• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Rất gấp

“Đúng là kế hoạch cải cách của cậu có hiệu quả trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như bộ phận Kinh doanh thị trường. Nhưng có lẽ các bộ phận khác thì không được, vì chỉ có chức năng của bộ phận Kinh doanh thị trường thích hợp, các nhân viên có thể liên tục đưa ra ý kiến của mình, dẫu sao thị trường trong và ngoài nước cũng rất lớn. Nhưng nếu đặt vào bộ phận nhân sự thì cậu muốn họ làm thế nào? Không lẽ hôm nay giảm biên chế, ngày mai bắt đầu công kích lẫn nhau?”

Đồng An Chi vỗ vai tôi, như đang sợ đả kích sự tự tin của tôi, sau đó ông ấy lại nói: “Nhưng cậu vẫn còn trẻ, có thể nghĩ ra nhiều thứ thế này cũng không dễ gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết nguyên tắc này thôi, còn những thứ khác cậu phải tự hiểu khi ngồi vào vị trí đó sau này”.

Nghe Đồng An Chi nói xong, tôi đột nhiên hiểu ra vài điều, ví dụ như mối quan hệ của nhà họ Cung và nhà họ Bạch.

Nếu nói ở tập đoàn Dụ Phong, nhà họ Bạch hát vai mặt đỏ thì cần có một nhà hát vai mặt đen, nếu không mệnh lệnh ban ra sẽ không được thúc đẩy hiệu quả.

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi không hề có suy nghĩ bực tức và nản lòng, ngược lại còn thấy cảm kích Đồng An Chi hơn. Những lời này của ông ấy không chỉ có nghĩa là chẳng mấy nữa tôi sẽ tiếp nhận tập đoàn Vọng Thiên, mà rất có khả năng là tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, ông ấy sẽ dạy cho tôi cách hành xử khi là cấp trên.

Tôi đứng dậy, khom lưng với Đồng An Chi, nói: “Cảm ơn anh Đồng, lời anh dạy, tôi đã hiểu rồi”.

Đồng An Chi cười ha ha: “Tốt, tôi không dám nhận là dạy dỗ cậu đâu, mong cậu đừng ghi thù là được rồi!”

“À anh Đồng này, thế kế hoạch cải cách của bộ phận Kinh doanh thị trường phải làm sao?”

“Đương nhiên là tiếp tục giữ lại, còn các phòng ban khác thì phải xem sau này cậu sẽ phát triển thế nào. Lần trước, khi nghe nói cậu âm thầm làm cải cách, tôi còn sợ hết hồn”.

Đồng An Chi uống một ngụm nước, nói: “Chuyện cải cách nói xong rồi, tiếp theo chúng ta bàn chuyện chính thôi”.

Nói đến chuyện chính, cuối cùng Triệu Thư Hằng cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận nữa, mà chuyên tâm lắng nghe.

“Lúc trước, tôi và ba người Đỗ Minh Cường hợp tác thành công, chuyện này đã cho tôi vài gợi ý. Nếu tôi có thể mở rộng thị trường ở Đông Nam Á, chẳng có lý nào lại không mở rộng nổi thị trường ở trong nước. Nhưng trước kia vì vài lý do, tập đoàn Vọng Thiên thường xuyên gặp khó khăn ở phía Nam. Lần này về, tôi đã suy nghĩ rất lâu, rồi liên lạc với vài công ty bất động sản nổi tiếng ở phía Nam, mọi việc cũng khá lạc quan. Lần này, tôi tới tìm cậu chính là muốn cậu đến đàm phán với một công ty ở Thịnh Hải. Nếu được, chúng ta sẽ ký thỏa thuận đồng minh trước, tiện cho Vọng Thiên tiến vào thị trường phía Nam”.

Đồng An Chi vừa nói dứt câu, vài điểm nghi vấn trong đầu tôi đã có lời giải. Lúc trước, khi xem bản đồ phân bố thị trường của tập đoàn Vọng Thiên, tôi thấy so với phía Bắc thì thị phần ở phía Nam của họ thấp đáng kinh ngạc. Ban đầu, tôi còn tưởng là vì Đồng An Chi coi thường sức mua ở phía Nam, không ngờ lại vì nguyên nhân này.

Đúng như tam quốc tranh bá ở thời cổ, các công ty lớn hợp sức nắm giữ thị trường bất động sản của Hoa Hạ, nhưng công ty nào cũng có ranh giới, vì thế Đồng An Chi mới nghĩ tới việc mở rộng sang Đông Nam Á.

Nhưng bây giờ đã có cơ hội tiến vào phía Nam, đương nhiên Đồng An Chi sẽ không bỏ qua, vì vậy ông ấy mới giao nhiệm vụ này cho tôi.

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, Đồng An Chi nhìn sang Triệu Thư Hằng nói: “Thư Hằng là người mà tôi chọn đến Thịnh Hải với cậu lần này, để cậu ta làm trợ thủ cho cậu. Hai cậu dẫn thêm hai vệ sĩ theo nữa, đấy chuyện chỉ có vậy thôi. Ngoài ra, việc đang gấp, chớ chần chừ! Nếu đã quyết định xong rồi, tốt nhất các cậu hãy xuất phát sau hai ngày nữa”.

“Gấp vậy sao?”

Tôi cau mày, nếu một ngày trước nghe thấy tin tức này, nhất định tôi sẽ vui đến mức mất ngủ. Nhưng hôm nay, qua chuyện của Cung Chính Vinh, Bạch Vi cũng đang ở đó. Tôi thật sự không biết nếu mình đến Thịnh Hải thì sẽ phải đối mặt với cô ấy thế nào.

Đồng An Chi gật đầu đáp: “Ừ, dùng binh thần tốc. Mấy hôm nay đã có người nói với tôi, ngoài chúng ta ra, còn có vài công ty khác ở phía Bắc cũng đang liên lạc với công ty đó. Dù quy mô của họ không bằng Vọng Thiên, nhưng bảng giá mà họ có thể đưa ra cao hơn chúng ta nhiều. Nếu chúng ta không nhanh chân đến đó đàm phán, có lẽ trái ngon sẽ bị người ta hái trước mất”.

“À, công ty đó tên là National, nắm giữ rất nhiều mạch sống kinh tế của các công ty nhỏ trong tay. Công ty đó cũng từng có một thời huy hoàng, xưng bá ở phần lớn thị trường phía Nam, thậm chí sức ảnh hưởng còn vươn tới cả Yến Kinh. Nhưng đáng tiếc là mấy năm nay, vì tranh đấu trong nội bộ tầng lớp quản lý, nên công ty đó đã chao đảo. Lát nữa, tôi sẽ sai người gửi cho các cậu cách thức liên hệ với người phụ trách của National. Các cậu có thể tranh thủ thời gian hai ngày rảnh rỗi, mà chuẩn bị tài liệu trước đi”.

Đồng An Chi vừa nói xong, Triệu Thư Hằng đã có vẻ khổ não nói: “Chú Đồng, gần đây bố cháu bảo cháu tham gia vào một dự án, nên chắc không có thời gian đi tới nơi khác, hay là…”

“Bảo với bố cậu cho người khác làm dự án ấy đi!”

“Nhưng dự án này không thể thay người, toàn bộ quá trình đều do cháu xử lý. Nếu người khác thay thế, chắc sẽ dẫn tới hậu quả không mong muốn”.

“Kể cả thế cũng không được, chuyến đi đến Thịnh Hải lần này, cậu bắt buộc phải đi. Nếu cậu đã nói là không thể thay người, lát nữa tôi sẽ gọi cho bố cậu, bảo ông ấy…”

“Đừng đừng, cháu đi, cháu đi được chưa?”

Sau một trận đọ sức, cuối cùng vẫn là gừng càng già càng cay, Đồng An Chi đã “thuyết phục” Triệu Thư Hằng tham gia vào chuyến đi đến Thịnh Hải lần này thành công. Thật ra, tôi cũng không hiểu cho lắm. Nếu công việc lần này đã quan trọng đến vậy, tại sao Đồng An Chi không để người có kinh nghiệm hơn trong tập đoàn ra mặt, ví dụ như Trần Tiệp, mà lại để hai người không ưa nhau là tôi và Triệu Thư Hằng xuất mã?

Thấy tôi có vẻ hoài nghi, Đồng An Chi giải thích: “Phương Dương, có phải cậu đang thấy rất lạ là tại sao tôi lại chọn cậu đi không?”

Tôi gật đầu, Triệu Thư Hằng cũng khó hiểu nhìn sang.

“Đến đó rồi các cậu sẽ biết”.

Ai dè Đồng An Chi chẳng những không nói cho chúng tôi biết, mà còn trả lời một cách mập mờ.

Tôi thấy cạn lời. Lúc này, Đồng An Chi đã đứng dậy nói: “Phương Dương, chuyện hôm nay tôi đã nói xong. Chúng tôi về đây, nhớ là ngày kia bay chuyến sáng sớm đấy, chuyến bay cùng các tài liệu và thông tin liên quan, tôi sẽ bảo Trần Tiệp gửi cho hai cậu sau. Hai ngày tới, các cậu nhớ xem cho kỹ”.

Tôi nhìn nhà mình, vì vừa ốm dậy, nên tôi chưa dọn dẹp gì, rõ ràng nhà cửa hơi bừa bộn, tôi cũng ngại giữ Đồng An Chi lại ăn cơm, vì thế đành tiễn hai người họ ra khỏi khu nhà.

Thấy hai người họ đã lên xe, tôi châm một điếu thuốc, đang chuẩn bị đi về thì tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi vừa đi về như không có chuyện gì xảy ra, vừa liếc nhìn về phía con đường cái bên cạnh.

Có ba tên lưu manh đang vừa hút thuốc vừa trò chuyện ở đó. Dù chúng không liên quan gì đến tôi, nhưng trực giác của tôi mách bảo họ luôn hướng sự chú ý về phía mình.

Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, không chỉ vì trực giác đã cứu tôi rất nhiều lần, mà còn vì nó chưa từng lừa tôi.

Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, không lẽ là người của Cung Chính Vinh?
Chương 302: Anh nhìn gì hả?

Do không biết rõ thân phận của ba người ở phía sau, nên tôi cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Tôi cố tình giả vờ nghịch điện thoại, bước đi chầm chậm, để xem họ định làm gì.

Chỗ này là cổng khu nhà, có bảo vệ ở đây, chắc ba người họ cũng sẽ không dám làm loạn. Huống hồ, nếu không có ai đang núp đâu đó, chỉ dựa vào ba người họ, chắc cũng không phải là đối thủ của tôi.

Tôi dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào ba người họ. Tôi đi được vài bước thì điện thoại chợt đổ chuông, làm tôi giật nảy mình.

Tôi cầm máy lên xem thì thấy là Bạch Vi gọi tới. Tôi phân vân một lúc không biết có nên nghe hay không, sau một lát chần chừ, tôi vẫn ấn nghe.

“Phương Dương, bây giờ anh có nhà không? Em muốn nói chuyện với anh”.

Giọng nói của Bạch Vi không có vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà lại có vẻ như cầu xin.

Vốn dĩ tôi thấy khác bực vì chuyện cô ấy giúp Cung Chính Vinh xin tha cho Cung Chính Văn, nhưng nghe thấy giọng nói của cô ấy, trái tim tôi lại chợt mềm nhũn.

Tôi hỏi: “Em ở đâu?”

“Giờ em đang ở khách sạn. Lát nữa, em sẽ đến nhà anh”.

“Bây giờ cũng khá muộn rồi, để anh đến chỗ em, tránh cho chú Hà của em lại phải đi theo dõi”.

Tôi nhìn sắc trời, bên ngoài lại có ba tên côn đồ đang canh cổng, nên tôi không dám để Bạch Vi đến đây.

Dù nhà họ Cung nhất định không dám làm gì với Bạch Vi, nhưng có trời mới biết được ba tên lưu manh này có nổi dã tâm sau khi nhìn thấy sắc đẹp của cô ấy hay không.

Để dụ người đứng phía sau ba tên lưu manh này ra mặt, tôi vẫn không thể ra tay với họ.

Bạch Vi nói được, rồi gửi địa chỉ cho tôi. Tôi cũng chẳng có gì phải sửa soạn, cứ thế đi thẳng ra khỏi khu nhà.

Đi đến cổng, tôi thấy ba tên côn đồ kia vẫn đứng đó. Một tên tóc vàng trong số đó còn giả vợ lơ đãng liếc nhìn về phía tôi, tôi giả vờ như không phát hiện ra, nhưng trong lòng thì thầm cười nhạo.

Dù người đứng sau bọn họ là ai, có thể chọn ba tên lưu manh thế này đến gây sự với tôi thì cũng không có gì uy hiếp gì với tôi cả.

Nhưng suy đi nghĩ lại, trong đầu tôi vẫn xuất hiện một người. Tất cả các điều kiện này đều phù hợp, nếu nhắc đến người có mối thù sâu đậm với tôi ở trong nước, ngoài nhà họ Cung ra thì còn ai nữa?

Cung Chính Văn đã bị nhốt vào đồn, chắc mấy hôm nữa sẽ được bàn giao chính thức cho nhà giam. Cung Thiệu Bình thì bị tôi đập gãy chân tay, nên chỉ còn lại Cung Chính Vinh thôi.

Tôi nhịn cười, nếu Cung Chính Vinh dám gây sự với tôi như em trai hắn, nếu có cơ hội, tôi không ngại cho hai anh em hắn đoàn tụ với nhau trong tù.

Tôi giơ tay bắt một chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ khách sạn mà Bạch Vi ở, tài xế lập tức xuất phát. Tôi ngồi ở ghế lái phụ nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên ba tên côn đồ kia đã không thấy tăm hơi.

Nhưng đến chỗ cột đèn giao thông tiếp theo, tôi tùy ý liếc nhìn sang một bên thì thấy có một chiếc xe Jinbei màu bạc đang đỗ cạch chiếc taxi. Tôi liếc nhìn sang thì thấy người ngồi ở vị trí ghế lái chính là tên tóc vàng vừa hút thuốc vừa liếc nhìn tôi ở cổng khu nhà của tôi khi nãy.

Tôi thầm thấy hơi cạn lời, mấy tên lưu manh ra ngoài lăn lộn này không thể thông minh hơn một chút được sao?

Phải biết rằng bây giờ là thời đại pháp trị, càn quét xã hội đen. Những tên lưu manh khác còn sợ không kịp, mà ba anh trai này lại lái xe Jinbei, nhuộm tóc xanh tóc đỏ, như sợ người ta không biết thân phận của mình.

Vì nơi tôi sống thuộc khu loại ba của Yến Kinh, còn khách sạn của Bạch Vi là khu loại hai. Vừa hay đúng lúc giờ tan tầm cao điểm, Yến Kinh tắc đường khủng khiếp, lúc tôi đến chỗ Bạch Vi thì đã là một tiếng sau rồi.

Tôi vừa xuống xe, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đã bước tới mở cửa cho tôi, tôi nói cảm ơn, rồi đi đến trước quầy hỏi phòng của Bạch Vi đi lối nào, đồng thời để lại thông tin của mình.

Không ngờ nhân viên phục vụ đó thấy người tôi muốn tìm là Bạch Vi, đã nói cho tôi biết nhà họ Bạch là khách quý ở đây. Nếu tôi muốn tìm cô ấy, cần phải được cô ấy đồng ý trước.

Tôi đành bảo nhân viên lễ tân gọi cho Bạch Vi, thông báo là tôi đã đến, bấy giờ mới có một nhân viên phục vụ dẫn tôi lên tầng.

Khách sạn này được bày trí rất sang trọng, đại sảnh ở tầng một rộng ba, bốn trăm mét vuông, ở giữa thiết kế một đài phun nước loại nhỏ, nóc nhà mái vòm, bước vào trong là nhìn thấy ngay một khoảng sân nhỏ lộ thiên nướng BBQ, dưới sân là ba hồ bơi nối liền.

Tôi đi theo nhân viên phục vụ đến trước phòng của Bạch Vi, tôi ấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Bạch Vi vừa tắm xong, vẫn lưu lại mùi hương thơm ngát xuất hiện trước mặt tôi.

Dù tôi đã ngắm nhìn Bạch Vi vô số lần, nhưng lúc này, tôi vẫn không khỏi thấy miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình đang bị khuấy đảo.

Làn da của Bạch Vi trắng hồng, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài buông xõa tự nhiên ra sau, đôi chân thon dài mảnh khảnh.

Thấy tôi nhìn mình chăm chú, Bạch Vi đỏ mặt, tức giận mắng tôi một câu: “Lưu manh, anh nhìn gì hả?”

Tôi gãi đầu, không biết tại sao, cái miệng của tôi không nghe theo tôi nữa: “Đương nhiên là nhìn người đẹp rồi”.

Mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, cô ấy định nói gì đó, còn tôi vội vàng lùi lại hai bước ra hành lang, nói: “Bạch Vi, em mặc đồ tử tế đi rồi anh vào”.

Bạch Vi hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại. Tôi chột dạ nhìn ngó xung quanh, biết chắc chắn Hà Khai Thành ở cạnh Bạch Vi. Vì chỉ có như vậy mới tiện cho ông ta có thể bảo vệ sự an toàn cho cô ấy bất cứ lúc nào.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại mở ra. Bạch Vi đã thay một bộ đồ nghiêm chỉnh, vẫn là bộ đồ công sở quen thuộc đó. Dù tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lúc này, tôi vẫn bị dư vị còn xót lại ban nãy là gương mặt tươi cười như gió xuân của cô ấy làm kinh ngạc.

Ngay sau đó, tôi đã phản ứng lại, vội bước vào. Thấy tôi đi vào, Bạch Vi ngồi xuống sofa, thở phào một hơi.

“Sao? Em đang trốn ai à?”

Tôi nghi hoặc hỏi.

“Ừm, em đang trốn mẹ của Cung Chính Văn”.

Bạch Vi nhìn ra phía ngoài cửa, nói: “Chiều nay, bà ấy đã đến khách sạn. Em định rời Yến Kinh, nhưng chú Thành nói như vậy là bất lịch sự. Nếu mẹ của Cung Chính Văn đã đến, em và chú ấy bỏ đi mà không chào hỏi là không tôn trọng người ta, nên em mới ở lại”.

Nói rồi, Bạch Vi nhìn tôi. Vẻ dí dỏm hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt cô ấy ban nãy đã biến mất, cô ấy nghiêm mặt nói: “Phương Dương, em nói thế, chắc anh đã hiểu ý em rồi chứ?”

Mẹ của Cung Chính Vinh đến Yến Kinh, mục đích rất rõ ràng. Hoặc là bà ta sẽ đến tìm tôi, hoặc sẽ tìm Bạch Vi. Mà Bạch Vi lại đang ở khách sạn này, tin tức không thể chính xác hơn. Để cứu thằng con thứ hai của mình, bà ta sẽ đến tìm Bạch Vi nghĩ cách.

Còn tại sao bà ta không đến tìm tôi ư?

Vì sáng nay, thằng con trai cả của bà ta mới tự tay cắt đứt khả năng bắt tay với tôi rồi.

Tôi gật đầu ngỏ ý đã hiểu, hỏi: “Em và mẹ Cung Chính Vinh có quan hệ rất tốt à?”

Bạch Vi gật đầu đáp: “Ừ, hồi nhỏ, hai nhà chúng em sống rất gần nhau. Em thường xuyên đến nhà họ chơi, lúc đó, bà ấy rất tốt với em, lần này đến cũng là bất đắc dĩ. Chắc bà ấy cứ tưởng Cung Chính Vinh và chúng em có thể khiến anh đổi ý, tha cho Cung Chính Văn. Nhưng không ngờ Cung Chính Vinh lại chọc tức anh, làm anh cụt hứng bỏ về”.

Hình như sợ tôi nổi giận, nên càng về sau Bạch Vi càng nói một cách dè chừng. Thậm chí cô ấy còn lấy dũng khí, kéo tay tôi.
Chương 303: Cứu anh ấy

Tôi nắm bàn tay mềm mại, ấm áp của Bạch Vi rồi cười nói: “Bạch Vi, thực ra em cũng đừng nên tham gia vào chuyện này, giữa anh và nhà họ Cung sẽ không có chuyện hòa giải một cách vui vẻ như vậy đâu, anh và nhà họ không đội trời chung!”

Vừa nói, tôi vừa nhìn Bạch Vi, nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe của cô ấy, tôi không nhịn được mà đưa tay ra phía sau gáy, khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy: “Sự đối địch này xuất hiện ngay từ lúc anh mới vào làm ở Phần mềm Trí Văn, là khi anh nói là muốn theo đuổi em đấy”.

Tôi suy nghĩ, cũng chính lúc đó, Cung Chính Văn đã không từ thủ đoạn mà thuê gã lưu manh Bansha ở Chiêng May- Xiêng La, hắn ta chỉ không ngờ tôi chạy thoát và biến Bansha trở thành bạn của mình thông qua Đỗ Minh Cường.

Có điều nhắc tới mẹ ruột của Cung Chính Văn thì trong cuộc gọi lần trước ở Xiêng La có xảy ra chuyện bà ta lấy gia đình ra để uy hiếp tôi, tới giờ tôi vẫn nhớ như in, nếu như trước đây, mối thù của tôi với nhà họ Cung chỉ là với ba người thì sau lần đó tôi đã quyết tâm, nếu không lật đổ hoàn toàn nhà họ Cung thì tôi sẽ không thể có một giấc ngủ ngon.

“Phương Dương, anh thật sự quyết định sẽ quyết sống mái với nhà họ Cung sao?”

Bạch Vi tỏ vẻ lo lắng hỏi tôi: “Anh có biết thế lực nhà họ Cung rất lớn, hơn nữa, nếu anh uy hiếp nhà họ Cung thì người nhà em cũng không thể đứng yên nhìn, vì vậy tới khi đó…”

Tôi cười, tôi đã dự tính được chuyện này, nhà họ Cung là tay sai của tập đoàn Dụ Phong, nhà họ Bạch là người nắm giữ cổ phần thực tế của tập đoàn này, nếu nói hai nhà không có giao dịch ngầm nào đó thì tôi không tin.

Như Bạch Vi nói, nếu có một ngày, thực lực của tôi đủ để lật đổ nhà họ Cung, trừ khi nhà họ Cung giống như Cung Chính Văn là dính dáng vào chính trị, nếu không người mà tôi muốn đối phó không chỉ có nhà họ Cung mà còn có cả nhà họ Bạch đang đang ngồi chung thuyền kia.

Đối với nhà họ Bạch, nhà họ Cung giống như một con chó, nhưng nếu con chó này chết thì nhà họ Bạch cũng như bị chặt mất một cánh tay.

Bây giờ, nhà họ Bạch không ra tay với tôi đơn giản là vì Bạch Vi, và lúc này, họ chỉ coi tôi chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Tôi vỗ tay Bạch Vi, nói: “Bạch Vi, em đợi xem là được, sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt nhà họ Cung phải trả giá!”

Cùng lúc này, trong lòng tôi dấy lên một sự lo lắng, nếu tới ngày đó thật, chuyện tôi và Bạch Vi sẽ ra sao.

Tôi hỏi: “Bạch Vi, nếu mấy ngày tới, mẹ của Cung Chính Văn vẫn tới tìm thì em nói với bà ta là anh không đồng ý, kêu bà ta đừng tốn công vô ích nữa”.

Bạch Vi im lặng gật đầu, tôi lại an ủi cô ấy thêm một lúc, đang định rời đi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của La Nhất Chính.

Tôi vừa nghe thì đầu bên kia đã truyền tới giọng nói gấp gáp: “Anh là Phương Dương phải không? Phương Dương, anh mau cứu A Chính!”

Tôi sững người một lúc mới phản ứng lại, hình ảnh một người xuất hiện trong đầu tôi.

Là giọng cô bạn gái ngổ ngáo của La Nhất Chính, nghe cô ấy nói vậy, tôi vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Phương Dương, em biết anh là anh em tốt của A Chính, anh nhất định phải cứu anh ấy…”

Đầu bên kia vừa nói vừa khóc, tôi an ủi: “Tiểu Nguyệt, bình tĩnh lại, có chuyện gì cô nói cho tôi biết!”

Tiểu Nguyệt vừa khóc thút thít vừa nói: “Bọn em đang uống rượu trong quán bar, không ngờ trong quán bỗng loạn cả lên, bọn em tưởng có khách nào đó xích mích nên không để ý, A Chính kêu người đi xử lý, không ngờ người bảo vệ đó cũng bị đánh”.

Tâm trạng của Tiểu Nguyệt hơi kích động, tôi bỗng thấy nghi ngờ, theo như lần trước La Nhất Chính nói thì anh trai Tiểu Nguyệt là đội trưởng một cục cảnh sát, sao chuyện này cô ấy không đi tìm anh ta mà lại tìm tôi?

Nhưng người anh em tốt của mình xảy ra chuyện, tôi vẫn nhẫn nại hỏi: “Sau đó thì sao? La Nhất Chính sao rồi?”

“Thấy bảo vệ bị đánh, A Chính bèn đi tới xem sao, không ngờ tên đó cứ như đã âm mưu trước vậy. Cả hai tên cùng lao tới đánh A Chính, sau đó A Chính bị đánh ngất và, bị họ mang đi khỏi quán bar. Trước khi đi, mấy gã đó còn nói với em muốn cứu người thì tìm Phương Dương!”

Tiểu Nguyệt nói tiếp: “Phương Dương, em biết La Nhất Chính là anh em tốt của anh, anh nhất định phải cứu anh ấy”.

“Tiểu Nguyệt, cô bình tĩnh, cô đã hỏi anh trai mình chưa? Anh ta nói thế nào?”

Tôi cũng sốt ruột, Tiểu Nguyệt nói một tràng, thực ra tôi vẫn đang trong trạng thái hoang mang.

Tiểu Nguyệt nói: “Anh trai em đã dẫn người đi tìm A Chính rồi, nhưng không ngờ phía trên gọi điện thoại cho anh ấy, anh trai em còn cãi nhau với họ, nhưng sau khi cúp điện thoại anh ấy nói không giúp được. Em không phải kẻ ngốc, người gọi điện cho anh trai em chắc chắn là người có chức vụ rất lớn. Phương Dương, anh mau nói cho em biết, có phải A Chính đã đắc tội với ai rồi không?”

Muốn cứu người thì tìm Phương Dương!

Phía trên có người ngăn cản anh trai của Tiểu Nguyệt điều tra việc có liên quan tới A Chính.

Những đầu mối này liên kết lại, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một hình ảnh rõ nét.

Mặc dù trước đây, La Nhất Chính từng vào tù nhưng đã nhiều năm như vậy, ân oán sớm đã được xóa bỏ, giờ ngoan ngoãn làm đội trưởng đội bảo vệ trong hộp đêm thì có thể gây thù oán với ai chứ?

Huống hồ, kẻ đó còn chỉ đích danh tôi đi cứu người? Còn đặc biệt tìm mối quan hệ, để những người khác giữ im lặng trước chuyện này, có sức mạnh lớn như vậy ở Thịnh Hải, ngoài bọn họ ra thì còn ai?

Chính là mẹ ruột của Cung Chính Vinh.

Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa, chuyện này nhìn từ phương diện nào thì cũng chỉ có nhà họ Cung gây ra mà thôi.

Tôi kích động thầm mắng, trong lòng nghĩ nhà họ Cung coi tôi là tên ngốc để đùa giỡn sao.

Được, các người đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với các người đến cùng!

Tôi nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng hoảng loạn! Tôi sẽ lập tức trở về Thịnh Hải, cô yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để A Chính xảy ra chuyện”.

Lúc này Tiểu Nguyệt mới ngưng khóc, đồng ý với tôi.

“Sao vậy?”

Bạch Vi nhìn tôi tắt điện thoại với vẻ mặt tức giận bèn hỏi.

Tôi nói: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Nhà họ Cung lại cho người bắt cóc người anh em tốt nhất của anh, bắt anh phải đi cứu người. Hừ, nhà họ Cung gian xảo, không hành động công khai được thì chơi trò lén lút”.

Ánh mắt Bạch Vi hơi tối sầm lại, cô ấy cắn môi nói: “Phương Dương, xin lỗi, em thật sự không biết nhà họ Cung lại làm vậy, em luôn cho rằng bà Cung là một người phụ nữ bình thường, nào ngờ bà ấy lại làm ra những chuyện như vậy…”

Tôi đứng dậy nói: “Chuyện này không liên quan tới em! Đừng nhận hết mọi lỗi lầm vào người, Bạch Vi, bất luận thế nào, anh chỉ hi vọng sau chuyện này, em đừng khuyên anh phải nhẹ tay, nhân từ với nhà họ Cung nữa”.

Bạch Vi gật đầu, không hề phản bác tôi, tôi nói: “Anh đi trước đây, giờ La Nhất Chính đang nằm trong tay bọn họ, anh phải nhanh chóng quay về Thịnh Hải”.

Bạch Vi nói: “Được, em và chú Hà cũng sẽ quay về trên chuyến bay ngày mai. Phương Dương, tới lúc đó có chuyện gì thì nhất định anh cũng phải nói với em!”

Ra khỏi cửa tôi thở phào, gọi điện thoại cho Đồng An Chi nói là ngày mai tôi đi Thịnh Hải, có điều tạm thời không có thời gian đi nói chuyện hợp tác.

Đồng An Chi hơi kinh ngạc, hỏi tôi có chuyện gì, tôi cười khổ kể lại nội dung cuộc điện thoại cho ông ấy nghe.
Chương 304: Bắt cóc

Đồng An Chi im lặng một lúc rồi nói: "Nhà họ Cung là một gia tộc có tiếng trong nước mà không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với cậu, điều này thực sự là nằm ngoài dự đoán của tôi. Nếu đã như vậy tôi sẽ cho người đặt vé sớm hơn cho cậu và Thư Hằng, để hai người nhanh chóng tới Thịnh Hải".

Tôi hỏi: "Anh Đồng, đây là chuyện riêng của tôi, một mình tôi đi là được, không cần thiết phải cho Triệu Thư Hằng tới đâu, anh có thể cho anh ta đi tiếp xúc với người của bên công ti National, tôi xử lý xong chuyện này sẽ đi tìm anh ta".

Vốn muốn vứt cái của nợ này đi, không ngờ Đồng An Chi lại nói: "Không sao, Thư Hằng đi với cậu, tôi cũng yên tâm phần nào. Ngoài ra nếu cần gì thì cứ nói cho tôi biết, hai ngày nay tôi cũng đã liên lạc với mạng lưới quan hệ bên Thịnh Hải, để họ giúp đỡ cậu hết sức có thể".

Tôi đồng ý, đang định cúp máy thì Đồng An Chi lại nói: "Phương Dương, cậu đừng trách tôi việc lúc trước tôi nói sẽ giúp cậu đối phó nhà họ Cung, giờ lại cứ kéo dài mãi. Dù sao một tập đoàn như Vọng Thiên thì làm bất cứ việc gì cũng phải suy xét hậu quả mà nó đem lại. Hơn nữa, trong đó có rất nhiều chuyện không phải mình tôi có thể quyết định, tôi cần một khoảng thời gian đủ để điều chỉnh phương hướng, như thế mới có thể cho nhà họ Cung một đòn đau".

Lòng tôi dường như bị khuấy động bởi lời của Đồng An Chi. Không biết từ khi nào mà Đồng An Chi trong lòng tôi đã trở thành một nhà mưu lược, mà ông già ngay thẳng tôi quen biết ở Xiêng La ngày xưa đã chẳng còn đâu nữa.

Nhưng khi ông ấy nói xong, tôi cảm thấy, Đồng An Chi ngày xưa ấy đã trở lại rồi.

Tôi nói: "Anh Đồng, tôi biết cả mà. Tôi cũng không muốn việc đối phó nhà họ Cung đều phải dựa hết vào anh. Tôi muốn đánh bại nhà họ Cung bằng chính sức mạnh của mình từng bước từng bước một, để họ nhận ra rằng, ngày xưa tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé mà họ còn chẳng thèm liếc mắt, nhưng rồi sẽ có một ngày tôi sẽ vượt lên trên bọn họ, sau đó khiến họ hối hận vì lúc đó đã làm thế với tôi".

Nói xong tôi liền cúp máy, đã tới cửa thang máy. Bạch Vi ở tầng khá cao, cũng chỉ tầng cao mới phù hợp với phòng tổng thống.

Thang máy đã đến nơi, vừa mở cửa thì một người phụ nữ mặc sườn xám đẹp đẽ quý giá, trang điểm khá đậm vội vàng đi ra. Người đó nhìn dáo dác xung quanh rồi đi về một hướng, vì vội quá nên suýt nữa đụng phải tôi.

Tôi nhíu mày, không so đo với người đó. Dù sao trên thế giới này, phần lớn người giàu có đều khá kiêu căng.

Ra khỏi khách sạn, tôi vừa bắt xe taxi vừa gọi cho Cung Chính Vinh.

Vừa kết nối được, tôi không dài dòng, trực tiếp hỏi: "Cung Chính Vinh, có phải La Nhất Chính ở chỗ anh không?"

Cung Chính Vinh sững sờ, sau đó chửi ầm lên: "Thằng điên Phương Dương kia, cái gì mà La Nhất Chính với cả La Nhị Chính chứ, ông đây đếch biết. Ông đây cảnh cáo mày một lần cuối cùng, nếu mày mà không thả em trai ông đây ra thì mày chết chắc đấy".

Tôi cười lạnh: "Không thừa nhận đúng không. Được, nếu anh không chịu thừa nhận thì đến lúc đó đừng mong tôi bỏ qua cho nhà họ Cung".

Nhưng khi cúp máy thì tôi lại nghi hoặc, theo tính cách của Cung Chính Vinh thì nếu hắn thực sự bắt La Nhất Chính thì đã lấy đó để uy hiếp tôi thả Cung Chính Văn rồi, nhất định hắn sẽ nói thẳng với tôi chứ không phủ nhận.

Quan trọng hơn là vừa nãy ngữ khí của hắn không giống giả vờ cho lắm.

Chẳng lẽ việc La Nhất Chính bị bắt cóc thực sự không phải do người nhà họ Cung làm?

Tôi bắt xe về nhà. Tôi đã không còn quan tâm đến việc ba tên hại dân hại nước lúc trước có theo tới không nữa rồi. Tôi thầm tính toán, cho dù ba người này muốn gì, nếu họ chủ động chọc vào tôi vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Nếu họ không có bất cứ hành động gì thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với họ.

Sau khi về nhà tôi vừa dọn hành lý vừa gọi cho Đỗ Minh Cường.

"Phương Dương, dạo này thế nào rồi? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này?"

Giọng của Đỗ Minh Cường vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ như vậy.

Tôi nói: "Anh Cường, anh còn nhớ La Nhất Chính không? Là đứa bạn trong tù của tôi ấy, cũng chính là người anh em mà lúc trước tôi giới thiệu đến Xiêng La làm việc chỗ công ty của anh".

"La Nhất Chính? Tất nhiên là nhớ. Sao thế?"

Đỗ Minh Cường không hiểu gì: "Đang yên đang lành cậu nhắc đến cậu ta làm gì?"

Tôi lại kể lại mọi việc cho ông ta, khi tôi nói xong thì bên kia kêu rầm một tiếng, sau đó là giọng nói hơi tức giận của Đỗ Minh Cường : "Cái đám nhà họ Cung này thực sự là không biết điều. Hồi ở Xiêng La giúp em trai tôi làm điều xằng bậy thì cũng thôi đi, về nước rồi mà vẫn dám càn quấy như vậy".

Ngay sau đó, Đỗ Minh Cường hỏi tôi: "Có phải La Nhất Chính ở Thịnh Hải không?"

Tôi nói đúng, Đỗ Minh Cường nói: "Vậy thì dễ rồi, tôi có quen một số người ở đó. Tôi sẽ nhờ họ giúp tìm người, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu ngay. Ngoài ra thì chuyện này tốt nhất là đừng có nói cho nhiều người quá, nếu không nhà họ Cung sẽ chó cùng rứt giậu, tôi sợ La Nhất Chính sẽ gặp nguy hiểm".

Tôi rất vui, quả nhiên Đỗ Minh Cường vẫn nhớ tình cũ.

Tuy lúc đầu, chúng tôi chia làm hai phe trong một nhà giam nhưng hai người hay đánh nhau chúng tôi lại được Đỗ Minh Cường coi trọng.

Nói theo lời của Đỗ Minh Cường thì, người không sợ cường quyền mới là người có cường quyền.

Tôi và La Nhất Chính bị đánh vô số lần, từ lúc ban đầu không hề có sức đánh trả cho đến lúc cuối cùng có thể ấn Đỗ Minh Cường xuống đánh chống lại áp lực của những người khác, điều đó cũng không phải không có nguyên nhân.

Sau khi ra tù Đỗ Minh Cường đã lôi kéo tôi và La Nhất Chính rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Nếu không phải lúc đó tôi ứng tuyển vào Phần mềm Trí Văn thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.

Tôi nói: "Thế thì tốt quá. Anh Cường, vậy tôi cúp máy nhé".

Thu dọn hành lý xong thì đã gần mười giờ, nhưng tôi vừa ngồi xuống chưa được một phút đã có tin nhắn đến.

"Phương Dương, tôi là Trần Tiệp. Vé máy bay của anh và Triệu Thư Hằng đã được sửa thành mười hai giờ tối nay".

Lúc bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, giờ mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ.

Tôi đi ra ngoài chuẩn bị tới sân bay, nhưng chuyện nên tới thì nó vẫn tới.

Vì chỗ tôi ở là khu dân cư kiểu cũ thế nên dù bảo vệ làm tròn trách nhiệm nhưng vẫn không thể đuổi hết đám người bên ngoài tường bao, huống chi là ba tên du côn chẳng tốt lành gì.

Tôi vừa đi ra khỏi cổng khu dân cư, ra tới dưới bóng cây bên cạnh thì ba tên du côn đã đi tới.

Mỗi tên ngậm một điếu thuốc, tay mỗi tên cầm một cây gậy bóng chày, đi tới chỗ tôi với khí thế hằm hằm.

Tôi không động đậy, chỉ im lặng xem mấy tên đó muốn làm gì.

Ba tên vây tôi lại, tên tóc vàng nói: "Thằng nhóc, có tiền không? Mấy anh mượn tí đi tiêu vặt nhé?"

Tôi thở dài: "Ai bảo mấy người là du côn nhất định phải ngậm thuốc?"

Vừa dứt lời, ba tên sững sờ, không hiểu tôi đang nói gì. Nhưng ngay sau đó tôi đã đá ngay một cú vào bụng tên tóc vàng, tóc vàng kêu lên rồi ngã xuống đất ôm bụng kêu thảm thiết, người cuộn lại như một con tôm đã được hấp chín.
Chương 305: Ông đập chết mày

“Mẹ kiếp!”

Hai người khác cuối cùng cũng phản ứng lại.

Chúng không chút do dự vung cái gậy đánh bóng về phía tôi. Tôi vừa lùi lại né, vừa tung một cú đấm vào mặt tên lưu manh bên trái. Tên đó kêu lên đau đớn, hộc máu miệng. Nhưng một tên lưu manh khác thì phản ứng lại rất nhanh, cây gậy đánh bóng đã đập xuống phần lưng đang khoác ba lô của tôi.

Bụp!

Vốn đã có chiếc ba lô che sau lưng, hơn nữa kinh nghiệm đánh đấm một thời gian dài cũng đã giúp tôi rèn luyện sức mạnh cho bắp thịt ở phía sau, nên một gậy này đập xuống lưng tôi chẳng khác nào gãi ngứa.

Tên đó hoảng hồn, tiếp tục vung một gậy tới. Tôi vừa né đòn thì tên lưu manh vừa bị tôi đấm trúng mặt cũng đứng dậy, tức giận quát: “Ông đập chết mày!”

Tôi nhịn cười nói: “Mày nhìn lại bản thân đi, mặt sưng húp, răng cũng chẳng còn, nói không ra hơi, hay thôi về mà học lại đi”.

Dứt lời, tôi vận dụng cả tay lẫn chân, bất thình lình nhích đến cạnh hắn. Tay phải tôi chém lên cánh tay hắn, cổ tay hắn thả lỏng, cậy gậy lập tức rơi xuống, tay tôi chờ sẵn bên dưới, bắt lấy. Sau đó, tôi lại nhấc chân đạp vào bụng hắn, mặt tên này lập tức tái xanh, nằm vật ra đất rên rỉ hít ngược hơi lạnh.

Tôi ngoảnh lại thì thấy tên côn đồ cuối cùng vẫn giữ tư thế xông lên đang ngẩn ra tại chỗ, thấy tôi nhìn mình, hắn ta toát mồ hôi lạnh.

Đột nhiên hắn ta run lên, cây gậy đánh bóng trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng cạch cạch.

Tên lưu manh đó sợ hãi nhìn tên tóc vàng và một tên lưu manh khác, sau đó nuốt nước miếng nói: “Đại, đại ca, tôi chỉ là người qua đường thôi, không biết gì hết”.

Tôi híp mắt, tên đó lập tức quay người bỏ chạy. Sao tôi có thể để gã chạy thoát, tôi lập tức nhấc chân đuổi theo, đập vào vai gã, nói: “Mày mà còn chạy nữa thì đừng trách tao không khách sáo”.

Thấy tôi nói vậy, tên đó đành chán nản quay lại.

Về chỗ ba người đó phục kích tôi, tôi châm một điếu thuốc, hỏi thẳng: “Nói đi, ai sai chúng mày đến?”

Một tên run rẩy đáp không biết, tôi nhìn sang hai tên khác đang nằm kêu rên dưới đất.

Thấy chúng chỉ lo kêu gào, hơn nữa giọng ngày một to, hoàn toàn không hề có ý trả lời mình. Tôi nhấc chân đạp mạnh một cú vào cạnh đầu của tên tóc vàng, hắn lập rức thừ người ra. Dù đang ở trong chỗ tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy trán hắn đang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Tôi hỏi: “Bây giờ chúng mày đã có thể nói cho tao biết rốt cuộc chuyện là thế nào chưa?”

Tên tóc vàng ôm bụng đứng dậy đáp: “Tôi, chúng tôi không có tiền, nên định đến cướp tiền…”

Tôi nhìn ngó xung quanh, may là bây giờ không người, hơn nữa cũng không có ai chú ý tới chuyện xảy ra ở đây. Chỉ có người bảo vệ đó là biết chúng tôi đang đánh nhau ở đây, nhưng chắc ông ấy cũng không có gan nói gì đâu.

Tôi nói: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi…”

Dứt lời, tôi vung tay lên, làm ra vẻ sẽ đánh hắn, tên tóc vàng lập tức che đầu nói: “Đừng đừng, đại ca, tôi sai rồi, tôi nói, tôi nói”.

Tôi nhìn hai tên lưu manh khác, chúng cũng ủ rũ cúi đầu bước tới. Tôi còn chưa lên tiếng, chỉ nhìn tên tóc vàng, xem hắn định nói gì.

Tên tóc vàng nói: “Lúc trước, chúng tôi đang đứng hút thuốc ở con phố đó, đột nhiên có một người tới tìm chúng tôi, nói sẽ cho chúng tôi một nghìn tệ, bảo chúng tôi gây sự với anh. Sau đó, anh ta lại đưa cho chúng tôi một bức ảnh, chúng tôi ngồi chờ ở cổng một ngày, mới xác nhận người trong ảnh là anh, nên mới đến…”

Tôi hờ hững nói: “Ảnh đâu?”

“Đây, ở đây ạ”.

Tên tóc vàng lấy một bức ảnh trong túi ngực ra, tôi vừa nhìn thì thấy là mình, không biết đã bị chụp lén một bức ảnh góc nghiêng từ lúc nào. Dù ảnh rất mờ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra là tôi.

Tên tóc vàng lại nói: “Đại ca, còn người tên là Cung Chính Vinh mà anh nói, chúng tôi thật sự không biết. Vả lại, nếu sớm biết anh oai hùng, cao lớn mạnh mẽ thế này, chúng tôi cũng không dám đến gây sự với anh đâu”.

Tôi bị lời nói của tên tóc vàng chọc cười, dù người tôi không gầy, nhưng cũng không thể nói là cao lớn mạnh mẽ. Để thoát khỏi trận đòn này, đúng là lời điêu bạt gì hắn cũng bịa ra được.

Chắc cơn đau khi bị đá vào bụng của tên tóc vàng đã giảm bớt, nên hắn chạy tới cười hi hi đưa cho tôi một điếu thuốc lá, nói: “Đại ca, bọn tôi thật sự không cố ý đâu, anh có thể tha cho chúng tôi lần này được không?”

Tôi trầm ngâm không lên tiếng, trên đường đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát, ba tên lưu manh lập tức định bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện. Nhưng ngay sau đó, chúng bất giác dừng bước. Thì ra không biết từ lúc nào đã có hai cảnh sát đứng ở hai bên con đường này.

Trùng hợp nữa là ngoài lối vào khu nhà, con đường ở hai bên đều đã bị chặn cả.

Tên tóc vàng tái mặt: “Anh… Anh báo cảnh sát lúc nào thế?”

Tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên: “Tao còn không mang điện thoại theo thì báo cảnh sát kiểu gì?”

Chỉ thấy mấy cảnh sát đó đang chạy tới, bao vây chúng tôi, nói: “Chúng tôi nhận được tố giác, nói ở đây có thành phần xã hội đen đánh nhau. Mau, tất cả ngồi hết xuống”.

Ba tên lưu manh không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn tôi thì thấy hơi bực bội. Lần nào cảnh sát xuất hiện cũng là tình huống này, nhưng tôi vừa định ngồi xuống đã liếc thấy một bóng dáng. Tôi thầm thở phào một hơi, nói: “Cảnh sát Tề, may quá có cô ở đây, không thì tôi cũng không biết phải xử lý sao nữa”.

Chắc nhóm cảnh sát này đã đến từ lâu, Tề Vũ Manh luôn đứng đối diện đường cái nhìn chúng tôi. Lúc này, nghe thấy tôi nói, cô ấy thoải mái bước từ phía đối diện đến, nói: “Phương Dương, anh giỏi gây chuyện thật đấy, mới mấy hôm không gặp, đã lại tụ tập đánh nhau rồi”.

Tôi buông tay bất đắc dĩ: “Tôi có muốn tụ tập đánh nhau đâu, là ba tên này đến tìm tôi gây sự đấy chứ”.

Tề Vũ Manh xua tay, những người cảnh sát khác bắt ba tên lưu manh đó lên xe. Còn tôi và cô ấy thì leo lên chiếc xe cuối cùng, chắc đây là xe riêng của Tề Vũ Manh, vì không lắp còi và ảnh xe cảnh sát.

Tôi hỏi: “Các cô nhận được báo án từ lúc nào mà tới nhanh thế?”

Tề Vũ Manh vừa khởi động xe vừa đáp: “Chắc khoảng nửa tiếng trước”.

Tôi suy nghĩ, nửa tiếng trước là lúc tôi vừa gặp ba tên lưu manh, lúc đó còn chưa chuẩn bị đánh nhau.

Tôi ngoảnh lại nhìn ông bảo vệ trong phòng gác cổng, thầm đoán chắc là ông ấy.

Chiếc xe khởi động, tôi nói: “Cảnh sát Tề, hay cô đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát nữa. Tôi tạm nợ bản ghi chép này, giờ cô có thể đưa tôi tới sân bay không?”

Tề Vũ Manh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Đến sân bay làm gì? Vả lại, không có chuyện nợ bản ghi chép đâu. Nếu anh không đồng ý cung cấp lời khai, chúng tôi chỉ có thể thả ba người họ ra thôi”.

Tôi nói: “Được, thế cô thả chúng ra đi, tôi tự bắt xe đến sân bay”.

Ánh mắt vốn có ý cười của Tề Vũ Manh chợt nghiêm lại, cô ấy bị tôi làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

Tôi mỉm cười, nói cho cô ấy biết chuyện La Nhất Chính bị người ta bắt cóc. Đương nhiên người chỉ huy phía sau có phải là nhà họ Cung hay không thì tôi không nói cho cô ấy biết suy đoán này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK