Suốt lúc nghe điện thoại, anh Thái không hề nói gì, cũng không hỏi gì, mà chỉ nghiêm mặt tập trung lắng nghe, sau đó nói một câu “Được” rồi cúp máy.
“Có chuyện gì thế?” Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt hắn ta, A Việt không nhịn được hỏi.
Anh Thái không vội trả lời ngày, mà trầm mặc ngoảnh lại nhìn tôi.
A Việt có vẻ hơi sốt sắng: “Mẹ kiếp, nói đi xem nào”.
Tôi không nhịn được cau mày: “Anh Thái, có gì thì nói đi”.
“Chúng… Chúng đã bắt cóc Khang Khang và Tiểu Tây”.
“Cái gì?”
Tôi và A Việt cùng hỏi.
Anh Thái nghiến răng: “Khang Khang và Tiểu Tây bị bắt cóc trên đường đi học về, là Đỗ Minh Hào làm”.
Anh Thái nói xong, trong xe im lặng một lát, ngay sau đó tôi nghe thấy A Việt đập mạnh tay vào vô lăng, cùng với tiếng chửi bới của hắn.
Tôi coi như không nghe thấy tiếng chửi bới của hắn, chỉ thấy đầu ong ong.
Khang Khang và Tiểu Tây là con trai và con gái của Đỗ Minh Cường. Đứa nhỏ mới tám tuổi, tên là Đỗ Thành Khang, đứa lớn thì mười tuổi, tên là Đỗ Tiểu Tây.
Tôi đã từng gặp hai đứa nó, lần trước khi đến trang viên của Đỗ Minh Cường, tôi còn từng ngồi ăn với lũ trẻ, trên bàn ăn gồm có tôi và ba bố con Đỗ Minh Cường.
Vợ ông ta đã mất, chỉ còn lại ba bố con họ.
Tôi nhớ lúc đó, hai đứa trẻ rất lễ phép. Sau khi nghe nói tôi là người bạn thân nhất của bố chúng trong mấy năm ở Hoa Hạ, chúng đã rất niềm nở với tôi, không ngừng hỏi tôi mọi chuyện ở Hoa Hạ, còn hỏi bố chúng đã làm gì trong mấy năm ở trong nước.
Tôi biết Đỗ Minh Cường đã giấu các con chuyện mình ngồi tù, nên tôi lừa chúng là bố chúng về Hoa Hạ làm ăn.
Vì thế, tôi bắt đầu kể cho chúng nghe Đỗ Minh Cường đã làm ăn giỏi giang thế nào ở bên đó.
Dù chỉ tiếp xúc với nhau được vài tiếng ngắn ngủi, nhưng hai đứa bé đó đã cho tôi một ấn tượng rất sâu. Vì chúng không có kiểu vô lễ xấc láo của đám trẻ con nhà giàu, cũng không có kiểu tự kỷ ít nói của đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, mà chúng rất hoạt bát và hiểu chuyện.
Hôm đó, ăn cơm xong, tôi còn hỏi Đỗ Minh Cường, có sợ con mình gặp nguy hiểm không.
Ông ta bảo có, vợ ông ta đã bị người ta bắn chết, nên ông ta luôn cho mấy người đưa đón bọn trẻ đi học.
Tôi còn hỏi ông ta có sợ Đỗ Minh Hào giở trò với con mình không.
Ông ta bảo chưa đến mức ấy, nói thế nào thì Khang Khang và Tiểu Tây cũng là hai đứa cháu ruột của gã.
Lúc đó, tôi không hỏi tiếp nữa, mà tránh khỏi chủ đề khá nhạy cảm này.
Không ngờ, hôm nay chuyện này đã thật sự xảy ra.
Giọng nói bực tức của A Việt ngày một nhỏ đi, hắn dần bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi anh Thái cặn kẽ sự việc.
Anh Thái cũng chỉ nghe người ta kể lại trong điện thoại, nên cũng không rõ chuyện xảy ra thế nào. Hắn ta chỉ biết Đỗ Minh Cường đột nhiên nhận được điện thoại của đám đàn em đưa đón bọn trẻ, họ nói xe bị chặn giữa đường, phía đối phương có bốn chiếc xe, cùng mười mấy khẩu súng chĩa vào bọn họ.
Bọn chúng gào lên rằng chỉ bắt chứ không đánh người.
Đỗ Minh Cường lập tức bảo đám thuộc hạ không được phản kháng, cứ để chúng bắt người đi.
Vì ông ta biết nếu phản kháng, chiếc xe sẽ bị bắn nổ tan tành.
Người trong xe chắc chắn cũng không thể thoát nạn.
Đám thuộc hạ của ông ta nghe lệnh lập tức ngưng phản kháng, đám người kia chỉ đưa hai đứa con của Đỗ Minh Cường đi, chứ không làm ai bị thương, cũng không gây khó dễ cho đám thuộc hạ của ông ta.
Lúc Đỗ Minh Cường vừa định tập trung người để đi ra ngoài thì chợt nhận được điện thoại của Đỗ Minh Hào, gã đưa ra ba yêu cầu.
Một là bảo Đỗ Minh Cường tập trung hết mọi người đến trang viên, đồng thời không ai được rời đi nửa bước, nếu không hai đứa con của ông ta sẽ chết ngay.
Hai là bảo Đỗ Minh Cường giao nộp quyền nắm giữ và cổ phần của mấy sản nghiệp trong gia tộc, Đỗ Minh Hào sẽ cử luật sư đến làm thủ tục chuyển nhượng. Ngoài ra, Đỗ Minh Cường còn phải giao nộp người đã chắp nối cho mấy đường dây kinh doanh chính, cũng như cách giao dịch… nói chúng là các chuyện bí mật.
Ba là chờ những việc đó làm xong, hơn nữa sau khi Đỗ Minh Hào thuyết phục các người đứng đầu nhánh nhỏ trong gia tộc ủng hộ Đỗ Minh Cường, ông ta phải sa thải đám thuộc hạ của mình ngay.
Chờ sau khi sự việc đâu vào đấy, Đỗ Minh Hào mới thả hai đứa con của ông ta ra.
Dễ dàng nhìn ra được là Đỗ Minh Hào đã trở mặt trực tiếp ra tay, mục đích chính là vị trí thủ lĩnh của gia tộc.
Đỗ Minh Cường đã đồng ý với mọi yêu cầu của gã.
Sau đó, ông ta bảo A Việt và anh Thái mau về trang viên, đồng thời trước khi chuyện này kết thúc, hai người họ phải ở lại trang viên không được rời đi nửa bước.
Ông ta còn bảo A Việt và anh Thái đưa tôi đến chỗ Suchat, để Suchat cho người bảo vệ tôi.
Chuyện này thuộc phạm vi tranh giành quyền lực của nhà họ Đỗ, Suchat là người ngoài, không thể tùy tiện nhúng tay vào, nếu không rất dễ gây ra mâu thuẫn lớn hơn.
Việc Suchat có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ Đỗ Minh Cường hoặc hai đứa con của ông ta chạy tới Chiêng May, sau đó sẽ bảo vệ họ. Nơi đây là địa bàn của Suchat, đến đây rồi thì không còn là tranh giành quyền lực trong gia tộc nữa.
Ngoài ra, việc Suchat còn có thể làm là sai người thay thế công việc của A Việt và anh Thái, ở bên cạnh tôi vào giai đoạn đặc biệt nhất này.
Từ tình trạng bây giờ có thể thấy là Đỗ Minh Cường đã thua, ông ta thua vì đã coi thường Đỗ Minh Hào, không nghĩ rằng gã lại âm hiểm như vậy, lấy trẻ con ra để uy hiếp ông ta.
Với những gì tôi hiểu về Đỗ Minh Cường, chắc chắn ông ta sẽ từ bỏ vị trí thủ lĩnh nhà họ Đỗ vì sự an toàn của các con mình.
Dẫu sao Đỗ Minh Hào tạm thời vẫn chưa định đuổi cùng giết tận, hay đến mức cạn tàu ráo máng. Vì làm vậy chỉ có thiệt cả đôi bên, thậm chí có khả năng khiến Đỗ Minh Cường mất lý trí, bỏ mặc tất cả cũng phải lấy được mạng của Đỗ Minh Hào.
Chỉ cần có thể giữ được tính mạng của mình và các con, Đỗ Minh Cường sẽ nghe theo mọi sắp xếp của Đỗ Minh Hào.
Điều Đỗ Minh Hào muốn chỉ là cổ phần và quyền nắm giữ sản nghiệp của gia tộc mà thôi. Đỗ Minh Cường đã chuyển mấy trăm triệu baht đến Chiêng May, chắc khoản tiền này Đỗ Minh Hào không thể lấy đi được, đây coi như có thể giữ lại chút vốn liếng.
Đương nhiên, cũng có thể Đỗ Minh Hào sẽ chờ người của Đỗ Minh Cường giải tán hết, đến khi bên cạnh ông ta không còn đủ nhân lực, gã sẽ xuống tay quyết liệt hơn, bây giờ đây chính là điểm đáng sợ nhất.
Đỗ Minh Cường là một người cơ trí, chắc ông ta cũng đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui.
Lúc nghĩ đến những vấn đề này, tôi chợt phát hiện mình thật nhỏ bé. Ngày trước, tôi còn nghĩ nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm, mình có giúp ông ta không và giúp như thế nào…
Nhưng bây giờ, tôi phát hiện mình chẳng giúp nổi việc gì cả, ngược lại còn cần Đỗ Minh Cường nhờ Suchat bảo vệ tôi.
Khi một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng tôi, tôi phát hiện anh Thái đang nhìn thẳng vào mình bằng vẻ mặt phức tạp.
“Xin lỗi anh Dương, chúng tôi phải về rồi”, anh Thái buồn bã nói: “Nhưng anh yên tâm, giờ tôi sẽ gọi cho Sangsu, đưa anh tới chỗ ông ấy trước rồi chúng tôi mới đi”.
Tôi trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi cùng đi với hai người, để xem có thể giúp được gì không”.
“Anh Dương, chúng tôi về thì cũng ở trong trang viên thôi, không phải làm gì cả, anh đến đó thì cũng vậy thôi. Hơn nữa… Tôi sợ Đỗ Minh Hào sẽ đuổi cùng giết tận, anh không thể mạo hiểm được”.
Tôi lắc đầu: “Ở bên anh Đỗ lúc này cũng tốt”.
“Không”, anh Thái cũng quả quyết lắc đầu: “Anh Dương, tôi biết anh Cường từng nhờ vả anh là nếu cần thiết, anh ấy muốn nhờ anh đưa Khang Khang và Tiểu Tây về Hoa Hạ, nhờ anh chăm sóc hai đứa nó, nên anh không thể đi được”.
Nói đến đây, sắc mặt của anh Thái đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Anh Dương, không giấu gì anh. Từ mấy năm trước, anh Cường đã âm thầm bồi dưỡng một đám đàn em ở bên ngoài. Đỗ Minh Hào và những đại ca khác trong gia tộc không hề biết về sự tồn tại của những người đó. Chỉ có mấy người thường xuyên đi theo anh Cường như chúng tôi mới biết thôi”.
“Chờ chúng tôi về trang viên rồi, Đỗ Minh Hào chắc chắn sẽ tưởng bên ngoài không còn người của anh Cường nữa. Gã sẽ chia người ra để đi đối phó với những đại ca ủng hộ anh Cường. Đến lúc đó… anh Cường sẽ bảo người đi cứu Khang Khang và Tiểu Tây. Nếu chúng tôi quyết sống mái với nhau, anh ấy sẽ sai người đưa lũ trẻ đến chỗ anh, nhờ anh dẫn chúng về Hoa Hạ”.
Chương 232: Mẹ kiếp, mày dám
Nghe anh Thái nói vậy, tôi không khỏi cau mày, trong lòng lại hơi phân vân.
Lúc này, nếu tôi có thể cùng ngồi uống trà với Đỗ Minh Cường, chắc chắn có thể khiến ông ta bình tĩnh hơn. Sau khi bình tĩnh lại, ông tới sẽ có cách để ứng phó với mối nguy cơ này hơn.
Hơn nữa, trước kia, tôi không muốn tiếp cận Đỗ Minh Cường, hay nói cách khác là không muốn gia nhập vào giới của ông ta. Nhưng sau này, ông ta đã giúp tôi khá nhiều chuyện, coi tôi là bạn bè thật sự và hơn hết là không hề giở trò để lôi kéo tôi vào giới của mình. Điều này khiến tôi luôn thấy đầy cảm kích với ông ta, và cũng coi ông ta là một người bạn đáng tin cậy.
Hiện giờ, ông ta đang phải đối mặt với nguy hiểm. Lúc này, tôi thấy mình ở cạnh ông ta là cách tốt nhất. Dù tôi không giúp được gì, nhưng để ông ta thấy bên cạnh mình vẫn có anh em là đủ rồi.
Nhưng anh Thái nói cũng có lý. Nếu lúc này tôi cũng chạy đến trang viên, nhưng người của Đỗ Minh Cường lại cứu được hai đứa trẻ ra ngoài, tới lúc đó, họ chỉ có thể đưa chúng đến chỗ Suchat thôi.
Tôi không có ý là chỗ Suchat không an toàn, mà ngược lại chỗ của Suchat có lẽ là nơi an toàn nhất. Nhưng có lẽ Đỗ Minh Cường không muốn để con của mình lại đi trên con đường của ông ta, ông ta chỉ muốn cho lũ trẻ một môi trường sống yên bình giống như bao người bình thường khác.
Mà chỗ của Suchat thì không thể mang lại một môi trường như vậy được.
Đỗ Minh Cường muốn nhờ tôi dẫn lũ trẻ về nước hơn, vì tình hình trong nước rất an toàn, chắc chắn ông ta cũng sẽ cử người âm thầm bảo vệ.
Vì vậy, có lẽ tôi ở lại Chiêng May mới có thể giúp được ông ta nhiều hơn.
Đang trong lúc phân vân do dự, điện thoại của tôi chợt đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là một số lạ của Hoa Hạ.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”, tôi nghe máy, vẫn giữ giọng lịch sự hỏi.
“Ha ha, Phương Dương, còn nhớ tao không?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc.
Tôi không vội trả lời ngay, chỉ cau mày không ngừng suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nghĩ ra đây là giọng của ai.
“Cung Chính Văn?” Tôi hỏi một cách khẳng định.
“Ha ha, cuối cùng cũng đoán ra được rồi à? Xem ra dạo này, mày quên mất tao rồi nhỉ. Nhưng tao thì luôn nhớ đến mày đấy”.
Tôi có vẻ khá bực dọc: “Đừng có vòng vèo nữa, có gì thì nói mẹ ra đi”.
“Hừ! Chỗ dựa của mày bây giờ cũng đang khó tự lo cho mình, mà mày còn dám ngông cuồng trước mặt tao à?”
“Mày có ý gì?”
“Chẳng lẽ hai thằng lính đi theo chưa nói gì với mày à? Chỗ dựa Đỗ Minh Cường của mày ý, hai đứa con của ông ta đang nằm trong tay Đỗ Minh Hào. Ông ta còn đang không lo nổi cho thân mình, nên không bảo vệ nổi mày nữa đâu, cứ chờ xem sẽ chết thế nào đi con”.
Tôi kiềm chế cơn giận hỏi: “Sao mày biết?”
“Ha ha, sao tao biết á?”, Cung Chính Văn cười một cách khoa trương đáp: “Nói thật cho mày biết, chuyện này tao cũng có phần đấy. Nếu không nhờ tao bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào, mày tưởng gã có đủ người để vừa khống chế mấy đại ca của nhà họ Đỗ, vừa đi bắt cóc con của Đỗ Minh Cường à? Ha ha ha, đám người của gã chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, bắt có hai đứa trẻ con thôi mà cũng phải lên kế hoạch mãi, nên cứ chần chừ không nhúc nhích. Cuối cùng vẫn phải nhờ người của tao ra tay thì mới xong chuyện được”.
Nghe đến đây, tôi không khỏi cắn chặt hàm răng.
Nhà họ Cung đã cấu kết với Đỗ Minh Hào!
Bảo sao vừa ra ngoài một cái là Cung Chính Vinh đến tìm tôi ăn nói ngông cuồng ngay, ra là có có chuẩn bị trước.
Tôi dần bình tĩnh lại, vừa không ngừng suy tính trong đầu, vừa nói: “Cung Chính Văn, mày tưởng sau khi tập trung hết người của Đỗ Minh Cường về là có thể đối phó được tao à? Ha ha, mày sai rồi, ở Chiêng May còn có một Suchat, kiểu gì ông ấy cũng biết chuyện”.
“Đương nhiên tao biết, chắc chắn Suchat sẽ cử người bảo vệ mày. Nhưng… Tao cũng biết mày rất coi trọng đạo nghĩa, chắc chắn mày sẽ không thể bỏ mặc sự sống chết của con Đỗ Minh Cường, không nhẫn tâm để chúng nó chết vì mày chứ?”
Lòng tôi lạnh đi: “Mày có ý gì?”
“Rất đơn giản, nếu mày không muốn đám trẻ con chết thì bây giờ đến Chiêng Ray ngay. Hơn nữa chỉ được đi một mình, đến lúc đó, tao sẽ gọi điện nói địa chỉ cho mày biết. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày đâu, tao sẽ bảo Đỗ Minh Hào xử hai đứa nhỏ…”
“Mẹ kiếp, mày dám?”
“Có gì mà không dám? Hử? Bây giờ, tao còn phải đi khập khiễng, mẹ kiếp, mày bảo có chuyện gì mà tao không dám chứ? Tao nói thật luôn cho mày biết, Phương Dương, bắt đầu từ ngày bị gãy chân, tao luôn suy nghĩ xem phải xử mày và Bansha như thế nào. Người đầu tiên tao chọn là mày, nếu không phải thằng khốn nhà mày đối đầu với tao, chuyện cũng sẽ không đến mức này, mày chính là thằng đầu sỏ gây nên tội”.
“Người thứ hai là Bansha, người đánh tao là do ông ta gọi đến, tao cũng sẽ không tha cho lão ta đâu. Chờ xong việc ở Chiêng Ray, tao sẽ tìm ông ta sau”.
“Nhưng mày yên tâm, tao không giết mày đâu, chỉ đập vỡ đầu gối và đánh què hai cái chân của mày thôi, để nửa quãng đời còn lại, mày sẽ phải chống gậy mà đi”.
Nghe Cung Chính Văn nói, tôi không đáp lời, chỉ nhíu chặt mày không ngừng suy tính.
“Phương Dương, nhớ lấy. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày ở Chiêng Ray thì mày cứ chờ mà hốt xác bọn nhỏ đi”.
Dứt lời, tôi nghe thấy điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, Cung Chính Văn đã cúp máy.
Tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đồng thời nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm lên chiếc ghế bên cạnh.
“Anh Dương, có chuyện gì thế? Ai vừa gọi cho anh vậy?”, anh Thái nghiêm mặt hỏi, A Việt cũng ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi hơi có vẻ bất lực xoa ấn đường, đáp: “Cung Chính Văn gọi, chính là thằng em trai của Cung Chính Vinh ấy. Lúc trước, hắn ta bị Bansha thuê người đánh què một cái chân”.
“Hắn ta đã nói gì?”
“Hắn ta nói mình cũng có phần trong vụ bắt cóc Khang Khang và Tiểu Tây, chính hắn ta đã bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào thì gã mới làm được chuyện này”.
Nghe tôi nói xong, trên mặt anh Thái và A Việt lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Mả cha nó chứ, chờ chuyện này xong xuôi, ông đây phải sang Thịnh Hải, đập chết cái nhà họ Cung ấy mới được”.
“Bảo sao bên Chiêng Ray nói người chặn xe toàn bọn lạ mặt, thì ra là người nhà họ Cung thuê. À anh Dương, Cung Chính Văn không chỉ nói chuyện này với anh đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, không chỉ có mấy chuyện này. Hắn ta còn bảo tôi phải đến Chiêng Ray một mình, nói muốn đập gãy hai chân của tôi”.
“… Ông đây phải chặt chân nó cho chó ăn mới được!”
“Anh Dương, anh chưa đồng ý chứ?”
Tôi không trả lời, mà cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Đây là một quyết định mang tính sống chết.
Tôi có dự cảm chắc chắn sẽ có người chết, không phải hôm nay thì ngày mai, hơn nữa không chỉ là một người.
Hoặc là con của Đỗ Minh Cường, hoặc là Đỗ Minh Hào hay người của gã, hoặc là… Cung Chính Văn.
Hay cũng có thể là tôi.
Với tôi mà nói, con đường đến Chiêng Ray phần lớn là sẽ chết, thậm chí còn có thể là chết chắc.
Dù Cung Chính Văn không nói sẽ giết tôi, nhưng con người của hắn ta vốn không đáng tin. Sau khi đến đó, lỡ như hắn ta chôn tôi ở biên giới, sau đó chuồn về nước thì ai mà biết là do hắn ta làm được?
Nhưng nếu tôi không đi, hai đứa con của Đỗ Minh Cường có khả năng sẽ mất mạng thật.
Từ giọng nói trong điện thoại có thể thấy Cung Chính Văn đã biến thành một thằng điên, chuyện gì cũng có thể làm.
Dù Đỗ Minh Hào không đồng ý ra tay với hai đứa cháu ruột, nhưng chưa chắc đã ngăn cản Cung Chính Văn được.
Vì người chặn xe đa số là người của Cung Chính Văn, có lẽ hai đứa con của Đỗ Minh Cường không nằm trong tay Đỗ Minh Hào, mà là trong tay Cung Chính Văn cũng nên.
Chương 232: Mẹ kiếp, mày dám
Nghe anh Thái nói vậy, tôi không khỏi cau mày, trong lòng lại hơi phân vân.
Lúc này, nếu tôi có thể cùng ngồi uống trà với Đỗ Minh Cường, chắc chắn có thể khiến ông ta bình tĩnh hơn. Sau khi bình tĩnh lại, ông tới sẽ có cách để ứng phó với mối nguy cơ này hơn.
Hơn nữa, trước kia, tôi không muốn tiếp cận Đỗ Minh Cường, hay nói cách khác là không muốn gia nhập vào giới của ông ta. Nhưng sau này, ông ta đã giúp tôi khá nhiều chuyện, coi tôi là bạn bè thật sự và hơn hết là không hề giở trò để lôi kéo tôi vào giới của mình. Điều này khiến tôi luôn thấy đầy cảm kích với ông ta, và cũng coi ông ta là một người bạn đáng tin cậy.
Hiện giờ, ông ta đang phải đối mặt với nguy hiểm. Lúc này, tôi thấy mình ở cạnh ông ta là cách tốt nhất. Dù tôi không giúp được gì, nhưng để ông ta thấy bên cạnh mình vẫn có anh em là đủ rồi.
Nhưng anh Thái nói cũng có lý. Nếu lúc này tôi cũng chạy đến trang viên, nhưng người của Đỗ Minh Cường lại cứu được hai đứa trẻ ra ngoài, tới lúc đó, họ chỉ có thể đưa chúng đến chỗ Suchat thôi.
Tôi không có ý là chỗ Suchat không an toàn, mà ngược lại chỗ của Suchat có lẽ là nơi an toàn nhất. Nhưng có lẽ Đỗ Minh Cường không muốn để con của mình lại đi trên con đường của ông ta, ông ta chỉ muốn cho lũ trẻ một môi trường sống yên bình giống như bao người bình thường khác.
Mà chỗ của Suchat thì không thể mang lại một môi trường như vậy được.
Đỗ Minh Cường muốn nhờ tôi dẫn lũ trẻ về nước hơn, vì tình hình trong nước rất an toàn, chắc chắn ông ta cũng sẽ cử người âm thầm bảo vệ.
Vì vậy, có lẽ tôi ở lại Chiêng May mới có thể giúp được ông ta nhiều hơn.
Đang trong lúc phân vân do dự, điện thoại của tôi chợt đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là một số lạ của Hoa Hạ.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”, tôi nghe máy, vẫn giữ giọng lịch sự hỏi.
“Ha ha, Phương Dương, còn nhớ tao không?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc.
Tôi không vội trả lời ngay, chỉ cau mày không ngừng suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nghĩ ra đây là giọng của ai.
“Cung Chính Văn?” Tôi hỏi một cách khẳng định.
“Ha ha, cuối cùng cũng đoán ra được rồi à? Xem ra dạo này, mày quên mất tao rồi nhỉ. Nhưng tao thì luôn nhớ đến mày đấy”.
Tôi có vẻ khá bực dọc: “Đừng có vòng vèo nữa, có gì thì nói mẹ ra đi”.
“Hừ! Chỗ dựa của mày bây giờ cũng đang khó tự lo cho mình, mà mày còn dám ngông cuồng trước mặt tao à?”
“Mày có ý gì?”
“Chẳng lẽ hai thằng lính đi theo chưa nói gì với mày à? Chỗ dựa Đỗ Minh Cường của mày ý, hai đứa con của ông ta đang nằm trong tay Đỗ Minh Hào. Ông ta còn đang không lo nổi cho thân mình, nên không bảo vệ nổi mày nữa đâu, cứ chờ xem sẽ chết thế nào đi con”.
Tôi kiềm chế cơn giận hỏi: “Sao mày biết?”
“Ha ha, sao tao biết á?”, Cung Chính Văn cười một cách khoa trương đáp: “Nói thật cho mày biết, chuyện này tao cũng có phần đấy. Nếu không nhờ tao bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào, mày tưởng gã có đủ người để vừa khống chế mấy đại ca của nhà họ Đỗ, vừa đi bắt cóc con của Đỗ Minh Cường à? Ha ha ha, đám người của gã chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, bắt có hai đứa trẻ con thôi mà cũng phải lên kế hoạch mãi, nên cứ chần chừ không nhúc nhích. Cuối cùng vẫn phải nhờ người của tao ra tay thì mới xong chuyện được”.
Nghe đến đây, tôi không khỏi cắn chặt hàm răng.
Nhà họ Cung đã cấu kết với Đỗ Minh Hào!
Bảo sao vừa ra ngoài một cái là Cung Chính Vinh đến tìm tôi ăn nói ngông cuồng ngay, ra là có có chuẩn bị trước.
Tôi dần bình tĩnh lại, vừa không ngừng suy tính trong đầu, vừa nói: “Cung Chính Văn, mày tưởng sau khi tập trung hết người của Đỗ Minh Cường về là có thể đối phó được tao à? Ha ha, mày sai rồi, ở Chiêng May còn có một Suchat, kiểu gì ông ấy cũng biết chuyện”.
“Đương nhiên tao biết, chắc chắn Suchat sẽ cử người bảo vệ mày. Nhưng… Tao cũng biết mày rất coi trọng đạo nghĩa, chắc chắn mày sẽ không thể bỏ mặc sự sống chết của con Đỗ Minh Cường, không nhẫn tâm để chúng nó chết vì mày chứ?”
Lòng tôi lạnh đi: “Mày có ý gì?”
“Rất đơn giản, nếu mày không muốn đám trẻ con chết thì bây giờ đến Chiêng Ray ngay. Hơn nữa chỉ được đi một mình, đến lúc đó, tao sẽ gọi điện nói địa chỉ cho mày biết. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày đâu, tao sẽ bảo Đỗ Minh Hào xử hai đứa nhỏ…”
“Mẹ kiếp, mày dám?”
“Có gì mà không dám? Hử? Bây giờ, tao còn phải đi khập khiễng, mẹ kiếp, mày bảo có chuyện gì mà tao không dám chứ? Tao nói thật luôn cho mày biết, Phương Dương, bắt đầu từ ngày bị gãy chân, tao luôn suy nghĩ xem phải xử mày và Bansha như thế nào. Người đầu tiên tao chọn là mày, nếu không phải thằng khốn nhà mày đối đầu với tao, chuyện cũng sẽ không đến mức này, mày chính là thằng đầu sỏ gây nên tội”.
“Người thứ hai là Bansha, người đánh tao là do ông ta gọi đến, tao cũng sẽ không tha cho lão ta đâu. Chờ xong việc ở Chiêng Ray, tao sẽ tìm ông ta sau”.
“Nhưng mày yên tâm, tao không giết mày đâu, chỉ đập vỡ đầu gối và đánh què hai cái chân của mày thôi, để nửa quãng đời còn lại, mày sẽ phải chống gậy mà đi”.
Nghe Cung Chính Văn nói, tôi không đáp lời, chỉ nhíu chặt mày không ngừng suy tính.
“Phương Dương, nhớ lấy. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày ở Chiêng Ray thì mày cứ chờ mà hốt xác bọn nhỏ đi”.
Dứt lời, tôi nghe thấy điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, Cung Chính Văn đã cúp máy.
Tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đồng thời nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm lên chiếc ghế bên cạnh.
“Anh Dương, có chuyện gì thế? Ai vừa gọi cho anh vậy?”, anh Thái nghiêm mặt hỏi, A Việt cũng ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi hơi có vẻ bất lực xoa ấn đường, đáp: “Cung Chính Văn gọi, chính là thằng em trai của Cung Chính Vinh ấy. Lúc trước, hắn ta bị Bansha thuê người đánh què một cái chân”.
“Hắn ta đã nói gì?”
“Hắn ta nói mình cũng có phần trong vụ bắt cóc Khang Khang và Tiểu Tây, chính hắn ta đã bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào thì gã mới làm được chuyện này”.
Nghe tôi nói xong, trên mặt anh Thái và A Việt lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Mả cha nó chứ, chờ chuyện này xong xuôi, ông đây phải sang Thịnh Hải, đập chết cái nhà họ Cung ấy mới được”.
“Bảo sao bên Chiêng Ray nói người chặn xe toàn bọn lạ mặt, thì ra là người nhà họ Cung thuê. À anh Dương, Cung Chính Văn không chỉ nói chuyện này với anh đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, không chỉ có mấy chuyện này. Hắn ta còn bảo tôi phải đến Chiêng Ray một mình, nói muốn đập gãy hai chân của tôi”.
“… Ông đây phải chặt chân nó cho chó ăn mới được!”
“Anh Dương, anh chưa đồng ý chứ?”
Tôi không trả lời, mà cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Đây là một quyết định mang tính sống chết.
Tôi có dự cảm chắc chắn sẽ có người chết, không phải hôm nay thì ngày mai, hơn nữa không chỉ là một người.
Hoặc là con của Đỗ Minh Cường, hoặc là Đỗ Minh Hào hay người của gã, hoặc là… Cung Chính Văn.
Hay cũng có thể là tôi.
Với tôi mà nói, con đường đến Chiêng Ray phần lớn là sẽ chết, thậm chí còn có thể là chết chắc.
Dù Cung Chính Văn không nói sẽ giết tôi, nhưng con người của hắn ta vốn không đáng tin. Sau khi đến đó, lỡ như hắn ta chôn tôi ở biên giới, sau đó chuồn về nước thì ai mà biết là do hắn ta làm được?
Nhưng nếu tôi không đi, hai đứa con của Đỗ Minh Cường có khả năng sẽ mất mạng thật.
Từ giọng nói trong điện thoại có thể thấy Cung Chính Văn đã biến thành một thằng điên, chuyện gì cũng có thể làm.
Dù Đỗ Minh Hào không đồng ý ra tay với hai đứa cháu ruột, nhưng chưa chắc đã ngăn cản Cung Chính Văn được.
Vì người chặn xe đa số là người của Cung Chính Văn, có lẽ hai đứa con của Đỗ Minh Cường không nằm trong tay Đỗ Minh Hào, mà là trong tay Cung Chính Văn cũng nên.
Đang tải...
Chương 234: Quyết định
“Cậu Dương, mời đi theo tôi”, Bangsue chắp tay với tôi.
Tôi gật đầu, cũng chào đáp lễ lại, sau đó đi theo ông ấy vào căn nhà lờ mờ ánh đèn, hơn nữa còn vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn.
Anh Thái và A Việt thì theo sát phía sau tôi.
Trên đường đi, Bangsue không nói gì, đến trước một cánh cửa sắt loang lổ quét sơn màu vàng đất, ông ấy gõ vài cái lên cửa theo nhịp.
Trong chiếc lỗ quan sát ở chính giữa phía trên cánh cửa, ánh sáng mờ đi, tựa như có người ở bên trong đang quan sát tình huống bên ngoài, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.
Bên trong có một người đàn ông trung niên thấp béo, mặt không cảm xúc. Người đó không nhìn tôi, anh Thái cùng A Việt, mà trực tiếp nghiêng người nhường đường.
“Cậu Dương, xin mời vào trong”, Bangsue đi vào trong trước.
Tôi đi vào theo ông ấy thì phát hiện nơi đây là một căn nhà dân rất bình thường, bên trong không có bất cứ thứ gì đặc biệt.
Nhưng khi người đàn ông trung niên thấp béo kia đi đến bên cạnh một giá sách to lớn, dùng sức đẩy giá sách ra, lại cuộn một cánh cửa sắt được dán giấy dán tường lên, một ô bí mật rất lớn khảm trong vách tường đã xuất hiện.
Bangsue có vẻ hơi áy náy nói: “Làm nghề như bọn tôi luôn phải cẩn thận một chút mới được, cậu Dương đừng để ý nhé”.
Tôi cười nói: “Ông Bangsue khách sáo rồi, sao tôi lại để ý chứ?”
Lúc này, người đàn ông trung niên thấp béo kia đã lục tục lấy ra một vài thứ từ trong ô cửa bí mật, gồm hai khẩu Glock G17, mười băng đạn, một áo chống đạn, hai cây dao găm kèm vỏ.
Người đàn ông trung niên thấp béo lấy chúng ra xong lại bày từng thứ lên trên một chiếc bàn sát tường, toàn bộ quá trình, ông ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng. Sau khi bày xong, ông ta đi đến cạnh cửa, ngồi xuống một chiếc ghế.
“Cậu Dương, kiểm tra hàng một chút đi”, Bangsue chỉ vào những thứ được bày trên bàn, nói với tôi.
Tôi gật đầu, đi tới cầm khẩu Glock lên, gỡ băng đạn ra, ấn vào viên đạn lộ ra bên ngoài. Sau khi xác nhận trong băng đạn có đạn, tôi đặt băng đạn sang một bên, tiếp đó kéo khóa nòng về phía sau đến trạng thái treo khóa. Nhìn vào nòng súng xác nhận bên trong không có đạn, tôi ấn vào chốt chặn để khóa nòng về lại vị trí cũ.
Sau đó, tôi chĩa họng súng vào bức tường không người, bóp cò bắn một phát súng không có đạn. Xác nhận chức năng của súng bình thường, tôi mới khóa chốt an toàn và lắp băng đạn vào lại. Ngay sau đó tôi lại cầm khẩu súng khác lên, tiếp tục kiểm tra tính an toàn và chức năng.
Bangsue và anh Thái đứng ở bên cạnh lặng lẽ theo dõi.
Không lâu sau, tôi xác nhận hai khẩu súng không có vấn đề, mười băng đạn cũng lắp đầy đạn, bèn giắt súng vào bên hông.
“Cậu Dương”, Bangsue vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt có vẻ hơi do dự nhìn về phía tôi, nói: “Xin lỗi cậu Dương, ông Minh Cường bảo tôi hỏi cậu một vấn đề và căn cứ vào câu trả lời của cậu rồi mới quyết định có đưa đồ cho cậu hay không”.
Tôi nhíu mày: “Vấn đề gì?”
Bangsue hắng giọng, nghiêm túc nói: “Ông ấy bảo tôi hỏi cậu, đây có thể là con đường không thể quay đầu, cậu đã đưa ra quyết định chính xác chưa?”
Tôi hơi ngẩn ra, tiếp đó cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Con đường không thể quay đầu mà ông ấy nói là chỉ một khi tôi tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, đồng nghĩa tôi đã bước chân vào giới này, sau này có thể sẽ không thể quay đầu nữa.
Trước đây, Đỗ Minh Cường đã muốn tôi qua giúp ông ta, nhưng tôi từng bày tỏ thái độ với ông ta rằng không muốn bước chân vào giới này.
Ông ta hiểu tính cách của tôi, biết tôi ghét nhất là bị người khác làm khó, cho nên không nhắc tới chuyện này thêm lần nào nữa.
Tôi biết ông ta cũng không muốn làm liên lụy đến tôi. Trước đây, ông ta gọi tôi qua giúp cũng chỉ muốn để tôi làm giúp ông ta những công việc chính thống mà thôi. Bản thân ông ta cũng đã muốn rửa tay gác kiếm, đương nhiên sẽ không bảo tôi giúp ông ta làm những việc trái pháp luật.
Trừ phi ông ta muốn hại tôi.
Nhưng theo tôi thấy, ông ta không phải loại người như vậy.
Bây giờ là tôi chủ động muốn nhúng tay vào, có lẽ một mặt ông ta hi vọng tôi có thể giúp cứu con ông ta ra, mặt khác lại lo kéo tôi vào đầm lầy chết không có đường lui nên ông ta đang rơi vào mâu thuẫn.
Ông ta không dám tự mình hỏi tôi vấn đề này nên mới bảo Bangsue hỏi. Nếu tôi nói chưa quyết định được, Bangsue sẽ thu hồi những trang bị này.
Nhưng tôi chỉ cúi đầu trầm tư trong chốc lát ngắn ngủi rồi gật đầu nói với Bangsue: “Ông Bangsue, ông hãy chuyển lời lại cho anh Đỗ, tôi đã có quyết định từ lâu. Nếu đây là một con đường không lối về, vậy thì không quay đầu nữa mà tiếp tục bước tới thôi”.
Bangsue bình tĩnh nhìn tôi, sau đó nặng nề gật đầu: “Được, cậu Dương, tôi sẽ thay cậu chuyển lại nguyên lời cho ông Minh Cường. Đúng rồi, cậu muốn ngồi xe của A Việt và anh Thái đến Chiêng Ray hay là tự lái một chiếc khác đi? Nếu muốn lái xe đi, tôi có thể mượn cho cậu một chiếc xe việt dã đã qua cải tạo, xe chạy đường núi rất tốt”.
Tôi trầm ngâm một lát, lại gật đầu: “Vậy thì cám ơn ông Bangsue, tôi tự lái xe đi là tốt nhất”.
“Được, xe đỗ ở bên ngoài không xa, lát nữa ra ngoài, tôi sẽ đưa cậu qua đó lấy xe. Bây giờ cậu có cần mặc áo chống đạn trước không? Tôi có thể mặc giúp cậu”.
“Vậy thì phiền ông rồi”.
“Cậu Dương đừng khách sáo”.
Bangsue nói xong, cầm chiếc áo thun ngắn tay bó sát ở trên ghế sofa bên cạnh đưa cho tôi.
Chiếc áo thun này rất sạch sẽ, xếp lại cũng rất chỉnh tề, hẳn là trước đó ông ấy đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho tôi.
Tôi cởi chiếc áo sơ mi trên người ra, nhận lấy chiếc áo thun mặc lên người làm áo lót. Ông ấy cầm chiếc áo chống đạn dày nặng lên mặc vào cho tôi và gài chặt hai bên sườn lại.
Đây là áo chống đạn Kevlar của đế quốc Mỹ được chế tạo từ sợi tính năng cao, vì chuyến đi lần này đối mặt với súng là chủ yếu nên tôi không mặc áo chiến thuật, cũng không đeo tấm chắn và bảo vệ gáy. Trọng lượng của chiếc áo này khoảng hai kilogam, nằm trong phạm vi tôi có thể chịu được.
Mặc áo chống đạn xong, Bangsue bảo người đàn ông trung niên thấp béo kia lấy một đai đạn đeo vào hông tôi, nhét tất cả băng đạn vào trong đó, cuối cùng lại lấy áo sơ mi màu đen rộng mặc lên cho tôi.
Áo sơ mi là của người đàn ông trung niên thấp béo kia, thể hình ông ta to hơn tôi nên áo rất rộng, nhưng vì tôi mặc áo chống đạn nên nó lại rất vừa vặn.
Sở dĩ họ chọn áo màu đen là vì màu đen rất khó phát hiện vào buổi tối. Quần của tôi cũng màu đen, nếu không bật đèn pin hoặc không đến gần thì trong đêm đen rất khó bị đối phương phát hiện.
Ngoài ra, ông ấy còn đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động, nói tôi giấu nó trên xe hoặc dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với người của Đỗ Minh Cường, tránh việc di động của tôi bị Cung Chính Văn lấy mất thì không liên lạc được.
Khi trang bị xong, tôi mới chợt nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, vội vàng hỏi: “Ông Bangsue, những thứ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
Bangsue lắc đầu cười: “Cậu Dương, đây là ông chủ chúng tôi tặng cho cậu, không lấy tiền”.
“Thế này... Tôi cầm không của các ông thế này không hay cho lắm”.
“Ấy, cậu Dương không cần khách sáo, ông chủ chúng tôi đã nói, so với món quà mà mấy ngày trước cậu tặng cho ông ấy thì hai khẩu súng này chẳng tính là gì. Hơn nữa, cậu phải đi cứu con trai con gái của ông Minh Cường, ông chủ chúng tôi lại không giúp gì được, chỉ có thể tặng mấy món đồ cho cậu mà thôi, cậu đừng khách sáo nữa”.
Tôi ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, không từ chối nữa.
Tôi theo Bangsue rời khỏi căn nhà cũ kĩ đó, không bao lâu sau đã nhìn thấy chiếc xe việt dã mà ông ấy nói.
Chương 235: Không bắn xuyên qua được
Đây là một chiếc xe JEEP toàn thân phủ lớp sơn màu xanh quân đội nhàn nhạt, nhìn có vẻ giống xe JEEP Wrangler, nhưng hiển nhiên là không phải. Chỉ biết là đã được tu sửa, được thay trục bánh xe to hơn một số, gầm xe được nâng lên, hệ thống treo có lẽ cũng đã được thay.
Trên đầu xe được lắp bốn cái đèn pha, ngoài ra thì không còn thứ gì nổi bật. Thân xe là màu xanh quân đội bình thường, còn hơi cũ, nếu không phải có bốn cái đèn pha kia và gầm xe được nâng cao rõ ràng thì nhìn còn tưởng là cái xe cũ mèm rách nát.
Ngoài ra thì tôi phát hiện kính chắn gió và cửa sổ xe đều khá dày, liền giơ tay gõ nhẹ.
"Đây là J8, Wrangler phiên bản quân dụng, vốn kính chắn gió dùng để chắn đạn, tôi sửa thành loại có thể mở ra thành mui trần, cửa sổ xe và kính chắn gió phía sau cũng đã được sửa thành kính chắn đạn". Bangsue nhận ra sự nghi ngờ của tôi, liền đắc ý cười nói.
Tôi giật mình: "Phiên bản quân dụng? Vậy đắt lắm đúng không? Thêm cả tu sửa nữa thì phải tốn không ít tiền".
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu, tôi sửa với mấy tên đàn em nữa, chỉ mất chút thời gian, tốn chút tiền khi mua kính xịn thôi mà. Kính chống đạn thường chỉ hai ba ngàn một mét vuông, nhưng tôi dùng kính đắt gấp mấy lần, chỉ cần không đụng phải loại súng có nòng súng cỡ lớn chuyên bắn tỉa dùng đạn xuyên thép như kiểu Barret M82 thì các súng khác đều không thể bắn xuyên qua cái xe này, ngay cả lựu đạn cũng không đánh nổ được, vì khả năng chống đạn của xe J8 phiên bản quân dụng này rất mạnh".
Tôi hơi kinh ngạc: "Kể cả những súng trường tấn công như súng AK cũng không được sao?"
"Không bắn xuyên qua được, tôi đã tự thử nghiệm rồi, súng AK và M4 đều không thể bắn xuyên qua loại kính đó. Cái xe này nói trắng ra chính là một lô cốt di động. Tất nhiên, nó chỉ có thể phát huy tác dụng trong các cuộc chiến đấu hỏa lực của bang phái hoặc phòng tránh ám sát mà thôi, khi đối mặt với thế lực có hỏa lực mạnh, thậm chí là quân đội của Chính phủ thì nó không thể bảo vệ được, chỉ cần một viên đạn xuyên thép là có thể men theo vị trí ghế lái xuyên thủng cả cái xe.
Ngoài ra tôi cũng đã thay hết động cơ và một số bộ phận quan trọng, vốn nó là bộ tăng áp động cơ 4 bằng dầu diesel 2.8T, tôi đổi thành 3.5T, giờ động cơ của nó rất mạnh, tuy không nhanh bằng loại xe sang trọng như Limousine, nhưng ưu thế của nó là đi trên địa hình không bằng phẳng, đặc biệt là địa hình hoang dã, xe bình thường căn bản không thể đuổi kịp. Vốn độ sâu lội nước của xe là 80cm, sau khi cải tiến là 85cm, độ sâu này có thể khiến nó cắt đuôi kẻ truy đuổi khi chạy trong suối hoặc các khu vực nước nông khác.
Hơn nữa xe có khả năng chống va đập rất mạnh, ngoài việc có đủ trọng lượng thì đầu xe trừ việc có thanh cản từ xưởng gốc, tôi còn cho lắp thêm thanh cản hình chữ U, khung sắt ở phía trước làm dày lên 6cm, phía sau làm dày lên 8cm, xe khác đụng phải nó sẽ biến thành một đống sắt vụn".
Khi Bangsue nói vậy, khuôn mặt mang nét tự hào và quý trọng, ông ấy chậm rãi vuốt ve thân xe không được bắt mắt.
Có lẽ ông ấy không khoác lác, có thể nhận ra được tuy cái xe này trông có vẻ rất bình thường nhưng thực tế khi sờ thân xe, người tới gần xem mới biết được sự bất phàm của nó, cảm giác dày dặn đó xe bình thường không thể sánh bằng.
Ưu thế của xe này là chống đạn, chống va đập và tính việt dã, đặc biệt là khu vực vùng núi phía Bắc của Xiêng La, xe này mà đi vào vùng rừng rậm thì xe khác khó mà đuổi kịp.
Cho dù có ở trên con đường bằng phẳng thì cũng không sợ khi bị xe khác đuổi kịp, nghiền luôn qua là được, xe không được cải tiến không chịu nổi một cú đụng của xe này.
Cho dù là một mình đi đối mặt với Cung Chính Văn và không biết bao nhiêu tên đàn em của hắn ta, có chiếc xe này tôi cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động, ít nhất không đánh được thì có thể chạy, chạy không được thì tông.
Nhưng cái xe này...tôi nhìn ra được, nó là vật yêu quý của Bangsue.
"Bangsue, ông đã tốn khá nhiều tiền cho chiếc xe này đúng không". Sau khi do dự chốc lát, tôi hỏi.
Bangsue cười hì hì: "Cũng chẳng đáng bao nhiêu, vốn chúng tôi làm nghề này, xe cũng được mang từ nước ngoài về, động cơ và các bộ phận khác dùng để tu sửa sau đó cũng thế. Phí tổn để chúng tôi làm cái này cũng không cao, cộng sơ sơ lại thì cái xe này tiêu mất hoảng hai triệu baht thôi, chủ yếu đều là do tôi tự mình làm, không mất phí làm công".
Tôi tính toán, hai triệu tệ cũng cấp xỉ năm trăm ngàn tệ, có thể mua một chiếc JEEP Wrangler ở trong nước với giá này. Nhưng đây là phiên bản quân dụng, khả năng chống đạn và sự đáng tin cậy vượt qua Wrangler gấp nhiều lần. Thêm cả các sự tu sửa tiếp đó nữa, đặc biệt là lắp thêm kính chống đạn và thay động cơ cùng các bộ phận chủ yếu, ở trong nước chắc cũng phải thêm mấy trăm ngàn tệ mới sửa được, có khả năng là phải thêm giá của một con Wrangler nữa.
Có thể nói là Bangsue chỉ tốn nữa giá mà thôi.
"Cậu Dương, đây là chìa khóa xe, cậu lên thử đi".
Tôi vẫn hơi do dự: "Hay là tôi lấy đại một cái xe nào đó chỗ Bansha cũng được, ông rất thích cái xe này mà, nếu mà tôi lái đi Chiêng Ray mà làm hỏng thì có lỗi với ông quá".
"Ầy, cậu Dương, đừng khách khí, cái xe này được làm ra chính là để bảo vệ, nhưng mấy năm nay...cậu cũng biết mà, tôi căn bản chẳng hề gặp phải nguy hiểm gì ở Chiêng May, cũng càng ngày càng ít khi lái cái xe này, để ở đây cũng là lãng phí của trời, không bằng đưa cho cậu, có thể bảo vệ tính mạng của cậu cũng coi như là đã hoàn thành sứ mệnh của nó".
"Nhưng mà đó là cái xe hai triệu baht đấy, ngộ nhỡ làm hỏng thì tôi..."
"Cậu Dương, giờ tôi không cần dùng đến cái xe này mấy, nhưng nó lại vô cùng có ích với cậu. Hơn nữa tôi cũng không tặng cho cậu, chỉ cho cậu mượn mấy ngày thôi, tôi tin cậu sẽ yêu quý bảo vệ nó, không để người khác phá hoại nó. Chỉ cần buồng động cơ và thân xe không bị nổ thì tôi có thể sửa lại nó.
Hơn nữa đối với ông chủ chúng tôi, sự an toàn của cậu Dương rất quan trọng, ông Suchat không muốn cậu xảy ra chuyện gì, kể cả tôi cũng mong chuyến này cậu Dương có thể an toàn trở về".
Thấy nụ cười mỉm và ánh mắt thành khẩn của Bangsue, tôi không nói gì nữa, chỉ chắp tay lại, trịnh trọng cúi đầu với ông ấy.
"Ông Bangsue, vô cùng cảm ơn ông, mong ông thay tôi cảm ơn ông Suchat".
"Cậu Dương khách khí quá".
Bangsue cũng trịnh trọng đáp lễ.
Tôi cầm lấy chìa khóa ông ấy đưa cho tôi, sau đó nói với đám anh Thái : "Anh Thái, A Việt, mọi người về trước đi, sau khi đến trang viên thì gọi điện báo bình an cho tôi. Mấy ngày nay phải luôn giữ liên lạc, đặc biệt là...ngộ nhỡ có gì ngoài ý muốn hoặc có biến cố khẩn cấp thì nhất định phải gọi điện cho tôi".
"Được, anh Dương yên tâm đi". Anh Thái và A Việt gật đầu.
"Đừng để anh Đỗ xảy ra chuyện gì".
Tôi lại vỗ vai hai người họ rồi quay người mở cửa xe ra, ngồi lên chiếc xe JEEP phiên bản quân dụng.
Chỉ có một từ có thể hình dung cái xe này: Thô lỗ.
Dù là màu sắc hay là hình dáng góc cạnh cũng đều hiện ra phong cách rắn rỏi thô kệch rõ nét.
Bangsue cũng ngồi lên ghế phó lái, giảng giải cho tôi những điểm chủ yếu về tính năng và cách điều khiển của các thiết bị.
Ngoài việc mở GPS ra, ông ấy còn lấy ra một tấm bản đồ, trải ra nói cho tôi về các loại địa hình vùng ngoại thành Chiêng Ray.