• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Hai cây

Con mãng xà khổng lồ là khắc tinh của chúng tôi, nhưng trùng hợp một cách kỳ lạ là nơi phát huy sở trường của nó lại mọc lên một cây cỏ Long Diên. Mà loại cỏ Long Diên này lại khiến nó phải hết sức dè chừng.

“Nếu vậy, chúng ta sẽ cần rất nhiều cỏ Long Diên đó”.

Hồ Kiếm nói khẽ.

“Không, dù có nhiều cỏ Long Diên đến mấy cũng không thể đủ cho chúng ta bôi khắp người được. Cách duy nhất có thể khiến chúng ta có cơ hội sống sót là bôi từng chút chất lỏng của cỏ Long Diên vào tay. Nếu con mãng xà khổng lồ tập kích chúng ta, những người khác mau chóng giúp đỡ để nó buông ra, sau đó…”

Tôi nhìn xuống phần rễ chôn sâu dưới đất của cỏ Long Diên: “Hồ Kiếm, anh nói quả của cỏ Long Diên rất độc phải không? Không biết mười con voi châu Phi và con mãng xà khổng lồ này mà đấu với nhau thì bên nào thắng nhỉ?”

Tôi vừa nói xong, Bạch Vi đã đứng lên khẳng định tính khả thi của cách này: “Đúng vậy. Đêm qua, con mãng xà khổng lồ đã phát hiện ra chúng ta. Vừa hay lúc nó tập kích Phương Dương, trên người anh ấy vô tình lại dính một ít chất lỏng nên mới thoát được một kiếp nạn. Nhưng nếu hôm nay, nó lại đến tiếp thì phải làm sao? Chỉ dựa vào sức lực của chúng ta thì không thể nào chống đỡ được. Mọi người nhớ lại con mãng xà khổng lồ bơi lội trong hồ nước mà chúng ta nhìn thấy hôm qua đi”.

Triệu Thư Hằng cũng nói: “Không sai, tôi cũng thấy lạ. Tại sao tối qua, con mãng xà khổng lồ chui vào hang của chúng ta rồi, lại không lập tức tấn công ngay. Có lẽ nó đã cảm nhận được sự tồn tại của cỏ Long Diên nên mới chần chừ, về sau bị dính chất độc của cỏ Long Diên, nên mới mới phải rút lui”.

Đến bây giờ, mọi điều nghi hoặc đều đã được giải thích rõ ràng, mọi người cũng không còn do dự nữa, tôi hỏi: “Hồ Kiếm, anh có biết đào cây này lên xong phải chú ý gì không? Ví dụ như chỉ có thể đựng trong hộp gỗ chẳng hạn”.

Hồ Kiếm cười đáp: “Phương Dương, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, nó có phải là quả nhân sâm đâu. Tôi cũng vừa nói rồi đấy thôi, cỏ Long Diên nhìn như một cây cỏ, nhưng thật ra là một cái cây không thể lớn, phần quả ở dưới rễ chỉ cần không chạm vào nước thì hoàn toàn không có chất độc”.

Tôi gật đầu nói: “Nếu vậy thì chúng ta nhổ cây cỏ Long Diên này lên trước, rồi dành thời gian còn lại của ngày hôm nay để đi tìm kiếm xung quanh đây. Theo lý mà nói, con mãng xà khổng lồ thường xuyên hoạt động ở khu vực này, nếu chỉ có một cây này mọc lên thì mới là chuyện lạ”.

Nghe tôi nói vậy, lần này không ai phản đối nữa. Hồ Kiếm dùng cái thương gỗ đào một vòng dưới đất, cỏ Long Diên và cả bùn đất đều bị nhổ lên. Nhìn từ dưới lên trên, chúng tôi lờ mờ có thể nhìn thấy một loại quả màu đỏ hồng bắt mắt.

Cỏ Long Diên chỉ có một quả, nhưng tôi thấy một quả là đủ rồi.

Trước khi tiếp tục đi tìm, tôi liếc nhìn qua bụi cây. Nhưng trong hồ nước bây giờ đã không còn bóng dáng của con mãng xà khổng lồ nữa, tôi thầm nâng cao cảnh giác.

Nhưng để không làm mấy cô gái sợ hãi, tôi không nói chuyện này cho họ biết, mà chỉ bảo họ hãy chú ý cẩn thận. Triệu Thư Hằng liếc nhìn tôi, lập tức hiểu ý tôi ngay.

Cỏ bốn lá là loại cây có lá chia làm bốn phiến, Hồ Kiếm đã tìm thấy một cây hoàn chỉnh, không hề có dấu hiệu bị hư hại nào. Nhưng rõ ràng trên người tôi có dính chất của cỏ Long Diên, điều này có nghĩa là xung quanh đây có ít nhất một cây cỏ Long Diên, hơn nữa phần lá đã bị tôi vô ý làm dập nát.

Đầu tiên, chúng tôi ngắt lá của cỏ Long Diên này xuống, để đảm bảo an toàn cho năm cô gái, hay nói cách khác là bốn cô gái và một cô bé, chúng tôi chia hết bốn phiến lá cho bọn họ.

Hồ Kiếm, Triệu Thư Hằng đương nhiên không phản đối.

Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha thì càng cảm động hơn, suýt nữa bổ nhào tới đòi cưỡng hôn tôi. May sao bị tôi phát hiện ra ý đồ trước nên cản lại, không thì đúng là hậu quả khó lường.
Chương 477: Làm xong thí nghiệm rồi qua sông

Vì đã có mục tiêu nên chúng tôi có động lực hơn hẳn, thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Khi chúng tôi ý thức được bụng mình đang đói cồn cào thì chắc cũng phải một, hai giờ chiều rồi.

Vì đang là ban ngày, nên chúng tôi không dám đốt lửa nướng thịt, đành phải ăn ít thịt khô. May là trước đó, tay nghề làm món thịt khô của chúng tôi không đến nỗi nào, vì thế mùi vị cũng khá ngon.

Ăn no xong, chúng tôi lại tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng sau một tiếng đồng hồ, Phùng Kha mừng rỡ hô lên, chúng tôi vội vàng chạy tới.

Chỉ thấy trước mặt cô ả có một cái cây nhỏ xanh mướt, cây có ba lá, nói chính xác là ba lá rưỡi đang lung lay trước gió.

Chúng tôi đều thấy hơi kích động, Bạch Vi cũng ngạc nhiên nói: “Mọi người xem này, cây cỏ Long Diên này có một chiếc lá bị dập mất một nửa, chắc là cây mà hôm qua Phương Dương sơ ý dính phải đấy”.

Tôi vội vàng đối chiếu vị trí một lúc, vì cây cỏ Long Diên sinh trưởng ở bên ngoài hang động và cao hơn mặt đất một chút, nhưng lại không vượt qua quá nhiều, vừa hay cây này lại chạm tới eo tôi. Song theo những gì mà tôi nhớ thì lúc đi đường, nếu tay tôi đang ôm củi thì vừa vặn sẽ đụng phải cây cỏ Long Diên này.

Tôi không kìm được vui sướng ôm chầm lấy Bạch Vi, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng, có phần oán trách nhìn tôi, nhưng lại có vẻ như say đắm.

Không biết Phùng Kha đã lặng lẽ chạy tới phía sau tôi từ lúc nào, cô ả nói một cách sâu xa: “Haizz, đúng là vô phúc thật. Cứ tưởng tìm được cây cỏ Long Diên rồi sẽ có cơ hội, ai dè…”

Cô ả bày ra vẻ mặt như oán phụ, còn ưỡn ngực với tôi. Cô ả cố tình bày ra tư thế khiêu gợi như thế, có người đàn ông nào chịu nổi chứ, tôi không khỏi nuốt nước miếng.

Nhưng suy nghĩ lại thấy Bạch Vi còn đang ở bên cạnh, nên tôi vội vàng quay đi, nói: “Phùng Kha, lần này cũng cảm ơn cô. Chúng ta có hai cây cỏ Long Diên này rồi thì nhất định sẽ qua sông thuận lợi”.

Phùng Kha không nói gì, Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên giơ tay xin có ý kiến: “Khoan, Phương Dương, tìm được cỏ Long Diên rồi, chúng ta không kiếm mấy con vật để thử nghiệm trước đã à? Cứ mạo hiểm qua sông như vậy, có phải là lỗ mãng quá không?”

Tôi bảo Hồ Kiếm đào cây cỏ Long Diên này lên, rồi cười khổ nói: “Cô xem đi, chúng ta có tất cả là tám người, nhưng chỉ có bảy phiến lá thôi. Nếu còn tìm động vật để thử trước, chắc sẽ không đủ dùng mất”.

Thấy Hàn Mỹ Kỳ còn định nói gì đó, tôi nói tiếp: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô định bảo chúng ta có thể chờ thêm vài ngày, tìm tiếp mấy cây cỏ Long Diên nữa, làm thí nghiệm xong rồi mới qua sông đúng không?”

Hàn Mỹ Kỳ ngây ngô gật đầu, tôi thở dài một hơi, ngửa cổ lên trời nói: “Lẽ nào mọi người không phát hiện hôm qua là ngày giao mùa đông xuân, hôm nay đã bước vào mùa đông rồi sao? Nếu chờ thêm vài ngày nữa, khéo con hổ răng kiếm sẽ về đây đấy!”

Tôi thật sự thấy lo lắng, tôi cũng từng nghĩ như Hàn Mỹ Kỳ. Nhưng thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, chuyện đã đến nước này đã là trời giúp chúng tôi rồi. Nếu còn chần chừ thêm mấy ngày nữa, chậm thì có biến, đến lúc đó thì đừng hòng ai thoát được.

Các con thú dữ cỡ lớn có tập tính cố định, ví dụ như hổ răng kiếm, nó quen sống ở nơi khá lạnh. Vì hôm qua là ngày giao mùa đông xuân, nên nó sống ở đâu cũng vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, mùa đông đã đến. Nếu chúng tôi tiếp tục lề mề, không biết khi nào con hổ răng kiếm sẽ lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Hơn nữa đến lúc ấy, không biết khẩu súng săn trong tay tôi còn có tác dụng hay không nữa.

Tôi chỉ còn lại bảy viên đạn, lực uy hiếp gần như không còn đủ nữa.

Điều quan trọng hơn nữa là các con động vật cỡ lớn dưỡng thương rất nhanh, đặc biệt là trong tình trạng đầy đủ thức ăn, vết thương ở mắt chắc không ảnh hưởng gì tới việc săn mồi của con hổ răng kiếm.

Huống hồ hòn đảo này còn rất dị, dù nói bây giờ con hổ răng kiếm xuất hiện trước mặt chúng tôi một cách lành lặn thì tôi cũng không hề thấy lạ.
Chương 478: Tập kích lần nữa

Tôi nói suy nghĩ của mình cho mọi người nghe, dứt khoát để họ tự quyết định. Trên hòn đảo này không biết còn bao nhiêu Cỏ Long Diên, nhưng hình như cũng không ít.

Chỉ cần chúng tôi cố gắng tìm được một cây thật nhanh trong thời gian tới, để làm thí nghiệm là có thể biết ngay cỏ Long Diên rốt cuộc có tác dụng với mãng xà khổng lồ hay không.

Nếu chỉ cần một ngày, chúng tôi ắt hẳn vẫn có thể sống trong an toàn, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ nếu chúng tôi thật sự quyết định ở lại, tối đến mãng xà khổng lồ lại tập kích thì phải làm sao.

Mỗi người một câu bàn bạc một lúc lâu, nhưng vẫn không đưa ra được cách nào hợp lý. Hàn Mỹ Kỳ và Tiền Lệ Lệ thì ủng hộ cách nào ổn thỏa một chút.

Nếu chúng tôi đã đi đến đây và cũng đã sắp thành công rồi, mà lại không cẩn thận để mắc sai lầm thì chưa nói đến những khổ cực trước đó thành công cốc, còn khiến mọi người rơi vào nguy hiểm.

Phùng Kha lại kiên quyết tin tưởng tôi, cho rằng chúng tôi không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa. Nếu chúng tôi tiếp tục nán lại đây, tối đến mãng xà khổng lồ tập kích, tình cảnh của mọi người sẽ vô cùng khó khăn.

Cho dù đến lúc đó, chúng tôi phản ứng nhanh lẹ, sử dụng cỏ Long Diên đuổi mãng xà khổng lồ đi, nhưng như vậy cũng có nghĩa là ngày tiếp theo chúng tôi sẽ cần đến càng nhiều cỏ Long Diên hơn nữa, như vậy thì biết bao nhiêu cho đủ.

Những người khác bao gồm tôi đều không nói gì. Lúc này, ba cô gái đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, tức giận bĩu môi, mỗi người mỗi ý không ai chịu nhường ai.

Tôi nhìn bóng cây, đã sắp ba giờ chiều, chúng tôi không thể dây dưa ở đây thêm nữa.

Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe tôi nói này...”

Thế nhưng tôi còn chưa nói xong, đã bị ai đó vỗ vai một cái, tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy là Hồ Kiếm. Mặt y có vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Phương Dương, anh có thấy rừng cây xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại không?”

Nghe Hồ Kiếm nói vậy, tôi lập tức dựng đứng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm dày đặc lan ra. Đúng vậy, trong lúc lơ đãng, rừng cây xung quanh đã yên tĩnh lại hồi lâu, tiếng côn trùng kêu chim hót đã biến mất từ sớm, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt ban nãy.

Điều này cũng có nghĩa là ở gần đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có động vật ăn thịt cỡ lớn.

Con mãng xà khổng lồ, nó đến rồi!

Tôi nuốt nước bọt, vừa thận trọng chú ý đến tình hình xung quanh, vừa nói: “Mọi người mau chóng bôi cỏ Long Diên lên người, nhất là tay. Nếu bị mãng xà khổng lồ cuốn lấy thì phải dùng tay đánh nó, mãng xà khổng lồ bị đau sẽ giảm lực siết người”.

Mọi người biến sắc mặt, mặt Hàn Mỹ Kỳ trắng bệch, cô ta hoảng sợ nói: “Mãng xà khổng lồ đến rồi ư?”

Lúc này, Phùng Kha cũng không còn quan tâm đến việc giữ quan điểm trái ngược với cô ta nữa, vội vàng thúc giục: “Cô còn hỏi cái gì nữa? Không mau bôi cỏ Long Diên lên người đi, lát nữa cô chết thì đừng có trách tụi này”.

Phùng Kha nói nghe có vẻ thô lỗ nhưng rất có lý, từ lần trước bị hổ răng kiếm tập kích, được tôi cứu về, hình như tính cách của cô ả đã chín chắn và chân thực hơn.

Quan trọng là đến bây giờ, cách chúng tôi đối phó, hoặc có thể nói là đề phòng con mãng xà khổng lồ này chỉ có một, đó là sử dụng cỏ Long Diên.

Tôi nói xong, Triệu Thư Hằng và Bạch Vi không hề do dự, cấp tốc xé chiếc lá cỏ Long Diệp mà mình được chia cho ra, chà xát chất lỏng của nó lên quần áo, cuối cùng vò nát chiếc lá trong lòng bàn tay, ngay lập tức khắp lòng bàn tay họ đều là chất lỏng màu xanh lục.

Tôi cầm lấy quả của cây cỏ Long Diên thứ hai, do dự một hồi lại đưa cho Triệu Thư Hằng. Bởi vì sự bố trí của đội ngũ chúng tôi là tôi đi đầu, Triệu Thư Hằng đi sau cùng, đây là hai vị trí nguy hiểm nhất, ở chỗ này cũng là vị trí dễ gặp phải mãng xà khổng lồ nhất.
Chương 479: Cảnh tượng mở rộng tầm mắt

Có quả này rồi, khi nào có cơ hội, tôi và Triệu Thư Hằng đều có thể nghĩ cách ném nó vào trong miệng mãng xà khổng lồ, để hạ độc chết nó.

Tôi nhìn sang đám người Tiền Lệ Lệ, vốn hi vọng bọn họ bôi xong nhanh một chút, không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Vì trong nhóm có mấy cô gái, mà trong lúc bôi nhựa cỏ Long Diên không tránh khỏi phải vặn vẹo eo, ăn mặc khá dày như Bạch Vi thì không sao, căn bản không nhìn thấy gì.

Nhưng Tiền Lệ Lệ thì trở nên lúng túng, vì cô ta dậy thì khá thành công, do đó hơi lắc người một cái là chúng tôi có thể nhìn thấy chỗ nào đó căng đầy tựa như đang muốn xé rách áo mà xông ra ngoài.

Mà chính cô ta còn không phát hiện ra.

Nhưng có Bạch Vi ở đây, tôi cũng không thể quá mức suồng sã, chỉ liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi.

“Á!”

Tuy nhiên, một lát sau, từ chỗ Tiền Lệ Lệ lại vang lên tiếng la thảm thiết.

“Chuyện gì thế?”

Tôi vội vàng nhìn sang, ngay lúc này, một cái đầu mãng xà khổng lồ đen kịt đang bò xuyên qua khỏi bụi cỏ, con mắt lạnh lẽo của nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, lưỡi rắn thật dài không ngừng dò xét trong không khí.

Kèm theo đó còn có áp lực như biển gầm trời sập, cho dù lúc trước chúng tôi đã nhìn thấy con mãng xà khổng lồ này ở hồ nước mấy lần, nhưng giờ khắc này vẫn không kiềm được thấy lạnh người khi trông thấy nó.

Con mãng xà khổng lồ không ngừng quan sát chúng tôi, cái đầu to lớn bất thình lình xoay lại, lướt qua Tiền Lệ Lệ đang run rẩy mà nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi cảm thấy có chút tê dại ở da đầu, ấy thế mà con mãng xà khổng lồ này lại nhận ra tôi!

Cùng lúc phát hiện ra tôi, mãng xà khổng lồ chậm rãi ngóc đầu lên, , dưới sự chống đỡ của một đoạn thân thể, cả cái đầu của nó dựng lên thật cao giống hệt như cảnh mà tôi đã từng xem trên TV.

Sinh vật khiến người ta nhìn mà sợ hãi này đang chuyển động đầu theo thân hình của tôi. Tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, cầm cây súng săn bên hông lên một cách nhanh gọn.

Ở góc độ này, tôi không dễ dàng bắn trúng vào mắt của mãng xà khổng lồ, nhưng nếu chúng tôi muốn yểm hộ cho động tác dùng quả cỏ Long Diên kế tiếp thì nhất thiết phải dùng đến súng săn.

Nghĩ tới những điều này, trong lòng tôi lại thấy khá tự tin. Chúng tôi vừa mới bôi cỏ Long Diên lên người xong, nên có thể phòng ngự sự tấn công của con mãng xà khổng lồ này một lúc.

Đồng thời, chúng tôi lại có hai quả cỏ Long Diên đủ để hạ độc chết con mãng xà khổng lồ, ngoài ra còn có một khẩu súng săn không có tác dụng mấy.

Những điều này cũng đủ để trấn an tâm lý của tôi rồi.

Tôi nạp đạn vào nòng súng, một tiếng “lách cách” to rõ vang lên, tôi kéo sẵn chốt an toàn, rồi lặng lẽ nhắm vào đầu của con mãng xà khổng lồ.

Dường như mãng xà khổng lồ cũng nhớ tới chuyện tối hôm qua, nó không vội vàng tấn công đến chỗ chúng tôi ngay, mà chỉ há miệng gầm gừ liên tục đe dọa chúng tôi.

Trên mặt mọi người đều mang vẻ sợ hãi và tái nhợt, nhưng không ai hoang mang nhìn về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi nói: “Tôi và Triệu Thư Hằng một trước một sau đứng ở bên ngoài, những người khác tiến dần vào giữa”.

Tôi nói xong, mọi người lập tức bắt đầu hành động. Chúng tôi vây thành một vòng tròn, tôi đứng ở trước nhất, đối diện với cái đầu to lớn đáng sợ của mãng xà khổng lồ, còn Triệu Thư Hằng thì đi đến vị trí đối diện của vòng tròn.
Chương 480: Bị thương

Xì xì…

Con mãng xà khổng lồ thè cái lưỡi ra, lúc chúng tôi đang căng thẳng đến mức cực hạn thì nó chợt cử động.

Đây là lần đầu tiên, chúng tôi chính thức trông thấy tốc độ của con mãng xà khổng lồ này, dường như chỉ trong tích tắc, trong cơ thể của nó đã bùng phát sức mạnh khủng khiếp, vèo một cái xông đến trước mặt chúng tôi.

Mấy cô gái hét lên “A”, Tiền Lệ Lệ nhát gan thậm chí còn sợ đến mức che mắt lại.

Pằng!

Cùng lúc đó, tôi ngắm bắn vào mắt của con mãng xà khổng lồ, rồi lập tức bóp cò.

Trừ phi cặp mắt to như cái đèn lồng của nó có thể vượt qua được khả năng phản ứng của tôi, còn không trong tình trạng nó đang chủ động tấn công, hơn nữa còn ở khoảng cách này, tôi tin là mình sẽ bắn trúng.

Xì!

Trước mắt tôi chợt hiện lên một màn sương máu, con mãng xà khổng lồ kêu lên xì xì, thân hình khổng lồ của nó đang trườn bò dưới đất, còn chúng tôi thì gào thét điên cuồng rồi lùi lại.

“Mãng xà khổng lồ bị thương rồi, mọi người chạy mau!”

Tôi hít sâu một hơi, cũng không màng bất kỳ điều gì nữa. Con mãng xà khổng lồ rất điên cuồng, nên chúng tôi không hề có cơ hội ném quả cỏ Long Diên vào miệng nó. Tôi hét lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Bạch Vi rồi co giò bỏ chạy.

Bạch Vi cũng bị tình huống bất ngờ này dọa cho sợ hết hồn, tôi hét lên xong, cô ấy mới phản ứng lại, vội vàng cùng tôi chạy về phía hồ nước, những người khác cũng chạy như bay theo.

Chạy được mấy bước, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy không ai bị rớt lại phía sau, đến Phùng Kha và Tiền Lệ Kệ luôn khá chậm chạp cũng theo kịp. Còn con mãng xà khổng lồ đó vẫn đang điên cuồng tấn công cây cối ở xung quanh, con mắt phải của nó đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Tôi vừa chạy vừa hét lên: “Mọi người đừng quan tâm đến điều gì nữa, cứ chạy đi, chúng ta thử qua sông xem sao. Bây giờ con mãng xà khổng lồ đã bị thương nên không thể đuổi theo ngay được, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”.

Những người khác không nói gì, chỉ ừm một tiếng đồng ý. Sức của mấy cô gái có hạn, từ đây đến hồ nước chắc phải đến bảy, tám trăm mét. Tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm thì không sao, nhưng bọn họ thì chắc sẽ hơi đuối.

Tôi dứt khoát dừng bước, không nhì nhằng bế Bạch Vi lên, rồi cõng ra sau lưng, sau đó chạy thục mạng về phía hồ nước.

Triệu Thư Hằng thấy thế cũng có vẻ mừng rỡ, vội vã bắt chước theo vác cô bé con lên vai, chạy nhanh theo sau tôi. Cuối cùng đến Hồ Kiếm thật thà, đầu tiên y ngại ngùng nói một câu “Xin lỗi cô chủ”, rồi mới dám vác Hàn Mỹ Kỳ lên vai, chạy nhanh lên phía trước.

Nhưng chúng tôi vừa chạy được mấy bước, đằng sau đã có hai giọng nói hơi tuyệt vọng vang lên: “Phương Dương? Mọi người định làm gì đấy?”

“Các anh không thể bỏ mặc chúng tôi được! Chúng tôi sắp tụt lại rồi!”

Trong giọng nói của Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha chứa đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin.

Bất đắc dĩ, tôi vội ngoảnh lại nói: “Các cô nghĩ gì thế hả? Nhóm chúng ta nhiều phụ nữ quá, nếu chờ các cô chạy chầm chậm tới, con mãng xà khổng lồ đã sớm hồi phục trạng thái để đuổi theo rồi. Chúng ta phải cố chạy nhanh, càng xa càng tốt nhân lúc nó đang yếu thế”.

Tôi vừa nói xong, Triệu Thư Hằng cũng vừa thở dốc vừa nói khẽ: “Đúng đấy, các cô chờ đấy. Tôi và Phương Dương đưa giám đốc Bạch và bé con tới đó xong sẽ quay lại cõng hai người”.

Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ không đáp lời, lặng lẽ chạy nhanh theo sau. Tôi biết làm thế này là rất có lỗi với họ, nhưng cực chẳng đã, dưới tình thế bắt buộc, tôi chỉ có thể làm vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK