• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Phố trước phố sau

Nghe thấy Chu Hỉ Tài nói vậy, tôi thấy căng thẳng, nhưng lúc này lại cảm thấy tay mình ấm áp, tôi cúi xuống nhìn thì mới thấy không biết bàn tay thon thả nõn nà của Bạch Vi đã lặng lẽ nắm chặt lấy tay mình từ lúc nào.

Tôi nhìn Bạch Vi, cô ấy mỉm cười không nói gì, sau đó cúi xuống tiếp tục xem điện thoại.

Tôi bình tĩnh lại, bảo với Chu Hỉ Tài dẫn người đi quan sát xung quanh trước. Nếu không có thì chia người ra, mở rộng vòng vây. Ba người còn lại đó dẫn bố mẹ tôi đi, chắc chắn không đi được nhanh, còn tôi thì sẽ cố kéo dài thời gian với Cung Chính Vinh.

Nói xong, tôi cúp máy, dựa vào ghế sofa, cảm thấy mệt mỏi. Quả nhiên dù tôi có cẩn thận đề phòng đến mấy, cũng vẫn trúng chiêu của hắn.

Tôi nhìn điện thoại rồi gọi cho Cung Chính Vinh, chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối.

“Cung Chính Vinh, bố mẹ tôi đâu? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?”

Tôi hỏi hắn bằng giọng điệu bình thường.

Tôi không chắc lúc tên đó chạy trốn có báo tin cho Cung Chính Vinh hay không, nhưng theo tôi khả năng cao là không.

Dẫu sao chuyện ở đây cũng do một người phụ trách chung cư quản lý, còn mục đích tên đó bỏ chạy chỉ là để giúp chúng chạy thoát. Trong lúc vội vã, hắn rất khó có thời gian để báo tin cho Cung Chính Vinh.

Cung Chính Vinh cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng là ai, mà sáng sớm ngày ra đã quấy rối giấc ngủ của người khác. Ra là cậu, Phương Dương, cứ nhắc đến bố mẹ là cậu lại mất kiên nhẫn nhỉ? Chờ thêm vài hôm nữa đi, nhất định tôi sẽ thả họ ra”.

Nghe thấy câu nói quái gở của Cung Chính Vinh, tôi lập tức nổi điên, mắng: “Cung Chính Vinh, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà quá đáng!”

Cung Chính Vinh cười lớn: “Nói ra cũng đúng, tôi còn phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ, ơn này tôi đã khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ mời cậu đi ăn. Nhưng nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”.

Trong giọng nói của hắn chứa đầy vẻ tự tin, lửa giận trong tôi dâng lên ngút trời. Vốn dĩ sự việc có biến, tôi đã bận tối mắt. Bây giờ, Cung Chính Vinh lại chơi chiêu này với tôi, nếu không có cơ hội hiếm có của Chúc Mi, chắc tôi đã không kiềm được mà liên lạc với cô ấy rồi.

Vì lần trước dời ngày, nên còn bốn hôm nữa, Cung Chính Văn mới bị chuyển vào trại giam. Điều này có nghĩa là bốn ngày cuối cùng này là cơ hội cuối của tôi. Nếu tôi vẫn không thể giải quyết được chuyện của bố mẹ mình, người nhà của Chúc Mi sẽ lại khởi tố Cung Chính Văn. Hơn nữa, vì thái độ trước đó luôn hòa hoãn, nên chắc lần này người nhà cô ấy sẽ trực tiếp nhúng tay vào, để vụ án nhanh chóng được thực thi.

Tôi hít sâu một hơi: “Cung Chính Vinh, tôi muốn nghe thấy giọng nói của bố mẹ mình”.

Nghĩ tới những chuyện này, cuối cùng tôi vẫn không thể đè nén được cảm xúc nóng nảy. Tôi vẫn chưa hoảng loạn, nhưng một sai lầm sẽ để hận mãi mãi, câu nói này cực kỳ phù hợp với tình cảnh của tôi hiện giờ.

Cung Chính Vinh đáp: “Bây giờ á? Giờ thì không được, bổn thiếu gia phải đi ngủ tiếp đã. Có chuyện gì thì chờ tôi ngủ dậy rồi tính tiếp”.

Hắn nói xong, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cạch, sau đó là một tràng tiếng tút tút kéo dài vang lên bên tai tôi.

Tôi nhíu chặt mày, thầm chửi thề một câu “mẹ kiếp”. Bây giờ, Cung Chính Vinh đang có chỗ dựa nên không sợ gì cả, mà tôi thì cũng đã bó tay.

Bansha hỏi: “Dương, thế giờ chúng ta có đến chung cư nữa không?”

Tôi lắc đầu đáp: “Không, nhưng tôi phải suy nghĩ về vị trí cụ thể”.

Dứt lời, tôi chợt nhớ tới tình cảnh tối qua, hỏi: “Bansha, tấm bản đồ vẽ tay hôm qua của các ông đâu? Mau lấy ra cho tôi xem!”

Thấy dáng vẻ nôn nóng của tôi, Bansha cũng vội vàng nói “ừ”, rồi tìm ở buồng xe phía sau. Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy một tờ giấy ra, tôi thầm thở phào. Nhìn thấy tấm bản đồ này, trong lòng tôi ít nhiều đã tự tin hơn một chút.

Tôi cầm bản đồ xem, lúc này, Bạch Vi cũng sáp lại gần, dường như tai cô ấy sắp áp vào má tôi, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô ấy hòa lẫn với mùi hương của dầu gội bao phủ khoang mũi tôi. Thậm chí từ góc này, tôi đã có thể nhìn thấy bầu ngực thấp thoáng của cô ấy dưới cổ áo.

Nhưng bây giờ, tôi đâu có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp, bèn hỏi: “Bạch Vi, em đoán xem khả năng cao họ sẽ chạy đi đâu?”

Bạch Vi nhìn bản đồ, lắc đầu: “Để em xem đã. Tấm bản đồ này vẽ hơi ẩu, em vẫn chưa hiểu lắm”.

Tôi lại mở bản đồ ra, đây là tấm bản đồ gần chung cư do nhóm Bansha vẽ tay, phải biết rằng thân phận của họ đều là người lăn lộn trong giới xã hội đen, nếu vẽ đẹp mới là lạ.

Tôi cũng nhìn chăm chú vào tấm bản đồ, sau vài phút, tôi và Bạch Vi dường như cùng ngẩng đầu lên: “Phố trước!”

Bansha ngồi sau chúng tôi, cũng thò cổ về phía chúng tôi nhìn ngó. Nghe thấy chúng tôi nói vậy, ông ta vẫn có vẻ mù mờ. Tôi vội hỏi: “Bansha, các ông có biết chỗ phố trước này không?”

Bansha gật đầu đáp: “Đương nhiên là biết. Tấm bản đồ này là do đích thân chúng tôi đi quan sát tình hình ở đây xong mới vẽ lại mà. Chiều qua, chúng tôi vừa đi qua phố trước xong”.

Roga cũng nói: “Phố trước là một con hẻm sau của một quán bar, không có mặt tiền, toàn các căn nhà nhỏ, nhưng đông hàng quán bán lề đường lắm”.

“Dương, không lẽ cậu nghĩ họ chạy đến đây à?”

Ốc Trắng cũng hiếu kỳ hỏi.

Tôi lại cúi xuống nhìn bản đồ, nói: “Ừ, chỉ có ba người chạy từ chung cư ra. Bị Chu Hỉ Tài bày binh bố trận như thế mà họ vẫn chạy thoát được thì kiểu gì cũng đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa còn phải dẫn bố mẹ tôi theo, nên chắc chắn chỉ có thể chọn một chỗ an toàn ở gần đấy để trốn thôi. Mà các anh có từng nghĩ tại sao tên đàn em của Bansha vừa mất tích vào buổi sáng xong đã như bốc hơi khỏi trần gian, không thể nào tìm thấy được không?”

Nói rồi, tôi nghiêm túc hẳn lên: “Tôi nghĩ tên đàn em của Bansha đã tìm thấy một chỗ trú thân ở con phố trước này, còn ba tên cuối cùng cũng dẫn bố mẹ tôi chạy vào đó”.

Bansha nhíu chặt hàng lông mày: “Dương, cậu chắc là phố phía trước à?”

Tôi không để ý đến ông ta, mà gửi một tin nhắn cho Chu Hỉ Tài trước, bảo với cậu ta chú ý hơn đến khu gần phố trước. Bọn họ đều là cảnh sát, chắc chắn thông thuộc địa hình gần đây hơn tôi nhiều. Nếu để họ đến đó canh chừng, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Chu Hỉ Tài gọi lại cho tôi cũng không hỏi gì, thấy tôi nói vậy, cậu ta chỉ ừ một tiếng, rồi cúp máy.

Tôi lại bảo cậu em lái xe đi về phía phố trước. Bấy giờ, tôi mới ngoảnh sang nói với nhóm Bansha về tấm bản đồ: “Mọi người xem đi, gần chung cư chỉ có một con đường nối phố trước và phố sau. Phố sau là phố quán bar, dù là ban ngày cũng sẽ có đông người qua lại hơn phố trước rất nhiều. Nếu họ đến đây, đừng nói là ba tên cuối cùng, đến tên đàn em đi kiếm chỗ của Bansha cũng rất dễ bị phát hiện. Ngược lại, nếu bọn chúng chạy đến mặt khác của phố quan bar, cũng chính là phố trước, ngoài các gánh hàng rong ra thì chẳng quen biết ai, dù bọn chúng dẫn bố mẹ tôi theo cũng khó bị phát hiện. Còn ở phố trước, nhà dân lại đông, gần như chọn bừa một chỗ cũng có thể phù hợp cho bọn chúng lẩn trốn”.

“Tôi hiểu rồi, chỉ cần chúng ta thủ ở phố trước, sau đó điều tra dần dần thì tìm được chỗ ẩn náu của bọn chúng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”.

Mắt Bansha chợt sáng lên, ông ta thất thanh nói, ngay sau đó sầm mặt lại: “Lần này, tôi mà bắt được thằng oắt con kia, kiểu gì cũng phải cho nó biết hậu quả khi phản bội!”
Chương 387: Bảo mật

Lúc trước tôi đã nói phố trước thật ra là con hẻm của mặt sau quán bar, vì thói quen của người dân sống quanh đây, nên họ đã đặt tên phố là phố trước.

Xung quanh phố trước đều là các khu dân cư, nhưng mặt tiền trên phố lại khá ít, vì thế thường xuyên có các gánh hàng rong đến đây bán đủ loại đồ dùng hàng ngày. Nếu chúng tôi đoán không nhầm, chọn nơi này để trốn sẽ có lợi nhất cho mấy tên khốn cuối cùng của nhà họ Cung đó.

Chu Hỉ Tài đã dẫn người đi, còn cậu em tài xế nghe thấy chúng tôi nói xong, cũng đã lái xe về phía phố trước. Khách sạn chúng tôi ở vốn cách nơi này khoảng nửa tiếng đi đường, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi.

Vì đang là ban ngày, nên phố sau rất vắng vẻ. Nhưng phố trước thì nhộn nhịp người qua kẻ lại, lúc này đang là giờ náo nhiệt nhất ở đây.

Chúng tôi vừa xuống xe, các anh em khác của nhóm Bansha đều tự đi đến các đầu đường của phố trước, tự giác nằm vùng, còn tôi cũng đã nhìn thấy Chu Hỉ Tài đang có vẻ buồn bực.

Tôi vừa tới, cậu ta đã nhìn thấy tôi, rồi vẫy tay, sau đó ảo não nói: “Phương Dương, tôi không ngờ đám người đó lại giảo hoạt như vậy. Chẳng dễ gì tôi mới chuẩn bị được kế hoạch cả một đêm, thế mà lại bị họ phá rối mất”.

“Không sao, dù kế hoạch thất bại, nhưng đâu phải chúng ta không có thu hoạch gì, bọn chúng chẳng có tám tên bị bắt rồi à? Các cậu đột kích thẩm vấn có hỏi ra được chuyện gì không?”

Tôi mỉm cười an ủi cậu ta, Chu Hỉ Tài đang cố gắng hết sức giúp đỡ tôi, trong lòng tôi đã thấy rất vui. Huống hồ, lần này, đám người đó chạy thoát cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho cậu ta, thậm chí đến tôi cũng không ngờ tới.

Chu Hỉ Tài lắc đầu: “Trước đó, đám này đã lên sẵn kế hoạch rồi. Nếu chúng bị bắt, sẽ không hé răng nửa lời. Chúng tôi gặng hỏi một tiếng đồng hồ, mà chẳng thu được tin gì cả”.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nhìn sang Bạch Vi và nhóm Bansha ở bên cạnh, thở dài nói: “Nếu đã vậy, chúng ta đành dùng cách khác thôi”.

Dứt lời, tôi hỏi Chu Hỉ Tài: “Người của chúng ta đã canh chừng xung quanh chưa?”

Chu Hỉ Tài gật đầu: “Ban nãy, sau khi cậu gọi cho tôi, vừa hay chúng tôi cũng đã bắt được người của chung cư, nên tôi lập tức dẫn người đến đây”.

“Bansha, ba người các ông dẫn người chia nhau đi theo ba hướng, việc gấp không thể chậm trễ. Tôi vừa gọi cho Cung Chính Vinh, chắc bây giờ hắn đã gọi điện hỏi thăm tình hình rồi, chưa biết chừng hắn đã biết chuyện xảy ra ở đây rồi cũng nên. Chúng ta phải lập tức hành động thôi”.

Nhóm Bansha nghiêm mặt hỏi: “Thế bao giờ chúng ta bắt người?”

“Bắt người? Đây không phải Xiêng La, tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp”.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mục đích của chúng ta không phải là bắt bọn chúng, tôi phải thăm dò đã, xem có thể dụ rắn ra khỏi hang hay không”.

“Dụ rắn ra khỏi hang?”

Không chỉ ba người Bansha, Chu Hỉ Tài cũng ngẩn ra, hỏi tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi gật đầu đáp: “Bây giờ, bọn chúng chỉ có thể ngoan cố chống cự, nếu chúng muốn sống thì cơ hội duy nhất chính là thả bố mẹ tôi ra. Nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể với chúng. Vậy thì chỉ còn một cách thôi, đó là làm tăng lợi thế của bản thân lên. Với chúng mà nói, nếu bắt thêm được tôi, nhất định sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Nếu tôi mà rơi vào tay bọn chúng, các anh nhất định sẽ phải dè chừng, không dám manh động, đương nhiên bọn chúng sẽ được an toàn”.

“Không được!”

Tôi vừa nói dứt câu, những người khác còn chưa tiêu hóa hết ý của tôi thì Bạch Vi đã cắt ngang lời tôi như đinh chém sắt: “Phương Dương, cách này quá mạo hiểm, em không thể đồng ý cho anh làm được”.

Chu Hỉ Tài cũng đã hiểu ra: “Đúng, dù cách này hay, nhưng quá mạo hiểm. Huống hồ bây giờ, hai bác còn đều nằm trong tay bọn chúng, nếu cậu gặp chuyện gì bất trắc là chúng ta uổng công vô ích biết bao ngày nay rồi. Hơn nữa, sự an toàn của cậu và người thân cũng không được bảo đảm”.

Roga nhìn tôi với vẻ phức tạp, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Dương, dù cậu quyết định thế nào, ba người chúng tôi đều ủng hộ hai tay hai chân, nhưng chúng tôi cũng không muốn cậu gặp nguy hiểm”.

Tôi mỉm cười, nhìn quanh một vòng, phát hiện chẳng có ai đồng ý với kế hoạch này của mình cả, tôi bất đắc dĩ nói: “Sao mọi người làm quá lên thế? Dù kế hoạch này hơi điên rồ, nhưng tính khả thi rất cao. Chúng ta phải biết là nếu chuyện chạy trốn lần này là do tên đàn em của Bansha nghĩ ra, điều này chứng tỏ gã là một người rất thông minh. Nếu đã là người thông minh, nhất định gã sẽ lại nghĩ cách tìm tôi trong lúc cấp bách. Thật ra cách này của tôi cũng rất đơn giản, chẳng qua chỉ ép bọn chúng phải ló mặt ra phố. Vấn đề duy nhất chỉ là mọi người không tin tôi”.

Tôi khoanh tay: “Bắt đầu từ ngày ra tù, tôi vẫn chưa ổn định, nguy hiểm gì cũng gặp hết rồi, huống chi là bây giờ? Bọn chúng chỉ có ba người, chỉ cần chúng không có các loại vũ khí có sức uy hiếp lớn như súng ống và dùi cui điện thì tôi chắc chắn mình vẫn có thể rút lui an toàn”.

Thấy mấy người họ vẫn trầm mặc, tôi nói tiếp: “Lần trước ở Yến Kinh, lúc đối đầu với Cung Chính Văn, tôi chỉ có một mình, nên còn gặp nguy hiểm hơn bây giờ nhiều”.

Tôi nói xong, vẻ mặt của bọn họ đã thả lỏng hơn, Bạch Vi nghiêm túc nói: “Phương Dương, hứa với em đây sẽ là lần cuối cùng anh dấn thân vào nguy hiểm được không?”

Tôi cười lớn: “Đó là điều đương nhiên, lớn rồi, ai rảnh đâu mà suốt ngày lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa?”

Ba người Bansha cũng không phản đối nữa, Chu Hỉ Tài cũng cười khổ bất đắc dĩ.

Tôi lại lấy bản đồ ra, đánh dấu ba vị trí, lần lượt ở ba nơi có tầm nhìn tốt nhất của phố trước. Mục đích rất đơn giản, chính là để một khi phát hiện ra có chuyện bất ổn, bọn họ có thể kịp thời đến chi viện cho mình.

Tôi bảo Chu Hỉ Tài đi tới đầu phố trước chờ, cuối phố sau đều đã có cảnh sát mai phục. Tôi lại quan sát địa hình của phố trước một lúc, rồi thở phào nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ quay lại nhanh thôi”.

Tôi nói xong, mọi người đều chia nhau ra, dẫn người đi đến khắp mọi chỗ của phố trước. Bên cạnh tôi chỉ còn lại Bạch Vi, cô ấy nhìn tôi nói: “Phương Dương, tại sao anh phải lừa bọn họ? Anh đã tìm thấy người rồi cơ mà?”

Thấy vẻ hài hước như có như không bên khóe miệng Bạch Vi, tôi không nhịn được ngoắc vào cái cằm đang vểnh lên của cô ấy, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng.

Tôi nói: “Vào lúc then chốt, em cũng không ngốc nhỉ! Sao ngày xưa mãi mà em không nhìn ra chân tướng về chuyện của nhà họ Cung thế?”

Bạch Vi bực bội hất tay tôi ra, rồi đỏ mặt nói: “Ban nãy, anh cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ trên bản đồ, người ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra vấn đề bên trong. Nhưng Phương Dương này, anh định một mình đi cứu cô chú thật à?”

Nói rồi, Bạch Vi liếc nhìn phía cuối tấm bản đồ trong tay tôi, tôi cười nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, chuyện này kết thúc tại đây. Anh cũng lo bị lộ, nếu anh nói cho bọn họ biết, ai biết được mấy cậu em phiên dịch đó có tiết lộ cho người khác hay không. Vả lại, anh đi lần này thậm chí chẳng nguy hiểm tẹo nào”.
Chương 388: Chờ đợi thời cơ

Bạch Vi mím môi nói: “Kể cả thế thì anh vẫn phải cẩn thận, dù trên lý thuyết là an toàn, nhưng không có nghĩa thực tế cũng như vậy. Nếu bọn chúng thật sự rơi vào bước đường cùng, khéo khi sẽ chó cùng rứt giậu!”

Nghe thấy Bạch Vi nói vậy, tôi vui vẻ đáp: “Em dùng thành ngữ siêu nhờ. Được rồi, không đến mức ấy đâu”.

Dứt lời, tôi bảo Bạch Vi đi sang một bên chờ, còn mình thì đi về một phía. Tôi đút hai tay vào túi quần, đi dạo loanh quanh như không hề có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải là người có tâm cơ, sẽ không thể phát hiện hành động của tôi và những người khác có gì không giống nhau.

Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng trải qua nhiều bài học như vậy, cuối cùng Bạch Vi cũng đã có tiến bộ vượt bậc. Chí ít cô ấy đã biểu hiện ra năng lực thật sự của con gái độc nhất của một gia tộc lớn, đồng thời vừa nhìn đã có thể biết được kế hoạch của tôi, đây là điểm mà tôi bất ngờ nhất.

Đúng vậy, trước khi nói ra những lời kia, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Lý do rất đơn giản, mấy nơi mà tôi đánh dấu trên bản đồ đều không phù hợp để ẩn trốn, mà chỉ có tầm nhìn tốt thôi. Nhưng đối với mấy người kia mà nói, nơi có tầm nhìn tốt không có ý nghĩa gì cả, chỉ có trốn kỹ thì chúng mới có cơ hội thoát khỏi sự truy bắt của chúng tôi.

Phố trước không lớn, đường xá thì khỏi phải bàn, khu dân cư ở phố sau thì hơi phức tạp. Nhưng vì vấn đề kiến thiết ở quê tôi, khu này còn có rất nhiều những căn nhà một, hai tầng. Vì thế, lúc nhìn thấy tấm bản đồ này, tôi đã ngay lập tức chú ý tới một căn nhà nhỏ ở vị trí nối liền giữa phố trước và phố sau.

Nhóm ba người Bansha đã đánh dấu ngôi nhà nhỏ này trên bản đồ, nhưng vì vị trí của nó đặc biệt, dù là phố trước hay phố sau đều có thể chạy tới trong vòng vài phút. Tuy nhiên, dù nhà chỉ có một tần, tầm nhìn khá hạn chế, nhưng ưu thế lớn hơn là căn nhà này nằm ở khúc quẹo, không thu hút sự chú ý của người khác.

Tôi nghĩ nếu mình là đám người đó của nhà họ Cung, nhất định tôi sẽ chọn chỗ đó.

Phố trước là một con phố đi bộ, nhưng thật ra phố rất ngắn, chẳng mấy chốc tôi đã đi đến cuối phố, cũng chính là nơi cách căn nhà nhỏ đó không xa. Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Hỉ Tài, bảo cậu ta dẫn người chầm chậm áp sát nơi này, sau đó tôi chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Tôi quan sát phía trước, vì đã đi đến cuối phố, nên chỉ còn lác đác vài ba người qua lại. Cánh cửa của căn nhà phía sau đóng chặt, bên phải là một tòa tháp hai tầng cổ xưa, tiếp nữa lại là một căn nhà dân nhỏ, tôi đi sang bên phải.

Căn nhà nhỏ nằm ở khúc quẹo, tôi đi thẳng sát sang bên phải sau ngôi nhà. Vì căn nhà khá thấp, nên tôi dễ dàng leo lên nóc. Mà điều khiến tôi vui chính là cửa sổ của căn nhà hai tầng đang mở rộng.

Dường như không hề có ai chú ý tới, tôi lập tức nhẹ tay nhẹ chân lẻn vào tầng hai. Tôi nhìn trái ngó phải, may sao không có ai, trong phòng cũng không có đồ đạc gì, chắc không có ai ở trên gác xép.

Tôi mừng thầm, đi tới cửa sổ đối diện nhìn xuống dưới. Quả nhiên, căn nhà tồi tàn được đánh dấu trên bản đồ đó đang ở ngay dưới tầm mắt tôi.

Tôi quan sát cảnh vật xung quanh một lúc, sau đó lẻn xuống theo cửa sổ.

Làm như vậy, tôi đã có thể tránh được sự rình rập ở bên trong căn nhà. Hay nói cách khác là tôi không gây sự chú ý với người ở bên trong.

Tôi phải nhận xét về nơi này một chút. Vì nhà ở khu này hầu hết đều là những căn đã được xây dựng từ hai nghìn năm trước, đa số đều là nhà kiểu cũ, mái nhà lợp ngói, gác hai thì chỉ cao chưa đến ba mét, vì thế tôi mới có thể lần xuống dưới theo vách tường.

Tôi đi đến gần căn nhà, dán tai lên cửa sổ nghe lén. Trong phòng khá yên tĩnh, thi thoảng lại có tiếng xì xào khe khẽ. Tôi cũng thấy nghi hoặc, tại sao lại không nghe thấy tiếng của bố mẹ mình?

Lẽ nào người ở trong ngôi nhà này không phải là bốn người đó của nhà họ Cung?

Tôi do dự một lát, chờ tiếng động trong phòng lại dứt, tôi kiếm một cành cây nhỏ, mở hé cửa sổ đang kéo kín rèm ra.

Tiếng động không lớn, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai tôi. Nhưng tôi chờ một lúc lâu, trong nhà vẫn không hề có động tĩnh gì, bấy giờ tôi mới thò đầu nhòm qua khe hở đó nhìn vào nhà.

Lúc này đang có ba người ngồi trong nhà, còn có một người đang đứng ở phía trước nhất thầm thì nói gì đó, nhưng do khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ.

Tôi quan sát những vị trí khác trong tầm mắt, có một đoạn vạt áo lộ ra trong một góc nhà. Tôi cố gắng nghiêng người, muốn nhìn rõ hơn. Nhưng mới nhìn được một nửa, tôi đã khẳng định đấy chính là bố mẹ mình.

Lúc này, hai người họ không nói một lời, chắc đã quen với cuộc sống kiểu này mấy ngày nay rồi.

Lửa giận trong lòng tôi chợt dâng lên, chỉ muốn ném lũ người này xuống sông cho cá ăn.

Chẳng mấy chốc, tôi đã bình tĩnh lại. Hiện giờ, trong căn nhà cũng đã có sự thay đổi, người đang đứng đó xoay qua nhìn ba người đang ngồi, tôi vẫn không nghe rõ bọn chúng đang nói gì.

Nhưng tôi đã nhìn rõ gương mặt của tên đó, da gã hơi đen, cách ăn mặc cũng hơi khác thanh niên Hoa Hạ. Nhìn gã với những người khác, tôi đoán đây là tên đàn em đã bỏ trốn của Bansha. Ba người còn lại là ba người cuối cùng trong đám người mà nhà họ Cung phái đến lần này.

Một tên để đầu đinh trong số đó hình như đang nghi ngờ gì đó, hai tên còn lại tôn hắn làm thủ lĩnh. Chắc chính hắn là người đã bắt cóc bố mẹ tôi, đồng thời liên lạc trực tiếp với nhà họ Cung.

Bọn chúng lại cãi vã mấy câu, cuối cùng cụt hứng im lặng. Tên đầu đinh dẫn hai người khác định ra ngoài, tên đàn em của Bansha lại vội vàng kéo họ lại. Gã nói một tràng dài, mấy người đó mới bình tĩnh lại.

Tôi không nhìn nữa, mà lặng lẽ vòng ra sau nhà. Căn nhà này không có cửa sau, điều này có nghĩa là muốn vào nhà chỉ còn cách phá cửa sổ, hoặc vào bằng cửa chính.

Nói đến đây, có lẽ sẽ có người nghi vấn, những ngôi nhà một, hai, ba tầng chẳng phải thường lắp lưới chống trộm sao? Tại sao tôi có thể lựa chọn cách phá cửa sổ để vào nhà? Thật ra, khu nhà này ở Quế Lâm do đã có tuổi và lịch sự lâu đời, hầu như cửa sổ đều làm bằng gỗ, nên đương nhiên không thể lắp lưới chống trộm.

Tôi lại quay về chỗ cửa sổ lúc trước để chờ đợi thời cơ. Lúc này, cuối cùng đám người trong nhà đã cãi vã xong, một tên trong số đó châm một điếu thuốc, chửi bới đi về phía tôi.

Tôi cúi thấp người xuống, cảm thấy rõ ràng hooc môn trong cơ thể mình đang tăng vọt. Chỉ cần tôi phá cửa sổ thành công và hạ được tên này, chuyện của ngày hôm nay gần như có thể coi là giải quyết êm đẹp.

Còn ba người kia thì không là gì với tôi cả, huống hồ chỉ cần tôi cầm cự thêm một lúc nữa, Chu Hỉ Tài và người của nhóm Bansha sẽ mau chóng tới đây.

Dù tôi đã phóng đại mức độ nguy hiểm lên cực cao với họ, nhưng thực tế cho thấy, mức độ nguy hiểm này còn kém xa lần tôi đối đầu với Cung Chính Văn ở Yến Kinh.

Phụt!

Ngọn lửa bùng lên, mùi khói và thuốc lá hòa lẫn với nhau bay lên cao cách đỉnh đầu tôi khoảng vài phân. Tên đó không hề để tâm, vẫn đang chửi bới những từ thô tục. Còn tôi thì đang cố không gây ra tiếng động lớn, để chờ lúc tên đó trở tay không kịp.

Một điếu thuốc đã sắp cháy hết, tên đó nhổ một bãi nước bọt, sau đó tôi nghe thấy tiếng tay xoay nắm đấm cửa. Tôi vội vàng lấy sức, lúc cánh cửa sổ mở toang, đầu lọc thuốc lá vừa thò từ bên trong ra. Ngay lúc đóm tôi đã nhảy vọt từ dưới cửa sổ lên, đấm mạnh một cú vào mặt của tên đang vô cùng ngạc nhiên đó.
Chương 389: Cứu người

Tên đó bị tôi đánh trúng, hự một tiếng ngã xuống, ba tên khác cũng phản ứng lại, đồng loạt lao về phía tôi. Nhưng tôi nhanh tay lẹ mắt, chờ khi chúng đi đến cửa sổ, hai chân tôi đã đứng vững vàng trong nhà rồi.

Ba người đó đều kinh ngạc, nhưng tôi đã đấm cho người ở phía bên trái nhất một cú. Vì bố mẹ tôi đang ở đây, nên bây giờ sức lực của tôi tăng lên gấp nhiều lần.

Bụp!

Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên. Tên bên trái bị tôi đấm cho ngu người, tôi lại bồi thêm một cú đạp, y lập tức ngã lăn quay. Nhưng đòn tấn công của hai người còn lại thì tôi không thể tránh được.

Bụp bụp!

Lại có tiếng đánh đấm vang lên, má và lưng tôi đều trúng một cú đấm và đá. Tôi vội vàng lùi lại, cùng lúc đó, trong góc của căn nhà nhỏ có tiếng hô hoán vọng ra: “Dương Tử? Sao con lại đến đây?”

“Dương Tử, mau chạy đi!”

Cuối cùng thì bố mẹ tôi đã nhìn rõ bóng dáng tôi, họ mặc kệ tất thảy vùng vẫy gào lớn lên.

Còn tôi thì vừa đối phó với đợt tấn công của hai người đó vừa trả lời: “Con không sao, con đã tìm thấy chỗ bố mẹ bị bắt cóc, nên mới cố ý đến cứu bố mẹ”.

Dù tôi không giỏi võ, nhưng khả năng đánh đấm cũng khá ổn. Đối phó với hai tên lưu manh nhãi nhép này có thể nói là dễ như trở bàn tay, tuy nhiên không ngờ tên đầu đinh đó trông chẳng ra làm sao, nhưng thực lực lại không hề thấp. Dưới đòn đánh giáp công của hắn và tên cuối cùng, tôi gần như không tìm được một cơ hội phản đòn nào. Giờ dù nói hắn luyện võ chuyên nghiệp, hay là binh sĩ giải ngũ thì tôi cũng tin.

Tôi vừa đánh nhau với hai người đó vừa gào lên: “Hai đứa chúng mày vẫn còn làm việc cho nhà họ Cung à? Chưa biết chuyện gì sao? Nhà họ Cung sắp xong đời rồi”.

Hai tên đó không đáp lời, ngược lại còn gào thét dữ dội hơn trong mỗi đòn đánh.

Tôi lại hỏi: “Lúc trước, chắc chắn nhà họ Cung đã hứa với chúng mày là bắt cóc bố mẹ tao để uy hiếp tao xong, sẽ cho chúng mày một khoản tiền lớn đúng không? Nhưng giờ, họ không thể thực hiện được lời hứa ấy nữa đâu! Vì đến thân họ còn đang khó giữ rồi!”

Thấy hai người đó vẫn lặng thinh, tôi cũng hơi sốt ruột. Bố mẹ tôi đang bị bắt cóc, chi viện ở bên ngoài thì không biết bao lâu nữa mới đến. Vào lúc sống còn, khả năng tiềm tàng của tôi như được trỗi dậy, tôi tăng nhanh thế tiến công, hai người đó lập tức ứng phó không kịp.

Dù hai người này phối hợp rất ăn ý, nhưng trong lúc tôi đang kích động, chẳng mấy chốc, họ đã bị tôi nắm được điểm sơ hở. Tôi bắt lấy cơ hội, tung cú đá sang một bên đạp vào mặt tên cuối cùng đó, hắn ta trở tay không kịp, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã ngã gục.

Trước mặt tôi bây giờ chỉ còn lại tên đầu đinh, tôi cười lạnh nói: “Bây giờ chỉ còn lại mình mày, còn không đầu hàng đi à?”

Tên đầu đinh cười lớn: “Phương Dương, dù trên đời này chỉ còn lại một mình tao, ông đây cũng phải giết mày!”

Thấy tôi định lên tiếng, hắn nói tiếp: “Phương Dương, dù hôm nay ông đây không giết được mày thì cũng phải đập chết bố mẹ mày, để mày phải hối hận”.

Hắn vừa nói dứt câu, tôi đã cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu. Tôi vừa phẫn nộ chạy về phía bố mẹ mình, vừa quát tháo: “Tao không quan tâm mày là ai, nếu bố mẹ tao có làm sao, nhất định tao sẽ bắt mày phải đền gấp bội!”

Nơi vừa vọng ra tiếng nói của bố mẹ tôi là một góc ở phía trước nhất của căn nhà, ở đó đang chất đầy củi, còn bố mẹ tôi thì bị trói bằng dây thừng, họ đang không ngừng giãy giụa muốn thoát ra ngoài.

Nhìn thấy tôi, mẹ tôi vội nói: “Dương Tử, cẩn thận phía sau!”

Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi lập tức nhanh chóng lộn người sang một bên. Gần như cùng lúc đó, chỗ tôi đứng lúc trước đã xuất hiện một cây gậy.

Tôi ngoảnh lại nhìn vừa hay đối mặt với tên đầu đinh, không biết hắn lấy cây gậy ở đâu ra, đang cười lạnh với tôi. Tôi thầm thấy hơi hoảng sợ, mẹ kiếp, dù muốn tôi đánh thì cũng phải cho tôi vũ khí chứ. Bảo tôi tay không đánh nhau với một cao thủ cầm gậy thế này, tôi thật sự thấy chẳng ra làm sao.

Tôi cũng đã hiểu, thì ra tên đầu đinh này vừa nói muốn dùng bố mẹ tôi để uy hiếp tôi là giả. Mục đích thật sự của hắn là đã phát hiện ra cây gậy từ lâu, muốn dùng nó làm vũ khí.

Bố tôi cũng hô lên: “Dương Tử, người đó hình như là lính giải ngũ. Chưa chắc con đã đánh lại được đâu, mau chạy đi, bố mẹ ở đây không sao cả”.

Mẹ tôi cũng lên tiếng hùa theo, nhưng tôi không nghe lọt tai một lời. Vô tình tôi đã khiến bố mẹ mình gặp nguy hiểm, nhưng họ lại không than trách tôi nửa lời, ngược lại còn lo cho sự an toàn của tôi.

“Phương Dương, nếu mày ngoan ngoãn xin hàng, sẽ có thể bớt được vài trận đòn đấy”.

Tên đầu đinh vừa cười lạnh vừa chậm rãi dồn ép về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh lại, rồi nhìn hắn nói: “Ê đầu đinh, tao không quan tâm trước kia mày có quan hệ gì với nhà họ Cung, chỉ cần bây giờ mày ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống xin hàng, tao bảo đảm nhất định mày sẽ bình an vô sự. Tao không ngại nói cho mày biết, bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây kín rồi, mày không chạy thoát được đâu!”

“Ha ha, chạy? Tao có định chạy đâu. Nhưng trước khi vào tù, tao giết được mày thì cũng xứng đáng rồi”.

Sắc mặt của tên đầu đinh trở nên dữ tợn, tôi cau mày hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Tao có quen mày đâu, tao với mày cũng chỉ giới hạn trong ân oán với nhà họ Cung thôi”.

Nói ra tôi cũng thấy lạ, ngoài nhà họ Cung ta, tôi không nhớ mình còn đắc tội với ai khác nữa. Nhưng từng hành động của tên đầu đinh này lại như hắn có mối thù sâu đậm với tôi lắm vậy.

Hắn cười gằn nói: “Mày không cần phải biết, vì mày sắp chết rồi con!”

Dứt lời, hắn đã dấn người lên, đập cây gậy vào đầu tôi. Tôi nhìn hắn, định né đi, nhưng do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn dùng bả vai đỡ một đòn này. Một lực mạnh đập xuống, tôi lập tức cảm thấy vai mình như không còn là của mình nữa, mà nó đang tê rần.

May mà mấy năm nay, tôi bị ăn đòn khá nhiều, da dày thịt béo. Tôi thử cử động một chút, chưa ảnh hưởng tới xương. Tôi thầm thở phào một hơi, cùng lúc đó, nhân lúc hắn đập cây gậy vào vai mình, tôi đã bắt được cổ tay hắn, rồi thuận theo đó đánh vào nách và vai hắn.

“Bụp bụp” hai tiếng, mắt của tên đầu đinh lồi ra, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, hắn đau đớn ngồi thụp xuống, không còn sức để kêu rên.

Không chỉ có tên đầu đinh, đến tôi cũng thấy bất ngờ, không ngờ mình lại có sức mạnh đánh trả lại hắn trong vòng có chục giây như vậy.

Lúc này, tôi dời mắt về phía góc nhà, chỉ thấy bố mẹ mình đang đầy kinh ngạc, đồng thời cũng kích động khó nói nên lời.

Tôi vội vàng cởi trói cho bố mẹ, vừa được cởi trói, mẹ tôi đã ôm chầm lấy tôi khóc lớn. Còn bố tôi thì nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, liên tục gật đầu cảm thán: “Dương Tử, con, con, cuối cùng con cũng đã trưởng thành rồi”.

Chờ tôi an ủi bố mẹ mình xong đã là mười mấy phút sau, dưới mặt đất ngoài tên đầu đinh và tên cuối cùng kia ra, còn có tên bị tôi đánh lén lúc đầu ngã xuống và tên bị tôi đạp trúng bụng ngất xỉu đã tỉnh lại.
Chương 390: Tin tốt

Hiện giờ, tôi đã cạn kiệt sức lực, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều, còn mẹ tôi lại kinh ngạc chỉ xuống dưới đất, hét to: “Dương, bọn họ, có người tỉnh lại rồi!”

Tôi vội ngoảnh lại thì nhìn thấy hai tên đang muốn bò dậy, tôi lập tức dùng sợi dây thừng vừa tháo từ trên người bố mẹ xuống để trói bốn người bọn chúng lại với nhau. Lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, khoảng thời gian qua, bố mẹ tôi đã phải chịu sự đối đãi không tốt hơn so với La Nhất Chính là bao.

Lần trước, La Nhất Chính bị trói, mấy ngày không được ăn uống gì, còn bố mẹ tôi bây giờ cũng gầy gò, người ngợm bẩn thỉu, trông chỉ khá hơn La Nhất Chính một chút thôi.

Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng la lớn vang lên: “Người ở bên trong nghe đây, mau chóng buông vũ khí đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ xông vào đó”.

“...”

Tôi cạn lời, vừa định lên tiếng thì cánh cửa chính đã bị mấy kẻ này khóa chặt lại bị đá ra rầm một tiếng.

Tiếp theo là mấy bóng người xông vào, tôi vội vàng đứng dậy để tránh lỡ tay làm khác bị thương. Bởi vì ánh sáng đột ngột thay đổi, lúc này cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy rõ bọn họ, ai nấy đều mặc đồng phục cảnh sát, là người của mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Những người còn lại vây quanh chúng tôi, đồng thời có người còng tay những kẻ ở dưới đất lại, tiếp đó một bóng người đi ra từ đằng sau đám người. Tôi bất đắc dĩ nói: “Hey cậu bạn, cậu không thể đến sớm một chút sao, suýt nữa là tôi bị tên đầu đinh này đánh chết rồi đấy”.

Chu Hỉ Tài ho khan một tiếng, đáp: “Nói cái gì đấy? Tại tôi nghĩ cậu sẽ không hành động tùy ý như vậy, ai ngờ cậu lại manh động thế. May là bây giờ cậu không sao, không thì kiểu gì tôi cũng phải nghe mắng”.

Cậu ta nói xong thì nhìn sang những người khác: “Các cậu nhanh nhanh dẫn bốn người ở dưới đất kia về, chia ra thẩm vấn bọn họ cùng đám người bị bắt ở khu chung cư lúc trước, nhất định phải hỏi bằng được kẻ đứng sau sai khiến là ai”.

Chu Hỉ Tài lại vội vàng dìu bố mẹ tôi dậy với tôi, mẹ tôi liên tục nói cám ơn, còn bố tôi thì hơi có ấn tượng với Chu Hỉ Tài, ông chỉ vào cậu ta rồi nghi hoặc hỏi: “Cậu là bạn học của Dương đúng không?”

Chu Hỉ Tài cười he he đáp: “Vâng, cháu là bạn học cấp hai của Dương, lúc nhỏ đi học, cháu còn từng ăn cơm ở nhà chú đấy”.

Tôi cũng nói: “Bố mẹ, lần này bố mẹ thật sự phải cảm ơn cảnh sát Chu đây. Ban đầu, con ở Thịnh Hải, nếu không nhờ cậu ấy tận tình giúp đỡ bố mẹ, e rằng bây giờ bố mẹ vẫn đang bị đám lưu manh này nhốt”.

Bố tôi cười nói: “Lần này đúng là may mà có cậu, tối nay chúng tôi nhất định phải mời cảnh sát Chu ăn cơm. Bà nó, chúng ta mau về nhà, nấu bữa cơm đãi con trai và cảnh sát Chu thôi”.

Nói xong, bố tôi đã muốn rút tay ra khỏi tay Chu Hỉ Tài, tôi vội kéo lại, nói: “Bố mẹ, bây giờ chúng ta phải đến cục cảnh sát làm bản tường trình, mấy kẻ này không thể tha cho một tên nào”.

Bấy giờ, bố mẹ tôi mới phản ứng lại, vội vàng đi theo chúng tôi ra khỏi căn nhà nhỏ rách nát này.

Chúng tôi đi ra ngoài ngồi lên xe cảnh sát, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Lúc tôi đi ra ngoài, Chu Hỉ Tài đã phái người đi báo tin cho đám Bansha rồi. Chắc bây giờ, họ đang uống rượu ăn mừng ở chỗ trọ rồi.

Trong xe cảnh sát, tôi nhìn thấy tóc của bố mẹ đã bạc thêm từ lúc nào không hay, trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc, nhưng lại không biết phải làm sao. Bây giờ, tôi phải tranh đấu với nhà họ Cung một mất một còn. Hơn nữa ngay cả thủ đoạn bắt cóc người nhà, họ cũng đã sử dụng rồi, có trời mới biết đám người đó còn có thủ đoạn nào điên rồ mất trí hơn nữa hay không.

Nếu tôi không diệt nhà họ Cung trước, hậu quả lớn nhất sẽ là nhà họ Cung hồi phục sức lực, rồi giết chết tôi.

Tôi hít sâu một hơi, trước tiên tôi an ủi bố mẹ mình, rồi bảo Chu Hỉ Tài ở bên họ một lúc, sau đó tôi đi ra khỏi cục cảnh sát, đến một nơi yên tĩnh, tìm số điện thoại trong di động rồi gọi đi.

Điện thoại vẫn luôn được kết nối rất nhanh, từ trước đến nay cô ấy chưa từng khiến tôi thất vọng.

Chúc Mi vui vẻ nói: “Phương Dương, sao tự dưng lại nhớ ra mà gọi cho tôi thế? Sáng nay ngủ dậy, tôi nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim khách kêu, tôi đoán kiểu gì cũng có chuyện tốt mà”.

“Tiếng chim khách kêu ở đâu ra?”

Tôi cố ý kêu lên hai tiếng kì quái: “Hình như là có thật”.

Chúc Mi bị tôi chọc cho cười khanh khách, tôi nói: “Chúc Mi, lần này tôi gọi điện cho cô là muốn nói với cô một chuyện”.

“Chuyện gì thế?”

Tôi rất bất ngờ với sự thấu hiểu tôi của Chúc Mi, chúng tôi quen biết nhau không lâu, nhưng cô ấy lại hiểu được rất nhiều thói quen của tôi. Ví dụ như bây giờ, gần như là trong phút chốc, cô ấy đã ý thức được chuyện tôi đang nói, nên giọng điệu đã nghiêm chỉnh lại.

Tôi chậm rãi lên tiếng: “Chúc Mi, cô còn nhớ chuyện lần trước tôi đã nói với cô qua điện thoại lúc ở Thịnh Hải không?”

Chúc Mi không trả lời, tôi biết là vì cô ấy không muốn ngắt lời tôi, tôi tiếp tục: “Lúc đó, bố mẹ tôi bị nhà họ Cung sai người bắt cóc, thế nên bất đắc dĩ tôi mới nghĩ đến cô, muốn thông qua cô để nhà họ Cung buông lỏng cảnh giác, kết quả làquả nhiên họ đã mắc bẫy. Hiện giờ, chúng tôi đã cứu được bố mẹ tôi ởquê nhà Quế Lâm, đám người đó cũng đã bị bắt hết, bây giờ đang làm bản tường trình ở cục cảnh sát”.

Chúc Mi im lặng trong chốc lát, sau đó có vẻ hơi khó tin nói: “Cái gì? Phương Dương, anh thành công rồi sao? Tốt quá rồi! Nói như vậy là tôi có thể báo tin tốt này với người nhà tôi rồi đúng không?”

Tôi “ừ” một tiếng: “Đúng, nhà họ Cung đã không xuống tay với tôi như vậy, tôi cũng không cần phải duy trì quan hệ lá mặt với bọn họ nữa. Lần trước, Cung Chính Văn bắt cóc cô ở Yến Kinh, tôi biết cô vẫn luôn ôm bực trong lòng. Lần này, tôi hi vọng cô có thể giải tỏa cảm xúc hoàn toàn”.

Chúc Mi đáp: “Phương Dương, lần này, anh đã cứu hai bác ra rồi, đợi anh xử lý xong chuyện nhà họ Cung, có phải anh sẽ về Yến Kinh không?”

Tôi gật đầu, nhưng lại nhớ ra lúc này chúng tôi đang nói chuyện qua điện thoại, mà cô ấy không thể nào nhìn thấy, tôi do dự một lúc mới nói tiếp: “Ừ, đợi tôi về Yến Kinh, nhất định sẽ báo cho cô biết”.

Cho dù là trong điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được Chúc Mi đang rất vui mừng khi nghe thấy câu nói này. Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào, thậm chí còn tự chất vấn mình, tại sao lại ăn nói hồ đồ đồng ý chuyện này.

Sau khi cúp máy, tôi lắc đầu, buộc mình không nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó gọi cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng. Có vẻ giờ này, bọn họ vẫn đang làm gì đó ở cục công an Thịnh Hải. Nhưng khi nghe thấy tin tức của tôi, thậm chí họ còn kích động hơn cả Chúc Mi.

Tôi hoàn toàn có thể hiểu được, đối với Chúc Mi mà nói, cô ấy nhìn cả câu chuyện này với góc độ một người ngoài cuộc, nhưng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì khác. Đầu tiên là họ vượt nghìn dặm xa xôi chạy từ Yến Kinh đến đây giúp đỡ tôi, sau đó lại nhiều lần rơi vào cảnh nguy hiểm. Nếu không phải chúng tôi may mắn, khéo đã bỏ mạng ở đây cả rồi.

Bây giờ, nghe tin tôi nói đã cứu được bố mẹ mình, lúc trước, chúng tôi cũng đã bắt được Đỗ Minh Hào, có thể nói lần này, chúng tôi đến Thịnh Hải đã đạt được ba trên bốn mục tiêu rồi.

Dù sao bất cứ ai nhìn vào, sự thực nhà họ Cung phạm tội gần như đã có chứng cứ xác thực, nhân chứng vật chứng, thậm chí ngay đến chính Tề Vũ Manh cũng đã trải qua, nên phải tính thêm tội danh tập kích cảnh sát. Liệt kê những tội danh này ra, lần này nhà họ Cung không chết thì cũng hấp hối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK