Trước kia, khi tôi làm người trung gian, trong hiệp nghị mà Đồng An Chi đã ký với nhóm Đỗ Minh Cường có nhắc đến tỉ lệ nắm giữ cổ phần của tôi. Dù trong quá trình bàn bạc có vài mâu thuẫn nhất định, nhưng cuối cùng, họ vẫn chia cho tôi một tỉ lệ cổ phần hợp lý.
Đối với tôi mà nói, dù không có quyền hạn thực tế gì, nhưng tôi lại có quyền được chia hoa hồng.
Lẽ ra là mỗi năm chia một lần, nhưng nhờ làm ăn khấm khá, nên giờ đã đổi thành ba tháng chia một lần.
Tôi vội kiếm một cây ATM tự động để kiểm tra. Quả nhiên, một khoản tiền với con số lên đến hàng triệu đã được chuyển vào tài khoản của tôi.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ kích động rất lâu. Nhưng qua chuyến phiêu lưu sinh tử trên đảo hoang, tôi phát hiện sức hấp dẫn của tiền tài như đã khác xa lúc xưa với mình rồi.
Tôi cúp máy, rồi cùng đi dạo phố với Ôn Hân, nói theo ngôn ngữ hiện đại bây giờ thì là đi lượn.
Thịnh Hải về đêm rất đẹp, không chỉ vì cảnh vật ở đây, mà còn nhờ vị trí nữa. Chúng tôi quyết định đi đến phố chợ đêm, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng các sạp hàng nhỏ đã lần lượt bày hàng ra rồi, chẳng mấy chốc, cả con phố đã đầy ắp người.
Tôi và Ôn Hân đi hết cả con phố, cô ấy vừa vui vẻ vừa kích động hết chỉ cái này đến nhìn cái khác rồi đòi mua như một cô nhóc mười tuổi.
Vì cô ấy vừa mua quần áo và điện thoại cho mình, nên tôi cũng vung tay làm công tử Bạc Liêu một lần, mua hết những thứ mà cô ấy thích, cuối cùng thành ra phải xách một đống đồ.
Lúc rời khỏi phố đồ ăn vặt, cái miệng xinh xắn đáng yêu của Ôn Hân đã dính đầy dầu mỡ, thậm chí còn có một vệt ớt trên mặt.
Tôi như một ông bố chu đáo lau sạch cho cô ấy.
Lúc tôi nói suy nghĩ của mình với Ôn Hân, cô ấy la lên, rồi bắt đầu đánh tôi. Đương nhiên tôi không thể để cô ấy được như ý nguyện, nhưng tay tôi còn đang xách túi lớn túi nhỏ, nên đành đánh bài chuồn.
Vì thế một cảnh tượng vừa hài hước vừa ấm áp đã xuất hiện trên con phố chợ đêm.
Tôi cầm một đống túi giấy chạy ở đằng trước, Ôn Hân thì tức giận đuổi theo phía sau, khiến người đi đường xung quanh đều nhìn ngó.
Chạy mệt rồi, chúng tôi bèn tìm một cái ghế để ngồi nghỉ, tôi nói: “Ôn Hân, sao lúc nãy cậu cứ như đứa trẻ con thế?”
Ôn Hân liếc tôi một cái: “Còn cậu, sao giống mấy ông chú biến thái thế?”
Tôi mỉm cười lúng túng: “Cậu chơi mệt chưa? Nếu rồi thì chúng ta về nghỉ thôi. Tôi đi kiếm đại một cái khách để ở tạm đã, cậu mau về nhà đi. Con gái con đứa khuya rồi mà còn ở ngoài là nguy hiểm lắm!”
Khóe miệng Ôn Hân nhếch lên, nở một nụ cười gian xảo: “Phương Dương, cậu không đưa tôi về à?”
Tôi ngẩn ra nói: “Cái này thì thôi. Nhỡ tôi đưa cậu về, song bị hiểu lầm thì sao?”
Không ngờ tôi vừa dứt lời, Ôn Hân đột nhiên “a” một tiếng rồi dựa vào người tôi, che mắt cá chân nói: “Tôi bị đau chân rồi, cậu mau đưa tôi về nhà đi”.
Trán tôi nổi đầy vạch đen: “Tôi nói này, cậu diễn giả quá đấy! Ngồi trên ghế mà cũng bị trẹo chân à?”
Ôn Hân gân cổ lên nói lý: “Sao? Không được à? Nhanh lên, nếu hôm nay cậu không đưa tôi về nhà thì tôi cứ ngồi đây đấy!”
Thấy Ôn Hân kiên quyết như vậy, tôi đành đồng ý.
Còn Ôn Hân thì vui đến nỗi nhảy lên khỏi ghế, tôi nói: “Không phải cậu bị trẹo chân à?”
“Khỏi nhanh thế!”
Ôn Hân chớp đôi mắt vô tội nhìn tôi.
Tôi thấy ngạc nhiên với trò chơi xấu bất ngờ này của Ôn Hân. Phải biết là trước kia, cô ấy không hề như thế này. Không biết đi đâu một thời gian, học thói hư tật xấu mất rồi.
Chương 507: Làm màu
Dù trước kia, cô ấy không quá lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ xa cách, trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ thờ ơ, hời hợt, còn giờ thì chẳng khác gì nữ lưu manh.
Tôi đứng dậy, vì phải xách nhiều đồ, nên nói: “Có thể vứt mấy thứ mà cậu không ăn đi không?”
“Không! Đây là những thứ cậu tặng tôi, tôi đã ăn đâu, sao ném đi được?”
Ôn Hân lập tức phản đối.
“Nhưng nếu cậu muốn ăn mấy thứ này, chưa nói đến chuyện có ăn được hết hay không, nhưng kiểu gì cũng bị béo lên đấy!”
“Dào ôi, xem kìa… Để tôi xách đỡ cho cậu một nửa, thế được chưa?”
Nói rồi, Ôn Hân khéo léo cầm lấy mấy chiếc túi trong tay tôi, lập tức xách mấy món ăn vặt như đậu phụ thối, khoai tây chiên mà cô ấy vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi lúc đi dạo trên con phố đồ ăn vặt ban nãy.
Vì quá nhiều đồ, nên chúng tôi quyết định bắt taxi. Lúc lên xe, người tài xế còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi hỏi có chuyện gì thì người tài xế thẳng thắn đáp: “Cặp vợ chồng son cô cậu làm màu quá đấy”.
“Vợ chồng son? Không không, chú hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy…”
Câu nói của người tài xế làm tôi ngẩn người, tôi vội giải thích, nhưng không ngờ ông ấy lại thở dài nói: “Còn giải thích gì nữa? Hai người còn đang mặc đồ đôi kìa, tưởng tôi nhiều tuổi nên không biết gì à?”
Tôi vội nhìn Ôn Hân, chỉ thấy quả nhiên bộ đồ trên người chúng tôi giống hệt nhau.
Cùng lúc đó, tôi còn thấy sau áo cô ấy có dòng chữ “yêu anh”. Tôi rùng mình, lập tức kéo áo mình lại xem.
Quả nhiên, sau áo tôi cũng viết hai chữ “yêu em”!
Tôi chột dạ, khóc không ra nước mắt: “Ôn Hân, cậu hại tôi rồi!”
Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, ai bảo cậu biến mất hẳn ba tháng hả!”
Thoáng cái, tôi và Ôn Hân đã đến nhà của cô ấy, nhưng lúc đó, tôi lại thấy kinh hãi.
Ôn Hân sống ở khu nhà giàu nổi tiếng ở Thịnh Hải thì tôi biết.
Nhưng tôi không biết khu này lại có đầy đủ mọi tiện nghi đến thế, thậm chí mỗi nhà còn có làn xe chuyên dụng.
Không chỉ có tôi thấy ngạc nhiên, đến chú tài xế taxi cũng hơi kinh ngạc. Sau khi chúng tôi xuống xe, ông ấy hơi có vẻ u oán nhìn chúng tôi, còn lúc nhìn sang Ôn Hân thì lại có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc ông ấy nhìn tôi, tôi hiểu ông ấy đang nghĩ gì. Rõ ràng ông ấy đang nói thằng nhãi nhà cậu có tài cán gì mà vớ được cô vợ giàu thế, vậy mà ban nãy nghe vẻ còn không được vui lắm?
Chờ người tài xế lái xe đi rồi, tôi nói: “Nhà cậu ở trong đây à?”
“Đương nhiên, không tôi bảo cậu đến đây làm gì?”
Tôi ho khan một tiếng nói: “Hay thôi tôi về luôn nhé?”
Tôi nhẩm tính một chút về giá nhà đất tại khu này của Thịnh Hải. Tính ra, gộp cả phần trăm mà công ty bất động sản ở Xiêng La chia cho tôi lần này với số tiền mà nhà họ Cung đền bù cho tôi nhưng tôi vẫn chưa dùng hết từ lần trước, chắc tôi cũng có thể tậu được một căn hộ nhỏ ở đây.
Tôi thấy hơi cảm thán: “Ôn Hân, cậu nói thử xem chúng ta cùng tốt nghiệp đại học, nhưng sao cậu lại giàu thế?”
Ôn Hân xoay tròn mắt, đột nhiên ưỡn bộ ngực vốn rất đầy đặn ra, để lộ vóc dáng khá hoàn hảo, đồng thời còn nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức mị hoặc, đôi môi đỏ mọng của cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ đang có một cơ hội có thể khiến cậu trở nên giàu có giống tôi, cậu có muốn cân nhắc không?”
Chương 508: Quyến rũ
Tôi không phải kẻ ngốc, nhìn dáng vẻ này của Ôn Hân, tôi lập tức hiểu ý của cô ấy. Nhưng sao tôi có thể đồng ý được đây, bởi trong lòng tôi đã có Bạch Vi rồi.
“Khụ khụ, Ôn Hân. Thôi cậu về đi, tôi còn bận chút việc, chắc phải té trước đây”.
Tôi cười ngượng nghịu.
Ôn Hân lập tức bĩu môi, ra vẻ không vui nói: “Phương Dương, hôm nay, tôi lặn lội xa xôi đến tìm cậu, mà cậu không đưa tôi về nhà được à?”
“Như thế… không hay lắm!”
Tôi nuốt nước miếng nói.
Tôi biết cô nàng Ôn Hân này đang nghĩ gì, sở dĩ tôi không đưa cô ấy về nhà cũng là vì thế.
Cô gái này vốn dậy thì khá thành công, bây giờ không biết lại học đâu ra cái thói trêu chọc người khác. Nếu bây giờ, tôi thật sự đưa cô ấy về nhà, sợ là mình và Bạch Vi còn chưa tu thành chính quả thì đã bị cô ấy xơi trước rồi.
Ôn Hân bật cười khanh khách: “Có gì mà không hay?”
“Tóm lại là không được, tôi tiễn cậu đến dưới nhà là tôi về thôi”.
Tôi nghiêm mặt từ chối.
Ôn Hân hừ một tiếng, giậm chân như cô bé con: “Đúng là cái đồ đầu gỗ”.
Tôi không dám đáp lời, trong lòng thấy vô cùng buồn bực. Anh đây mà không biết thế nào là mời gọi à, nếu không có Bạch Vi, anh đã sớm xơi tái cô em rồi!
Ôn Hân dẫn tôi đi tới nhà cô ấy, đi ngang qua các công trình thiết kế ở ven đường, tôi không khỏi cảm thán, quả nhiên thế giới của người giàu có đều là những thứ mà chúng tôi không thể tưởng tượng nổi.
Đi từ cổng khu nhà vào, có đủ sân vận động và tập luyện xanh mướt, thậm chí giữa khu nhà còn có một bể bơi siêu to khổng lồ.
Nhà của Ôn Hân nằm giữa hai cái cây, xung quanh có cây cối rậm rạp. Nhà của cô ấy được thiết kế cũng rất có phong cách, nhìn từ bên ngoài đã thấy nhà mái ngói cao cửa rộng, tường sơn màu vàng nhạt với chiếc cổng trạm hoa văn rỗng, trông giống vườn hoa xinh đẹp của châu Âu thời trung cổ.
Ôn Hân đi tới cổng, mở ra rồi đứng cạnh đó, liếc mắt với tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phương Dương, cậu thật sự không muốn cân nhắc chút nào à?”
Tôi bật chế độ nghiêm túc, đi lướt qua người cô ấy vào nhà.
“Cậu đồng ý rồi à?”
Ôn Hân vừa mừng rỡ nói hết câu, tôi đã đặt túi lớn, túi nhỏ trong tay xuống, sau đó đi ra ngoài theo lối cũ, ho khan một tiếng nói: “Ôn Hân, tôi để đồ trên bàn cho cậu rồi đấy, nhớ cất đi nhé. Tôi về đây!”
Nói xong, tôi lập tức quay người đi thẳng.
Không phải tôi có tật giật mình, mà tôi thật sự lo cho chính mình, chẳng may tôi không kiềm chế được thì sẽ gây ra họa lớn mất.
Vì lâu rồi, tôi không ở tại phòng khách sạn trước kia, nên đã sớm bị trả phòng rồi. Vì thế, tôi đi tìm luôn một khách sạn khác. Những ngày tháng trên đảo hoang, lúc nào tôi cũng phải nơm nớp đề phòng, nên chẳng được giấc ngủ nào yên ổn.
Bây giờ, tôi cần được thả lỏng toàn thân một cách triệt để.
Tôi tìm được một khách sạn trông khá phong cách để ở. Vừa tắm xong đi ra, tôi đã nghe thấy tiếng “king koong”, tôi nhìn ra phía cửa, hỏi: “Ai thế?”
Bên ngoài vang lên một giọng nói khá già nua: “Tôi, Đồng An Chi đây”.
Tôi thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Đồng An Chi? Bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, mà ông ấy đi suốt đến từ Yến Kinh đến Thịnh Hải sao?
Xem ra, tôi cần phải thay đổi suy đoán lúc trước của mình về ông ấy rồi.
Tôi ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đồng An Chi đang đứng bên ngoài, ông ấy cười ha ha nhìn tôi: “Phương Dương, cậu ngẩn ra đấy làm gì? Không mời tôi vào trong ngồi à?”
“Không không, mời anh vào”.
Tôi vội tránh người sang một bên, rồi nhìn Triệu Thư Hằng đang hăm hở đi phía sau Đồng An Chi, khẽ hỏi: “Không phải anh vừa về Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải rồi?”
Chương 509: Thầm thấy khổ
Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Có việc, tóm lại lần này cảm ơn anh”.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn cái gì?”
Tôi không hiểu gì cả, Đồng An Chi đã đi vào phòng và ngồi xuống. Tôi cũng không nói chuyện với Triệu Thư Hằng nữa, mà đi rót mấy chén trà nóng.
Đồng An Chi quan sát tôi một lúc, rồi mới như thở phào một hơi nói: “Phương Dương, muộn thế này tôi mới tới tìm cậu, cậu không trách tôi chứ?”
Tôi thầm đáp đương nhiên là không, nhưng có vài khúc mắc thì khó tránh, bởi ban đầu, tôi cứ ngỡ anh sẽ không đến.
Đương nhiên tôi không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Không, dù gì tôi cũng vừa về mà”.
“Ha ha, Phương Dương, cậu đừng giả vờ nữa. Tôi nhìn ra vẻ bực bội trên mặt cậu rồi. Thôi, nếu không phải thấy cậu và cái cô Ôn Hân đấy trò chuyện sôi nổi quá thì tôi đã xuất hiện lâu rồi”.
Dứt lời, ông ấy chỉ sang Triệu Thư Hằng nói: “Lần này, tôi lại bảo cậu ta sang đây, đúng như cậu nghĩ đấy, tôi có việc giao cho hai cậu làm đây”.
Nhìn vào ánh mắt của Đồng An Chi, tôi thầm thấy khổ. Mẹ kiếp! Tôi vừa trải qua chiếu phiêu lưu thập tử nhất sinh trên đảo hoang về, còn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện tại thì đã có việc rồi. Thế này chẳng phải ông ấy đang muốn lấy mạng tôi hay sao?
Nhưng nếu Đồng An Chi đã nói vậy, đương nhiên tôi không thể từ chối, đáp: “Được, anh Đồng nói đi”.
Đồng An Chi cười nói: “Chuyện là thế này. Ba tháng trước, cậu và Triệu Thư Hằng đến công ty National bàn việc, còn nhớ không?”
“Có, đương nhiên là nhớ rồi”.
Nhắc đến chuyện này, tôi lập tức nghiêm mặt, thấy hơi khó hiểu không biết Đồng An Chi nhắc đến chuyện này làm gì.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, nhưng anh ta cũng nhún vai đành chịu.
“Lần đó, các cậu vừa bàn việc xong, công ty bên Xiêng La đã có chuyện. Vốn tôi định bảo hai cậu sang đó xử lý việc gấp, không chỉ có thể rèn luyện năng lực của hai cậu, mà còn có thể nâng cao tốc độ giải quyết vấn đề, giảm bớt tổn thất cho công ty. Nào ngờ, hai cậu lại gặp nạn”.
Nói rồi, mặt Đồng An Chi cũng có vẻ khó coi: “Vì thế, tôi phải cử một người khác sang Xiêng La xử lý. Khi tôi quay lại muốn tiếp tục đàm phán tiếp lại với công ty National, không ngờ giám đốc Lý của họ lại nói người phụ trách việc này là hai cậu. Nếu muốn đàm phán sâu hơn về các điều kiện lúc trước thì được, nhưng nếu tôi có ý kiến gì khác thì buộc phải tìm hai cậu”.
“Chính vì thế, bây giờ tôi mới đành phải gác chuyện này sang một bên, nhưng kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho chúng ta. Cho tới bây giờ, hai cậu vừa về, vì thế tôi muốn nhờ hai cậu ngày mai lại tới công ty National để gặp giám đốc Lý. Cho tiện thì tôi cũng đã đến Thịnh Hải với các cậu”.
Lúc nói mấy lời này, hình như người Đồng An Chi run lên, có thể thấy sự biến đổi trong lòng ông ấy mãnh liệt tới mức nào.
Tôi khó hiểu hỏi: “Nhưng tôi nhớ là hợp đồng mà chúng ta đã ký với công ty National lúc đầu rất có lợi với chúng ta mà, tại sao bên mình lại muốn sửa đổi?”
Đồng An Chi cười đáp: “Không ngờ Đồng An Chi tôi một đời rạng danh, khi già vẫn bị người ta xỏ lá. Đúng là điều kiện của công ty National rất phong phú, nhưng trong tập đoàn lại có vấn đề. Người có tâm cơ muốn lợi dụng điều kiện mà chúng ta đã đàm phán xong để phá hoại nội bộ của Vọng Thiên. Muốn thay dổi cục diện này, chúng ta không thể trì hoãn đàm phán với National quá lâu, nên chỉ có thể lựa chọn thay đổi điều khoản. Dù chúng ta phải bỏ ra thêm một ít tiền, cũng phải diệt sạch lũ sâu mọt ấy!”
Chương 510: Vấn đề nan giải
Đồng An Chi nói xong, tôi cũng đã hiểu ra vấn đề.
Thì ra nội bộ của tập đoàn Vọng Thiên không yên ổn như chúng tôi tưởng, nó cũng tồn tại các cuộc tranh đấu gay gắt. Giống như Phần mềm Trí Văn lúc trước, mấy lãnh đạo cấp cao chỉ biết tranh giành quyền lợi.
Bình thường vì quyền uy của Đồng An Chi, nên người có tâm cơ không làm gì được.
Nhưng bây giờ thì khác, hợp đồng chiếm ưu thế mà chúng tôi ký được với National đã trở thành thời cơ cho kẻ đó phá hoại công ty.
Vì thế, chúng tôi phải giải quyết vấn đề của hợp đồng trước. Nhưng lúc đó vì sao ký được hợp đồng này thì trong lòng tôi và Triệu Thư Hằng đều biết rõ.
Ôn Hân!
Tôi cười khổ, chúng tôi đã đoán ra từ lâu. Lúc đó, Lý Hoài Minh đồng ý hợp tác với chúng tôi với các điều khoản ưu đãi như vậy là vì nể mặt Ôn Hân, thế mà bây giờ chúng tôi lại đòi thay đổi.
Dù điều này có lợi cho National, nhưng kiểu gì Lý Hoài Minh cũng sẽ thấy không vui, vì thế mới chỉ đích danh hai chúng tôi đi đàm phán.
Nếu là người khác, chắc sẽ không hiểu ý của anh ta. Nhưng tôi và Triệu Thư Hằng đều đang ở đây, nên lập tức hiểu ngay ý đồ thật sự của tên này.
Ý không ở trong lời nói, mà có liên quan đến Ôn Hân.
Tên ấy muốn mượn cơ hội này để bắt Ôn Hân ra mặt, từ đó cô ấy lại mang ơn anh ta.
Tôi thật sự phải cảm thán, thương trường như chiến trường, câu này quả nhiên không sai.
Tôi thấy hơi nôn nóng day huyệt thái dương, dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này với Đồng An Chi, và chỉ nói Ôn Hân là bạn bình thường của tôi.
Mà tối nay, chúng tôi không được vui vẻ cho lắm.
Đồng An Chi ngạc nhiên hỏi: “Ý cậu là vì Ôn Hân, nên Lý Hoài Minh mới bắt tôi bảo hai cậu tới gặp cậu ta?”
“Chính xác. Dù nói câu này ra hơi mất mặt, nhưng tôi vẫn phải nói. Vụ đàm phán lần đó của tôi với Triệu Thư Hằng thật ra chẳng ra sao cả, sở dĩ National đồng ý ký hợp đồng với chúng tôi kèm các điều kiện ưu đãi, hình như đều là nhờ Ôn Hân nói giúp”.
Tôi không khỏi cười khổ.
Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì phải lo lắng cả, cùng lắm thì tôi và Triệu Thư Hằng lại ra mặt thôi.
Nhưng bây giờ, chuyện này lại dính đến Ôn Hân thì hình như phức tạp rồi.
Đồng An Chi trầm mặc, một lúc sau lại hỏi tôi: “Ôn Hân chính là cái cô vừa đi cùng cậu đấy hả?”
Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng tôi nói mấy câu lỡ lời, chắc giờ cô ấy sẽ giận mấy hôm đấy”.
“Nhưng anh Đồng này, chắc anh cũng biết từ trước tới nay, tôi làm bất cứ chuyện ngì cũng là vì Bạch Vi. Vì thế bây giờ, nếu tôi lại đi tìm Ôn Hân, sẽ khó tránh khiến người ta hiểu lầm. Không khéo nếu nhà họ Cung biết chuyện, còn sai người đi mật báo tin tức cho nhà họ Bạch cũng nên”.
Tôi giải thích, dù nhà họ Cung đã tách khỏi nhà họ Bạch, nhưng đã bị thiệt hại nặng nề. Nếu có thể khiến Đồng An Chi hạ quyết tâm, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
Qua chuyện này, tôi cũng hiểu ra một vấn đề. Nếu sự nỗ lực của tôi tạm thời không làm gì được nhà họ Cung, nhưng tôi có thể mượn sức của người khác.
Đồng An Chi nhắm mắt suy nghĩ, còn tôi thì chậm rãi đi đến cạnh Triệu Thư Hằng, khẽ hỏi: “Vừa nãy, anh cảm ơn tôi gì thế?”
Triệu Thư Hằng liếc nhìn Đồng An Chi: “À, cảm ơn anh đã nói giúp tôi, không kiểu gì về nhà, tôi cũng bị bố tôi đánh gãy chân”.
Tôi nhún vai: “Tôi còn tưởng chuyện gì, nếu thế thì không có gì phải lo rồi”.
Triệu Thư Hằng nháy mắt ra hiệu nói: “Anh làm gì với Ôn Hân, mà chọc cho người ta tức giận thế hả?”