Mấy ngày vừa qua, Bạch Vi không hề tìm tôi, cũng không hề gọi điện.
Cung Thiệu Bình càng không tìm tôi, theo như những gì Natcha tìm hiểu được, Cung Thiệu Bình đã đến tìm khá nhiều người.
Trong đó có người của đồn cảnh sát bọn họ, thậm chí còn tới tìm cả lãnh đạo trực tiếp của Natcha, và cả một vài lãnh đạo cấp cao của hệ thống cảnh sát.
Natcha đã thả tin đồn ra, dùng cách lan truyền tin đồn để lờ mờ nhắc đến quan hệ đằng sau chuyện này đến tai SangSu, thế nên cho dù là người của đồn cảnh sát hay là các lãnh đạo cấp cao đều sẽ không nhận tiền của Cung Thiệu Bình, các lãnh đạo cấp cao kia thậm chí còn từ chối gặp mặt.
Thậm chí Cung Thiệu Bình còn tới tìm Natcha, nhưng Natcha không gặp ông ta.
Theo như tin tức nghe ngóng được, Cung Thiệu Bình từng đưa hai triệu nhân dân tệ cho một người bạn đồng liêu có chức vụ tương đương ông ta, nhưng người bạn đồng liêu đó đã chính nghĩa từ chối.
Giờ đã có khá nhiều người biết, không thể nhận tiền của Cung Thiệu Bình, nếu không sẽ bị điều tra ngược lại, hơn nữa sẽ là tra được người nào tóm luôn người đó.
Dù cho là lãnh đạo có quyền thế to đến mức nào thì cũng không muốn mạo hiểm, dù sao thì sau khi Natcha lan truyền tin tức về chuyện này khắp cả hệ thống cảnh sát và hệ thống tư pháp thì chuyện của Cung Chính Vinh trở nên rất nhạy cảm.
Phàm là ai muốn tìm cách rửa sạch tội danh cho Cung Chính Vinh đều có khả năng bị nghi ngờ nhận tiền.
Đến lúc đó, đối thủ bên phía Đảng khác sẽ ập tới, vùi lấp cái người không thức thời đó trong biển người.
Hơn nữa cho dù họ có nhận tiền, không sợ bị điều tra thì cũng chưa chắc đã giúp Cung Chính Vinh thoát tội được. Dù sao thì lời khai của hai người đều nhắm vào Cung Chính Vinh, khi có chứng cứ xác thực thì chuyện này đã trở nên rất khó giải quyết rồi.
Đến nước này thì e là dù tôi có đến tìm SangSu thì ông ta cũng không dám mạo hiểm, ông ta cũng có rất nhiều kẻ thù trên quan trường này.
Ngoài ra, Đỗ Minh Cường cũng nói với tôi, Cung Thiệu Bình tìm tới Đỗ Minh Hào.
Mục đích chắc chắn là nhờ Đỗ Minh Hào giúp đỡ, để Yako và một người bị bắt khác phản cung, nói chuyện này không phải do Cung Chính Vinh sai khiến, mà là có người khác. Hoặc là nói bọn họ chỉ là nhất thời nổi máu muốn ăn cướp, không có bất kỳ ai sai khiến.
Đỗ Minh Cường không biết cuối cùng họ có thỏa thuận được không, nhưng tôi biết được từ Natcha là Đỗ Minh Cường đã bảo luật sư đến tìm đám Yako.
Tôi bảo Natcha âm thầm gửi đoạn ghi âm của Cung Chính Vinh cho Yako và luật sư nghe, để đối phương biết dù làm thế cũng vô dụng. Khi có đoạn ghi âm, việc họ phản cung chỉ làm mình bị xét xử lại, căn bản không thể cứu được Cung Chính Vinh.
Đồng thời, luật sư sẽ nói nôi dung đoạn ghi âm cho Đỗ Minh Hào, để gã biết khó mà lui, không can thiệp vào chuyện này nữa.
Sau khi Natcha làm xong chuyện này liền kể khổ với tôi làm thế rất nguy hiểm, và cả chuyện lần trước truyền tin tức ra ngoài cũng có nguy cơ cao như vậy, kể lể là ông ta đã giúp tôi một việc lớn như thế nào.
Tôi biết ông ta muốn tiền, nhưng giờ tôi không có tiền để đưa cho ông ta, chỉ hứa hẹn là sau này có cơ hội sẽ bảo SangSu giúp đỡ ông ta thăng tiến.
Thực ra tôi làm thế cũng chỉ là để tạm thời khiến ông ta yên lòng, sau này có tiền rồi tôi sẽ đưa ông ta một khoản tiền, còn giúp đỡ gì đó thì khỏi, vì tôi không muốn phải nhờ cậy SangSu.
Chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì tốt nhất không nên nhờ cậy ai, đó là quan niệm của tôi từ xưa đến nay.
Sau cuộc gặp mặt cuối cùng của tôi và Cung Thiệu Bình vào chiều thứ sáu, trên đường từ trường bắn quay về khu đô thị, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của Bạch Vi.
Tôi biết mục đích của Bạch Vi, sau khi do dự chốc lát, cuối cùng tôi cũng nghe máy.
Sau khi kết nối được, câu đầu tiên của cô ấy là: "Gần đây anh có ổn không?"
"Khá tốt". Tôi cười nhạt, trả lời.
Cô ấy lại hỏi: "Anh có còn ở Chiêng May không?"
"Vẫn ở đây".
"Đang tìm việc ở bên này à?"
"Đang định vậy, nhưng vẫn chưa tìm được".
Đầu bên kia im lặng, một lúc sau mới nghe thấy Bạch Vi do dự hỏi: "Vậy...hay mà tôi giới thiệu cho anh nhé? Tôi tới đây cũng khá lâu rồi, cũng quen biết vài người trong ngành, bao gồm cả chi nhánh của Silicon Valley ở bên này".
Tim tôi cứ như được thứ gì đó mềm mại chạm vào, tôi rất cảm động, vì cô ấy vẫn quan tâm tôi.
"Giám đốc Bạch, cảm ơn, bản thân tôi có thể giải quyết được". Cuối cùng tôi vẫn từ chối cô ấy.
Giọng điệu của cô ấy không thay đổi lắm, chỉ ừ rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, khi tôi đang định nói gì đó để phá vỡ sự im lặng thì cô ấy chợt nói: "Phương Dương, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với anh".
Cuối cùng cũng tới rồi, đây chính là mục đích Bạch Vi gọi điện cho tôi, muốn khuyên giải.
"Chỉ có hai chúng ta thôi". Cô ấy bổ sung.
"Cung Thiệu Bình bảo cô nói chuyện với tôi sao?"
"Cứ cho là vậy đi".
Tôi do dự chốc lát rồi gật đầu: "Được, ở đâu?"
"Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh".
Nói xong Bạch Vi tắt máy.
Không lâu sau, cô ấy gửi cho tôi định vị địa chỉ trên Wechat.
Tôi đưa điện thoại cho A Việt, bảo hắn lái tới phố Nimman.
Nơi Bạch Vi hẹn tôi là một nhà hàng nhỏ trên phố Nimman, tôi từng đi đến đó với cô ấy, đó là một nơi khung cảnh xung quanh khá đẹp, cũng rất yên tĩnh.
Không lâu sau, xe dừng ngoài cửa nhà hàng. Cách cửa kính xe, tôi nhìn thấy Bạch Vi đang ngồi ở một chiếc bàn phía lối đi gần cửa.
Tôi bảo A Việt và anh Thái đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, còn tôi thì một mình xuống xe sau đó đi tới chỗ Bạch Vi.
"Đến rồi à". Ở phía xa xa, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng với tôi, sau đó vén mái tóc rũ xuống ra sau tai.
"Ừ". Tôi cũng cười với cô ấy.
Cô ấy đưa menu cho tôi: "Anh muốn ăn gì?"
"Cô chọn đi, tôi thì cái gì cũng được".
"Được".
Cô ấy gọi phục vụ tới, gật đầu chọn món, dáng vẻ chuyên tâm của cô ấy thật đẹp.
Gọi món xong, phục vụ mang món ăn lên, trong lúc đó Bạch Vi không nói với tôi về chuyện của Cung Chính Vinh, mà chỉ nói về công việc.
Cô ấy nó với tôi, dự án BTT đã hoàn tất bàn giao rồi. Trừ lập trình viên ở lại làm công tác bảo vệ và tối ưu hóa và nhóm vừa mới được điều đến Chiêng La khoảng thời gian trước để phụ trách công tác chuẩn bị của công ti chi nhánh thì những người khác của nhóm dự án đã về nước hết rồi.
Thủ tục hành chính của công ti chi nhánh đã được hoàn tất gần như ổn thỏa, cũng đã thông qua xét duyệt BOI, chỉ cần nộp giấy xác nhận xét duyệt và hoàn tất các thủ tục còn lại thì có thể thuận lợi có được ưu đãi đầu tư cấp A1, hưởng quyền lợi miễn thuế trong tám năm của doanh nghiệp.
Hơn nữa công tác trình bày và thông qua địa chỉ của công ti chi nhánh cũng đã được quyết định, nếu không có gì bất ngờ thì dự tính một tháng sau công ti chi nhánh có thể chính thức bước vào vận hành.
Phần mềm Trí Văn sẽ mở một trung tâm nghiên cứu và phát triển nhắm vào thị trường Đông Nam Á ở Chiêng May. Bạch Vi không tiết lộ tổng kim ngạch đầu tư, nhưng tôi đoán con số mày không hề nhỏ.
Bạch Vi sẽ còn ở đây một khoảng thời gian, cho đến khi nhân viên trong nước được cử sang lần lượt qua đây và tuyển dụng được một số lượng nhân viên bản địa nhất định, tổ chức được một hệ thống kết cấu cơ bản hoàn thiện thì cô ấy mới về nước.
Hoặc có lẽ sẽ có người phụ trách mới thay thế vị trí của cô ấy, ví dụ như tổng giám đốc mới được quyết định của công ti chi nhánh bên Chiêng La.
Tôi không để ý những thứ này, vì dù sao chuyện cũng đã đến nước này rồi.
Tôi cũng đã có nơi khác để đi.
Chương 217: Coi như là tôi xin anh
Ăn cơm xong, chúng tôi lại trầm mặc một lúc, dường như không tìm được chủ đề nào khác.
Cuối cùng sau khi nhấp một ngụm nước, Bạch Vi nói thẳng một câu “Cung Thiệu Bình đã đồng với với điều kiện của anh rồi”.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu xoay chiếc cốc trên bàn.
Bạch Vi lại nói tiếp: “Theo như những gì đã bàn lúc trước, ông ấy sẽ đưa cho anh 5 triệu, sau đó anh cứu Cung Chính Vinh ra ngoài. Ân oán giữa đôi bên kết thúc tại đây, nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân”.
Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hờ hững.
Rõ ràng là Cung Thiệu Bình đã đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được ông ta, kể cả là Đỗ Minh Hào.
Đúng như những gì tôi đã đoán lúc trước, lúc cùng đường, ông ta sẽ lại chạy đến tìm tôi.
Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, nếu không có vấn đề gì, anh có thể gặp ông ấy thêm một lần để nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó ông ấy sẽ đưa tiền cho anh luôn. Nếu anh không muốn gặp ông ấy cũng được, bây giờ, tôi sẽ gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển khoản trực tiếp cho anh là xong”.
“Giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là kẻ tham tiền à?” Tôi ngước lên nhìn cô ấy: “Hay nói cách khác là vì tiền, tôi mới quẳng Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát sao?”
Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi hiểu anh. Anh không phải là người tham tiền, nếu không ngày xưa, anh đã chẳng từ chối tiền của tôi và Cung Chính Văn. Còn chuyện của Cung Chính Vinh, tôi nghĩ anh cũng không phải vì tiền”.
“Đúng, tôi không vì tiền, mà chỉ muốn trút giận thôi”.
Nói đến đây, tôi khoanh tay lại: “Thật ra, ngay từ đầu, tôi đã không định thả Cung Chính Vinh ra ngoài”.
Bạch Vi ngẩn ra, sau đó cau mày: “Thế lúc trước, anh đến gặp Cung Thiệu Bình…”
“Là tôi cho nhà họ Cung một cơ hội thôi, nếu họ không nắm bắt được nó thì chỉ có thể hối hận. Cũng có thể nói là cho nhà họ Cung thấy thái độ và cách sống của tôi, để họ biết rằng trên đời này có nhiều chuyện và nhiều người không phải cứ dùng tiền là có thể giải quyết được. Ví dụ như tôi chẳng hạn, họ có tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý được tôi đâu”.
Bạch Vi cúi đầu trầm tư.
Sau vài giây im lặng, cô ấy lắc đầu: “Phương Dương, bỏ đi. Tục ngữ có câu làm gì cùng đừng tuyệt tình quá. Ân oán giữa anh và nhà họ Cung vẫn chưa đến mức quá lớn, hoàn toàn có thể hòa giải được mà”.
“Cung Chính Văn đã phải trả giá bằng một cái chân, Cung Chính Vinh cũng đã bị đánh cho thê thảm, còn bị tống vào đồn cảnh sát nữa. Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hơn nữa anh cũng không bị tổn hại hay tổn thất gì. Bây giờ đồng ý hòa giải còn nhận được một khoản tiền, hơn nữa sau này còn không phải lo họ trả thù nữa”.
“Giám đốc Bạch, là nhà họ Cung bọn họ tuyệt tình trước đấy chứ. Bất kể là Cung Chính Văn hay Cung Chính Vinh, chuyện mà họ làm với tôi đã không còn nước cứu vãn nữa”.
“Không, bọn họ chỉ… chỉ là tuổi trẻ bồng bột hay quá kiêu ngạo thôi. Sau bài học lần này, họ…”
Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Sao cô cứ bảo vệ nhà họ Cung thế?”
Bạch Vi ngẩn người, sau đó vội lắc đầu: “Không phải tôi bảo vệ họ, mà là đang nghĩ cho anh. Tôi không muốn cuộc sống sau này của anh luôn đầy ân oán và chém chém giết giết”.
“Cảm ơn, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm sao đâu”, tôi mỉm cười thản nhiên.
“Phương Dương, chỉ sợ chẳng may thôi. Không ai dám chắc cả cuộc đời của mình sẽ luôn bình yên, nhưng chúng ta phải cố gắng tránh nguy hiểm, cũng không thể luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ được”.
Tôi lắc đầu: “Nguy hiểm ngoài ý muốn đúng là phải cố mà tránh, nhưng nguy hiểm đến từ con người… có đôi lúc hèn nhát chỉ khiến người ta càng trắng trợn với mình hơn thôi. Chí có đánh trả mạnh mẽ thì mới có thể khiến họ sợ hãi, để nguy hiểm từ họ tránh xa bản thân mình”.
“Nhưng nếu họ không sợ thì sao? Nếu họ càng trả thù anh táo tợn hơn thì sao?”
“Thế thì tôi sẽ chiến đấu cho đến khi nào họ sợ mới thôi”.
Bạch Vi không nói tiếp nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm.
Trong ánh mắt của cô ấy hình như có vẻ hơi thất vọng.
Tôi biết có nói chuyện tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên đứng dây: “Giám đốc Bạch, xin lỗi, tôi còn có việc”.
“Coi như là tôi xin anh đấy”, Bạch Vi chợt nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Phương Dương, coi như là vì tôi được không?”
Tôi ngẩn ra, giọng điệu và ánh mắt của cô ấy như chạm vào một sợi dây nào đó trong lòng tôi.
“Phương Dương, tôi có thể bảo đảm với anh là sau này nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa. Nhưng… nhưng nếu chuyện lần này không được giải quyết, sau này… lực cản giữa chúng ta sẽ ngày một lớn”.
Nói đến đây, Bạch Vi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh biết đấy, nhà tôi và nhà họ Cung đã thân thiết mấy đời, mối quan hệ giữa hai nhà luôn rất tốt. Người nhà tôi nói nhất định phải nghĩ cách giúp nhà họ Cung cứu Cung Chính Vinh ra ngoài, không được để anh ta ngồi tù”.
“Nếu anh từ chối, bọn họ sẽ càng có cái nhìn phiến diện với anh, sau này có lẽ sẽ không cho chúng ta gặp nhau nữa”.
Tôi ngẩn ngơ thất thần mất mấy giây, có hơi khó tin nói: “Giám đốc Bạch, mỗi người đều có tự do của mình, không ai có thể cấm cô qua lại với người khác được. Bây giờ là thời đại nào rồi, sao còn có tư tưởng phong kiến như thế. Hơn nữa… cô biết đấy, tôi rất ghét bị người khác uy hiếp, người nhà cô chẳng khác nào đang uy hiếp chúng ta cả”.
“Tôi biết, nhưng như vậy có nghĩa là tôi phải cắt đứt với người thân của mình. Tôi… Tôi không làm được. Còn sự uy hiếp của họ…”
Bạch Vi lại ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn tôi, nói: “Phương Dương, dù có phải là uy hiếp hay không, anh hãy cứ coi như là vì tôi được không?”
Tôi thấy hơi rối bời, không lập tức trả lời cô ấy ngay, mà lấy một điếu thuốc ra châm, lặng lẽ trầm tư suy nghĩ.
Mẹ kiếp, cái gia đình quái gì thế này không biết.
Bạch Vi cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện tôi, như đang chờ đáp án từ tôi.
Đến khi hút hết một điếu thuốc, tôi lắc đầu: “Giám đốc Bạch, nếu lúc gặp mặt lần trước, Cung Thiệu Bình đồng ý với điều kiện đó của tôi thì tôi còn có thể lôi Cung Chính Vinh ra ngoài. Nhưng bây giờ thì muộn rồi, chuyện này đã rất khó giải quyết”.
Cô ấy cau mày: “Tại sao?”
“Vì sau khi bị thổi phồng lên, chuyện này đã trở nên rất nhạy cảm. Rất nhiều người đang săm soi nó, xem ai dám nhận tiền để hạ bệ người đó, đồng thời tống vào tù. Cô biết đấy, đất nước đa đảng luôn có đầy rẫy đủ kiểu tranh đấu chính trị mà”.
“Trừ khi Cung Thiệu Bình mua chuộc hết tất cả lãnh đạo cấp cao ở Chiêng May, nhưng chuyện này thì ông ta không thể làm được”.
Bạch Vi như đã sớm biết được vấn đề này, cô ấy lắc đầu nói: “Thật ra vẫn còn có một cách, Cung Thiệu Bình sẽ bảo hai tên bị bắt ở đảo Phuki đổi lời khai, còn anh chỉ cần hủy bản ghi âm kia đi là được. Sau đó, chúng ta cứ đi theo trình tự bình thường, chờ viện kiểm sát không tìm được chứng cứ nào khác, đến lúc đó, họ chỉ có thể thả Cung Chính Vinh ra. Dù bước vài giai đoạn công tố, họ cũng sẽ phải thả anh ta ra vì không đủ bằng chứng”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, sau đó mỉm cười cay đắng.
Trước kia, đương nhiên tôi đã nghĩ ra cách này từ lâu, tôi chỉ muốn để Bạch Vi và nhà họ Cung biết khó mà lui thôi.
Không ngờ Cung Thiệu Bình đã phân tích sự việc đâu ra đấy, ông ta cũng đã nghĩ đến cách cuối cùng này.
Thật ra đúng là có thể dùng cách này được, chỉ cần Yako và đồng bọn của y đổi lời khai, hơn nữa đoạn ghi âm kia cũng bị hủy thì sẽ không còn chứng cứ nào có thể chứng minh Cung Chính Vinh thuê sát thủ giết người nữa.
Đến lúc đó, trong tình huống không có chứng cứ, cảnh sát chỉ có thể phán hắn vô tôi.
Chương 218: Cũng là cho mượn
“Phương Dương, thật ra anh chỉ cần bảo vị cảnh sát trưởng đó hủy đoạn ghi âm đi là được. Những chuyện khác anh không cần nhúng tay vào, cứ giao hết cho Cung Thiệu Bình là xong, ông ấy sẽ thuê một luật sư giỏi cho Cung Chính Vinh”.
Tôi trầm mặc một lát, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Thôi bỏ qua vậy.
“Tôi đồng ý với cô, nhưng tôi phải gặp Cung Thiệu Bình thêm một lần nữa”.
“Ừm, tôi sẽ liên lạc với ông ấy ngay, anh muốn gặp lúc nào?”
“Bây giờ, ở nhà hàng lần trước”.
“Được”.
Bạch Vi cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên, gọi cho Cung Thiệu Bình, đồng thời bảo với ông ta là tôi muốn gặp ông ta ngay bây giờ.
“Ông ấy đồng ý rồi, giờ chúng ta đến đó luôn nhé”, Bạch Vi bỏ điện thoại xuống.
“Ừ”.
Tôi gọi với ra một chỗ cách nhà hàng không xa, A Việt và anh Thái vốn đang ngồi ăn bên ngoài đứng dậy, một người đi lái xe, còn một người thì chờ bên đường.
Sau khi Hà Khai Thành đến Xiêng La, chắc cũng đã thuê xe, để vệ sĩ đưa đón Bạch Vi. Nhưng tôi không nhìn thấy người của Hà Khai Thành ở gần đây, cũng không thấy xe của ông ta đâu, nên dễ thấy là Bạch Vi đi một mình đến đây.
Chẳng mấy chốc, A Việt đã lái chiếc Mec đỗ bên đường, anh Thái bước tới mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Bạch Vi chợt hỏi: “Đỗ Minh Cường cho anh chiếc xe này à?”
“Không, chỉ cho tôi mượn đi vài ngày thôi”.
“Thế họ thì sao?” Bạch Vi chỉ vào A Việt và anh Thái ngồi ở phía trước.
“Cũng là cho mượn”.
“Hình như ông ta rất tốt với anh nhỉ”.
“Ai cơ? Đỗ Minh Cường á?”
“Ừ”.
“Đúng là khá tốt thật, ông ấy đã thật sự coi tôi là bạn”.
“Thế…”, Bạch Vi tỏ ra hơi do dự: “Thế bây giờ, chắc anh đang làm việc cho ông ta à?”
Tôi thấy buồn cười, lắc đầu đáp: “Không, tôi sẽ tìm một công việc đàng hoàng. Thật ra, hình như cô hơi hiểu sai về ông ấy, vì cô không hiểu người ta. Bây giờ, ông ấy đang làm rất nhiều vụ làm ăn hợp pháp, còn những mối phạm pháp… chỉ là vì gia tộc và nguyên nhân lịch sử thôi, sau này ông ấy sẽ dừng hết những vụ đó”.
“Nếu làm ăn lương thiện có thể kiếm được tiền, chẳng ai thích làm những việc có nguy hiểm quá lớn cả. Dẫu sao vớ vẩn cái là vào tù, hay thậm chí là mất mạng ngay”.
Bạch Vi gật gù như có điều suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa.
Tôi cũng không nói chuyện với cô ấy nữa, mà lấy điện thoại ra, mở mục ghi nhớ, nhập một đoạn văn mà mình vừa nghĩ ra vào.
Mười phút sau, chúng tôi đã đến nhà hàng, và đi vào một căn phòng bao dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Có hai người đang ngồi bên trong, một là Cung Thiệu Bình, người còn lại là Hà Khai THành, vẫn có một người vệ sĩ đang đứng phía sau lưng họ.
Thấy tôi và Bạch Vi đi vào, Hà Khai Thành đứng dậy, có lẽ là chào Bạch Vi.
Sau vài giây chần chừ, Cung Thiệu Bình cũng đứng lên, gật đầu với tôi bằng vẻ mặt cứng nhắc, coi như là chào hỏi.
Bạch Vi ngồi xuống bên cạnh Hà Khai Thành, còn tôi thì ngồi đối diện ba người họ, sau đó hờ hững nhìn Cung Thiệu Bình.
“Cậu Phương, cảm ơn cậu đã chấp nhận điều kiện của tôi”, Cung Thiệu Bình mỉm cười.
“Ha”, tôi không khỏi bật cười: “Vốn dĩ 5 triệu đã có thể giải quyết được sự việc rồi, sao ông phải tốn nhiều hơn thế?”
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình trở nên rất khó coi.
Tôi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Ông Cung, chuyện đã đến nước này, ông cũng chuẩn bị mất rất nhiều tiền rồi, không ngại tốn thêm 3 triệu nữa chứ?”
“Cậu… Cậu có ý gì?” Cung Thiệu Bình cau mày.
“Ý là ông phải tăng giá thêm 3 triệu nữa, nhưng 3 triệu này không phải là cho tôi, mà là cho người giúp đỡ vụ này”.
Tôi thờ ơ nói xong câu này, sau đó lấy một điếu thuốc ra, tự châm.
Nếu tôi đã đồng ý với Bạch Vi thì chắc chắn sẽ cứu Cung Chính Vinh ra ngoài, nhưng tôi sẽ không làm không công, mà nhất định phải có tiền.
Tôi chẳng phải người đức độ gì, mà cũng rất thích tiền, huống chi khoản tiền này, tôi cầm rất hợp tình hợp lý.
Nếu Cung Chính Vinh đã không phải chịu hình phạt của pháp luật và cũng không phải ngồi tù, vậy thì nhà họ Cũng phải trả một cái giá khác, đó chính là tiền.
Nhưng tôi chỉ lấy 5 triệu thôi, bây giờ, tôi đòi thêm 3 triệu là đòi thay Bansha, Natcha và Sangsu.
Trong chuyện này, Bansha là người bỏ công nhiều nhất. Nếu không có ông ta nhờ bạn bè ở Chiêng Ray chặn Cung Chính Vinh lại thì hắn đã về nước từ đời nào rồi, còn tôi thì đừng hòng đòi được một xu.
Vì vậy, tôi sẽ cho ông ta 1 triệu, còn ông ta chia chác cho bạn bè ở Chiêng Ray thế nào thì không liên quan đến tôi.
Natcha cũng bỏ không ít công sức cho vụ này, và cũng phải khá mạo hiểm. Nếu ông ta biết tôi nhận của nhà họ Cung 5 triệu, mà không chia cho mình đồng nào, chắc sẽ không vui, nên tôi cũng sẽ cho ông ta 1 triệu.
1 triệu còn lại tôi sẽ đưa cho Sangsu, dù ông ta chẳng làm gì, nhưng tôi đã mượn danh của ông ta để làm việc, nên theo lý thì cũng nên bày tỏ chút thành ý.
Tôi sợ Cung Thiệu Bình sẽ gây chuyện, nên không thể để ông ta đưa khoản tiền này cho họ được. Tôi chỉ có thể bảo ông ta đưa tiền cho mình trước, sau đó tôi sẽ chuyển cho những người kia sau, hơn nữa còn không được để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nghe thấy tôi nói muốn lấy thêm 3 triệu, sắc mặt của Cung Thiệu Bình lập tức sầm xuống.
Hà Khai Thành cũng híp mắt lại, nhìn tôi đăm đăm.
Bạch Vi thì cau mày nói: “Phương Dương, không phải ban nãy anh đã đồng ý với tôi rồi à? Sao giờ lại đòi thêm tiền?”
“Xin lỗi giám đốc Bạch, lúc đó tôi chưa nghĩ được nhiều. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng trên đường đến đây, tôi mới quyết định tăng giá. Vì chuyện của Cung Chính Vinh hiện giờ đã trở nên rất nhạy cảm. Bây giờ mà lôi hắn ngoài, dù dùng bất kỳ cách gì cũng sẽ đẩy bạn tôi vào nguy hiểm”.
“Dù chỉ là hủy đoạn ghi âm cũng có thể bị người khác phát hiện, nên tôi phải lấy một khoản tiền nguy hiểm cho bạn mình. Ngoài người đang giữ đoạn ghi âm ra, còn có một người có tác dụng cực lớn trong vụ này, ông ta cũng cần một khoản tiền đảm bảo”.
“Nên tôi phải tăng thêm 3 triệu, nhưng số tiền này không phải cho tôi, tôi chỉ chuyển cho bạn mình thay ông Cung thôi”.
Sau khi nghe tôi nói xong, Bạch Vi dường như không biết phải phản bác thế nào, chỉ ngoảnh sang nhìn Cung Thiệu Bình.
Cung Thiệu Bình thì lạnh mặt không nói gì.
Tôi hít một hơi thuốc, mỉm cười thản nhiên nhìn ông ta: “Ông Cung, tiền ông đưa cho Đỗ Minh Hào chắc không ít hơn 5 triệu đâu nhỉ. Nếu ít hơn con số này, chắc chắn gã sẽ không thèm nhìn đến. Thêm 5 triệu của tôi nữa là ông đã tốn 10 triệu. Bây giờ chỉ cần bỏ ra thêm vài triệu nữa thôi, so ra cũng không nhiều đâu nhỉ?”
“Ông cũng biết đấy, giải quyết chuyện này ở nơi đầu sóng ngọn gió là một việc nguy hiểm rất lớn với bạn tôi. Nếu họ không nhận được tiền, tôi không dám chắc họ có hủy đoạn ghi âm đi hay không nữa”.
Cung Thiệu Bình cắn răng: “Phương Dương, số tiền 5 triệu tôi cho cậu đã bao gồm cả phần của bạn cậu trong đó rồi. Tôi không quan tâm họ gặp nguy hiểm lớn cỡ nào hay dùng cách gì, dẫu sao chỉ cần tôi đưa tiền thì họ phải giải quyết việc này cho dứt điểm. Còn kiểu tăng giá sát giờ này…”
Chương 219: Chuẩn bị bắt đầu chưa?
"Đợi đã", tôi không nhịn được nữa mà ngăn cản ông ta: "Đầu tiên, mong ông Cung đây làm rõ một chuyện, ông còn chưa trả tiền cho tôi, giao dịch giữa chúng ta vẫn chưa thành, bây giờ chẳng qua chỉ là đang bàn điều kiện mà thôi, trước đây ông không đồng ý với tôi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bây giờ tôi tăng giá thì có gì mà không được chứ?"
"Thứ hai, đây cũng là điểm quan trọng nhất, năm triệu mà ông đưa cho tôi chẳng qua chỉ là tiền bồi thường cho những thiệt hại mà hết lần này đến lần khác Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã gây ra cho tôi, cả những tổn thất về mặt tinh thần cùng những phương diện khác do vụ mưu sát tạo ra, chứ không phải là chi phí cho việc làm việc giúp ông".
Nói đến đây, tôi lại nhấn mạnh hơn: "Ông có hiểu lời tôi nói là ý gì không? Năm triệu là tiền bồi thường. Nếu như mấy ngày trước, tôi nhận được món tiền này, tôi sẽ xem như đang nhận được một phần tiền bồi thường, nói vài câu giúp Cung Chính Vinh, trong tình huống không có gì quá nguy hiểm, bạn bè tôi sẽ giúp tôi thôi. Nhưng bây giờ, bạn của tôi lại phải mạo hiểm để làm việc cho ông thì họ phải nhận được một khoản phí nguy hiểm nhất định chứ!”
"Ông Cung, đây là cơ hội cuối cùng đấy, ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi, nhưng thời gian của tôi có hạn, không thể đợi ở đây quá lâu được".
Nói xong, tôi hút một điếu thuốc, sau đó nhấc ly trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm.
Cung Thiệu Bình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm hận.
Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không lên tiếng, phòng vip trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thật ra, tôi biết cũng không phải là Cung Thiệu Bình không nỡ trả thêm ba triệu, đối với nhà họ Cung mà nói, số tiền này căn bản chẳng đáng là gì.
Chẳng qua chỉ là ông ta không nuốt trôi cái giọng điệu kia mà thôi.
Hút xong một điếu thuốc, tôi dập đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn, rồi hẩy tay về phía ông ta ra hiệu thời gian còn lại của ông đã hết rồi.
Cung Thiệu Bình thu tầm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với cậu, tổng cộng tám triệu, gửi số tài khoản qua đây, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu".
"Không gấp!", tôi lắc đầu cười, sau đó lấy điện thoại ra, mở mục ghi chép, đẩy điện thoại về phía trước mặt Cung Thiệu Bình.
"Ông Cung, lát nữa ông hãy đọc những gì đã viết trong điện thoại này lên, tôi sẽ lấy điện ra ghi âm lại".
Nói rồi tôi quay ra vẫy tay với A Việt đang đứng ở sau, người đứng sau rất nhanh trí, lập tức lấy di động ra đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy điện thoại từ tay A Việt, mở mục ghi âm, đặt trạng thái ghi ấm bất cứ lúc nào.
Cung Thiệu Bình cầm điện thoại của tôi lên đầy hoài nghi, tự mình đọc nội dung, sắc mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.
"Chuẩn bị bắt đầu được chưa?", tôi xoay mục ghi âm đã mở sẵn trên điện thoại của A Việt về phía ông ta.
Cung Thiệu Bình khẽ cắn răng, lại hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu: "Bắt đầu đi!", tiếp theo đọc những dòng chữ trong mục ghi chép kia lên.
"Con cháu nhà họ Cung chúng tôi là Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, bởi vì có một vài mâu thuẫn đối với anh Phương Dương mà thuê người khác đến hãm hại và hành hung anh Phương Dương đây, hơn nữa còn gây ra những thương tổn về mặt tâm lý nhất định cho anh Phương Dương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sinh hoạt của anh".
"Đối với chuyện này, tôi vô cùng áy náy, cũng chủ động bồi thường cho anh Phương Dương số tiền tám triệu tệ để bù đắp lại những tổn thương và tổn thất về các phương diện khác, hành động bồi thường này của tôi là hoàn toàn tự nguyện, không có chịu bất kỳ sự uy hiếp từ bất kỳ người nào".
Lúc ông ta nói câu "bắt đầu đi", tôi đã mở ghi âm, ghi hết lại những lời ông ta nói ra không để lọt chữ nào.
Đây là điều mà tôi đã suy nghĩ từ trước, lỡ như Cung Thiệu Bình tố tôi lừa gạt tống tiền, có thể tôi sẽ phải đối mặt với một vài phiền phức, thế nên tôi phải dùng cách này, bắt ông ta đọc đoạn văn kia rồi ghi âm lại.
Có như vậy, tôi không cần phải lo lắng Cung Thiệu Bình sẽ tố cáo mình.
Bởi vì nội dung ghi âm có thể chứng minh ông ta tự nguyện bồi thường chứ không phải là bị tôi bắt chẹt.
Nếu như Cung Thiệu Bình tố cáo tôi lừa gạt tài sản, thì đoạn ghi âm này chính là chứng cứ xác thực, có thể chứng minh tôi vô tội.
Đây cũng là điều mà tôi suy nghĩ lúc trên xe, mọi chuyện tốt nhất là vẫn cần có một phần "bảo hiểm", tránh để đến khi bị người ta hại thì lúc đấy lại trở tay không kịp.
Sau khi Cung Thiệu Bình đọc xong thì đẩy điện thoại trở lại phía tôi, sau đó lạnh lùng nói: "Cậu muốn chuyển khoản hay tiền mặt?"
"Tôi muốn 500 nghìn đô, hơn nữa toàn bộ đều phải là tờ tiền mệnh giá 100, số còn lại thì cứ chuyển khoản bằng tệ".
Nói xong, tôi mở bộ sưu tập ảnh trong điện thoại ra, bên trong có một bức ảnh chụp thẻ ngân hàng của tôi.
Sau khi tìm thấy bức ảnh đó, tôi đẩy điện thoại về phía trước mặt Cung Thiệu Bình.
Sở dĩ tôi cần tiền đô là bởi vì đến lúc lấy được tiền gửi về cho Natcha và Sangsu, nếu gửi một triệu tệ thì lộ liễu quá, phải đựng trong một cái túi lớn, so với việc đó, thì mấy trăm nghìn USD có thể đựng được ở bất kỳ túi nào, không dễ gây sự chú ý với người khác như vậy.
Căn cứ theo tỉ giá hối đoái hiện nay, thì 500 nghìn USD có thể đổi ra được hơn 3 triệu 570 nghìn tệ, số tiền đô này sẽ được tôi gửi cho Bansha, Natcha và Sangsu, mỗi người 150 nghìn, đổi ra tệ thì mỗi người sẽ được khoảng một triệu mấy chục nghìn, 50 nghìn đô còn lại thì sẽ chia cho A Việt và anh Thái.
Bọn họ là người của Đỗ Minh Cường, theo lý mà nói, Đỗ Minh Cường cho tôi mượn người cả ông ta, tôi muốn trả tiền thì phải trả Đỗ Minh Cường mới đúng.
Nhưng chắc chắn ông ta sẽ không nhận, mấy chục nghìn đô đối với ông ta hoàn toàn chẳng đáng là gì, nếu cứ kiên quyết đòi trả chỉ càng tỏ ra hai người chúng tôi xa lạ, thể hiện rằng tôi không coi ông ta là bạn mà thôi.
Thế nên tôi nghĩ cứ đưa trực tiếp cho A Việt và anh Thái là được rồi, mỗi người 20 nghìn đô, coi như phí khổ cực mấy ngày nay.
Đối với cách chuyển tiền kiểu này, Cung Thiệu Bình không phản đối, chỉ bày gương mặt lạnh lùng rồi nói: "Về phần chuyển khoản, tôi có thể chuyển cho cậu bằng các tài khoản khác nhau, một lát nữa sẽ được gửi đến, nhưng tiền mặt thì..... thẻ của tôi ở đây chỉ rút được một mức nhất định, phải chia ra nhiều thẻ để rút, nhanh nhất phải ngày mai mới có thể gửi hết cho cậu được. Nhưng sau khi nhận được 5 triệu kia, tối nay cậu phải kêu Natcha xóa bản ghi âm kia đi".
Tôi lắc đầu: "Không, ông Cung à, khi nào nhận được hết toàn bộ số tiền thì khi đó mới bàn chuyện, nếu như ngày mai ông mới gửi khoản tiền mặt kia cho tôi, vậy chỉ có thể để ngày mai rồi bàn công việc vậy".
Cung Thiệu Bình cau mày: "Phương Dương, tôi đã gửi phần lớn trong số đó rồi, chẳng lẽ cậu còn sợ nhà họ Cung chúng tôi quỵt tiền?"
"Không sai, đúng là tôi sợ ông quỵt tiền", tôi mỉm cười thản nhiên: "Danh tiếng nhà họ Cung các người căn bản chẳng có tác dụng gì ở chỗ tôi cả, chẳng có giá trị chữ tín nào, tôi cũng chẳng tin các người. Vẫn là câu nói đó, khi nào đưa hết tiền thì khi đó bàn công việc!"
Cung Thiệu Bình cắn răng, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Một lát sau, ông ta hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại của tôi lên nhìn một lát rồi lại nhìn vào điện thoại của mình, đồng thời mở màn hình bấm một lúc.
"Khoản tiền đầu tiên, một triệu đã chuyển qua rồi", Cung Thiệu Trạch đưa điện thoại cho tôi nhìn, trên màn hình hiển thị kết quả chuyển tiền của ngân hàng.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rất nhanh sau đó điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
Là của ngân hàng gửi đến, báo rằng tài khoản nhận được một triệu.
Qua vài phút sau, khoản tiền thứ hai cũng được gửi đến.
Dường như Cung Thiệu Bình không có nhiều số tài khoản, sau khi chuyển xong khoản tiền thứ hai, ông ta gọi một cuộc điện thoại, sau đó điện thoại của tôi lại lần lượt nhận được những tin nhắn: Hai tin một triệu và tin nhắn cuối cùng là 430 nghìn.
Về phần chuyển khoản, tổng cộng ông ta đã chuyển bốn triệu bốn trăm ba mươi nghìn. Nếu như thêm 500 nghìn đô la nữa thì tính ra tổng cộng là tám triệu.
Có thể thấy, Cung Thiệu Bình đã tính toán rất rõ ràng, đã khấu trừ phần vượt quá của đô la, không muốn cho tôi nhiều hơn dù chỉ là một cắc.
Tôi gọi điện thoại cho ngân hàng, hệ thống kiểm tra tự động thông qua giọng nói đã kiểm tra được số dư tài khoản của tôi đã hơn bốn triệu.
Chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã sở hữu được tài sản mà nửa đời cũng chưa thể làm ra được.
Nhưng có thể nói số tiền này là do tôi đã dùng cả mạng sống để đổi lấy.
Chương 220: Đừng nói nhiều nữa
Nếu như lúc đó bị một phát súng của Yako bắn nổ đầu thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi, đừng nói là năm triệu, mà ngay cả nửa tệ thì tôi cũng chẳng còn mạng để tiêu.
Vì vậy, tôi cứ thoải mái mà lấy số tiền đó.
“Phương Dương, trước trưa mai, tôi sẽ đưa 500 nghìn đô la còn lại cho cậu thì tới lúc đó, mong là cậu không nuốt lời”, sau khi thấy tôi xác nhận nhận được tiền, Cung Thiệu Bình bình tĩnh nói.
Tôi cười: “Ông yên tâm, tôi là người coi trọng chữ tín. Nếu như đã bàn xong rồi, vậy tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa, tạm biệt!”
Dứt lời, tôi đứng dậy, khẽ gật đầu chào tạm biệt Bạch Vi rồi quay người đi ra ngoài.
Hiện giờ có những hạn chế rất nghiêm ngặt đối với việc rút tiền từ thẻ nội địa ở nước ngoài, hàng năm mỗi người chỉ có thể rút được 100 nghìn tệ, bất kể đó là thẻ ghi nợ hay thẻ tín dụng, cũng không quan tâm là ngân hàng nào, hơn nữa còn là tổng số tiền của tất cả các thẻ ngân hàng do người đó đứng tên.
Nhưng tôi tin, chắc chắn Cung Thiệu Bình sẽ có phương pháp khác để lấy được số tiền mặt 300 nghìn tệ. Người giàu có có rất nhiều con đường và cách thức, hơn nữa rất nhiều người giàu có giống bọn họ đều nắm giữ tiền tài ở nước ngoài.
Tôi cứ yên tâm mà đợi ngày mai lấy tiền về tay là được.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi không quên lôi di động ra, đồng thời bấm số của Natcha.
Điện thoại được kết nối, sau khi bắt chuyện với Natcha, tôi liền hỏi: “Cảnh sát trưởng Natcha, đoạn ghi âm đó vẫn chưa gửi cho người khác đấy chứ?”
Natcha đáp: “Vẫn chưa, bởi vì nguồn gốc của đoạn ghi âm này có hơi nhạy cảm, bây giờ đám Yako cũng đã khai Cung Chính Vinh ra rồi, không cần bản ghi âm cũng có thể xác định được tội danh của hắn, thế nên tôi vẫn chưa đưa đoạn ghi âm đó cho bất cứ ai ngoài việc cho luật sư của đám Yako nghe”.
Tôi gật đầu: “Vậy thì tốt, có lẽ ngày mai nhà họ Cung sẽ đưa cho tôi một khoản tiền để bồi thường, tới lúc đó… đợi tôi cầm được tiền vào tay, cảnh sát trưởng Natcha liền hủy đoạn ghi âm đó đi là được”.
“Ồ?”, vừa nghe tới tiền, giọng Natcha lập tức lộ ra vẻ hăng hái: “Cậu Dương, bọn họ sẽ đưa cậu bao nhiêu để đền bù tổn thất? Cậu xem, lần trước cậu bị bắt vào sở cảnh sát, còn bị… còn phải chịu sự đối xử phi nhân đạo, lần này lại suýt chút nữa chết trên tay Cung Thiệu Bình, thế nên, cậu hoàn toàn có thể yêu cầu bọn họ nhiều một chút”.
Tôi không khỏi bật cười: “Cũng không nhiều lắm, chỉ năm triệu mà thôi. Cảnh sát trưởng Natcha, ông yên tâm, tôi là người biết nhớ ân tình, chắc chắn sẽ không thiếu phần của ông, đợi ngày mai thu được tiền vào tay, sau đó hẹn ông ăn một bữa cơm, uống trà gì gì đó”.
“Được, được, được!”, Natcha luôn miệng nói: “Cậu Dương này, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể bớt thời gian để tới, tới lúc đó tôi cứ chờ điện thoại của cậu đấy”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ liên lạc với ông, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng tầm trưa mai là có thể”.
“Được, vậy mai chúng ta gặp!”
“Tôi cũng không quấy rầy ông nữa, mai gặp sau nhé, cảnh sát trưởng Natcha!”
Sau khi ngắt điện thoại với Natcha, A Việt cũng lái xe dừng lại trước cửa nhà hàng.
Tôi vừa mới lên xe đã nghe thấy giọng nói hào hứng của A Việt: “Cuối cùng Cung Thiệu Bình cũng chịu thua rồi, ha ha, chớp mắt đã kiếm được năm triệu, quả không hổ là anh Dương!”
Tôi chỉ cười: “Yên tâm, có phần của các cậu, các cậu muốn đô la hay tệ? Hay là baht?”
A Việt hơi ngây người: “Anh Dương, chuyện này… Sao bọn tôi có thể nhận tiền của anh được, anh Cường vẫn luôn phát tiền lương cho bọn tôi, lúc ra ngoài làm việc còn có cả tiền thưởng, chúng tôi không thiếu tiền, cũng không thể đòi tiền của anh được”.
Anh Thái cũng tiếp lời: “Đúng vậy, anh Dương, số tiền kia chính là do anh dùng mạng đổi lấy, nếu như anh không tránh thoát được sự đuổi giết của Yako thì làm gì có được số tiền kia. Chúng tôi không thể lấy tiền của anh được, chuyện này không hợp quy tắc, nếu anh Cường mà biết, không lột da chúng tôi mới là lạ ấy”.
“Không nghiêm trọng tới vậy chứ, tôi gọi điện nói với anh Đỗ một tiếng là được, không sao đâu. Mấy hôm nay vất vả các cậu vẫn luôn đi theo tôi, chút tiền đó chỉ là phí bỏ công nho nhỏ mà thôi, cậu đừng từ chối nữa”.
“Anh Dương, ngày nào chúng tôi đều đi theo anh ăn uống vui chơi, còn được luyện súng miễn phí, không vất vả chút nào, cũng coi như nhận không tiền lương của anh Cường rồi, quả thật không thể nhận tiền của anh được”.
“Được rồi, các cậu đừng nhiều lời nữa, tôi cũng không định cho các cậu nhiều nhặn gì đâu, chỉ là mấy chục nghìn tiền phí bỏ công cỏn con thôi!”
“Không phải vấn đề nhiều hay ít, anh Dương, chúng tôi…”
“Cứ quyết định vậy đi, đợi ngày mai sau khi nhận được tiền của Cung Thiệu Bình, sẽ cho các cậu mỗi người 200 nghìn đô la, không nhiều nhặn gì, chỉ là một chút lòng thành thôi, các cậu không chê ít là được”.
“Anh Dương, sao chúng tôi lại chê ít được, nhưng số tiền này…”
“Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Đỗ Minh Cường”.
Dứt lời, tôi cũng không để ý lời chối từ của A Việt và anh Thái nữa mà lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Minh Cường.
Sau khi nghe xong những gì tôi nói, Đỗ Minh Cường cũng không hề phản đối mà chỉ cười ha hả nói: cậu thích cho thì cho, dù sao cũng là tiền của chính cậu.
Tiếp đó, Đỗ Minh Cường rất ngạc nhiên về việc tôi lấy được nhiều tiền từ chỗ Cung Thiệu Bình tới vậy, còn hỏi thăm quá trình một cách tỉ mỉ.
Sau khi nghe thấy tôi nói trong chuyện này Cung Thiệu Bình cũng đã tìm tới Đỗ Minh Hào nhờ giúp đỡ, Đỗ Minh Cường liền cười ha hả nói là đứa em trai ông ta rất tham lam, dù là vài triệu cũng chưa chắc đã giải quyết được, nói không chừng phải lên đến hơn chục triệu.
Nhất là nhà họ Cung không hề có bất cứ giao tình mà lại còn rất giàu có nữa, có khi Đỗ Minh Hào sẽ coi bọn họ như con dê béo mà làm thịt.
Trước đó Đỗ Minh Hào đã từng làm loại chuyện kiểu này rồi. Mấy năm trước có một tên trọc phú ở Miến Quốc cãi nhau vài câu với Đỗ Minh Hào, sau đó Đỗ Minh Hào liền dẫn người tới Miến Quốc trói kẻ kia lại, lấy được hơn chục triệu từ chỗ của đối phương, lại còn đánh hắn ta tới mức gần chết.
Tôi có chút kinh ngạc hỏi Đỗ Minh Cường rằng gia tộc của họ cũng làm loại chuyện kiểu đó ư?
Đỗ Minh Cường nói không phải, ông ta và bố mình chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, cũng ra lệnh nghiêm cấm đám đàn em, bởi vì làm vậy chẳng khác nào gây thù hằn khắp nơi, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đối với việc buôn bán của bọn họ.
Vấn là ở chỗ sau khi bố ông ta qua đời, ông ta không thể quản nổi Đỗ Minh Hào.
Lúc đó, bởi vì chuyện kia mà ông ta còn cãi nhau với Đỗ Minh Hào một trận, đám đàn em của hai bên còn suýt chút nữa rút súng ra.
Qua lời kể của Đỗ Minh Cường, lại thêm việc từng gặp qua Đỗ Minh Hào lần trước, tôi có thể mơ hồ đoán được tính cách của gã, một kẻ ngông cuồng, tàn nhẫn và ngoan độc xảo trá.
Trò chuyện với Đỗ Minh Cường một lát, sau khi cúp máy, tôi nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ tối liền bảo A Việt lái xe về thẳng nhà.
Cho dù tôi đã nhận được một khoản tiền lớn, hơn bốn triệu tệ, nhưng tôi không hề có ý định tổ chức tiệc chúc mừng.
Bởi vì vẫn còn 500 nghìn đô la vẫn chưa lấy được, đợi ngày mai tiền vào đến tay rồi, tôi sẽ đi đến quán bar của Bansha ngồi một chút, nhân tiện đưa tiền cho ông ta.
Trên đường đi, A Việt rẽ vào phố ăn khuya, gọi một đống xiên nướng đóng gói mang về, còn vác thêm cả một két bia.
Có vẻ như anh Thái rất thích xem phim điện ảnh, đặc biệt là thể loại điện ảnh tội phạm, đã từng xem rất nhiều bộ phim cùng thể loại nổi tiếng của Mĩ.
Nhưng hắn ta không hề cảm thấy chán chút nào, sau khi về tới nơi ở liền lôi ra một bộ phim có tên “Once Upon a Time in America”.
Thật ra tôi cũng đã từng xem bộ phim này rồi, hơn nữa còn xem tới tận mấy lần, nhưng lần này tôi vẫn xem rất tập trung.
Bởi vì ban ngày rảnh rỗi nên càng lúc tôi càng ngủ muộn hơn, cứ xem phim cùng A Việt và anh Thái trong phòng khách liền một mạch. Tới hơn hai giờ sáng, dưới tác dụng của rượu, sau khi càng ngày càng buồn ngủ thì tôi mới leo lên tầng đi ngủ.
Lúc này đây, tôi luôn cảm thấy loại nhà nhỏ một nóc này có một điểm không tốt, đó chính là phải leo cầu thang, có lẽ tôi nên chuyển hẳn lên sống ở tầng hai.
Tôi nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, bây giờ tôi đã có hơn bốn triệu, có phải là mua một căn nhà để ở rồi không?