Chúng tôi bắt xe đưa Ôn Hân về nhà trước, sau đó mới về khách sạn. Vì đã muộn, nên chúng tôi đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, tôi vẫn chưa thể yên tâm, nên lại lấy điện thoại gọi cho nhóm Bansha, nhưng điện thoại của ông ta vẫn không có tín hiệu.
Vì trước đó, tôi đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nhưng không thấy ai trả lời, giờ gọi thì cũng không có tín hiệu, chắc bọn họ vẫn đang ở trên máy bay, vì thế tôi không nghĩ ngợi gì nữa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa thì thấy cô hoa khôi cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị Tề Vũ Manh đi vào nói: “Phương Dương, chúng tôi có tin của Lương Thành rồi”.
Tôi vốn đang thấy buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy tin tức này, đã lập tức tỉnh như sáo, vội hỏi: “Lương Thành? Tin gì vậy?”
Lương Thành chính là tên cầm đầu tổ chức mà Tề Vũ Manh đã cử người đi theo dõi, vì nhóm ba tên đầu cua đã về thế giới bên kia, nên Lương Thành chính là hi vọng cuối cùng của chúng tôi.
Tôi cứ tưởng sẽ phải chờ lâu lắm, nào ngờ bây giờ, người cảnh sát nằm vùng đó đã truyền tin về, điều này sao có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?
“Người cảnh sát nằm vùng của chúng tôi nói, hôm nay Lương Thành giả vờ về nhà, nhưng thật ra gã chỉ ở nhà đến mười hai giờ là đi. Dáng vẻ trước khi đi rất vội vã, quan sát phương hướng thì giống như gã đang đi đến một hộp đêm”.
Bây giờ, tôi mới chú ý thấy Tề Vũ Manh vẫn đang mặc bộ đồng phục cảnh sát. Có lẽ sau khi đưa đám người mà Cung Chính Vinh sai đến quán bar làm loạn đi, cô ấy vẫn luôn bận rộn thẩm vấn, chưa có cơ hội về nhà.
Tôi mềm lòng nói: “Cảnh sát Tề, bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi, hay cô đi ngủ một giấc đi, để tôi và Triệu Thư Hằng qua đó”.
Vì hôm nay, tạm thời chúng tôi không cần phải lo lắng đến sự uy hiếp của nhà họ Cung nữa, nên Triệu Thư Hằng đi về phòng của mình, chứ không ngủ cùng phòng với tôi nữa.
Tề Vũ Manh lắc đầu nói: “Nếu bây giờ tôi không xuất phát, lát nữa có lẽ sẽ mất tin của Lương Thành. Điều quan trọng hơn đây là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta bắt được người liên lạc với Lương Thành thì kiểu gì cũng có thể tra rõ ngọn ngành và tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Nếu thế lực thứ ba sa lưới, ngày cứu La Nhất Chính ra sẽ không còn xa nữa”.
Dù trong ánh mắt của Tề Vũ Manh có đầy vẻ hăng hái, nhưng gương mặt cô ấy thì hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy Tề Vũ Manh kiên quyết như vậy, tôi đành phải đồng ý, để cô ấy đi gọi Triệu Thư Hằng trước, còn tôi nhanh chóng thay đồ để có thể xuất phát được ngay.
Triệu Thư Hằng vốn là cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, nên chưa quen với tình huống đêm hôm đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Cửa còn chưa mở, nhưng chúng tôi đã nghe thấy tiếng mẳng chửi của anh ta truyền tới. Tôi cạn lời, gõ cửa nói: “Triệu Thư Hằng, là tôi, Phương Dương đây! Mau mở cửa ra, có chuyện rồi”.
Nghe thấy giọng tôi, tiếng nói trong phòng mới ngừng lại. Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng đã mặc đồ, ra mở cửa. Trông thấy Tề Vũ Manh cũng ở đây, anh ta ngẩn ra một lúc mới nói: “Hai người đều ở đây à?”
Dứt lời, dường như anh ta đã ý thức ra được tầm quan trọng của vấn đề, nhìn sang hai bên nói: “Vào trong đã!”
Nói rồi, anh ta mở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi vào, nhưng tôi nói: “Không cần, nếu anh đã sửa soạn xong, chúng ta đi luôn thôi, đừng lãng phí thời gian. Còn tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa trên đường đi, tôi sẽ nói cho anh biết”.
Tôi vừa nói dứt câu, điện thoại chợt đổ chuông. Tiếng chuông êm tai vang lên ở hành lang yên tĩnh rõ ràng rất khác thường, tôi thấy da đầu mình tê dại.
Tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy là Trịnh Cường gọi đến, tôi vội nghe máy.
“Cậu em Phương Dương, chúng tôi đã tra ra vị trí cụ thể của La Nhất Chính rồi!”
Tôi vừa nghe máy, một giọng nói kích động đã vang lên. Còn khi nghe thấy câu nói này, lòng tôi không thể bình tĩnh được.
Tôi hỏi: “Anh nói thật ư? La Nhất Chính đang ở đâu?”
Trịnh Cường bật cười ha ha: “Cậu ta đang ở trong một vườn rau, tình hình cụ thể thế nào thì lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ, tôi phải xử mấy thằng khốn này đã”.
Dứt lời, phía đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng kêu rên đau đớn thảm khốc. Sau đó, Trịnh Cường nói cho tôi một địa chỉ, bảo tôi đến đó đón anh ta, hai bên gặp nhau rồi cùng đi cứu La Nhất Chính.
Tôi cũng đầy kích động, dù mục đích Trịnh Cường bảo tôi đến đó rất đơn giản, chính là vì lời tôi đã nói lúc đầu, nếu hắn cứu được La Nhất Chính thì tiền thưởng sẽ nhân đôi.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muốn lấy được tiền thì chỉ còn cách cứu La Nhất Chính ra. Hiển nhiên hắn kéo tôi cùng tham gia là vừa có thể mượn lực lượng cảnh sát, vừa kiếm được một khoản tiền lớn, thể chẳng hời quá còn gì?
Nhưng bây giờ, ngoài cười khổ ra thì tôi không biết phải làm gì khác. Dù chúng tôi sắp biết được vị trí của La Nhất Chính rồi, nhưng lực lượng cảnh sát hiện giờ đã dồn hết về phía Lương Thành, điều này có nghĩa là…
Tôi trả lời Trịnh Cường, rồi ngắt máy trầm ngâm nói: “Phía Trịnh Cường đã có tin của La Nhất Chính rồi. Nói tóm là chúng ta chia quân ra hành động. Cảnh sát Tề, cô tiếp tục dẫn người đi theo dõi Lương Thành, tôi và Triệu Thư Hằng sẽ cùng đi cứu La Nhất Chính. Còn những chuyện về sau thì chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Ngoài ra, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi vị trí cho cô. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh sát Tề phải nhớ địa điểm đó đấy”.
Tôi suy nghĩ, sự việc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi lại hỏi: “Cảnh sát Tề, nếu cô và Triệu Thư Hằng không có ý kiến gì thì chúng ta theo đó mà hành động đi thôi”.
Tề Vũ Manh cũng không phải là người dông dài, nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy lập tức hiểu tầm quan trọng của sự việc. Bất kể là Lương Thành hay La Nhất Chính, đều là nhân vật mấu chốt của chuyện này cả.
Nếu lực lượng của chúng tôi không đủ thì chỉ có thể chia quân ra hành động thôi.
Tề Vũ Manh dứt khoát đồng ý, đồng thời dặn tôi phải cẩn thận. Nếu tôi không xử lý được thì chờ cô ấy cử cảnh sát đến chi viện, tuyệt đối không được mạo hiểm.
Cô ấy còn nói khi ở Yến Kinh lần trước, nếu tôi có thể bình tĩnh thì đã không gây ra cục diện nguy hiểm đến tính mạng và đẩy mình vào thế cô lập.
Nếu đã quyết định xong xuôi, Triệu Thư Hằng đương nhiên cũng có ý phản đối. Chúng tôi đi xuống dưới tầng, Tề Vũ Manh lái xe phóng thẳng đến đồn công an, còn tôi và Triệu Thư Hằng thì bắt taxi. Tôi nói cho tài xế biết địa chỉ mà Trịnh Cường nói với tôi, chiếc xe lập tức khởi động, rời khỏi khách sạn.
Có lẽ vì chỗ của La Nhất Chính cách nội thành hơi xa, chúng tôi phát hiện sau khi đến nơi đã là vùng ngoại ô. Bên đường chỉ có một trạm xe bus, hai bên đều là đồng ruộng xanh mướt.
Nhưng tôi nhớ tới lời mà Trịnh Cường vừa nói, hắn bảo La Nhất Chính đang ở trong một ruộng rau, điều này chứng tỏ chí ít thì chúng tôi không đi sai hướng.
Dẫu sao ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải, không thể có ai xây một ruộng rau trong nội thành được.
Chúng tôi trả tiền xe xong, tài xế lập tức lái xe đi ngay. Ngay sau đó, trên con đường vắng tanh chỉ còn lại tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi cau mày, Triệu Thư Hằng thì nghi hoặc nói: “Phương Dương, chỗ anh nói là ở đây à?”
“Nếu Trịnh Cường nói không sai thì hắn bảo tôi chờ ở đây, chắc lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã cảm thấy Triệu Thư Hằng đứng sát lại gần mình. Tôi nhìn sang thì thấy anh ta cứ liếc nhìn về một phía nào đó, tôi lập tức rùng mình.
Chương 352: Cứu người quan trọng hơn
Sau đó giọng nói của Triệu Thư Hằng đã khẽ vang lên bên tai tôi: “Có người!”
Cùng với lời nói của anh ta, tôi cảm giác cơ thể anh ta đã căng lên như cái lò xo, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Tôi giả vờ không phát hiện ra cảnh tượng sau lưng mình, nói: “Tên khốn Trịnh Cường này lại lừa tôi”.
Vừa nói tôi vừa chú ý đến tình hình ở phía sau, không ngờ vẫn chẳng có động tĩnh gì, lòng tôi chợt trùng xuống.
Nếu là người của Trịnh Cường, nghe thấy tôi nói nhiều như vậy đã phản ứng lại ngay rồi, không thể đến giờ vẫn không ra mặt được.
Lẽ nào là người của nhà họ Cung hay thế lực thứ ba?
Một lát sau, tôi nói: “Triệu Thư Hằng, nếu không có ai thì chúng ta cứ chờ tiếp đi”.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, nói: “Ok, nhưng nói ra thì anh cũng hay thật đấy. Nếu là tôi nhớ, đứa nào bắt cóc bạn tôi thì tôi sẽ bỏ nó vào nồi ninh luôn rồi”.
Anh ta vừa nói dứt câu, sau lưng tôi chợt có tiếng gió. Tôi ngoảnh nhanh lại thì thấy một người đàn ông cao gầy đang chạy về phía chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vốn đã vào thế sẵn sàng hành động, tôi đá, Triệu Thư Hằng đấm, sắp đánh trúng người tên đó, mặt cậu ta cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Tôi chợt hét lên: “Khoan đã!”
Vừa nói tôi vừa khống chế sức mạnh, chuyển hướng, đánh sang bên khác.
Người đàn ông cao gầy đó ngẩn ra tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, cậu ta trợn tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào nắm đấm đã ở ngay trước trán mình.
Triệu Thư Hằng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu ta là người của Trịnh Cường”.
Tôi cau mày nói: “Cậu là người ở trong quán bar đúng không?”
Chính xác, người đàn ông cao gầy này chính là cậu đàn em lanh lợi mà chúng tôi đã gặp lúc chờ trong quán bar. Chắc Trịnh Cường nghĩ chúng tôi đã gặp cậu ta, và cậu ta cũng đã từng gặp chúng tôi, nên mới sai cậu ta tới đón tôi và Triệu Thư Hằng.
Không ngờ mắt mũi của tên này lại kém như thế, mãi không chịu ló đầu ra. Mãi đến khi chúng tôi tưởng cậu ta là người ngoài thì bấy giờ mới lao ra, suýt nữa còn bị ăn đòn.
Nghe tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng không vui nói: “Nếu cậu đã là người của Trịnh Cường, sao vừa nãy không đi ra?”
Cậu đàn em cao gầy đó run cầm cập, hắng giọng mấy lần, mới run rẩy đáp: “Hai anh… hai đại ca. Tại bây giờ, bây giờ tối quá, tôi nhìn không rõ. Vừa nãy lại nghe thấy các anh lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì nên tôi không dám đi ra. Về sau có ánh trăng chiếu, tôi mới nhìn thấy anh là anh Phương Dương…”
Tôi bó tay nói: “Cậu là người Trịnh Cường sai tới đón chúng tôi à?”
Cậu đàn em cao gầy cuối cùng đã bình tĩnh lại, nuốt nước miếng nói: “Vâng, anh Cường bảo tôi chờ các anh ở đây. Anh ấy bảo nếu lát nữa có người đi taxi, rồi xuống xe ở đây thì khả năng cao là các anh. Nhưng anh ấy vẫn bắt tôi phải xác nhận trước, nên, nên mới có chuyện như ban nãy…”
Tôi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì cậu đừng lề mề nữa, mau dẫn chúng tôi đi gặp Trịnh Cường, cứu anh em của tôi ra quan trọng hơn”.
“Vâng vâng, đi phía này ạ!”
Cậu em cao gầy lập tức đồng ý, bảo chúng tôi đi về một phía, còn có vẻ hâm mộ nói: “Anh Phương Dương, làm anh em của anh sướng thật đấy”.
Tôi chỉ cười khan nói: “Nếu La Nhất Chính không phải là anh em của tôi thì đã không bị bắt cóc rồi”.
Cậu đàn em đó rõ ràng không hiểu ý tôi, nhưng cậu ta cũng không bận tâm, vừa dẫn đường vừa xoa đầu cười ngốc nghếch.
Triệu Thư Hằng đi sau tôi, còn tôi thì bám sát theo cậu em gầy gò đó. Đáng lẽ đi trong đêm tối rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là một nơi hoang vu như đồng ruộng. Không ngờ cậu em này dẫn chúng tôi đi lòng vòng một hồi, một lát sau đã tới một con đường lớn khác.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Không lẽ lúc nãy vừa đi là các cậu đã đuổi xa thế này à?”
Cậu em gầy gò đó đắc ý đáp: “Lại còn không à? Chúng tôi vừa đuổi đến đây, trông thấy có mấy thằng lén la lén lút tìm thứ gì đó ở xung quanh, chúng tôi lập tức cảm thấy có vấn đề. Anh Cường bảo chúng tôi xông lên, mười mấy người chúng tôi cùng xông lên ngay, đánh cho đám ấy chạy bán sống bán chết”.
Cậu em gầy gò đó ho khan rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng đã bị chúng tôi bắt lại, ai cũng thấy chúng có điểm đáng ngờ nên muốn tra hỏi. Không ngờ bọn chúng thà chết cũng không chịu nói, anh Cường nói mấy câu gì đó bên tai chúng, mấy thằng cha đó lập tức khai ngay, he he”.
Thấy cậu ta nói vậy, tôi chợt nhớ ra khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Cường lúc trước, tôi có nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng kêu gào thảm khốc. Bấy giờ tôi mới hiểu, thì ra không phải Trịnh Cường tìm được vị trí cụ thể, mà chỉ biết sơ sơ thôi. Vì sợ kéo dài thời gian, mấy tên này không về, chuyện bị phát hiện thì những tên khác sẽ chuyển La Nhất Chính đi nơi khác, nên hắn mới gọi tôi ngay trong đêm, chuẩn bị cùng xuất phát. Như vậy thì mới có thể hốt được hết cả mớ tiền thưởng.
Tôi không khỏi thầm cảm thán, Trịnh Cường này đúng là suy nghĩ thấu đáo. Nếu là việc hắn muốn làm, nhất định sẽ sắp xếp thật ổn thỏa, hắn cho tôi cảm giác khá giống Chu Công Cẩn ở thời cổ đại.
Đi xuyên qua cánh đồng này, trước mắt tôi chợt bừng sáng, phía trước là một khe núi nhỏ. Tôi thấy hơi áp lực, ở vùng ngoại ô của Thịnh Hải lại có một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Nhưng sau khi quan sát bốn bề xung quanh, tôi lại cảm thấy cách gọi này không phù hợp cho lắm. Phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, có mấy người đang đứng bên ngoài. Trông thấy chúng tôi đi đến, họ vội vàng chạy ra đón.
Trong ngôi nhà gỗ sáng đèn, còn có bóng người đi qua đi lại và tiếng quát mắng.
Ba mặt bao quanh căn nhà gỗ đều là núi, chỉ có phía chúng tôi đi đến là có một con đường, nơi đây giống như bị bỏ quên vậy.
Tôi bước nhanh tới, hỏi: “Trịnh Cường đâu? Tôi là Phương Dương”.
Tôi vừa nói dứt câu, đã có giọng nói mừng rỡ ở bên trong vọng ra: “Cậu em Phương Dương đấy à? Đến rồi hả? Tốt quá rồi, mau vào đây đi”.
Trịnh Cường vui vẻ đi ra, sau đó kéo tôi vào nhà.
Quả nhiên căn nhà gỗ này không lớn, nhưng hiện giờ đang có mấy người thanh niên hình như đã bất tỉnh nằm bên trong. Trông mặt mũi ai nấy đều bình thường, sắc mặt thì tái nhợt, đây cũng là hiện trạng của đại đa số những tên đàn em cấp thấp của băng nhóm xã hội đen.
Tôi nói: “Đã hỏi ra được chuyện gì chưa?”
Trịnh Cường cười ha ha: “Đương nhiên, đây là nơi tập trung tạm thời của chúng nó. Ngày nào cũng sẽ có người đến đây canh gác, còn cậu em La Nhất Chính thì bị giam ở một chỗ khác. Từ lời khai của chúng, tôi đã biết nơi đó là một ruộng rau. Nhưng vì là ở vùng ngoại ô, gần đây thì đâu đâu cũng có ruộng rau, mà chúng tôi chỉ có mười người, lực lượng chắc chắn không đủ. Tôi không thể để anh em của mình đi mạo hiểm được”.
Nói rồi, Trịnh Cường nhìn ra phía sau tôi, hỏi: “Sao chỉ có hai người các cậu tới? Không có cảnh sát đi cùng à?”
Tôi thấy khó hiểu nói: “Trịnh Cường, anh là người lăn lộn trong giới xã hội đen, không sợ cảnh sát cũng không sao, giờ còn mong mỏi họ đến để quét sạch băng nhóm của các anh đi à?”
Trịnh Cường cười he he nói: “Không không, người đông thì lực mạnh mà. Nếu các cậu đã đến thì tốt rồi. Cậu em Phương Dương này, cậu ra đây, tôi cho cậu xem bản đồ”.
Nói rồi, Trịnh Cường lấy một cái bản đồ ở phía sau ra: “Đây là địa hình gần đây, chúng tôi vừa vẽ cấp tốc ra đấy. Trông hơi xấu nhưng kệ đi, có mà dùng là tốt rồi”.
Chương 353: Chuẩn bị hành động
“Những chấm màu đỏ này là các ruộng rau ở quanh đây”.
Giọng nói của Trịnh Cường không còn vẻ kích động như lúc mới đầu nữa, mà dần bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy tấm bản đồ trên bàn, lòng tôi lập tức trào dâng kích động, tôi cảm thấy đang có hàng trăm suy nghĩ lướt qua đầu mình.
Chưa nói đến bản vẽ này quá cẩu thả, bởi dẫu sao đám Trịnh Cường cũng là người thô kệch, mong họ vẽ ra một tấm bản đồ chuyên nghiệp thì quả là chuyện không thể.
Nội dung của tấm bản đồ này rất đơn giản, lấy căn nhà gỗ mà chúng tôi đang ở bây giờ làm trung tâm, đánh một dấu màu đen thật to, còn các chấm nhỏ xung quanh chính là các ruộng rau.
Nhìn như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng khi tôi đếm sơ qua thì lập tức hít một hơi lạnh. Vấn đề nằm ở chỗ xung quanh chúng tôi có quá nhiều ruộng rau, ít nhất phải có đến hai mươi cái.
Chắc chắn gần các ruộng rau này đều được cài cắm tai mắt, nếu chúng tôi có hành động lạ thường làm kinh động tới bọn chúng, có lẽ còn chưa tìm được La Nhất Chính thì thế lực thứ ba đã đưa cậu ta đến nơi khác rồi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thầm một câu, quả nhiên chỉ có người tiến hành vây quét mới biết cách phản vây quét, ví dụ như anh trai Tiểu Nguyệt chẳng hạn. Càng nghĩ tôi càng thấy bực bội, phương hướng của các chấm đỏ thì đều cận kề nhau, nhưng chẳng khác nào phong hỏa đài của thời cổ đại. Nếu một ruộng rau xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ, người ở các ruộng rau khác sẽ biết tin nhanh chóng.
Trông thấy tấm bản đồ này, Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mù mờ, anh ta trân trối nói: “Không lẽ vừa bắt đầu, chúng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi sao?”
Trịnh Cường sờ mũi đáp: “Chính vì có quá nhiều ruộng rau, tôi lại không dám manh động, nên mới gọi hai cậu tới đây. Tôi vốn còn mong các cậu dẫn thêm vài người tới, ai dè chỉ có mỗi hai người”.
“Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, thời gian không chờ đợi ai cả. Nếu chúng ta còn không ra tay, người khác phát hiện mấy tên này mất tích, kiểu gì cũng sẽ phát giác ra chuyện gì đó, thậm chí còn mang La Nhất Chính đi giấu trước. Thế thì chuyện tối nay của chúng ta thành công cốc rồi”.
Giọng nói của Trịnh Cường có vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trầm ngâm nói: “Anh đã hỏi mấy tên kia xem La Nhất Chính bị nhốt ở ruộng rau nào chưa?”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Đương nhiên là rồi, tôi hỏi ngay từ đầu ý. Nhưng mấy thằng này cứng miệng quá, kiểu gì cũng không chịu nói. Ban đầu, chúng nó còn không mở miệng nói một câu cơ, tôi phải lấy người nhà chúng nó ra uy hiếp, bọn nó mới chịu nói là trong ruộng rau đấy. Vốn tôi còn thấy vui lắm, sai người đi kiếm một cái bản đồ về đây, ai ngờ tra xong mới phát hiện xung quanh đây có biết bao nhiêu là ruộng rau”.
“Ban nãy, bất kể chúng tôi dùng cách gì, mấy thằng này cũng không chịu hé răng nửa lời, tôi cũng phải bó tay toàn tập. Phải trách tôi thường ngày tạo dựng tên tuổi không tốt, nên bây giờ chúng nó mới không sợ mình”.
Trịnh Cường khoanh tay, bất đắc dĩ nói.
Tôi giật khóe miệng: “Nếu anh mà cướp của lừa gạt, giết người đốt nhà thì bây giờ không ở đây giao dịch với tôi đâu, mà đang ngồi trong tù suy nghĩ về cuộc đời rồi”.
Trịnh Cường điềm nhiên nhún vai nói: “Nói tóm lại là tôi đã thử hết cách rồi, nhưng chẳng moi được thông tin gì hữu ích từ chúng nó cả, tiếp theo phải làm sao đây?”
Triệu Thư Hằng chen lời nói: “Còn làm sao nữa? Chúng ta chỉ có hai con đường thôi, một là đi đến từng ruộng hoa tìm kiếm, hai là chờ ở đây”.
Tôi cười khổ nói: “Bây giờ, chúng ta không còn chi viện nữa rồi, người của cảnh sát đã đi sang một phía khác, cũng đều là chuyện quan trọng cả”.
Tôi không nói cho Trịnh Cường biết chuyện của Lương Thành, dẫu sao hai người họ cũng thuộc giới xã hội đen, nhưng Triệu Thư Hằng thì biết.
Tôi suy nghĩ nói: “Trịnh Cường, anh tập trung các anh em lại, đầu tiên trói chặt mấy thằng này lại, đừng để chúng nó chạy thoát. Bây giờ, chúng ta chia nhau ra, hai người một nhóm, mỗi nhóm tìm kiếm hai ruộng. Nếu chúng ta phản ứng đủ nhanh, vẫn có hi vọng cứu được La Nhất Chính”.
Dứt lời, tôi thầm tự nói, La Nhất Chính à, vì cứu cậu mà tôi đây đã đánh cược cả tính mạng của mình rồi đấy. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết một nhóm hai người đi tìm, nếu không gặp phải người của tổ chức đó thì dù an toàn, nhưng chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Còn nếu gặp thì lực chiến đấu của hai người sao có thể cầm cự với người ta khi họ có quy mô lên đến hàng chục người được?
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đi gấp, không mang theo vũ khí gì cả. Trải qua chuyện ở Yến Kinh lần trước, càng ngày tôi càng thấy mông lung với giới xã hội đen, không biết khi nào họ sẽ rút một khẩu súng ra và lấy mạng của mình.
“Tôi không thể lấy tính mạng của anh em ra làm trò đùa được”.
Trịnh Cường do dự nói, tôi không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Anh yên tâm, nếu có anh em nào gặp chuyện không may, mỗi người tôi đền 300 nghìn. Mọi người yên tâm rồi chứ?”
Thấy Trịnh Cường vẫn chưa có ý định ra tay, tôi cau mày, dứt khoát xin số tài khoản của Trịnh Cường, gửi luôn cho hắn 200 nghìn tiền hắn đã cung cấp manh mối về La Nhất Chính vào tối nay.
Tiện thể tôi còn cho hắn xem số dư trong tài khoản của mình, rồi nói: “Trịnh Cường, anh là dân xã hội, còn tôi miễn cưỡng cũng có chút máu mặt. Chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không muốn hợp tác…”
Tôi không nói hết câu phía sau, nhưng tôi tin với trình độ của Trịnh Cường, chắc hắn có thể hiểu được ý của mình.
Nếu Trịnh Cường gây bất lợi cho chúng tôi, chỉ cần không giữ chúng tôi lại thì thứ đang chờ đợi hắn chính là ngày tàn. Bây giờ, tôi đang có lực lượng của cảnh sát, và hắn cũng biết điều đó.
Còn nếu tôi vui vẻ hợp tác với hắn, với uy danh có thể đếm trên đầu ngón tay của hắn trong giới xã hội đen ở Thịnh Hải, chắc tôi cũng khó mà ăn quỵt được.
Dù trong giọng nói của tôi mang vẻ uy hiếp, nhưng Trịnh Cường không hề bận tâm, ngược lại hắn lập tức phấn chấn như được lên dây cót, nói: “Được, các anh em đâu, tập trung”.
Hắn vừa nói dứt lời, ngoài hai người đứng canh gác bên ngoài ra, đám đàn em của hắn đều lũ lượt chui vào trong nhà gỗ.
Trịnh Cường nghiêm nghị nói: “Các anh em nghe đây, hôm nay chúng ta đã đi đến bước này rồi, có thể từ bỏ được hay không? Cậu em Phương Dương đây đã chuyển tiền tìm được tung tích của La Nhất Chính trong tối nay sang cho chúng ta, số tiền là 200 nghìn. Nếu làm xong vụ này thì chúng ta lại có tiền tiếp”.
Trịnh Cường nói dứt câu, trong ánh mắt của đám đàn em hắn bừng bừng lửa cháy. Trịnh Cường hắng giọng nói: “Nhưng việc chúng ta sắp làm tiếp theo đây rất nguy hiểm, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng cậu em Phương Dương đã nói, nếu có ai trong chúng ta gặp chuyện chẳng may, cậu ấy sẽ đền cho mỗi người 300 nghìn”.
Trịnh Cường nói xong, tôi cũng chen lời: “Các anh em nào mà tham gia vào vụ tiếp theo đây, bất kể có thuận lợi hay không đều sẽ nhận được 5 nghìn. Còn số tiền 300 nghìn thì là chuyện khác”.
Tôi không nói hết câu, bởi nếu là người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ hiểu.
Đó là tiền hậu sự.
Thấy mọi người đã bị kích động, Trịnh Cường nói tiếp: “Các anh em có đồng ý làm vụ này với tôi không?”
Mắt của đám đàn em phía dưới sáng lên, nhìn tôi như nhìn thần tài, rồi đồng loạt hô đồng ý. Tôi cười ha ha nói: “Tốt, nếu đã vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”.
Nói xong, tôi sắp xếp lại sự việc một chút, mấy tên dưới đất đã hoàn toàn bị đánh ngất và bị trói chặt bằng dây thừng. Sau khi chắc chắn chúng không thể rời đi, tôi chia những người khác thành bảy nhóm, chỉ còn chừa lại Trịnh Cường, tôi và Triệu Thư Hằng.
Trịnh Cường cười ha ha nói: “Vậy là còn thừa hai nhóm. Phương Dương, cậu với cậu bạn này một nhóm, nhóm cuối cùng sẽ là tôi và một người khác”.
Chương 354: Có manh mối
Gộp cả anh em đứng canh gác bên ngoài là Trịnh Cường có tổng cộng là mười bốn gã đàn em, chia làm bảy nhóm. Tôi và Triệu Thư Hằng một nhóm, còn hắn thì nhất quyết đòi một mình một nhóm. Hắn vừa nói vậy, đám đàn em lập tức không đồng ý, nhao lên khuyên nhủ nói để họ lập nhóm một người cho.
Có lẽ những tên này vốn không biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi tôi và Trịnh Cường thay phiên nhau giải thích, cuối cùng họ đã hiểu, lần hành động này có lẽ sẽ có người chết.
Nhưng họ vẫn có dũng khí như vậy, đây cũng là điểm khiến tôi khâm phục Trịnh Cường. Hắn là thủ lĩnh của giới xã hội đen, nhưng lại có khả năng tập trung và hô hào anh em như vậy, đúng là khiến tôi thấy khó tin.
Tôi từng tưởng rằng đàn em trong giới xã hội đen luôn ấp ủ mong muốn trừ khử đại cả của mình, để ngồi vào vị trí đó.
Trịnh Cường không nhiều lời, bất kể người khác có nói gì, hắn vẫn kiên quyết lập nhóm đơn. Trong tình huống bất đắc dĩ, thời gian thì gấp rút, chúng tôi đành phải đồng ý.
Nhưng sau khi chia nhóm xong, không biết Trịnh Cường lấy đâu ra một cái dùi cui điện, cười he he nói: “Đây là cái dùi cui điện mà tôi cố tình bảo bọn đàn em mang từ trong nội thành ra cho. Có cái này rồi thì dù tôi có đi một mình, cũng an toàn hơn mọi người nhiều”.
Tôi lại nhìn vào tấm bản đồ, phân tích các vị trí mà có khả năng La Nhất Chính đang bị giam giữ ở đó. Tôi khoanh vài vị trí có khả năng cao nhất lại, sau đó phân công cho các nhóm có khả năng đánh đấm khá khẩm nhất.
Thời gian chia việc mất mười phút, chúng tôi đã tản ra tứ phía.
Trong đêm tối, chúng tôi không tìm được vị trí cụ thể, nhưng đại khái cũng có thể tìn rõ phương hướng. Vì thế, tôi và Triệu Thư Hằng lần mò đi tới hai ruộng rau mà chúng tôi được phân công trong đêm tối đen như mực.
Dù là ngoại ô, nhưng vì nơi đây vốn vẫn gần Thịnh Hải, nên cũng không có rừng cây quá rộng lớn, đường cũng khá dễ đi. Nhưng vì sắp đến giữa hè, nên có rất nhiều muỗi, tiếng muỗi vo ve làm người ta nhức đầu.
Bẹp!
Triệu Thư Hằng lại tự đập vào mặt mình thêm một phát, sau đó ném một con muỗi chết đi, nhỏ giọng nói: “Phương Dương, anh nói xem rốt cuộc chú Đồng nghĩ gì nhỉ?”
Thấy anh ta đứng lại, tôi cũng dừng bước: “Cái gì mà nghĩ gì?”
“Anh nói xem, tôi đường đường là phó tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, chú Đồng không cho tôi ở Yến Kinh, lại bắt tôi đi theo anh đến cái đất Thịnh Hải tồi tàn này. Vốn tôi còn nghĩ đến đây du ngoạn, nào ngờ chưa nói đến chuyện ngày nào cũng đánh nhau, bây giờ còn bị lũ muỗi này ức hiếp nữa”.
Triệu Thư Hằng có vẻ hơi nhụt chí, anh ta nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi phịch xuống đất nói.
Tôi biết tên này đang bất mãn, nhưng cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thế này nhé, nếu anh thấy lần hành động này quá nguy hiểm, không dám đi cùng tôi thì tìm một chỗ nào có tầm nhìn tốt ở gần đây rồi ngồi chờ đi, cứ chuẩn bị tinh thần liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào là được”.
“Nguy hiểm gì? Ai không dám?”
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức kích động đứng bật dậy, căm hận nhìn tôi. Nếu không phải vì bây giờ trời quá tối, tôi tin chắc anh ta sẽ bị tôi kích cho đỏ mặt.
Nói tới điện thoại, tôi chợt nhớ lại mấy bài học lần trước, lập tức tìm một chỗ kín, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tránh lát nữa bị phát hiện.
Dù đường đêm khó đi, nhưng tôi và Triệu Thư Hằng vẫn nhìn thấy vị trí của ruộng rau thứ nhất sau hai mươi phút.
Ruộng rau ở ngay trước mặt chúng tôi, xung quanh được rào bằng hàng rào tre, giữa ruộng cho một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, tầng nào tầng nấy đều tắt hết đèn. Chúng tôi không chắc có ai đang quan sát trong bóng tối hay không, nên cũng không dám tùy tiện hành động, mà âm thầm đi sang hai bên.
Tôi quan sát kỹ tình hình xung quanh, những chỗ có thể có người trốn thì hầu như là không có. Tôi lại nhìn mấy chiếc cửa sổ của nhà nhà nhỏ đó, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Tôi nhìn sang phía đối diện, Triệu Thư Hằng cũng đang tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi. Tôi ra dấu ok, hai chúng tôi chia nhau mỗi người một bên, lẳng lặng đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Khi đi đến cửa nhà, tôi dừng bước, cảm thấy trong nhà không có tiếng động gì, Triệu Thư Hằng cũng gật đầu với tôi từ mặt tường ở phía bên kia, tôi chỉ lên tầng trên.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý tôi, chúng tôi gần như đẩy cửa đi vào cùng một lúc!
Tiếng động không lớn, nhưng vô cùng nhanh chóng. Tôi tin nếu trong nhà có người, chắc chắn sẽ bị chúng tôi dọa cho giật mình.
Đáng tiếc là trong nhà không có ai, tôi và Triệu Thư Hằng đi lên tầng trên, cũng chẳng thấy bóng dáng một người nào.
Tôi dùng đèn của điện thoại soi xung quanh nhà, phát hiện bên trong đầy bụi bẩn, bấy giờ mới yên tâm nói: “Đi thôi, tới ruộng rau tiếp theo, ở đây không có ai”.
Triệu Thư Hằng cũng gật đầu: “Xem ra, dăm bữa nửa tháng chưa có ai ở đây rồi”.
Tôi xem giờ, chúng tôi lục lọi căn nhà này mất nửa tiếng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Tôi nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng bất đắc dĩ khoanh tay: “Nếu chúng ta không tìm thấy chỗ nhốt La Nhất Chính, chắc anh ngủ cũng không ngon giấc đâu nhỉ?”
Không thể không nói, mồm Triệu Thư Hằng đúng là thối thật, câu này của anh ta đã nói trúng tim đen tôi.
Chúng tôi vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới ruộng rau tiếp theo.
Vị trí của hai ruộng rau cách nhau không xa, mười phút sau đã có một ngôi nhà nhỏ khác xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, nhìn thì nó cũng có phong cách kiến trúc như căn nhà ban nãy, nhưng khác ở chỗ là ngôi nhà trong ruộng rau này lờ mờ có ánh đèn.
Tiếng chuông báo động vang lên mãnh liệt trong đầu tôi, tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng trốn sau một cái cây, nói: “Chắc là chỗ này, trong ngôi nhà đó có người”.
Triệu Thư Hằng cũng kích động lên: “Mẹ kiếp, tốn bao công tìm kiếm cuối cùng cũng thấy rồi. Phương Dương, anh còn chờ gì nữa? Chúng ta mau qua đó thôi, xử đám cặn bã ấy, cứu La Nhất Chính ra”.
Tôi cau mày nói: “Không đơn giản thế đâu, chúng ta phải xác định rõ tình hình đã. Chỉ cần xác định đúng là chỗ này thì tốt rồi, một khi chúng không đổi vị trí trong đêm thì chúng ta có cơ hội rồi”.
Triệu Thư Hằng không hiểu nói: “Thế này còn chưa rõ ràng à? La Nhất Chính nhất định đang bị nhốt ở đây, anh không nhìn thấy trong căn nhà này có ánh đèn à? Chứ ai lại sống ở cái nơi đồng không mông quạnh này?”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng nghĩ đơn giản thế, đây là vùng ngoại ô Thịnh Hải, giá đất rẻ hơn nội thành nhiều, vì thế có rất nhiều người nông dân thuê đất ở đây để trồng rau hoặc lương thực. Vùng ngoại ô mà chúng ta đang đứng đây chính là vậy, nhiều ruộng rau thế này kiểu gì cũng có chủ. Nếu thật sự là chủ của ruộng rau, chứ không phải là người của phe thứ ba, nửa đêm nửa hôm chúng ta xông vào nhà người ta như vậy là có chuyện vui đấy”.
Triệu Thư Hằng cau mày: “Thế thì chúng ta phải kiểm tra trước đã”.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi suy nghĩ của tôi và vị trí của nơi này cho Tề Vũ Manh, rồi mới nói: “Yên tâm, tôi đã gửi vị trí cho cảnh sát Tề rồi. Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, cảnh sát Tề sẽ dẫn người tới cứu chúng ta ngay”.
Triệu Thư Hằng không nói gì nữa, chúng tôi vẫn chia nhau đi sang hai bên như lúc trước.
Chương 355: Chiến đấu quyết liệt
Tôi vốn còn đang lo lắng trong lòng, ngộ nhỡ đây là nơi chủ ruộng rau ngủ, bọn tôi cứ cố xông vào sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ bọn tôi vừa tới đã phát hiện sự việc không ổn.
Tôi và Triệu Thư Hằng chia ra nấp ở hai bên cách căn nhà nhỏ không xa. Vừa đến nơi, cửa nhà đột nhiên bật mở, một người đàn ông gầy gò mặc áo thun đi từ bên trong ra, có lẽ là cảm nhận được sự lạnh lẽo của buổi đêm nên rùng mình một cái.
Người nọ mắng chửi mấy câu, đưa mắt nhìn quanh, dường như không phát hiện ra điều gì, sau đó đi về phía tôi.
Tôi vội vàng rụt đầu lại, người cũng căng lên theo, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khi người đó đi tới lại không hề quan sát kĩ tình hình xung quanh. Tôi nấp dưới một bao đất nhỏ ở sau bức tường, gã vừa khéo xoay lưng lại với tôi.
Trong khi tôi đang do dự có nên xông ra xử lý gã hay không, bên tai chợt truyền đến một chuỗi âm thanh xì xì sột sột.
Tôi mừng thầm, hóa ra gã ra ngoài đi tiểu!
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Triệu Thư Hằng ở phía đối diện căng thẳng nhìn tôi, còn người đàn ông cao gầy trước mắt xoay lưng về phía tôi, thở khà một tiếng sảng khoái, như đang hưởng thụ.
Tôi di chuyển thật khẽ, không do dự thêm nữa, lặng lẽ đi đến sau lưng gã.
Đợi khi tôi đi đến sau lưng gã, người đàn ông cao gầy đã giải quyết nỗi buồn xong, đang buộc thắt lưng.
Thời cơ hiếm có, không thể vụt mất!
Tôi chợt dùng sức, giơ tay chém vào gáy gã. Vì trước kia đã có kinh nghiệm ở trong tù, cho nên tôi biết rõ vị trí nào có thể khiến người ta bất tỉnh nhưng lại không gây tổn thương quá lớn.
Binh!
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, người đàn ông cao gầy còn chưa buộc xong thắt lưng quần đã ngã thẳng về phía trước. Tôi vội vàng đỡ lấy gã, chậm rãi đặt gã nằm xuống đất.
Vừa rồi tiếng đánh vào sau gáy gã không lớn, nhưng nếu như gã ngã xuống đất thì âm thanh ấy chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lúc này, trong phòng còn có âm thanh rất khẽ vọng ra, chắc hẳn vẫn còn người khác chưa ngủ. Nếu bị phát hiện, tối nay tôi và Triệu Thư Hằng sẽ khó sống.
Thấy người đàn ông cao gầy bị tôi giải quyết một cách lặng lẽ, Triệu Thư Hằng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi chỉ vào căn phòng, sau đó ra dấu cắt cổ bằng tay.
Triệu Thư Hằng phối hợp với tôi cũng không phải chỉ mới một hai ngày, anh ta đã có thể hiểu được ý của tôi. Anh ta gật đầu, sau đó đứng dậy, hai người chúng tôi đồng thời lần mò tiến về cửa chính của căn nhà nhỏ từ hai bên.
Lúc chúng tôi sắp đi đến cửa, bên trong đột nhiên có tiếng đẩy ghế vang lên, còn có một giọng nói khàn khàn: “Mẹ nó, Lão Cửu chó chết sao còn chưa về nhỉ, chẳng lẽ lại đi nặng luôn rồi! Mẹ!”
Sau đó là tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, có lẽ là đang đi về phía cửa, tôi và Triệu Thư Hằng cùng thấy thấp thỏm.
Tôi gật đầu với Triệu Thư Hằng, anh ta hơi khom người xuống giống như một con báo, thủ thế tấn công, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Người nọ vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài đã bị chúng tôi tập kích. Tên đó mới “a” lên được một tiếng, đã ngã bụp xuống đất.
Bởi vì đang ở trong phòng nên tiếng động vang to rõ rệt. Tôi và Triệu Thư Hằng liếc nhìn nhau, mặc kệ người nằm trên mặt đất, bất chấp tất cả xông thẳng lên tầng trên.
Gần như là cùng lúc, trên lầu cũng vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi thấp giọng hét lên một câu: “Tôi bên trái, anh bên phải”.
Triệu Thư Hằng gật đầu. Lúc này, chúng tôi đã không còn thời gian để sắp xếp một cách chi tiết nữa, bên trên chắc chắn có không ít người. Nếu chúng tôi phản ứng chậm, điều chờ đợi chúng tôi có lẽ sẽ là cả hai bị bắt, thậm chí là mất mạng ngay tại đây.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, tôi xông thẳng về phía bên trái. Ba tên đàn em ở bên kia đang cuống cuồng mặc quần áo, nhìn thấy tôi chạy lên thì không quan tâm đến quần áo nữa, mà cầm con dao ở cạnh giường lên đâm về phía tôi.
Tôi né sang một bên, tránh được dao này, thuận thế húc vai một cái. Tên đàn em kia không chịu nổi, vừa bò từ giường dậy đã lại ngã xuống.
Bấy giờ, hai gã khác cũng đã lao tới, một người trong đó còn đang mặc quần, nhưng không mặc nữa, mà dùng thắt lưng quất thẳng về phía tôi mang theo tiếng gió vù vù.
Người cuối cùng thì phản ứng nhanh hơn nhiều, hắn đã cầm một cây gậy gỗ không biết giấu ở đâu lên từ lâu, rồi đập mạnh về phía đầu tôi.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, xem ra những kẻ này thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không nương tay nữa. Tôi nhanh chóng lăn sang một bên, né đợt tấn công của bọn chúng. Hai người đó hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, thắt lưng và gậy gỗ lại đuổi sát theo sau.
Tôi không lùi mà tiến, nghiêng người tiếp tục tránh khỏi cây gậy gỗ. Tên kia thu tay không kịp, bị tôi đấm một phát vào mặt, lập tức phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng ra.
Dây thắt lưng của kẻ còn lại thì tôi không thể tránh được, nó đã đánh trúng lưng tôi. Tôi gắng gượng chịu một đòn này, chỉ cảm thấy sau lưng mình đau rát.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng đang đánh nhau với người ở phía bên phải, nhưng bên đó có những năm người. Triệu Thư Hằng hầu như bị đánh áp sát, thỉnh thoảng còn trúng một đòn. Tôi không có thời gian kiểm tra vết thương ở sau lưng thế nào, lập tức xoay người đạp một cú, vừa khéo trúng ngực tên còn lại. Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi, hắn ta ngã xuống đất kêu khóc đau đớn.
Lúc này, ba tên ở bên trái cầu thang đã ngã xuống hết. Tên đầu tiên giãy giụa muốn đứng dậy, thấy vậy, tôi bèn tiến lên đạp thêm một cú nữa, tên đó á lên một tiếng, tiếp tục ngã xuống đất.
Giờ này, tình hình của Triệu Thư Hằng lại cực kì không ổn, một địch năm vốn đã bị dồn đánh hoàn toàn, đánh nhau lâu như vậy, thể lực của anh ta hẳn cũng sắp cạn rồi. Tôi vội vàng chạy như bay sang đó, gia nhập cuộc chiến.
Năm người đều đang toàn tâm toàn ý đối phó Triệu Thư Hằng, hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi, thậm chí bọn họ còn không phát giác ra ba tên kia đã ngã ngục hết.
Thấy Triệu Thư Hằng bị một con dao bổ dưa chém tới, tôi nắm lấy cơ hội, bật người lên đá vào lưng của kẻ cầm dao ấy. Tên đó không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào về phía trước. Triệu Thư Hằng vội vàng né đi, nhưng lại bị con dao pha trong tay một tên khác chém xéo qua, trên cánh tay anh ta lập tức xuất hiện một vết thương dài hẹp.
Tôi cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, dùng cả tay và chân tiếp tục đánh nhau. Bốn tên còn lại thấy tôi gia nhập lại đồng loạt quay sang đối phó tôi. Triệu Thư Hằng thì nhân cơ hội đó tránh sang một bên, thở dốc hổn hển, đồng thời xé một miếng vải băng bó qua vết thương trên cánh tay.
Thể lực của tôi vốn dĩ tương đối tốt, nhưng liên tục đánh bại bốn tên lúc trước cũng khiến tôi mệt rồi. Tuy nhiên, giờ phút này rơi vào bước đường cùng, không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, tôi thực sự chống chọi được sự tấn công của bốn tên.
Thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi lớn tiếng mắng: “Triệu Thư Hằng, tên chết tiệt kia! Còn không mau tới giúp tôi, tôi mà chết thì anh cũng đừng hòng chạy thoát được!”
Triệu Thư Hằng vừa băng bó vết thương xong, nghe tiếng tôi mắng, anh ta cũng giận dữ hét lên ngay: “Ông đây có bảo anh sang giúp không hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thư Hằng vẫn xông qua.