Bạch Vi không nhúc nhích cũng không lên tiếng nhưng Chung Khang Ninh đứng bên cạnh không nhịn được nữa, tiến về phía trước, đứng trước mặt Bạch Vi, anh ta chỉ vào tôi châm chọc, nói: “Phương Dương, loại cặn bã xã hội như cậu đừng bám lấy giám đốc Bạch của bọn tôi suốt ngày nữa, tự nghỉ việc đi! Đúng rồi, chúng tôi lấy được dự án của bên BTT rồi, không phải dựa vào cái tài ăn nói của cậu, sau khi cậu làm hỏng việc, đích thân giám đốc Bạch đã đến BTT để bàn chuyện mới có thể lấy lại được. Ở đây đã không còn chuyện của cậu nữa, tự thức thời rời đi đi.”
Tôi nhìn cái tên Chung Khang Ninh đần độn đầy khó hiểu. Trước đây tôi với anh ta có chút cãi vã nên tôi có thể hiểu việc anh ta có ý kiến với tôi. Nhưng bây giờ, cái chỉ số thông minh của tên này... chưa làm rõ thực hư đã muốn xông tới vả mặt tôi rồi? Đâu ra cái cảm giác hơn người này thế?
Còn cả những người khác của tổ dự án, ai nấy đều nhìn tôi như nhìn tên ngốc vậy, hoặc tỏ ra chán ghét, hoặc mỉm cười châm chọc, rõ là chỉ số thông minh giảm xuống cả rồi.
“Tổ phó Chung, những lời này của anh hơi quá đáng rồi! Tôi nghĩ anh nên xin lỗi Phương Dương!” Bạch Vi đột nhiên lên tiếng, nói ra những lời khiến tôi có chút bất ngờ, chắc là cảm thấy cấp dưới của mình có chút mất mặt.
Chung Khang Ninh ngạc nhiên: “Giám đốc Bạch, tại sao tôi lại phải xin lỗi cậu ta?”
Bạch Vi không chút do dự: “Bởi vì tất cả chúng ta lấy lại được dự án này là nhờ vào sự nỗ lực của Phương Dương. Mấy ngày vừa qua, anh ta đã làm rất nhiều việc mà mọi người không biết, vậy mới có thể thành công xoay chuyển tình thế. Hôm nay, tôi đến BTT chẳng qua chỉ là đến ký hợp đồng theo quy trình mà thôi.”
Lần này, không chỉ mình Chung Khang Ninh kinh ngạc, những người khác trong tổ dự án cũng sững người, tỏ vẻ không thể tin được.
Bạch Vi nói tiếp: “Bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt nên Phương Dương không đồng hành cùng với tổ dự án chúng ta, nhưng từ đầu tới cuối, anh ta là người có công lớn nhất trong dự án lần này. Vậy nên, quản lý Chung, anh nên xin lỗi Phương Dương vì những câu nói ban nãy đi.”
“Chuyện này... Giám đốc Bạch, tôi...” Sắc mặt Chung Khang Ninh tối sầm lại như miếng gan lợn vậy.
Tôi không nhịn được mà hất hàm về phía Chung Khang Ninh: “Tổ phó Chung, nếu như thái độ của anh đủ thành khẩn, có thể tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“Cậu...” Sắc mặt Chung Khang Ninh tái xanh.
Bạch Vi nhíu mày: “Phương Dương, đúng là quản lý Chung không đúng nhưng anh cũng không cần ném đá xuống giếng, cố ý châm chọc anh ấy như vậy.”
Tôi cười: “Xin lỗi, tôi chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo như vậy đấy. Hơn nữa, cô nghĩ tôi cần một lời xin lỗi của anh ta sao? Anh ta còn không đáng cho tôi để vào mắt. Tôi chỉ trêu anh ta cho vui vậy thôi. Giám đốc Bạch, mấy người vừa mới đi ăn mừng về đúng không? Sao mà người có công lớn như tôi lại không được thông báo gì vậy? Giám đốc Bạch quên tôi rồi đúng không, hay là cảm thấy người có công lớn như tôi không xứng đi ăn mừng? Hoặc là giám đốc Bạch không hề coi tôi là thành viên của Phần mềm Trí Văn.”
Nghe thấy một chuỗi những câu chất vấn của tôi, sắc mặt của Bạch Vi vô cùng phức tạp, có phần áy náy, có phần lưỡng lự lại có cả chút lạnh lùng, cao ngạo, mạnh mẽ. Dường như nhất thời cô ta không biết trả lời những vấn đề của tôi như nào.
Tôi đứng dậy, mỉm cười, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài, nói: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi cuộc điện thoại mời của giám đốc Bạch, tôi chưa ăn tối, có phải giám đốc Bạch nên mời tôi ăn một bữa không?”
Bạch Vi hơi lưỡng lự đôi chút. Khi tôi đi đến cửa chính của khách sạn, cô ta nói một tiếng “Được”, sau đó bước giày cao gót đuổi theo sau tôi.
Tôi vốn không hề để ý đến chuyện Bạch Vi không gọi mình đi ăn mừng, cũng không có ý định ngồi cùng bàn với đám người Chung Khang Ninh rồi anh anh em em thân thiết.
Chỉ là tôi chưa ăn tối nên đói thôi.
Hơn nữa, ban nãy, bản thân còn có mấy loại cảm giác nhảm nhí như mất mát, cô đơn trống vắng gì gì đó, nên tôi cần nhanh chóng tìm một người con gái xinh đẹp ăn cơm chung, thi thoảng đấu võ mồm để giải tỏa nỗi lòng.
Bước ra khỏi khách sạn, tôi đang nghĩ xem nên đi đâu ăn thì Bạch Vi tiến tới, mặt không chút biểu cảm, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải ăn cơm cùng anh, đây chhỉ là vì tôi muốn cảm ơn những gì anh đã làm trong dự án lần này, vậy nên mời anh ăn bữa cơm như khao anh vậy thôi.”
Tôi có chút buồn cười, liếc nhìn cô ta: “Được, nếu đã là cô mời vậy cô chọn chỗ đi, tôi muốn mấy món vừa ngon vừa đắt.”
Bạch Vi đang định sải bước về phía trước, dường như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi một lượt, nói: “Anh có cần quay về thay đồ không?”
Tôi cúi đầu nhìn, bởi vì hai ngày vừa rồi không cần tới BTT, nên tôi mặc mấy bộ đồ bình thường lúc trước, vừa nhìn đã biết là mấy loại hàng giá rẻ bán ven đường.
Tôi cười: “Không cần đâu, nếu như giám đốc Bạch cảm thấy cách ăn mặc của tôi không phù hợp với những nhà hàng cao cấp thì đưa tôi đi ăn mấy quán ven đường cũng được.”
Bạch Vi hơi do dự một chút nhưng không nói gì, đi thẳng đến bên đường đón taxi.
Cô ta không đưa tôi đi ăn ở quán ven đường mà đưa tôi đến một nhà hàng món Âu khá cao cấp.
Khi vào đến cửa, nhân viên phục vụ nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân bằng ánh mắt dè dặt, không giấu được sự khác lạ, nhưng không hề ngăn tôi lại, bởi vì Bạch Vi ở bên cạnh tôi cho dù là ăn mặc hay khí chất cũng không giống người bình thường.
Những đồ trang trí xa xỉ ở khắp mọi nơi nhưng nó lại không làm mất đi vẻ tạo nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thoải mái, đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng. Tất cả những điều này khiến tôi có một loại ảo tưởng vô cùng đắc ý thỏa mãn.
Không có chút kiềm chế nào, chỉ có sự ảo tưởng.
Trước khi ngồi tù mấy năm, tôi cũng từng cùng khách hàng hoặc lãnh đạo trong công ty đến những nơi như này. Vậy nên hôm nay mới thích ứng rất tốt với bầu không khí này, nhưng sẽ nhớ đến những hăng say nhiệt tình đã qua, dường như bản thân quay lại những năm tháng trước đó, cùng với khách hàng nói chuyện vui vẻ, sắp xếp kế hoạch.
Tôi yên lặng ngồi xuống, khiêm tốn, lịch sự gọi món với nhân viên phục vụ, thành thạo gấp khăn ăn thành hình tam giác, đặt lên trên đùi.
Khuôn mặt Bạch Vi ngồi đối diện lộ ra phần kinh ngạc, nghi ngờ nhìn tôi thăm dò.
“Giám đốc Bạch, có vấn đề gì không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Bạch Vi lắc đầu, giống như nói chuyện một mình: “Hình như tôi càng ngày càng không nhìn thấu được anh rồi.”
“Ha ha, có bao giờ cô nhìn thấu được tôi?”
“Vừa nãy anh chẳng giống anh chút nào.” Bạch Vi đánh trống lảng, nói.
“Tôi chính là tôi.”
Bạch Vi hơi cúi người, nhìn tôi chằm chằm, nói: “Thật ra anh không phải loại người đó đúng không? Ý tôi là không phải cái bộ dạng lưu manh hằng ngày mà anh hay thể hiện ra ngoài, thật ra anh có một mặt khác chân thực hơn, ừm… Có chí tiến thủ hơn, nghiêm túc hơn, thậm chí thanh lịch hơn. Đúng chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy tò mò chứa cả ánh nhìn thăm dò của cô ta, mỉm cười: “Cô vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.”
Bạch Vi không hề tức giận, cũng không tiếp tục dò hỏi mà nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, tiếp tục dùng ánh mắt tỏ mò và thăm dò nhìn tôi.
“Đến lúc lên giường, cô sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của tôi.”
Dứt lời, tôi lịch sự nói một câu cảm ơn với người phục vụ bưng đĩa bít tết lên, sau đó cầm dao và dĩa tự mình ăn.
Bạch Vi vẫn không tức giận, cũng không quấy rối tôi ăn cơm.
Tôi đang yên lặng ăn, điện thoại của cô ta đột nhiên đổ chuông, cô ta cầm lên, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và vui mừng, sau đó nhấc máy: “A lô, Chính Văn!”
Ngay vài giây sau, giọng điệu của cô ta bỗng trở nên kinh ngạc: “Anh tới Chiêng May rồi hả, vậy giờ anh đang ở đâu? Em đang dùng bữa, anh vẫn chưa ăn gì sao...”
Chương 27: Thanh mai trúc mã
Nói đến đây, cô ta do dự liếc mắt nhìn tôi.
Tôi biết cô ta muốn hỏi cái gì, nên thản nhiên đáp: "Cô cứ thoải mái."
Cô ta nói với điện thoại: "Vậy bây giờ anh tới đây đi, em sẽ gửi địa chỉ phòng ăn cho anh."
Sau khi cúp điện thoại, cô ta lại bấm điện thoại một hồi.
Sau đó cô ta ngẩng đầu, có phần áy náy nói với tôi: "Phương Dương, xin lỗi, tôi có người bạn vừa tới Xiêng La, tí nữa muốn tới đây ăn cơm, hi vọng anh không ngại."
"Bạn trai hả?" Tôi nghe được giọng đàn ông phát ra trong điện thoại, không nhịn được tò mò hỏi một câu.
"Không phải, là một người bạn chơi thân từ nhỏ."
"Vậy là thanh mai trúc mã rồi. Gọi anh ta đến đi, tôi ăn no sẽ rời khỏi không quấy rầy hai người."
Nói xong, tôi cúi đầu ăn tiếp.
Lúc ăn gần xong, Bạch Vi bỗng đứng dậy, khẽ vẫy tay về phía cửa.
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest, vóc dáng cao to khuôn mặt tuấn tú đi tới.
"Chính Văn, lâu lắm không gặp." Bạch Vi vui vẻ duỗi tay về phía hắn ta.
"Tiểu Vi, lâu không gặp, càng ngày em càng xinh đẹp hơn đấy." Người đàn ông trẻ tuổi cầm tay cô ta, dịu dàng nói với chất giọng rất từ tính.
"Cảm ơn anh." Bạch Vi vui vẻ cười, thế rồi quay về phía tôi, nói: "Giới thiệu một chút, đây là trợ lý của em, Phương Dương. Người này là bạn tốt của tôi, phó tổng giám đốc phòng kinh doanh tài chính của tổng công ty tập đoàn, Cung Chính Văn.
Tôi khá ngạc nhiên. Tôi biết tổng công ty tập đoàn, chính là tập đoàn Dụ Phong, thuộc top 100 xí nghiệp đứng đầu trong nước, chủ yếu kinh doanh thiết bị điện gia dụng. Phần mềm Trí Văn cũng chỉ là cái công ty con được tập đoàn Dụ Phong thành lập vào cuối thập niên 90 để đặt chân vào ngành công nghiệp máy tính mà thôi.
Tôi ngạc nhiên bởi trông Cung Chính Văn xêm xêm tuổi tôi, mà đã làm phó tổng giám đốc một phòng ban chuyên nghiệp của tập đoàn Dụ Phong rồi.
Nhưng nghĩ đến những lời Bạch Vi nói trước đó, tôi nhanh chóng trở lại bình thường. Hình như Bạch Vi là thiên kim tiểu thư của ông chủ tập đoàn hay người đồng sáng lập tập đoàn. Cung Chính Văn là bạn từ thời thơ ấu của cô ta, nói cách khác Cung Chính Văn cũng là con cái nhà giàu, chắc chắn bố hắn ta cũng giữ chức vị rất cao trong tập đoàn Dụ Phong.
Khác với vẻ ngạc nhiên của tôi, Cung Chính Văn thì lộ ra vẻ lão luyện thong dong, thậm chí còn đánh giá tôi với ánh mắt tỉ mỉ.
Nói thật, tôi rất không thích loại ánh mắt này.
"Thì ra là anh chính là Phương Dương." Cung Chính Văn bỗng lên tiếng, giọng điệu rất bình thản, không nghe ra được cảm xúc đặc biệt gì, nhưng cũng không có ý muốn bắt tay với tôi.
Tôi biết giới kinh doanh và giới quan chức có một điều kiêng kỵ. Người có địa vị thấp không thể chủ động bắt tay với người có địa vị cao, vì thế tôi đứng lên thản nhiên gật đầu: "Chào phó tổng giám đốc Cung."
"Ừ." Cung Chính Văn cũng khẽ gật đầu, lại dùng giọng điệu khoan dung tựa như người lãnh đạo, nói:
"Tôi nghe nói anh từng ngồi tù, còn có quan hệ với côn đồ ở Chiêng May, nhưng giám đốc Bạch vẫn giữ anh bên người, chắc hẳn là coi trọng năng lực của anh. Tôi tin tưởng ánh mắt của cô ấy, thế nên anh phải làm việc cho tốt vào, ngừng dính dáng đến những kẻ trước đây, nếu không cho dù giám đốc Bạch coi trọng tài năng của anh, lãnh đạo công ty cũng không thể giữ anh lại."
Tôi không lên tiếng, chỉ cau mày bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cung Chính Văn có vẻ lười phản ứng với tôi, rất phong độ lịch thiệp giúp Bạch Vi kéo cái ghế ra, đợi cô ta ngồi xuống, hắn ta mới ngồi ở bên cạnh Bạch Vi, khẽ giọng nói chuyện với cô ta về những điều được trải nghiệm khi vừa tới Chiêng May.
Tôi rất khó chịu, hắn ta chỉ là người của tập đoàn Dụ Phong, mà Phần mềm Trí Văn thì là một công ty vận hành độc lập, hắn ta lấy quyền gì để quản tôi? Còn bày ra cái dáng vẻ người lãnh đạo nữa chứ.
Chẳng lẽ, vừa nãy hắn ta ra oai phủ đầu tôi?
Xem ra là thế rồi, Cung Chính Văn biết quá khứ của tôi, hơn nữa còn biết tôi có quan hệ với Bansha, chắc chắn là vẫn luôn để ý đến Bạch Vi, thậm chí còn rất chú ý đến người đàn ông xuất hiện bên cạnh Bạch Vi.
Mục đích rất đơn giản, hắn ta muốn tán tỉnh Bạch Vi.
Mà ngay từ ngày đầu tiên tôi vào công ty, đã có xung đột với Bạch Vi, nói ra những lời như đáng lẽ cô ta nên mở hai chân ra cho người ta làm này làm kia, hơn nữa còn bị một chuyên viên nhân sự nghe được. Sau khi tới Chiêng May, cách nói chuyện và chung đụng của tôi với Bạch Vi lại càng rất không được bình thường, tất nhiên sẽ khiến cho Cung Chính Văn chú ý.
Hắn ta sẽ cảm thấy tôi có thể là mối uy hiếp, sẽ hỏi thăm lai lịch của tôi, có lẽ sau khi biết tôi chỉ là một tên bụi đời chẳng đáng để tâm, hắn ta mới bày ra dáng vẻ khoan dung này, cho tôi đòn ra oai phủ đầu tựa như đang cảnh cáo, khiến tôi biết khó mà lui.
Chắc hẳn là như vậy.
Nhưng, ông đây hoàn toàn không có ý định tán tỉnh Bạch Vi, liên quan đếch gì đến ông đây.
Tôi cực kỳ khó chịu, nhưng không muốn nhiều lời với hắn ta, chỉ lầm lũi tiếp tục ngồi xuống ăn, coi như gặp phải một tên thần kinh đi.
Một lúc sau, khi tôi sắp ăn no uống đủ, Bạch Vi đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Bạch Vi mới vừa đi, Cung Chính Văn đã quay đầu lại, nhìn tôi với cái ánh mắt gần như là miệt thị.
"Phó tổng giám đốc Cung, có chuyện gì hả?" Tôi nhận ra được ánh mắt của hắn ta, bèn ngẩng đầu thản nhiên hỏi.
Cung Chính Văn cong khóe miệng, ra vẻ bảnh bao nói: "Cho anh năm mươi vạn, nhân dân tệ, anh hãy lập tức từ chức, cũng bảo đảm rằng sau này không đến gần Tiểu Vi nữa."
"Ôi." Tôi kinh ngạc bật cười, không ngờ hắn ta thẳng thắn đến vậy.
"Không đủ hả?" Cung Chính Văn chợt cau mày.
Tôi không đáp mà hỏi ngược lại: "Phóng tổng giám đốc Cung, tại sao anh muốn tôi rời khỏi giám đốc Bạch?"
Cung Chính Văn khẽ hừ một tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết, ba năm trước anh ngồi tù vì Tiểu Vi, bạn gái cũng bỏ theo người khác. Sau khi ra tù anh cố ý đến gần Tiểu Vi, mục đích chỉ đơn giản là muốn cô ấy trả nợ. Thật ra chuyện này cũng không quá đáng, nhưng anh quá tham lam. Anh không chỉ muốn tiền của cô ấy, mà còn muốn cả bản thân cô ấy. Hơn nữa anh biết cô ấy này rất khó theo đuổi, gần như dầu muối không ăn, thế nên cố ý tạo mâu thuẫn với cô ấy, bày ra cái kịch bản ghét trước yêu sau, tôi nói đúng chứ?"
Tôi ngây ra như phỗng, mạch não của Cung Chính Văn, khả năng liên tưởng và phân tích của hắn ta cũng trâu bò quá đi mất.
Chuyện giữa tôi và Bạch Vi vào ba năm trước thật ra cũng chẳng phải bí mật gì lớn, chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết được chuyện này, hoặc tìm đến Lôi Vân Bảo là sẽ biết.
Chắc chắn Cung Chính Văn đã cẩn thận điều tra trước rồi, nhưng chỉ với những điều đó mà hắn ta có thể suy diễn ra được nhiều điều, cũng dựa vào xung đột giữa tôi và Bạch Vi, phân tích ra mục đích tôi tới gần Bạch Vi.
Khả năng phân tích của hắn ta thật đáng nể, quả không hổ là phó tổng giám đốc của phòng kinh doanh tài chính tập đoàn Dụ Phong.
Chẳng qua nói đi vẫn phải nói lại, nếu như tôi dựa theo phương hướng mà Cung Chính Văn phân tích, tiếp cận Bạch Vi rồi bày ra cái kịch bản vừa ghét vừa yêu, có lẽ sẽ thật sự cua được Bạch Vi.
Bởi vì loại phụ nữ dầu muối không ăn như Bạch Vi rất ham tìm tòi, cũng chính là tính cách rất tò mò. Cô ta vừa mới biểu hiện ra sự tò mò nhất định đối với tôi, còn hỏi có phải là tôi còn có mặt tích cực và tử tế khác không.
Yếu tố khiến phụ nữ dễ động lòng với đàn ông động nhất chính là sự tò mò.
Luôn nghĩ về anh ta, muốn tìm hiểu anh ta. Lúc đi nghiên cứu thế giới nội tâm của đàn ông, phụ nữ rất dễ rơi vào lưới tình với người đàn ông đó.
Tựa như người đàn ông muốn vạch quần áo của người phụ nữ xinh đẹp ra, thấy rõ cơ thể người phụ nữ, tìm hiểu cấu tạo bên trong, thậm chí là nhiệt độ và độ ẩm...
Ừm... Nói vậy thì, tôi có nên tán tỉnh Bạch Vi không đây?
Chương 28: Tình địch
Thấy tôi đần người, Cung Chính Văn cho rằng mình đã đoán đúng, cho rằng đã nhìn thấu được tôi, khinh thường cười và nói: “Anh rất thông minh, phương pháp cũng rất hay, nhưng anh khó tránh có chút suy nghĩ quá viển vông, Tiểu Vi sẽ không thích anh đâu, nhà họ Bạch cũng không thể để cô ấy bên một kẻ nghèo kiết xác lại từng vào tù ra tội, cho nên cầm lấy tiền cút nhanh còn kịp.
Nghe Cung Chính Văn nói, tôi mới hoàn hồn, cười và lắc lắc đầu với hắn.
“Không đủ sao?”
“Không đủ.”
“Một triệu.”
Tôi không nói gì, chỉ âm thầm cảm thán thế giới của người giàu thật là điên rồ, chỉ để tống cổ một tình địch tiềm tàng, mở miệng ra là một triệu.
Hơn nữa con mẹ nó tôi căn bản không phải là tình địch của hắn.
Nếu biết trước như thế này, đáng lẽ vừa rồi tôi nên đã tỏ ra thân mật với Bạch Vi hơn, nên cố tình quan tâm Bạch Vi trước mặt Cung Chính Văn, gắp cho cô ta vài món ăn này nọ, cho dù đồ ăn Tây không có đũa, thì dùng dĩa xiên qua cũng được.
Nếu là như thế, Cung Chính Văn mở miệng sẽ không phải là một triệu, mà là hai triệu ba triệu, tôi mặc cả thêm nữa, cuối cùng có được mấy triệu nhân dân tệ đi tiêu dao tự tại.
Nói cho cùng, lúc đầu Bạch Vi từng nói đưa cho tôi năm triệu, tiếc là tôi không cần, bây giờ có chút hối hận.
“Ha ha.” Thấy tôi không nói gì, Cung Chính Văn khinh thường cười và nói: “Loại người như anh ấy, tôi gặp nhiều rồi, đưa tiền không chắc có thể tống cổ được, nhưng đưa đủ tiền thì nhất định có thể, tôi để lại số điện thoại cho anh, sau khi từ chức, anh hãy viết một tờ giấy cam đoan, nói rõ nguyên nhân anh ngồi tù ba năm trước không liên quan gì đến Tiểu Vi, đừng tìm Tiểu Vi để đòi bồi thường những tổn thất do ngồi tù nữa, đồng thời cam đoan không tiếp cận cô ấy nữa, sau khi viết xong đưa cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ chuyển cho anh một triệu ngay tại trận, hoặc là trực tiếp đưa tiền mặt cho anh."
Tôi lắc đầu không suy nghĩ: “Giám đốc Cung, anh có biết hồi đó cô ta muốn đưa cho tôi bao nhiêu không?”
“Năm triệu.” Tôi xòe bàn tay, “Cô ta muốn đưa cho tôi năm triệu, kêu tôi đi, nhưng tôi không cần, nếu anh cũng có thể đưa cho tôi năm triệu, chút nữa tôi sẽ đi từ chức với cô ta liền.”
“Năm triệu?” Cung Chính Văn sững người, sau đó cười gằn và nói: “Ha ha, anh nghèo phát điên rồi à? Cũng không thử soi gương xem, xem mình có đáng giá năm triệu hay không.”
Tôi nhún nhún vai và nói: “Tùy anh thôi.”
Nụ cười của Cung Chính Văn dần dần cứng ngắc và nói: “Đừng có mà không biết điều, hai triệu, cầm tiền rồi cút ngay cho tôi.”
“Ha ha.”
Tôi cười hai tiếng, sau đó cúi đầu xiên một miếng nhỏ gan ngỗng béo ngậy cho vào miệng, từ từ thưởng thức món ăn được mệnh danh là một trong ba món ăn ngon nhất thế giới này.
Cho dù là lúc công việc suôn sẻ vào ba năm trước, tôi cũng rất ít khi được ăn loại gan ngỗng béo với giá mấy trăm nhân dân tệ một phần nhỏ này, vì không nỡ ăn, lần này dù sao cũng là Bạch Vi trả tiền, nên tôi mới ăn thoải mái.
Cung Chính Văn cau mày, nói: “Phương Dương, tôi cần phải nhắc nhở anh một chút, làm người phải biết thoả mãn, nếu không một chinh sứt cũng không nhận được đâu, cũng đừng hòng động tới Tiểu Vi, thậm chí là…… anh sẽ chuốc lấy rắc rối, rắc rối lớn đấy, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Không cần suy nghĩ đâu.”
“Tốt, vậy anh đợi mà xem!” Trong mắt Cung Chính Văn xẹt qua tia tàn nhẫn.
Tôi nhìn dáng điệu này của hắn có chút quen mắt, nhịn không được cười lên và nói: “Giám đốc Cung, anh có quen Tào Văn Hoài của Maddie Kerr không? Gã mấy ngày trước cũng đã nói với tôi những lời như vậy, nhưng bây giờ..... Anh có thể đi tìm gã hỏi thử xem gã cảm thấy thế nào.”
“Hừ.” Khi Cung Chính Văn đang định nói, Bạch Vi quay trở lại trên đôi giày cao gót.
Thay đổi sắc mặt giống hệt như đóng phim, Cung Chính Văn thay đổi sang phong thái điềm đạm thản nhiên như thường.
Xem ra mặt hàng này không những có năng lực phân tích giỏi vãi, mà kỹ năng diễn xuất cũng không tồi.
Tôi vừa lúc ăn no, cầm khăn ăn lau miệng, đúng dậy nói với Bạch Vi: “Giám đốc Bạch, không làm phiền cô và giám đốc Cung nữa, chút nữa về khách sạn, cô có thể nói với tôi một tiếng được không, tôi có chuyện muốn nói với cô, là chuyện công việc.”
“Được.” Bạch Vi gật đầu, không có ý định giữ tôi ở lại.
Tôi cười với Cung Chính Văn và nói: “Giám đốc Cung, chơi vui vẻ nhé.”
“Anh cũng thế, mấy hôm nay bận việc của dự án chắc mệt lắm, về nghỉ ngơi sớm đi.” Cung Chính Văn cũng cười tít mắt trả lời.
Tôi cố ý cười, đối mặt với hắn vài giây, sau đó mới quay lưng rời đi.
Bước ra khỏi nhà hàng, tìm một nơi không có người, rút ra điếu thuốc châm lửa, qua cơn thèm thuốc, tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Dựa vào thái độ kiêu căng và ánh mắt coi thường đó của Cung Chính Văn, hai triệu của hắn, tôi đương nhiên sẽ không cầm, cũng sẽ không đòi năm triệu từ Bạch Vi, tôi chỉ muốn tiêu tiền mà mình kiếm được thôi.
Không phải lập dị, cũng không phải cao thượng chó má gì cả, chỉ là một loại thái độ sống mà thôi.
Tôi quyết định rồi, ở lại bên cạnh Bạch Vi, chỉ là để cố gắng làm việc kiếm tiền.
Chỉ riêng đơn hàng BTT, có lẽ có thể nhận được khoản trích phần trăm mấy chục nghìn nhân dân tệ.
Ngoài làm việc kiếm tiền, tôi phát hiện khi mình và Bạch Vi ở cạnh nhau, sẽ tạm thời quên đi Lâm Lạc Thủy, cô ta dường như là một đối tượng chuyển hướng sự chú ý rất tuyệt vời.
Còn có thể hành hạ cô ta.
Cô ta liệu có muốn đuổi tôi đi không, tùy cô ta, dù sao tôi cũng không đi.
Còn về tán tỉnh cô ta...... Loại đàn bà lạnh lùng này, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng chưa hẳn là tốt, tôi còn lo khi cô ta nằm trên giường sẽ giống như miếng thịt lợn, không biểu cảm, không la hét, không vui thú, còn không chuyên nghiệp bằng những người đàn bà ở khu đèn đỏ.
Huống hồ, tôi dường như không có cảm giác với cô ta.
Ở đây là chỉ phương diện tình cảm, không phải trên giường.
Nhưng, tối nay vẫn có thể thử xem, bởi vì cô ta đã thua cược, thua bản thân mình cho tôi.
Hút hết điếu thuốc, tôi bắt xe về khách sạn, tắm xong mặc đồ ngủ nằm trên giường xem tivi.
Ngày mai là lễ hội té nước rồi, tập đoạn BTT nghỉ ba ngày, mấy người Bạch Vi ngoài việc nghiên cứu chi tiết hợp đồng, chắc chắn sẽ đi dạo phố, tôi thì càng không có việc gì làm, mấy ngày nay coi như đến để du lịch thôi.
Nghĩ đến đây, tôi mới hiểu tại sao Cung Chính Văn đột nhiên lại chạy đến Chiêng May, có lẽ là muốn dẫn Bạch Vi đi dạo phố, để cô ta ướt cả người.
Chà, thằng cha này thật là nham hiểm.
Tôi nằm xem tivi một lúc lâu, khi tôi hơi buồn ngủ thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Tôi mang dép lê bước ra mở cửa, Bạch Vi mặt không cảm xúc đúng ở trước cửa, hỏi một câu: “Anh có chuyện gì cần nói?”
“Vào rồi nói.”
Bạch Vi không nhúc nhích: “Có chuyện gì nói ở đây luôn đi.”
Tôi cười và nói: “Định quỵt nợ à?”
“Quỵt nợ gì?”
“Chính miệng cô hứa, sau khi giành được dự án BTT, ngủ với tôi một đêm.”
Sắc mặt Bạch Vi trở nên cứng ngắc, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ không che giấu được.
“Anh đừng có mơ, tôi sẽ không ngủ với anh......đâu.” Cô ta kiên quyết nói.
“Ô, quỵt nợ thật à?”
Tôi bước ra khỏi phòng, muốn cầm lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô ta.
Cô ta nhanh chóng lùi lại hai bước, vẻ mặt tức giận nói: “Phương Dương, tôi cảnh cáo anh không được động vào tôi nữa, cho dù một chút, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh ngay lập tức.”
“Giám đốc Bạch, làm người phải giữ chữ tín, cô như thế này......”
“Những điều kiện khác đều có thể đáp ứng anh, duy nhất cái này không được, tôi tuyệt đối không cùng anh!”
“Cô không sợ tôi nói ra chuyện của ba năm trước, và chuyện Lôi Vân Bảo bỏ thuốc mê cô cách đây một thời gian sao?”
Bạch Vi cắn chặt răng nói: “Tùy anh, cho dù thân bại danh liệt, tôi cũng tuyệt đối không để anh đạt được.”
“Ha ha, có khí phách, nhưng tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu, thế nào tôi cũng phải ngủ với cô, cược thua thì phải chịu đạo lý hiển nhiên.
Chương 29: Rung động
“Anh cứ việc thử xem.”
Bạch Vi lạnh lùng nói xong, xoay người đi về phía phòng mình.
Tôi vội vàng hỏi thêm: “Đợi đã, hỏi về trích phần trăm, dự án BTT này, tôi được khoảng bao nhiêu?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ, phải đợi ký được hợp đồng chính thức, sau khi tính toán chi phí tổng thể rồi mới biết, sau đó phân phát cho nhóm dự án và bộ phận mở rộng phát triển theo tỷ lệ, bao gồm cả nhân viên bảo vệ hậu kỳ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho anh tỷ lệ hoa honogf cao nhất, bởi vì anh là người có công nhất, ước tính sơ bộ khoảng hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ.”
“Vậy có thể ứng trước một ít không.”
Bạch Vi dừng bước, xoay người nói: “Anh cần tiền gấp à?”
“Còn phải hỏi thừa à?”
“Cần bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho anh? Một triệu? Hay là...... Năm triệu mà trước đây tôi nói? Sau đó chúng ta hết nợ, vụ cá cược đó cũng nhất thiết phải hủy bỏ.”
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật, con mẹ nó đây là người giàu có hay là kẻ tiêu tiền như rác? Còn trâu bò hơn cả Cung Chính Văn, lại nhắc năm triệu với tôi nữa.
Nói thật, nói không dao động là giả, cả đời này có thể tôi kiếm không được đến năm triệu.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở dao động mà thôi.
“Giám đốc Bạch, tôi nói rồi, không cần đồng tiền dơ bẩn của cô, vụ cá cược đó cô cũng không quỵt được, tôi chỉ cần ứng trước mười nghìn khoản trích phần trăm mà thôi, tốt nhất là tiền mặt nhân dân tệ.”
Bạch Vi mặt không cảm xúc đăm đăm nhìn tôi một lúc, rồi gật đầu và nói: “Được, ngày mai tôi đi ngân hàng đổi tiền mặt cho anh.”
Nói xong, cô ta mở cửa phòng mình bước vào.
Tôi về phòng mình, tiếp tục nằm trên giường xem tivi.
Lý do ứng trước khoản trích phần trăm, là muốn trả cho Lâm Lạc Thủy, trước đây cô ấy đã chuyển cho tôi năm mươi nghìn nhân dân tệ, tôi đã rút ra mấy ngàn mới có tiền đến Xiêng La, bây giờ đã tiêu một ít rồi.
Sáng ngày thứ hai, tôi bị đánh thức bởi tiếng reo hò trên đường phố.
Bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, tôi nhìn thấy những chiếc xe hoa diễu hành trên đường phố, cầm súng nước vừa phun vào nhau vừa phun vào trong biển người.
Lễ hội té nước, người Xiêng La thậm chí cả khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đều sắp phát điên rồi.
Tôi thức dậy tắm rửa, thay chiếc quần đi biển và chiếc áo phông đã chuẩn bị từ trước, cất điện thoại và ví tiền vào túi chống nước, rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Bạch Vi cũng vừa mới ra ngoài, một Bạch Vi không giống mọi khi lắm.
Không giống là bởi vì cô ta không mặc váy, mà là một chiếc quần đùi jean, một chiếc áo phông trắng, một đôi dép tông thêu hoa, rồi cột tóc lại thành đuôi ngựa tung bay phía sau đầu, ừm...... hình như không còn sự lạnh lùng cứng nhắc trước đây nữa, trở thành một cô gái tươi trẻ và tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là cặp đùi kia, trắng nõn mịn màng, đôi chân thon dài đầy quyến rũ, hình như có chút quá tươi trẻ, trở nên diêm dúa loè loẹt.
Tôi nhịn không được nhìn thêm vài lần, dường như khó mà dời tầm mắt.
“Phương Dương, chú ý hành động của mình, đừng quá đáng quá.”
Cô ta lạnh lùng nói, hơi thở lạnh lùng cao ngạo đó quay trở lại, khiến cho phong cách ăn mặc này của cô ra trở nên không ăn khớp.
Tôi có chút mất hứng, không biết làm sao đành lắc lắc đầu, bước qua cô ta đi đến thang máy.
Khi đi vào thang máy, cô ta đi dép tông bước đi cao ngạo, tooi dáng đi dở ông dở thằng bước vào theo, tôi nhấn lầu 2 để đến nhà ăn của khách sạn, cô ta không nhúc nhích, hình như cũng muốn đi ăn sáng.
Bên trong chỉ có hai chúng tôi, không ai nói chuyện.
Không bao lâu, dường như chịu không nổi bầu không khí đè nén trong không gian chật hẹp cô ta nói: “Tôi đã hỏi rồi, mấy hôm nay ngân hàng có làm việc, chút nữa tôi sẽ đi lấy tiền cho anh.”
Tôi trả lời: “Chỉ sợ là cô không đến ngân hàng được, nếu không được thì đợi qua lễ hội té nước cũng không sao.”
“Ừ.”
Cô ta đáp lại một tiếng, sau đó không có sau đó nữa.
Khi đến nhà ăn tầng hai, chúng tôi tách ra, mỗi người lấy một đĩa và chọn đồ ăn sáng.
Không lâu sau, một người quen bước vào ở lối vào của nhà ăn, Cung Chính Văn mặc quần âu vừa người, đi giày thể thao, nhưng mà vẫn đẹp trai ngời ngời.
Không thể không công nhận, cha mẹ hắn ta ngoài có tiền ra, vẻ ngoài chắc chắn cũng không tệ, gen của rất nhiều người giàu có càng ngày càng tốt, con cái đời sau sinh ra càng ngày càng đẹp là vì lý do này, có tiền, cho nên có thể cưới được đàn bà đẹp.
Cung Chính Văn một mình đến Chiêng May, chắc chắn là muốn ở cùng khách sạn với Bạch Vi, nhưng có lẽ không phải ở chung một phòng, Bạch Vi không dễ dãi như vậy.
Họ dường như đã hẹn cùng nhau ăn sáng, sau khi bước vào nhà ăn, Cung Chính Văn nhanh chóng tìm thấy Bạch Vi, sau khi cầm đĩa lấy thức ăn, hai người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nhỏ nhẹ trò chuyện.
Tôi ăn nhanh, rời khách sạn sớm hơn bọn họ một bước, trên phố ngoài trừ xe hoa và xe nước, không có taxi, chỉ có biển người mênh mông.
Khi tôi đang chuẩn bị bước vào đám đông, có mấy khẩu súng nước trong đám đông đột nhiên chĩa vào tôi, bọn họ cười toe toét phun những cột nước vào tôi, chưa đầy một phút, tôi ướt như chuột lột.
May mà tôi có chuẩn bị từ trước, đã kịp thời bịt mắt, sau đó chạy đến một sạp bán súng nước bên đường.
Tôi nhanh chóng hòa vào đám đông, hòa vào không khí lễ hội, nhìn thấy ai không vừa mắt thì bắn nước, ai vừa mắt cũng bắn nước.
Khi đám đông đến gần thành hào, bọn họ bắt đầu trở nên điên cuồng, bởi vì ở đây có thể bổ sung nước bất cứ lúc nào.
Khi đang chơi hăng, đám đông cách đó không xa đột nhiên ồ lên ầm ầm, tiếp theo tôi nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc lao ra khỏi đám đông, vừa hét lên tránh những cột nước bắn ra từ khắp nơi, vừa chạy về phía tôi.
Đôi chân dài, áo phông trắng ướt ngấm nước, tóc đuôi ngựa ướt nhẹp nhưng vẫn tung bay, đó không phải là Bạch Vi sao?
Người phụ nữa này sao chạy lại đây một mình?
Chả nhẽ cô ta không biết phụ nữ đẹp đều là đối tượng bị bao vây tấn công sao?
Huống hồ cô ta diện áo phông trắng tôn lên đôi chân dài miên man, thật sự là đáng đời.
Tôi chạy lên, dơ súng nước, chĩa vào ngực cô ta.
Bạch Vi không phát hiện ra tôi, vẫn lao thẳng về phía tôi.
Tôi đúng lúc bóp cò, súng nước bắn ra một cột nước, chính xác bắn trúng vào vị trí cao ngất trên bộ ngực cô ta.
“A!” Cô ta ôm ngực hét lên, đồng thời ngước đầu, thấy tôi đang đứng trước mặt.
“Phương Dương, anh……”
Cô ta dường như rất tức giận, rất ấm ức, nghiến răng xị mặt không nói nên lời.
Đây là Bạch Vi mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Những người đàn ông vốn đuổi theo cô ta xông tới, quây thành một vòng, vừa không ngừng phun vào người cô ta đang đứng ngay chính giữa, vừa vui cười giỡn cợt.
Bạch Vi dường như đã quên chạy trốn, và dường như cô ấy cũng không muốn trốn nữa, bởi vì tủi thân.
Rât nhanh, hốc mắt cô ta ửng đỏ, sau đó ngồi xổm trên mặt đất lấy tay che mặt.
Đây cũng là Bạch Vi mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Từng cột nước vẫn tiếp tục không thương tiếc phun vào người và đầu cô ta kèm theo tiếng cười vang
Tôi đăm đăm nhìn.
Đột nhiên, tôi không nhịn được vứt súng nước trong tay xuống, xông qua bịt tai cô ta lại, quát cô ta: “Con mẹ cô ngốc à? Bịt tai lại, tai, lỡ phun điếc tai thì phải làm sao?”
Cô ta ngước đầu, mếu máo cắn môi nhìn tôi, hình như đang khóc.
Có lẽ là vì bị dọa chết khiếp rồi.
“Con mẹ cô ngốc thế không biết”
Tôi hung hăng chửi một câu, cởi áo phông của mình ra và trùm qua loa lên hai tai của cô ta, sau đó ôm vai cô ta, đỡ cô ta đứng dậy.
“Ai thử phun nữa xem?” Tôi nắm chặt nắm đấm, hét xung quanh một tiếng bằng tiếng Xiêng La.
Dường như là đã nhìn thấy những vết sẹo rõ ràng trên cơ thể tôi.
Tôi ôm Bạch Vi, bước ra khỏi đám đông đang phân tán, mặc kệ những cột nước bắn ra từ những người ở dọc đường, một mạch bước đi theo hướng của khách sạn.
Trên đường đi, chúng tôi không nói chuyện, cứ kề sát cơ thể cô ta, cảm nhận làn da ướt át của cô ta, nhưng không hiểu sao tôi lại không có một chút ý nghĩ xấu xa nào.
Chương 30: Giở trò lưu manh
Rất nhanh, điện thoại Bạch Vi đã đổ chuông, cô ta không nghe máy, chuông cứ reo mãi, cô ta vẫn không chịu nghe.
Tôi có chút lo lắng, lo lắng điện thoại của cô ta không mở chế độ rung, lo lắng bởi vì lỗ tai có vấn đề nên cô ta mới không nghe được tiếng chuông.
Đồng thời, tôi còn thoáng thấy ảo não, tại sao mình phải giúp cô ta?
Cô ta bị một đám đàn ông bao vây thì liên quan gì đến tôi, lỗ tai cô ta có điếc không cũng liên quan gì đến tôi?
Tự nhắc mình không nên lo lắng vì cô ta, nhưng tôi vẫn không thể ném cô ta ra khỏi đầu, có lẽ là bởi lòng đồng tình chết tiệt tràn lan.
Khi trở lại khách sạn, bước vào đại sảnh, tôi mới kéo chiếc áo phủ trên đầu cô ta xuống, hỏi: "Nghe thấy tôi nói gì không?"
Cô ta lau đi vệt nước trên mặt, mắt đỏ, gật đầu.
Tôi vỗ tay một cái thật vang bên tai trái cô ta, cô ta gật đầu, lại vỗ tay bên phải, lần này âm thanh nhỏ hơn, cô ta không gật đầu.
"Tai bên phải có thấy đau không, có bị ù không?"
"Có." Cô ta gật đầu.
"Đệch." Tôi không nhịn được mắng một tiếng.
"Mau lên phòng, lấy nước trong lỗ tai ra. Nếu vẫn có vấn đề, thì lập tức thay quần áo đi bệnh viện."
Vừa nói, tôi vừa dắt cô ta đi về phía thang máy.
Lúc này, cô ta mới cầm điện thoại di động lên nghe cuộc gọi đến vẫn liên tục đổ chuông kia. Cô ta đặt điện thoại bên tai trái.
Tôi liếc mắt nhìn, thấy người gọi là Cung Chính Văn.
"Chính Văn, em xin lỗi, vừa nãy ở trên đường em không nghe thấy chuông điện thoại… Vâng, em không sao, anh yên tâm... Em mới vừa trở lại khách sạn, nói chuyện sau nhé, tóc em vẫn còn ướt, em sợ điện thoại di động dính nước, tí nữa em sẽ gọi lại cho anh."
Nói xong, Bạch Vi cúp điện thoại, theo tôi bước vào thang máy, sau đó quay mặt về phía cửa thang máy, không nói một lời.
Hình như cô ta vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự sợ hãi, có vẻ còn lo lắng về lỗ tai của mình, thế nên mới không cản tôi vào phòng của cô ta.
Trở lại phòng, cô ta vẫn có vẻ rất khẩn trương, cả người cứng đờ.
"Thả lỏng cơ thể đi, sau đó lắc thật mạnh." Tôi vừa nói vừa đè đầu của cô ta sang bên phải.
Cô ta cứ nghiêng đầu lắc lên lắc xuống như thế, trông như một con thỏ rất tức cười.
Nhưng bộ ngực cô ta thở dồn dập, chiếc áo phông ướt nhẹp dính chặt vào cơ thể cực kỳ kích thích đôi mắt của tôi, khiến trái tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu, hormone cũng tăng cao kịch liệt.
Qua được một lúc thì cô ta ngừng lắc, lấy tay móc lỗ tai, nói: "Hình như ổn rồi."
Tôi vỗ tay nhè nhẹ ở phía bên tai phải của cô ta, cô ta gật đầu.
"Còn đau không? Hết ù tai rồi chứ?"
"Không đau nữa, nhưng vẫn hơi ù."
"Có tăm bông chứ?"
"Có."
Cô ta chạy đến đầu giường, lấy ra mấy cây tăm bông từ một cái túi trang điểm, đưa cho tôi.
Tôi cầm tăm bông, đầu tiên đẩy tai cô ta ra, xoa bóp vài cái, sau đó mở đèn flash trên điện thoại, chiếu vào tai cô ta nhìn kỹ, rồi cẩn thận chọt tăm bông vào trong.
Cô ta đứng im, giống như một con thỏ con cực kỳ ngoan ngoãn.
Khoảng cách gần sát, tôi thấy được lông mi cô ta rung lên, nghe được tiếng thở của cô ta, thậm chí còn nghe được nhịp tim càng lúc càng nhanh của cô ta.
Đồng thời, trái tim tôi cũng đang tăng tốc, dù cơ thể đã ướt nhẹp nhưng vẫn nóng ran.
Một lúc sau tôi đã lau sạch nước trong tai cô ta, hỏi: "Bây giờ còn ù nữa không?"
"Hết rồi." Giọng của cô ta rất yếu ớt.
"Vậy thì tốt, không cần phải đi bệnh viện."
Tôi thay cây tăm bông mới cẩn thận chọc vào tai cô ta.
"Ừ."
Cô ta đáp rất khẽ, giống như phát ra từ cổ họng, mang một nét hấp dẫn khác biệt, lại tựa như có cả sự khiêu khích.
Tôi rút tăm bông ra, phát hiện cô ta đã nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ rung, môi đỏ mọng quyến rũ hơi cong lên.
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, tựa như bị máu nóng xông hỏng đầu óc, sau đó không khống chế được chính mình, ôm lấy cô ta, ngấu nghiến hôn môi của cô ta.
Lần trước cưỡng hôn cô ta là vì tức giận, là vì muốn báo thù, nhưng lần này hoàn toàn bởi không thể kìm lòng, không khống chế được chính mình.
Hơn nữa, cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Cái cảm giác không thể nói thành lời. Cả người nóng ran, đầu óc trống rỗng, còn gần như không biết rốt cuộc là bị làm sao.
Hình như cô ta cũng bối rối, thân thể cứng ngắc giống như một khúc gỗ ướt nhẹp.
Tôi vô thức đẩy cô ta đến bên giường.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, cô ta bỗng nhiên để hai tay lên ngực tôi, đẩy mạnh ra.
Tôi không kịp đề phòng nên đã bị cô ta đẩy ngược.
"Anh muốn làm gì? Không được lại đây." Cô ta dùng hai tay ôm ngực lùi về phía sau.
Tôi tỉnh táo lại, có phần lúng túng, cũng thoáng ảo não.
Mẹ... Từ khi nào mà mình trở nên mất kiểm soát thế này, còn cưỡng hôn người ta nhân lúc người ta không để ý, quá khốn nạn, cũng quá mất mặt.
Nếu muốn “thịt” cô ta, thì trực tiếp đẩy cô ta lên giường, xé nát quần áo cô ta là được rồi.
Cô ta lùi đến góc tường, nhìn tôi với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bối rối cảnh giác.
Tôi mỉm cười, muốn dùng cách này để che dấu sự lúng túng của mình, nói: "Đừng kích động thế chứ, không phải đã giao hẹn trước là, nếu giành được dự án này cô sẽ ngủ với tôi một đêm à? Bây giờ cũng chỉ là thực hiện lời giao hẹn mà thôi."
"Anh đừng mơ."
Giọng của cô ta lạnh lùng mà kiên quyết.
Thoáng chốc, cô ta như đã thoát khỏi sự sợ hãi và bối rối khi nãy, trên mặt dần khôi phục lại dáng vẻ băng giá và cao ngạo khiến người ta ghét, không muốn đến gần.
Thấy cái dáng vẻ này của cô ta, tôi cũng không xấu hổ nữa. Tôi vẫn thấy quen với cái dáng vẻ này của cô ta hơn. Cô ta sẽ sĩ diện với tôi, đương nhiên tôi cũng có thể đùa giỡn lưu manh với cô ta.
Nhưng khi tôi đang suy nghĩ xem nên đùa cợt cô ta thế nào thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Bạch Vi không động đậy, tôi cũng không muốn có ai khác quấy rầy chúng tôi vào lúc này.
Nhưng tiếng gõ cửa cứ kéo dài mãi không ngừng, thậm chí còn càng lúc càng dồn dập.
Tôi cảm thấy khó chịu nên mắng một tiếng, sau đó đi ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Cung Chính Văn, cả người hắn ta cũng ướt đẫm, đang mở to mắt nhìn tôi với vẻ khó tin.
"Có chuyện gì ư?" Tôi hờ hững hỏi một câu.
Hắn ta cố ý liếc nhìn số phòng, nghi ngờ hỏi ngược lại: "Đây không phải là phòng của Tiểu Vi hả?"
"Đúng, có việc gì anh cứ nói đi, không có thì tôi đóng cửa."
"Phương Dương, anh… Anh ở phòng của Tiểu Vi làm cái gì?" Cung Chính Văn cau chặt mày, như ý thức được chuyện gì.
Tôi mỉm cười: "Phó tổng giám đốc Cung, tôi ở đây thì liên quan gì tới anh? Phải hỏi anh đấy, anh có chuyện gì?"
"Anh đã làm gì với Tiểu Vi?" Sắc mặt Cung Chính Văn thay đổi, hình như mới phát hiện tôi đang cởi trần.
Dứt lời, hắn ta chợt xông về phía tôi, muốn đẩy tôi vào bên trong.
Tôi giữ chặt vai hắn ta, đẩy mạnh, hắn ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước, sau đó ngã xuống đất.
Cái kiểu công tử bột thế này, một mình tôi có thể đánh được cả nhà hắn ta.
"Chính Văn, là anh hả?"
Bạch Vi xuất hiện ở đằng sau tôi, nghiêng đầu thấy Cung Chính Văn ngã sõng soài ngoài cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Phương Dương anh làm gì thế?"
Cô ta vừa tức giận quát lên, vừa chen qua người tôi, đi ra ngoài đỡ Cung Chính Văn dậy.
Cung Chính Văn đứng lên, vỗ bộ đồ ướt nhẹp trên người, ra vẻ như không có việc gì, cười nói: "Không có chuyện gì, Tiểu Vi em đừng lo lắng, chẳng qua là không cẩn thận bị Phương Dương đẩy ngã mà thôi."
Biểu cảm và lời nói của hắn ta trông có vẻ cực kỳ rộng lượng, hoàn toàn trái ngược với vẻ tức giận lúc nãy, tựa như biến thành người khác.