• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406: Sự thật

Cung Chính Vinh đang rất tự tin, nhưng nghe tôi nói xong, mặt hắn chợt có vẻ cổ quái: “Chuyện này cũng bị cậu đoán ra được, được đấy, không hổ là Phương Dương”.

Sau đó Cung Chính Vinh nói: “Cậu nghĩ ra cũng không sao. Thấy cơ hội đã tới, đương nhiên tôi phải nắm lấy. Nếu Đỗ Minh Hào ở Xiêng La xa xôi kia đã hận cậu thấu xương, sao tôi lại không lợi dụng gã chứ? Đáng tiếc là dù tên này giỏi, nhưng lại quá tự tin vào bản thân. Nếu gã bất chấp hơn một chút, có lẽ cục diện đã không như bây giờ”.

Tôi cười lạnh nói: “May mà Đỗ Minh Hào tự cao tự đại, không thì nếu La Nhất Chính và bố mẹ tôi mà xảy ra chuyện gì, cả nhà họ Cung các người không ai thoát được đâu”.

Sau khi nghe Cung Chính Vinh nói xong, cuối cùng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng hiểu những chuyện ly kỳ liên tiếp xảy ra bấy lâu nay là từ đâu mà ra, tại sao bọn họ luôn mất manh mối vào những lúc mấu chốt nhất, thì ra tất cả chuyện này đều có một kẻ chủ mưu khác.

Đương nhiên dù tôi đã đoán ra chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng Cung Chính Vinh thừa nhận, tôi vẫn không khỏi thầm dựng ngón tay cái với hắn. Một bàn cờ khổng lồ như vậy, nhưng hầu như hắn không có một sai lầm nào. Phải biết rằng nếu giữa chừng có một chút sơ hở gì đó thôi, hắn sẽ lập tức bị mẹ mình lôi ra xử lý ngay.

Giết hắn thì chắc không, nhưng thu hồi tài sản và đuổi ra khỏi gia tộc là điều chắc chắn.

“Có phải mọi người thấy rất lạ không? Tại sao rõ ràng tôi biết các người đã cứu được bố mẹ của Phương Dương ra, nhưng vẫn mặc kệ?”

Cung Chính Vinh cười ha ha: “Còn một chuyện nữa, tại sao tôi luôn chỉ uy hiếp Phương Dương, tăng áp lực cho cậu ấy, mà không có bất kỳ hành động thực tế gì?”

“Tại sao với thực lực như của nhà họ Cung, tôi vẫn cứ chơi trò mèo vờn chuột với các người, thậm chí còn lôi cả mình vào?”

“…”

“Vì đó là tất cả những gì mà tôi muốn!”

Vẻ mặt của Cung Chính Vinh trở nên hung dữ: “Những gì tôi muốn thì đều đã được hết rồi, Chính Văn vào tù, tôi đoán không nhầm thì mẹ tôi cũng sắp bị bắt, chú tôi thì biến thành người tàn tật. Còn Cung Chính Vinh tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, gia tộc này đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi”.

Tôi hít sâu một hơi nói: “Anh không sợ nhà họ Bạch tới gây phiền phức à? Anh tưởng hành động này của mình có thể lừa được họ sao?”

“Nhà họ Bạch? Ha, lúc trước tôi còn tưởng nhà họ thế nào, ai dè thực chất cũng chỉ biết mấy trò hạ lưu đâm lén thôi. Huống hồ nếu tôi đã nắm nhà họ Cung trong tay rồi thì cần phải có bầu không khí tươi mới, sau này nhà họ Cung sẽ không còn mối liên hệ gì với nhà họ Bạch nữa”.

Nụ cười trên gương mặt của Cung Chính Vinh ngày càng trở nên kỳ dị và kích động. Bây giờ, tôi chỉ mong hắn phấn kích quá rồi lên cơn đau tim chết luôn đi là bỗng dưng tôi bớt đi một kẻ thù lớn. Để loại người như hắn sống trên đời, đồng thời còn là kẻ thù của tôi thì áp lực quá.

Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng có vẻ kinh ngạc, dù Ôn Hân không cùng trải qua nhiều chuyện với chúng tôi, nhưng ít nhiều cô ấy vẫn biết vài chuyện. Bây giờ, nghe thấy lời bộc bạch của Cung Chính Vinh, cô ấy cũng thấy khá ngạc nhiên.

Tôi hờ hững nói: “Đây đúng là một tin chấn động, không khác so với tôi đoán là mấy. Nhưng Cung Chính Vinh, hôm nay, anh đến đây chỉ định huênh hoang với chúng tôi thôi à?”

“Ha ha, đương nhiên là không. Phương Dương, tôi quá hiểu cậu rồi, ngược lại cậu cũng vậy. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết mục đích tôi đến đây hay sao?”

Mặt Cung Chính Vinh đầy vẻ đắc ý.

Tôi cười lạnh: “Nếu tư tưởng và quan niệm khác nhau thì còn gì để mà nói nữa?”

Cung Chính Vinh vỗ tay: “Phương Dương, mục đích tôi đến đây hôm nay rất đơn giản. Một, nếu cậu vẫn định đối phó nhà họ Cung thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định ấy đi, huống hồ tên đầu sỏ hại cậu trước kia là Cung Chính Văn cũng đã vào tù rồi, đến mẹ tôi chuyên uy hiếp cậu cũng sắp phải đứng trước vành móng ngựa. Kết quả như vậy quá mỹ mãn rồi còn gì? Cậu nên biết điều mà rút đi, đấy mới là cách làm đúng đắn của người thông minh”.

Thấy tôi không lên tiếng, Cung Chính Vinh nói tiếp: “Hai, nếu cậu vẫn tiếp tục đối đầu với nhà họ Cung chúng tôi, cậu phải biết là dù thực lực bây giờ của nhà họ Cung không còn lớn mạnh như trước, nhưng so với cậu chúng tôi vẫn là con quái vật khổng lồ. Dù cậu có chỗ dựa là tập đoàn Vọng Thiên ở Yến Kinh thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến chúng tôi đâu. Bởi sự thật là với chúng tôi, cậu chỉ là một con kiến hôi thôi”.

Trong mắt Cung Chính Vinh chứa đầy vẻ khinh thường, dứt lời, hắn cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Lâu lắm tôi không được nói những tâm tư trong lòng ra một cách thoải mái thế này. Mấy người có biết những ngày qua, tôi phải gian nan thế nào không? Tôi đã phải sống nén nhịn cả nửa đời người ở nhà họ Cung rồi”.

Tôi mỉm cười: “Trước kia, tôi cũng chỉ là một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào với Cung Chính Văn, nhưng hắn ta đã vào tù rồi, mẹ anh cũng rất tài giỏi, nhưng cũng sắp đi tù rồi. Còn anh, ngoài mưu toan quỷ kế ra thì còn có cái tài cán gì? Huống hồ anh còn quay lưng lại với nhà họ Bạch, để rồi xem tôi với ai mới là người xui xẻo!”

Nói xong, tôi đứng dậy: “Phải biết là một con chó trung thành thì mới được gọi là chó, nếu con chó này có ý đồ phản bội thì chẳng có người chủ nào thèm nuôi nữa đâu”.

Mặt của Cung Chính Vinh lạnh đi: “Được, Phương Dương, chúng ta cùng chờ xem”.

Nói xong, Cung Chính Vinh dẫn hai người vệ sĩ nghênh ngang rời đi. Tôi khó mà tưởng tượng nổi một kẻ xúc động thế này mà lại là “người ngoài cuộc” thiết kế ra một ván cờ như thế.

Chờ Cung Chính Vinh đi rời, Tề Vũ Manh mới nói: “Vì vậy phe thứ ba không phải chỉ có hai người, ngoài Đỗ Minh Hào và Trương Phú Cường ra, còn có tên này nữa?”

Tôi gật đầu: “Đây cũng chính là điều làm tôi rối não trước kia. Với địa vị hiện giờ của Trương Phú Cường, dù muốn thăng chức, ông ấy cũng không nhất thiết phải bắt tay với tên tội phạm đang bị truy nã là Đỗ Minh Hào. Thì ra là vì Cung Chính Vinh, ông ấy mới dám liều một phen. Chỉ có điều đáng tiếc là bây giờ Cung Chính Vinh đã đạt được mục đích, nhưng hắn đã qua cầu rút ván”.

Triệu Thư Hằng trầm mặc một lúc rồi nói: “Phương Dương, anh nói xem nếu tôi có thể đạt đến cái trình độ này của hắn, có phải sẽ ngồi vào được vị trí lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vọng Thiên không?”

Tôi cười đáp: “Anh hỏi câu này chứng tỏ còn xa mới đạt tới cảnh giới ấy. Nhưng bây giờ anh đã là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, một trong những công ty con lớn nhất của tập đoàn Vọng Thiên rồi. Tuy không phải lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, nhưng cũng có kém cạnh gì đâu”.

Tề Vũ Manh chớp chớp đôi mắt to tròn, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau, mới nói: “Sự việc đã sáng tỏ, nhưng chuyện mà chúng ta đã làm thì không phải hối hận. Vả lại, với Phương Dương mà nói, lần này không chỉ khiến Cung Chính Văn vào tù, mà mẹ hắn ta cũng bị đẩy vào đường cùng. Tóm lại là lợi nhiều hơn hại”.

Tôi cong khóe miệng: “Tôi không lo chuyện này, mà tôi đang nghĩ có thêm một kẻ thù như Cung Chính Vinh không biết là phúc hay họa đây?”

Chúng tôi im lặng nhìn nhau, ngồi trầm mặc trong quán, đến khi cà phê nguội lạnh, Triệu Thư Hằng nói: “Đi thôi, Phương Dương, chúng ta đi ăn đã. Nếu sự việc đã kết thúc, chúng ta có thể lập tức chuẩn bị đi đàm phán với công ty National được rồi”,

“National?”

Triệu Thư Hằng vừa nói xong, Ôn Hân luôn im lặng chợt lên tiếng.
Chương 407: Thay đổi

Chúng tôi ngẩn ra, không ngờ Ôn Hân lại biết công ty National này. Chúng tôi thấy hơi ngạc nhiên, phải biết là National là một công ty bất động sản. Dù trước kia, đây là một trong những công ty hàng đầu ở phía Nam, nhưng vài năm gần đây đã dần suy thoái, thậm chí còn bị nhiều xí nghiệp khác chèn ép. Bây giờ, nó đang trong thời kỳ ảm đạm, có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.

Nếu không vì sự tôn nghiêm của một xí nghiệp lớn, họ cũng sẽ không cho phép công ty mình hợp tác với một công ty hàng đầu phía Bắc như tập đoàn Vọng Thiên.

Tôi cũng đã tìm hiểu về công việc của Ôn Hân, hình như cô ấy là lãnh đạo cấp cao của một công ty đầu tư mạo hiểm tại Thịnh Hải. Đương nhiên trước mắt có thể thấy chắc chức vụ này cũng không bình thường. Bởi làm gì có nhân viên bình thường nào cả ngày không đi làm, mà toàn lái xe đi hóng gió như cô ấy chứ?

Tôi khó hiểu hỏi: “Ôn Hân, cậu biết công ty National à?”

Ôn Hân che miệng khẽ cười đáp: “Đương nhiên, không chỉ biết, mà tôi còn nắm khá rõ tình hình của công ty này. Sao? Các cậu định bàn chuyện hợp tác với National à?”

Tôi có vẻ cổ quái đáp: “Tôi nhớ cậu làm đầu tư mạo hiểm cơ mà, nhưng…”

Ôn Hân mỉm cười một cách thần bí, mà không trả lời tôi. Tia sáng trong ánh mắt của Triệu Thư Hằng lóe lên cái rồi thôi, anh ta cười nói: “Người đẹp Ôn Hân ơi, không lẽ công ty của cô cũng định hợp tác với National à?”

Tôi chợt hiểu ra, nếu Ôn Hân làm về đầu tư mạo hiểm, đương nhiên sẽ thường xuyên tiếp xúc với những công ty sắp phá sản, nhưng nếu có thể cải tử hoàn sinh thì lại có thể đạt được lợi nhuận gấp nhiều lần. Mà các công ty và xí nghiệp rơi vào tình trạng này ở Thịnh Hải lại không nhiều, National có thể coi là một trong những xí nghiệp có quy mô lớn nhất trong số đó.

Tôi nói: “Nếu nhiệm vụ của cậu giống chúng tôi, xem ra lần này chúng ta phải huynh đệ tương tàn rồi. Dẫu sao lần này cậu đã giúp tôi nhiều việc, tôi mà tham gia vào vụ này tiếp thì cũng khó ăn khó nói. Nhưng tôi cũng không thể từ bỏ thay cho công ty được, cho nên đến lúc ấy, tôi sẽ không tới. Triệu Thư Hằng, anh đi một mình nhé!”

Triệu Thư Hằng biến sắc mặt: “Phương Dương, anh nói gì thế hả? Tôi không đi. Bàn chuyện làm ăn với một người đẹp như cô Ôn Hân đây thì tôi còn cần phong độ làm quái gì nữa?”

Tề Vũ Manh ngồi chống tay vào má chớp mắt ở bên cạnh, nghe chúng tôi nói chuyện, cô ấy chỉ hiểu mang máng, nên cũng không chen lời.

“Khoan đã!”

Ôn Hân liếc đôi mắt đẹp, sau đó cười khanh khách nói: “Hai người các anh đang nghĩ gì thế hả? Tôi đã nói hết đâu mà hai người đã vội kết luận rồi?”

“Thế cậu có ý gì?”

Tôi lại bắt đầu thấy nghi hoặc.

“Đừng vội, vài hôm nữa chúng ta cùng đi. Đến lúc đó, hai người sẽ biết thôi”.

Dường như Ôn Hân đã nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt to tròn của cô ấy cong lên như hai cánh hoa.

Tôi ho khan một tiếng: “Ừ, nếu cậu đã nói vậy, đến lúc đó, chúng tôi sẽ gọi. Bây giờ đã sắp sáu giờ rồi, chúng ta đi ăn tối đi! Gần đây, mọi người đều quá mệt mỏi rồi. Hôm nay, tôi sẽ mời cả nhà một bữa hải sản”.

Dứt lời, tôi nhìn sang Ôn Hân: “Cậu đi cùng luôn nhé, càng đông càng vui”.

Trong đôi mắt của Ôn Hân ánh lên một vẻ gì đó mà tôi không hiểu, cô ấy gật đầu đáp: “Ok!”

Vốn tôi cũng chỉ nói đại vậy thôi, không ngờ trông có vẻ như Ôn Hân lại nghĩ theo hướng khác, tôi đành nhún vai.

Tối nay đi ăn hải sản, khỏi phải nói là Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng vui đến cỡ nào, tôi nói: “Có cần gọi thêm ai nữa không?”

“Gọi ai?”

Tề Vũ Manh hỏi.

“Bạch Vi?”

Tôi thử hỏi dò một câu, nhưng tôi vừa nói xong, ba người có mặt tại đây đều đồng loạt nói “Không”. Tôi lúng túng hỏi tại sao lại không được gọi Bạch Vi.

Triệu Thư Hằng nói hôm nay, chúng tôi liên hoan nội bộ, không được dẫn theo người nhà.

Tề Vũ Manh thì nói nếu đã là tiệc cảm ơn, Bạch Vi mà đến là tính chất sẽ khác hẳn ngay, hơn nữa còn khiến bọn họ thấy ngại ngùng. Dù cô ấy và Bạch Vi hình như có quan hệ khá tốt.

Còn Ôn Hân thì chỉ mỉm cười, nói cô ấy chỉ là khách, nhưng nếu Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng đã nói vậy thì cô ấy cũng theo.

Trán tôi nổi đầy vạch đen.

Rời khỏi quán cà phê, chúng tôi leo lên xe Ôn Hân, tôi nói: “Chúng ta đi đâu ăn đây? Mọi người quyết đi!”

Dứt câu, tôi mỉm cười, vỗ hông nói: “Bây giờ, tôi chẳng thiếu gì cả, nhất là tiền, cho nên cả nhà cứ ăn chơi tẹt ga đi”.

“Chắc chưa? Phương Dương, chị đây mà ăn thả phanh là anh sạt nghiệp đấy”.

Tề Vũ Manh không chút khách sáo nói, Triệu Thư Hằng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ: “Chỗ tiền ấy của anh chỉ bằng tiền tiêu vặt một tháng của bổn thiếu gia đây thôi”.

Còn Ôn Hân thì vẫn cười khanh khách lái xe, nói: “Tôi biết Thịnh Hải có một quán hải sản tự phục vụ ngon cực, vừa sạch vừa nhiều, hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng”.

Triệu Thư Hằng giơ hai tay ra sau đầu, dựa vào ghế xe, lười biếng đáp: “Ok, tôi sao cũng được”.

Tôi và Tề Vũ Manh đương nhiên cũng không ý kiến gì, tôi nhìn một vòng những người trong xe rồi chợt phát hiện, ngoài mình ra, ai cũng là người có tiền cả.

Ôn Hân thì khỏi phải bàn, cô ấy là lãnh đạo cấp cao của một công ty đầu tư mạo hiểm. Triệu Thư Hằng thì là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, còn Tề Vũ Manh thì có bối cảnh không rõ ràng, nhưng đến cục trưởng Lâm của thị cục Thịnh Hải cũng phải nịnh nọt cô ấy như vậy, chứng tỏ thân phận của cô ấy cũng không hề đơn giản.

Chỉ có tôi là một tên nghèo kiết xác.

Chúng tôi đã đến quán ăn, đúng là khá được. Vì chúng tôi đến sớm, nên quán không quá đông khách. Ngoài ra, điều khiến tôi ngạc nhiên là hình như Ôn Hân là khách quen ở đây, quản lý nhà hàng đích thân đến trò chuyện với cô ấy. Dù đây là nhà hàng tự phục vụ, nhưng tôi cũng thấy rất hài lòng.

Phải nói rằng có quan hệ hoặc có tiền đúng là có thể gia tăng chỉ số hạnh phúc của con người ta lên đáng kể.

Ăn tối xong, mấy người chúng tôi đều xoa bụng nói không thể ăn tiếp được nữa. Còn trên bàn thì bừa bộn chén bát, thanh toán xong, tôi nói với Ôn Hân: “Chúng tôi về khách sạn trước đây. Bây giờ cũng muộn rồi, cậu về đi, muộn thêm chút nữa không an toàn”.

Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi có phải là cô gái yếu ớt đâu, cậu bơn bớt đi. Hơn nữa tôi có xe, đưa mọi người về cũng mất bao nhiêu thời gian đâu”.

Vì lần trước, Ôn Hân đã từng đến khách sạn của chúng tôi, nên cô ấy đã biết chỗ đó. Nếu cô ấy đã nói vậy, tôi cũng đành đồng ý.

Về phòng rồi, tôi định gọi điện cho Bạch Vi thì Đồng An Chi gọi tới.

“Phương Dương, có chuyện rồi. Một công ty khác đã biết kế hoạch của chúng ta, chuẩn bị ngày mai đến đàm phán với National. Tôi cũng vừa gọi cho bên National để đổi giờ hẹn của chúng ta sang chiều mai. Nên ngày mai, hai cậu đi thẳng tới đó. Nhớ nhé, vụ hợp tác lần này liên quan đến bố cục Nam Bắc của tập đoàn Vọng Thiên. Nếu thành công, hai cậu sẽ lập công lớn, nhưng nếu thất bại, kế hoạch tiếp theo đối phó với nhà họ Cung sẽ phải lùi lại rất lâu đấy”.

Tôi thấy hơi không vui. Thật lòng mà nói, Đồng An Chi đúng là một cấp trên khá được, chuyện lần này ông ấy lấy nhà họ Cung ra uy hiếp tôi cũng là có ý muốn tôi cố gắng hơn, mong tôi có thể phát huy được thực lực lớn mạnh nhất của mình trong lúc phán đoán.

Nhưng điều tôi ghét nhất là uy hiếp, bất kể là nhà họ Cung hay Đồng An Chi.
Chương 408: Trước

Tôi suy trước nghĩ sau, để lật đổ nhà họ Cung, tôi vẫn sẽ chọn Đồng An Chi. Dẫu sao dù Đồng An Chi uy hiếp tôi, cũng là vì muốn rèn luyện năng lực của tôi.

Bây giờ, National như một tòa nhà lớn đang nghiêng ngả, tôi đại diện cho xí nghiệp hùng mạnh như tập đoàn Vọng Thiên đến hợp tác với họ. Ưu thế cao, nhưng mặt hạn chế cũng không ít. Nếu tôi đàm phán không tốt, có lẽ với Đồng An Chi, tôi thật sự sẽ không gánh vác nổi chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn.

Huống hồ với một xí nghiệp lớn mà nói, đề bạt một người mới thăng chức luôn cần có một bàn đạp, mà vụ đàm phán với công ty National này chính là cơ hội của tôi.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ, rồi lại ngồi dậy lên mạng tìm kiếm thông tin về National. Đến khi thấy mình đã thuộc làu làu những thông tin này, tôi mới lại nằm xuống giường.

Triệu Thư Hằng ở phòng kế bên chắc cũng đã nhận được điện thoại của Đồng An Chi, cách một bức tường, tôi vẫn có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói bất mãn của anh ta.



Hôm sau, tôi dậy từ sớm, nhìn đồng hồ thì mới có sáu giờ. Thịnh Hải không có tiếng gà gáy, nhưng qua lớp ánh sáng bạc nơi chân trời, tôi vẫn cảm thấy một chút sảng khoái của buổi sáng sớm.

Tôi mở cửa sổ đón gió sớm, đúng là rất dễ chịu. Sửa soạn xong, tôi gọi cho Ôn Hân. Vốn tôi định nói cho cô ấy biết địa chỉ của công ty National, nhưng suy nghĩ lại nếu cô ấy đã thông thuộc như vậy thì sao có thể không biết chuyện này?

Tôi bỏ ý định đó đi, chỉ tán gẫu với cô ấy vài câu, cho cô ấy biết ăn sáng xong là chúng tôi sẽ đến National. Vì cuộc hẹn vào buổi chiều, nên nếu Ôn Hân bận thì không cần đến cũng được.

Tôi gõ cửa phòng của Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh, báo cho Tề Vũ Manh biết hôm nay, tôi và Triệu Thư Hằng phải đi bàn chuyện hợp tác. Vì thế nếu cô ấy rảnh thì có thể đi chơi. Xử lý công việc xong, chúng tôi sẽ về ngay.

Tề Vũ Manh rất thoáng tính, cô ấy nói dẫu sao cũng chưa đi chơi ở Thịnh Hải lần nào, giờ phải tranh thủ cơ hội để lượn lờ. Nhỡ đâu sau này về Yến Kinh rồi, lại bận tối mắt tối mũi, đến cơm cũng không kịp ăn.

Lúc ra ngoài, Triệu Thư Hằng đã thay một bộ đồ đứng đắn. Phải công nhận rằng anh ta vốn đã khá có khí chất rồi, nên khi khoác lên mình bộ đồ vest và giày da trông lại càng giống các nam tài tử trên màn ảnh hơn.

Nhưng đáng tiếc là hai quầng thâm đen ngòm trên mắt đã bán đứng anh ta.

Triệu Thư Hằng lẩm bẩm: “Hôm nay coi như là xong đời rồi. Phương Dương, trông chờ vào anh thôi đấy. Nếu anh không làm được, lần này về chúng ta cứ xác định là bị nghe chú Đồng mắng đi”.

Tôi cũng thấy hơi bất đắc dĩ: “Nếu sự việc có biến, chúng ta chỉ có thể bất biến ứng vạn biến thôi, cố thử xem sao. Vả lại, nếu đến chút chuyện cỏn con này mà chúng ta cũng không làm tốt, chắc anh Đồng sẽ hoài nghi về năng lực của chúng ta đấy”.

Dứt lời, tôi cười ha ha vỗ vai Triệu Thư Hằng: “Đương nhiên anh thì khác, anh là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, ai dám nói gì anh chứ?”

“Thôi đi. Mấy hôm trước, bối tôi đã nói nếu lần này về mà tôi vẫn ngu ngơ như trước, ông ấy sẽ cách chức tôi và giảm một nửa số tiền tiêu vặt sau này”.

Triệu Thư Hằng ảo não nói.

Tôi lắc đầu không đáp lời, Tề Vũ Manh thì khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt rất hứng thú. Tôi ho khan một tiếng nói: “Thôi chúng tôi đi đây, cảnh sát Tề này, lát cô tự xuống ăn sáng hay đi cùng chúng tôi luôn?”

Tề Vũ Manh nhướn mày đáp: “Ăn sáng thôi mà, anh còn sợ tôi bị ai hại chắc? Các anh xuống trước đi, chị đây vẫn còn chuyện phải làm”.

Tôi nhún vai, đi xuống dưới ăn sáng với Triệu Thư Hằng. Triệu Thư Hằng ủ rũ ăn sáng, ăn xong thì nhìn bộ đồ trên người tôi đến mức ngẩn ngơ.

Tôi hiếu kỳ hỏi: “Anh nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì?”

“Tôi đang nghĩ hôm nay, anh ăn vận như kiểu hình người dạng chó ấy. Bình thường sao tôi không nhìn ra nhỉ?”

Triệu Thư Hằng vuốt cằm, như nghĩ nung nghĩ nấu lắm rồi mới nói ra câu này. Tôi giơ nắm đấm lên, Triệu Thư Hằng vội nhoẻn miệng cười nói: “Tôi đùa thôi, nhưng anh mặc bộ này trông được lắm, rất ra dáng lãnh đạo”.

Tôi lấy điện thoại ra soi gương. Tôi để một kiểu tóc đơn giản, vì vụ hợp tác chiều nay, tôi đã mặc một bộ đồ khá đứng đắn, đúng là trông rất ra dáng thanh niên tuổi trẻ tài cao, hèn chi Triệu Thư Hằng lại nói như vậy.

Ăn sáng xong, chúng tôi bắt xe đi thẳng đến công ty National.

Khi đến cổng công ty, dù đã từng nhìn thấy khí thế của tập đoàn Vọng Thiên, nhưng tôi vẫn thấy khá choáng ngợp. National từng là trùm bất động sản ở phía Nam, quy mô đúng là không thể coi thường, trên nóc tòa nhà treo một tấm biển to đùng.

Vì còn phải chờ Ôn Hân, nên chúng tôi chưa đi vào ngay. Người qua kẻ lại ngoài cổng không ngớt, trông không hề giống một công ty từng đứng đầu ngành sắp phải giải thể.

Triệu Thư Hằng nói: “Chúng ta đứng đây chờ trông như bảo vệ ý nhỉ!”

“Bảo vệ thì sao? Phải chờ Ôn Hân chứ, đã hứa với cô ấy rồi thì phải làm!”

Tôi vừa nói dứt câu đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đi từ con phố phía trước tới, tôi lờ mờ nhìn thấy Ôn Hân ngồi ở ghế lái.

Tôi nói: “Cô ấy đến rồi”.

Triệu Thư Hằng vốn đang ủ rũ, lập tức nháo nhác nhìn ngó xung quanh. Ôn Hân dừng xe trước mặt chúng tôi, rồi hạ kính xe xuống nói: “Chờ tôi chút nhé, tôi đi đỗ xe rồi ra ngay”.

Triệu Thư Hằng gật đầu lia lịa, không ngừng nói ok ok, còn tôi nói: “Dù gì anh cũng là cậu ấm con nhà giàu, sao lúc nào cũng như chưa nhìn thấy con gái bao giờ thế?”

Triệu Thư Hằng phản bác lại: “Không phải là tôi chưa nhìn thấy con gái bao giờ, mà là chưa thấy gái xinh như thế này bao giờ”.

Sau đó, trong xe vọng ta một tiếng cười như tiếng chuông ngân.

Tôi cạn lời, chẳng mấy chốc, Ôn Hân đã đỗ xe xong và quay lại, nói: “Đi thôi, vừa hay tôi cũng đã từng tiếp xúc với công ty National, biết đâu họ sẽ nể mặt tôi chăng”.

Chúng tôi đi vào cổng, cô nhân viên lễ tân niềm nở bước tới, hỏi có thể giúp gì cho chúng tôi.

Cô ấy không chỉ có gương mặt xinh đẹp, đến dáng người cũng rất hoàn hảo, chỗ nào cần thẳng thì thẳng, cần cong thì cong, kết hợp với bộ đồng phục trên người nữa, đến tôi còn phải thầm líu lưỡi.

Triệu Thư Hằng còn thô hơn, lập tức đi tới bắt tay người ta: “Xin chào, tôi là Triệu Thư Hằng của tập đoàn Vọng Thiên. Hôm nay, chúng tôi có hẹn với giám đốc Lý của quý công ty, không biết phải xưng hô với cô thế nào?”

Cô tiếp tân như đã gặp trường hợp này nhiều lần, nên không giơ tay ra, mà lịch sự cúi người: “Chúng tôi đã nhận được ghi chép cuộc gọi, nếu các anh chị là người của tập đoàn Vọng Thiên thì phiền đi theo tôi”.

Dứt lời, cô ấy đi sang một bên, ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

Tôi thấy hơi bó tay nhìn Triệu Thư Hằng, nhưng anh ta chẳng hề chú ý, ho khan một tiếng vẫn tự làm theo ý mình bước lên trước đứng sóng vai với cô gái ấy.

Tôi không khỏi đỡ trán, đúng là nhìn thấy gái đẹp một cái là đuôi của tên Triệu Thư Hằng này lập tức vểnh lên tận trời. Mà khoảng thời gian này đương nhiên không phải bàn về Ôn Hân nữa, còn cô hoa khôi cảnh sát Tề Vũ Manh kia thì đã khiến anh ta ngoan ngoãn vâng lời rồi.

Ôn Hân cũng có vẻ bất đắc dĩ, chúng tôi đành đi vào phòng tiếp khách theo cô tiếp tân.

“Các anh chị chờ một lát, tôi đi chuẩn bị trà và điểm tâm cho mọi người”.

Nói xong, cô tiếp tân đi ra ngoài, nhưng Triệu Thư Hằng định đi ra theo. Ôn Hân vội vỗ vào người tôi, ra hiệu bảo tôi đi theo.
Chương 409: Giống mối tình đầu của tôi

Đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang nói gì đó với cô gái kia, tôi bước lại gần thì nghe thấy anh ta nói: “Tôi là con một của chủ tịch công ty bất động sản An Sơn, cô là người ở đâu? Tối nay có rảnh không, cùng đi uống cà phê nhé?”

Triệu Thư Hằng vừa nói vừa bày ra một tư thế tự cho là rất đẹp trai, tôi thì thật không biết nói gì, cái tên Triệu Thư Hằng này đúng là luôn ra vẻ là người có tiền.

Có vẻ cô gái kia cũng đã gặp nhiều tình huống như thế này rồi, nên bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”.

Cô ấy nói xong thì định rời đi, Triệu Thư Hằng lập tức bước tới, cản đường con nhà người ta lại: “Ơ kìa, tôi có hỏi cô có bạn trai hay chưa đâu, đúng không? Chỉ là vừa nhìn thấy cô, tôi đã có cảm giác hai chúng ta rất có duyên, nên mới muốn hẹn cô tối nay vừa đi ăn vừa trò chuyện, cô cần gì phải từ chối chứ?”

“Khụ khụ!”

Tôi ho khan một tiếng, Triệu Thư Hằng sờ chóp mũi, thấy cô tiếp tân muốn bỏ đi, anh ta vừa định ngăn lại lần nữa, tôi vội nói: “Triệu Thư Hằng, tôi có chuyện tìm anh, anh đang làm gì ở đây đấy?”

Lúc này, Triệu Thư Hằng mới tỏ vẻ buồn bực quay lại, tôi nói: “Đúng là cô gái đó xinh thật, nhưng cũng đâu đến mức khiến anh thèm nhỏ dãi như thế? Anh nhìn lại mình đi, dọa người ta thành thế nào rồi”.

Nói xong, thấy anh ta bày vẻ mặt khinh thường, tôi lại bổ sung thêm: “Dáng vẻ vừa rồi của anh rất giống với cậu ấm thứ hai nhà họ Cung, Cung Chính Văn ấy”.

Triệu Thư Hằng thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng cảm thấy mình hơi vội vàng, nhưng không vội không được. Chuyện bên này chúng ta xử lý xong là phải về Yến Kinh ngay, đến lúc đó sao gặp lại cô ấy được nữa?”

Tôi khó hiểu hỏi: “Với thân phận của anh, kiểu con gái nào mà chưa từng gặp hả? Muốn có cô gái ấy đến vậy cơ à?”

“Không phải vấn đề gặp nhiều ít, mà trông cô gái này... rất giống bạn gái đầu tiên của tôi”.

Triệu Thư Hằng vuốt mặt nói.

Tôi chỉ đành im lặng, rồi cùng quay lại phòng tiếp khách với anh ta, chẳng bao lâu đã có người gõ cửa. Tôi cảm giác rõ ràng mắt của Triệu Thư Hằng sáng lên, đầy vẻ chờ mong.

Nhưng người đi vào không phải cô gái vừa rồi, mà là một người khác, dáng vẻ cũng động lòng người, song khác với người vừa rồi là dáng vóc của cô gái hiện tại thiên về kiểu nhỏ nhắn một chút, nên càng khiến người ta muốn bảo vệ hơn.

Phải công nhận là, mặc dù công ty National đã sắp giải thể, nhưng trình độ tuyển người phải nói là cực siêu. Có những mỹ nữ lễ tân thế này, không biết thu hút biết bao lượng khách và khách hàng đến mua sắm.

Cô gái đó đặt đồ xuống xong chuẩn bị ra ngoài, Triệu Thư Hằng hỏi: “Cô gái lúc nãy đâu rồi?”

“Vừa rồi, cô ấy thấy không khỏe nên tôi đem trà nước điểm tâm cho các vị thay cô ấy”.

Cô gái đó trả lời một cách lịch sự, sau đó cười với chúng tôi rồi rời khỏi phòng tiếp khách.

Ôn Hân nghiêm túc nói: “Triệu Thư Hằng, trước kia, anh như thế nào thì tôi không quan tâm. Nhưng hôm nay, chúng ta đang ở công ty National, hơn nữa còn vì chuyện hợp tác giữa hai bên các anh. Tôi cảm thấy anh cần phải tôn trọng nhân viên của người ta một chút, và tôn trọng thể diện của công ty mình. Nếu chuyện này để cấp trên của National biết được, e rằng người của công ty các anh sẽ bị gắn mác tham lam háo sắc, sau này còn triển khai hợp tác thế nào được nữa?”

Triệu Thư Hằng há miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng đành thôi, chỉ khẽ gật đầu. Tôi liếc mắt về phía Ôn Hân, ra hiểu bảo cô ấy đừng nói nữa.

Ôn Hân nói xong thì ra ngoài gọi điện thoại, khi trở về thì bảo: “Phương Dương, tôi đã nói chuyện với giám đốc Lý của National rồi. Anh ta nói vốn các cậu hẹn vào buổi chiều, nhưng nếu các cậu đã đến sớm thì anh ta sẽ đến đây vào giờ cơm trưa ”.

Tôi nói: “Ôn Hân, cậu thật sự rất thân thuộc với người của National à? Lẽ nào cậu cũng định hợp tác thật sao?”

Ôn Hân cười đáp: “Yên tâm, những điều nên biết, cuối cùng các cậu cũng sẽ biết. Phương Dương, nếu Giám đốc Lý đã nói như vậy rồi, chúng ta cứ đợi ở đây, giám đốc Lý đã sắp xếp người đưa cơm trưa tới đây rồi”.

Tôi xem đồng hồ trên tay, đã mười một giờ, bèn gật đầu: “Cũng sắp đến giờ rồi, vừa hay để tôi xem lại tài liệu thêm lần nữa, tránh cho đến lúc đó Giám đốc Lý hỏi, chúng ta lại không trả lời được, thế chẳng phải là hỏng bét sao?”

Nói xong, tôi mở balo lấy tài liệu tối qua mới ghi chép ra xem lại. Triệu Thư Hằng vẫn im lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, nhưng tôi cũng mặc kệ anh ta.

Chuyện anh ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng chỉ cần anh ta không làm ảnh hưởng đến cục diện, tôi cũng không cần phải bắt ép làm gì.

Vì trong phòng tiếp khách lúc này chỉ có ba người chúng tôi, Triệu Thư Hằng không nói chuyện, cũng không có cảm giác tồn tại, chẳng khác nào chỉ có hai người là tôi và Ôn Hân. Tôi xem xong tài liệu lại buồn chán hỏi: “Ôn Hân, sao bây giờ cậu có nhiều thời gian chạy khắp nơi thế? Không sợ bị sếp mắng à?”

Ôn Hân che miệng cười đáp: “Đương nhiên là không, hiện tại tôi là người được tin cậy ở công ty. Cho đến bây giờ, những hạng mục tôi phụ trách chưa bao giờ bị thua lỗ. Hơn nữa, năm nay tôi đã lấy cho công ty mấy đơn hàng lớn, các sếp giữ tôi còn không kịp ấy chứ, cớ gì trách mắng tôi? Vả lại, tôi không phải như nhân viên cấp dưới chuyện gì cũng phải làm, tôi chỉ cần vạch ra ý tưởng đầy đủ chắc chắn, tự nhiên sẽ có người đi sắp xếp, nếu chuyện gì cũng cần đến tôi thì tôi mệt chết mất”.

Tôi vẫn nhắc nhở: “Nói thật nha Ôn Hân, dù sao cậu cũng đã giúp chúng tôi hẹn với giám đốc Lý rồi, nếu công ty cậu còn có việc thì cậu cứ đi trước đi, chúng tôi ở đây không biết sẽ bàn bạc bao lâu nữa”.

Thế nhưng vừa nói xong, tôi đã biết câu nói này của mình hình như đã lỡ lời, vì vẻ mặt của Ôn Hân bỗng sa sầm, lồng ngực cũng phập phồng mãnh liệt.

Ôn Hân không vui nói: “Phương Dương, cậu xem thường tôi quá đấy. Nếu tôi đã nói thì sẽ làm được, hơn nữa đây là tôi tự nguyện đi theo các cậu, sao cậu lại coi lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ sói thế?”

Tôi lúng túng nói: “Vừa rồi tôi không cố ý đâu, chẳng qua là lo cậu bị ảnh hưởng thôi”.

Dường như Ôn Hân đã nguôi cơn giận được đôi chút, nói: “Không sao”.

Nói xong thì cô ấy quay đầu đi, không nhìn tôi nữa. Tôi cũng cảm thấy khó xử, định an ủi cô ấy, nhưng đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một cô bạn gái chính thức. Nếu bây giờ, tôi đi an ủi Ôn Hân, không phải là càng khiến cô ấy thấy khó chịu hơn sao?

Điều tôi vốn định làm là hi vọng thời gian có thể dần làm phai nhạt tình cảm của Ôn Hân, nếu tôi còn đi an ủi, cô ấy sẽ lại hiểu lầm thêm. Với tính cách của Ôn Hân, sau này có lẽ sẽ càng khó giải quyết.

Tôi chỉ có thể buộc mình hạ quyết tâm, tôi nói: “Ôn Hân, tóm lại bất kể lần này có thành công hay không, tôi cũng đại diện cho tập đoàn Vọng Thiên của chúng tôi cám ơn cậu. Vài ngày nữa, chúng tôi phải về Yến Kinh, nếu sau này cậu đến Yến Kinh, tôi nhất định sẽ lại mời cậu ăn cơm”.

Lời này của tôi thực sự là thật lòng, Ôn Hân quay đầu lại, nhướn mày nói: “Chỉ đại diện cho tập đoàn Vọng Thiên thôi sao? Cậu không cám ơn tôi hả?”

“Ha ha, tôi đương nhiên phải cảm ơn cậu. Hơn nữa, cậu đã giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi không tìm được từ nào khác để hình dung về lòng cảm kích và xúc động từ sâu trong thâm tâm của mình nữa rồi”.
Chương 410: Lý Hoài Minh

Tôi lại tiếp tục tâng bốc, chỉ kém nước mang hoa ra tặng, Ôn Hân cuối cũng cũng buông tha tôi, cười nói: "Được rồi, cậu quả thật là không thay đổi gì cả, lúc trước đã như thế rồi, chưa bao giờ suy nghĩ cho bản thân. Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà cậu vẫn như vậy".

Nói rồi Ôn Hân thở dài, khẽ nói: "Đáng tiếc tôi không gặp được cậu sớm hơn".

Giọng cô ấy không lớn, nhưng tôi chắc chắn trong phòng tiếp khách yên lặng này, Triệu Thư Hằng nhất định có thể nghe thấy câu này. May là khi tôi kinh ngạc quay người lại, Triệu Thư Hằng vẫn đang ngơ ngác nhìn trần nhà.

Tôi không còn lời gì để nói, chỉ có thể im lặng.

Không lâu sau có người gõ cửa, chúng tôi nghĩ là người đưa bữa trưa tới nên cũng không để ý, không ngờ thứ đập vào mắt đầu tiên lại là một đôi giày da đen bóng loáng, sau đó là một bộ vest, tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt của người đó trong ảnh.

Tôi vội vàng kéo Triệu Thư Hằng đứng lên. Tôi đi qua bắt tay với người đó: "Xin chào giám đốc Lý, tôi là Phương Dương. Đây là Triệu Thư Hằng, đây là Ôn Hân, có lẽ anh đã biết, vậy tôi không cần giới thiệu nữa".

Lý Hoài Minh nhiệt tình bắt tay với tôi: "Tất nhiên là biết, đâu cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Ôn".

Lý Hoài Minh lại bắt tay với Triệu Thư Hằng, mà Triệu Thư Hằng thấy đã vào việc chính thì cũng trở về với trạng thái lúc trước, tôi thầm thở phào.

Ôn Hân nói: "Giám đốc Lý, hai người này là đại diện của tập đoàn Vọng Thiên ở Yến Kinh. Vừa lúc tôi đang rảnh nên đến xem".

Lý Hoài Minh cười, gật đầu nói: "Tôi hiểu mà".

"Giám đốc Lý, lần này do chúng tôi có chút việc riêng nên mới chậm trễ mấy mấy ngày, mong giám đốc Lý đừng trách".

"Ha ha ha, tất nhiên là không rồi, cơm ngon không sợ ăn muộn mà".

Lý Hoài Minh lại nói: "Nói đến cơm thì mọi người có lẽ chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay, tôi đã đặt phòng bao ở nhà hàng Vọng Giang bên cạnh rồi, chúng ta cùng đi nhé?"

Tuy là câu hỏi khách sáo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tâm tư kín kẽ của Lý Hoài Minh. Giờ đã sắp mười hai giờ, tôi đang cảm thấy kỳ lạ khi mãi vẫn không có ai mang cơm đến, hóa ra là Lý Hoài Minh đã sắp xếp xong từ lâu.

Tất nhiên là chúng tôi đồng ý, Triệu Thư Hằng nói: "Đã nghe danh giám đốc Lý từ lâu, đối đãi chân thật, chu đáo săn sóc, rất cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, hôm nay tôi đã được chứng kiến tận mắt rồi".

Lý Hoài Minh lại nói khách sáo với Triệu Thư Hằng vài câu nữa rồi mọi người mới ra ngoài. Vừa đi ra thì có xe đến đón, nhưng Ôn Hân có xe, chúng tôi liền ngồi xe của Ôn Hân.

Chúng tôi lên xe rồi thắt dây an toàn xong, Ôn Hân nói: "Phương Dương, Triệu Thư Hằng, lát nữa khi đàm phán hai người phải cẩn thận. Lý Hoài Minh quả thật đối đãi chân thật với người khác, nhưng giống Triệu Thư Hằng nói vậy, anh ta quả thật rất cẩn trọng trong công việc, nhất định sẽ tranh đoạt lợi ích về cho công ty National. Nếu các anh muốn đàm phán thành công thì phải xem bản lĩnh của các anh rồi".

Tôi gật đầu tỏ ý đã biết, Triệu Thư Hằng thì hỏi với vẻ hứng thú: "Cái này thì không chắc đâu. Đại mỹ nữ Ôn Hân, có thể nói cho chúng tôi biết cô có quan hệ gì với công ty National không?"

Nghe Triệu Thư Hằng hỏi vậy, tôi cũng cảm thấy hứng thú. Quan hệ giữa Ôn Hân và Lý Hoài Minh, hoặc là giữa công ty National không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể thấy được điều đó từ thái độ của Lý Hoài Minh.

Lần này chúng tôi từ tận Yến Kinh tới đây là để chủ động yêu cầu hợp tác, lại còn lỡ hẹn với người ta. Nếu mà là ở một công ty bình thường thì đã mặc kệ không làm từ lâu rồi, huống hồ là một công ty lớn nhất nhì phía Nam như National.

Cho dù là ông Đồng đã liên hệ trước thì thái độ của Lý Hoài Minh tuyệt đối sẽ không thể tốt như bây giờ, hơn nữa còn chủ động mời chúng tôi đi ăn cơm, đây quả thật là đãi ngộ mà chúng tôi không thể nào tưởng tượng được.

Ôn Hân vừa khởi động xe vừa nói: "Mọi người thực sự muốn biết?"

"Tất nhiên rồi, chẳng lẽ là đại mỹ nữ Ôn Hân cô và anh ta..."

Triệu Thư Hằng đang nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhíu mày lại rồi đột nhiên nhìn tôi: "Vậy Phương Dương là gì?"

Tôi sững sờ, không hiểu ý anh ta, Ôn Hân cũng không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó trong đầu chúng tôi đều bật ra cùng một từ.

Ôn Hân hô lên, hoàn toàn không màng hình tượng: "Triệu Thư Hằng, có tin bà đây giết anh không!"

Cổ Triệu Thư Hằng rụt người lại, biết mình đã nói sai nên chỉ đành sờ mũi cười ngượng.

Tôi nói: "Sao cả ngày anh toàn đoán mò linh tinh thôi vậy? Ôn Hân còn chưa kết hôn, nếu câu này của anh mà bị người khác nghe thấy thì không phải là hủy hoại thanh danh của cô ấy sao?"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Đại mỹ nữ Ôn Hân, tôi trịnh trọng xin lỗi với cô, để xin sự tha thứ của cô, tôi quyết định hôm nay tôi sẽ bày tiệc ở khách sạn, mời cô và Phương Dương tham dự, thế nào?"

Triệu Thư Hằng vội vàng cười bồi, còn chúng tôi nghe xong thì sự tức giận cũng biết mất gần hết. Triệu Thư Hằng tuy là một tên công tử nhà giàu hàng thật sự, nhưng cũng có mấy năm kinh nghiệm kinh doanh, ít nhiều cũng có một số cách đưa đẩy khéo léo. Anh ta vừa nói như vậy là chúng tôi quả thực không thể tức giận được nữa.

Còn về việc mời cơm tối nay ở khách sạn, tôi nói: "Xin lỗi thì tôi nhận thay Ôn Hân, còn bày tiệc thì không cần đâu, vừa đắt vừa chẳng ngon lành gì".

Ôn Hân nói: "Đúng vậy, ăn ở khách sạn thì chẳng thà tôi về nhà tự nấu còn hơn".

Triệu Thư Hằng cười hì hì.

Vừa mới ở phòng tiếp khách của công ty National, Lý Hoài Minh nói nhà hàng Vọng Giang ngay bên cạnh, nhưng chúng tôi theo sau xe của anh ta gần mười phút mới dừng lại. Nhưng nhìn kỹ thì quả thực không xa lắm.

Nhà hàng Vọng Giang ngay bên cạnh tòa nhà National, mà khi chúng tôi vừa theo anh ta vào đã có một phục vụ đẹp trai đi đến.

Nghe phục vụ nói chuyện với Lý Hoài Minh, hình như Lý Hoài Minh là khách quen ở đây. Thậm chí tôi còn hoài nghi, có khi nào là công ty National với tư cách là công ty bất động sản hàng đầu Thịnh Hải đã khai thác mảnh đất này rồi sau đó bán cho nhà hàng Vọng Giang?

Nhưng thời gian không cho phép tôi nghĩ nhiều. Tuy tôi gần như chưa bao giờ vào khách sạn cao cấp như thế này nhưng ít nhất không thể vụng về được, giả vờ cũng phải giả vờ cho giống.

Nhưng Triệu Thư Hằng và Ôn Hân thì thường ra vào những nơi thế này, dường như không hề có chút câu nệ nào. Tôi thở dài, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Đến phòng bao, tất nhiên là vô cùng hoa lệ hào nhoáng, chúng tôi tự tìm chỗ ngồi xuống, Lý Hoài Minh nói: "Mọi người muốn ăn gì?"

Nói rồi đưa menu cho tôi, tôi cười cầm lấy, kết quả là vừa nhìn menu, dày bằng một quyển sách, hoàn toàn không thể xem hết được, chỉ đành chọn đại hai món.

Lý Hoài Minh hỏi chúng tôi có uống rượu không, tất nhiên là chúng tôi từ chối, uống rượu làm hỏng chuyện, đây là đạo lý mà tôi đã hiểu ra từ trong tù.

Có lẽ là vì Lý Hoài Minh nên đồ ăn của chúng tôi lên rất nhanh, nhưng chúng tôi không chú ý đến đồ ăn, trừ Triệu Thư Hằng vẫn luôn không hề để ý đến hình tượng. Chúng tôi đôi khi nhấm nháp vài miếng, dùng phần lớn thời gian để nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ôn Hân ăn tiệc, lúc ăn hải sản động tác của cô ấy vô cùng trang nhã, lại rất thành thục. Lúc trước động tác của cô ấy thanh lịch mà vô cùng đơn giản đã có thể bỏ đi các thứ như vỏ hải sản.

Mà giờ thì tôi cảm giác cô ấy đang thể hiện ra một thứ nghệ thuật, một thứ nghệ thuật hút hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK