phát triển ra ngoài dự tính của mình rồi.
Ôn Hân đứng dậy nói: “Phương Dương, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Từ nhà tôi đến công ty vừa hay đi ngang qua bệnh viện này, nên tôi mới vào xem cậu thế nào. Nếu cậu đã không sao, lời tôi cũng đã nói hết thì tôi đi trước đây”.
Tôi đứng dậy tiễn cô ấy ra cửa, nhìn cô ấy giẫm trên đôi giày cao gót rời đi, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác áy náy. Một cô gái như thế này, nhưng tôi lại không thể cho cô ấy bất kỳ thứ gì, dù chỉ là một lời hứa hẹn.
Câu cuối cùng cô ấy vừa nói chỉ là để tôi yên tâm, nhưng lúc trước cô ấy đã tỏ rõ thái độ rồi, giải thích như vậy còn có tác dụng gì nữa?
Điều quan trọng hơn nữa là về sau tôi mới biết, từ nhà Ôn Hân đến công ty không hề đi ngang qua bệnh viện số Một. Thậm chí vì tắc đường giờ cao điểm buổi sáng, nên cô ấy phải đi một vòng quanh nội thành Thịnh Hải.
Đương nhiên đây là chuyện về sau.
Sau khi Ôn Hân rời đi, tội đã gọi cho Đồng An Chi. Quả nhiên ông ấy nói với tôi là đã bắt đầu bao vây nhà họ Cung rồi. Ông ấy cũng có khá nhiều bạn bè ở Thịnh Hải, nên họ bắt tay với nhau từng bước ăn mòn thế lực vòng ngoài của nhà họ Cung, còn mấy công ty có quy mô tầm lớn và trung này tuyên bố phá sản chỉ là bước đầu thôi.
Đương nhiên đối với nhà họ Cung mà nói, mấy công ty này cũng không có giá trị quá trăm triệu, thêm số tiền mà họ thu về thì thật ra cũng không lỗ bao nhiêu.
Tôi cảm thấy như có thứ gì mắc nghẹn ở cổ họng, tôi định nói ra suy nghĩ trong đầu mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành ngậm miệng.
Đồng An Chi dặn tôi mấy ngày tới phải hết sức cẩn thận, ông ấy đang tiến hành bao vây xâm chiếm nhà họ Cung. Còn nhà họ muốn trả thù thì cách tốt nhất và nhanh nhất chính là tôi.
Thậm chí có thể nói, tôi hoàn toàn trở thành lợi ích của cục diện giữa Yến Kinh và Thịnh Hải. Nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, cục diện hiện giờ sẽ hóa thành bọt nước hết.
Ngoài ra, Đồng An Chi đã liên hệ với công ty National, họ đồng ý chờ chúng tôi thêm một khoảng thời gian nữa. Dẫu sao với một công ty bất động sản mà nói, có thể hợp tác với một công ty có quy mô như tập đoàn Vọng Thiên, đương nhiên không cần nói đến cơ hội, điều quan trọng hơn là công ty National bây giờ đã gần như phá sản. Hơn nữa, so sánh mấy công ty lại, trừ khi tôi và Triệu Thư Hằng làm hỏng chuyện, còn không ít nhất họ cũng sẽ chờ để gặp chúng tôi một lần, rồi mới đưa ra quyết định.
Điều này có nghĩa là điều khó khăn trước mắt chúng tôi bây giờ chỉ có một, đó là làm sao để cứu bố mẹ tôi ra.
Chương 370: Nhận sai
Nghĩ đến đây, tôi định gọi cho nhóm Bansha, xác nhận xem họ có an toàn hay không. Nếu theo suy đoán lúc trước của chúng tôi, bây giờ nhà họ Cung đang gia tăng phòng bị với bố mẹ tôi, đồng thời cũng cài cắm rất nhiều tai mắt ở quê tôi. Bansha, Ốc Trắng và Roga là người nước ngoài, dù có người bản địa dẫn đường, họ cũng vẫn sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm.
Nhưng tôi vừa lấy điện thoại ra đã thấy màn hình điện thoại thay đổi, đang có một cuộc gọi đến, là Bạch Vi gọi.
Tôi nhìn đến mức ngẩn người, vừa ấn nghe, Bạch Vi đã nói: “Phương Dương? Anh, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn gặp anh”.
Tôi lập tức đáp: “Ừ, bao giờ?”
“Bây giờ”.
Tôi nhìn thời gian, vừa chín giờ nên bèn đồng ý, chỗ hẹn là một quán cà phê mà chúng tôi từng đến.
Do lần trước mang đoạn clip của camera đến đồn công an cho tôi rồi bị thương, nên bây giờ cô ấy vẫn nghỉ dưỡng ở nhà. Tôi hỏi cô ấy vết thương ở chân thế nào rồi, cô ấy do dự một hồi rồi đáp không sao. Cô ấy lại định hỏi tôi chuyện gì đó, nhưng ấp úng mãi không nói ra, tôi cười nói: “Nếu bây giờ, em không tiện nói thì để lát nữa vậy. Anh đến đó ngay đây”.
Nói xong, tôi cúp máy, rồi chào nhóm Tề Vũ Manh, đi ra ngoài bệnh viện bắt xe.
Đến quán cà phê, tôi đã thấy chiếc xe của Bạch Vi đỗ ở bên ngoài, còn cô ấy bây giờ đang mặc một bộ đồ thoải mái khác hẳn phong cách thường ngày, ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ. Ánh nắng sớm mai chiếu xuống người cô ấy, như tô điểm thêm cho cô ấy một đôi cánh rực rỡ.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi, nên vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười đi vào, nhân viên phục vụ bước tới, tôi chỉ vào bàn của Bạch Vi, người nhân viên lập tức im lặng rời đi.
Tôi ngồi xuống, Bạch Vi đã gọi sẵn cho tôi một tách cà phê. Nhưng tôi chẳng có tâm trạng để uống, mà nhìn cô ấy đến mức hơi thất thần.
Vì chiếc quần rộng rãi của Bạch Vi đã che mất vết thương ở chân, nên tôi không nhìn thấy chỗ mắt cá chân của cô ấy đã khỏi hay chưa, bèn hỏi: “Chân em khỏi rồi chứ?”
Bạch Vi khẽ cười đáp: “Đương nhiên là khỏi rồi”.
Vốn tôi có thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của Ôn Hân hay Chúc Mi, nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt của Bạch Vi, đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hổ thẹn, giống như tôi đang làm một chuyện gì đó đáng xấu hổ sau lưng cô ấy vậy.
Bạch Vi ngồi im lặng ở phía đối diện một lúc rồi nói: “Phương Dương, thật ra hôm nay em hẹn anh ra đây là muốn nói cho anh biết một chuyện”.
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Bạch Vi chợt nghiêm túc hẳn lên: “Em nghe nói hình như Phần mềm Trí Văn không cần phải giải thể nữa”.
Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, đồng thời cũng đang đoán xem hôm nay Bạch Vi đến làm thuyết khách gì?
Tôi hỏi: “Không chắc à? Nhưng đây không phải là quyết định của người nhà em hay sao?”
Bạch Vi lắc đầu nói: “Sáng nay em ngủ dậy, chú Thành nói với em là Phần mềm Trí Văn có lẽ không cần phải giải thể nữa, đương nhiên cũng chỉ là có lẽ thôi. Nhưng em lập tức nghĩ ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh”.
Nói rồi, Bạch Vi như lấy thêm dũng khí, lồng ngực phập phồng: “Phương Dương, anh thật sự bảo cô gái ấy tha cho Cung Chính Văn à?”
Tôi lắc đầu: “Nếu em đã hỏi vậy thì anh cũng nói thật. Lần này khác lần trước, nhà họ Cung đã bắt cóc bố mẹ anh để uy hiếp anh. Nếu anh không thả Cung Chính Văn ra, hoặc giảm án cho hắn ta, có lẽ bố mẹ anh sẽ…”
Tôi còn chưa nói xong, mặt Bạch Vi đã biến sắc: “Bắt cóc bố mẹ anh? Họ… sao họ có thể làm ra chuyện này chứ?”
Tôi quan sát thấy thoáng cái sắc mặt của Bạch Vi đã tái nhợt, tôi nghi hoặc hỏi: “Sao? Với tính cách của nhà họ Cung, làm ra chuyện này cũng có gì là lạ đâu? Vả lại, để đạt được mục đích, họ không từ thủ đoạn nào cả, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Họ không làm gì được anh, đương nhiên chỉ có thể trút giận lên đầu bố mẹ anh, để bố mẹ anh chịu trách nhiệm cho chuyện của anh với họ. Nhưng anh cũng nghĩ kỹ rồi, nếu lần này bố mẹ anh có bị làm sao, anh nhất định sẽ không tha cho bất kỳ người nào của nhà họ”.
Nói xong, tôi nhìn Bạch Vi, nhưng hình như cô ấy đang thất thần, hầu như không nghe thấy lời tôi nói, mà tâm trạng đang có vẻ rất rối bời.
“Phương Dương, xin lỗi”.
Ngay sau đó, Bạch Vi nhắm mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ đau lòng, nói: “Thật ra chính em đã tiết lộ thông tin của bố mẹ anh cho nhà họ Cung”.
Nói xong, Bạch Vi nhìn tôi với vẻ ủ rũ: “Bất kể anh muốn làm gì, đánh hay mắng em cũng được, em đều nhận hết”.
Nhưng khi cô ấy nói hết câu, tôi lại cảm thấy đầu mình thoáng cái như cái máy đang đình công, sau đó tôi phản ứng lại thì chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Thì ra là vậy, không phải là nhà họ Cung quá giỏi, mà là đồng đội của tôi quá…
Tôi còn chưa lên tiếng, Bạch Vi đã lại nói: “Lúc đó, bà Cung đích thân tới tìm em. Còn người nhà em cũng cố ý nhắc nhở em là nhà em và nhà họ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vì thế em đã mềm lòng… Em cũng không biết họ lại to gan đến vậy, dám bắt cóc cô chú. Em cứ tưởng họ chỉ định thông qua cô chú để bắt anh phải thu tay…”
Tôi thở dài một hơi: “Thật ra chuyện này không liên quan đến em, em cần gì phải nhúng tay vào? Nhưng cũng tốt thôi, lần này coi như em đã nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Cung rồi. Không chỉ có Cung Chính Văn, mà cả nhà họ Cung đều là một lũ tiểu nhân để đạt mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào”.
Tôi cố an ủi bản thân, Bạch Vi là con nhà giàu, cô ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều lần, nhắc nhở để tôi tránh khỏi nguy hiểm. Dù có lúc đầu óc cô ấy hơi cứng nhắc, nhưng tôi cũng không thể lấy đó làm cái cớ để nổi giận với cô ấy được.
“Bạch Vi, lần này em đến là định nói với anh chuyện này à?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, để bản thân bình tĩnh lại, rồi hỏi.
Cuối cùng Bạch Vi cũng hoàn hồn lại, cô ấy mím môi, ánh mắt có vẻ phức tạp, nói: “Phương Dương, em, em cũng không biết tại sao lần nào em muốn giúp anh cũng đều thành hại anh cả…”
Vừa nói, vành mắt Bạch Vi vừa đỏ hoe. Một nơi mềm mại nào đó trong lòng tôi chợt rung động, tôi đi sang ngồi xuống cạnh cô ấy nói: “Bạch Vi, chuyện này vốn không liên quan đến em, tội gì em phải đổ hết lỗi lầm lên đầu mình?”
Nếu tôi nhớ không nhầm, từ lúc tôi quen Bạch Vi đến nay, tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cô ấy bao giờ. Tôi vươn tay, đặt lên vai cô ấy, sau đó khẽ dùng sức. Bạch Vi không kháng cự, mà cứ thế ngả đầu lên vai tôi.
Tôi nhắm mắt dựa vào sofa, bên cạnh tôi là Bạch Vi như một cô bé, hương thơm dịu nhẹ bay vào mũi tôi, bờ vai mà tay trái tôi đang ôm lấy mềm mại như ngọc.
Trước kia, tôi cũng đã từng làm thế này, nhưng đó là vì trả thù Bạch Vi, nên khác lần này hoàn toàn. Tôi chợt nghĩ nếu có thể cứ như thế này mãi, không cần phải suy nghĩ gì nữa, bình thản sống hết đời thì tốt biết bao.