Bansha đứng ngoài cửa, một nhóm người đi theo sau ông ta.
Sau khi mở cửa ra, Bansha không nói gì, ông ta nhìn tôi bằng gương mặt không cảm xúc, rồi quan sát Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính vài lần.
“Bansha, cuối cùng thì ông cũng đến rồi.” Tôi ngả lưng vào ghế, bình tĩnh nói.
Bansha chậm rãi đi vào phòng riêng, đám người mà ông ta dẫn tới từng người tiến vào phòng, có khoảng chừng hai, ba mươi thằng, may mà phòng này đủ to nên không quá chen chúc.
La Nhất Chính và ba tên thuộc hạ của Đỗ Minh Cường đứng dậy, bước tới đứng yên sau lưng tôi và Đỗ Minh Cường.
Bansha kéo một chiếc ghế, tự ngồi xuống, nhìn Đỗ Minh Cường từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Dương, đây là ai vậy?”
“Bạn tôi.”
“Nghe nói lái Mercedes Benz tới đây hả? Có phải giàu lắm không?”
“Liên quan gì đến ông đâu.”
Bansha đột nhiên đổi sắc, ông ta nở nụ cười nham hiểm: “Tất nhiên là liên quan chứ, các cậu đập phá địa bàn của tôi, đánh bị thương người của tôi, tôi phải xem xem các cậu có đủ tiền đền bù không chứ.”
Nghe đến đây, Đỗ Minh Cường không kiềm được mà lắc đầu bật cười, sau đó cầm điện thoại lên ấn vài cái.
Tôi liếc mắt thấy ông ta đang gửi tin nhắn, bên trên có địa chỉ của nhà hàng này.
Biểu cảm của Bansha trở nên độc ác: “Dương, rõ ràng tôi đã nói hai ta xí xóa mọi thù hằn, tại sao cậu muốn đi đập phá địa bàn của tôi?”
“Xí xóa hết hả?” Tôi không nén được tiếng cười, “Bansha, ông đừng tưởng tôi không biết, ông làm nhân chứng giả cho cảnh sát, nói rằng tôi chỉ huy ông tống tiền người của BTT, cảnh sát đưa cả video cho tôi xem rồi, bây giờ ông dám mở miệng ra bảo xí xóa hết mọi chuyện?”
Gương mặt Bansha không hề tỏ ra áy náy: “Thế thì đã sao? Chúng nó dùng nhục hình với tôi, tôi không khai sẽ bị đánh chết, nếu khai ra thì cùng lắm chỉ ngồi tù vài năm, vả lại bây giờ chẳng phải cậu không sao rồi đấy ư? À phải rồi, cậu có biết tại sao cậu không bị sao nữa không? Tôi chẳng hiểu sao tự dưng được thả ra, cảnh sát nói rằng vụ án này bị hủy bỏ rồi.”
Tôi không trả lời ông ta mà hỏi vặn: “Nói rõ ra xem, là do bọn chúng dùng nhục hình, hay vì ông đã nhận tiền của Cung Chính Văn?”
Bansha không trả lời, ông ta nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Ông nói cảnh sát dùng nhục hình với ông, vậy ông khoe vết thương ra xem nào, nếu không...”
“Nếu không thì sao?” Bansha đột nhiên trở mặt, tỏ ra chế giễu và khinh thường: “Dương, cậu thông minh lắm, quả thật tôi đã nhận một món tiền từ Cung Chính Văn, cậu ta còn bảo cùng lắm chỉ để tôi ngồi tù một năm thôi, tôi hết cách, đành với đồng ý với cậu ta. Nhưng cho dù tôi thật sự hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được tôi nào? Định đánh tôi à? Hay là định giết tôi luôn?”
Nói đến đây, vẻ mặt Bansha đột nhiên trở nên dữ dằn: “Còn chúng mày đi đập phá địa bàn của tao, đánh bị thương người của tao, món nợ này tao phải tính cho rõ ràng, mười triệu, đưa tao mười triệu Baht, tao sẽ tha cho chúng mày, nếu không, tao thiến cái cần tăng dân số của chúng mày cho chó ăn.”
Bansha vừa dứt lời, mười mấy thằng đàn em phía sau đã bao quanh chiếc bàn, đồng thời, mấy thằng cha người Xiêng La cầm đầu rút từ thắt lưng ra một thứ đen sì, nhắm vào chúng tôi.
Súng, chúng mang theo súng tới đây.
Cùng lúc đó, ba thằng đàn em của Đỗ Minh Cường cũng nhắm khẩu súng đen thui vào phía chúng.
Xiêng La là quốc gia hợp pháp hóa súng đạn, nghe nói có khoảng vài triệu người lấy được giấy chứng nhận sử dụng súng, nhưng không thể mang ra đường một cách tùy tiện, nếu bị phát hiện sẽ ăn cơm nhà nước.
Đám người của Bansha chắc chắn có không ít súng, lần trước chúng bao vây tôi nhưng không mang theo, chắc vì cảm thấy một mình tôi thì không cần làm lớn chuyện như vậy.
Lần này thì khác, ông ta biết tôi dẫn theo vài người, cho nên mới dùng đến thứ ấy.
Còn về phía Đỗ Minh Cường, ông ta làm cái nghề này, mang theo súng cũng là chuyện rất bình thường.
Đôi bên đối đầu bằng vũ khí nóng, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực độ.
Nói thật lòng, tôi rất hồi hộp, nói không sợ là nói dối. Dù gì tôi cũng chưa từng đối diện với tình huống súng đạn thật như vậy, càng chưa từng cầm súng chĩa vào ai.
Thứ này không phải đồ chơi, nếu đối phương có ai đó quá liều hoặc quá nóng nảy, đột nhiên bóp cò, chỗ này sẽ có rất nhiều người chết.
Rất có khả năng tôi, Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính đều chết ở đây, bởi vì phe chúng tôi chỉ có vẻn vẹn ba khẩu súng, bên phía Bansha phải có trên năm khẩu.
May mà người của Bansha không ngu đến mức bóp cò luôn, nhưng chúng cũng rất căng thẳng, tôi chỉ sợ không cẩn thận sẽ xảy ra tranh chấp.
Tôi thấy Bansha cũng sợ, nhưng ông ta vẫn cố trấn tĩnh rồi nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hung dữ, gằn giọng nói: “Lập tức bảo người của mày bỏ súng xuống, nếu không chúng mày sẽ thành cái sàng ngay.”
“Cất hết súng đi.” Đỗ Minh Cường điềm tĩnh phất phất tay.
Ba người kia gần như không cần nghĩ ngợi gì đã thu súng về.
“Cứ yên tâm đi, đợi người của tôi đến, ông ta sẽ không huênh hoang nổi đâu.” Đỗ Minh Cường khẽ nói với tôi bằng tiếng Hoa Hạ.
“Ừm, lại nợ anh một lần rồi.”
“Vậy qua làm ăn với anh đi, trả nợ tình cảm.”
Tôi cảm thấy nghẹn lời, đến lúc này rồi mà ông ta vẫn không quên lôi kéo tôi vào hội với ông ta.
“Đừng có nói tiếng chim tiếng chuột trước mặt tao.” Bansha lạnh lùng ngắt lời chúng tôi, ông ta cười khinh bỉ: “Mày tưởng rằng mày kiếm vài thằng nữa đến đây là đối phó được với tao à? Hừ, chỉ đưa thêm tiền cho tao thôi, mấy con lợn Hoa Hạ vừa béo vừa ngu ạ.”
Nghe đến câu cuối cùng của ông ta, tôi với Đỗ Minh Cường đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra được vẻ rục rịch trong ánh mắt của đối phương.
La Nhất Chính im như thóc từ nãy đến giờ đột nhiên chen vào: “Anh Dương, anh Cường, có phải con chó này đang mắng chúng mình không? Em không hiểu nó đang líu lo hót cái gì, nhưng câu phía sau hình như quen lắm, chắc là vậy rồi, có cần liều mạng với nó không các anh.”
Tôi thấy cạn lời: “Cậu đừng lộn xộn, súng đạn không phải đồ chơi đâu, đợi lát nữa người của anh Cường đến rồi tính tiếp.”
“Dạ.”
“Tao đã bảo đừng có nói tiếng chim chuột trước mặt tao cơ mà.” Bansha đột nhiên đập bàn, sau đó đứng dậy đi tới sau lưng tôi, túm tóc tôi giật ngược ra sau.
Da đầu của tôi đau đớn, nhưng vẫn phải hô lên: “A Chính đừng làm bậy.”
Mấy khẩu súng của đám thuộc hạ Bansha cũng dí về phía trước thêm một chút.
Bansha túm tóc ấn đầu tôi lên lưng ghế, lấy ra một dao nhíp đè lên động mạch cổ của tôi, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhãi, lợn Hoa Hạ, dám đối đầu với ông mày, còn dám uy hiếp ông mày, tối hôm đấy nếu không vì mày chạy nhanh thì ông đã cắt của quý của mày ném cho chó ăn rồi.”
“Tối hôm đó coi như tha cho mày, thế mà mày còn dám dẫn người đi phá địa bàn của tao, đánh người của tao! Bây giờ nhanh chóng gọi điện mang mười triệu Baht tới đây, nếu không tao sẽ cho chúng mày chết hết ở chỗ này.”
Tôi không giãy giụa, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Có thể cảm nhận được rằng con dao tì trên cổ rất bén, dường như đã cứa vào da tôi rồi.
Đỗ Minh Cường ở bên cạnh mỉm cười rất thản nhiên: “Ông Bansha, trước hết đừng kích động, tôi sẽ gọi điện thoại sai người mang tiền qua đây ngay.”
“Hừ, coi như mày biết điều.”
Đỗ Minh Cường cầm điện thoại lên, đang định ấn gọi đi thì cửa phòng bị gõ hai cái rồi mở ra.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi, thân hình hơi phì nhiêu một chút, bên dưới mũi là một hàng ria rậm rạp, nhưng ngũ quan không giống người Đông Nam Á mà lại hơi giống người Hoa Hạ.
Cửa mở ra, nhìn thấy tình hình bên trong phòng, người đàn ông kia nhíu mày, chậm rãi bước vào trong, đi theo sau là hai anh chàng người Xiêng La đô con.
Hiển nhiên, đây mới là côn đồ tai to mặt lớn thật sự, bởi vì khí thế của ông ấy không phải hạng phèn phèn như Bansha có thể sánh kịp được.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia dẫn người vào phòng, thuộc hạ của Bansha vô thức chuyển mục tiêu, chĩa họng súng về phía ông ta.
Nhưng mặt mũi Bansha thì biến sắc.
Chương 47: Con chó tiêu chuẩn kép
“Khốn nạn, bỏ súng xuống, mau bỏ súng xuống.”
Bansha vừa giật mình vừa sợ sệt quát đám thuộc hạ, ông ta còn xông tới ấn cánh tay của bọn nó, sau đó cung kinh chắp tay khom lưng cúi chào người đàn ông kia.
“Anh Sucha, xin lỗi, chúng nó chưa từng gặp anh nên mới mạo phạm tới anh, thực sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội của chúng nó.”
Đối mặt với thái độ khom lưng nhún gối của Bansha, người đàn ông trung niên tên Sucha hoàn toàn không để tâm, cũng không đáp lại lời xin lỗi của ông ta mà đi thẳng qua, bước tới bên cạnh chiếc bàn tròn, chắp tay chào Đỗ Minh Cường.
“Cường, đã lâu không gặp!”
Đỗ Minh Cường đứng dậy đáp lễ: “Sucha, ông càng ngày càng mập đấy.”
“Ha ha, đừng vừa gặp mặt là đã trêu chọc tôi chứ, dạo này nhàn nhã quá đó mà.”
“Nào, xin giới thiệu, đây là bạn thân của tôi, Dương.” Đỗ Minh Cường chỉ vào tôi lúc này đã đứng dậy và nói.
“Chào ông Sucha.” Tôi cũng trịnh trọng chắp tay chào hỏi.
“Xin chào, cậu Dương, bạn bè của Cường cũng là bạn bè của tôi, xin đừng khách sáo như vậy.”
Tiếp đó Đỗ Minh Cường giới thiệu qua loa về La Nhất Chính, đối mặt với cậu em La Nhất Chính vừa nhìn đã biết là hạng xoàng xĩnh, Sucha vẫn vô cùng khách sáo.
Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, Sucha ngồi xuống, vẫn không để ý tới Bansha mà bắt đầu trò chuyện cùng Đỗ Minh Cường.
Hai anh chàng người Xiêng La mà Sucha dẫn tới chỉ vào góc phòng, Bansha vội vàng phất tay bảo đám đàn em dồn vào trong góc đợi, bản thân ông ta cũng rụt vào góc, không dám thở mạnh.
Đỗ Minh Cường và Sucha nói chuyện một lúc lâu, khi nhắc đến chuyện của tôi, họ cũng nói sơ qua một lần.
Sucha nhíu mày nghe xong mọi chuyện rồi quay lại đối diện với tôi, áy nát lên tiếng: “Cậu Dương, thật sự xin lỗi! Cậu đến Chiêng May làm ăn mà lại bị đám tiểu nhân này quấy phá, tôi rất áy nát.”
“Ông Sucha khách sáo quá, vốn chỉ là một chút mâu thuẫn nho nhỏ thôi, do tôi không xử lý ổn thỏa.”
Biểu cảm của Sucha có vẻ bất ngờ, ông ấy gật gật đầu với vẻ tán thưởng rồi nói với đám người phía sau: “Bansha, lại đây.”
“Vâng, thưa ông Sucha.” Bansha căng thẳng đến mức mồ hôi nhễ nhại, ông ta bước tới, gục đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Sucha nhìn tôi: “Cậu Dương, tôi hiểu con người Bansha, vừa tham lam không biết điểm dừng vừa không màng đạo nghĩa. Bây giờ cậu có thể xử lý nó theo ý thích, cách nào cũng được. Nếu cậu muốn nó biến mất, người của tôi sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa và sạch sẽ, tuyệt đối không chừa lại rắc rối nào cho cậu.”
Mặt mũi Bansha trắng bệch: “Xin đừng, ông Sucha, xin đừng, tôi biết sai rồi! Tôi xin thề từ nay về sau không làm chuyện này nữa.”
“Hừ, cậu nói với tôi có tác dụng gì chứ.”
Nghe câu nói của Sucha, Bansha vội vàng quay đầu nói với tôi: “Cậu Dương, tôi sai rồi! Tôi không nên dẫn người bao vây cậu, không nên hãm hại cậu ở đồn cảnh sát, càng không nên dùng dao uy hiếp cậu. Tôi xin lỗi cậu, cậu làm gì tôi cũng được, cầu xin cậu chừa cho tôi một con đường sống.”
Lúc này tôi mới nhớ tới cảm giác đau đớn ở cổ, dùng tay sờ, quả nhiên sờ thấy vết máu.
Nhìn dáng vẻ khổ sở cầu xin của Bansha, tôi không hề thấy quá tức giận, thực chất cũng không nghĩ đến việc bắt ông ta phải biến mất, nhưng giáo huấn ông ta là việc phải làm.
“Cảm ơn ông Sucha!”
Trước hết tôi chắp tay cảm ơn Sucha rồi mới nói với Bansha: “Tôi có thể tha mạng cho ông, nhưng ông nói chúng tôi là đám lợn Hoa Hạ vừa béo vừa ngu, chuyện này không thể tha thứ được, ông tự tát mình hai mươi cái đi. Ngoài ra, tôi muốn ông tới tìm Bạch Vi, chính là cô gái đi cùng tôi ở trước cổng BTT hôm ấy, nói toàn bộ chuyện Cung Chính Văn đã mua chuộc ông như thế nào với cô ấy, không được phép giấu giếm bất cứ điều gì.”
“Còn về số tiền ông đã nhận từ Cung Chính Văn, tôi sẽ không bắt ông nôn ra nữa, ông đi đập cho hắn ta một trận là được, coi như hắn ta tự bỏ tiền ra đập chính mình. Nếu bị cảnh sát bắt, số tiền ấy coi như phần bồi thường cho ông. À phải rồi, hôm nay hắn ta đã gặp tôi, có lẽ sợ tôi sẽ ra tay vớihắn ta nên hai ngày tới chắc chắn sẽ rời khỏi Chiêng May, ông phải nhanh chân nhanh tay lên một chút.”
“Cảm ơn cậu Dương, cảm ơn cậu nhiều, lát nữa tôi sẽ đi tìm ông ta, nhất định sẽ làm như cậu đã dặn.”
Nói xong, Bansha giơ tay tát lên mặt mình.
Chắc sợ tôi không hài lòng, cho nên ông ta tự tát rất mạnh, âm thanh “chát chát” vô cùng rõ ràng.
Đợi ông ta tát xong hai mươi cái, cả gương mặt đã sưng vù và đỏ nhừ, tôi cũng không làm khó ông ta thêm nữa.
Sucha cảnh cáo ông ta thêm vào câu rồi cho ông ta cút đi chỗ khác.
Đợi khi Bansha dẫn thuộc hạ đi rồi, Sucha tiếp tục cùng tôi và Đỗ Minh Cường nói chuyện khác.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đỗ Minh Cường bảo tôi, ông ta và Sucha phải bàn chuyện làm ăn, dặn tôi và La Nhất Chính cứ về khách sạn trước.
Ông ta còn bảo sáng sớm mai phải về Chiêng Ray, bên đó có việc gấp phải xử lý, để lại số điện thoại cho tôi, dặn tôi mấy hôm nữa rảnh rỗi thì qua bên đó chơi.
Thậm chí ngay trước mặt Sucha mà ông ta còn mời tôi qua giúp ông ta thêm lần nữa.
Tôi uyển chuyển từ chối, rồi cùng La Nhất Chính rời khỏi nhà hàng, tìm một quán rượu nhiều gái đẹp ở ven đường để uống rượu và trò chuyện.
Cho đến hơn mười giờ, chúng tôi mới rời quán rượu, đi dạo và quay về khách sạn.
Về tới bên ngoài khách sạn, đang mót tiểu và muốn mau chóng chạy về phòng để giải quyết nỗi buồn thì thật trùng hợp, chúng tôi gặp ngay Bạch Vi và Cung Chính Văn đang định đi vào khách sạn, thêm cả Chung Khang Ninh, thằng cha tổ phó không ưa gì tôi ở tổ kế hoạch của công ty phần mềm Trí Văn.
Tôi vừa liếc qua Cung Chính Văn đã thấy vui rồi, vì trên mí mắt và sống mũi hắn ta dán băng cứu thương, khóe mắt bầm tím, khóe môi sưng vù, đi đường cà thọt cà thọt, phải nhờ Chung Khang Ninh dìu mới đi được, hiển nhiên đã bị tẩn cho một trận nhừ tử, vừa đi băng bó ở bệnh viện về.
Khi cái mạng hèn sắp khó giữ, hiệu quả làm việc của Bansha cũng khá đấy, mới vậy mà đã xong việc rồi.
Liếc thấy Bạch Vi và Cung Chính Văn sắp đi qua cửa khách sạn, tôi rảo bước đến gần họ: “Ôi, đây chẳng phải phó tổng giám đốc Cung đó sao? Suýt chút nữa không nhận ra rồi, phó tổng giám đốc Cung làm sao đó? Bị người ta đánh hả? Thằng nào to gan dám đánh cậu Cung của chúng ta phọt c*t thế?”
Quay đầu nhìn thấy tôi, gương mặt Cung Chính Văn bỗng chốc trở nên vặn vẹo và dữ tợn, nhưng do đụng tới vết thương, cơn đau khiến gương mặt đẹp trai của hắn ta càng thêm vặn vẹo và khó coi.
“Phương Dương! Tên cặn bã như anh sao lại xuất hiện ở đây? Sao cảnh sát chưa bắt anh đi chứ?” Bạch Vi buông Cung Chính Văn ra, xông tới trước mặt tôi đùng đùng lửa giận.
Tôi xòe tay: “Tại sao cảnh sát phải bắt tôi? Tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?”
“Anh sai đám côn đồ đó đánh Chính Văn, chúng tôi đã báo cảnh sát, đám côn đồ đó bị bắt rồi, sao anh vẫn chưa bị bắt hả?”
“Hờ hờ, giám đốc Bạch à, cô nói tôi sai khiến bọn chúng, xin hỏi cô có chứng cứ không? Đám người đánh hắn ta có nói do tôi sai bảo không? Cảnh sát nói thế nào nữa?”
Bạch Vi phẫn nộ hừ một tiếng: “Tuy chúng không nói, nhưng tôi biết chính là anh! Ban ngày anh từng tát Chính Văn, còn uy hiếp anh ấy, buổi tối đám côn đồ đó xuất hiện ngay, không phải anh thì còn ai vào đây?”
“Chậc chậc chậc!” Tôi nhìn gương mặt dù kích động và phẫn nộ nhưng vẫn xinh đẹp của Bạch Vi mà thậm chí cảm nhận được chút phong vị khác biệt, nhưng hóa ra cái đầu cô ta ngu ngốc hết sức: “Giám đốc Bạch, mấy hôm trước tôi bị Bansha dẫn người bao vây, khi vác gương mặt cũng bầm tím trở về, tôi nói rằng Cung Chính Văn sai khiến đám đó, tại sao lúc ấy cô không tin?”
“Bây giờ Cung Chính Văn bị đánh, cô không có chứng cứ mà dám khẳng định chắc như đinh đóng cột là do tôi làm? Tôi nên nói cô tự cho bản thân cô luôn đúng, hay nên nói cô bị hỏng não? Hay nên gọi cô là con chó tiêu chuẩn kép?”
Chương 48: Quả nhiên là anh
“Anh...”
Tôi không kiềm được mà ngắt lời cô ta: “Đừng lúc nào cũng tự nghĩ mình đúng nữa, bây giờ tôi đang mót tiểu, không rảnh giải thích với cô, lát nữa cứ đến phòng tìm tôi rồi tôi sẽ từ từ nói rõ cho cô nghe, vẫn là căn phòng đó nhé.”
Nói xong, tôi không để tâm tới cô ta nữa mà rảo bước đi vào khách sạn.
Ban nãy uống hơi nhiều bia, bây giờ thật sự không nhịn được nữa.
“Chào chị dâu, tạm biệt chị dâu nha.”
La Nhất Chính cúi người chào Bạch Vi một cách nghiêm chỉnh, sau đó mỉm cười đê tiện đi theo tôi, khi đi ngang qua Cung Chính Văn, nhân lúc cậu ta không để ý mà thò tay chọc vào khóe miệng sưng phù của hắn ta.
Cung Chính Văn “á” một tiếng rất thảm thiết.
La Nhất Chính cười ha ha: “Anh Dương, môi của anh ta tều ra phết nhỉ.”
Tôi cười cười vỗ vỗ đầu cậu ta rồi chạy vào thang máy.
Sở dĩ phải nói cho rõ ràng với Bạch Vi vì tôi chuẩn bị tán cô ta.
Cung Chính Văn muốn có được Bạch Vi, thế thì tôi sẽ chen chân vào làm hỏng chuyện tốt của hắn ta. Tốt nhất là ôm Bạch Vi tới trước mặt hắn ta, ngắm nhìn dáng vẻ tức xì khói nhưng không thể làm gì được của hắn ta sau khi thất bại.
Hắn ta muốn có được thứ gì, tôi sẽ phá hoại thứ đó, cứ phải đối đầu như vậy đấy.
Nếu đã không lấy được cái mạng quèn của hắn ta, vậy thì tôi sẽ khiến hắn ta thấy buồn nôn đến chết.
Sau khi lên tầng, tôi và La Nhất Chính ai về phòng nấy, tôi chạy về phòng thoải mái giải quyết một trong tứ khoái của đời người, khi chưa kịp kéo khóa quần thì tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” đã vang lên.
Khỏi cần đoán, chắc chắn là Bạch Vi, từ độ mạnh yếu của tiếng gõ cửa đã thấy cô ta vẫn đang tức giận.
“Vào đi.” Tôi mở cửa ra, vừa kéo khóa cửa vừa nghiêng người nhường đường.
Bạch Vi liếc mắt qua đũng quần tôi, sau đó mặt mũi lập tức đỏ nhừ, vội vàng thu ánh mắt về, không quên mắng một câu “lưu manh”.
Nhưng cô ta không vào phòng, chắc sợ tôi sẽ ấn cô ta lên giường thêm lần nữa.
Tôi cười cười, tự đi vào phòng mình, lấy thuốc ra châm một điếu và bảo: “Nếu cô muốn đứng ngoài cửa để người khác nghe thấy thì tùy.”
Cô ta do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn bước vào phòng.
“Rốt cuộc có phải do anh làm không?” Cô ta vừa bước vào đã lạnh lùng hỏi.
Tôi ra hiệu cho cô ta đóng cửa lại, bấy giờ mới điềm tĩnh đáp: “Không sai, chính tôi bảo Bansha đi đánh anh ta một trận.”
“Quả nhiên là anh! Ban nãy ở dưới tầng anh còn biện hộ, tại sao hả? Tại sao anh muốn gọi người đánh anh ấy?”
“Cô tưởng tôi ngu như cô hả? Có Chung Khang Ninh và cô ở đấy, chỉ cần tôi nói tôi sai khiến người ta, các người lại chẳng nhanh tay gọi điện thoại cho cảnh sát tới bắt tôi?”
“Còn về việc tại sao tôi muốn đánh anh ta, tôi hỏi cô trước, ban nãy cô có gặp Bansha không? Ông ta có nói mấy ngày trước ông ta dẫn người bao vây tôi là do Cung Chính Văn sai bảo không? Ông ta có nói Cung Chính Văn đã mua chuộc cảnh sát và mua chuộc luôn ông ta để làm giả chứng cứ hãm hại tôi không?”
Bạch Vi tỏ ra do dự: “Bansha quả thật có nói như vậy, nhưng tôi không thể nào tin lời của một tên côn đồ như ông ta được.”
“Hờ hờ, tôi thật sự không biết Cung Chính Văn đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho cô, để đầu óc cô hỏng đến mức tin tưởng anh ta mù quáng.”
“Tôi quen biết anh ấy từ nhỏ, cùng đi học, cùng vui chơi, cho đến khi theo học hai trường đại học khác nhau. Tôi rất hiểu anh ấy, anh ấy luôn là một người lương thiện và chính trực, không làm những chuyện mà anh nói đâu.”
Tôi lắc đầu và cười nhạt: “Cô cho rằng, cô cảm thấy những câu này toàn là nhảm nhí. Tôi nói cho cô biết, ban đầu Cung Chính Văn bỏ tiền sai Bansha đánh gãy chân tôi, nhưng thất bại, cho nên mua chuộc bên cảnh sát vu khống tôi vào hùa cùng Bansha tống tiền BTT. Sau khi tôi bị bắt vào đồn, anh ta mua chuộc Bansha làm chứng cứ giả, khi anh ta tới đồn cảnh sát gặp tôi, anh ta còn đòi mua chuộc cả cán bộ quản giáo, tra tấn cho tôi chết trong tù luôn.”
“Người như thế, làm sao tôi có thể không đánh cho được? Nếu không phải vì nghĩ rằng không xứng đáng đền mạng vì anh ta, tôi đã giết anh ta luôn rồi.”
Bạch Vi cau mày: “Những điều anh nói căn bản không có chứng cứ, làm sao anh chứng minh được Chính Văn đã mua chuộc cảnh sát?”
“Đơn giản thôi, nếu cảnh sát bắt tôi vì nghi ngờ tôi tống tiền BTT, tiền đề để lập án là người bị hại báo án, cho dù bị người khác tố giác, bên phía cảnh sát cũng nhất định sẽ tìm đến người bị hại để điều tra và lấy chứng cứ.”
“Mấy ngày qua cô bàn chuyện hợp đồng với người của BTT, có nghe thấy họ nhắc đến chuyện này không? Có từng gặp cảnh sát chưa? Nếu không, ngày mai cứ đi hỏi Avala hoặc Shadi ấy, hỏi xem họ có báo cảnh sát không, cảnh sát có tới tìm họ điều tra và lấy chứng cứ hay không là biết tôi có bị hãm hại hay không thôi.”
“Nếu không có, vậy thì, người hãm hại tôi sẽ là ai đây? Khoản tiền lớn như vậy, ít nhất cũng tốn vài triệu tệ đấy, cô nghĩ sẽ là Tào Văn Hoài hay là Cung Chính Văn?”
Nghe lời tôi nói, Bạch Vi sững người, sau đó nhíu mày suy ngẫm.
Tôi nói tiếp: “Cô có biết tại sao đột nhiên tôi được thả ra không? Thêm cả Bansha nữa, đám thuộc hạ mười mấy người của ông ta cũng bị bắt, nhưng bây giờ ra ngoài hết rồi, có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Gương mặt Bạch Vi càng thêm nghi hoặc.
“Bởi vì bạn của tôi tìm được người rất bản lĩnh tới đồn cảnh sát, cảnh sát hủy vụ án ngay tại chỗ. Cô thử nghĩ mà xem, nếu cảnh sát lập án theo trình tự thông thường, liệu có hủy bỏ dễ dàng như vậy không? Ngày mai cô có thể đến đồn cảnh sát một chuyến, hỏi xem vụ án này rốt cuộc là sao, xem có thể hỏi được chút thông tin nào không? Hoặc tự điều tra xem vụ án này có một tí ti thông tin nào được công khai không?”
“À phải rồi, nhắc đến đây, tôi có một vấn đề muốn hỏi giám đốc Bạch. Sau khi tôi bị bắt vào đồn, giám đốc Bạch từng tới đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình chưa?”
Bạch Vi né tránh ánh mắt của tôi: “Chưa, khi đó tôi cảm thấy cảnh sát làm việc theo pháp luật, không cần thiết phải đi tìm hiểu, với cả tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc hợp tác cùng BTT.”
“Hờ hờ.” Tôi không nén được tiếng cười nhạt, “Quả nhiên là một người phụ nữ vong ân bội nghĩa, cô không nghĩ thử xem dự án BTT do ai lấy về, cũng không thử nghĩ xem tôi từng cứu cô bao nhiêu lần, đã vậy, khi ấy tôi được tính là cấp dưới của cô rồi, cấp dưới bị cảnh sát bắt đi nhưng người làm lãnh đạo như cô không hề hó hé gì, hờ hờ.”
Biểu cảm của Bạch Vi rất phức tạp, cô ta cúi đầu: “Tôi vốn định đi, nhưng họ cứ khuyên tôi đừng nhiều chuyện, cho nên... Chuyện này là do tôi không phải, tôi xin lỗi anh.”
“Xin lỗi có tác dụng mẹ gì, chẳng bằng chổng mông lên cho tôi làm một phát.”
Bạch Vi nhíu mày, mặt mũi lạnh tanh, không nói không rằng.
Tôi dụi tắt đầu lọc vào gạt tàn, chậm rãi bước tới trước mặt cô ta, giơ tay nắm cằm của cô ta.
Bạch Vi quay đầu đi, khi đang định gạt tay tôi ra thì tôi nhân cơ hội ấy đẩy vai cô ta, đẩy cô ta tới chân tường, còn bản thân tiện đà đè lên trên, không cho cô ta nhúc nhích.
“Buông tôi ra, anh định làm gì hả?” Cô ta tức giận vùng vẫy.
Tôi vừa cảm nhận sức ép từ bộ ngực của cô ta vừa giữ cằm cô ta lần nữa: “Giám đốc Bạch, kể từ ngày hôm nay, tôi muốn tán cô. Sớm muộn gì cũng có một ngày cô chủ động tốc váy chổng mông lên, để cô triệt để hiểu rằng tôi là người thế nào.”
“Đồ vô liêm sỉ! Đồ hạ lưu! Mau buông tôi ra!”
Tôi nâng cằm cô ta lên, mạnh mẽ ấn một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng đó.
Chương 49: Lấy ơn báo oán
Lúc này tôi mới buông cô ta ra, cô ta vung tay tát thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi nắm cổ tay cô ta, thản nhiên mỉm cười.
Cô ta tức giận vung tay, quay đầu chạy ra ngoài.
"Giám đốc Bạch, vừa nãy tôi quên hỏi cô một câu, giờ tôi còn được tính là nhân viên của cô không?"
"Anh bị sa thải rồi!"
"Ha ha, giám đốc Bạch, cô phải suy nghĩ cho kỹ đấy, nếu tôi bị sa thải thì cô cũng đừng mơ giành được dự án BTT kia, tôi sẽ làm rối tung nó lên giúp cô."
Bạch Vi ở ngoài cửa quay đầu lại: "Anh dám?"
"Tôi có gì mà không dám?"
Bạch Vi không nói chuyện, vẻ mặt tức giận nhìn tôi chằm chằm.
"Giám đốc Bạch, tôi cũng đâu có cưỡng hiếp cô, chỉ muốn theo đuổi cô thôi mà, có cần nhẫn tâm sa thải tôi vậy không? Cô vong ơn phụ nghĩa như thế, tôi có làm rối tung lên thì có là gì? Không khiến cô mất hết danh dự là may lắm rồi."
"Được, vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh theo đuổi tôi thế nào."
Bạch Vi nói xong, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tôi mỉm cười, nhớ lại cảm giác sờ lên ngực cô ta và mùi vị của đôi môi ấy.
Cô ta rất ngốc nghếch, nhưng không ngốc nghếch đến mức không có chút năng lực phân tích nào.
Chỉ cần cô ta hỏi Alava hoặc Shadi, kết hợp với những lời tôi vừa nói, có lẽ cô ta sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ trong chuyện này.
Không cần cô ta hoàn toàn tin tưởng lời tôi nói, cũng không cần cô ta nghi ngờ Cung Chính Văn, chỉ cần cô ta giữ chút cảnh giác với Cung Chính Văn là được.
Tiếp đó, tôi sẽ theo đuổi được cô ta, khiến Cung Chính Văn tức giận, khiến hắn ta tức đến mức phun ra ba lít máu mà không có chỗ xả giẩn.
Sau đó, tôi vẫn sẽ cho người điều tra Cung Chính Văn, tìm cơ hội dạy bảo hắn một trận.
Còn Bạch Vi... Có người từng nói một câu thế này: Trả thù một người, cách tốt nhất là khiến cô ta yêu bạn, sau đó độc ác đá cô ta đi.
Đây chính là mục đích khác của tôi, nếu cô ta vong ơn phụ nghĩa, nếu cô ta thấy chết không cứu, thì tôi cũng chẳng cần làm một chính nhân quân tử rộng lượng lấy ơn báo oán làm gì.
Đến tận bây giờ, ban đêm tôi vẫn nằm mơ thấy khoảng thời gian đen tối ba năm trước, mơ thấy Lâm Lạc Thủy gửi tin nhắn tới, mơ thấy cô ấy kéo tay Tào Văn Hoài ngồi trên xe Audi.
Hôm nay, tôi vẫn không thể quên được những màn tra tấn tinh thần đau đớn trong đồn cảnh sát.
Cho dù là thù mới hay hận cũ, tôi cũng muốn tính toán rõ ràng với Bạch Vi.
Bạch Vi đi rồi, tôi đóng cửa phòng lại, mở tivi ra tùy tiện chọn một kênh, sau đó đi sạc điện thoại.
Mấy ngày vào đồn cảnh sát, điện thoại di động vẫn luôn ở trong trạng thái tắt nguồn. Tôi vừa mở máy lên liền nhận được rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là những số điện thoại của những người mấy ngày nay không liên lạc được với tôi.
Người gọi nhiều nhất là La Nhất Chính, thứ hai là Đỗ Minh Cường, cuối cùng là Văn Giai.
La Nhất Chính và Đỗ Minh Cường gọi là vì không tìm được tôi, còn Văn Giai thì chắc là sợ tôi gặp chuyện không may.
Sau khi mở Wechat lên, quả nhiên tôi nhìn thấy mười mấy tin nhắn Văn Giai gửi tới, tin nhắn xa nhất là ba ngày trước, hỏi chuyện của tôi và Bạch Vi có tiến triển gì không, hỏi đám lưu manh kia có tới tìm tôi gây phiền phức không.
Sau đó là rất nhiều tin nhắn hỏi tại sao tôi không trả lời, tại sao lại tắt máy, có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Tin nhắn cuối cùng là vào chiều nay, viết: 'Trời ạ, nhất định là anh xảy ra chuyện rồi. Anh yên tâm, tôi đi đặt vé máy bay ngay đây, đến Chiêng May sẽ lập tức báo cảnh sát đi cứu anh. Được rồi, tôi sẽ gọi điện cho đại sứ quán bảo họ giúp đỡ trước, anh tuyệt đối không được chết đâu đấy, nhất định phải chờ tôi.'
Thấy tin nhắn của Văn Giai, tâm trạng của tôi trở nên vô cùng phức tạp, vừa ấm áp, cảm động, vừa bất lực, có lỗi.
Tôi khiến cô ấy động lòng, nhưng đã định trước là không thể làm cô ấy hạnh phúc.
Bởi vì cô ấy quá lương thiện, quá hoàn mỹ.
Còn tôi chỉ là một tên hèn hạ vô sỉ, lại còn là phần tử cặn bã đã từng phải ngồi tù.
Ngày đầu tiên cô ấy biết tôi đã bị một trăm tên lưu manh ở Chiêng May bao vây, suýt nữa phải chịu số phận bi thảm.
Đến nay tôi vẫn nhớ rõ những lời của Bansha, ông ta nói muốn trói cả tôi và Văn Giai lại, sau khi chơi cô ấy chán rồi sẽ ném cho đàn em chơi, cuối cùng ném tôi và cô ấy xuống sông.
Hôm nay tôi lại đối đầu với Cung Chính Văn, cuộc sống sau này đã định là không yên bình rồi.
Tôi không muốn cô ấy phải sống cuộc sống lo lắng sợ hãi như thế, không muốn nụ cười trong sáng ngây thơ của cô ấy có một chút buồn bã đau thương nào.
Vậy nên sau này tôi sẽ không liên lạc với cô ấy nữa.
Nhưng vì để cô ấy yên tâm, tôi gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho cô ấy.
Hơn mười một giờ đêm, điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận, trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ nhưng khó nén mệt mỏi của Văn Giai: "Phương Dương? Là anh sao?"
"Ừm, là tôi."
"Là anh thật sao. Đúng rồi, tôi không mua được vé máy bay hôm nay, chỉ mua được vé ngày mai thôi. Ngày mai tôi sẽ lập tức tới giúp anh, anh chờ một chút nhé! Xin lỗi, đều tại tôi không đặt vé máy bay sớm."
Tôi vừa buồn cười vừa cảm động: "Văn Giai, không cần tới cứu tôi đâu, giờ tôi không có việc gì nữa rồi, nếu không sao gọi điện thoại cho cô được."
"A?" Có vẻ Văn Giai ở đầu bên kia điện thoại hơi sững sờ: "Đúng vậy, anh có thể gọi điện thoại, vậy chắc chắn... Ôi chao, tôi ngốc quá, anh đừng cười tôi nha, thật ra là tôi vừa ngủ thiếp đi, đột nhiên bị anh gọi điện đánh thức nên tạm thời suy nghĩ không được tỉnh táo cho lắm."
Tôi nhịn cười, cố gắng nói thật nghiêm túc: "Yên tâm, không cười cô đâu."
"Mà Phương Dương này, mấy hôm nay anh có chuyện gì vậy? Sao điện thoại lại tắt máy? Có phải bị đám người tối hôm đó trói lại, sau đó... Ừm, không phải họ đã làm điều kia với anh rồi chứ?"
"Cái gì cơ?"
"Thì cái đó... Anh biết BL là gì không? Chính là hai người đàn ông cái đó... Cái đó ấy."
Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, tôi bỗng toát mồ hôi lạnh.
Hình như Văn Giai cũng không trong sáng lắm thì phải, chuyện đen tối ghê tởm như thế mà cô ấy cũng nghĩ được.
"Phương Dương, sao anh không nói gì, không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?"
"Đúng cái đầu cô ấy." Tôi tức giận nói: "Sao cô có thể nghĩ ra được chuyện ghê tởm đó vậy, tôi không hề bị đám người đó mang đi, mà ngược lại, bây giờ đại ca của họ rất sợ tôi, hận không thể quỳ trước mặt tôi nhận sai đó."
"Ghê gớm vậy à? Anh nói khoác đúng không, tối hôm đó anh bị người ta truy đuổi như thế, anh đánh thắng được nhiều người vậy hả?"
"Không cần đánh, vì tôi biết một người bạn rất trâu, ông ta gọi một người rất trâu khác ở Chiêng May ra, Bansha lập tức sợ hãi, lúc nãy đi ăn cơm còn liên tục xin lỗi tôi. Với cả, tôi mất liên lạc mấy ngày là vì phải vào đồn cảnh sát, giờ không sao nữa rồi."
"Thật chứ? Nhưng sao anh lại phải vào đồn cảnh sát? Hơn nữa, hai người bạn của anh trâu thế nào? Mau nói đi, tôi xem có thể đưa vào tiểu thuyết của tôi không?"
"Việc này kể ra thì rất dài dòng, lúc nào rảnh tôi sẽ từ từ kể cho cô."
"Ừm, vậy tôi chờ anh, bao giờ thì anh về nước?"
Nghe thấy câu hỏi đó, tôi do dự, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Văn Giai, chắc là trong thời gian ngắn tôi sẽ không về đâu, bên này có bạn tôi, hơn nữa thời gian tới sẽ rất bận, có khi còn đổi số điện thoại nữa. Nếu cô không gọi được cho tôi hoặc gửi tin nhắn Wechat cho tôi mà không thấy tôi trả lời thì đừng lo, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ đang bận thôi."
Chương 50: Đánh người
"Được, vậy anh..." Giọng nói trong trẻo của Văn Giai vang lên, nhưng có vẻ cô ấy nhanh chóng nhận ra điều gì đó, lời mới nói được một nửa đã dừng lại.
Tôi bất lực, áy náy, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô gái mới quen được hai ngày này, như một cánh bướm chạm đến trái tim tôi.
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, những lời tôi vừa nói chỉ là lừa cô ấy thôi, tôi sẽ nhanh chóng về nước, nhanh chóng đi tìm cô ấy.
Nhưng tôi không thể nói được.
Cuộc điện thoại chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Văn Giai: "Phương Dương, vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nếu rảnh nhớ phải đến tìm tôi nhé, tôi vẫn muốn viết về anh, giám đốc Bạch và những chuyện xảy ra ở Chiêng May nữa."
"Ừm." Tôi khẽ đáp lời.
"Vậy tôi ngủ tiếp đây, vừa rồi bị anh đánh thức, bây giờ vẫn mệt lắm."
"Được, ngủ ngon nhé!"
"Anh cũng ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon."
Cúp điện thoại, tôi để điện thoại di động xuống, cúi đầu, ngẩn người.
Một lúc lâu sau, tôi không nhịn được đứng lên, mặc quần áo qua loa rồi nhanh chóng ra khỏi cửa, gọi xe ở dưới khách sạn rồi đi thẳng đến quán bar Cara.
Bởi vì tôi rất muốn đánh người.
Hơn mười một giờ đêm, khi cuộc sống về đêm bắt đầu sôi động thì quán bar Cara cũng vậy. Quán bar nhỏ khoảng trăm mét vuông tấp nập nam nữ cười nói, uống rượu.
Tôi bước vào quán bar, kéo một tên có hình xăm ở gần mình nhất lại, dùng tiếng Xiêng La hỏi: "Bansha đâu?"
Người đàn ông đó rất khó chịu hất tay tôi ra: "Mày là ai? Muốn làm gì?"
Cùng lúc đó, vài người bạn bên cạnh hắn cau mày vây quanh, tên cầm đầu vừa đẩy vai tôi, vừa dùng tiếng Xiêng La hỏi có phải tôi muốn gây chuyện không.
Tôi không biết họ có phải người của Bansha không, mà cũng lười hỏi. Tôi đấm thẳng một phát lên mặt người đó, rồi quay về phía quán bar hét lên:
"Bansha, ông cút ra đây cho tôi."
Chào đón tôi là nắm đấm của mấy tên người Xiêng La, thậm chí còn có cả chai bia.
Tôi chỉ muốn xả giận, cho nên liều mạng đánh ngã người khác, sau đó nhanh chóng bị người khác đánh ngã, rồi lại đứng lên đánh ngã người khác.
Quán bar loạn cả lên, tiếng phụ nữ hét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng chai bia vỡ, hòa lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến tôi vô cùng hăng máu.
Chẳng bao lâu sau, Bansha chạy từ trong góc quán bar ra, vừa tức giận mắng chửi, vừa đá mấy tên người Xiêng La vây xung quanh tôi ra.
Một nhóm người theo sau ông ta, đè mấy tên người Xiêng La đó xuống đất nện cho một trận.
"Cậu, cậu Dương, cậu không sao chứ?"
Bansha ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt tôi, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
"Không sao." Tôi lau máu trên trán, rồi quay sang lạnh lùng nói với ông ta.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu, mấy thằng khốn khiếp này không có mắt không nhận ra cậu, vậy nên mới..."
"Ha ha." Tôi cắt ngang lời ông ta: "Ông Bansha, tôi không sao, nhưng ông thì có chuyện rồi đấy."
Vừa dứt lời, tôi vung tay, đấm thật mạnh vào mũi ông ta.
Bansha ngã ra đất, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu giơ tay ra hiệu cho đám đàn em không hiểu chuyện: "Đừng tới đây, không ai được ra tay với cậu Dương, nếu không tôi sẽ đánh chết người đó."
"Ha ha, Bansha, coi như ông thông minh."
Tôi cười lạnh đi lên trước, túm lấy cổ áo của ông ta, nói: "Ông biết tại sao tôi lại đánh ông không?"
"Không biết... Biết, biết, tôi đáng chết... Nên đánh." Bansha hoảng sợ liên tục gật đầu.
"Không, ông không biết, giờ tôi nói cho ông biết nhé! Ông có thể dẫn người bao vây tôi, có thể đánh tôi, có thể hãm hại tôi, nhưng ông không nên nói như vậy với cô ấy, nhớ cô bé ở cạnh tôi tối hôm đó không?"
"Nhớ, nhớ..."
"Ông không nên nói muốn chơi cô ấy." Tôi lại cắt ngang lời Bansha, sau đó đấm mạnh vào miệng ông ta.
Bansha đau đớn rên rỉ.
"Ông không nên nói chơi chán rồi ném cô ấy cho đàn em!"
"Ông không nên nói muốn dìm cô ấy xuống sông!"
Tôi vừa nói, vừa đấm liên tiếp vào mặt Bansha.
Khi thấy đã đủ, tôi mới dừng lại, nắm cổ áo ông ta rồi lắc: "Giờ ông đã biết tại sao lại bị đánh chưa?"
"Biết... Biết, tôi sẽ... Xin lỗi cô ấy." Bansha mơ màng nói.
"Biết là tốt rồi."
Tôi thả cổ áo ông ta ra, ông ta liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Xung quanh đã vây thành một vòng lớn, người của Bansha, người đến quán bar chơi, dù là nam hay nữ đều yên lặng nhìn tôi.
Tôi không thèm để ý tới bọn họ, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
"Bệnh viện... Mau đưa cậu Dương tới bệnh viện." Bansha bỗng nhiên mơ màng kêu lên.
Đàn em của ông ta nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích.
Tôi lại lau máu trên trán, nói: "Không cần, tôi tự đi được."
Không biết Bansha lấy sức ở đâu ra mà chạy nhanh tới ôm chân tôi, cầu xin: "Dương, cầu xin cậu... Để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé, nếu không... Nếu để ông Suchat biết cậu bị thương ở quán bar của tôi, tôi sẽ chết mất."
Tôi cúi đầu, nhìn người từng muốn chơi chết tôi, hãm hại tôi, nhưng giờ lại quỳ dưới chân tôi cầu xin. Tôi mềm lòng.
Thấy tôi gật đầu, Bansha vội vàng đứng lên, bảo đàn em đi lái xe, sau đó cẩn thận theo tôi ra khỏi quán bar.
Đến tận khi tôi bảo sẽ không nói chuyện này cho Suchat, ông ta mới miễn cưỡng yên lòng, còn nói nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân xin lỗi Văn Giai.
Chúng tôi cùng đến bệnh viện băng bó, ông ta ngoan ngoãn trả tiền thuốc men, cả buổi đều bày ra dáng vẻ nịnh nọt, còn tự đưa tôi về khách sạn.
Đêm đó tôi ngủ rất không yên giấc, thứ nhất là vì chỗ mép trán khâu bốn mũi, đầu rất đau, thứ hai là vì nằm mơ.
Tôi mơ thấy Bạch Vi, mơ thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô ta khi suýt bị Lôi Vân Bảo cưỡng hiếp, đôi chân dài trắng nõn và bộ ngực đung đưa.
Tôi còn mơ thấy Văn Giai, cô ấy giống như một con bướm bay xuyên qua làn nước, nhảy múa đón ánh sáng mặt trời.
Cuối cùng, tôi mơ thấy mình bị nhốt vào tù, trong không gian chật hẹp tối đen như mực, tôi buồn bực, tức giận, liên tục đập mạnh vào cánh cửa sắt lạnh như băng, gào thét.
Đó là trải nghiệm khó quên trong cuộc đời tôi, đen tối, dài đằng đẵng, cô đơn và trống rỗng, khiến tôi gần như sụp đổ
Cuối cùng, tôi giật mình tỉnh lại, ngồi dậy thở dốc.
Đến khi bình tĩnh lại, tôi đứng dậy vào toilet, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của mình trong gương, khóe mắt thâm tím, trán quấn băng gạc trắng, nhìn rất lâu.
Sau khi xác nhận vết thương không bị chảy máu, tôi mới yên tâm rửa mặt, sau đó yên lặng ngồi trên ghế hút thuốc.
Hơn bảy giờ sáng, tôi gõ cửa phòng La Nhất Chính, đợi một lát, xác nhận cậu ta chưa dậy liền tự đi ăn sáng, sau đó về phòng xem tivi giết thời gian.
Trong lúc đó, Đỗ Minh Cường gọi điện thoại cho tôi, nói ông ta có chuyện gấp phải về Chiêng Mai, vì quá sớm nên mới không tạm biệt tôi, bảo lúc nào tôi rảnh thì qua tìm ông ta chơi.