Theo như tôi thấy, chế độ mới tôi thực hiện ở bộ phận Kinh doanh thị trường quả thực có hiệu quả, số lượng văn kiện tôi nhận được không chỉ giảm xuống rất nhiều, mà chất lượng cũng được đề cao. Điều kì lạ duy nhất đó là tôi vừa mới đến, vừa nhận chức ở tập đoàn Vọng Thiên ngày thứ hai đã tạo ra tiếng vang lớn như vậy, thế mà Đồng An Chi và Trần Tiệp lại có thái độ hoàn toàn dửng dưng, không nói một câu gì.
Không chỉ những người khác thấy kinh ngạc, chính tôi cũng bị thái độ ấy làm cho thấy hơi bối rối.
Một tuần tiếp theo, tôi nhận được rất nhiều tài liệu có giá trị và lần lượt trả lời từng cái. Vì trước kia tôi đã có những hiểu biết nhất định về ngành bất động sản, tôi quyết định đặt trọng tâm công việc chủ yếu vào việc đầu tư ở những nơi khác.
Để chứng minh giá trị với Đồng An Chi, bước đầu tiên là phương án cải cách mà tôi áp dụng, bước thứ hai sẽ là sáng tạo giá trị. Chỉ cần vốn đầu tư mà tôi ký được đạt hiệu quả, nói cách khác là một kế hoạch chắc chắn có hiệu quả, vậy thì Đồng An Chi sẽ càng quyết tâm nâng đỡ tôi hơn.
Ngành bất động sản không những phải cân nhắc từ vị trí địa lý, triển vọng thương mại, mà còn phải bắt tay vào những điểm khác, ví dụ như thái độ của cấp trên.
Nếu có một mảnh đất nào đó mà bên trên có ý muốn khai thác phát triển, nhà bất động sản có thể mua vào trước, xây nhà phát triển, trông có vẻ lỗ nhưng thực tế đợi đến khi chính sách được đưa ra, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp mấy lần cũng không phải chuyện gì hiếm.
Đương nhiên, nếu là một nhà bất động sản có thực lực, ví dụ đến trình độ như tập đoàn Vọng Thiên thì hoàn toàn có thể vận dụng toàn bộ lực lượng của công ty để xây dựng một khu thương nghiệp ở khu vực chưa phát triển hoàn toàn. Chỉ cần có thể bảo đảm lưu lượng, đó cũng là một mối làm ăn kiếm lời ổn định mà không bị lỗ.
Những ngày này, tôi càng cảm nhận được sự thần kỳ của con người Đồng An Chi, nghề bất động sản đã được giải thích một cách đơn giản mà tường tận trong một bản tài liệu dày cộm của ông ấy.
Còn ở bộ phận Kinh doanh thị trường, sau khi Lưu Đông Hải về nhà dưỡng bệnh, tôi đã chuyển sang trạng thái người lạ chớ đến gần. Văn kiện của một số người quả thực có tính chiến lược, nhận được tiền thưởng, những người này đương nhiên là mặt mày rạng rỡ. Còn đa số những người khác vẫn đang vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm một đề xuất có giá trị, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đã hoàn toàn khác.
Có thể nói, nếu ánh mắt có thể giết người, tôi đã sớm bị lăng trì trăm nghìn lần.
Sau gần một tháng bận rộn, cuối cùng tôi cũng đã chọn được một mảnh đất, nó không ở Yến Kinh mà là ở Quế Lâm quê tôi.
Quế Lâm là thành phố du lịch, lượng người qua lại mỗi năm đều đang dần dần tăng lên. Trước đây, câu nói “Non nước Quế Lâm đệ nhất thiên hạ” không biết đã nuôi sống bao nhiêu người. Qua một hồi nghiên cứu và điều tra, tôi đã quyết định xây một khu thương nghiệp ở Quế Lâm.
Non nước Quế Lâm là chỉ sông núi, đương nhiên khu thương nghiệp này không thể xây ở trong thành phố được. Nếu xây trong thành phố thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vẫn phải cạnh tranh với các thương gia vốn có.
Bởi vì không ai có thể thảo luận với tôi, kể cả là Lưu Đông Hải, tôi đã gửi tin nhắn đi, nhưng ông ta chỉ nói mình đang dưỡng bệnh, tạm thời sẽ không quan tâm tới công việc được, bảo tôi tự xem sao mà làm.
Vậy tôi còn có thể làm thế nào?
Cho đến bây giờ, toàn bộ công ty trừ chủ tịch Đồng An Chi ra, có thể nói người có quyền hạn thật sự lớn nhất chính là tôi. Vì ngay cả trợ lý chủ tịch là Trần Tiệp cũng không dám tùy tiện thực hiện cải cách với bộ phận ở bên dưới, ở vị trí của bọn họ cần phải suy nghĩ đến ảnh hưởng và giá trị thương hiệu của công ty nhiều hơn.
Nhưng đối với tôi mà nói, nghé mới sinh không sợ hổ, nếu Đồng An Chi đã bỏ mặc, tôi cũng dứt khoát đánh liều chơi lớn một phen.
Nơi tôi chọn là Dương Sóc. Có rất nhiều điểm du lịch ở Quế Lâm: thắng cảnh Li Giang, thắng cảnh núi Độc Tú Vương Thành, hai sông bốn hồ vân vân... Tài nguyên du lịch rất dồi dào, nhưng lại không có lấy một khu thương nghiệp đạt chuẩn.
Đương nhiên, ở đây sẽ gọi là khu nghỉ dưỡng.
Mà Dương Sóc cách các thắng cảnh lớn không xa, nếu xây khu nghỉ dưỡng ở đây thì sẽ có thể tạo nên tác dụng là điểm trung chuyển du lịch.
Bởi vì vị trí địa lý của Dương Sóc dựa núi gần biển, xây một khách sạn nghỉ dưỡng ở gần biển thì có thể trải nghiệm được phong cảnh biển, đồng thời bố trí các loại cửa hàng ở xung quanh khách sạn như nhà hàng, cửa hiệu... vậy là một khu thương nghiệp quy mô nhỏ đã được hình thành.
Sau cùng với sự kéo theo của ngành du lịch, quy mô khu thương nghiệp này sẽ càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng thành hình.
Tôi không biết làm hình ảnh, do đó đành lấy bản phác thảo thay thế. Dù sao bộ phận Kinh doanh thị trường chỉ phụ trách hướng đi mang tính chiến lược, việc thực thi cụ thể sẽ do bộ phận khác đi chứng thực.
Về cơ bản, bộ phận Kinh doanh thị trường làm báo cáo đều phải đi khảo sát thực địa, nhưng vì tôi vốn là người Quế Lâm, quen thuộc hơn so với người khác quá nhiều, thế nên tôi lại mất ba ngày chuyển toàn bộ kế hoạch thành báo cáo, gửi đến email của Đồng An Chi. Khoảnh khắc nhấn nút gửi đi, cả người tôi như nhẹ nhõm hẳn.
Vì “bế quan” hơn một tháng, tôi phát hiện mình như bị công việc này trói buộc. Nếu cứ mãi như vậy, e rằng tôi và dân văn phòng trong tưởng tượng trước kia cũng không có gì khác nhau.
Lúc này, Lưu Đông Hải cũng đã quay lại, hiển nhiên, ông ta nhìn thấy tôi còn ngồi ở vị trí trợ lý bên ngoài bộ phận Kinh doanh thị trường thì có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe tôi hỏi thăm, ông ta lại cười gượng.
Cuối cùng, Lưu Đông Hải do dự một lát rồi hỏi tôi: “Tiểu Phương, cải cách của bộ phận Kinh doanh thị trường chúng ta là do cậu đề xướng đấy hả?”
“Không sai”, tôi cười nói: “Nhưng tôi thật sự đã thấy được hiệu quả, không những tỷ lệ nhận được văn kiện vô giá trị giảm bớt đáng kể, mà ngay cả tính tích cực của nhân viên cũng được nâng cao rất nhiều”.
“Vậy cậu định cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch này ư?”
“Đương nhiên, chỉ cần tôi còn ở vị trí này ngày nào, tôi sẽ thực hiện nó ngày đó. Cải cách này không những có lợi với chúng ta, mà còn có lợi với những nhân viên có giá trị, có ý tưởng, cũng có lợi với tập đoàn”.
Lưu Đông Hải gãi đầu như muốn nói gì đó, nhưng hé miệng rồi vẫn quay đầu đi vào phòng làm việc của mình.
Tôi vừa cười vừa âm thầm phỏng đoán bây giờ Đồng An Chi sẽ có biểu cảm như thế nào. Trong thời gian nửa tháng, tôi đã thay đổi bộ phận Kinh doanh thị trường rất nhiều, lại còn đề xuất một bản kế hoạch phát triển.
Thật ra người sáng suốt nhìn vào bản kế hoạch đó là biết có tính khả thi, nhưng tiềm lực chưa chắc sẽ lớn. Bởi vì, tuy lượng khách du lịch của Quế Lâm không ít, nhưng có thể chống đỡ một khu thương nghiệp như vậy hay không có lẽ còn phải đợi thương thảo đã.
Đến giờ tan làm, tôi vươn vai rời đi, phát ra chuỗi tiếng răng rắc, cả người thoải mái vô cùng. Chẳng trách người ta lại nói dân văn phòng bây giờ cần phải vận động, ngồi ở văn phòng cả ngày không bệnh, nhưng ngồi lâu cũng thành bệnh.
Thế rồi tôi vừa về đến nhà, điện thoại của Đồng An Chi đã gọi đến, trong giọng nói của ông ấy có vẻ hơi khó tin, lại có phần như trút được gánh nặng: “Phương Dương, bản kế hoạch mà cậu gửi cho tôi hôm nay là cậu làm đấy à? Cậu đúng là cho tôi một sự ngạc nhiên rất lớn”.
“Đương nhiên, bây giờ cả bộ phận Kinh doanh thị trường là cảnh tượng sục sôi khí thế, tôi không thể nào ngồi không được”.
Tôi rót ly nước, dựa vào sofa nói.
“Ha ha, hiện nay đúng là thời đại của người trẻ tuổi các cậu. Không tệ, một tháng trước cậu vẫn còn là một người ngoài cuộc không hiểu gì, đến bây giờ đã có thể viết ra một bản báo cáo như vậy, đủ để chứng minh tôi tuyển cậu là không sai”.
Dứt lời, Đồng An Chi lại cười bảo: “Cậu xem, lúc trước tôi đã nói với cậu là tôi nhìn người rất chuẩn, bây giờ sự thực chứng minh, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu”.
Chương 282: Bắt cóc
Tôi vẫn luôn đợi Đồng An Chi nói với mình về chuyện thăng chức tổng giám đốc tập đoàn Vọng Thiên, nhưng cho đến khi cúp máy, ông ấy cũng không nhắc tới một từ, tôi có chút phiền muộn.
Thế này xem ra tôi vẫn phải chờ đợi trong mỏi mòn rồi. Còn nhà họ Cung từ sau lần trước không thấy có động tĩnh gì, tất nhiên là đang ủ một cơn bão lớn hơn, thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa.
Cái gọi là nghĩ gì có nấy, tôi đang nghĩ nên làm việc gì đó, điện thoại bỗng đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Tôi cũng không để ý lắm, bởi vì từ khi nhận chức trợ lý giám đốc bộ phận Kinh doanh thị trường, thường xuyên có một số người trước nay chẳng có ấn tượng gọi cho tôi, hẹn tôi ra ngoài ăn cơm các kiểu.
Không ngờ khi tôi nghe máy lại có một giọng nói rất quen thuộc, đồng thời khiến tôi hận đến thấu xương vang lên.
“Phương Dương, dạo này tao không tìm mày, có nhớ tao không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Cung Chính Văn từ trong điện thoại truyền đến.
Tôi cười lạnh: “Đương nhiên, ngày nào tao cũng đợi mày, muốn mày chết ngay lập tức. Tao nói, tao nhớ mày như vậy, hay là mày đáp ứng tâm nguyện này của tao đi, nhảy lầu tự sát là xong”.
Cung Chính Văn hừ lạnh: “Tao không phí lời với mày. Phương Dương, mày nhớ ba người bạn chung nhà của mày ở Yến Kinh không? Bây giờ, bọn họ đang ở trong tay tao, nếu mày muốn bọn họ sống thì mười hai giờ tối nay đến ngoại thành phía Đông, nơi đó có một nhà kho bỏ hoang, mày phải đi một mình Đúng rồi, không được báo cảnh sát”.
Tôi nhíu mày: “Mày vẫn còn dám bắt cóc người? Đây không phải Xiêng La, mày đang đâm đầu vào chỗ chết đấy”.
Cung Chính Văn cất tiếng cười gần như điên cuồng trong điện thoại: “Đâm đầu vào chỗ chết? Phương Dương, thứ chó má như mày, phế một chân của tao, làm gãy tay chân của chú tao. Anh tao lại là một thằng ăn hại, chờ anh ta giết mày thì không biết đến bao giờ! Tao thấy, vẫn là tao tự ra tay thì thực tế hơn. Mày xem, con người trọng tình trọng nghĩa như mày chắc chắn sẽ không nỡ để ba người bạn thuê chung nhà với mày chết đâu nhỉ. À, tao đã dò la rồi, nghe nói mày và cô gái tên Chúc Mi kia có quan hệ cũng rất thân thiết. Được đấy, Bạch Vi mới đi Úc Châu mấy tháng, mày đã ngoại tình, lại còn rất nồng cháy với cô gái khác”.
Tôi thầm chửi một tiếng thằng điên, sau đó nén nhịn cơn giận của mình mà nói: “Cung Chính Văn, lần cuối tao khuyên mày, đừng lấy tính mạng của người khác ra uy hiếp tao, nếu không hậu quả tự chịu”.
Cung Chính Văn cười lạnh: “Bớt nói mấy câu này với tao đi. Bây giờ, tao chỉ muốn giết mày thôi. Mười hai giờ tối nay, nếu mày không tới, ba người bọn họ sẽ chết, nếu mày tới thì người chết là mày. Mày phải chọn một. Đúng rồi, sở cảnh sát có người của tao, tao khuyên mày tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không bọn họ sẽ chỉ chết càng nhanh hơn thôi”.
Nói xong, Cung Chính Văn định cúp điện thoại, tôi vội nói: “Đợi đã, tao muốn nghe giọng của họ”.
Cung Chính Văn ồ lên một tiếng: “Phải, suýt chút nữa thì quên, nào, để mày nghe giọng của bạn chung nhà với mày nhé. Ối cha, mày khoan hãy nói, dáng vẻ của cô gái này đúng là ngon lành cành đào mà...”
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào khác. Trong ba người thuê chung nhà với tôi trước kia, tôi và Chung Chính Nam, Lý Huệ vốn không hợp nhau, nếu là hai người họ bị bắt, tôi cũng không bận tâm lắm.
Nhưng người bị bắt là cô gái tên Chúc Mi, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cô ấy đi theo tôi đòi tôi dạy cho cách đánh nhau.
Tôi lại thấy hơi hối hận, nếu lúc đó tôi dạy cô ấy vài cách đánh đấm, phải chăng cô ấy đã không bị bắt.
Tôi không biết món võ gì cả, khả năng đánh nhau của tôi đều là rèn luyện được từ trong tù. Chiến đấu với Đỗ Minh Cường, tôi hiểu ra được đánh ở chỗ nào mới có thể đánh đau hơn nhưng bên ngoài lại không nhìn ra được gì, đánh chỗ nào thì thương tích tương đối nghiêm trọng...
Tôi hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại. Không thấy tôi nói gì, Cung Chính Văn không tiếp tục cười nhạo tôi nữa, mà đưa điện thoại đến một bên khác.
Quả nhiên, giây lát sau tôi đã nghe được vài tiếng kêu.
“Phương Dương, anh đừng quan tâm tới tôi, báo cảnh sát bắt bọn họ đi!”
“Phương Dương, cái tên chó tha này, đi cũng đi rồi còn gây ra nhiều chuyện như vậy...”
Xác nhận bọn họ an toàn, tôi khẽ thở phào một hơi.
Giọng của Chúc Mi có vẻ không làm sao, vì hiện tại đang bị bắt cóc nên cô ấy có vẻ hơi lo sợ thôi.
Còn Chung Chính Nam đến bây giờ vẫn đang chửi tôi kia, tôi không có chút tâm tư nào muốn đi cứu anh ta, nhưng với tình thế như vậy, để cứu Chúc Mi, tôi cũng không thể không liều một phen.
Cung Chính Văn cười ha hả ở đầu kia điện thoại: “Phương Dương, nghe thấy rồi chứ? Đó chính là bạn chung nhà của mày, đến lúc này rồi còn muốn chửi mày, tao thấy hay mày đừng đến nữa”.
Tôi tức giận chửi mắng: “Cung Chính Văn, mẹ kiếp, bọn họ mà mất một cọng lông nào, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
Cung Chính Văn ngừng cười: “Bớt nói nhảm đi, Phương Dương, mười hai giờ tối nay là kỳ hạn cuối cùng”.
Nói xong thì hắn ta cúp điện thoại.
Mẹ nó!
Giờ phút này, tôi chỉ muốn đập mạnh chiếc điện thoại ở trong tay xuống đất.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, Cung Chính Văn bảo tôi không được báo cảnh sát, nói trong sở cảnh sát có người của bọn họ. Nhưng đương nhiên tôi không thể không báo cảnh sát, vấn đề là đi đâu báo cảnh sát và báo với ai.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, lúc này tại nhà kho ở ngoại ô phía Đông chắc chắn có mấy chục người đợi sẵn. Ở Yến Kinh tất nhiên là không lấy được súng cũng không ai dám dùng súng, thế nhưng các loại vũ khí như dao dợ đối với một thế lực ở đẳng cấp như nhà họ Cung mà nói thì hoàn toàn không phòng bị được.
Tôi xem giờ, bây giờ là tám giờ tối, cách thời gian mà Cung Chính Văn nói vẫn còn bốn tiếng nữa, nhưng đi từ đây đến nhà kho ở ngoại ô phía Đông phải mất gần một tiếng.
Lúc này, tôi mới hiểu được chỗ khó khi mình không có thế lực. Nếu là ở Xiêng La, tôi có vô số cách để cứu ba người kia ra, đáng tiếc nơi này là Yến Kinh.
Tôi nhớ tới nữ cảnh sát tên là Tề Vũ Manh ở sở cảnh sát lần trước, nhìn cách cô ấy chỉ huy những cảnh sát khác đi tra khảo người khi đó, chắc hẳn cấp bậc của cô ấy không thấp.
Lúc này mà gọi thẳng tới 110 thì chắc chắn không được, tôi chỉ có thể tìm lại tờ giấy Tề Vũ Manh đưa tôi lần trước. May mà xưa nay tôi khá lười biếng, nên chưa vứt tờ giấy ấy đi.
Trên tờ giấy có ghi một dãy số điện thoại bằng nét chữ nắn nót đẹp đẽ, tôi không chút do dự bấm số gọi đi.
“Cô là Tề Vũ Manh phải không? Tôi là Phương Dương, tôi muốn báo án”.
Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, tựa như đang suy nghĩ tôi là ai, tôi lại giải thích: “Một tháng trước, có sáu tên lưu manh xông vào nhà tôi gây sự, nhưng bị tôi ngăn chặn”.
“Ồ, là anh hả?”
Tề Vũ Manh nghĩ ngợi một chút lại hỏi: “Anh muốn báo án? Có phải anh nhớ ra chuyện gì không?”
“Không, là một chuyện khác”.
Tôi chỉ đành giải thích: “Tôi đã công tác ở Xiêng La một thời gian, chuyện này cô có thể đi tra ghi chép xuất nhập cảnh. Lúc tôi làm ăn ở Xiêng La đã kết thù với một người trong nước, anh ta tên Cung Chính Văn. Hiện tại, anh ta đã bắt cóc bạn thuê chung nhà trước kia của tôi, yêu cầu tôi trước mười hai giờ tối nay phải tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông đổi người”.
Tề Vũ Manh không ngắt lời tôi, tôi tiếp tục nói: “Nhưng anh ta bảo tôi không được báo cảnh sát, bởi vì như anh ta nói nội bộ sở cảnh sát có người của bọn họ. Nếu phát hiện tôi báo cảnh sát thì anh ta sẽ giết luôn con tin. Đó cũng là lý do tôi gọi thẳng cho cô”.
“Cái gì? Nội bộ chúng tôi có người của anh ta?”
Cho dù cách một chiếc điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận được Tề Vũ Manh đã trở nên nghiêm túc.
Chương 283: Tự gánh chịu hậu quả
Tề Vũ Manh hỏi tôi: "Phương Dương, anh ở đâu vậy?"
Tôi nói giờ tôi không ở nhà, báo cảnh sát xong tôi sẽ đi kiếm mấy món đồ phòng thân sau đó đi qua.
Tề Vũ Manh nói nếu đã có người giở trò phía nội bộ cảnh sát thì chắc chắn cũng sẽ có người đang giám sát xung quanh nhà tôi. Nếu tôi có biểu hiện gì lạ đối phương chắc chắn sẽ phát hiện, vậy nên bảo tôi nhất định phải cẩn thận.
Vừa dứt lời, Tề Vũ Manh nói: "Phương Dương, anh đợi tôi một lát, tôi sẽ sắp xếp người đáng tin cậy ngay. Anh đừng có vội qua đó, có thể chuẩn bị trước một chút, đến lúc đó người của tôi sẽ tới ngoại thành phía Đông từ hướng khác rồi thông báo cho anh, sau đó anh hẵng đi nhé".
Tôi đồng ý, thực tế thì giờ, quả thực tôi không có cách nào tốt cả, chỉ có thể chờ bên Tề Vũ Manh xác định xong.
Tôi lại nói với Tề Vũ Manh, bảo cô ấy lúc tìm người nhất định phải tìm tâm phúc đáng tin cậy, nếu không bị Cung Chính Văn biết được thì đám Chúc Mi sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tôi nghĩ, nếu Tề Vũ Manh đã không phải cảnh sát bình thường thì cô ấy có lẽ cũng có bản lĩnh của mình, thế nên tôi không nghĩ nữa, liền cúp máy.
Tôi nhìn vào trong phòng, nghĩ xem có nên nói với Đồng An Chi không. Theo như quy mô hiện tại của tập đoàn Vọng Thiên thì giới kinh doanh Yến Kinh này cũng coi như là địa bàn của ông ấy.
Nhưng tôi suy tính, Đồng An Chi cũng chỉ là người kinh doanh mà thôi, không hề giỏi ở lĩnh vực này.
Cho dù lúc trước, ông ấy nói là muốn đánh ngã nhà họ Cung, nhưng cũng chỉ là sự công kích về mặt kinh doanh mà thôi, hơn nữa ngành hai bên làm không có liên quan gì đến nhau, khả năng này ít nhất là không thể thực hiện trong một khoảng thời gian ngắn được.
Vì khu dân cư mới khá to thế nên trong siêu thị có những mấy cái siêu thị, chủng loại khá phong phú đa dạng. Tôi ra ngoài định mua ít dao kéo, không ngờ Yến Kinh thực hiện chính sách hạn chế dao kéo, cuối cùng chỉ mua được một con dao gọt hoa quả 14cm. Tôi cầm trên tay ước lượng một chút, cảm giác cũng khá ổn, độ dài cũng được, vào thời khắc quan trọng có thể đánh bất ngờ.
Nhưng khi tôi vừa về đến nhà thì Cung Chính Văn đã gọi tới, vừa ấn nút nhận thì nghe thấy giọng trầm thấp: "Phương Dương, tao đã nhắc nhở mày rồi, không ngờ mày còn dám báo cảnh sát".
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ nhà tôi đã bị hắn ta gắn thiết bị nghe lén?
Nhưng không có chìa khóa của tôi thì không ai vào được, hắn ta đang đánh lừa tôi.
Tôi lạnh nhạt nói: "Tôi có báo cảnh sát hay không chắc anh cũng biết rồi. Ngoài ra, tôi khuyên anh một câu, nếu mấy người Chúc Mi thiếu một sợi tóc thôi, anh sẽ phải tự gánh chịu hậu quả đấy".
"Ha ha ha, tự gánh chịu hậu quả? Đây quả thực là thứ buồn cười nhất mà tao nghe thấy trong năm nay đấy, không thể không nói, mày quả thực rất ngu xuẩn, nhưng câu chuyện cười của mày đã thành công chọc cười tao rồi đấy".
Giọng điệu của Cung Chính Văn rất nhẹ nhàng thoải mái, cứ như đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.
Tôi thầm thở dài trong lòng. Xem ra hắn ta đang lừa tôi, may mà vừa nãy không lỡ miệng nói ra.
Tôi lại nói: "Cung Chính Văn, thứ anh muốn chẳng qua là mạng của tôi mà thôi, phải có bản lĩnh đấy, anh tự đến lấy là được. Bắt đầu từ bây giờ, cứ mỗi một tiếng tôi muốn nói chuyện với Chúc Mi một lần, nếu Chúc Mi xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi không đi nữa".
"Mày…"
"Anh cũng không cần phải uy hiếp tôi. Nếu anh muốn mạng của họ thì anh cứ việc, nhưng nếu anh muốn mạng của tôi thì họ không được bị thương một chút nào, nếu không thì tôi không đi nữa".
Cung Chính Văn cười ha ha: "Không ngờ đấy, không ngờ đấy! Lúc đầu tao còn tưởng mày là một thằng oắt ngu xuẩn, ai ngờ tâm tư cũng kín kẽ phết đấy nhỉ. Được, mày muốn nghe thì tao cho mày nghe".
"Hu hu, tôi không uống, tôi không muốn uống..."
Nói xong tôi liền nghe thấy tiếng khóc hu hu và tiếng hét lớn của Chúc Mi, tôi sốt ruột, vội hỏi: "Cung Chính Văn, anh làm gì Chúc Mi rồi?"
Cung Chính Văn nói: "Tao không làm gì cô ấy cả, chỉ cho cô ấy uống tí thuốc kích dục thôi. Tao đã tốn kha khá để mua loại thuốc này đấy, vốn định dùng cho Bạch Vi, ai ngờ tất cả lại bị thằng oắt mày phá hoại hết rồi. Nếu không có được thì cũng phải phát tiết tí chứ nhỉ. Tao thấy con bé Chúc Mi này cũng không tồi đâu, mày xem da nó trơn mềm chưa này, chắc là vẫn còn trinh đấy nhỉ!”
Lúc này bên kia vang lên tiếng kêu kinh hoàng và tiếng khóc của Chúc Mi. Tôi tức điên lên, chửi: "Thằng khốn Cung Chính Văn, có ngon thì nhắm vào tao đây này. Mày giở trò với một cô gái hả, mày có còn là đàn ông nữa không?"
Cung Chính Văn nói: "Phương Dương, đừng sốt ruột. Loại thuốc này có một đặc điểm, nó sẽ phát tác sau khi uống ba tiếng. Để tao xem nào, giờ là chín giờ, cũng có nghĩa là nếu mười hai giờ mà mày không đến thì tao và đám anh em sẽ hưởng thụ con ngựa hoang nhỏ này đấy".
Fuck!
Đầu tôi như muốn nổ tung, nếu lúc này hắn ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ đập nát đầu hắn ta không hề do dự.
Sau đó, tôi nói:"Cung Chính Văn, tao cũng chỉ nói với mày một câu thôi, một giờ sau, tao muốn nói chuyện điện thoại với Chúc Mi. Cô ấy thiếu một sợi tóc thôi mày cũng đừng hòng tao qua đó".
Cung Chính Văn cười ha ha, nói: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, tao chỉ muốn cái mạng chó của mày thôi, không liên quan gì đến cô ấy, nếu mày có thể tới đương nhiên là tốt nhất. Được rồi, vậy cứ thế nhé, đi đường cẩn thận đấy, nếu không lỡ bị tắc xe không đến được thì cũng đừng trách tao nói lời không giữ lời".
Nói xong điện thoại vang lên hai tiếng tút tút.
Tao nhổ vào!
Giữ lời cái đầu mày ấy!
Giờ tôi thấy thật hận bản thân mình, vì sao lúc đó ở Xiêng La không nổ súng giết chết cái thằng khốn này đi.
Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng bảo đảm cho Chúc Mi không bị bất cứ tổn thương nào.
Tôi nhìn đồng hồ, từ lúc tôi gọi điện cho Tề Vũ Manh đã gần một tiếng rồi, cô ấy đã sắp xếp xong chưa?
Tôi không kìm được, đành phải gọi lại cho cô ấy. Tề Vũ Manh nói với tôi, cô ấy đã thông báo cho bên kia rồi, các thành viên của tổ chuyên án đã được xác định và đang chuẩn bị xuất phát. Cô ấy vì đã tan làm về nhà cần phải thay quần áo để đi đến cục cảnh sát nên hơi chậm.
Nghe thấy lời giải thích của cô ấy, tôi cũng không thể nói là không tin được, chỉ đành bảo cô ấy nhanh lên.
Tôi châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, sốt ruột như một con kiến trên chảo nóng, nhưng chỉ có thể đi lòng vòng trong căn nhà, lại đợi thêm mấy phút nữa vẫn không có chút tin tức gì phía Tề Vũ Manh.
Tôi cắn răng, kệ đi, tôi đi trước, nếu Chúc Mi bị đám cầm thú Cung Chính Văn làm nhục thì cả đời này tôi sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.
Sau đó tôi vừa hạ quyết tâm thì có người gọi đến. Tôi cầm lên xem thì là một cuộc gọi quốc tế, tôi vừa mừng vừa kinh ngạc, chẳng lẽ là Bạch Vi?
Nhưng lúc này cô ấy gọi điện cho tôi làm gì chứ.
Tôi vừa ấn nút nhận đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi : "Phương Dương, anh đừng đi ra ngoài. Cung Chính Văn đã cho người mai phục bên ngoài khu dân cư của anh rồi. Nếu anh ra ngoài chắc chắn sẽ bị họ bắt".
Sau đó đầu bên kia vang lên những âm thanh hỗn loạn, còn có cả tiếng cãi nhau, dường như đang có người tranh luận với Bạch Vi về việc gì đó.
Tôi sững sờ một lúc rồi mới hiểu ý Bạch Vi. Có lẽ là cô ấy biết tin Cung Chính Văn bắt người muốn giết tôi từ chỗ nhà họ Bạch nên mới gọi điện nhắc nhở tôi, thậm chí còn cãi nhau với người nhà cô ấy.
Tôi thở dài một hơi, dập tắt điếu thuốc đã hút xong, cười khổ.
Chương 284: Đuổi theo cậu
Tôi cũng không muốn đi, tôi muốn sống thật yên ổn, ai mà muốn ngày nào cũng đánh đấm liều mạng chứ, nhưng Cung Chính Văn cứ như một con muỗi không ngừng vo ve trước mặt tôi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, chỉ cần tôi buông lỏng hoặc lộ ra sơ hở thì nó sẽ cắn tôi một cái thật đau.
Nhưng lần này không như vậy, cô gái Chúc Mi kỳ lạ tinh quái này vì tôi mới phải chịu cái thứ tai bay vạ gió này, nếu tôi không đi thì cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt khôn nguôi.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, nhưng tôi cũng không biết Bạch Vi có còn nghe không. Tôi nói khẽ một câu vào điện thoại: "Xin lỗi, giám đốc Bạch, lần này tôi nhất định sẽ đi".
Cúp máy xong, tôi đi ra ngoài. Vì tiểu khu khá to nên tôi chạy đến cổng lớn rất nhanh. Tôi nhìn sang hai bên, tạm thời không có gì, nhưng thế không có nghĩa là Cung Chính Văn không sai người tới đối phó tôi.
Tôi tin Bạch Vi không lừa tôi. Mãi đến khi tôi chặn một cái xe taxi lại cũng không hề có dấu vết của bất cứ người nào khả nghi, chẳng lẽ Bạch Vi bị lừa?
Nhưng tôi suy đi tính lại, trừ Hà Khai Thành có một chút khả năng ra thì không ai có lý do để lừa cô ấy.
Lúc này, Bạch Vi đang ở Úc Châu, căn bản không thể phân thân được. Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Bạch thì nhà họ Cung sẽ không gây sức ép đối với họ. Nếu nhà họ Cung bị đánh ngã thì nhà họ Bạch sẽ phải chịu ảnh hưởng về kinh tế.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, tôi bảo bác tài đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành phía Đông rồi đóng cửa xe lại.
Mấy ngày vừa qua khi tôi làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên đã cất công tìm hiểu về Yến Kinh. Cái kho ở ngoại thành phía Đông này là một nơi rất nổi tiếng, hầu như những người Yến Kinh xưa đều biết nơi này, thế nên tài xế không hỏi mà lái xe đi luôn.
Còn về việc tại sao cái nhà kho này lại nổi tiếng thì thực ra lý do rất đơn giản. Năm đó, Yến Kinh đang trong thời đại phát triển mạnh mẽ, mở rộng và xây dựng thành phố. Khu thương nghiệp lan rộng ra khắp nơi, từ vị trí trung tâm, gần như là tăng lên gấp đôi.
Phía Nam, Bắc và phía Tây phát triển rất nhanh, chỉ có mỗi phía Đông vì tiếp giáp với một tỉnh lị, hơn nữa môi trường không dễ khai thác như các khu vực khác nên không ai thèm ngó ngàng tới.
Ai ngờ sau khi cải cách mở rộng hoàn thành, các khu đất xung quanh tăng vọt giá. Các nhà bất động sản sốt ruột nên nhao nhao tới khu ngoại thành phía Đông này phát triển kinh doanh, trong đó có một công ti đã mua miếng đất có nhà kho này, muốn biến nó thành một xưởng chế biến đồ ăn vặt, không ngờ còn chưa xây xong thì chủ xưởng đã bị bắt vì bị tình nghi có liên quan đến việc hối lộ thương nghiệp, thế là bị bắt đi.
Mảnh đất này thuộc về quốc gia, được đấu giá đi, ai ngờ công ti thứ hai cũng bị như vậy, vừa cải tạo mảnh đất này, xây nhà kho xong thì ông chủ lại phá sản vì một nguyên nhân nào đó.
Lần này, mảnh đất này đã nổi tiếng khắp nơi. Trong giới kinh doanh có rất nhiều người mê tín, cho rằng mảnh đất này không tốt lành, mà những tài xế taxi và người bản địa đều nói từng thấy những thứ như ma quỷ, lâu dần nghe sai đồn bậy, không có ai dám đụng đến mảnh đất này, giờ đã trở thành một nhà kho bỏ hoang, ngay cả chính phủ cũng đã từ bỏ mảnh đất này.
Lúc đầu nghe thấy lời đồn này, tôi còn có thể khịt mũi khinh thường, không ngờ mới không bao lâu mà tôi đã phải tự mình đến đó thăm dò.
Nhà kho ở khá xa. Tôi tìm kiếm vị trí của nhà kho trên bản đồ trong điện thoại. Vì nhà kho bỏ hoang ở Yến Kinh nên bản đồ làm cũng khá chi tiết, điều này lại có lợi cho tôi.
Nhà kho bỏ hoang có hai tầng, tầng một là những vách ngăn tạo thành những căn buồng to nhỏ, tầng hai thì là có một sân phơi ở chính giữa, xung quanh sân phơi là những căn buồng lớn.
Rầm!
Ngay lúc tôi đang chăm chú nhìn bản đồ hiển thị trên điện thoại thì xe taxi rung lên mạnh mẽ. Tôi vội vàng bắt lấy tay cầm để ổn định trọng tâm rồi nhìn sang hai bên. Xe dần giảm tốc, tài xế hét ầm với bên cạnh: "Con mẹ nó! Không biết lái xe à?"
Tài xế dừng xe lại, đang định xuống xe thì tôi quát lớn: "Bác tài, đừng để tâm đến họ, mau lái xe!"
Qua cửa kính đen kịt của xe taxi, tôi nhìn thấy có hai chiếc minibus màu bạc ở hai bên xe, xe taxi giảm tốc, hai cái xe đó cũng giảm tốc theo.
Mà sự rung lắc mạnh mẽ vừa rồi là do cái xe bên phải cố ý đụng vào xe bên này. Những ai từng lái xe đều biết, xe minibus khá cứng, hơn nữa có kích thước lớn, cái xe nhìn có vẻ không nhỏ này có thể chứa được mười mấy người.
Hơn nữa, xem tình hình thế này, lại liên tưởng đến những gì Bạch Vi vừa nhắc nhở, nếu tôi mà không hiểu thì quả thực là ngu ngốc.
Những người này được Cung Chính Văn phái đến phục ngoài tiểu khu để chặn tôi lại.
Tôi vừa giục bác tài lái xe vừa lặng lẽ nhét con dao nhỏ vào bên giày để tiện lấy ra.
Tài xế cũng nhận thấy không ổn, vừa mới giảm tốc giờ đã đạp mạnh ga, tăng tốc phóng nhanh, bỏ hai cái xe kia lại phía sau.
Nhưng xe minibus cũng đã đuổi theo một trước một sau trong giây phút chần chừ ngắn ngủi, ở ngay phía sau chúng tôi.
Qua kính chiếu hậu, tôi lờ mờ cảm nhận được đám người đông đúc trong cái xe minibus phía sau.
Tài xế không ngừng liếc xung quanh, thấy hai cái xe phía sau đã đuổi theo, bác tài sắp khóc đến nơi, vừa lái vừa hỏi tôi: "Cậu nhóc à, cậu giúp tôi báo cảnh sát cái đã. Giờ tôi đang lái xe, không gọi điện được".
Tôi hơi đau đầu, vừa nãy tôi mới bảo Tề Vũ Manh điều một số cảnh sát tinh nhuệ tới nhà kho phía Đông, giờ lại gặp phải hai cái xe minibus này, cứ như là đã được tính toán kỹ càng.
Tính toán?
Một suy nghĩ xẹt qua đầu tôi, chẳng lẽ mục đích của Cung Chính Văn không phải là để tôi tới nhà kho đó mà là dụ tôi ra rồi giải quyết tôi trên đường?
Tôi thấy sống lưng lạnh toát. Nếu đúng là như vậy thì Cung Chính Văn quả thật quá đáng sợ, ngay cả biến số như số điện thoại của Tề Vũ Manh mà cũng có thể đoán được.
Mà lúc này, tài xế lại bảo tôi báo cảnh sát, sao tôi không muốn cơ chứ, nhưng tôi hiểu, báo cảnh sát lúc này không có bất cứ tác dụng gì. Thế nhưng tôi lại không thể kể rõ cho tài xế, chỉ đành ấn số điện thoại khẩn cấp.
110 nghe máy rất nhanh, tôi nói vắn tắt lại chuyện xe taxi gặp sự cố, rồi báo địa chỉ, cảnh sát nghe máy nói với tôi, bảo tài xế tiếp tục lái xe, tuyệt đối không được dừng lại, đợi cảnh sát đến là ổn.
Thấy tôi báo cảnh sát, tài xế dường như đỡ căng thẳng hơn chút ít, muốn khóc mà không rặn ra nổi giọt nước mắt nào: "Cậu nhóc à, tôi chỉ là tài xế taxi mà thôi, sao lại gặp phải chuyện xui xẻo như thế cơ chứ".
Tôi do dự chốc lát, vẫn nói: "Bác tài, hình như họ tới là để đuổi theo tôi".
Tài xế sốc nặng: "Cái gì? Họ đuổi theo cậu ư?"
Ông ta vừa mở miệng tôi đã hiểu ý ông ta, liền lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu ông dừng xe thì ông cho rằng sau khi họ xử lý tôi xong sẽ tha cho ông sao? Ông là nhân chứng duy nhất".
Tài xế cười mỉa, hỏi tôi thế giờ phải làm sao. Tôi nói giờ thì còn làm thế nào được nữa, giờ đang ở khu đô thị sầm uất, có quá nhiều xe, chúng tôi chỉ có thể chạy ra ngoại thành mới có thể cắt đuôi được chúng.
Tài xế đồng ý, bảo tôi nắm chặt rồi ngay sau đó tôi cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ ập đến khiến tôi đập vào phía sau. Xe taxi tăng tốc chỉ trong nháy mắt, phi như bay về phía đường cao tốc.
Tôi nhìn kính chiếu hậu, hai cái xe đằng sau hiển nhiên đã nhận ra kế hoạch của chúng tôi. Chúng mặc kệ tất cả, đuổi sát tới, xe cộ trên đường nhận thấy sự kỳ lạ của xe minibus liền vội vàng tránh ra.
Chương 285: Hết xăng rồi
Lúc này chuông điện thoại reo, tôi vội vàng nghe máy, họ bảo bên cảnh sát tôi vừa gọi đã xuất phát, bảo tôi phải cẩn thận.
Tôi hơi bực mình, cứ bảo chúng tôi cẩn thận thì có ích gì, nếu xảy ra chuyện thật thì đã không kịp nữa rồi.
Cảnh sát trực tổng đài kia hỏi chúng tôi đang ở đâu, tôi bảo là không biết, chỉ đành hỏi tài xế taxi, may là ông ta cũng khá am hiểu, nói một địa chỉ cho tôi.
Cảnh sát đó bảo chúng tôi hãy cố gắng lái xe dẫn hai cái xe kia đi lòng vòng, tiện cho cảnh sát nhanh chóng khống chế hiện trường, nói xong liền cúp máy.
Tôi bất lực, chỉ đành nói với tài xế: "Bác tài, đừng mong chờ gì nữa, gần đây có con đường nào có thể đi vòng không? Nếu có thể thì dẫn chúng đi mấy vòng. Chỉ cần chúng ta không dừng xe thì sẽ an toàn".
Tài xế rất sầu não: "Được, chúng ta thử xem. Sớm biết thế thì tôi đã không cho cậu lên xe rồi, giờ đang yên đang lành lại rước họa vào thân".
Tôi không thèm để ý đến suy nghĩ linh tinh của tài xế nữa, dù sao thì tôi đã phân tích cái lợi và cái hại cho ông ta rồi. Bảo ông ta dừng xe ông ta cũng không dám, chỉ có thể làm theo lời tôi nói, dẫn hai cái xe kia đi lòng vòng để kéo dài thời gian. Cảnh sát đến thì chúng tôi sẽ có hy vọng.
Mà điều bất ngờ là khi tài xế bắt đầu đi lòng vòng, hai cái xe minibus kia không hề phát hiện, cứ đuổi sát theo sau chúng tôi. Vì hạn chế về động cơ nên xe của chúng không đuổi kịp chúng tôi.
Tôi suy nghĩ, có thể là vì giờ đã gần mười giờ, nơi này lại là ngoại thành Yến Kinh, đèn đường khá ít, xe phía sau không hề phát hiện.
Ngay lúc tôi đang thở phào thì sắc mặt của tài xế phía trước chợt thay đổi, tôi vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Mặt tài xế đau khổ nhìn tôi: "Xe hết xăng rồi".
Tôi há miệng, nhưng nhận ra mình không nói được gì cả, tài xế tiếp tục nói: "Tôi vốn định hôm nay chở cậu xong sẽ đi đổ xăng, ai ngờ đi một phát cả mấy chục km, giờ xăng đang đến vạch đỏ rồi này".
Tôi nhắm mắt hít sâu một nơi, hỏi: "Bác tài, vậy với tốc độ này thì xe còn có thể đi được bao lâu?"
Tài xế suy nghĩ rồi nói: "Chắc là khoảng 5 phút".
Fuck, đã nát rồi lại còn nát hơn.
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thì điện thoại đã reo lên, Cung Chính Văn gọi đến. Tôi do dự chốc lát rồi nghe máy, sau đó là giọng nói cố tỏ vẻ ra kinh ngạc của Cung Chính Văn.
"Úi chà, Phương Dương, mày vẫn chưa chết à?"
Tôi cười lạnh, nói: "Cho dù mày chết rồi thì tao cũng sẽ không chết. Chúc Mi đâu? Cô ấy sao rồi?"
Cung Chính Văn cười hì hì: "Mày nói con bé tươi ngon mọng nước đấy hả, con bé vẫn tốt lắm. Nào...nói chuyện đi".
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Chúc Mi : "Phương Dương, cứu tôi… cút, đồ cầm thú các người!"
Cung Chính Văn cười dâm đãng, mà lúc này tôi chỉ muốn xông tới xé rách khuôn mặt của hắn ta. Tôi nói: "Mày quên tao đã nói gì rồi à?"
Cung Chính Văn cười ha ha: "Đương nhiên là không, mày còn chưa đến cơ mà. Tao phải đích thân giết chết mày, nếu không làm sao mà giải được nỗi hận trong lòng tao. Mày yên tâm, tao lấy danh dự của nhà họ Cung bảo đảm, trước mười hai giờ Chúc Mi sẽ không có chuyện gì cả”.
Tôi thầm mắng hắn ta, cút con mẹ nó nhà họ Cung đi, chúng mày thì có danh dự cái gì!
Tôi đè nén sự tức giận: "Được, vậy mày cứ chờ đó cho tao".
Nói xong tôi cúp máy, nói với tài xế: "Bác tài, gần đây có chỗ nào có thể trốn được không?"
Tài xế rùng mình, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Liều mạng với chúng!"
Tôi lạnh nhạt nói.
Tôi xác nhận lại lần nữa, bỏ con dao gọt hoa quả ở nơi tôi có thể lấy ra dễ dàng.
Thấy khuôn mặt tài xế có vẻ sầu não, tôi đoán chắc ông ta không muốn xuống xe, dù sao bản tính con người là như vậy. Ở trong một không gian quen thuộc và khép kín sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Tôi nói: "Bác tài, nếu gần đây có chỗ nào có thể trốn thì ông đưa tôi qua đó, sau đó ông tìm chỗ khác trốn đi. Mục tiêu của họ là tôi, nếu không tìm thấy tôi thì sẽ không quan tâm đến ông đâu".
Tài xế vẫn im lặng không nói gì, tôi hơi bực mình, mắng: "Vậy ông muốn bị bọn họ chém chết sao?"
Tài xế giật mình, vội vàng nói được, sẽ dẫn tôi đi.
Nói xong tài xế lái xe đưa tôi chạy về một hướng khác. Tôi thầm tính, xe còn chạy được khoảng hai phút, nếu không đến nơi thì khả năng cao là không còn cơ hội nữa.
Lúc này điện thoại reo lên, tài xế không nhịn nổi nữa, nói: "Cậu trai à, cậu đã làm gì vậy? Sao vừa bị đuổi vừa bị giết, lại còn liên tục có điện thoại nữa".
Tôi không quan tâm ông ta. Thấy là Tề Vũ Manh, tôi liền nghe máy.
Sau khi kết nối, giọng nói khẩn trương của Tề Vũ Manh vang lên: "Phương Dương, anh đang ở đâu? Không phải tôi bảo anh đợi ở nhà sao?"
Tôi nhìn xung quanh, nói địa chỉ cho cô ta, nói: "Giờ đã mười giờ rồi, nếu là đến bây giờ mới xuất phát thì cho dù Cung Chính Văn có bị ngu thì cũng biết tôi đã báo cảnh sát".
Tề Vũ Manh im lặng một lúc rồi giải thích: "Được, chuyện này là do tôi suy nghĩ chưa ổn thỏa, nhưng giờ anh tuyệt đối đừng manh động. Người của chúng tôi giờ đang tới nhà kho mai phục ở đó, còn có một số đồng nghiệp đang tới gần chỗ xx( địa chỉ), các anh nhất định phải kiên trì.
Tôi cười khổ, nói: "Cảnh sát Tề, cô xem trọng chúng tôi quá. Vừa nãy tài xế bảo tôi xe đã hết xăng. Chắc giờ chỉ còn lái được khoảng một phút nữa".
Tề Vũ Manh im lặng một lúc rồi trả lời: "Được, vậy chúc anh may mắn. Tối nay nếu anh không tới được thì chúng tôi sẽ cưỡng chế bắt người".
Nói xong tôi cúp máy. Tài xế cũng nói đúng lúc đó, chúng ta tới rồi.
Vì xe đi khá nhanh nên liên tục qua vài ngã rẽ, hai cái xe đằng sau không đuổi kịp, nhưng nhìn được hướng rẽ nên vẫn có thể nhìn thấy đốm đèn xe.
Nơi dừng của chúng tôi là một cánh rừng nhỏ, rất nhiều người biết Yến Kinh vó gió cát lớn, những cây này được trồng để chống gió cát. Giá trị của chúng tuy không cao, nhưng giờ phút này, dường như tôi đã nhìn thấy sự cứu rỗi.
Tôi và tài xế xuống xe, tắt động cơ. Tài xế vội vàng chạy vào sâu trong rừng, còn tôi thì bò lên một cái cây lá mọc um tùm, trốn trong đống cành lá.
Trong trường hợp thông thường, khi có đèn xe, tôi lại trốn trong cành lá rậm rạp, nếu người trên xe minibus kia không quan sát kỹ thì sẽ không phát hiện ra tôi.
Tôi tắt điện thoại đi nhân lúc hai cái xe kia chưa tới, lẳng lặng trốn trên cây, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng thở của tôi.
Rất nhanh sau đó, có tia sáng lóe lên. Hai cái xe đó chạy tới, người trong xe không ngừng kêu: "Ở đây!"
Cửa xe mở ra. Tôi nhẩm đếm, có gần hai mươi người cả hai chiếc.
Nhờ khả năng nhìn trong bóng tối, tôi thấy họ không hề có những thứ vũ khí nguy hiểm như súng đạn, phần lớn là dao bầu, ống sắt, cũng có mấy người nhìn có vẻ rất trâu bò, họ toàn cầm côn điện.
Tôi nghĩ, Cung Chính Văn giàu như thế mà không cho họ mỗi người một cái côn điện, thế này thì có lỗi với cái danh xưng ông chủ lớn quá.