• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Làm mướn không công

Tôi trố mắt cười: “Giám đốc Bạch có thể nghĩ được những điều này cũng không quá ngốc nhỉ.”

“Hứ!”

“Giám đốc Bạch nói đúng, chỉ dựa vào hai đoạn video này đương nhiên là không đủ. Nhưng nếu như quan hệ giữa Tào Văn Hoài và BTT đột nhiên xấu đi, công bố hai đoạn video này vào lúc thích hợp thì cô cảm thấy có đủ hay không?”

“Anh có cách nào để khiến quan hệ giữa bọn họ xấu đi?”

“Cái này, đợi đến tối là cô sẽ rõ. Có điều chưa chắc sẽ thành công!”

“Nếu như không thành công thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể quẳng hai đoạn video này ra rồi giúp Tào Văn Hoài báo cảnh sát, nói là bị đám lưu manh ở đây chèn ép, làm rối mọi chuyện lên, xem xem có thể thừa nước đục thả câu hay không.”

Bạch Vi không hỏi gì thêm, nhíu mày, lặng lẽ suy tính.

Lúc lâu sau, cô ta lên tiếng: “Phương Dương, tôi phát hiện, ngoại trừ đê hèn ra, anh còn rất nham hiểm.”

“Ha ha ha.” Tôi không nhịn nổi cười, “Giám đốc Bạch, thật ra ngoại trừ đê hèn và nham hiểm ra, tôi còn rất dũng mãnh đấy, cô có muốn thử không?”

Nói rồi, tôi cười híp mắt nhìn cô ta rồi vỗ vào tấm đệm trên giường.

Khuôn mặt Bạch Vi đỏ ửng, cô ta trừng mắt nhìn tôi tức giận, sau đó quay người đi ra ngoài.

“Giám đốc Bạch, 7h tối nay tôi dẫn cô đi xem kịch.” Tôi nói thêm một câu.

Đáp lại tôi chỉ có tiếng sập cửa.

Tôi ngủ trưa một giấc thoải mái. Xế chiều, muốn cho cái bụng của mình được no, nên tôi đã tìm đến một nhà hàng mà nghe người ta đồn đồ ăn ở đây rất được, một mình gọi vài món Xiêng La.

Trong lúc đang ăn, đột nhiên có một đám người bước vào trong nhà hàng, đi đầu đương nhiên là Tào Văn Hoài và Lâm Lạc Thủy.

“Oa, đây chẳng phải là anh Phương Dương – trợ lý giám đốc của Phần mềm Trí Văn sao?” Vào đến cửa, Tào Văn Hoài đã nhìn thấy tôi, vừa kéo tay Lâm Lạc Thủy tiến tới, vừa nói mấy lời châm chọc.

Tôi ngẩng đầu, nhìn đám nhân viên Maddie Kerr ở phía sau gã, lại nhìn Lâm Lạc Thủy im lặng không lên tiếng, mỉm cười nói: “Phó tổng giám đốc Tào, đã bắt đầu ăn mừng rồi sao?”

“Đúng vậy!” Tào Văn Hoài không hề che giấu sự đắc ý ở trên mặt: “Khoảng hai ngày nữa, BTT sẽ ký hợp đồng với bên tôi. Nói đến chuyện này, tôi còn phải cảm ơn anh đấy. Nếu không phải anh tốn nước bọt thuyết phục Avala loại bỏ hai công ty của Hoa Quốc và Ấn Quốc, tôi cũng không dám chắc mình lấy được dự án lần này. Cảm ơn anh, mùi vị làm không công cho người khác đúng là không dễ chịu chút nào nhỉ?”

“Khà khà, phó tổng giám đốc Tào không cần khách sáo. Dù sao anh cũng bỏ ra nhiều tiền như vậy rồi, nếu không để anh ký dự án này thì có chút không hợp lý, anh bảo có đúng không hả phó tổng giám đốc Tào?”

“Hừ, mồm mép lanh lợi, chẳng qua anh chỉ là một kẻ thua cuộc, ngoài cái mồm ra thì còn có gì khác? Đấu với tôi, anh còn non và xanh lắm!”

Dứt lời, Tào Văn Hoài ôm lấy Lâm Lạc Thủy, đi lướt qua người tôi.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, gã lại quay đầu, cười châm chọc một câu: “Sao anh lại ăn cơm một mình thế? Giám đốc Bạch của anh đâu rồi? Cô ta không phải bạn gái anh à?”

Tôi không lên tiếng, chỉ cười hờ hững với gã.

“Ồ, tôi nhớ ra rồi!” Tào Văn Hoài tỏ vẻ như sực nhớ ra điều gì đó: “Tôi nghe nói, giám đốc Bạch kia vốn dĩ không phải bạn gái của anh, ngược lại còn có mâu thuẫn rất lớn với anh nữa. Chẳng qua hôm đó, anh nhìn thấy tôi và Lâm Lạc Thủy đi ra nên cố ý ôm lấy eo người ta, muốn chọc tức Lạc Thủy mà thôi. Tôi nói không sai chứ? Anh Phương.”

Nói đến đây, gã lại lắc đầu đầy khoa trương: “Chậc chậc chậc, tôi không tưởng tượng ra được loại người vô liêm sỉ đến mức nào mới làm ra được cái chuyện cưỡng bức ôm eo con gái nhà người ta, cũng không tưởng tượng ra được loại người tự ti như thế nào mới dùng cách như vậy để ra oai với bạn gái cũ.”

Gã vừa mới dứt lời, đám người của Maddie Kerr cũng cười ầm ĩ, ai nấy đều mang theo vẻ chế giễu đủ kiểu mà chẳng thèm che giấu.

Còn cả những vị khách khác đang dùng bữa trong nhà hàng, sau khi bị tiếng cười ồn ào thu hút sự chú ý cũng đều quay đầu nhìn qua bên này.

Lâm Lạc Thủy vẫn luôn quay đầu nhìn sang chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy tôi, lại có vẻ không muốn để tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, gắp một miếng gà hầm nước cốt dừa bỏ vào miệng, vừa từ từ nhai, vừa mỉm cười, nhìn màn biểu diễn lố bịch của đám người kia.

Tào Văn Hoài có vẻ thấy hơi nhạt nhẽo, sau khi cười nhạo mấy tiếng thì đưa người của gã lên khu vực phòng bao trên tầng hai.

Tôi bình tĩnh ăn nốt, ngồi yên lặng mấy phút, sau đó tính tiền và rời đi.

Tôi trở về khách sạn một chuyến, thay đồ, gọi điện thoại cho Bạch Vi.

Bạch Vi vẫn dốc hết lòng vì nhóm dự án, sau khi nghe thấy tôi nói muốn đi xem kịch hay của Tào Văn Hoài, cô ta không chút do dự mà đồng ý ngay.

Bạch Vi ăn mặc chỉnh tề, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng khi gặp mặt tôi ở dưới lầu. Không nói nhiều, tôi đưa cô ta tới thẳng chỗ quán bar mà tôi giúp Tào Văn Hoài và Avala hẹn nhau.

Vừa bước vào cửa, tôi nhìn thấy ngay một người đàn ông đang trần như nhộng, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, Bạch Vi giật mình, ngay lập tức quay người đi ra ngoài.

Tôi túm chặt lấy cánh tay cô ta: “Giám đốc Bạch, đây là quán bar dành cho người đồng tính, cô yên tâm đi, ngoại trừ tôi ra, đàn ông ở đây đều không thích phụ nữ đâu. Nếu cô cứ bỏ đi như vậy sẽ bỏ lỡ màn kịch hay đó, đến lúc ấy hối hận thì đừng trách tôi.”

Bạch Vi dừng bước, nhìn lướt qua bên trong, sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta vẫn bị tôi lôi vào trong.

Một người đàn ông đánh phấn mắt đi về phía tôi, nhíu mày nhìn Bạch Vi.

“Cậu ta vẫn chưa làm phẫu thuật chuyển giới hoàn chỉnh!” Tôi chỉ vào Bạch Vi, cười và nói với người đàn ông kia bằng tiếng Xiêng La.

Người đàn ông kia nghi ngờ nhìn dò Bạch Vi vài cái, sau đó lách người nhường đường.

Có lẽ gã ta cảm thấy Bạch Vi quá đẹp. Không giống như người chuyển giới. Tuy nhiên, nước Xiêng La cũng có không ít những người chuyển giới đẹp hơn cả con gái. Dạng như Bạch Vi vẫn chưa được coi là quá xinh đẹp, vậy nên gã không làm khó chúng tôi.

Càng đi vào sâu bên trong, đủ loại cảnh tượng hoang đường xuất hiện ngày càng nhiều. Cơ thể của Bạch Vi cũng ngày một cứng ngắc.

Tôi cố gắng tránh ánh nhìn của mọi người, dẫn Bạch Vi lên lầu hai, chọn một nơi ở trong góc có ánh đèn mờ ảo.

Tầng hai mới là nơi đặc sắc nhất của quán bar, yên tĩnh nhưng không mất đi vẻ lãng mạn dị thường. Ở sân khấu chính giữa quán bar có một người đàn ông trang điểm đậm đang múa cột đầy quyến rũ. Những người đàn ông đứng xung quanh vừa thưởng thức bài múa, vừa hoan hô, nói chuyện với bạn bè.

Tôi thay Tào Văn Hoài và Avala đặt chỗ hẹn ở tầng hai này.

Sau khi ngồi lên ghế, Bạch Vi vẫn căng cứng người, rõ ràng cô ta đang rất căng thẳng, thi thoảng liếc nhìn người đàn ông đang nhảy ở giữa quán bar, lại nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác. Sau khi nhìn những hành động vô cùng khó coi của đám đàn ông kia, cô ta càng thêm đỏ mặt tía tai, quay đầu nhìn vào vách tường.

Tôi nhìn cô ta, cảm thấy buồn cười, nói: “Thả lỏng chút đi, có ai ở đây ăn thịt cô đâu.”

“Vừa nãy anh nói cái gì với người kia, tại sao anh ta lại dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá tôi vậy?” Cô ta cố gắng bình tĩnh, hỏi.

Tôi cố ý liếc nhìn cô ta mấy cái, bình thản nói: “Tôi nói với anh ta cô là người chuyển giới chưa làm phẫu thuật hoàn chỉnh.”

“Anh mới là người chuyển giới ý.” Bạch Vi bất ngờ, sau đó trừng mắt nhìn tôi giận dữ.

“Đừng có kích động thế. Không nói như vậy, anh ta không cho cô vào trong đâu. Ngoài ra, tôi là một người đàn ông đích thực, chẳng phải hôm đó cô đã cảm nhận được còn gì.”
Chương 22: Phí của trời

“Anh... Hạ lưu! Vô sỉ!”

Tôi cười cợt nhả, vừa hay người phục vụ mang rượu tới, tôi đẩy chiếc hóa đơn đến trước mặt Bạch Vi, nói: “Đây là tiền cần chi để làm việc chứ nhỉ.”

Bạch Vi cầm tờ hóa đơn, nhìn giá rượu đắt đỏ ở trên tờ giấy, trả tiền mà mặt không biến sắc.

Tôi bật nắp bia, rót một cốc rồi đẩy đến trước mặt cô ta.

“Không cần đưa cho tôi, tôi sẽ không động vào bất cứ thứ gì kỳ quái và dơ bẩn ở đây đâu, kể cả anh.”

“Được thôi.” Tôi kéo cốc bia về lại chỗ mình, uống một ngụm, bồi thêm câu: “Dù sao cũng là cô thanh toán.”

Bạch Vi hứ một tiếng, xụ mặt, không nói gì.

Tôi rảnh đến mức nhàm chán, vừa lặng lẽ uống bia, vừa quan sát đủ thể loại đàn ông ở trong quán bar.

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tầng hai của quán bar tổng cộng có mười mấy người, người nhảy vụ điệu sexy kia cũng chỉ ngẫu hứng nhảy một lúc rồi xuống dưới liếc mắt đưa tình với người khác.

Không lâu sau, từng tốp người kéo tới, trông bề ngoài thì chắc đây là du khách từ đủ mọi nơi: Hoa Hạ, HongKong, Đài Loan hoặc châu Âu, châu Mỹ đều có cả, ai nấy đều hưng phấn lạ thường.

Lúc này tôi mới nhớ ra ngày kia là lễ hội té nước, tối nay bắt đầu có một vài hoạt động quy mô nhỏ, đến tối mai, các thành phố có đông du khách tập hợp như BingKok, Chiêng May sẽ tổ chức đủ các thể loại chương trình sôi động, thậm chí còn tiến hành cả những party ướt át trên đường phố, khiến cho cả thành phố sôi động trong âm nhạc và ánh đèn, trong làn nước và hormone.

Lễ hội sôi động kéo dài mấy ngày liền này thu hút nhiều khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có một bộ phận nam giới khá đặc biệt. Bọn họ sẽ tập trung vài trăm, thậm chí vài nghìn người lại với nhau để mở tiệc, hưởng thụ ngày hội hiếm có, đương nhiên có một vài nội dung trong bữa tiệc khó có thể miêu tả.

Vào thời điểm diễn ra lễ hội này, kế hoạch của tôi có thể đạt được khả năng thành công cao hơn.

Gần tám giờ, một người trong số những người tôi đợi đã tới, là Tào Văn Hoài.

Tôi giúp gã hẹn vào lúc tàm giờ, gã nhất định sẽ đến sớm hơn Avala để thể hiện sự tôn trọng.

Rõ ràng, trước đó, Tào Văn Hoài không hề biết quán bar này là loại nào, càng không thể dự liệu được Avala sẽ hẹn gã đến một nơi như này để gặp mặt. Sau khi nhìn thấy từng đôi, từng cặp nam-nam ôm ấp thì thầm với nhau, sắc mặt của gã có chút khó coi, thậm chí có chút gò bó, căng thẳng.

Nhưng gã vẫn cố gắng tìm một bàn trống, gọi đồ uống với người phục vụ, sau đấy lạnh nhạt nhìn ngó xung quanh.

Tôi với Bạch Vi ngồi ở góc tối mờ nhất, còn cố gắng không để Bạch Vi chạm mặt đối phương, vậy nên gã không phát hiện ra chúng tôi.

Rất nhanh, có một người đàn ông dáng người lả lướt bước tới, mỉm cười bắt chuyện với Tào Văn Hoài, chưa nói được mấy câu, Tào Văn Hoài sa sầm mặt mày, phất tay để người ta rời đi.

Tôi nhịn cười, lặng lẽ quan sát.

Bạch Vi ngồi một bên, đột nhiên thấp giọng nói: “Phương Dương, tôi phát hiện con người anh không những hạ lưu, vô sỉ mà còn rất gian xảo nữa!”

Tôi nghe ra giọng điệu khó kìm chế được ý cười của cô ta, quay đầu nhìn cô ta một cái, nói một cách tỉnh queo: “Tôi chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử.”

“Cũng đúng, nếu như anh là chính nhân quân tử thì thế giới này chẳng có ai là đàn ông tốt cả.”

“Khà khà, giám đốc Bạch đã gặp được đàn ông tốt chưa?”

Dường như không đoán được tôi sẽ hỏi chuyện này, Bạch Vi ngẩn người, sau đó quay đầu qua một bên, lạnh lùng nói một câu “liên quan gì đến anh”.

Tôi có phần tò mò, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô ta: “Giám đốc Bạch, không phải cô từng bị loại đàn ông cặn bã đá đấy chứ?”

“Anh mới từng bị loại đàn ông cặn bã đá ấy.”

“Hề… Tôi không thích đàn ông, tôi chỉ từng bị phụ nữ ‘rác rưởi’ đá thôi. Đúng rồi, giám đốc Bạch có bạn trai chứ? Hình như hôm ở bên ngoài trụ sở BTT, sau khi tôi ôm eo cô, không có ai chạy đến nói với tôi là cô có bạn trai.”

“Liên quan gì đến anh?”

“Vậy thì là không có rồi?” Tôi ghé sát lại, quan sát sự thay đổi nét mặt của cô ta.

Cô ta không trả lời, chỉ hếch cằm lên với vẻ ngang ngạnh, lạnh lùng hứ một tiếng.

Tôi không nhịn nổi cười: “Ha ha ha, thì ra cô không có bạn trai thật, nhưng có vẻ như không đúng cho lắm. Người ta thường nói, giai đoạn cơ thể người con gái quyến rũ, làn da tươi tắn, nét mặt rạng ngời đều là nhờ đến hơi ấm của bạn trai. Cơ thể của giám đốc Bạch nóng bỏng như vậy...”

“Cũng không đúng, tuy rằng da mặt cô trắng mịn, rạng ngời nhưng thiếu chút thần thái. Xem ra, đúng là chưa có bạn trai.”

“Chậc chậc chậc, một cô gái tuyệt đẹp như này, đúng là phí của trời!”

Cặp lông mày lá liễu của Bạch Vi dựng lên, đôi mắt to đẹp của cô ta trừng lên nhìn tôi như bắn ra lửa.

Tôi đang định nói thêm gì đó, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở lối lên cầu thang.

Avala- nhân vật chính tới rồi!

Thật ra kế hoạch của tôi rất đơn giản, lợi dụng tình cách của Tào Văn Hoài cùng với cơn thèm khát dự án khó kiềm chế của gã cộng với xu hướng tình dục đặc biệt của Avala để tạo ra mâu thuẫn giữa hai người bọn họ.

Tào Văn Hoài nhất định sẽ đến, quan trọng là Avala có tới hay không.

Nếu như Avala không có hứng thú với Tào Văn Hoài, hoặc nhận ra có điều bất thường, vậy thì kế hoạch của tôi coi như đổ bể.

May là cuối cùng Avala vẫn tới, kế hoạch của tôi xem ra thành công được hơn nửa rồi.

Ông ta mặc một chiếc áo phông trông rất trẻ trung, còn đội mũ, đeo kính, có lẽ cố ý thay đổi hình tượng bản thân vì sợ bị người khác nhận ra.

Chỉ lướt nhìn một vòng, Avala đã tìm thấy Tào Văn Hoài và đi tới đó. Tào Văn Hoài nhiệt tình, lịch sự tiếp đón.

Lúc này, Bạch Vi cũng đã nhìn thấy Avala, há miệng kinh ngạc: “Ông ấy không phải Avala sao? Sao ông ấy lại... A, tôi hiểu rồi, Phương Dương, là anh hẹn ông Avala và Tào Văn Hoài đến chỗ này đúng không?”

Tôi có phần đắc ý, mỉm cười: “Giám đốc Bạch, có phải cô hơi ngốc không, bây giờ mới nhận ra à!”

“Nhưng mà ông Avala đến rồi thì sao chứ? Bọn họ chỉ gặp nhau với tư cách bạn bè mà thôi, cho dù ông Avala có nhận hối lộ của Tào Văn Hoài, anh cũng không lấy được chứng cớ.”

Tôi có chút lúng túng, hóa ra Bạch Vi không thông minh như tôi tưởng.

Nhưng cũng có nguyên do cả, thân phận con gái như cô ta không nhìn ra được Avala là người đồng tính, không hiểu được mấu chốt của kế hoạch này.

Sau khi tôi vẫy tay ra hiệu cho cô ta lại gần thêm chút, thấp giọng nói: “Avala là người đồng tính, thích đàn ông. Mục đích tôi hẹn bọn họ đến chỗ này chính là muốn hai người nảy sinh mẫu thuẫn, như vậy chúng ta mới có cơ hội.”

”Hả?” Bạch Vi trợn tròn mắt, dường như bị thông tin đầy bất ngờ làm giật mình.

Lâu sau, cô ta bỗng thở dài một hơi: “Phương Dương, anh đúng là quá xảo quyệt!”

Tôi cười trừ, phớt lờ đối phương, lấy điện thoại, bật camera lên, quay chuẩn về phía Tào Văn Hoài và Avala ở cách đó không xa.

Cho dù bọn họ không nảy sinh hiểu lầm và mâu thuẫn, tôi cũng có thể lấy video bọn họ gặp riêng nhau ra để mượn gió bẻ măng. Bởi vì video này có thể quay được cả hành động khó coi của những người đàn ông khác, đủ để chứng minh đây là một quán bar đồng tính.

Đối mặt với Avala, Tào Văn Hoài tỏ ra rất nhiệt tình, không hề che giấu sự a dua, nịnh hót của mình. Avala lại tỏ ra rất khách sáo, có lẽ là tạm thời chưa nhìn ra được ý đồ của Tào Văn Hoài.

Hai người uống rượu, nói chuyện với nhau vừa giống như đối tác làm ăn, vừa giống như bạn bè bình thường, tạm thời không có cử chỉ nào quá thân mật.
Chương 23: Xem kịch hay

Tôi tạm thời tắt camera, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng câu được câu mất tán gẫu với Bạch Vi.

Thời gian trôi qua, khách quán bar đông dần lên, mấy người vũ công tô son, đánh phấn mắt mặc quần sịp và đi bốt cao luân phiên nhau lên sân khấu biểu diễn, đủ các thể loại đàn ông bước lên sàn nhảy, đứng ở hành lang, đều khuấy động theo điệu nhạc, bắt đầu xuất hiện các loại cảnh tượng vui chơi và khó coi.

Bạch Vi mặt đỏ chín quay mặt vào tường, không dám nhìn những bọn đàn ông trong quán bar.

Tôi bật camera điện thoại lại lần nữa, ngắm chuẩn Tào Văn Hoài và Alava.

Bọn họ đã uống không ít rượu.

Nhìn cảnh tượng chói mắt và bầu không khí thối nát trong quán bar, Tào Văn Hoài có chút lo lắng và căng thẳng, đến bây giờ chắc hẳn gã đã biết đây là nơi nào.

Không biết là do ảnh hưởng của cồn, hay là bị nhiễm bởi bầu không khí xung quanh, Alava có chút hưng phấn, bắt đầu nói nhiều hơn, nói đến lúc hưng phấn thậm chí còn khoa tay múa chân.

Điểm mấu chốt nhất là ông ta và Tào Văn Hoài vốn dĩ đang ngồi đối diện nhau, nhưng sau đó ông ta đột nhiên đứng dậy sang ngồi bên cạnh Tào Văn Hoài, còn chỉ lên những người đàn ông diêm dúa loè loẹt trên sân khấu và nói gì đó, không biết là để tiện xem biểu diễn hay là cố tình dựa sát Tào Văn Hoài.

Tào Văn Hoài tỏ ra lo lắng bất an hơn.

Không lâu sau, Alava đột nhiên ôm lấy vai Tào Văn Hoài, cười và nói điều gì đó.

Tào Văn Hoài ngây người, sau đó sắc mặt căng thẳng lắp bắp nói không nên lời.

Tôi nhịn không được chọc chọc vào cánh tay Bạch Vi, ra hiệu cho cô ta có kịch hay xem rồi.

Bạch Vi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tình cảnh đó, cô ta há hốc mồm và cũng không nói nên lời.

Lúc này, âm nhạc đột nhiên biến ảo sang tiết tấu mạnh, bầu không khí trong quán bar cũng theo đó mà phiêu lên, vô số bọn đàn ông bắt đầu lắc lư theo.

Alava ôm vai Tào Văn Hoài, muốn kéo gã lên nhảy, nhưng sắc mặt Tào Văn Hoài lại căng thẳng không nhúc nhích.

Nhìn sắc mặt của Tào Văn Hoài, Alava nhận thấy điều gì đó không đúng, thì thầm hỏi vài câu.

Sau đó, sắc mặt Alava cũng đanh lại.

Rất nhanh, Alava buông vai Tào Văn Hoài ra, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi qua đám đông chen chúc và bước nhanh xuống lầu.

Tào Văn Hoài đi theo sau không ngừng giải thích.

Tôi vội vã đứng dậy, chen qua đám đông thật nhanh, và va phải Tào Văn Hoài từ bên hông.

Tào Văn Hoài loạng choạng suýt ngã ngửa, đợi gã đứng vững, Alava đã bước xuống cầu thang rồi.

Nếu tôi ra mặt vào lúc này, có thể nhân cơ hội hung hăng sỉ nhục Tào Văn Hoài, làm cho gã mất hết mặt mũi, làm cho gã thẹn quá hoá giận, và có thể giẫm đạp lên gã để trút giận một cách sáng khoái.

Nhưng tôi không ra mặt mà tranh thủ lúc hỗn loạn để rời đi, không cho gã nhìn thấy tôi.

Nếu để gã phát hiện ra tôi ở đây, gã sẽ phản ứng lại ngay, sẽ biết là tôi cố tình hẹn gã và Alava ra ngoài để tạo ra mâu thuẫn giữa bọn họ.

Sau đó gã sẽ tìm Alava giải thích, Alava sẽ vì thế mà ghét tôi, và sau đó ...... tôi cũng không cần phải đến dự án BTT nữa.

Thế nên tôi lại phải nhịn, đợi sau khi giành được dự án rồi sẽ đi tìm Tào Văn Hoài tàn nhẫn đạp lên gã một cái, nhân lúc gã suy sụp tinh thần vì vừa để mất dự án, tôi mới ra mặt nói cho gã biết tại sao gã lại thua, rồi gửi cho gã video mà gã và Alava suýt nữa có quan hệ đồng tính, đoán chừng có thể khiến gã tức hộc máu.

Dưới sự ồn ào náo động của quán bar, lại thêm việc tôi đội tóc giả và dán râu, Tào Văn Hoài không hề nhận ra tôi, chỉ là tức điên lên chửi thề bằng tiếng anh sau lưng tôi, sau đó vội vội vàng vàng xuống lầu đuổi theo Alava.

Tôi không vội tiếp tục bám theo, mà vẫy vẫy tay với Bạch Vi, ra hiệu cho cô ta qua đây.

Bạch Vi chen giữa đám đông đi qua, không nói một lời theo tôi xuống lầu, khi bước ra khỏi quán bar, đúng lúc nhìn thấy Tào Văn Hoài vừa sốt sắng gọi điện thoại vừa leo lên chiếc xe taxi bên đường vội vã rời đi, có lẽ là vì muốn đuổi theo Alava. .

Nhìn Tào Văn Hoài lên xe rời đi phía xa, Bạch Vi đột nhiên lạnh lùng nói: “Phương Dương, tôi thực sự không thích thủ đoạn bỉ ổi làm tổn thương ông Alava này của anh, điều này làm tôi cảm thấy có lỗi với ông ta, có lẽ tôi nên đến gặp ông ta và giải thích rõ ràng chuyện này, đồng thời chủ động rút lui khỏi cuộc cạnh tranh dự án này.”

Tôi ngớ người, sau đó không nhịn được mà chửi đổng: “Cô bị bệnh à? Bố mày đã rất vất vả để dựng nên màn kịch này, mọi việc đã sắp xong rồi, bây giờ cô nói với bố mày muốn rút lui ư?”

“Bởi vì thủ đoạn của anh quá đê tiện bỉ ổi, sẽ khiến tôi có cảm giác thắng không vẻ vang.”

“Ha ha, cô đúng là bị bệnh, bố mày rõ ràng đã thuyết phục được Alava và các lãnh đạo cấp cao khác của BTT, Tào Văn Hoài lôi đâu ra một thằng chó má Bansha, thủ đoạn của gã thì không bỉ ổi à? Nếu không phải gã dở trò sau lưng, tôi có cần phải tốn sức như vậy không? Hơn nữa, cô cho rằng Alava không nhìn ra thủ đoạn của Tào Văn Hoài ư? Không nhìn ra lai lịch của đám người Bansha ư? Chút thủ đoạn của Tào Văn Hoài, chỉ cần có tí đầu óc là có thể nhìn ra, huống hồ là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn như Alava, người ta thông minh hơn cô rất nhiều đấy.”

“Ông ta tại sao rõ ràng đã biết mà còn giả vờ hồ đồ không vạch trần? Còn không phải là vì chút mặt mũi đó sao, Bansha mò tới trụ sở BTT doạ dẫm ông ta, ông ta cảm thấy quá bẽ mặt, cứ vậy mà gió chiều nào theo chiều nấy giận cá chém thớt, ông ta làm như vậy, có từng để ý đến cảm nhận của chúng ta không? Loại đức hạnh này có thể cao thượng đến đâu? Huống hồ, tôi sao mà làm tổn thương ông ta? Không phải chỉ là muốn tán tỉnh một thằng đàn ông mà tán không đổ thôi sao?”

Bạch Vi còn muốn phản bác lại tôi, nhưng dường như tìm không ra lý do gì để phản bác, đành phải xịu mặt chẳng nói câu nào.

Tôi vẫy tay bắt một chiếc taxi, mở cửa và nói: “Về khách sạn rồi nói.”

Bạch Vi do dự chốc lát, cuối cùng cũng leo lên taxi.

Im lặng không nói chuyện suốt cả quãng đường, sau khi về đến tầng trệt khách sạn, tôi mở cửa phòng trước, chỉ vào phòng của mình và nói: “Vào trong rồi nói.”

Bạch Vi không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: “Không cần thiết, có vấn đề gì cứ nói rõ ở đây là được.”

“Được, vậy cô nghe cho rõ đây.”

Tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình một chút và nói: “Ngày mai, cô tiếp tục theo dõi động tĩnh của Tào Văn Hoài, và cả tin tức nội bộ của BTT, nếu có thay đổi đặc biệt gì, phải nhanh chóng phản hồi cho tôi. Còn nữa, chiều mai cô dẫn tổ dự án đến BTT, đàm phán một lần nữa với Alava và các lãnh đạo cấp cao khác, nếu không có gì thay đổi, Alava sẽ quyết định ký hợp đồng lại với chúng ta.”

“Nhớ kỹ buổi chiều hẵng đi, còn việc làm sao mới có thể gặp được Alava và các lãnh đạo cấp cao khác, đó là việc của cô, nên đàm phán như thế nào cũng là việc của cô, ngày kia là lễ hội té nước, vì vậy ngày mai nhất định phải xác định luôn, nếu ngay cả điều này còn làm không xong, vậy thì chức vụ giám đốc kinh doanh của cô để tôi làm cho rồi. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ không đi cùng cô, kể cả khi thương lượng chi tiết hợp đồng sau này, tôi cũng sẽ không xuất hiện nữa, vì có khả năng sẽ dẫn tới sự khó xử cho cả hai bên.”

Bạch Vi vẫn xịu mặt như cũ, mặt không cảm xúc nói một câu: “Sao tôi lại phải nghe theo anh?”

“Cô có thể không nghe theo, nhưng tôi dám chắc rằng, cô sẽ vì thế mà hối hận.” Tôi cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Bạch Vi khẽ cau mày, hơi nâng cằm, ánh mắt càng lúc càng lạnh, như muốn dùng khí thế đè ép tôi.

Tôi khinh thường lắc đầu và nói: “Đừng dùng chiêu này với tôi, tôi cũng không phí lời với cô, cô chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải giành được dự án này, nếu không cô sẽ hối hận,cô nên hiểu cách làm người của tôi và biết thủ đoạn của tôi.”

Nói xong, tôi không thèm quan tâm cô ta nữa, quay lưng bước vào phòng của mình

“Anh muốn giành được dự án như vậy, là bởi vì Lâm Lạc Thủy sao?” Bạch Vi đột nhiên lạnh lùng nói một câu.
Chương 24: Chỉ là muốn ngủ với cô mà thôi

Tôi dừng lại, quay người.

Bạch Vi tỏ vẻ mỉa mai, cười và nói:

“Bởi vì Lâm Lạc Thủy đá anh, đến với Tào Văn Hoài, bởi vì nhìn thấy cô ấy sống rất tốt, nhìn thấy Tào Văn Hoài có tiền có sự nghiệp, cho nên anh tức giận, anh ganh tỵ, trong lòng anh không thoải mái, anh muốn giành được dự án này để chứng minh bản thân, trả thù bọn họ, châm chọc bọn họ, tôi nói không sai chứ?”

Tôi không kìm chế được, bước đến trước mặt cô ta, đưa tay lên, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta.

Sắc mặt Bạch Vi vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm lấy cổ tay của tôi muốn bẻ gãy tay tôi.

“Đừng động đậy." Tay tôi vừa dùng sức.

Cô ta liền đau đến mức kêu “a” lên một tiếng, lúc này mới không dám ngọ nguậy nữa, những vẫn tức giận trừng mắt nhìn tôi như cũ.

Tôi sáp đến trước mặt cô ta và nói: “Giám đốc Bạch, đừng tự cho là đúng như vậy, luôn cho rằng mình có thể nhìn thấu người khác, tôi không phức tạp như cô nghĩ đâu, tôi chỉ là muốn ngủ với cô mà thôi.”

Nói xong, tôi đột nhiên hôn lên đôi môi cô ta, cạy miệng của cô ta một cách thô lỗ.

Cô ta cứng đờ.

Trước khi cô ta kịp phản ứng, tôi đã buông cô ta ra, cười khẩy một tiếng với cô ta, rồi quay lưng bước vào phòng.

Mặc kệ tiếng chửi rủa đầy giận dữ của cô ta, đóng chặt cửa, bước vào trong phòng ngồi trên ghế, tôi rút điếu thuốc ra châm lửa, rồi hung hăng rít một hơi.

Khói thuốc nồng đậm nhanh chóng che lấp dư vị của cô ta trong miệng.

Đã bị cô ta nhìn thấu rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Chuyện giữa tôi và Lâm Lạc Thủy...... liên quan đếch gì đến cô ta?

Không sai, tôi chỉ là muốn ngủ với cô ta mà thôi.

Môi của cô ta rất mềm, ngực rất lớn, eo rất thon, mông cũng rất cong rất tròn, ngủ với cô ta nhất định sẽ rất đã.

Tôi chuyển sự chú ý của mình sang Bạch Vi, nhớ lại những bộ phận trên người cô ta mà tôi đã chạm vào, nhớ lại cảnh mình đè cô ta vào tường ......

Dần dần, trong lòng tôi có chút bồn chồn, trong đầu toàn là hình ảnh của cô ta không xua tan được.

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra mình thật sự rất muốn ngủ với cô ta.

“Mẹ kiếp.” Tôi nhịn không được chửi một câu, sau đó bật tivi để chuyển sự chú ý.

Lúc nãy lại cưỡng hôn cô ta, cô ta sẽ không báo cảnh sát chứ?

Trên hành lang có camera, nhất định đã quay lại cảnh tôi cưỡng hôn cô ta, ở Xiêng La, loại hành vi quấy rối tình dục này có thể sẽ phải ngồi tù.

Nếu cô ta lại đưa bố mày vào tù, bố mày sẽ không tha cho cô ta, bất cứ giá nào cũng phải trừng trị chết cô ta.

Tôi đứng dậy đi tắm một cái, muốn xua đi cảm giác bồn chồn và bứt rứt không thể giải thích được, sau đó nằm vật ra giường xem tivi.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã hơn một tiếng trôi qua kể từ khi tôi cưỡng hôn cô ta, không có cảnh sát xuất hiện, lúc này tôi mới yên tâm, sau đó bất giác ngủ thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, tôi gửi hai đoạn video về cuộc nói chuyện giữa mình với Bansha và buổi gặp mặt thanh toán tiền giữa Tào Văn Hoài và Bansha cho Shadi và Alava qua điện thoại di động, có chèn chữ, giải thích về việc Tào Văn Hoài mua chuộc Bansha, cố tình đến BTT để đe dọa nhóm người Alava, đồng thời bôi nhọ tôi như thế nào.

Mục đích rất đơn giản, nhân lúc Alava và Tào Văn Hoài vừa xảy ra hiểu lầm rạn nứt quan hệ, thanh minh cho bản thân và dội lại nước bẩn lên người Tào Văn Hoài.

Sau khi quan hệ đồng tính thất bại, Alava nhất định không muốn gặp lại Tào Văn Hoài, thứ nhất là lầm tưởng Tào Văn Hoài đùa giỡn ông ta nên tức giận; thứ hai là cả hai sẽ ngượng ngùng khi gặp nhau, sẽ nhớ đến những điều không dám nhớ lại và không muốn nhớ lại.

Lúc này, tôi gửi bằng chứng là cho Alava một lối thoát tâm lý, ông ta sẽ theo lối thoát này, loại trừ Maddie Kerr của Tào Văn Hoài, thậm chí sẽ không gặp Tào Văn Hoài nữa, mà chọn công ty khác để hợp tác.

Nhưng hiện tại, công ty Ấn Quốc và Silicon Valley cũng đã đi rồi, đối tác mà Alava có thể lựa chọn, chỉ còn lại phần mềm Trí Văn.

Vì vậy, cho dù ông ta đoán được là tôi đang giở trò, đoán được là tôi gây nên hiểu lầm giữa ông ta và Tào Văn Hoài, ông ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, chỉ cần tôi không xuất hiện, sẽ không làm ông ta cảm thấy mất tự nhiên, ông ta sẽ chọn phần mềm Trí Văn.

Còn việc Alava nên giải thích với những người khác trong công ty như thế nào, thì không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng đã đưa bằng chứng cho ông ta rồi, ông ta có thể công bố đoạn video giao dịch giữa Tào Văn Hoài và Bansha, khiến cho những người khác của BTT tâm phục khẩu phục, tránh cho người khác đoán mò liệu có gì mờ ám bên trong không.

Nhưng, nếu Alava vẫn kiên quyết chọn ký hợp đồng với Tào Văn Hoài, tôi đành phải nhẫn tâm gửi cho ông ta đoạn video giữa ông ta và Tào Văn Hoài trong quán bar dành cho đồng tính nam, để uy hiếp ông ta.

Cho dù dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng không để Tào Văn Hoài dành được dự án này.

Sau khi tôi gửi video của Tào Văn Hoài và Bansha cho Shadi và Alava, không lâu sau Shadi gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi làm sao có được video đó, hỏi tôi có muốn công bố ra ngoài không.

Tôi kêu anh ta khoan hẵng công bố, chỉ là muốn lưu một bản ở chỗ anh ta mà thôi, khi cần thiết mới để anh ta công bố ra ngoài.

Nhưng Alava không gọi điện thoại cho tôi, và cũng không trả lời tin nhắn.

Tôi không quan tâm, đi ra ngoài ăn sáng xong, rảnh rỗi không có việc gì, lang thang không mục đích trên đường phố Chiêng May.

Hơn chín giờ sáng, Bạch Vi gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng Tào Văn Hoài đã đến BTT, nhưng Alava từ chối gặp gã. Tào Văn Hoài không vì thế mà bỏ đi, tiếp tục đợi.

Tôi đã yên tâm, Bạch Vi không chủ động rút lui khỏi cuộc cạnh tranh, không ngu ngốc tới mức đó, mà Alava không chịu gặp Tào Văn Hoài, chứng minh Tào Văn Hoài đã bị loại.

Hơn mười giờ, trong tin nhắn mà Bạch Vi gửi đến nói rằng có người của BTT ra mặt khéo léo khuyên nhủ Tào Văn Hoài rời đi.

Hơn mười một giờ, Bạch Vi nói rằng cô ta đã giành được cơ hội gặp mặt và đàm phán với Alava, thời gian đã được ấn định vào buổi chiều.

Shadi cũng gọi điện thoại cho tôi, vui mừng báo với tôi rằng Alava lại đổi ý, muốn ký hợp đồng với phần mềm Trí Văn chúng tôi, hơn nữa để tranh thủ thời gian, cũng như tránh xuất hiện thay đổi giữa chừng, rất có thể trong chiều nay Alava sẽ ký trước một phần ý định hợp tác với Bạch Vi.

Mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Tiếp theo, là đợi ký kết hợp đồng, sau đó là lúc tìm gặp Tào Văn Hoài.

Buổi chiều cùng ngày, Bạch Vi dẫn người của tổ dự án đến BTT, và đã hoàn thiện các điều khoản chung của hợp đồng với Alava, đồng thời đã suôn sẻ ký một phần văn bản ý định hợp tác bước đầu.

Văn bản này mặc dù không đảm bảo chắc chắn, nhưng cũng xem như là một viên thuốc an thần, đủ để tỏ rõ quyết tâm muốn hợp tác với phần mềm Trí Văn của BTT, hai bên sẽ hoàn thiện mọi chi tiết hợp đồng trong vòng ba ngày làm việc sau lễ hội té nước, sau đó sẽ ký hợp đồng chính thức.

Sau khi nhận được tin nhắn từ Bạch Vi, và lần nữa xác nhận đã ký văn bản ý định hợp tác, tôi bắt taxi, đến khách sạn nơi Tào Văn Hoài và Lâm Lạc Thủy đang ở.

Theo tin tức của Bạch Vi, người của Maddie Kerr bao gồm cả Tào Văn Hoài đều ở trong khách sạn cả buổi chiều, hình như đang họp.

Đến lúc này, Tào Văn Hoài có lẽ đã biết vấn đề nằm ở đâu, gã không có ngu, bên trong nội bộ BTT cũng nhất định có tai mắt, có thể đã biết tôi lén quay video và gửi cho Alava, thậm chí có thể còn biết là tôi đã hẹn gã và Alava đến quán bar dành cho người đồng tính nam rồi gây ra hiểu lầm.

Nhưng cho dù gã biết thì đã làm sao? Alava đã không muốn gặp gã nữa, gã đã bị loại, Bạch Vi đã giành được văn bản ý định hợp tác.

Tôi không lên lầu tìm bọn họ, mà ngồi ở đại sảnh khách sạn lặng lẽ chờ đợi.

Lúc chập tối, Tào Văn Hoài xuất hiện cùng Lâm Lạc Thủy và những người khác của Maddie Kerr, hình như chuẩn bị đi ăn tối.

Dường như tâm trạng của Tào Văn Hoài rất không tốt, bước nhanh ra khỏi thang máy không nói một lời, khi nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Lâm Lạc Thủy đứng bên cạnh gã cũng sững lại một hồi, rất nhanh khôi phục sắc mặt phức tạp cúi đầu không dám nhìn tôi.
Chương 25: Nói móc nói mỉa

“Phó tổng giám đốc Tào, anh đang đưa cấp dưới đi ăn mừng sao?” Tôi cười nhạt, vẫy tay với Tào Văn Hoài.

Trong mắt Tào Văn Hoài lóe lên một tia hằn học: “Phương Dương, có phải mày làm không?”

“Tôi không rõ phó tổng giám đốc Tào đang nói đến chuyện gì?” Tôi xòe hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội。

Tào Văn Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Video tao và Bansha gặp nhau là do mày quay đúng không? Còn nữa, tao và Avala gặp nhau cũng là do mày sắp xếp cả, đúng chứ?”

Tôi phải gật gật đầu tán thưởng: “Phó tổng giám đốc Tào giỏi lắm, cho dù là sau đó mới biết rõ, nhưng cũng thông minh hơn người rồi.”

Vẻ mặt Tào Văn Hoài trở nên hung dữ: “Được! Thì ra đúng là mày! Độc đấy, hiểm đấy nhưng mày có từng nghĩ...”

“Tôi đã từng nghĩ đến việc đắc tội với phó tổng giám đốc Tào sẽ có hậu quả ra sao, đúng không? Mấy ngày trước phó tổng giám đốc Tào đã nói câu này với tôi rồi.” Tôi tiếp lời gã, mỉm cười nói.

“Mày...” Sắc mặt Tào Văn Hoài tái xanh cả đi.

“Phó tổng giám đốc Tào còn nói, tôi nhớ phó tổng phó tổng giám đốc Tào còn nói ‘người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu lại tao được? Đúng chứ?”

Nói rồi, tôi cười nheo mắt nhìn Lâm Lạc Thủy đang cúi đầu đứng bên cạnh Tào Văn Hoài.

“À, phải rồi, tối hôm qua, khi phó tổng giám đốc Tào đưa người đi ăn mừng đã nói gì ý nhỉ! Hình như là cái gì mà tôi còn non và xanh ấy. Khi đó, lời nói của phó tổng giám đốc Tào hơi trẻ con, tôi không để trong lòng nên không nhớ rõ cho lắm, thành thật xin lỗi.”

Tào Văn Hoài không nói gì, chỉ cắn chặt khớp hàm, trán nổi cả gân xanh, nhìn tôi chằm chằm.

“Ha ha ha.” Tôi lắc đầu cười: “Phó tổng giám đốc Tào, còn một chuyện chưa nói với anh, sở dĩ Bansha đi tìm anh để đòi thêm một khoản tiền là do tôi giật dây đấy. Đúng rồi, sau đó anh cho ông ta bao nhiêu? Hai triệu baht hay ba triệu? Đổi sang tệ chắc cũng cả triệu đấy nhỉ? Đầu tư nhiều đến vậy mà cuối cùng chẳng vét được cái gì, có vẻ như phó tổng giám đốc Tào lỗ to rồi. Có điều, phó tổng giám đốc Tào không cần quá để tâm, chỉ là tiền thôi mà, đừng tức giận mà hại đến sức khỏe.”

“Phương Dương, đủ rồi.” Lâm Lạc Thủy đứng ở một bên bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

Tôi hơi sững người. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy, trong lòng bỗng dấy lên một trận đau nhói.

Bởi vì trước giờ tôi chưa từng thấy cô ấy tỏ thái độ này đối với tôi. Thái độ lạnh lùng, chán ghét, thậm chí là căm thù khiến tôi đột nhiên nhận ra được khoảng cách giữa tôi và cô ấy không phải là xa, mà là kẻ thù thuộc hai thế giới khác nhau.

Cô ấy căm ghét tôi.

Vì bảo vệ một người đàn ông khác mà cô ấy lựa chọn trở thành kẻ thù với tôi.

Chúng tôi từng yêu thương nhau, từng khắc cốt ghi tâm, từng thề non hẹn biển, cảnh tượng ấy tựa như mới hôm qua.

Nhưng hôm nay, cô ấy đứng ở bên một người đàn ông khác, căm ghét tôi, hận thù tôi...

Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất, khiến tôi muốn chửi thề nhất là tim tôi vẫn đau.

Tôi lại có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu, tự cười châm chọc mình.

“Được thôi, đủ rồi.” Tôi nhún vai, cười nói.

Vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy vẫn lạnh như băng: “Anh thắng rồi, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chúng tôi? Mong anh đừng có đến nói móc nói mỉa nữa, nó chỉ khiến tôi càng coi thường anh thôi.”

“Ha, ha ha ha... Thì ra cô vẫn luôn coi thường tôi.” Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu cười lớn.

“Cũng đúng, tôi là một thằng tù nhân phải đi cải tạo, sao cô có thể coi trọng tôi được. Trước đây chắc là cô bị che mất lương tâm, hoặc nói thẳng là con mắt chó của cô bị mù.”

“Nhưng cô muốn nhắc đến móc mỉa, hờ hờ, tại sao khi Tào Văn Hoài nói móc mỉa tôi, cô không lên tiếng? Hôm qua ở trong nhà hàng, còn có hai hôm mấy người ở dưới sảnh khách sạn chỗ tôi, khi ấy hắn ta nói gì với tôi? Hắn ta nói đến cả người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu được với tao?”

Tôi cố ý nhấn mạnh hai câu cuối cùng, vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc Thủy.

Vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy khi đỏ khi trắng, dường như không tìm được lý do và lời lẽ nào để phản bác lại tôi. Cuối cùng tự cười châm chọc bản thân, sau đấy cúi đầu không nói gì.

Có vẻ như Tào Văn Hoài đứng bên cạnh không xem tiếp được nữa, tiến một bước đứng chắn ngang trước mặt Lâm Lạc Thủy, nghiến răng nói: “Phương Dương, có gì thì mày nhằm vào tao, ức hiếp một người phụ nữ thì là loại đàn ông gì chứ?”

“Ha ha.” Tôi cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước hai bước, đứng đối diện với Tào Văn Hoài, nói:

“Phó tổng giám đốc Tào, sao anh đấu được với tôi? Trong tay tôi còn có video anh gặp mặt người đàn ông khác ở quán bar dành cho người đồng tính. Nếu như tôi về nước rồi tuồn ra ngoài, anh sẽ ra sao? Sao anh đấu lại tôi nhỉ.”

Sắc mặt Tào Văn Hoài tái mét, nắm chặt tay thành nắm đấm, định xông tới.

Lâm Lạc Thủy vội vã kéo hắn ta lại, khổ sở khuyên bảo.

“Hờ, tao khuyên mày đừng có ra tay, nếu không tao có thể đánh mày phọt c*t ra đấy.”

Dứt lời, tôi cười nhạt một tiếng, quay người đi ra khỏi khách sạn.

Tào Văn Hoài không đuổi theo, hắn ta không có gan đánh nhau với tôi.

Lâm Lạc Thủy cũng không đuổi theo, cô ta không có bất kỳ lý do nào để đuổi theo.

Tôi đi ra khỏi khách sạn, không bắt xe mà lấy thuốc lá ra rồi châm lửa, chậm rãi đi loanh quanh trên phố.

Chuyện khiến người ta buồn nhất là người mình quan tâm lại ghét mình, thậm chí căm hận mình.

Điều đó khiến tôi cảm thấy mình rất nực cười, rất thảm hại.

Tôi không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận bản thân vẫn còn để tâm đến Lâm Lạc Thủy.

Đây là điều không thể chối cãi, cũng rất muốn chửi thề.

Tôi muốn thoát khỏi sự thật này.

Hoặc là tìm một người phụ nữ khác để phân tán sự chú ý của tôi, ví dụ như phố đèn đỏ của Xiêng La, mấy em xinh tươi ở quán bar, nhưng những thứ như HIV và người chuyển giới nữ quả thực quá đáng sợ.

Hay là tìm một người phụ nữ đáng tin tưởng để yêu đương, tốt nhất là kiểu ngực nở, mông to, mặt đẹp, ví dụ như Bạch Vi.

Cái này không được. Yêu đương với kiểu con gái tự cho mình là cao quý như Bạch Vi đúng là rước tội vào người. Huống chi tôi với cô ta như nước với lửa, đều hận không thể xé nát miệng nhau ra, yêu đương cái nỗi gì.

Vả lại, tôi không có ý định ở lại Phần mềm Trí Văn. Tham gia dự án của BTT, chỉ vì muốn chứng minh cho Lâm Lạc Thủy thấy, tiện thể lấy một khoản tiền hoa hồng của dự án, góp để trả cho Lâm Lạc Thủy.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một cảm giác mất mát vô cùng mãnh liệt, trong lòng như bị lấy đi một cái gì đó, trống trải, không có gì cả.

Những khúc mắc với Bạch Vi đã buộc tôi phải đi thẳng tới Xiêng La, Lâm Lạc Thủy là động lực để tôi tham dự vào dự án BTT, nhưng bây giờ, cả hai chuyện này đều đã được giải quyết rồi.

Tôi giống như người mất đi mục tiêu cuộc đời vậy, mất đi mục đích sống, mờ mịt, không biết mình nên làm gì.

Không biết nên đi đâu!

Tương lai của tôi sẽ ra sao?

Tôi thấy rất mờ mịt, cứ đi trên con đường lạ lẫm đầy mơ hồ, đi mãi.

Trong lúc vô thức tôi đã quay trở lại khách sạn, cảm giác có chút mệt mỏi, sau đó ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa ở sảnh khách.

Không lâu sau, Bạch Vi đưa những người trong tổ dự án trở về khách sạn, kèm theo đó là những giọng cười nói vui vẻ. Một nhóm người vừa cười vừa nói vui vẻ, phấn chấn.

Khi đi qua khu nghỉ ngơi, tôi ngửi thấy mùi rượu tỏa ra ở trên cơ thể mấy người đàn ông. Trông bộ dạng chắc là vừa mới đi ăn về, có vẻ là ăn mừng.

Tuy nhiên lại không có phần của tôi.

Bạch Vi nhìn thấy tôi, dừng bước, những người khác cũng dừng lại theo, nhìn tôi đang ngồi chán chường ở trên ghế sofa.

“Giám đốc Bạch, ngồi với tôi một lát đi.” Tôi vẫy tay với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK