• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Anh nhanh mẹ cái chân lên

Có lẽ chờ xong việc rồi đi giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.

Tôi mặc kệ tất thảy chạy thật nhanh, thoáng cái đã chạy xong quãng đường bảy, tám trăm mét. Tôi lao qua bụi cây, trên người ai nấy đều dính đầy lá leo, nhưng trước mặt chúng tôi đã là con sông rộng lớn đang gào thét cuộn xiết đó.

Đúng lúc này, âm thanh ở chỗ ban nãy của chúng tôi vọng tới đã dần biến mất, tôi biến sắc mặt: “Hỏng rồi, mọi người chạy mau, con mãng xà đó sắp vượt qua cơn đau rồi”.

Nhưng tôi vừa ngoảnh lại đã thấy dòng sông cuộn trào mãnh liệt.

Hai bên bờ không hề có phương tiện nào để qua sông cả, dù ở đây có rất nhiều gỗ, nhưng chúng tôi cũng không thể làm tạm một cái bè gỗ vào lúc này được.

Tôi phân vân một lát rồi nói: “Mọi người nghe tôi nói này, chúng ta cứ thế mà sang sông!”

Triệu Thư Hằng có vẻ hơi khó hiểu: “Tại sao? Con sông này trông có vẻ không an toàn đâu”.

“Phải biết là giữa động vật cũng có phạm vi lãnh thổ. Con mãng xà khổng lồ này mạnh như thế, chắc chắn nó sẽ không cho phép các con động vật ăn thịt cỡ lớn khác chiếm cứ địa bàn của mình, còn các con động vật ăn thịt cỡ nhỏ thì chúng ta không phải lo”.

Cảm nhận được tiếng chấn động quằn quại của con mãng xà khổng lồ ở phía sau hình như đã biến mất, tôi vội nói: “Không còn thời gian để giải thích nữa đâu, mọi người mau qua sông đi, ai biết bơi thì hỗ trợ người không biết!”

Nói rồi, tôi ngoái đầu nhìn lại, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cuối cùng cũng đã chạy tới. Ánh mắt họ lóe lên, như định nói gì đó.

Tôi khẽ an ủi: “Có mười mấy mét thôi, bơi loáng cái là sang đến bên kia rồi. Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu hai cô”.

Phùng Kha gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ rối bời. Tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc này của cô ả, nhưng tôi nghĩ hình như nó đã có chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu mà cô ả lưu lại cho tôi.

Tiền Lệ Lệ không nói gì, tôi nhìn sang bờ sông, hít sâu một hơi, bảo Bạch Vi ôm chặt lấy mình, rồi không chút do dự nhảy xuống nước.

Vì thượng nguồn là thác nước, vì thế dòng chảy của con sông cực nhanh. May là nước mưa trên hòn đảo này cũng rất kỳ lạ, có thể khiến tố chất cơ thể tôi cường tráng hơn. Bây giờ, tôi không hề thấy mệt, dù đang ôm theo Bạch Vi, nhưng tôi vẫn có thể bơi ngon lành.

Nhưng thời gian cấp bách, dù đang ở dưới nước, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng xì xì lờ mờ vọng từ trong khu rừng phía sau tới, tôi sởn tóc gáy.

Nhưng điều đáng mừng với chúng tôi là tôi đã đoán đúng về con sông này. Vì con mãng xà khổng lồ vẫn là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn ở đây, nên dưới nước không hề có loài động vật ăn thịt nào khác. Thậm chí vì dòng nước chảy quá xiết, đến cá cũng chẳng thấy đâu.

Tôi đặt Bạch Vi đã ướt sũng người lên bờ bên kia, rồi đưa khẩu súng săn cho cô ấy, nói: “Thấy có gì nguy hiểm thì em nổ súng ngay nhé!”

Áo quần của Bạch Vi lộn xộn, tóc cũng hơi rối, nhưng lại càng lộ vẻ mềm yếu của phái nữ hơn, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Anh đi cứu Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã, chờ anh quay lại nhé!”

Nói xong, tôi lại nhảy xuống nước. Nhưng nhờ đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên tốc độ bơi của tôi lần này đã nhanh hơn nhiều.

Nhưng có lẽ do thay đổi tâm trạng, tôi đã nhảy xuống nước lần thứ hai, mà Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm mới đưa cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ sang bờ bên kia.

Tôi vừa bơi vừa gào lên với Triệu Thư Hằng: “Triệu Thư Hằng, anh nhanh mẹ cái chân lên! Đừng lãng phí thời gian!”

Tôi vừa nói dứt câu, đã nghe thấy gần rừng truyền tới từng âm thanh như tiếng xe lu cán qua cắt cỏ, mãnh liệt mà nhanh chóng.

“Mẹ! Hai người mau lên!”

Mặt tôi biến sắc.
Chương 482: Độc

Nghe thấy âm thanh kịch liệt rung động mặt đất này, tôi biết con mãng xà khổng lồ đã nổi giận. Lúc này, nó đang liều mạng lao về phía chúng tôi rời đi.

Tôi thấy căng thẳng, bèn gào lớn: “Hai cô mau nhảy xuống đi! Yên tâm, tôi sẽ đỡ hai người!”

Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đương nhiên cũng đã nghe thấy âm thanh khủng khiếp ở phía sau, mặt mày ai nấy đều tái nhợt. Bọn họ đối mắt nhìn nhau, rồi dứt khoát nhảy từ trên bờ xuống.

Vì lý do khoảng cách, lúc này, vừa hay tôi đã bơi đến bờ. Mỗi tay tôi túm lấy một người, kẹp hai cô gái ở hai bên hông, tay thì ôm lấy eo họ, hai chân thì ra sức quẫy đạp, miễn cưỡng không bị chìm xuống. Nhưng trong tình huống dòng nước chảy xiết và sức nặng tăng lên, tốc độ bơi của tôi rất chậm.

Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng không chậm trễ, lập tức nhảy xuống nước. Tôi cố giữ lấy hai cô gái, rồi bơi sang bờ bên kia.

Nhưng bụi cây trên bãi đá phía sau chúng tôi cuối cùng đã bắt đầu xột xoạt.

Mẹ kiếp!

Cảm nhận được sự rung động ở phía sau, động tác của tôi càng mãnh liệt hơn. Chẳng mấy chốc, tôi đã bơi được một phần tư quãng đường. Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng cách tôi không xa, chỉ trong gang tấc.

“Xong rồi, Phương Dương, anh giữ Tiền Lệ Lệ đi, thả tôi ra”.

Phía tay trái của tôi chợt có giọng nói vang lên, chính là Phùng Kha đang có vẻ tuyệt vọng: “Mau thả tôi ra, nếu không tất cả đều sẽ chết đấy! Thả tôi ra, để tôi dụ con mãng xà khổng lồ đó, nó ăn thịt tôi rồi, chắc sẽ không đoái hoài tới mọi người nữa đâu!”

Tôi mặc kệ cô ả, vẫn cố bơi tiếp.

Không phải là tôi không muốn đồng ý, đơn giản là vì cả đoạn đường vừa phải chạy thục mạng vừa phải bơi lội, hòn đảo hoang này đã cho chúng tôi hoàn thành ba môn phối hợp rồi. Dù tôi thật sự là người sắt thì bây giờ cũng đã thấy hơi đuối sức.

Huống hồ tôi còn đang giữ hai cô gái không biết bơi, tôi đâu phải kẻ ngốc, lãng phí sức lực làm những chuyện không đâu.

Điều bất ngờ là Tiền Lệ Lệ cũng nói tiếp: “Không được, hay là để tôi đi! Phương Dương, anh và Phùng Kha mau bơi đi, sang đến bờ bên kia là hai người an toàn rồi!”

“Không được, thả tôi ra!”

“Không, tôi là người vô dụng nhất trong nhóm, để tôi làm con tốt thí cho”.

“…”

Điều khiến tôi thấy tuyệt vọng là bây giờ, hai cô gái trong lòng tôi lại đang tranh cãi vì chuyện này.

Tôi cảm thấy mình ngày càng đuối sức, còn sắc mặt của hai cô gái bắt đầu đỏ gay vì tranh cãi.

Tôi thầm chửi bới hai con mụ ngu điên này vô số lần.

Cùng lúc đó, cuối cùng tôi đã nhìn thấy hi vọng. Triệu Thư Hằng đã bơi tới gần, anh ta không nói không rằng đón lấy Tiền Lệ Lệ từ chỗ tôi, cô ta mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, chúng ta mau qua sông thôi!”

Phùng Kha cũng vui mừng nhìn Triệu Thư Hằng, rồi lại nhìn tôi.

Triệu Thư Hằng cũng biết rõ bây giờ không phải lúc trò chuyện, còn tôi thì chợt giảm được áp lực, sức lực sắp cạn kiệt không biết lại dồi dào từ lúc nào. Một tinh thần hăng hái bất ngờ ập tới, tôi tiếp tục giữ lấy Phùng Kha rồi bơi sang sông, vì thế chúng tôi đều trầm mặc không đáp lời.

Nhưng hai cô gái vẫn nói tiếp, lòng tôi vô thức nổi lửa giận, tôi vừa định mắng họ thì đã nghe thấy Bạch Vi nói: “Hai người các cô muốn chết à mà đến giờ con cãi nhau? Lại còn bắt Phương Dương và Triệu Thư Hằng trò chuyện cùng nữa?”

Bạch Vi luôn có khí chất lạnh lùng, bây giờ, cô ấy vừa nổi giận, hai cô gái kia bị nói cho ngẩn người, lập tức im miệng ngay.

Tôi và Triệu Thư Hằng đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy mình chỉ còn cách bờ bên kia một phần ba quãng đường, cũng chỉ còn vài mét, con quái vật khổng lồ ở phía sau cuối cùng đã xuất hiện.
Chương 483: Mãng xà khổng lồ đến rồi!

Tôi nghiêng đầu lại nhìn thì thấy con mãng xà khổng lồ chảy máu đầm đìa đầy đầu ở trên bờ không chút do dự nhảy xuống nước. Lúc tôi nhìn thấy nó thì nó mới nhảy nửa người xuống nước.

“Mẹ! con mãng xà khổng lồ đến rồi!”

Tôi chửi thề một câu, đồng thời cảm thấy một cảm giác lạnh buốt từ sau lưng dâng thẳng lên đỉnh đầu, hai chân tôi càng quẫy nhanh hơn.

Rõ ràng Triệu Thư Hằng cũng đã nhìn thấy cảnh này, hình như ngay lúc tôi lên tiếng, hai chúng tôi không biết lấy đâu ra sức điên cuồng bơi sang bờ bên kia như uống phải thuốc kích thích.

Lúc này, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cũng sợ đến mức run rẩy, nhưng đã được Bạch Vi nhắc nhở, họ không dám lên tiếng, chỉ có thể sợ hãi nhắm mắt lại.

Hồ Kiếm, Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ cũng vô cùng sợ hãi, cô bé con đưa cho họ sợi dây làm bằng ruột cá. Bọn họ vội vàng cầm lấy một đầu, rồi ném đầu còn lại về phía chúng tôi. Triệu Thư Hằng nắm lấy theo phản xạ có điều kiện, dưới sự hợp sức của ba người, Triệu Thư Hằng và Tiền Lệ Lệ đã được kéo lên bờ.

Sau đó Bạch Vi lại ném sợi dây cho tôi, tôi vừa định bắt lấy thì đã nhìn thấy phía sau mình không xa có một bóng đen to lớn đang điên cuồng lao tới.

Tôi đã không thể hình dung được nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng khi đang hoảng hốt đến cùng cực, tôi lại thấy cái chết không còn đáng sợ nữa.

Vì bây giờ, Phùng Kha đang ôm chặt lấy tôi, một tay tôi nắm chặt sợi dây làm bằng ruột cá, một tay khác thì lấy cái túi không thấm nước làm bằng ruột lợn rừng ở bên hông ra.

Bên trong có một quả cỏ Long Diên.

Lúc này, những người khác đã ở bờ bên kia, chỉ còn mình tôi và Phùng Kha ở dưới nước. Triệu Thư Hằng, Hồ Kiếm và Bạch Vi đều có vẻ vừa khủng hoảng vừa tuyệt vọng, còn họ đang nói gì thì tôi cũng không nghe rõ.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy họ há to miệng, mặt mày thì trắng bệch, còn bên tai tôi đều là tiếng nước chảy xiết.

Tôi thành thục mở chiếc túi chống nước ra, nhưng chưa vội lấy quả cỏ Long Diên ra ngay.

Nhân lúc ba người ở trên bờ đang kéo mình, tôi cầm chiếc túi, ngoảnh mạnh đầu lại, vừa hay nhìn thấy bóng đen đang đuổi sát phía sau. Nó vừa xuống nước đã nhảy lên, chính là con mãng xà khổng lồ đó!

Con mãng xà khổng lồ há to cái miệng như cái chậu máu ra, tôi gần như có thể ngửi thấy mùi hôi tanh trong cổ họng nó, bộ răng sắc bén của nó xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nuốt nước miếng, không biết lấy sức ở đâu ra, vung cái túi chống nước lên, ở khoảng cách gần thế này, tôi không thể ném trượt được.

Ngay sau đó, chiếc túi chống nước đựng quả cỏ Long Diên đã nằm trong cái miệng lớn của con mãng xà khổng lồ. Như cảm nhận được điều gì đó, dường như chỉ một giây sau nó đã có thể lấy được mạng tôi, nhưng nó chợt thả chậm động tác lại. Nhân cơ hội này, cuối cùng tôi đã được kéo lên bờ bên kia dưới sự hỗ trợ của ba người trên bờ.

Ý thức được đã rời khỏi mặt nước, Phùng Kha vội mở mắt ra, bò dậy, rồi đứng lên kéo tôi.

Tôi còn chưa đứng dậy, chỉ thấy mấy người Bạch Vi đều có vẻ kinh hãi nhìn xuống sông.

Tôi cũng nhìn theo, không biết cái miệng của con mãng xà khổng lồ đã khép lại từ lúc nào, một bên mắt của nó vẫn có lỗ thủng chảy máu đầm đìa. Nhưng so với trạng thái ở trong rừng lúc trước thì bây giờ, tình trạng của nó tệ hơn nhiều.

Lúc ở trong rừng, dù con mãng xà khổng lồ bị thương đau đớn, nhưng nó vẫn rất mạnh, loáng cái đã có thể đâm đổ cái cây to cỡ vòng ôm của một người.

Nhưng bây giờ thì khác, nó im hơi lặng tiếng, vùng vẫy ở dưới nước như có một bàn tay vô hình trong không khí đang vặn người nó thành những hình dáng kỳ quặc không thể tưởng tượng nổi.
Chương 484: Tìm ra lời giải

Tôi vừa kéo Phùng Kha ra sau, vừa căng thẳng nhìn chăm chú tình hình dưới nước.

Bị tôi ép ăn quả cỏ Long Diên xong, con mãng xà khổng lồ như bị trúng chất độc thần kinh gì đó. Nó lập tức trở nên điên cuồng, từ bề ngoài có thể thấy, trừ một bên mắt bị thương ra thì toàn thân nó không có gì thay đổi cả.

Nhưng bây giờ, nó đang quằn quại một cách điên khùng dưới nước, quẫy đạp quỹ đạo của dòng nước, thậm chí ở giữa sông bây giờ đã xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.

Thậm chí trong lúc quay cuồng, con mãng xà khổng lồ còn để lộ ra phần bụng màu trắng. Chúng tôi đều thấy khó tin, không ngờ loại quả cỏ Long Diên này lại kinh khủng đến vậy. Phải biết là dù là loại rắn gì, cũng không bao giờ dễ dàng để lộ phần bụng của mình ra, vì đây là chỗ hiểm của chúng.

Lớp vảy bên ngoài cơ thể của loài rắn có thể giúp chúng chống lại những sự tấn công, nhưng phần bụng thì khác, chỗ đó chỉ có một lớp da mỏng, một khi bị đâm thủng thì chẳng khác nào mổ bụng moi thịt bọn chúng.

Chúng tôi vừa lấy lại sức, vừa há miệng thở dốc. Bây giờ, tôi vẫn còn thấy hơi sợ hãi, nhìn con mãng xà dưới nước, rồi lại nhìn chiếc túi chống nước giống hệt của tôi trên hông của Triệu Thư Hằng.

Bạch Vi đã chạy tới, ôm chầm lấy tôi, cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt ở ngực cô ấy, tôi vỗ vai cô ấy an ủi nói: “Không sao rồi, tạm thời chúng ta an toàn rồi”.

Nói đến đây, chính tôi cũng không nhịn được thở phào một hơi. Tôi đã cạn kiệt sức lực từ lâu, nếu không có lòng tin chống đỡ, chắc bây giờ, tôi đã nằm trong bụng của con mãng xà khổng lồ rồi.

Một khi con mãng xà khổng lồ cuốn lấy tôi, nó sẽ không cho tôi cơ hội để tháo quả cỏ Long Diên ở hông ra, mà sẽ lập tức quấn chặt người tôi cho đến chết ở dưới nước ngay.

Trùng hợp là vì bơi qua sông, nên chất dịch của cỏ Long Diên trên người chúng tôi đã bị tan ra trong nước gần hết, vì thế chúng tôi không thể dựa vào nó được nữa.

May mắn là dù chúng tôi không chắc quả cỏ Long Diên có độc tính mạnh đến mức nào với con mãng xà khổng lồ, nhưng từ cảnh tượng trước mắt có thể thấy là loại quả này vẫn có tác dụng.

“Chúng ta ở lại ăn ít thịt khô với uống nước, để giữ sức khỏe và tinh thần đã. Bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta may mắn thừa thắng xông lên, xông thẳng tới điểm cuối cùng”.

Trên mặt Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mừng rỡ sau khi thoát khỏi một kiếp nạn, anh ta cười nói: “Được, nhưng bức tranh thứ ba trên bia đá là dáng một con người đang quỳ lạy, thế là sao nhỉ?”

“Tạm thời tôi chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rõ thôi”.

Triệu Thư Hằng vừa nói vậy, tôi cũng nhớ ra trên tấm bia đá có ba bức tranh. Con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ thì chúng tôi đều đã gặp rồi, con hổ răng kiếm bị tôi bắn trúng một bên mắt, giờ đã bị chột.

Con mãng xà khổng lồ bị chúng tôi dùng quả cỏ Long Diên hạ độc, bây giờ chưa biết sống chết thế nào. Nó vẫn quằn quại dưới nước, xem chừng hình như quả cỏ Long Diên không thể giết được nó, vì nó đã ăn quả này khá lâu rồi, mà vẫn đang cuộn mình. Dù trông nó có vẻ rất đau đớn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nó vẫn quẫy đạp rất thoải mái.

Đương nhiên, bây giờ, nó đã không còn sức uy hiếp gì với chúng tôi nữa.

Tôi chọn nơi này làm điểm nghỉ ngơi, một là để mau chóng khôi phục sức lực, hai là tôi muốn xem quả cỏ Long Diên rốt cuộc có hiệu quả lớn cỡ nào với con mãng xà khổng lồ này.

Lúc Hồ Kiếm nói về cỏ Long Diên, tôi đã nghĩ con mãng xà khổng lồ to lớn nhường này, khả năng cao nó đã ăn lá cỏ Long Diên, nhưng bây giờ, chúng tôi lại dùng quả cỏ Long Diên để hạ độc nó.

Sự thật chứng minh đúng là vậy, quả cỏ Long Diên có tác dụng với nó, nhưng hình như không thể giết được nó. Nếu có thể phát huy tác dụng, chắc cũng chỉ giảm bớt tổn thương cho nó như một loại kháng thể trong cơ thể của sinh vật thôi.
Chương 485: Đã từng thấy

Bây giờ, chúng tôi vừa bình tĩnh lại sau cơn khủng hoảng. Chúng tôi vừa quan sát con mãng xà đang bơi nhanh dưới nước, vừa ăn thịt khô và uống nước ngọt, chẳng mấy chốc đã khôi phục tâm trạng.

Không bao lâu sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục lên đường. Đương nhiên, quần áo của chúng tôi đều đã khô. So sánh với vị trí ở bờ bên kia, để tránh xảy ra sai sót, chúng tôi lại thay đổi hướng.

Đi từ khu rừng tới vùng đồng bằng, rồi lại đến khu rừng giữa đảo, hình như tuyến đường đi của chúng tôi đều là một đường thẳng. Vì vậy, bây giờ, chúng tôi phải cực kỳ chú ý. Nếu thất bại vì chuyện này, tôi nghĩ cả đám sẽ ân hận đến mức đập đầu vào tường mất.

Bây giờ, phía chân trời vẫn còn ánh tà dương nhàn nhạn, chứng tỏ chúng tôi còn khoảng ba mươi phút nữa để vén bức màn bí mật cuối cùng của hòn đảo này. Ban nãy, ai nấy đều đã ăn uống no đủ, nên tinh thần rất phấn chấn, vì thế tốc độ di chuyển của chúng tôi cũng nhanh hơn.

Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, chúng tôi đã có một phát hiện.

Khu rừng cuối cùng không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ. Nhưng ở đây không có gì cả, không động vật, không côn trùng, cũng không có chim chóc, mà chỉ có những cái cây tĩnh lặng.

Lúc chúng tôi sắp từ bỏ, Tiền Lệ Lệ đột nhiên phát hiện ra một thứ. Cô ta đứng cách chúng tôi một khoảng không xa, rồi chợt hét lên: “Mọi người mau tới xem đây là cái gì này?”

Chúng tôi vội vàng chạy tới, chỉ thấy mặt Tiền Lệ Lệ đỏ au, cô ta chỉ vào phía sau một cái cây lớn.

Chúng tôi nhìn theo hướng cô ta chỉ thì thấy phía sau cái cây lớn cỡ ba người ôm mới vừa đó có một cái bệ dùng đá xếp thành. Trên cái bệ đó có một cái bàn thờ hình tròn trang nghiêm, trông không to, thậm chí còn hơi nhỏ.

Giữa bàn thờ có một pho tượng không biết được làm bằng chất liệu gì, nhưng hình dáng của nó rất kỳ quái. Trông thì giống hình người, nhưng thật ra lại là đầu chó mình người, móng vuốt của mèo, chân chim, phía sau còn có một đôi cánh chưa xòe hết ra.

Một tay của pho tượng nắm chặt một cây gậy, tay còn lại thì chỉ lên trời như đang nói gì đó.

Tôi cau mày: “Nếu tôi nhìn không nhầm thì chắc đây chính là ý nghĩa của bức tranh thứ ba trên bia đá đấy”.

Bàn thờ thì phải cần hiến tế, nhưng hiến tế thứ gì đây?

Những người khác cũng đi tới xem xét, tôi quan sát kỹ sự khác biệt từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện có vài manh mối.

Loại đá ở dưới bàn thờ này đều được cắt xén chỉnh tề, sau đó được xếp vuông mức và quy củ với nhau, các góc thì phẳng lỳ. Dù nói đây là kỹ thuật thủ công hiện đại thì cũng có người tin.

Xung quanh chiếc bàn thờ này có hẳn ba cái cây lớn cỡ ba người ôm mới vừa, chúng âm thầm vây lấy cái bàn thờ này.

Triệu Thư Hằng nghi hoặc nói: “Hình như tôi đã nhìn thấy pho tượng này ở đâu rồi ý”.

“Anh từng nhìn thấy rồi ư? Ở đâu thế?”

Tôi vội hỏi.

Triệu Thư Hằng lắc đầu: “Hình như ở trong một cuốn sách nào đó, nhưng tôi quên rồi. Dẫu sao cái thứ không đáng tin thế này thì có mấy ai để ý chứ!”

Tôi cau mày, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Bạch Vi nói: “Pho tượng này có tạo hình rất giống với pho tượng thần nào đó của Kemet cổ đại, nhưng không phải giống hoàn toàn. Còn mấy cái cây lớn với bệ đá bằng phẳng này, chắc không phải do con người cổ đại làm ra đâu. Suy nghĩ của em là những thứ này và cả hòn đảo này nữa đều là do một người của thời cận đại, hay một thế lực nào đó tạo ra”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK