Tôi hít thở sâu, bắt mình phải bình tĩnh lại. Tôi nhẩm tính thời gian, khoảng sáu giờ ba mươi phút, chúng tôi xuống tầng đi ăn, còn bây giờ là bảy giờ năm phút.
Ba mươi lăm phút, nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Nhưng lúc chúng tôi vừa đi ra ngoài, chắc chắn Bạch Vi vẫn còn ở trong phòng. Nếu những người đó ra tay chậm một chút, có lẽ bây giờ vẫn chưa đi được bao xa.
Tôi vội vàng chạy ngó ra ngoài cửa sổ, vì phòng chúng tôi ở nằm giữa tòa nhà, nên có thể nhìn rất rõ cảnh vật bên dưới. Lúc này đang có một chiếc xe bán tải đang đỗ bên ngoài sảnh khách sạn, cửa xe mở như đang chờ gì đó.
Mẹ kiếp!
Tôi đấm mạnh một cú lên cạnh giường, nói: “Mọi người mau xuống dưới, bọn họ chưa đi xa đâu!”
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng biết tính quan trọng của vấn đề, cả hai không nhiều lời, lập tức xông vào thang máy với tôi.
Đứng trong thang máy, tôi liên tục cầu xin nó hãy chạy nhanh một chút. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là chờ khi chúng tôi xuống dưới, xông ra ngoài khách sạn, chiếc xe bánh mỳ đỗ ở đó đã không thấy tăm hơi đâu.
Tề Vũ Manh cũng đã có hành động, lúc chúng tôi đi xuống dưới, cô ấy đã gọi điện thoại bảo người ta chặn mấy con đường ở đây lại, không cho xe bánh mỳ ra vào.
Ở một thành phố lớn như Thịnh Hải, phái một lượng lớn cảnh lực đi chặn đường, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là hậu quả nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng Tề Vũ Manh lại đưa ra quyết định không chút do dự, tôi thầm cảm ơn cô ấy từ trong thâm tâm.
Lúc này, Triệu Thư Hằng đã bắt một chiếc taxi, còn tôi thì hỏi bảo vệ ở cổng xem chiếc xe vừa đỗ ở đây đi về hướng nào. Người bảo vệ đó nghi hoặc một lúc, trong lòng chắc cũng biết đã có chuyện nên không hề giấu giếm, chỉ về phía bên phải cổng khách sạn, nói: “Hình như họ đi hướng đó”.
Thấy taxi đã đến, tôi không phí lời, mà nhanh chóng leo lên xe với Tề Vũ Manh.
“Phiền chú đi thẳng, chúng tôi chưa bảo thì không được dừng”.
Tề Vũ Manh nói một câu, lòng tôi nóng như lửa đốt, thậm chí còn thầm hận bản thân tại sao lại đưa Bạch Vi về khách sạn, rồi xuống dưới đi ăn lại không dẫn cô ấy theo.
Nhưng điều khiến tôi hận hơn là mình quá kém cỏi, không bảo vệ được cô ấy, cho nên cô ấy mới bị bắt đi ở khách sạn.
Tài xế không trả lời, chỉ lái xe lao nhanh về phía trước, chưa đi được bao xa, tài xế đột nhiên nói: “Cô ơi, phía trước không đi được nữa rồi. Hình như bị cảnh sát chặn đường, chúng ta đi vòng lối khác, cô xem các cô cậu muốn đi đâu để tôi đưa đi”.
Nhưng cả quãng đường, không hề có bóng dáng một chiếc xe bánh mỳ nào cả. Tôi cực kỳ nóng ruột, thấy con đường phía trước đã bị phong tỏa, lòng dạ tôi càng rối bời hơn. Nếu phong tỏa đường muộn thì bây giờ chẳng khác nào chặn ngược lại chúng tôi, để cho đám người bắt cóc Bạch Vi chạy thoát.
Triệu Thư Hằng chợt nói: “Hai người còn nhớ tôi nói vị trí của chúng ta bị phát hiện rồi không? Chiều nay, có người gõ cửa, tôi phát hiện có ba người đàn ông to con đứng ở cổng khách sạn”.
“Ý anh là sao?”
“Có lẽ là do họ làm. Chắc chắn là họ không hề rời đi, chỉ chờ lúc chúng ta ra ngoài, là lẻn vào phòng bắt Bạch Vi đi”.
Bây giờ, Triệu Thư Hằng không còn vẻ đố kỵ ganh ghét với tôi như ngày thường nữa, mà phân tích một cách nghiêm túc.
Mắt Tề Vũ Manh lóe lên một tia sáng: “Nếu anh nói đúng, ba người đó có lẽ là người của anh trai Tiểu Nguyệt”.
Tôi nói: “Chú tài xế, phiền chú quay xe, đi theo hướng ngược lại, vẫn đi thẳng”.
Lần này, người tài xế không đồng ý: “Cậu thanh niên, không phải cô cậu đang trêu tôi đấy chứ? Cùng một con đường, mà cứ đi qua đi lại là sao? Đến lúc đó, tôi lấy thêm tiền của cô cậu, các người lại trách tôi”.
Tôi nói: “Không sao, chúng tôi sẽ trả tiền theo đồng hồ”.
Tề Vũ Manh thì có hành động trực tiếp hơn, không biết cô ấy lôi ví tiền từ đâu ra, rút hai tờ tiền có mệnh giá lớn ra nói: “Đủ chưa?”
Người tài xế đó ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng nhận tiền: “Đủ, đủ rồi”.
Vừa nói, ông ấy vừa bắt đầu quay xe lại. May mà vì con đường phía trước bị phong tỏa, rất nhiều xe chắc cũng đã nhận được tin, nên đã vòng đi lối khác, nếu không chắc bây giờ chúng tôi đã bị tắc cứng ở đây rồi.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, Tề Vũ Manh chợt nhận được một cú điện thoại, cô ấy ngoảnh lại nói: “Phương Dương, đã bắt được người rồi, nhưng không tìm thấy Bạch Vi”.
“Người đang ở đâu?”
Tôi vội hỏi.
“Ở ngay trước khách sạn chúng ta ở. Đám này rất thông minh, biết chúng ta sẽ đi theo hướng bảo vệ chỉ, nên chúng đi được một đoạn là quay đầu, chuẩn bị tẩu thoát từ lối rẽ phía trước, nhưng đã bị đồng nghiệp ở Thịnh Hải của tôi bắt được”.
Tề Vũ Manh nói xong, tôi càng lo lắng hơn, Bạch Vi đang ở đâu?
Cả đoạn đường, tôi đều giục tài xế lái nhanh. Thấy có tiền, nên ông ấy không nói gì. Chẳng mấy sau, chúng tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang bao vây một chiếc xe bánh mỳ ở phía trước.
Tôi nhanh chóng mở cửa xe lao xuống, nhìn ngó xung quanh. Nhưng bất kể là trong hay ngoài xe, đều không thấy bóng dáng Bạch Vi đâu.
Tề Vũ Manh đi tới hỏi một người cảnh sát: “Có phát hiện tung tích của giám đốc Bạch không?”
Người cảnh sát đó đáp: “Ba tên này đã khai, cô gái mà bọn chún bắt cóc vẫn đang ở trong khách sạn, bọn chúng chỉ là người đánh lừa để phân tán sự chú ý của chúng ta thôi. Nhưng các cô đừng lo, nhận được tin một cái là vòng vây xung quanh khách sạn của chúng tôi đã thu nhỏ lại. Chắc bây giờ, khách sạn đã bị phong tỏa rồi. Đừng nói là mấy tên tội phạm, đến con ruồi cũng không lọt được”.
Nghe thấy vậy, tôi mới thở phào một hơi, nhìn về phía ba người ở dưới đất, quả nhiên đều là những tên đô con vạm vỡ. Nhưng bây giờ, chúng lại đang ngồi ngoan ngoãn dưới đất ôm đầu như lũ gà con, một tên trong số đó hình như còn đang thở hồng hộc.
Tôi chú ý thấy chiếc dùi cui điện trong tay của một cảnh sát vẫn lóe đèn, chắc chiếc dùi cui này đã cho bọn chúng nếm mùi đau khổ, không thì có lẽ chúng sẽ không khai nhanh như vậy.
Triệu Thư Hằng nhìn ba người đó: “Người tôi nhìn thấy qua mắt mèo ở khách sạn chính là bọn họ”.
“Nếu Bạch Vi vẫn đang ở khách sạn, chúng ta mau về đó thôi”.
Nói rồi, tôi chạy lại chiếc taxi lúc trước. Bây giờ, thấy chúng tôi đang nói chuyện với cảnh sát, có lẽ ông ấy đã ý thức ra điều gì đó, định len lén chuồn đi.
Tề Vũ Manh gõ vào cửa kính xe, người tài xế đó cười ngượng nói: “Đồng chí, các cô cậu vẫn gọi xe à? Đi đâu đấy?”
Tôi nói: “Về khách sạn ban nãy, phiền chú lái nhanh một chút”.
Người tài xế có vẻ do dự, tôi nói tiếp: “Chú yên tâm, chúng tôi không ăn bớt tiền của chú đâu, số tiền đưa chú lúc trước, chúng tôi cũng không đòi lại”.
Bấy giờ, người tài xế mới đồng ý, mỉm cười nói: “Ok, phục vụ cho cảnh sát như cô cậu là vinh dự của tôi. Mọi người ngồi chắc nhé!”
Chờ chúng tôi ngồi vững, người tài xế lùi nhanh xe lại, rồi đánh lái ngoặt sáng bên trái, tiếng động cơ vang lên rầm rầm, chiếc xe quay đầu như di chuyển ngay tại chỗ, phóng nhanh về phía khách sạn.
Chương 322: Phẫn nộ
Tôi đang lo cho sự an nguy của Bạch Vi, nên không có tâm trạng để ý đến kỹ thuật lái xe tinh vi của người tài xế. Triệu Thư Hằng thì vừa nắm chặt tay vịn, vừa tròn mắt nói: “Chú ơi, trước kia chú là tay đua đúng không? Kỹ thuật lái đỉnh thế này mà không làm tay đua thì quá phí đấy”.
Người tài xế cười he he đáp: “Đâu có, tôi lái xe taxi ba mươi năm rồi, luyện lâu thì lái giỏi ấy mà”.
Nhưng Triệu Thư Hằng không hề để tâm, đòi xin số của ông ấy, bảo sau này cần đi đâu sẽ gọi.
Vì chúng tôi đang ở khá gần khách sạn, chẳng mấy đã về tới nơi. Nhưng cổng khách sạn bây giờ đã bị vây kín, xe cảnh sát hú còi đỗ bên ngoài, bảo vệ sợ tới mức không biết đã đi đâu. Nhưng điều khiến tôi khó đối diện nhất là, có một chiếc xe khác đang đỗ giữa các xe cảnh sát.
Biển số của chiếc xe này rất bình thường, thương hiệu cũng chỉ là loại B, nhưng tôi đã nhìn thấy nó mấy lần rồi.
Tôi bất chấp đi qua, Hà Khai Thành đi từ trong ra, đen mặt nhìn tôi: “Chào Phương Dương, cậu đúng là giỏi thật, tôi vừa đi có một ngày, cô chủ đi với cậu đã bị bắt cóc rồi”.
Lúc này, tôi mới hiểu thì ra mọi chuyện được làm lớn đến mức nay không hoàn toàn là nhờ Tề Vũ Manh, mà nguyên nhân quan trọng hơn là nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch đã đóng đô ở Thịnh Hải nhiều năm, thế lực và mang lưới giao thiệp cực kỳ phức tạp, sớm đã tạo dựng một vị trí kiên cố từ lâu. Đương nhiên mọi mối dây dưa đều rắc rối, Bạch Vi bị bắt cóc, có lẽ họ chỉ biết sau tôi một lúc thôi.
Cô con gái độc nhất của nhà họ Bạch bị bắt cóc, hệ thống cảnh sát ở Thịnh Hải đương nhiên không dám chậm trễ, đều phải xuất quân, vì thế mới có cảnh tượng như bây giờ.
Thấy tôi không nói gì, Hà Khai Thành tức giận định tát tôi một cái, tôi giữ lấy tay ông ta, nói: “Chú Thành, tôi kính trọng nên gọi chú một tiếng là chú. Nhưng bây giờ không phải là lúc chú trách móc tôi, chờ tôi cứu Bạch Vi ra rồi, lúc ấy chú hãy đến tính sổ với tôi”.
Hà Khai Thành nhìn tôi chằm chằm như sắp phóng lửa ra từ mắt: “Được, Phương Dương! Tôi cũng cảnh cáo cậu, nếu hôm nay, cô chủ xảy ra chuyện gì, so với nhà họ Cung tép riu kia, nhà họ Bạch sẽ cho cậu biết thế nào là tàn nhẫn”.
Tôi không để ý đến ông ta, đi ra cổng, Tề Vũ Manh bước tới hỏi tôi: “Đó là người nhà của Bạch Vi à?”
Tôi gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy”.
Tôi suy nghĩ, Hà Khai Thành chỉ là quản gia của nhà họ Bạch, nhưng lại được cử đến bên cạnh Bạch Vi. Hình như ông ta rất quan tâm đến Bạch Vi, nên nói là người nhà cũng không phải là quá.
Tôi nói: “Chúng ta lên trên xem sao đi”.
Tề Vũ Manh gật đầu, lại sắp xếp nói: “Lát nữa, ba người chúng tôi lên trên trước, các anh chia nhau ra làm bốn tốp, mỗi tốp lục soát một tầng, không được bỏ qua một phòng hay bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng!”
Mấy người cảnh sát ở cổng đồng thanh hô lên, còn cục trưởng Lâm bây giờ cũng có vẻ trầm tư đứng tại chỗ. Có lẽ bây giờ ông ấy cũng đã hiểu, lần này Bạch Vi bị bắt cóc, thế lực phía sau đang ngấm ngầm trỗi dậy, sự việc không còn đơn giản như vẻ bề ngoài nữa.
Tôi và Triệu Thư Hằng, mỗi người cầm một cái dùi cui điện, còn Tề Vũ Manh rút một khẩu súng mượn của đồn công an Thịnh Hải ra, ba người chúng tôi đi vào cổng.
Vì Bạch Vi bị bắt cóc, đa số nhân viên của khách sạn nhận được tin đều tập trung ra bên ngoài, chỉ có vài nhân viên và khách hàng chưa biết chuyện là vẫn ở trên tầng.
Đi đến chỗ cầu thang, tôi bảo đi thang máy, nhưng Tề Vũ Manh lại nói đi thang bộ, còn Triệu Thư Hằng thì nói: “Bây giờ, chúng ta không biết đám người đó đang trốn ở đâu, chi bằng xem camera giám sát trước đi rồi tính”.
Tôi và Tề Vũ Manh như cùng lên tiếng một lúc: “Nếu thật sự có camera thì chắc chắn đã bị hủy từ lâu rồi”.
Triệu Thư Hằng có vẻ chán nản, chẳng mấy chốc đã quay lại, ủ rũ nói: “Đúng là camera đã bị phá hỏng rồi, nhưng tôi cũng đã nhận được một tin”.
“Tin gì?”
“Khách sạn này có tất cả hai mươi hai tầng, trừ tầng bốn và sân thượng ra thì thực chất chỉ có hai mươi tầng. Nhưng tôi vừa tra camera thì phát hiện có ba tầng bị hỏng camera. Đó là tầng ba, tầng tám và tầng mười bảy”.
Triệu Thư Hằng nói tiếp: “Nếu camera ở các tầng khác không bị hỏng, chứng tỏ đám người đó không đi qua những tầng ấy. Chắc họ trốn ở một trong ba tầng này”.
Tôi ngầm trâm nói: “Bây giờ, chúng ta chỉ có ba người, nếu tìm từng tầng thì chắc chắn không kịp. Thế tôi sẽ lên tầng tám, Triệu Thư Hằng lên tầng ba, còn cảnh sát Tề lên tầng mười bảy. Chúng ta tranh thủ tốc chiến tốc thắng”.
Triệu Thư Hằng không nói gì, Tề Vũ Manh thì nói: “Để tôi lên tầng tám, tôi có súng”.
Tôi nhìn cô ấy nói: “Tôi hiểu và cảm ơn ý tốt của cô, nhưng nếu Bạch Vi đã bị bắt cóc ở chỗ của tôi thì nhất định phải là đích thân tôi cứu cô ấy ra”.
Lần này, Tề Vũ Manh không phản bác nữa, chỉ nói: “Thế thì anh nhớ phải cẩn thận”.
Triệu Thư Hằng nói: “Lúc nào rồi mà còn lằng nhằng, mau đi cứu người mới là việc quan trọng nhất”.
Chúng tôi không chần chừ nữa, vì lên tầng ba nên Triệu Thư Hằng leo thang bộ, còn tôi và Tề Vũ Manh thì đi thang máy, lần lượt ấn số tầng tám và mười bảy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên camera trong thang máy cũng đã bị hỏng, như vậy thì độ khó để cứu Bạch Vi ra lại tăng thêm nhiều rồi.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã vang lên một tiếng ting, thang máy mở cửa ở tầng tám. Tôi nhìn ra ngoài thì thấy cả hành lang trống trơn, không có bất kỳ điểm gì kỳ lạ.
Tôi ngoảnh lại nhìn Tề Vũ Manh rồi đi ra ngoài, tôi cố gắng đi thật nhẹ, bắt đầu tìm từ chỗ thang máy lên phía trước.
Vì lúc trước chúng tôi ở tầng mười, nên tầng tám sẽ là tầng gần với tầng mười nhất, có khả năng cao đám người đó đang trốn ở đây.
Cũng chính vì vậy, độ nguy hiểm khi một người lục soát ở đây là rất cao. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Vũ Manh muốn giành lục soát tầng tám với tôi.
Điều quan trọng nhất là trong đám người đó có một người giỏi phá khóa. Phòng khách sạn chúng tôi ở khóa mở bằng thẻ, mà người đó còn có thể mở được thì một là chúng có tay trong ở khách sạn, hai là người phá khóa đó thật sự rất giỏi.
Tôi hít sâu một hơi, vì camera đã hư hại hoàn toàn, nên tạm thời sẽ không ai biết tôi đang ở đâu. Tôi lẳng lặng đi đến cửa phòng đầu tiên, dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Như vậy chẳng những không đánh rắn động cỏ, mà còn có thể tăng tốc độ lục soát.
Như tôi đã nói lúc trước, giờ khách sạn gần như đã trống không, căn bản không còn nhân viên nào nữa. Vì thế, nếu trong phòng có tiếng động, khả năng cao là đám bắt cóc Bạch Vi.
Đồng thời Bạch Vi bị bắt cóc, chỉ cần cô ấy không bị đánh ngất, nhưng dù không gào thét thì nhất định cô ấy sẽ phát ra tiếng nói.
Nhưng khoảng mười giây sau, bên trong không có âm thành nào truyền ra, tôi tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân đi sang phòng tiếp theo.
Có lẽ cách lục soát này của tôi đã phát huy tác dụng, sau khi liên tiếp tìm đến phòng thứ tám, rất nhanh tôi đã nghe thấy bên trong có tiếng nói. Tôi thở chậm lại, chỉ nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên trong truyền ra, còn có cả tiếng ư ư khe khẽ.
Bạch Vi!
Chương 323: Cứu cô ấy
Nhưng lúc này lại có tiếng bước chân truyền từ trong phòng ra, còn đi về phía cửa chính. Âm thanh ngày một gần, tôi vội vàng trốn sang bên cạnh, tìm một chỗ thuận tay nhất, đảm bảo ngay khi cửa mở ra, tôi có thể sử dụng cái dùi cui điện trong tay đánh ngã một người.
Tôi nín thở, vốn định nhắn tin cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng, nhưng giờ đành nhét điện thoại vào trong túi.
Ngay sau đó, cánh cửa khẽ mở, một gã một đàn ông đô con bước ra, ngậm một điếu thuốc lá chưa châm trong miệng. Đôi đồng tử của tôi co lại, tôi dùng tư thế nhanh như chảo chớp đập mạnh cái dùi cui điện vào bụng tên đó.
Tên đó không kịp kêu lên tiếng nào, chỉ co giật vài cái rồi ngã ra đất.
Cùng lúc đó, âm thanh huyên náo trong phòng cũng chợt ngưng. Tôi thấy căng thẳng, nhấc chân đá tên đã ngất sang một bên, sau đó lẻn vào phòng.
Ngay sau đó, căn phòng chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ. Có tổng cộng sáu người ở trong đây, Bạch Vi bị trói chéo tay, ném trên sofa. Ba trong năm người đang đánh bài trên bàn, hai người còn lại thì đang đứng xem.
Dường như họ không hề quan tâm tới lực lượng cảnh sát đông đảo đang bao vây bên dưới.
Lúc tôi nhìn thấy Bạch Vi, ánh mắt vốn ảm đạm của cô ấy chợt lóe sáng. Tôi cũng thở phào một hơi, quần áo của cô ấy vẫn khá chỉnh tề, đám người này không làm gì cô ấy cả.
Một lát sau, Bạch Vi vừa kêu lên “ưm ưm”, vừa lắc đầu với tôi.
“Ôi mẹ kiếp! Lão Lục!”
“Thằng chó này ở đâu ra vậy?”
“Quan tâm chuyện đấy làm gì, anh em đâu, xử nó!”
Mấy tên ngồi đánh bài trên bàn cũng đã lập tức phản ứng lại, lấy vũ khí của mình ở những chỗ khuất tầm mắt tôi ra, rồi bổ nhào về phía tôi.
Nhưng tôi vừa xông vào, hơn nữa còn đang đứng. Còn bọn họ thì ngồi đánh bài trên sofa, tư thế này rất hạn chế tốc độ. Tôi vung mạnh cái dùi cui điện qua, dí vào lưng một tên gần tôi nhất. Tên đó lập tức buông thõng tay, cái gậy trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng bụp bụp.
Sau khi tên này ngã xuống, bốn người còn lại đã tấn công tới gần tôi. Để đánh người ban nãy, vị trí của tôi quả thật quá gần phía trước. Cứ thế này thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị hai tên đánh.
Nhưng tôi đã nắm bắt thời cơ lách người sang bên phải, né khỏi đòn tấn công có sức uy hiếp lớn nhất là cái gậy sắt đập vào đầu mình. Lưng và vai tôi đều trúng hai đòn rất mạnh, nhưng tôi nghiến răng chịu đựng, dốc toàn sức lực tiếp tục lao nhanh lên trước, lộn nhào một cái đã ở phía sau mấy người này.
Tôi đứng dậy, dí cái dùi cui điện vào lưng tên đứng cuối, toàn thân người đó lập tức co quắp lại. Tôi nhìn pin của cái dùi cui, chỉ còn lại một nửa.
Tôi cử động chỗ vừa bị đánh trúng một chút, cảm thấy cơ thể thư thái hơn nhiều, sau đó tiếp tục xông tới ba tên còn lại.
Bắt tôi đánh nhau trực tiếp với sáu tên có lẽ là cực kỳ khó, nhưng nhân lúc họ không đề phòng, tôi đã hạ được một tên, rồi lại liên tiếp đánh gục hai tên nữa, ba tên cuối cùng này đã không còn sức uy hiếp quá lớn với tôi như lúc đầu nữa.
Ba tên này đều đánh đấm theo bản năng, nhưng tay phải của tôi đang cầm một cái dùi cui điện mạnh hơn những cái mà bảo vệ thường dùng rất nhiều, thậm chí có thể dùng từ tàn bạo để hình dung về nó.
Chỉ trong vẻn vẹn vài phút, sáu người đều đã bị hạ gục. Nhưng tôi không đánh tên cuối cùng ngất xỉu, mà để hắn tỉnh táo còn hỏi vài chuyện.
Tôi cởi trói cho Bạch Vi trước, cô ấy mặc kệ tất thảy lập tức ôm lấy vai tôi, khóc thút thít: “Phương Dương, em biết anh sẽ đến mà”.
Tôi vỗ về tấm lưng mịn màng của cô ấy, rồi an ủi: “Em vẫn ở đây thì sao anh lại không đến chứ?”
Chờ Bạch Vi ổn định lại tinh thần, mắt cô ấy đã đỏ hoe, tôi nói: “Mắt cá chân của em vẫn đang bị thương, chờ anh một chút đã nhé!”
Dứt lời, tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Vi, nên lại bổ sung thêm: “Anh không rời khỏi căn phòng này đâu, chỉ xử lý bọn chúng một chút thôi”.
Tôi bê mấy tên đã ngất về cùng một chỗ, chỉ giữ lại tên cuối cùng để hỏi chuyện.
Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, còn quỳ dưới đất xin tha: “Đại… Đại ca, chúng tôi không biết cô ta là người của anh, là chúng tôi có mắt không tròng. Đại ca, anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi một lần này đi”.
Tên còn lại này cạo trọc đầu, bây giờ, cái đầu trọc lốc của hắn đã đổ mồ hôi lạnh. Tôi hỏi: “Ai sai chúng mày tới bắt cóc Bạch Vi?”
Thậm chí tôi còn thầm hoài nghi không biết đám người này có phải là đám đã bắt cóc La Nhất Chính hay không.
Tên trọc nuốt nước miếng: “Không… Không có ai sai chúng tôi tới cả”.
Tôi lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn một lúc, chẳng mấy chốc, mặt tên trọc đã sưng như cái đầu heo, trông còn nghiêm trọng hơn cả Triệu Thư Hằng.
Giọng nói của hắn hơi khang khác, dáng vẻ trông như sắp khóc đến nơi: “Tôi nói, tôi nói. Đại ca, anh còn nhớ đám người đã truy sát bọn anh ở quán bar hôm qua, nhưng đã bị bắt vào đồn công an không? Chúng tôi và bọn họ là cùng một nhóm. Tối qua, ba đại ca của chúng tôi quay về bảo nhất định phải tìm anh trả thù, nên chúng tôi mới tới đây bắt cóc người”.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình dáng của nhóm tên đầu cua, nhưng tôi vẫn không tin đây chỉ là một vụ trả thù đơn giản. Lúc tôi đang phân vân không biết có nên tin hắn hay không, Bạch Vi chợt lên tiếng: “Phương Dương, đừng tin hắn, nhất định có người đứng phía sau bọn chúng”.
Mắt tôi sáng lên, tôi hỏi Bạch Vi: “Em biết chuyện gì sao?”
Mặt Bạch Vi chợt đỏ lên: “Vốn dĩ chúng định giở trò đồi bại với em, nhưng sau đó đã nhận được một cú điện thoại, nên mới chạy đi đánh bài”.
Tôi cau mày nhìn tên trọc, nói: “Xem ra mày sẽ không nói thật rồi”.
Tên trọc đó giật mình, thấy tôi chuẩn bị đập mình, hắn vội vàng nói: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi nói thật, đảm bảo là thật!”
Tôi không trả lời, chỉ thờ ơ nhìn hắn đăm đăm. Toàn thân tên trọc run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước, có một người thần bí đến tìm đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi giết một người tên là Phương Dương, rồi người đó sẽ cho chúng tôi 500 nghìn”.
Nói rồi, thấy tôi có vẻ không vui, hắn vội cười trừ nói: “Chính là anh đấy ạ. Nhưng sau này chắc chắn chúng tôi sẽ không bao giờ dám giở trò với anh nữa, tôi thề với trời đấy”.
Tôi cầm cái dùi cui điện đập đập vào tay: “Bớt nói linh tinh lại, kể tiếp đi”.
“Không ngờ chúng tôi có đông người như vậy mà cũng không giết được anh, ngược lại còn để các anh trốn thoát. Chuyện này thì thôi, nhưng chúng tôi còn bị bắt về đồn điều tra. Nhưng sáng nay, người thần bí đó lại gọi điện cho đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi đến bắt cóc người phụ nữ bên cạnh anh. Anh ta sẽ tính tiền theo giờ cho chúng tôi, cứ một tiếng là 100 nghìn. Lúc, lúc đó đại ca của chúng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý. Vì thế, mới sai chúng tôi đến đây xem xét địa hình, tiện thể coi tình hình cụ thể ra sao”.
Tên trọc nói với vẻ tủi thân, tôi bực mình hỏi: “Nói thế là mày thấy chúng mày tủi thân lắm à?”
“Vâng… À không, đương nhiên là không ạ”.
Tên trọc ảo não nói: “Nếu sớm biết anh mạnh thế này, cho chúng tôi thêm mười lá gan cũng không dám đến”.
Chương 324: Đừng có cố quá nhé
Đột nhiên tôi nhớ đến chuyện khóa phòng, liền đanh mặt lại, nói: "Vậy các người mở khóa phòng như thế nào?"
Tên trọc nở một nụ cười bối rối: "Lúc chúng tôi đến nghiên cứu tình hình thì tìm một nhân viên phục vụ phòng, cho anh ta năm trăm tệ anh ta liền đưa chìa khóa cho chúng tôi".
Tôi sững sờ, sau đó nhìn Bạch Vi. Bạch Vi tỏ vẻ mình vô tội: "Ban đầu tôi cứ tưởng người cầm chìa khóa mở cửa là các anh, ai ngờ là bọn họ".
Tôi nói: "Được rồi, tốt nhất là lát nữa các anh hãy tìm cho ra phục vụ phòng đó, nếu không thì cả ở phía trên và phía dưới tòa nhà đều có cảnh sát, anh cũng không chạy được đâu".
Nói tới đó, tôi đột nhiên nhớ ra lúc tôi vừa đi vào bọn họ vẫn đang chơi bài Poker như không hề có chuyện gì xảy ra. Khi nhận ra tình hình không ổn mới ra tay với tôi, tôi cảm thấy nghi hoặc, liền hỏi: "Các anh không biết khách sạn đã bị cảnh sát bao vây rồi sao? Thế mà còn dám đánh bài ở đây?"
Tôi hơi cảm thán, không biết là do họ thoải mái quá hay là nên nói bọn họ không có não đây.
Tên trọc sờ đầu, không ngờ còn trả lời tôi bằng một câu rất hùng hồn: "Biết chứ, nhưng dù sao chúng tôi cũng không chạy thoát được, vội làm gì? Thế thì thà đánh bài còn hơn".
Nghe tên trọc nói vậy tôi cảm thấy thật bất lực. Tôi cũng hơi tin lời của hắn, xem ra thì người đứng phía sau sai khiến người tới giết tôi mới là mấu chốt của tất cả chuyện này.
Tôi thở dài: "Những điều cần nói đã nói hết cả rồi, vậy các người cứ chờ sự trừng phạt của pháp luật đi".
Vẻ mặt tên trọc trông rất đau khổ, vì cõng Bạch Vi nên hành động rất bất tiện. Nếu lần này Đầu trọc mà còn có hành động bất thường gì thì tôi cũng không lo được, thế nên tôi gọi luôn cho Tề Vũ Manh, bảo cô ấy tôi đã cứu Bạch Vi ra rồi, tôi còn nói luôn cả số phòng cho cô ấy nữa.
Không lâu sau, Tề Vũ Manh dẫn theo một đám cảnh sát xông vào, vừa vào cửa đã có nòng súng chĩa vào tôi khiến tôi sợ phát khiếp. Tôi sợ có đồng chí cảnh sát nào tay run lên, cướp cò một phát là tôi toi đời.
Có cả mấy người Triệu Thư Hằng, cục trưởng Lâm và cả Hà Khai Thành đi theo phía sau, thấy tôi không sao thì đều thở phào nhẹ nhõm. Hà Khai Thành đi tới, nói: “Cô chủ, cô có sao không?”
Bạch Vi lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ bị trật chân hồi chiều thôi”.
Hà Khai Thành nhíu mày rồi nhìn tôi. Tôi cũng trừng lại không hề khách khí.
Mấy cảnh sát đi tới còng tay năm người nằm trên mặt đất và tên trọc với khuôn mặt đau khổ rồi đưa ra khỏi căn phòng. Tôi nhìn ra cửa, chỗ đó có thêm một người đàn ông tầm tuổi trung niên bụng phệ, mặt khó ở như đang bị táo bón.
Mà trước ngực ông ta có gắn biển giám đốc khách sạn. Hôm nay Bạch Vi bị bắt cóc đi ở nơi này, còn là do nhân viên nội bộ ở đây đưa chìa khóa cho bọn bắt cóc nữa, thanh danh của khách sạn này sẽ hoàn toàn mất sạch không gượng dậy được, ít nhất là trong một khoảng thời gian dài.
Mà trước khi đi, tên trọc còn nói ra tên người phục vụ cho họ chìa khóa phòng. Khuôn mặt phục vụ đó rất khó coi, cuối cùng phải lên xe cảnh sát.
Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại lèo tèo vài người, mấy người chúng tôi, thêm Hà Khai Thành, cục trưởng Lâm, giám đốc khách sạn và cả một người đàn ông trung niên để đầu đinh, vì thường xuyên nhíu mày nên đã hằn cả nếp vào mi tâm.
Tề Vũ Manh đi tới, khẽ nói bên tai tôi: “Người đằng sau cùng là cục phó Trương”.
Lúc này, cục phó Trương đi qua. Ông ấy hỏi thăm Bạch Vi với khuôn mặt thân thiết, rồi lại nhìn Tề Vũ Manh, như rất quen thuộc: “Cháu chính là Tề Vũ Manh đúng không? Quả nhiên là cha nào con nấy, cháu tài giỏi y hệt bố vậy”.
Tề Vũ Manh cũng lễ phép trả lời vài câu. Lúc này cục phó Trương mới đi qua nói với tôi: “Đây là cậu Phương Dương hôm nay đã cứu cô Bạch sao? Tốt lắm, tốt lắm, thật là một nhân tài, khí khái xuất chúng, là một hạt giống tốt hiếm có đấy”.
“Được rồi. Ông Trương à, nếu mấy đứa trẻ không sao đều không sao thì ông về trước đi. Hôm nay xảy ra chuyện thế này ở đây, mọi người đều có trách nhiệm. Khi trỏe về chúng ta sẽ mở một cuộc họp đàng hoàng, đồng thời cũng phải điều tra kỹ càng, trừng phạt nghiêm minh, khai thác kỹ lưỡng, xem lần này rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám trắng trợn bắt cóc người ở đất Thịnh Hải này".
Mà cục trưởng Lâm với tư cách là cục trưởng chính hiệu vẫn luôn đứng ở ngoài cửa im lặng từ nãy tới giờ. Khi cục phó Trương nói xong, cục trưởng Lâm mới đi vào nói như vậy, cục phó Trương đáp lại hai câu thì im lặng không nói gì nữa, bầu không khí chợt cứng ngắc.
Lúc này có thể cơ bản đoán ra được, quan hệ giữa cục trưởng Lâm và cục phó Lâm không hề hòa hợp như hai người nói. Thậm chí lúc này, cục trưởng Lâm đã bắt đầu cảnh giác với cục phó Trương.
Lúc này, Hà Khai Thành nói: "Được rồi, nếu cô chủ không có chuyện gì thì cục trưởng Lâm và cục phó Trương xin mời về trước, tôi còn có chuyện cần nói với họ. Phải rồi, giám đốc cũng đi đi".
Cục trưởng Lâm cười, cũng không để ý đến giọng điệu đuổi người của Hà Khai Thành. Ông ấy chào Tề Vũ Manh rồi mấy người cùng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại chúng tôi. Triệu Thư Hằng nằm trên ghế sô pha giả vờ ngủ, Tề Vũ Manh thì nhìn chằm chầm ra bên ngoài cửa sổ ngẩn người. Cô ấy không đi theo mấy người kia về cục cảnh sát, tôi biết cô ấy có chuyện muốn nói, nhưng có người ngoài ở đây nên không tiện.
Vì Hà Khai Thành đến nên tôi đã bỏ Bạch Vi ra. Lúc này chân cô ấy hoàn toàn không thể đi được, tôi nói: "Chú Hà, hôm nay Bạch Vi gặp phải nguy hiểm ở khách sạn nên phiền chú tối nay đưa Bạch Vi về".
Hà Khai Thành hừ một tiếng, không trả lời. Bạch Vi càng bối rối hơn. Đối với cô ấy thì cả hai bên đều không tiện nói đỡ, thế nên cô ấy đành im lặng.
Tôi ngồi xổm trước mặt Bạch Vi. Bạch Vi vừa định động đậy thì Hà Khai Thành đã giận dữ nói: "Phương Dương, cậu định làm gì?"
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: "Cõng Bạch Vi xuống. Hay là chú Hà cõng nhé".
Hà Khai Thành tức điên lên nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, dù sao thì ngay cả Bạch Vi cũng không có ý từ chối.
Thế là tôi lại cực kỳ tự nhiên cõng Bạch Vi đi vào thang máy. Vì camera trong thang máy đã hỏng nên Hà Khai Thành nói rất nguy hiểm, không nên đi.
Tôi thầm mắng ông già này thật là vô liêm sỉ, chúng tôi ở tận tầng mười, không đi thang máy chẳng lẽ đi bộ xuống?
Bạch Vi phản đối, nói là vừa nãy mọi người đều đi thang máy lên cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng Hà Khai Thành kiên quyết không đi thang máy.
Tôi chỉ đành nhượng bộ, đồng ý đi cầu thang bộ. Không biết có phải ông già Hà Khai Thành này cố ý làm khó tôi không, dù sao thì tôi cũng đã thầm mắng ông ta cả trăm lần rồi.
Lúc vào ở khách sạn, tôi thấy khách sạn thiết kế rộng rãi thoải mãi là rất tốt, nhưng khi cõng Bạch Vi tôi mới thấy không ổn, vì các tầng rất cao nên đi mỗi một tầng đều rất hao sức, may mà tôi thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên cho dù vừa mới đánh đấm một trận quyết liệt tôi vẫn có thể cõng cô ấy với sức khỏe như trâu.
Nhưng khó khăn lắm mới xuống được đến tầng ba, tôi thấy chân mình đã hơi mềm rồi, Bạch Vi cũng thấy tôi không đúng lắm. Tề Vũ Manh thì đã cười phá lên: "Phương Dương, có phải anh không chịu nổi nữa không? Không chịu nổi thì bảo tôi nhé, tôi có thể cõng Bạch Vi giúp anh".
Mặt Bạch Vi đỏ lên, tôi cắn rằn: "Sao có thể chứ? Bạch Vi nhẹ hều".
"Đừng có cố quá nhé".
Triệu Thư Hằng cũng bu vào chế giễu tôi, tôi quát: "Cút!"
Dù tôi không còn nhiều sức lắm nhưng Bạch Vi ôm chặt cổ tôi, tôi cõng cô ấy đi xuống từng bước từng bước một, thế lại làm tôi cảm thấy trái tim hai chúng tôi chưa bao giờ kề sát nhau đến như vậy, tạo ra một sự yên bình khác hẳn bình thường.
Chương 325: Xin lỗi
Dưới ánh mắt chế giễu của ba người, cuối cùng tôi cũng cõng Bạch Vi xuống đến nơi, mà Hà Khai Thành đã liên lạc xong với người của nhà họ Bạch từ lâu, đã có một chiếc xe đỗ ngoài cổng khách sạn. Tài xế nhìn hơi quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy.
Tôi ôm Bạch Vi lên xe. Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy có hành động thân mật như thế này trước mặt nhiều người như vậy, dù đã tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt và cổ của cô ấy đỏ rực lên.
Bạch Vi nói: "Phương Dương, em về trước đây. Hai ngày này anh mà có chuyện gì nhất định phải nói với em đấy".
"Anh biết rồi".
Tôi lại nhìn Hà Khai Thành ngồi ở ghế phó lái. Hà Khai Thành gật đầu, dường như không muốn quan tâm đến tôi.
Tôi cũng không để ý, về khách sạn với Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng. Vì đang tối muộn, hôm nay lại bị cảnh sát phong tỏa nên nhiều khách đã tới khách sạn khác ở, vì thế đại sảnh rất vắng vẻ, quầy phục vụ chỉ có một phục vụ và quản lý khách sạn vừa mới đi xuống.
Thấy chúng tôi đi tới, quản lý khách sạn nhanh chóng đi lên chặn tôi lại, nói: "Cậu ơi, đợi đã".
Chúng tôi dừng bước, quản lý khách sạn nặn ra một nụ cười: "Chuyện hôm nay của khách sạn chúng tôi quả là có lỗi với ba vị quá, mong các vị bỏ quá cho. Hôm nay, tôi xin thay mặt cho tất cả nhân viên khách sạn xin lỗi các vị tại đây".
Nói rồi ông ấy khom người xuống thật, cúi người trước chúng tôi.
Tôi phất tay, nói: "Vấn đề chủ yếu của khách sạn các ông là nhân viên không ổn. Nếu là một phục vụ thật thà trung thực thì sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay".
Nói thật ra thì tôi khá là tức giận với cái khách sạn này. Bạch Vi vừa mới bị thương mắt cá chân ở cục cảnh sát, về đến khách sạn lại bị bắt cóc. Nếu không phải do nhân viên khách sạn tham tiền thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Nhưng giờ quản lý khách sạn thế này, cuối cùng thì Bạch Vi cũng không có chuyện gì nên lửa giận của tôi cũng giảm đi một nửa.
Quản lý khách sạn lau mồ hôi trên trán, lấy ra ba cái phong bì trong túi ra rồi đưa tới trước mặt chúng tôi: "Ba vị, dù thế nào thì chuyện hôm nay cũng là do khách sạn chúng tôi sơ xuất, đây là bồi thường của chúng tôi, mong các vị có thể nhận lấy".
Tôi sững sờ, Triệu Thư Hằng còn không thèm nhìn phong bì, Tề Vũ Manh nhíu mày: "Quản lý, ông đang làm cái gì vậy?"
Khuôn mặt béo mập của ông ấy nhăn lại, cười nói: "Hôm nay là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Cho dù không có nguy hiểm gì xảy ra chuyện này cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghỉ ngơi của ba vị".
Nhà Triệu Thư Hằng giàu có, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tý tiền trong phong bì này, còn Tề Vũ Manh thì lòng chính nghĩa dấy lên, cô ấy không thích cái kiểu có qua có lại này, còn tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Chúng tôi đều từ chối, không ngờ ông ấy lại đưa phong bì qua, nói: "Ba vị đừng từ chối nữa. Hôm nay mọi người xảy ra chuyện ở khách sạn chúng tôi, chúng tôi nhất định phải bồi thường, đây là tiền phí để mọi người tới thuê khách sạn khác, còn tiền phòng mấy ngày hôm nay thì khi trả phòng chúng tôi sẽ hoàn lại cho các vị".
Giờ tôi mới hiểu, giám đốc muốn đuổi chúng tôi.
Tôi nhìn Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh cũng rất sầu não. Tôi nhận lấy, nói: "Được, vậy cảm ơn giám đốc".
Đi tới cửa thang máy, Triệu Thư Hằng liếc nhìn phong bì trên tay tôi, nói: "Tôi còn cho rằng giám đốc này thành khẩm thế nào cơ, không ngờ có tý tiền này cũng có mặt mũi mà lấy ra được".
Tôi nói: "Cũng được rồi, ba cái phong bì này chúng ta mỗi người một cái. Có lẽ quản lý khách sạn cũng muốn chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thang không có gì, làm bé chuyện cho yên thân. Dù sao có nói thế nào thì chuyện ngày hôm nay cũng đem lại ảnh hưởng không thể bù đắp lại cho khách sạn".
Vừa nói tôi vừa đưa ba cái phong bì ra, mỗi người cầm một cái. Tôi mở ra nhìn, bên trong quả thực có một xấp tờ một trăm tệ mới tinh.
Nhưng nhìn số lượng có lẽ cũng chỉ tầm mười nghìn tệ.
Tôi nói: "Mọi người còn nhớ lúc cảnh sát phong tỏa khách sạn này không?"
Tề Vũ Manh nhìn tôi: "Tất nhiên là nhớ, sao thế?"
Lúc này thang máy vừa lúc đi lên, tôi đi vào, nói: "Lúc đó trừ cảnh sát thì còn có cả người nhà họ Bạch và lãnh đạo của cục thành phố. Quản lý khách sạn này cũng không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng biết là chúng ta chọc phải rắc rối nên giờ mới đưa tiền để chúng ta đi, sợ sẽ gặp phải rắc rối còn lớn hơn. Tốn chút tiền làm sao quan trọng bằng được yên ổn?"
Dừng một chút, tôi tiếp tục bổ sung: "Nói không chừng sơ xảy một chút là chức giám đốc của ông ta cũng bị mất luôn".
Tề Vũ Manh bất lực nói: "May mà giờ tuy đã khá muộn nhưng cũng mới có mười giờ, nếu không ngay cả chỗ ở chúng ta cũng không có".
Triệu Thư Hằng nhướng mày, nói: "Cái gì? Giám đốc đó muốn đuổi chúng ta đi à?"
Triệu Thư Hằng vẫn luôn im lặng không nói gì, giờ tự nhiên mở mồm làm tôi giật hết cả mình. Ngay sau đó tôi cạn lời, tên Triệu Thư Hằng này giờ mới hiểu được tình hình hả.
"Fuck, tôi phải đi nói lý với ông ta, mười ngàn tệ đã muốn đuổi ông đây đi á, còn chưa đủ đâu!"
Triệu Thư Hằng bực mình, nói rồi định đi xuống, tôi vội vàng ngăn anh ta lại: "Được rồi được rồi. Anh không thử nghĩ xem à, chúng ta tới khách sạn này được mấy ngày? Còn gây ra rắc rối lớn như thế này cho người ta, không bảo chúng ta đi ngay tại chỗ đã là nể mặt lắm rồi".
"Nể mặt cái gì? Ngay cả lãnh đạo của cục công an thành phố cũng đến thăm giám đốc Bạch đấy, cái ông quản lý khách sạn này làm ăn cái kiểu gì đấy, ngoắt cái đã đuổi chúng ta đi".
Triệu Thư Hằng phản bác.
"Đúng, chính là vì lãnh đạo của cục công an thành phố đến thăm nên mới đưa cho chúng ta mỗi người một phong bì, nếu không anh nghĩ rằng tiền của người ta rơi từ trên trời xuống hả?"
Tề Vũ Manh khoanh tay trước ngực, giải thích: "Cũng chính là vì thế lực gia đình nhà giám đốc Bạch lớn nên ảnh hưởng lần này khá là nghiêm trọng, nếu không quản lý khách sạn sẽ trực tiếp nói là điều chỉnh nội bộ, ép chúng ta đi, chúng ta chẳng lẽ có thể nhất quyết ăn bám ở đây sao?"
Triệu Thư Hằng nghe Tề Vũ Manh nói xong thì nghĩ một lúc mới hiểu ra, ồ một tiếng rồi chạy vào phòng mình dọn dẹp, trên hành lang chỉ còn lại tôi và Tề Vũ Manh.
Tôi nói: "Cảnh sát Tề, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều".
Tề Vũ Manh cười hì hì, nói: "Cảm ơn cái gì? Anh làm phiền tôi đâu phải lần một lần hai chứ? Nếu anh thực sự muốn cảm ơn tôi thì nói cho tôi biết, vết thương trên khắp người anh, và cả ân oán giữa anh và nhà họ Cung có từ đâu?"
"Cô thực sự muốn nghe?"
Tôi nói: "Ân oán giữa tôi và nhà họ Cung chính là vì Bạch Vi".
Tôi vừa nói xong thì Tề Vũ Manh đã lộ ra biểu cảm sáng tỏ: "Tôi hiểu rồi, hồng nhan họa thủy, hơn nữa đây còn là đại mỹ nữ hại nước hại dân như giám đốc Bạch nữa chứ".
Tôi cười hì hì: "Thực ra cô cũng rất xinh đẹp mà".
Mặt Tề Vũ Manh lạnh ngay xuống: "Anh nói cái gì đó?"
Cảm nhận được sát khí, tôi vội vàng mở cửa phòng mình ra rồi chuồn vào, không hề quay đầu lại, nhưng dường như khi tôi quay người, tôi nhìn thấy cổ Tề Vũ Manh đỏ rực lên.