Alava rời đi, tôi cũng đã hiểu mục đích lần trước Shadi tới tìm mình. Tôi lấy điện thoại ra, chỉ thấy màn hình hiện thị có mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng có lẽ do tiếng xe quá ồn, nên tôi không nghe thấy.
Đột nhiên tôi thấy hơi hối hận, nếu tôi không tham gia vào đại hội trao tặng danh hiệu này thì chắc chắn sẽ không quá nổi tiếng như bây giờ, và cũng sẽ không có nhiều người tới tìm tôi nhờ vả như vậy.
Tôi cài đặt chế độ từ chối cuộc gọi và tin nhắn từ người lạ, sau khi chỉ giữ lại các số liên lạc trong danh bạ, tôi lái xe về quán bar.
Lúc tôi về đến quán bar, cậu đàn em đó vẫn chờ ở đấy. Thấy tôi dừng xe trước mặt mình một cách thoải mái, sau đó đi vào quán bar, cậu ta vô cùng kích động.
Vừa về đến quán bar, tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì chuông điện thoại đã reo. Tôi lấy ra xem thì thấy là bạn gái cũ của mình gọi đến.
Sau khi nghe máy, tôi trầm mặc một lát, Lâm Lạc Thủy hỏi tôi: “Phương Dương, anh có biết hành vi của mình bây giờ giống hệt một đứa trẻ không? Rốt cuộc đến bao giờ anh mới có thể trưởng thành được đây?”
Cô ấy nói gì tôi không hiểu, nên bèn hỏi: “Cô nói gì thế? Tôi đã làm gì nào?”
“Phương Dương, chuyện anh tự làm mà còn hỏi tôi à?”
Giọng nói của Lâm Lạc Thủy rất bình tĩnh, nhưng vì tôi cực kỳ hiểu cô ấy nên biết rằng cô ấy đang rất tức giận.
Tuy nhiên, đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu gì cả, tôi hỏi: “Không lẽ Tào Văn Hoài lại xảy ra chuyện gì à?”
“Trước kia, tôi tưởng dù anh không quan tâm tới gia đình, nhưng ít ra cũng là một người đàn ông. Không ngờ đến bây giờ, anh còn không dám thừa nhận chuyện mình đã làm!”
Dứt lời, Lâm Lạc Thủy cúp máy. Tôi cũng phát bực, tôi vừa ra viện, mấy ngày nay có làm gì đâu, Tào Văn Hoài xảy ra chuyện cũng đổ lên đầu tôi là sao?
Nhưng nếu cô ấy đã ngắt máy thì tôi cũng chẳng dỗi hơi hỏi lại nữa. Không ngờ, lúc này Alava lại gọi tới.
“Alava, có việc gì thế?”
Giọng nói của tôi không mấy vui vẻ, không biết Alava gọi cho mình vào lúc này để làm gì. Nếu ông ta lại nhờ vả thì tôi không có một chút tâm trạng nào cả.
Alava nói: “Dương, thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Để báo đáp, tôi cũng đã giúp cậu làm một chút việc nho nhỏ”.
“Giúp tôi? Chuyện gì thế?”
Tôi suy nghĩ một chốc, vừa rồi, điện thoại tôi cũng không nhận được tin nhắn thông báo có thêm tiền vào tài khoản.
“Tôi nhớ cậu và bạn gái cũ chia tay nhau vì Tào Văn Hoài, nên tôi vừa giúp cậu trừng phạt gã một chút”.
Alava nói với vẻ dương dương đắc ý, nghe xong, tôi chỉ thấy đầu mình nổ oành một tiếng.
Ông đúng là tên đồng đội đầu heo!
Suýt nữa tôi đã mắng ra thành tiếng, khó khăn lắm mới dập tắt cơn giận trong lòng, tôi không chút khách sao cúp máy, trong lòng đầy bực bội.
Tôi đang thắc mắc sao Lâm Lạc Thủy lại vô duyên vô cớ quẳng lại vài câu đó rồi cúp máy, ra là Alava vừa xử Tào Văn Hoài giúp tôi.
Phải biết rằng vì chuyện lần trước, Tào Văn Hoài đã không còn làm việc ở Xiêng La nữa. Nhưng công ty mới ít nhiều cũng sẽ nghe vài ý kiến từ công ty cũ, huống hồ là dự án BTT ở Chiêng May.
Chắc bây giờ, Tào Văn Hoài đã bị đuổi việc rồi. Tôi soạn một tin nhắn với nội dung xin lỗi, vừa định gửi cho Lâm Lạc Thủy thì trong đầu tôi chợt hiện lên gương mặt của Bạch Vi, nên tôi lại xóa tin nhắn đó đi.
Mẹ kiếp, chưa biết đúng sai thế nào đã bù lu bù loa lên chửi con nhà người ta, cô ấy tưởng tôi không biết tức giận, nên thích nói gì thì nói à?
Tôi hít sâu một hơi, đi tới cạnh chiếc giường trong phòng hút thuốc.
…
Mấy ngày tiếp theo, hầu như tôi đều rất bận rộn. Vì sắp đi, mà mọi người đều biết tôi về nước làm việc, vì thế có lẽ sau này sẽ có rất ít cơ hội sang bên này, nên ai cũng đến mời tôi đi ăn.
Tôi từ chối hết những lời mời của người lạ, nhưng Bansha, Roga và Ốc Trắng thì đương nhiên là tôi phải đi, vì mọi người đều có giao tình từng trải qua sinh tử với nhau.
Còn lời mời của Đỗ Minh Cường thì tôi lại càng không thể từ chối.
Lúc trước, ông ta cũng đã nói với tôi thỏa thuận đàm phán của chúng tôi với Đồng An Chi vẫn có hiệu lực, quyền chọn thêm 2% cổ phần vẫn ở đây chờ tôi đến lấy bất cứ lúc nào.
Tôi thấy cảm kích trong lòng, biết ông ta chuẩn bị cho tôi đối phó với nhà họ Cung. Sau chuyện ở quán bar lần trước, Suchat và Sangsu cũng không còn ý kiến gì khi tôi có thêm 2% quyền chọn nữa, nhưng sau khi suy nghĩ, tôi vẫn từ chối. Nguyên nhân thì lúc trước tôi cũng đã giải thích rất nhiều lần rồi, thứ tôi nên lấy thì một chút tôi cũng không bỏ qua, nhưng thứ không nên thì tôi tuyệt đối không nhận.
Giống như 8 triệu mà tôi từng đòi nhà họ Cung, dù phải trích 3 triệu ra cho những người khác, thì tôi vẫn giữ lại 5 triệu cho mình.
Nói đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra ngôi nhà ở Xiêng La mà lúc trước Đỗ Minh Cường bảo tôi đến ở, nhưng chưa kịp chuyển vào thì có biết bao nhiêu chuyện lớn xảy ra. Bây giờ, tôi cũng đã có tiền, có thể bảo ông ta giúp chọn một chỗ.
Đỗ Minh Cường cũng rất vui, nói tôi mua nhà ở Chiêng May chứng tỏ sau này sẽ thường xuyên sang đây, nên ông ta lập tức cho người đi làm giúp tôi.
Suchat cũng bảo Bangsue lâu rồi không gặp tới tìm tôi, chính là người đàn ông cao lớn đó, ông ấy chỉ cần đứng một chỗ đã có khí thế khiến người ta phải sợ hãi rồi.
Sangsu thì không nói gì, nhưng ông ấy là quan chức cấp cao của chính phủ, rất nhiều chuyện không thể nói rõ được. Nhưng khi tôi có việc cần nhờ đến phía chính phủ, tầng quan hệ này sẽ phát huy tác dụng.
Đỗ Minh Cường đã cử một cậu đàn em khác đi theo tôi. Trước kia, Roga làm vệ sĩ cho tôi, nhưng tối qua sau khi uống rượu xong, y đã bị điều đến phân đội của Ốc Trắng, để làm nhân chứng tố cáo Đỗ Minh Hào ở đó.
Cậu đàn em này tên là Tài Lanh, người trông đen đủi gầy gò. Nhưng được cái tên sao thì người vậy, đúng là cậu ta rất lanh lợi, thêm Bangsue như cái cột sắt, nhìn từ xa đã có thể thấy những người này không tầm thường rồi.
Tài Lanh đã biết mục đích của tôi, cậu ta gọi tới bảo tôi chờ vài phút. Tôi tìm một chỗ vừa ngồi xuống, Tài Lanh đã tới, nói người thân của bạn mình đang bán nhà. Nghe thấy đại ca bảo sắp xếp mua nhà, cậu ta đã chuẩn bị ngay vài căn tốt nhất bảo tôi đến đó xem, đồng thời còn bảo đảm giá ưu đãi nhất.
Chúng tôi đi đến đó, vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi da đen đi tới. Mặt mày ông ấy đầy vẻ tươi vui, nhìn Tài Lanh hỏi: “Đây chính là đại ca à?”
Dứt lời, ông ấy đưa cho tôi một điếu thuốc lá. Tôi thầm nghĩ lão này trông chẳng ra sao, nhưng được cái biết đối nhân xử thế.
Có người đàn ông này dẫn đường, chúng tôi không cần phải đến sảnh mua nhà, mà đi thẳng lên tầng qua những người khác. Ông ấy nói nghe tin tôi muốn mua nhà, nên ông ấy đã cố tình chuẩn bị cho tôi ba căn tốt nhất, trong đó có một căn ở trên này.
Đi lên tầng, vừa mở cửa, tôi đã bị nội thất trong căn nhà này thu hút. Một ngôi nhà được trang hoàng tỉ mỉ ở Xiêng la thì không tốn bao nhiêu tiền, nhưng thiết kế tinh xảo thế này thì khá khó kiếm.
Đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhà không to cũng không nhỏ, nhưng một mặt phòng khách được lắp một chiếc cửa sổ sát đất cực lớn, đồng thời được thiết kế gia cố. Hơn nữa căn nhà này lại nằm giữa tòa nhà, nên khỏi cần nghĩ cũng biết cảnh đêm đẹp đến mức nào.
Chương 272: Chúng ta quen nhau sao?
Cách bố trí căn phòng ngủ hoàn toàn đi ngược lại với cách thiết kế kiểu Xiêng La muôn cái như một, trang trí theo phong cách châu Âu. Phòng bếp độc lập mang phong cách mở với các vật dụng gắn lên tường, còn nhà vệ sinh cũng được thiết kế với phong cách tương tự đem đến một cảm giác vô cùng mới mẻ, nếu không phải biết trước nó là nhà đem bán thì tôi đã nghĩ đây là một ngôi biệt thự nhỏ rồi.
Vì thời gian còn lại không nhiều, tôi cũng lười chọn nên tôi nói với người đàn ông trung niên đó căn nhà này rất phù hợp với yêu cầu của tôi, bảo ông ta đi lấy hợp đồng mua nhà.
Vốn nghĩ chỉ còn ba ngày, tôi lại nhất thời nảy ra ý tưởng mua nhà nên ít nhất cũng phải một hai ngày mới mua được nhà, không ngờ chỉ có hai tiếng đã chọn được.
Mà giá cả cũng khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, tính ra cũng chỉ hơn năm trăm ngàn tệ, trong lúc kinh ngạc tôi còn tưởng là mình nghe nhầm, ai ngờ hỏi lại thì quả thực là như vậy.
Theo giá thị trường thì căn nhà này cũng phải gần bảy trăm ngàn tệ, mà vì quan hệ giữa tôi với Đỗ Minh Cường, hơn nữa Bangsue-người mà cả thế giới ngầm đều biết đang đứng sau lưng tôi không xa nên người đàm ông trung niên đã quyết định bán cho tôi với giá gốc.
Tôi thầm cảm thán lợi ích mà thế lực ngầm đem đến, rồi khi làm hợp đồng mua nhà và các giấy tờ chuẩn bị khác, tôi lại phải cảm thán lần nữa, lợi ích mà quen biết phía quan chức đem đến.
Vì tôi là công dân danh dự của thành phố Chiêng May, cũng có khả năng là SangSu đã đánh tiếng (tất nhiên, tôi đoán SangSu sẽ không đánh tiếng vì loại chuyện cỏn con này), từ lúc tôi quyết định ký hợp đồng mua nhà cho tới lúc cầm được giấy chứng nhận nhà đất, tất cả chưa tới ba tiếng.
Quá trình đó tôi không phải xếp hàng chút nào.
Đây là lợi ích mà quyền lực đem lại, chẳng trách trên thế giới này lại có nhiều người mưu cầu quyền lợi đến vậy. Đáng tiếc, cảm giác thượng đẳng hơn người khác này sẽ gieo xuống hạt giống của ác quỷ trong lòng người, chậm rãi bén rẽ mọc mầm, cuối cùng hủy hoại chính mình.
Khi đi về rất mệt nhưng tôi vẫn có cảm giác thành tựu, dù sao thì căn nhà đầu tiên tôi mua được trong đời giờ đã đến tay tôi rồi.
Quả nhiên là ở Xiêng La.
Trừ tiền những ngày vừa qua tiêu và tiền vừa mua nhà thì giờ tôi còn gần bốn trăm ba mươi ngàn, nếu dùng số tiền này để làm tiền vốn trù bị sau khi về nước chắc là cũng đủ rồi.
Ngày ngày dần trôi qua, ngày về nước đã đến rồi. Trước khi đi tôi đưa khẩu Desert Eagle cho Bansha, bảo ông ta cất kỹ hộ tôi, sau này tới Xiêng La tôi sẽ tới lấy. Bansha ôm tôi một cái thật chặt.
Trước khi bay tôi gặp Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường nói dù tôi ở đâu thì có chuyện gì cứ việc nói cho ông ta, ông ta nhất định sẽ giúp đỡ. Lòng tôi ấm áp, đây mới là bạn bè đích thực.
Lên máy bay, tôi tìm chỗ ngồi Đồng An Chi đặt cho tôi, là vé khoang hạng nhất. Tôi ngồi xuống lẳng lặng ngồi chờ Đồng An Chi đến, sau đó máy bay cất cánh, trở về với Hoa Hạ mà tôi đã sinh sống cả nửa đời người.
Có lẽ là kinh ngạc trước việc tôi mặc toàn hàng vỉa hè Xiêng La mà ngồi khoang hạng nhất, hoặc cũng có thể là vì có người nhìn thấy tôi ở lễ trao tặng huân chương của tòa thị chính, mọi người ở phía sau bắt đầu bàn tán.
Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc này, dù sao cũng chỉ là bàn tán mà thôi, tôi cũng không mất miếng thịt nào.
Không lâu sau, Đồng An Chi được hai vệ sĩ bảo vệ lên máy bay, sau lưng tôi chợt thấy gió nhẹ, một người khoảng hai mươi tuổi mặc đồ vest Amarni nhanh chóng đứng dậy đi qua: "Ông Đồng, cuối cùng tôi cũng gặp được ông".
Vừa nói người đàn ông giơ tay ra, không ngờ Đồng An Chi sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Cậu là?"
Người đàn ông liếm môi, "Tôi là nhân viên của công ti bất động sản An Sơn, lần này tôi tới là muốn..."
"Được rồi, giờ đang trên máy bay, chúng ta không bàn chuyện công việc, có gì xuống máy bay rồi nói tiếp".
Đồng An Chi căn bản không hề nghe người đàn ông nói chuyện, sau khi ông ấy ngắt lời, hai vệ sĩ đã cứng rắn đi qua khiến người đàn ông bị ép qua một bên. Đồng An Chi nhìn thấy tôi thì cười hì hì nói: "Phương Dương, cậu tới sớm thế, muốn về nước lắm rồi hả".
"Hoa Hạ mới là quê hương của tôi, hơn nữa tôi về nước cũng chỉ là vì để làm việc cho anh Đồng thôi mà".
Đồng An Chi cười ha ha, giọng ông ấy cực kỳ vui vẻ. "Tôi đã mời cậu không biết bao nhiêu lần, giờ cũng coi như là cậu đã bước lên thuyền của tôi rồi. Nào, cậu ký hợp đồng trước cái đã, ngộ nhỡ xuống máy bay lại hối hận thì chết, vậy thì ông già này sao mà thuyết phục cậu được".
Nói rồi còn lấy một bản hợp đồng ra đưa cho tôi thật.
Tôi cầm lấy nhìn, quả nhiên là hợp đồng làm thuê, yêu cầu không cao, chỉ có mấy điểm như sau, tôi phải làm việc cho Đồng An Chi mười năm, khi nào cháu trai chái gái ông ấy lớn rồi thì giao lại cho họ.
Dù biết vừa nãy Đồng An Chi nói đùa nhưng tôi vẫn thấy cạn lời, chỉ đành nói y chang giọng của ông ấy vừa nãy: "Anh Đồng, vừa nãy không phải anh nói trên máy bay không nói chuyện công việc sao?"
Đồng An Chi giờ mới chịu cười rồi ngồi xuống: "Phương Dương, tôi thấy cậu càng ngày càng thú vị rồi đó".
Hàng này có năm chỗ ngồi, để trống một chỗ, tôi và Đồng An Chi ngồi với nhau, hai vệ sĩ ngồi với nhau.
Lúc này người đàn ông vừa nói chuyện cũng ngồi xuống, giơ tay ra với tôi: "Xin chào, tôi là Triệu Thư Hằng, nhân viên công ti bất động sản An Sơn".
Tôi hơi khó hiểu: "Chúng ta quen biết sao?"
Triệu Thư Hằng nói: "Không quen, nhưng từ giờ có thể làm quen".
Thấy Đồng An Chi nhíu mày, dường như người này hơi quá đà, tôi đã có quyết định, liền cười rồi đưa tay ra: "Tất nhiên rồi. Phương Dương".
Hai người bắt tay, tôi lập tức bắt đầu dùng lực, mà Triệu Thư Hằng dường như cũng đã tính làm vậy, kết quả của việc hai tay cũng dùng lực tất nhiên là sẽ có một bên không chịu được.
Mà bởi vì tôi thường xuyên đánh nhau và được rèn giũa trong các cuộc chiến sinh tử nên lực tay vượt xa so với người bình thường. Vừa bắt tay là sắc mặt Triệu Thư Hằng đã thay đổi.
Thấy mặt Triệu Thư Hằng biến thành màu gan heo, tôi thả lỏng tay ra, cười với anh ta.
Khuôn mặt vốn cũng hơi hơi đẹp trai của Triệu Thư Hằng giờ đã biến thành trái mướp đắng: "Ông Đồng, sao ông lại thiên vị thế, không bàn công việc với tôi mà lại bàn với anh ta".
Đồng An Chi lườm anh ta, nói: "Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Thư Hằng, cậu đã lớn rồi, cậu phải mang tính cách của mình vào công việc, sau này không ai có thể bảo vệ cậu được đâu".
Giờ Triệu Thư Hằng mới tỉnh táo lại quay về chỗ ngồi của mình. Thấy tình cảnh này tôi đột nhiên ngơ ngẩn, Đồng An Chi và Triệu Thư Hằng là trưởng bối và vãn bối với nhau sao?
Đồng An Chi dường như cũng nhận thấy được sự nghi hoặc của tôi, nói: "Phương Dương, có phải cậu cũng cảm thấy kỳ lạ về mối quan hệ của tôi với Thư Hằng không?"
Tôi gật đầu, Đồng An Chi nói: "Thực ra rất đơn giản, công ti của tôi là công ti bất động sản Vọng Thiên, là một tập đoàn lớn, mà dưới trướng Vọng Thiên có rất nhiều công ti lớn, một trong số đó là công ti bất động sản An Sơn nơi Triệu Thư Hằng làm việc. Thời trẻ tôi cùng phấn đấu với bố cậu ta, rất có năng lực, tôi bảo ông ấy tự mình kinh doanh, mở một công ti chi nhánh, không ngờ chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi đã thành công biến công ti bất động sản An Sơn trở thành công ti chi nhánh có lợi nhuận cao nhất trong tập đoàn".
Nói rồi Đồng An Chi nhìn tôi: "Đây cũng là lý do vì sao tôi lại nói thế với cậu ta. Tôi muốn cậu ta trưởng thành kế nghiệp bố cậu ta, nhưng cậu ta cực kỳ ngoan cố, e rằng chỉ có cậu mới có thể từ từ dạy dỗ cậu ta thôi".
Tôi đổ mồ hôi: "Anh Đồng, anh xem trọng tôi quá rồi".
Lúc này có tiếng nói vang lên ở ghế sau: "Chú Đồng, chú xem trọng tên Phương Dương này quá, cháu nói cho chú biết, không tới một tháng hắn ta sẽ tự động cút".
Tôi quay đầu, thấy Triệu Thư Hằng đang tỏ vẻ khiêu khích nắm tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt không có ý tốt.
Mấy ngày nay đang được hậu đãi, giờ bị như thế tôi cũng tức điên lên: "Thằng cha kia, anh chờ đó cho tôi, trong vòng một tháng mà tôi không khiến anh phục sát đất thì tôi không mang họ Phương nữa!"
Chương 273: Cơ duyên
Triệu Thư Hằng cũng vui vẻ đáp: “Chú Đồng, chú cũng nghe thấy rồi nha, chính miệng gã tên Phương Dương này đã nói một tháng sau hắn ta sẽ đổi tên đấy”.
Đầu Đồng An Chi đầy vạch đen, đồng thời không muốn để ý tới hai người chúng tôi nữa. Nhưng lúc này, mấy cô tiếp viên hàng không đã thoải mái đi tới, bảo chúng tôi cố gắng nói nhỏ tiếng. Bấy giờ, Triệu Thư Hằng mới chịu ngậm miệng.
Trong cuộc sống của mình, cơ bản tôi đã từng đến ba thành phố. Quê Ninh quê tôi, Thịnh Hải nơi có tập đoàn Dụ Phong và Phần mềm Trí Văn. Cũng chính ở nơi này, vì cứu Bạch Vi nên tôi đã phải ngồi tù ba năm, mà đại bản doanh của nhà họ Bạch và nhà họ Cung cũng đều ở đây.
Còn có một thành phố chính là nơi tôi đã đến này, Yến Kinh.
Từ lần đầu tiên khi tôi cứu vợ và con trai của Đồng An Chi, ông ấy đã nói nếu sau này tôi đến Yến Kinh, nhất định phải đến tìm ông ấy.
Không ngờ sự đời khó đoán, cuối cùng tôi cũng đã đến Yến Kinh, hơn nữa còn đến công tu của Đồng An Chi làm việc.
Hai vệ sĩ đi hai bên bảo vệ Đồng An Chi, tôi và Triệu Thư Hằng không hợp nhau nên cũng tách ra đứng hai bên, Đồng An Chi nói: “Phương Dương, Yến Kinh có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Dù gì cậu cũng mới về nước, việc của công ty cậu cũng không cần vội. Tôi sẽ cho cậu nghỉ phép vài ngày, thích ứng với cuộc sống ở đây xong thì bảo với tôi, đến lúc đó, cậu sẽ chính thức nhận việc”.
Tôi đáp: “Thế thì tốt quá, nhưng có một chuyện này. Anh Đồng, anh có thể đưa trước cho tôi một ít tài liệu liên quan đến bất động sản được không? Dẫu sao trước kia, tôi cũng đã nói rồi đó, tôi vẫn chưa có kinh nghiệm trong ngành này”.
Đồng An Chi xua tay: “Cậu không cần để ý đến kinh nghiệm, trôi đã nhìn trúng cậu rồi. Nếu tôi muốn có một nhân tài kinh nghiệm đầy mình, chẳng lẽ với tên tuổi của Vọng Thiên, tôi không tìm được ai ở Yên Kinh chắc? Nhưng thế gian có Bá Lạc, sau đó mới có thiên lý mã* . Phương Dương, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa tài liệu cho cậu. Tôi tin cậu nhất định sẽ trở thành nhân tài trong ngành bất động sản”.
*Cho dù có ngựa tốt chỉ cần rơi vào tay người thấp hèn, thì cùng chết trong chuồng với ngựa thường, không cần gọi nó là thiên lý mã.
Vì thân phận đặc biệt của Đồng An Chi, nên chúng tôi không ngồi xe bus sân bay, mà đi thẳng qua một lối đi VIP, có một chiếc xe Mec thương vụ đỗ ở lối ra. Nhìn thấy chúng tôi đi ra, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng trông đẹp trai hệt như Lý Nhất Phong bước xuống.
Người đó đi đến cạnh Đồng An Chi và mở cửa xe cho ông ấy, sau đó gật đầu ra hiệu với Triệu Thư Hằng, rồi lại mỉm cười giơ tay ra với tôi: “Xin chào, tôi là Trần Tiệp, trợ lý chủ tịch của tập đoàn Vọng Thiên. Chắc hẳn anh là Phương Dương, người mà ông Đồng hết lần này đến lần khác sang Xiêng La chiêu mộ về”.
Tôi gật đầu đáp đúng vậy. Dù từ sau khi gặp Cung Chính Văn, tôi đã không có thiện cảm với những người đeo kính gọng vàng, đi giày da và mặc vest. Nhưng dẫu sao Trần Tiệp cũng là trợ lý của Đồng An Chi, trên mặt y còn có ý cười. Có câu nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, tôi cũng niềm nở, giơ tay bắt tay y.
Trần Tiệp mỉm cười ngồi vào ghế lái phụ, phía sau đủ chỗ cho năm người ngồi, tôi cũng lên xe.
Đồng An Chi lên tiếng, tài xế lập tức khởi động xe.
Sự khác biệt giữa xe thương vụ và xe sang nằm ở cảm nhận của hành khách. Xe sang cho cảm giác bẻ lái rất êm, nhưng do trọng tâm xe quá thấp, người ngồi bên trong thường phải ngồi với tư thế hơi ngửa người, nên nếu ngồi lâu sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng xe thương vụ thì khác, cảm giác bẻ lái rất bình thường, nhưng nhờ ghế ngồi và trang bị rất chắc chắn, bằng phẳng nên cho người ngồi một cảm giác thả lỏng toàn thân.
Đương nhiên những người có xe thương vụ nhưng lại thuê tài xế đều không chú ý đến điều này, vì họ không cần phải lái xe.
Ngồi trên xe, Đồng An Chi bảo Trần Tiệp lấy một tập tài liệu liên quan đến bất động sản cho tôi. Tôi mở ra xem thấy bên trong gồm nhiều thông tin rõ ràng như quy mô, khu vực nhà đất cho đến giá cả, phân loại…
Tôi hỏi: “Anh Đồng, không lẽ đây là giáo trình nhập môn bất động sản mà tập đoạn Vọng Thiên tự soạn riêng ra à?”
Những giấy tờ tôi cầm trong tay trông có vẻ giống một tập tài liệu, nhưng thực chất nó đã bao gồm toàn bộ nội dung có liên quan đến bất động sản ở bên trong, đồng thời còn phân loại toàn diện. Có thể nói, chỉ cần một người biết đọc chữ thì đều có thể hiểu được rõ ràng những nội dung bên trong.
Tôi thấy hơi nghi ngại, thế này ông ấy phải mời bao nhiêu nhân tài mới có thể soạn ra một cuốn tài liệu như thế này?
Đồng An Chi mỉm cười, Triệu Thư Hằng nói: “Anh bị ngớ ngẩn à? Đúng là đồ nhà quê! Đây là những tài liệu do đích thân chú Đồng, Đồng An Chi, chủ tịch của tập đoàn Vọng Thiên soạn thảo đấy”.
Nghe thấy Triệu Thư Hằng nói vậy, tôi không khỏi cảm thấy kính trọng với Đồng An Chi đã năm mươi tuổi này. Phải biết rằng nội dung trong tập tài liệu này rất lớn, thứ tự lại mạch lạc, logic. Điều quan trọng nhất là nó có thể chỉnh lý và sắp xếp toàn bộ thông tin từ nhập môn cho đến thông thạo về bất động sản, đồng thời còn diễn giải một cách từ đơn giản đến phức tạp trên mặt giấy. Đây không phải một tập tài liệu mà người bình thường có thể soạn ra được.
Tôi cảm thán nói: “Thì ra anh Đồng lại siêu thế này, ban đầu đúng là tôi không nhìn ra đấy”.
Đồng An Chi cười ha ha: “Lúc trước, tôi chỉ là một du khách tới Xiêng La du dịch, hay một người đàn ông già rồi mới có con trai nên đâu có gì đặc biệt chứ. Đổi ngược lại là cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác, từ những chuyện nhỏ nhặt mà cậu có thể suy đoán ra dấu vết, rồi lại từ cứu vợ con tôi khỏi tay lũ bắt cóc đó, còn những chuyện sau đó thì khó có câu chữ nào hình dung được”.
Đồng An Chi nói đến đây, Trần Tiệp ngồi hàng ghế trên và Triệu Thư Hằng ngồi bên cạnh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Có lẽ họ đã nghe một ít chuyện của Đồng An Chi, nhưng hình như không biết tôi là người đã cứu vợ con của ông ấy.
Tôi bật cười sảng khoái, không giải thích gì, chỉ hỏi lộ trình. Từ đây đến tập đoàn Vọng Thiên còn khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi tiếp tục đọc tập tài liệu trong tay.
Có lẽ vì khả năng lý giải của tôi khá tốt, chẳng mấy chốc, tôi đã đọc xong toàn bộ tập tài liệu đó, đồng thời có những hiểu biết nhất định về ngành bất động sản. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, phía sau tập tài liệu này vẫn còn nửa cuốn nữa.
Đồng An Chi nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, nói: “Nửa trước của tập tài liệu này chính là giới thiệu sơ lược về quy tắc của ngành bất động sản, nửa cuốn sau mới là những tinh túy thật sự”.
Tôi giở qua xem, bấy giờ mới biết thì ra nội dung của nửa cuốn sau được chia ra làm ba phần, lần lượt giới thiệu về phân bố nhân viên và sản nghiệp của tập đoàn Vọng Thiên, đối thủ cạnh tranh chính của tập đoàn và các công ty con cùng các công ty hợp tác với tập đoàn.
Hầu như công ty nào cũng đều được giới thiệu chi tiết, đồng thời mỗi đoạn giới thiệu đều chiếm hẳn một trang.
Tôi thầm cảm thán, thương nhân đúng là đáng sợ, một thương nhân thành công còn đáng sợ hơn. Không những cần phải hiểu về bản thân, còn phải hiểu rõ đối thủ, những người thương nhân thế này không thành công trên thị trường mới lạ.
Sau khi xem qua hết một lượt nội dung bên trong, tôi hỏi: “Anh Đồng, tại sao tập đoàn Vọng Thiên lại có đến mấy phó tổng giám đốc, nhưng vị trí tổng giám đốc lại bỏ trống?”
Đồng An Chi mỉm cười một cách thần bí, Triệu Thư Hằng thì liếc nhìn tôi, khẽ mắng một tiếng là ngu xuẩn. Tôi cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với anh ta, tôi đang định hỏi tiếp thì Trần Tiệp đã ngoảnh lại đáp: “Phương Dương, ý của ông Đồng là nếu biểu hiện của anh đủ tốt, một năm sau, hay thậm chí không cần tới một năm, vị trí này sẽ thuộc về anh”.
Tôi thầm thấy chấn động: “Anh Đồng, giá trị thị trường của tập đoàn Vọng Thiên chắc phải đến hàng chục tỷ, anh yên tâm giao cho tôi ư?”
Đồng An Chi cười đáp: “Cậu còn nhớ những gì tôi nói ngày xưa không?”
“Gì cơ?”
“Tôi nói mình nhìn người rất chuẩn, chí ít thì đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn nhầm ai”.
Chương 274: Thuê chung
Từ sân bay Yến Kinh tới tập đoàn Vọng Thiên rất xa, nhưng trên đường đi chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, lại còn trò chuyện vài câu với Đồng An Chi nên cũng đã tới nơi rồi.
Sau khi xuống xe, đập vào tầm mắt tôi không phải là một tòa kiến trúc hùng vĩ mà là tấm biển đặt ngay trên đỉnh, bên trên có viết bốn chữ lớn “Tập đoàn Vọng Thiên", chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải tặc lưỡi.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh, tập đoàn Vọng Thiên của Đồng An Chi có thể độc chiếm được một tòa nhà lớn như vậy thì có lẽ kết quả điều tra Đồng An Chi là một thương nhân bất động sản có chút danh tiếng của Đỗ Minh Cường và Suchat hơi sai sót.
Tôi cũng cảm thấy hơi kích động. Vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên đang để trống, Trần Tiệp lại nói là giữ lại cho tôi.
Thực ra vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên đã để trống hai năm, nhưng Đồng An Chi vẫn chưa tìm thấy người thích hợp để đảm nhận nó, dù sao thì vị trí này không chỉ cần có năng lực quản lý tập đoàn mà còn cần phải đủ chính trực.
Đối với Đồng An Chi, vị trí tổng giám đốc chỉ là người làm công giúp ông ấy, đến cuối cùng thì tập đoàn Vọng Thiên vẫn sẽ giao vào tay con trai ông ấy.
Đồng An Chi dẫn tôi vào tòa nhà. Nhân viên bên trong đều mặc thống nhất một bộ đồng phục vest cách điệu. Dù thiếu mất một vị trí quan trọng nhưng có thể nhìn ra tất cả mọi người đều được phân công rõ ràng. Tập đoàn Vọng Thiên giống như một bộ máy được tổ hợp tinh vi, đang vận hành với tốc độ cao dưới mệnh lệnh đã cài sẵn.
Đồng An Chi tới văn phòng của mình, hình như Triệu Thư Hằng có chuyện cần nói với ông ấy nên cũng đi vào rồi nhờ Trần Tiệp đưa tôi tới các bộ phận quan trọng của tập đoàn một vòng để làm quen.
Tập đoàn Vọng Thiên có rất nhiều phòng ban, nhưng tổng kết lại thì cũng vẫn là những bộ phận thường thấy như đánh giá thị trường, kinh doanh, kế toán, vv.... nhưng mỗi phòng ban đều bố trí một số bộ phận phụ trợ khác…
Bởi vì thể chế tập đoàn khá lớn, sau khi đi xem hết một vòng thì tôi có hơi mệt. Trần Tiệp pha cho tôi một tách cafe ở trong phòng nghỉ ngơi: “Phương Dương, giờ anh có thể làm quen với mọi thứ ở đây nhiều hơn, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ mấy ngày nữa anh sẽ bắt đầu từ việc hỗ trợ thị trường, đại khái là giúp giám đốc bộ phận thị trường làm những việc như điều tra và nghiên cứu”.
Vốn tưởng Trần Tiệp sẽ lạnh nhạt với một người mới như tôi, không ngờ xem ra y cũng rất nhiệt tình. Tôi cười nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể học hỏi thì làm gì mà chẳng được!”
Trần Tiệp lắc đầu, nhấp một ngụm cafe rồi nói: “Phương Dương, anh đừng coi thường chức vụ trợ lý thị trường, bộ phận thị trường là bộ phận cần phải có tầm nhìn chiến lược của công ty chúng tôi. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tiến hành điều tra thị trường, đánh giá tiềm lực tăng giá đất đai ở các thành phố quan trọng trong nước. Bất động sản, nói thẳng ra là kiếm tiền chênh lệch từ mua đất, xây nhà. Nếu như mảnh đất này có thể kiếm được đủ tiền, thì có thể nói là việc đầu tư hạng mục này đã thành công. Nhưng hai năm nay, dưới sự sắp xếp của ông Đồng, Vọng Thiên đã dần dần di chuyển trọng tâm từ trong nước ra Đông Nam Á. Mấy lần trước ông ấy đi Đông Nam Á cũng chính là vì chuyện này”.
Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Nói cách khác, nếu tôi làm tốt ở vị trí này thì chứng tỏ tầm nhìn chiến lược của tôi không hề kém, việc thăng lên làm tổng giám đốc cũng sẽ không còn cản trở quá lớn”.
“Đúng vậy!”
Trần Tiệp vỗ tay, cười nói: “Quả nhiên con mắt nhìn người của ông Đồng không tệ, những thứ khác tôi cũng không có gì để nói, tới lúc đó anh tới bộ phận thị trường rồi tự làm quen, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, dù sao chúng ta cũng là cộng sự”.
Nói xong, Trần Tiệp đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại của y. Y nói vẫn còn chút việc, không thể ở lại với tôi, bảo tôi đi một vòng là có thể tìm được nơi để ở.
Nhìn tấm danh thiếp tôi có cảm giác không chân thật cho lắm.
Hơn nửa năm trước, tôi mới ra tù, khi đó tôi đi đâu cũng bị người ta từ chối, nếu không có sự tiếp tế của Từ Triết thì có lẽ tôi đã phải trở về quê nhà rồi.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, tôi đã không còn giống như ngày trước nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, uống hết cafe rồi đi về phía thang máy.
Vì trước đó đã chào hỏi Đồng An Chi nên giờ tôi có thể tự đi dạo khắp nơi và cũng có thể rời đi luôn.
Đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Vọng Thiên, tôi lấy điện thoại ra thì phát hiện hình như mình không có bạn bè người thân thân thiết nào ở Yến Kinh. Dù có ít bạn thời đại học thì cũng đã trở nên xa lạ từ lâu rồi, huống hồ tôi từng ngồi tù ba năm, bọn họ muốn trốn tôi còn không kịp nữa là.
Vì Đồng An Chi cho tôi nghỉ ngơi không quá bảy ngày nên tôi nhân cơ hội này đi tìm nơi ở.
Tôi vốn định dùng bốn triệu còn lại trong tay để tìm nơi ở trước, mà không ngờ giá nhà ở Yến Kinh đắt hơn gấp mười lần ở Xiêng La, nên tôi đành từ bỏ ý định này.
Cuối cùng tôi vẫn phải tìm một căn hộ giá rẻ thông qua công ty môi giới. Có lẽ vì đã quen sống những ngày nghèo khổ nên dù bây giờ đã có tiền, tôi vẫn lựa chọn thuê chung với người khác.
Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng còn lại đã có người ở, một phòng là của một cô gái làm việc văn phòng có khuôn mặt đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn, có lẽ là người phương Nam, tên Chúc Mi.
Nhìn thấy cô gái này, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về hai cô gái khác, một người là Văn Giai, là cô gái tôi gặp ở Xiêng La. Khi đó Bansha truy sát, tôi hoảng loạn, không tìm được chỗ trốn, vừa hay gặp được cô gái này, chạy trốn cùng cô ấy, chúng tôi còn suýt bị bắt.
Nhưng cũng chính vì mối cơ duyên khi đó mà lần đầu tiên tôi có được cảm giác diệu kỳ, sau này tôi lưu lại số điện thoại nhưng không còn liên lạc với cô ấy nữa.
Một cô gái khác là Ôn Hân, nếu nói cô gái tên Chúc Mi là một chú chim họa mi, lúc nào cũng tràn đầy sức xuân thì Ôn Hân là một chú chim phượng hoàng. Ở độ tuổi này, Ôn Hân đã chứa đầy khí chất của sự trưởng thành.
Còn một phòng khác thì đang được một đôi tình nhân thuê, người đàn ông tên là Chung Chính Nam, người con gái tên Lý Huệ.
Khi dọn vào, chúng tôi đều gật đầu với nhau coi như chào hỏi.
Nhưng vì trước đây thuê phòng ở Thịnh Hải bị Chu Miểu và Ngô Thừa Chí chơi cho một vố nên tôi rất đề phòng cặp tình nhân thuê chung này.
Chỉ là một chỗ ngủ nhỏ mà vì nó ở Yến Kinh nên giá đã lên tới hai nghìn tệ một tháng. Tôi hơi xót ruột nhưng vẫn trả tiền phòng ba tháng trong một lần.
Rất nhiều người vừa tới Yến Kinh đã thấy không quen giống như tôi. Bất luận là thời tiết hay là thói quen ăn uống thì đều khác biệt rất nhiều so với phương Nam. May mà tôi từng ở Xiêng La gần nửa năm, nên khả năng thích ứng với cuộc sống ở nơi mới đã cao hơn rất nhiều.
Tôi về Hoa Hạ không chỉ vì đồng ý lời mời của Đồng An Chi tới làm việc tại tập đoàn Vọng Thiên mà còn vì một chuyện khác.
Nửa năm trước, khi tôi vừa gặp Cung Chính Văn, hắn ta vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, hào hoa phong nhã, nửa năm sau đã bị tôi đánh gãy một chân.
Cung Chính Vinh có khí thế hung hăng, tự cho rằng mình nắm giữ cả thiên hạ, lại suýt nữa bị tôi tống vào tù. Trong ba người nhà họ Cung, hắn được coi là may mắn nhất
Còn Cung Thiệu Bình thì đã bị tôi đánh gãy cả tay lẫn chân trong lúc tức giận, cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn rồi.
Chương 275: Xông vào nhà cướp bóc
Có người cảm thấy tôi rất tàn nhẫn, nhưng trên thế giới này, rất nhiều thứ không đơn giản như trạng thái “nếu không phải anh thì là tôi”. Tôi với nhà họ Cung không đội trời chung, nếu tôi không ra tay quyết đoán, có lẽ lúc này người ngồi trên xe lăn là tôi, thậm chí đến cả việc tôi còn sống trên đời này hay không cũng là một ẩn số.
Nhà họ Cung hận tôi thấu xương, ngày đầu tiên tôi và Đồng An Chi ngồi máy bay về nước, ngày thứ hai họ tìm được chỗ ở, ngày thứ ba đã có kẻ mò tới tận cửa rồi.
Trước giờ tôi dậy rất sớm, sau khi đến Yến Kinh cũng không ngoại lệ. Vì hôm nay là cuối tuần, mọi người không cần đi làm nên trong nhà rất yên tĩnh. Tôi tìm một cái ghế, đặt ngoài ban công, tự pha cho mình một cốc trà, vừa phơi nắng vừa tự giễu, không biết mình như thế này có được tính là bước chân vào xã hội của người già sớm hay không.
Thời khắc yên bình chưa kéo dài được mười phút thì tiếng gõ cửa phòng cộc cộc đã vang lên.
Vì bạn thuê chung nhà có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc hàng chuyển phát nhanh nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì nên đi thẳng ra ngoài mở cửa. Không ngờ cửa vừa mở ra, mấy tên côn đồ ăn mặc không đứng đắn đã xông vào trong.
Có năm tên côn đồ, mỗi thằng cầm một cái ống thép, còn người đi sau cùng cầm dùi cui điện, bởi vì tôi không mặc áo, tên cầm dùi cui nhìn vết thương chi chít trên người tôi mà kinh ngạc.
Ngay sau đó, tên cầm dùi cui điện lấy ra một tấm ảnh, đối chiếu trong chốc lát, tôi còn chưa kịp hỏi gì, gã đã quát ầm lên: “Chính là nó đấy, các anh em đập chết nó đi!”
Chưa dứt lời, ống thép trong tay năm kẻ khác đã vung mạnh về phía tôi.
Bởi vì căn nhà mà chúng tôi thuê có ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng căn nhà vẫn khá rộng lớn, lúc này đây trong phòng khách nhét tới bảy người tính cả tôi nhưng trông cũng không quá chật chội.
Ngay sau đó, tôi di chuyển sang bên cạnh, tránh được đòn tấn công của một tên, trở tay bẻ ngoặt cổ tay gã, khiến gã này bỗng chốc kêu ầm lên, ống thép trong tay rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng kêu rất thanh thúy.
Mấy tên khác thấy cảnh này mà không hề do dự, tiếp tục lao về phía tôi. Thế nhưng hồi ở trong tù, tôi đánh nhau với đám đàn em của Đỗ Minh Cường tròn ba năm, bất kể khả năng đỡ đòn hay kỹ thuật đánh tay đôi đều khá hơn đám côn đồ của Yến Kinh rất nhiều.
Ống thép trong tay bọn chúng đập vào người tôi, chỉ cần không đập vào chỗ hiểm như gáy thì cũng chỉ khiến tôi đau một lát và để lại vết bầm tím; còn bọn chúng ăn một nắm đấm hoặc một cú đạp của tôi thì chí ít cũng phải nằm trên nền đất một lúc.
Với ưu thế lớn như vậy, loáng một cái tôi đã hạ thêm được gã nữa.
Lùi ra sau một bước, tôi nhìn bốn gã còn lại, hỏi: “Ai sai chúng mày tới đây?”
Tuy hỏi như vậy nhưng tôi đã đoán được việc này do ai làm. Ở Hoa Hạ này, ngoại trừ nhà họ Cung điên khùng mất trí dám chỉ huy người khác tiến hành đột nhập vào nhà dân để gây hại cho người khác ngay giữa đất Yến Kinh thì còn ai chập mạch đến độ làm chuyện này nữa.
Lúc này đây, cửa phòng của hai phòng ngủ khác cũng mở ra. Chúc Mi mặc áo ngủ ngáp ngắn ngáp dài bước ra, nhìn hai gã nằm trên nền đất cùng bốn tên lưu manh khác như hung thần ác sát, vội hét “á” lên một tiếng, nhưng hét xong cũng không về phòng ngay. Cô ta nấp sau cánh cửa, chỉ để lộ hai con mắt, dè dặt quan sát qua một kẽ hở.
Cửa phòng ngủ khác cũng bật mở, Chung Chính Nam bực bội nói: “Ai thế, mới sáng sớm ra đã ồn ào...”
Chung Chính Nam chưa nói hết câu đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khác, nhanh chóng vọt vào phòng đóng cửa lại.
Mà bốn người khác cũng nhận ra, tên cầm dùi cui điện cắn răng bảo.
“Bất chấp đi, các anh em xông lên cho tao, phế hai tay nó, mỗi tay 100 nghìn tệ, phế hai chân nó, mỗi chân 200 nghìn tệ!”
Nói rồi, gã cầm dùi cui điện vung vẩy chọc về phía tôi, tôi vội vàng né tránh, nhưng suýt nữa trúng đòn từ một thằng khác.
Tôi nhanh chóng né sang bên khác, đột ngột cúi người dùng chiêu gạt chân mà tôi học được từ Đỗ Minh Cường, một tên đàn em ngã vật xuống đất. Tiện đà, tôi nhặt ống thép rơi trên nền đất vụt mạnh một cái, vùng bụng của một tên lưu manh khác trúng đòn khiến gã vội vàng ôm bụng ngã lăn ra đất.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn mình tôi, tên cầm dùi cui điện và tên đàn em sót lại vẫn đang đứng. Tên lưu manh kia có lẽ hơi sợ, quát ầm lên một tiếng rồi quay đầu chạy mất. Gã cầm dùi cui vừa vã mồ hôi lạnh, không ngừng lùi về sau, vừa trách mắng thằng đàn em bỏ chạy là thứ lòng muông dạ thú, gặp lúc quan trọng thì bỏ gã lại mà chạy thoát thân.
Thế nhưng chúng chưa kịp ra ngoài, tôi đã rảo chân chạy tới chắn trước mặt chúng. Tên cầm dùi cui điện và tên lưu manh cuối cùng đờ ra, ngay sau đó lập tức quỳ xuống, hô ầm lên là đừng đánh chúng, chúng bị oan, đại khái thế.
Tôi cạn lời với bọn này, châm một điếu thuốc rồi bảo: “Đã xông vào tận nhà tao mà còn kêu chúng mày bị oan?”
Tên lưu manh run cầm cập không nói lên lời, tên cầm dùi cui nói: “Không phải, không phải, chúng tôi mất hết lương tâm rồi mới đến gây rắc rối cho anh, anh ơi, anh tha cho chúng tôi đi, trên tôi có mẹ già tám mươi tuổi, còn có con nhỏ ba tuổi đang gào khóc đòi ăn...”
“Đủ rồi, nói đi, ai sai chúng mày đến đây?”
Tôi giằng lấy dùi cui điện của gã kia, tắt nguồn điện rồi quăng sang một bên. Ống thép đập vào người tôi không gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu bị thứ này đánh vào thì khả năng chịu đòn mạnh đến mấy cũng vô dụng, kiểu gì vẫn bị điện giật cho nghi ngờ nhân sinh.
Tên cầm dui cui do dự trong chốc lát, thấy tôi ra vẻ muốn đánh gã, gã vội nói, “Tôi không biết tên của anh ta, nhưng tôi có thể nói cho anh biết vài thông tin”.
“Nói đi. Trông hắn như thế nào?”
Tôi vừa hỏi vừa chỉnh lại quần áo xốc xếch trên người mình.
Gã đáp: “Là một thanh niên mặc âu phục, tóc chải ngược về sau, trông rất sạch sẽ, dưới mắt có hai quầng thâm, trông rất yếu ớt”.
“Trên người anh ta có vết thương gì không? Hay nói cách khác là tàn tật?”
“Không hề, rất bình thường, đi đường cũng không gặp vấn đề gì, không giống người tàn tật.”
Thấy tôi trầm ngâm không đáp, gã nói tiếp: “Mấy anh em chúng tôi đang đi hóng gió trên đường thì người kia chặn chúng tôi lại, nói là cung cấp địa chỉ cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi giết được anh sẽ cho chúng tôi hai triệu tệ. Nhưng bây giờ là xã hội có luật pháp, bảo chúng tôi giết người, chúng tôi toàn người thật thà, đâu dám làm vậy? Tôi đáp tôi không nhận, anh ta bảo chúng tôi đến đánh anh què dở, một cánh tay là 200 nghìn tệ, một cái chân là 300 nghìn tệ, còn đưa cho chúng tôi năm nghìn tệ đặt cọc”.
“Tiền đặt cọc đâu?”
Tôi cảm thấy tức cười, mấy thằng này không chỉ thực lực không đủ mà trí khôn của chúng cũng làm người ta thấy lo lắng.
Tính theo giá mà chúng đưa ra, vụ làm ăn đáng giá một triệu tệ mà người ta mới đưa năm nghìn tệ tiền đặt cọc đã hùng hùng hổ hổ xông tới tận nơi rồi.
Quan trọng hơn cả, nghe giọng điệu ban nãy của tên cầm dùi cui điện, có vẻ gã định tự nuốt trọn quá nửa, thế mà năm thằng đàn em vẫn chấp nhận.
“Ở đây ạ!”
Nói rồi gã moi từ trong túi ra một xấp tiền mặt, tôi hỏi: “Những điều mày nói có phải thật không?”
Gã giơ một bàn tay lên: “Tôi xin thề, nếu tôi nói nửa câu giả dối sẽ bị sét đánh, không được chết yên thân!”
Tôi gật gật đầu: “Nếu đã như thế thì tao sẽ không báo cảnh sát, chúng mày đi đi”.
Gã đàn ông cầm dùi cui điện phấn chấn hẳn, vừa cảm ơn tôi không giết gã, vừa bảo tên đàn em còn lại đỡ mấy đứa đang nằm trên nền đất, mỗi người đỡ hai người khác, đi ra ngoài cửa. Thế nhưng chúng chưa đi ra khỏi cửa thì bên ngoài khu nhà tôi ở đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Gã kia trợn trừng hai mắt: “Anh bảo là không báo cảnh sát cơ mà?”
Tôi xòe hai bàn tay ra với vẻ vô tội: “Tao còn không rút điện thoại ra cơ mà, con mắt nào của mày thấy tao báo cảnh sát hả!”