Tôi liếc mắt về một căn phòng, ngay khi tôi đang tra hỏi gã đàn ông cầm dùi cui điện.
Qua khe hở, tôi thấy rõ cô gái tên là Chúc Mi đang bật điện thoại và đang thầm thì nói gì đó.
Đây cũng là lý do mà tôi rằng mình sẽ không báo cảnh sát, nhưng có thật là không báo cảnh sát không? Có thằng ngu mới tin những lời như vậy.
Bây giờ là xã hội có luật pháp, nếu phạm lỗi thì đáng bị trừng phạt. Nếu hôm nay người chúng gặp được không phải là tôi mà là người khác, có khi khoa xương khớp của bệnh viện lại có thêm một bệnh nhân rồi.
“Còn nói là anh không báo cảnh sát, thế bên ngoài là thế nào đây?”
Gã cầm dùi cui điện phẫn nộ chỉ vào mặt tôi: “Anh, anh không giữ lời hứa!”
Tôi sững sờ chỉ vào mình: “Tao? Một thằng côn đồ như mày mà đòi tao giữ lời hứa? Hay thế này nhé, hoặc là chúng mày cùng nhau xông lên đánh với tao thêm trận nữa, hoặc là ngoan ngoãn đợi cảnh sát tới đây”.
Gã nghe tôi nói vậy mà nghẹn lời, lúng ta lúng búng nửa ngày trời không nói lên lời, đành ngồi thụp vào góc tường cùng tên đàn em như chó chết vậy.
Còn tôi nghĩ, người đàn ông nho nhã nhưng không bị tàn tật mà gã đàn ông cầm dùi cui nói tới, chắc hẳn là Cung Chính Vinh.
Quả nhiên nhà họ Cung không nhịn nổi, cuối cùng cũng ra tay rồi.
Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng tiến tới bên ngoài, ngay sau đó, mấy viên cảnh sát tiến vào, nhìn qua cửa đã lập tức hiểu ra tình hình.
Sau khi tiến vào, một đồng chí nữ với vóc người thẳng tắp, tư thế đĩnh đạc nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Ai báo cảnh sát?”
Tôi lắc lắc đầu tỏ ý không biết, đồng thời liếc mắt nhìn phù hiệu mà cô ấy đeo trước ngực và cái tên trên đó, Tề Vũ Manh.
Chúc Mi từ trong phòng bước ra, giơ tay lên: “Tôi báo cảnh sát!”
Lúc này cô ấy đã thay một chiếc áo T-shirt và quần đùi, đi tới trước mặt tôi, kinh ngạc nói: “Phương Dương, anh đỉnh quá, một mình anh đánh gục hết bọn này rồi. Nói đi, anh từng tập võ phải không?”
Vừa nói, Chúc Mi vừa tạo dáng như một thế võ Taekwondo, còn hô “hua hua” vài tiếng.
Một cách cửa khác mở ra, Chung Chính Nam và Lý Tuệ bước ra, sắc mặt hai người này có vẻ khó coi.
Cảnh sát đến nên mọi việc được làm rõ rất nhanh chóng, không khác gì những lời mà tên côn đồ cầm dùi cui điện vừa khai. Tề Vũ Manh bảo mấy viên cảnh sát khác tới áp giải mấy kẻ đang ủ rũ trên nền đất đi rồi nói với tôi: “Anh cũng đi cùng chúng tôi một chuyến, để lấy lời khai!”
Tôi hỏi: “Không đi được không? Mới sáng sớm ra, tôi ngủ chưa đủ giấc”.
Tề Vũ Manh trợn mắt nhìn tôi: “Không được, bắt buộc phải đi!”
Thấy tôi trèo lên xe cảnh sát, Chúc Mi đột nhiên chạy ra khỏi phòng, cũng theo sau mông tôi trèo lên xe và nói: “Tôi cũng muốn đi cùng mọi người.”
Tôi cảm thấy buồn bực: “Cô đi theo làm gì?”
Chúc Mi lúc lắc đầu: “Tôi rất ngưỡng mộ anh, muốn tới đồn cảnh sát nghe ngóng”.
Tề Vũ Manh ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại: “Cô cũng muốn đi hả cô bé?”
Chúc Mi gật gật đầu: “Đương nhiên ạ, tôi là người báo án, phải đi chứ!”
Vì thế, mới sáng sớm ra, bốn người trong nhà tôi đã có hai người ngồi lên xe cảnh sát để tới đồn.
Gã cầm dùi cui và đám đàn em ngồi một xe khác, chúng tôi ngồi riêng một xe. Vì suốt dọc đường cô nhóc Chúc Mi cứ lải nhải, tôi rất phũ phàng với cô ấy. Không ngờ cô nhóc này đầu óc “mát dây”, tôi càng ngó lơ, cô ấy càng hăng hái, sau cùng sống chết đòi bái tôi làm sư phụ để dạy võ thuật cho mình.
Tôi nói cô đăng ký theo học vài ngón võ phòng thân cho con gái là được rồi, thế mà Chúc Mi chưa nói gì, Tề Vũ Manh đã ngắt lời tôi: “Phương Dương, tôi phải nắn chỉnh lại tư tưởng của anh đấy nhé. Con gái thì sao hả? Con gái không thể học mấy thứ hữu ích mà chỉ có thể làm quen với mấy thế võ phòng thân thôi hả? Nói cho rộng ra, anh đang kỳ thị phụ nữ đấy!”
Tôi suýt hộc máu miệng luôn, bèn đáp: “Cô cảnh sát, kỹ năng chụp mũ của cô đỉnh thật đấy, nghệ nhân tấu hài của thôn tôi còn chẳng dám nói như cô”.
Chúng tôi nhanh chóng tới đồn cảnh sát, trong lòng tôi đột nhiên thấy cảm khái.
Xa cách hơn nửa năm, tôi lại vào đồn cảnh sát. Khác biệt ở chỗ, lần trước tôi đánh Lôi Vân Bảo, cứu được Bạch Vi, nhưng bị hãm hại và bị tống vào tù bóc lịch.
Lần này là vì người ta thù oán tôi nên tự tìm tới cửa. Tuy rằng mấy gã kia không đánh lại được tôi, nhưng tính chất vụ án vẫn rất xấu xa, đột nhập vào nhà dân và xâm hại dân lành, bất kể điều này cũng đủ cho mấy tên này ăn đủ.
Sau khi lấy lời khai xong, tôi hỏi xem mình đã đi được chưa. Tề Vũ Manh bước tới nói với tôi: “Đã xác định được, sau lưng bọn chúng có người chỉ huy, nhưng chúng tôi kiểm tra camera giám sát của khu vực đó vào thời điểm xảy ra vụ án, không tìm được bất cứ ai. Cho nên, Phương Dương, anh thử nghĩ kỹ lại xem, nếu như đợt này anh đắc tội với ai, nhất định phải báo cho chúng tôi biết”.
Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, ân oán của tôi với nhà họ Cung không chỉ dính líu tới tội cố ý gây thương tích mà còn liên quan tới súng đạn. Ở Xiêng La thì thế lực khá lớn, chính phủ cũng không ngăn cấm rõ ràng, cho nên coi như chúng tôi đang đánh bóng sát biên. Nếu ở trong nước, không bị lột vài lớp da thì đừng hòng ra ngoài được.
Có thể nói với họ được không?
Tôi đành bảo: “Ừm, biết rồi, vậy còn chuyện gì khác không?”
Tề Vũ Manh thấy tôi như vậy nên có vẻ không vui: “Phương Dương, mời anh điều chỉnh thái độ, chúng tôi đang giúp anh, không được từ chối...”
“Được rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây!”
Nói rồi, tôi đứng lên, ngắt lời cô ấy, không muốn nghe nữa. Chúc Mi thấy tôi nói vậy cũng theo sau tôi và hỏi: “Phương Dương, chừng nào anh định dạy tôi đánh nhau?”
Tôi đáp: “Một cô gái như cô học đánh nhau làm gì? Ngồi nhà xem phim rồi khóc lóc là được”.
Chúc Mi chống nạnh, nhanh chóng chặn trước mặt tôi, tức phì phò: “Không được, Phương Dương, nếu anh không dạy tôi thì tôi sẽ quấn lấy anh mãi đấy”.
Tôi bất đắc dĩ: “Cô lớn chừng này rồi mà ngày nào cũng quấn lấy tôi, cô không sợ người ta nói ra nói vào à?”
Chúc Mi nhướn mày: “Nói ra nói vào? Tôi đã hai mươi hai rồi nhé, chỉ là trông hơi ít tuổi tí thôi”.
Tôi thực sự phục hẳn, đang định nói gì đó thì Tề Vũ Manh bước tới với vẻ mặt thiếu thiện chí, đưa cho tôi một tờ giấy: “Trên này có số điện thoại của tôi, Phương Dương, nếu nhớ ra chuyện gì đó, anh nhất định phải gọi cho tôi!”
Trông có vẻ như nếu tôi không nhận thì đừng hòng ra khỏi đồn, thấy vóc dáng cao ráo như thiên nga của Tề Vũ Manh và Chúc Mi cùng đứng chắn ở cửa, tôi đành nhận lấy mảnh giấy, cất vào túi quần, giả bộ như đang đối đãi với một bảo vật.
Tôi nói: “Bây giờ không còn việc gì nữa chứ?”
“Vẫn còn một việc!”
Tề Vũ Manh nói: “Vì lần này, sáu người kia không làm anh bị thương, nhưng đột nhập vào nhà riêng với ý đồ gây hại đã tạo thành tội danh, cho nên có thể truy cứu hình sự, cũng có thể truy cứu dân sự, cụ thể tùy thuộc vào thái độ của anh. Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, chắc chúng sẽ phải ngồi tù hơn nửa năm”.
Dáng vẻ nghiêm túc của Tề Vũ Manh rất xinh đẹp, nhưng một nữ cảnh sát nghiêm túc nhắc tới nhà tù vẫn không khỏi khiến tôi nhớ tới ba năm trải qua trong tù, vì thế đột nhiên mềm lòng và nói: “Thôi khỏi, cứ làm án dân sự thôi”.
Chương 277: Chó cậy gần nhà
Cuộc sống trong ngục tù thật sự có thể làm thay đổi một con người. Thay đổi ở đây không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần, sau khi ra khỏi đó bạn sẽ phải chịu sự kỳ thị của xã hội.
Thật ra thì cũng may, nếu như lúc trước không học tiếng Xiêng La, sau khi ra tù lại tới Phần mềm Trí Văn để ứng tuyển thì căn bản sẽ không có tôi của hiện tại.
Những ngày tháng trắc trở liên miên trước đây, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một.
Từ cục cảnh sát đi ra, Chúc Mi thấy sắc mặt tôi không ổn thì hỏi: "Phương Dương, anh làm sao vậy? Hay tôi kể chuyện cười cho anh nhé!"
Tôi không để ý đến Chúc Mi nên cô ấy cũng mất hứng, nắm lấy góc áo của mình rồi đi về phía trước, hệt như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt vậy.
Nhưng tôi cũng xem như là khá hiểu tính của cô ấy, nếu như lúc này tôi an ủi cô ấy thì bảo đảm một giây sau cô ấy sẽ nhảy ngay đến trước mặt tôi, rồi bảo tôi dạy cô ấy đánh lộn.
Tôi gọi một chiếc taxi, sau đó hỏi cô ấy: "Chúc Mi, có muốn về cùng không?"
Chúc Mi quay đầu lại liếc tôi một cái, nhưng chẳng nhìn thấy dáng vẻ có chút tức giận nào: "Tôi khổ nhọc đến cục cảnh sát với anh, mà còn phải tự trả tiền bắt xe về hay sao?"
Nói xong, cô ấy kéo cửa ghế sau rồi tự mình chui vào.
Có lẽ bởi vì có bác tài ở đấy nên trên đường về Chúc Mi rất yên lặng. Tôi ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì bác tài vỗ vỗ vào vai, nói với tôi rằng đã đến lúc phải xuống xe rồi.
Xuống xe, Chúc Mi hỏi tôi: "Phương Dương, mấy chiêu võ đó anh tự học sao?"
Tôi lắc lắc đầu, vừa cười gượng vừa nói: "Nếu như tôi có tài năng thiên phú đó thì sớm đã thành Nhất Đại Tông Sư rồi!"
Nghĩ lại một lúc, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, bắt đầu từ lần đánh nhau với Lôi Vân Bảo thì gần như chưa từng dừng lại.
Ở trong tù, tôi và La Nhất Chính đánh nhau với khoảng mười người của Đỗ Minh Cường. Sau khi ra tù đến Xiêng La thì đầu tiên là đánh nhau với người của Bansha, tiếp đến là người của nhà họ Cung, tiếp nữa là ngay cả súng cũng dùng luôn rồi. May mà Đỗ Minh Cường kêu tôi luyện tập ở sân bắn súng, nếu không thì tôi đã ngỏm củ tỏi từ lâu.
Chúc Mi không nói lời nào, tôi thấy cô ấy yên tĩnh như vậy nên tò mò hỏi: "Sao cô lại muốn học cái này? Con gái thì nên giống như cô bây giờ, dịu dàng điềm đạm tốt biết bao".
Chúc Mi không lên tiếng, tôi thì sờ sờ mũi của mình, dọc đường đi bỗng trở nên trầm lặng lạ thường.
Từ cổng khu chung cư đến căn nhà mà chúng tôi thuê chỉ có mấy trăm mét, gần như chớp mắt đã tới rồi.
Sau khi đi vào cửa thì nhìn thấy hai người Chung Chính Nam và Lý Tuệ đang ngồi trong phòng khách. Họ nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, tôi vẫy tay với họ xem như là chào hỏi, vừa mới chuẩn bị vào phòng thì Chung Chính Nam nói: "Phương Dương, chờ chút!"
Tôi dừng bước lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Chúc Mi đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy tiếng nói này mới dừng bước lại, nhưng vừa khéo dừng trước tường phòng ngủ, suýt nữa thì bị đụng vào.
Chung Chính Nam và Lý Tuệ đứng lên, chỉ vào ghế sô pha phía đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.
Thấy hai người họ nghiêm túc như vậy, tôi cũng ngồi xuống luôn.
Dù sao thì tạm thời cũng không có việc gì, tôi cũng không vội đi làm.
"Phương Dương, chuyện hôm nay là sao vậy? Tôi thấy chúng ta đều là khách thuê trọ sống chung trong một mái nhà, nên cũng cần phải hiểu về nhau một chút!"
Chung Chính Nam hỏi tôi, vừa nói vừa rót một ly nước lọc cho tôi.
"Đây chuyện riêng tư của cá nhân tôi, không cần thiết phải nói cho hai người biết".
Tôi nhận lấy ly nước lọc rồi hờ hững trả lời một câu.
Tất nhiên ân oán của tôi với gia đình họ Cung không thể nói cho bất kỳ người nào. Dù sao trong việc này cũng quá nhiều thứ liên quan đến rồi.
Chung Chính Nam và Lý Tuệ liếc mắt nhìn nhau, Chung Chính Nam nói: "Phương Dương, anh nói như vậy thì chẳng ra làm sao cả. Anh nghĩ đây là chuyện riêng tư của anh đúng là không sai, nhưng chuyện giống như sáng sớm hôm nay đã mang đến cho chúng tôi sự phiền nhiễu rất lớn. Vì vậy, với tư cách là một người thuê trọ, tôi nghĩ chúng tôi cần hỏi được nguyên nhân cụ thể. Nếu như ảnh hưởng nghiêm trọng, chúng tôi sẽ thương lượng lại những vấn đề khác!"
Dáng người Chung Chính Nam cao to cường tráng, là kiểu con trai điển hình ở phương Bắc, đứng lên đã cao hơn tôi nửa cái đầu. Lúc này anh ta đang nhìn tôi với con mắt trịch thượng, khiến tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, tôi cũng hơi khó chịu. Sáng sớm nay, lúc sáu tên du côn đánh vào đây, sao tôi không thấy anh ra ngoài vậy, bây giờ bọn chúng bị bắt hết rồi thì cứ ra vẻ ở đây?
Bất luận ở nơi nào thì người như thế đều có một từ miêu tả thống nhất, chó cậy gần nhà.
Tôi không yếu thế chút nào, đứng lên nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: "Vậy anh muốn nghe cái gì?"
"Các anh làm cái gì vậy? Mọi người đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí".
Cảm nhận được mùi thuốc súng giữa chúng tôi, Chúc Mi mau chóng tới giảng hòa. Tất nhiên Lý Tuệ cũng không ngờ rằng tôi lại tức giận đến vậy, bèn kéo kéo tay áo của Chung Chính Nam.
Tôi thầm cười trộm, kiểu người sĩ diện như Chung Chính Nam, lúc này ở trước mặt Lý Tuệ và Chúc Mi, sao có thể không nể mặt mà nhượng bộ cơ chứ.
Chung Chính Nam vùng khỏi tay Lý Tuệ: "Đơn giản thôi, anh đảm bảo với chúng tôi sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa là được. Nếu như không làm được, thì mời anh dọn đi".
Tôi cười sặc, tối hôm qua tôi mới dọn vào căn nhà này xong, hôm nay đã muốn tôi dọn đi, cho dù là Thiên Vương Lão Tử đến cũng không được.
"Vậy nếu như tôi không dọn đi thì sao?"
Tôi híp mắt rồi nói.
Tôi phát hiện, đối với rất nhiều người, nắm đấm mới là đạo lý thật sự. Chính là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh.
Cái người uổng phí thân hình cơ bắp, sáng sớm lại bị mấy tên du côn dọa cho không dám bước ra khỏi cửa như Chung Chính Nam. Người như vậy đe dọa tôi thì tôi có gì phải lo lắng?
Chung Chính Nam bị giọng điệu của tôi chặn nghẹn họng. Một lúc sau sắc mặt anh ta thay đổi, dường như muốn đánh nhau. Tôi cũng vén tay áo lên, nói đến đánh nhau, tôi còn chưa biết sợ ai cơ mà.
"Đợi đã, mọi người về phòng trước đi, chút chuyện nhỏ như thế, sao mọi người lại làm ầm lên vậy".
Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc, Chúc Mi đành phải kéo tôi vào phòng. Nhưng với sức lực của cô ấy thì kéo thế nào được.
Thấy Chúc Mi kéo tôi, Chung Chính Nam nói: "Vậy được thôi, không dọn đi cũng được. Nhưng mỗi tháng anh phải nộp tiền thuê nhà giúp chúng tôi, coi như là phí tổn thất tinh thần anh đưa cho chúng tôi đi".
Tôi bị anh ta làm cho tức cười, suýt nữa là chửi lộn, Chúc Mi nói: "Mọi người đừng cãi nhau nữa! Sáu tên sáng nay hùng hùng hổ hổ là thế, chẳng phải cuối cùng vẫn bị Phương Dương đánh gục đó sao."
Mặt Lý Tuệ và Chung Chính Nam biến sắc, Lý Tuệ nhìn về phía Chúc Mi: "Cái gì? Cô nói mấy người sáng nay đều bị Phương Dương đánh gục?"
"Đúng thế!"
Chúc Mi gật đầu, vừa nói vừa tiến đến cạnh tôi: "Chính là anh ấy, một người đánh gục sáu tên côn đồ".
Sắc mặt Chung Chính Nam hơi thay đổi một chút, anh ta còn nói: "Anh đánh gục bọn họ thì sao chứ, đó là do tôi không ra tay, chứ tôi mà ra tay thì e rằng mấy tên đó đã bị đánh đến mức răng rơi đầy đất từ lâu rồi".
Tôi khẽ nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy sau này có người đánh tới đây thì giao cho anh xử lý vậy, tôi cũng rất vui lòng được nghỉ ngơi".
Nói xong, tôi bèn chuẩn bị về phòng, Chung Chính Nam còn nói: "Sau này đừng gây chuyện nữa. Trong nhà xảy ra vấn đề gì thì mọi người cũng không có chỗ để ở đâu".
Chương 278: Cô làm gì vậy?
Tôi căn bản không hề muốn quan tâm đến anh ta. Tôi về phòng chuẩn bị đóng cửa lại thì có một bàn tay nhỏ thon dài trắng muốt chặn chỗ khung cửa, tôi vội vàng mở cửa ra.
Tôi hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Khuôn mặt tinh xảo của Chúc Mi xuất hiện ngoài cửa, nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện".
Tôi nhìn phòng khách, nghiêng người nói: "Nếu cô không ngại thì vào đi".
Chúc Mi cười hì hì đi vào, nhìn xung quanh rồi sờ mọi thứ, còn bình phẩm lung tung. Tôi ngồi xuống sô pha, hỏi: "Chúc Mi, rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì".
Giờ Chúc Mi mới vắt đôi chân thon dài lên, nói: "Thực ra tôi rất tò mò, có phải anh chọc phải kẻ thù giới xã hội đen nào đó nên mới chạy tới Yến Kinh không?"
Tôi nhướng mày: "Sao cô lại hỏi như vậy?"
"Vì trị an của Yến Kinh rất tốt, nhiều thế lực xã hội đen không dám làm loạn ở Yến Kinh".
Tôi xoa trán, cạn lời. Chúc Mi hắng giọng, chỉ ra ngoài cửa khẽ nói: "Phương Dương, thực ra Chung Chính Nam là một người khá tốt, trừ việc hơi háo sắc ra thì những cái khác của anh ta đều rất tốt. Anh đừng so đo với anh ta".
Tất nhiên tôi không tức giận vì chuyện này, càng không giống như xã hội đen hở tý là chém người. Trước giờ tôi đều tuân theo một quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người.
Nhưng nếu có ai được đằng chân lân đằng đầu, ví dụ như Cung Chính Văn ngày xưa tiêu tiền triệu thuê Bansha xử lý tôi thì bắt đầu từ lúc đó hắn ta đã chính thức kết thù với tôi rồi.
Tôi nói: "Yên tâm, tôi sẽ không. Nếu không có chuyện gì thì cô về đi".
Chúc Mi không biết nói gì trước những câu đơn giản của tôi, đành hậm hực vứt lại câu "không biết tận dụng cơ hội" rồi quay người đi ra.
Tôi cười khổ, năm nay quên đi xem bói, hình như giờ tôi cũng khá đào hoa rồi.
Tôi đang định khóa cửa thì Chúc Mi lại chui vào, hỏi tôi: "Phương Dương, anh có bạn gái chưa?"
Tôi do dự chốc lát rồi nói có.
Chúc Mi ồ lên: "Vậy chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc".
Tôi tưởng tượng cuộc sống của Bạch Vi bây giờ ở Úc Châu, chênh lệch hai tiếng đồng hồ, Úc Châu đã là giữa trưa.
Sáng sớm Bạch Vi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong, cô ấy sẽ đi tới chi nhánh của công ti Dụ Phong ở Úc Châu dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Trong phòng để từng bồn cây, mùi hoa và trà thơm ngào ngạt, có lẽ đôi khi trong đầu cô ấy sẽ xuất hiện bóng dáng tôi.
Tôi cười: "Cho dù giờ cô ấy có không hạnh phúc, tôi nhất định cũng sẽ khiến cô ấy hạnh phúc".
"Vậy anh dạy võ cho tôi đi, nếu không ngày nào tôi cũng quấn lấy anh, bạn gái anh chắc chân sẽ hiểu lầm đấy, sau đó sẽ tức giận, anh không dỗ cô ấy được đâu".
"Không được". Chúc Mi bĩu môi trở về phòng mình, dường như đang giận dỗi vì tôi từ chối yêu cầu học võ của cô ấy, phát ra tiếng "rầm".
Tuy cô ấy đã 22 tuổi nhưng tôi thấy cô ấy hệt như một cô gái nhỏ kỳ lạ, thậm chí tôi còn nghĩ nếu tôi có một cô em gái có phải là cũng sẽ như vậy không.
Lúc này trong phòng khách trống không, tôi vừa định đi uống nước nhưng do dự rồi lại thôi. Lúc trước Chu Miểu và Ngô Thừa Chí để lại cho tôi ấn tượng quá sâu, nếu không phải tôi còn có kế hoạch dự phòng thì tôi đã thua trong tay hai tên nội gián này của Cung Chính Văn rồi.
Mà giờ nếu Cung Chính Văn đã biết chỗ ở của tôi thì không thể chắc chắn họ sẽ không như lúc trước, lại tiến hành mua chuộc bạn ở chung nhà với tôi. Hơn nữa, lúc này Chung Chính Nam và Lý Huệ lại không có thiện cảm gì với tôi, lại còn vừa cãi nhau một trận nữa, chắc là càng tệ hơn rồi.
Nếu họ len lén bỏ những thứ như thuốc mê trong đồ ăn đồ uống của tôi, tôi thầm nghĩ kết cục của mình mà tóc gáy dựng hết cả lên.
Mã Gia Giác.*
*Một tên giết người hàng loạt.
Trong đầu tôi chợt bật ra cái tên này.
Tôi đột nhiên muốn mắng mình một trận, đang yên đang lành sao lại đến thuê nhà ở chung cơ chứ, dù sao tôi có tiền cơ mà, chẳng lẽ không mua nổi hoặc thuê một một căn nhà sao?
Tôi nhìn đồng hồ, giờ mới mười giờ sáng, vẫn còn rất dư dả thời gian, tôi liền tìm luôn một công ti môi giới. Cảm giác rủng rỉnh tiền trong túi khá là phê, thấy căn nhà nào thích hợp thì tôi không cần phải đi khắp nơi nữa.
Thế là trong hai tiếng, căn nhà thứ hai của tôi đã được tìm thấy, tôi ký hợp đồng luôn.
Căn nhà này có hai phòng ngủ, để chuẩn bị cho sau này nhà có khách. Vì là thuê cả nên tiền thuê rẻ hơn nhiều so với thuê ghép, chưa tới bốn ngàn một tháng.
Tôi gọi điện báo với chủ nhà cũ là tôi không ở nữa. Chủ nhà rất kinh ngạc, hỏi tôi vì sao mới tới một ngày mà đã muốn chuyển đi, tôi bảo nói trong điện thoại không tiện, bảo ông ấy tự đi hỏi người ở chung với tôi, cũng chính là Chung Chính Nam và Chúc Mi.
Không lâu sau chủ nhà gọi cho tôi, không ở cũng được, nhưng sẽ không trả lai tiền thuê, cả ba tháng tiền thuê nhà của tôi không trả một xu nào.
Nếu là trước đây tôi còn có thể tranh cãi với chủ nhà, ví dụ như khi tôi vừa làm việc ở Phần mềm Trí Văn không lâu. Lúc đó tôi vừa gửi cho người nhà của Từ Triết mấy chục ngàn tệ đã phải gom góp khổ sở lắm rồi, còn mượn của Bạch Vi một khoản lớn.
Nhưng giờ tôi đã không quan tâm nữa, hơn nữa nếu tôi ở đó thì không chỉ tôi không được an toàn mà ba người ở chung nhà với tôi cũng sẽ bị liên lụy.
Nghe tôi nói không cần tiền, chủ nhà rất thoải mái cho tôi chuyển ra, thậm chí còn chủ động thuê xe cho tôi, dọn đồ trong phòng tôi đến nhà mới.
Trước khi đi Chúc Mi chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu được tôi sắp chuyển đi, cô ấy cực kỳ sốt ruột, xông tới hỏi số điện thoại của tôi mới chịu thỏa mãn quay về phòng mình.
Còn về hai người Chung Chính Nam và Lý Huệ thì đứng ở cửa cười liên tục, tỏ vẻ mình là người chiến thắng.
Sau khi chào Chúc Mi, tôi lên xe, thầm mắng hai người kia đúng là đồ ngốc, ông đây đi là để cứu các người đấy. Không chừng lúc nào đó các người còn bị Cung Chính Văn bắt đi uy hiếp tôi kìa, lúc đó các người bảo tôi nên cứu hay là không cứu đây?
Đến nhà mới, dọn dẹp sắp xếp xong cũng đã bốn giờ chiếu, tôi pha một ly cà phê rồi nằm trên ghế sô pha.
Nhìn trần nhà, tôi không nhịn được mà mở điện thoại ra, nhấn gọi số điện thoại của Bạch Vi, nhưng một giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhấn tắt.
Khựng lại một chút, tôi chuyển thành nhắn tin. Tôi gõ chứ trên điện thoại : "Dạo này thế nào rồi? Ở Úc Châu quen chưa?" Sau đó nhấn gửi.
Bạch Vi đã đi bao lâu rồi?
Tôi thầm nhẩm tính ngày, đã một tháng rồi, thế mà chúng tôi không hề liên lạc với nhau.
Khi đang sống an ổn, con người thường hồi ức về quá khứ, ví dụ như lúc này trong đầu tôi không hiểu tại sao lại hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Kể từ bốn năm trước khi tôi cứu Bạch Vi, khuôn mặt cô ấy lúc đó tràn đầy tuyệt vọng, quần áo gần như nát tươm.
Ba năm sau, tôi vào Phần mềm Trí Văn, giữa chúng tôi liên tiếp xảy ra hiểu lầm, vừa hay là cuộc chiến giữa tôi và Cung Chính Văn, Bạch Vi bắt đầu thay đổi thái độ với tôi, mà cũng không biết từ lúc nào, trái tim tôi đã bị người con gái này hoàn toàn chiếm mất.
Cảnh tượng cuối cùng là khi Bạch Vi nói với tôi trong phòng bệnh, cô ấy định rời đi, sau đó là một bóng dáng lướt qua, rời đi hẳn...
Chương 279: Tin tức
Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã tối, bụng tôi cũng đói meo.
Tôi cầm lấy điện thoại lên theo thói quen, bên trên không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, hoặc là tin nhắn nào.
Tôi đang định đứng dậy nấu cơm thì chuông điện thoại reo lên, tôi mừng rơn, cứ nghĩ là Bạch Vi, ai ngờ vừa nghe máy thì ra một giọng nói quen thuộc.
La Nhất Chính vui vẻ hỏi tôi: "Dương Tử, nghe nói anh trở về từ Xiêng La rồi?"
Giờ tôi mới vỗ đầu, tin tức tôi về nước đã thông báo hết cho các bạn bè ở Xiêng La, chỉ có mỗi bạn bè trong nước là không ai biết.
Tôi xoa mũi, nói: "Đúng vậy, quên mất phải gọi điện cho cậu. Anh mới đến Yến Kinh, vừa dọn dẹp nhà mới xong, đang nằm xuống nghỉ chút".
La Nhất Chính cười nói: "Khách sáo cái gì chứ, thì ra anh đến Yến Kinh à, khi nào về Thịnh Hải thế? Đám anh em cùng đi uống rượu. Nói thật thì lần trước lúc anh đi Xiêng La em còn tưởng anh không về nữa đấy".
Nghe La Nhất Chính nói tôi đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước, tôi từng bảo La Nhất Chính theo tôi đến Xiêng La làm việc dưới trướng Đỗ Minh Cường. Nhưng lúc đó tôi đang bận với chuyện quyết đấu sinh tử của mình, căn bản không rảnh ra để quan tâm đến cái này, thế là quên béng mất.
Tôi hỏi: "Người anh em, cậu còn nhớ lần trước anh bảo cậu đến Xiêng La làm việc không? Còn nhớ không?"
"Còn nhớ, sao vậy?"
"Nếu cậu vẫn muốn thì anh có thể giới thiệu cho cậu, là công ti bất động sản đó. Tất nhiên, nếu cậu muốn đến Yến Kinh cũng được".
Tôi nghĩ, tuy giờ tôi vẫn chưa gia nhập tập đoàn Vọng Thiên, nhưng nếu tôi nói với Đồng An Chi để La Nhất Chính tới làm việc cũng không khó.
La Nhất Chính cười khổ nói: "Đừng nói nữa, giờ em không đi được. Ngày nào em cũng bị cô gái đó quấn lấy, nếu không phải là làm việc ở quán bar thì e là em còn chẳng dám vác mặt đến quán bar nữa".
Nghĩ đến tính cách của cô gái đó, tôi nói: "Vậy sau này cậu phải quản nghiêm mình một chút, nếu không sau này cô ấy phát hiện cậu ra ngoài ăn vụng thì lần sau các anh em sẽ thấy cậu biến thành thái giám đấy".
"Anh cút đi!"
La Nhất Chính mắng một câu, sau đó nói: "Tạm thời em vẫn ở Thịnh Hải thôi, còn về việc phát triển thì giờ vẫn chưa nghĩ được. Nếu em đi nơi khác thì anh cô ấy sẽ xẻ thịt em ra cho chó ăn".
"Anh cô ấy? Cô bé Tiểu Nguyệt kia có anh trai à?"
Tôi thuận miệng hỏi một câu, La Nhất Chính giải thích: "Đâu chỉ là có một anh trai không thôi, anh cô ấy làm việc ở đồn cảnh sát. Anh cũng biết mà, bọn em làm quán bar chuyên hoạt động về đêm, sợ cảnh sát nhất, không ngờ lần này em chó ngáp phải ruồi, không dứt ra được. Nhưng cũng may là có anh rể làm cảnh sát nên lần nào trước khi càn quét bọn em cũng được biết tin trước. Ông chủ cho em lên luôn làm đội trưởng đội bảo vệ của hộp đêm. Tất nhiên, nói là đội trưởng đội bảo vệ nhưng em còn phải xem sắc mặt của quản lý mà làm việc kìa".
"Con mẹ nó chứ!"
Tôi không kìm được mà mắng một câu: "Thằng nhóc cậu quả là trong họa có phúc mà, lúc đầu phá trinh cô bé nhà người ta, giờ lại giúp cậu nhiều như vậy, cũng tốt, vậy anh không khuyên cậu nữa."
Cúp máy, tôi khỏi cảm thán những kỳ ngộ trên cuộc đời này. Ngày xưa La Nhất Chính ra tù rồi cả ngày lăn lộn ở hộp đêm, rồi còn dính dáng với một cô bé nổi loạn.
Lúc đó còn nghĩ rằng chỉ chơi bời thôi, ai dè cô bé đó là lần đầu tiên, La Nhất Chính cứ như là bị một miếng keo da chó dính chặt, không chạy nổi. Thậm chí còn không ngờ anh trai cô bé còn là một đội trưởng một chi nhánh của sở cảnh sát địa phương.
La Nhất Chính gọi điện cho tôi khiến tôi lại nhớ đến Từ Triết và Đàm Hữu Ngân, họ là bạn thân nhất của tôi, đáng tiếc là chung quy con đường tôi đi khác với họ.
Tôi lần lượt gọi cho hai người họ, nói là tôi đã về nước và đang làm việc ở Yến Kinh. Hai người hẹn thời gian gặp mặt với tôi rồi tôi mới đứng dậy đi nấu bữa tối.
Sau khi ăn cơm xong tôi chạy bộ quanh khu chung cư, không lâu sau có một số lại gọi đến, vừa nghe máy tôi đã nghe thấy giọng nói lảnh lót như chim sơn ca của Chúc Mi, nói rằng đây là số của mình, bảo tôi phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, còn bảo tôi gửi địa chỉ cho cô ta.
Tất nhiên là tôi không cho địa chỉ, có giời mới biết cô gái đó đến sẽ quậy tung nhà tôi thành cái thứ gì nữa, nhưng tôi vẫn lưu số vào.
Mấy ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, cứ như sau sự thấy bại của mấy tên côn đồ lần trước, Cung Chính Vinh đã từ bỏ kế hoạch báo thù vậy.
Nhưng tôi hiểu rõ, chỉ cần người nhà họ Cung còn sống, họ sẽ không bao giờ từ bỏ việc báo thù.
Tôi lại nhớ đến lúc trước Đồng An Chi nói ông ấy cũng đang đối phó với thương nghiệp nhà họ Cung trên thương trường, giờ vẫn đang chuẩn bị. Tôi gọi điện hỏi, nhưng khi gọi rồi lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ tán gẫu qua loa vài câu rồi cúp máy.
Ngày hôm sau tôi sẽ tới làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên, Trần Tiệp liền bảo người mang đến cho tôi một bộ quần áo.
Nó không khác gì lắm so với những bộ quần áo tôi thấy nhân viên tập đoàn Vọng Thiên mặc, được chỉnh sửa một chút từ vest. Tôi mặc thử, khá vừa vặn.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi tới tập đoàn Vọng Thiên. Lúc mới mặc bộ vest tôi thấy hơi kỳ cục, sau đó khi lẫn vào đám người, dần dần tôi cũng làm quen.
Lên tới bộ phận kinh doanh thị trường, tôi tới chỗ làm việc của mình. Tôi phát hiện có rất nhiều chậu hoa trên bàn, cũng được quét dọn rất sạch sẽ, mà có khá nhiều đồng nghiệp tới thấy tôi đang ngồi chỗ này thì đều nhìn rất kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó có một người đàn ông mập mạp bụng phệ tầm bốn mươi tuổi đi tới.
Sau khi quan sát tôi một hồi, "Cậu chính là trợ lý mà ông Đồng sắp xếp cho tôi, Phương Dương sao? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chúng tôi đã già rồi, giờ là thời đại của thế hệ trẻ các cậu đấy. Tôi là giám đốc bộ phận Kinh doanh thị trường, Lưu Đông Hải".
Nói xong Lưu Đông Hải giơ ray ra với tôi, thấy ông ta thoải mái như vậy, tôi cũng vội vàng đứng lên bắt tay với ông ta, rồi tâng bốc một hồi.
Hiển nhiên là Lưu Đông Hải rất hài lòng, vỗ vai tôi nói: "Tiểu Phương à, công việc của trợ lý giám đốc bộ phận này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Cậu phải làm thật tốt, không thể phụ sự mong chờ của ông Đồng được".
Nói rồi ông ta chỉ cánh cửa cảm ứng làm bằng kính gân mờ: "Chỗ đó là phòng làm việc của tôi, có chuyện gì cậu không quyết định được thì cứ tới tìm tôi".
Nói xong Lưu Đông Hải cười ha ha đi vào.
Trợ lý giám đốc nói khó thì cũng không khó. Văn phòng của Lưu Đông Hải là nơi có vị trí tốt nhất cả tầng mười, vừa nhìn đã thấy phong cảnh bên ngoài, y hệt như văn phòng của Bạch Vi ở Thịnh Hải.
Mà chỗ làm việc của tôi cách văn phòng của Lưu Đông Hải không xa, lên trước nữa mới là các nhân viên khác và văn phòng của các phân hiệu trong bộ phận.
Công việc của tôi khá giống với thư ký ở các công ti khác( do tính đặc thù tập đoàn của Vọng Thiên, nơi này không có chức thư ký, tổng hợp các tài liệu cần phê duyệt, sau khi xem xét sẽ tự xử lý một phần, một phần tương đối quan trọng sẽ được đưa đến chỗ giám đốc, cùng chính là chỗ Lưu Đông Hải.
Nhưng ở tập đoàn Vọng Thiên có một quy định bất thành văn, khi giám đốc của bộ phận không có ở đó thì trợ lý có thể toàn quyền xử lý công việc thay giám đốc.
Vì thế nên ở tập đoàn Vọng Thiên, giám đốc bộ phận phải có đủ sự tin tưởng đối với trợ lý của mình.
Chương 280: Vào làm việc
Những lời Lưu Đông Hải nói tuy không có giá trị thực tế đối với tôi, nhưng điều này đã để lộ một tin tức, ông ta không hề có ý làm khó tôi.
Thế là đủ rồi.
Tôi quan sát bố cục của phòng làm việc của bộ phận Kinh doanh thị trường ở tầng 10, không khỏi cảm thán tập đoàn Vọng Thiên quả là lắm tiền nhiều của, tại cái nơi khu thương nghiệp tấc đất tấc vàng ở Yến Kinh này mà có một miếng đất lớn như vậy, còn thiết kế bên trong hoàn thiện tinh xảo đến mức này, cách thiết kế cực kỳ có khí thế. Công ti như thế này, nói là lắm tiền nhiều của cũng chưa đủ để hình dung.
Mà khoảng thời gian sau đó, tôi đã sâu sắc hiểu được công việc nói khó cũng không khó của Lưu Đông Hải, quả thực là không khó lắm, nhưng lượng công việc không hề nhỏ.
Còn hơn mười phút nữa mới đến giờ làm việc chính thức mà bàn làm việc của tôi đã chất đống gần hai mươi xấp tài liệu.
Quan trọng nhất là, ai đến đưa tài liệu cũng nói một câu rất lịch sự: "Xin chào trợ lý Phương, đây là tài liệu cần được ký trước buổi trưa hôm nay".
Đây là việc của một trợ lý như tôi phải làm, tôi đành phải từ từ xem từng cái từng cái một, nhưng đa số đó đều là những nội dung sáo rỗng, căn bản không hề có tính thực tế gì, không hề có chút tầm nhìn chiến lược nào- thứ quan trọng nhất đối với bộ phận Kinh doanh thị trường này.
Tôi chỉ đành để tất cả lại, mà những người thấy tôi để tất cả tài liệu lại, không hề phúc đáp, cũng đã hiểu ý của tôi.
Không phê duyệt.
Tôi mới làm có một buổi sáng như vậy mà tôi đã thấy sầu não. Đồng An Chi nói để tôi đến những vị trí khác để rèn luyện trước, không thể nào là để tôi xem những thứ tài liệu này cả ngày được, nhưng tôi suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Mãi đến lúc tan làm, Lưu Đông Hải mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra khỏi văn phòng, thậm chí duỗi người đầy lười biếng, cứ như là đã nghe cả ngày trong văn phòng vậy.
Lưu Đông Hải đi tới bên cạnh tôi: "Tiểu Phương à, khoảng thời gian này tôi có chút việc, có thể một tháng tiếp theo sẽ không tới công ti nữa, chuyện của bộ phận bên này sẽ do cậu quyết định.
Tôi đổ mồ hôi, nói: "Giám đốc Lưu, tôi mới đến công ti có một ngày ông đã giao bộ phận Kinh doanh thị trường cho tôi rồi, sao ông lại yên tâm về tôi quá vậy".
Lưu Đông Hải cười ha ha: "Cái này thì có gì mà yên tâm với không yên tâm, tôi ở trong văn phòng quan sát cậu làm việc, thấy cậu làm việc khá là quen tay, kỹ năng thì miễn bàn, cậu là người mà ông Đồng mời tới mà. Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu. Tiểu Phương, cứ thoải mái mà làm".
Nói rồi Lưu Đông Hải xách cái bụng phệ đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thì nhíu mày suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Lưu Đông Hải lấy cái mĩ danh là buông lỏng quyền lực ra cho tôi rèn luyện, thực ra ai cũng biết, tôi là người mà Đồng An Chi đích thân tuyển vào, lại còn được trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn này - Trần Tiệp sắp xếp vào vị trí này, thân phận và chống lưng của tôi thì miễn bàn, không có ai dám mạo hiểm chống đối tôi, huống hồ là lão cáo già Lưu Đông Hải này.
Mà khả năng cao là ông ta lo tôi không có đủ năng lực, nếu để mặc tôi làm loạn, bộ phận Kinh doanh thị trường mà xảy ra vấn đề gì thì giám đốc như ông ta cũng không được yên ổn.
Cũng không thể nói với bên trên là sự hỗn loạn của bộ phận này là do tên nhóc Phương Dương mà ông Đồng và Trần Tiệp phái đến làm ra, mà cách tốt nhất lúc này là tạm thời lấy cớ lánh đi.
Giống như thời xưa, gian thần làm loạn, có một số quan viên để giữ mình trong sạch liền về quê dưỡng bệnh, như thế sẽ không trực tiếp tham gia vào việc triều chính, nếu người ta mà có vấn đề gì cũng không trách lên đầu mình được.
Buổi đêm.
Vốn tôi muốn gọi điện hỏi Đồng An Chi thế là rốt cuộc là như thế nào, nhưng chợt nghĩ lại, giờ tôi đã tới làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên, là nhân viên của Vọng Thiên, nếu cứ có chuyện gì cũng phải để Đồng An Chi xử lý thì Đồng An Chi còn bồi dưỡng tôi làm cái gì?
Đối với ông ấy, dù ông ấy rất coi trọng phẩm chất của tôi, nhưng nếu tôi không đủ năng lực thì cuối cùng vẫn bị ông ấy đá bay không hề do dự.
Đồng An Chi tuy là một người xem trọng tình cảm, nhưng dù sao ông ấy cũng là một doanh nhân.
Mà tôi cũng lờ mờ đoán được, với thế lực và sức mạnh của tập đoàn Vọng Thiên bây giờ hoàn toàn có cơ hội đối chiến trực tiếp với tập đoàn Dụ Phong của nhà họ Cung và nhà họ Bạch, nhưng Đồng An Chi không muốn ra tay, cứ nói với tôi là đang trong quá trình chuẩn bị, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, ông ấy đang chờ kết quả từ quá trình rèn luyện của tôi.
Nếu tôi không đủ năng lực, cuối cùng không thể bò lên vị trí đó, vậy thì Đồng An Chi sao phải cứng đấu cứng với nhà họ Cung chỉ vì tôi, làm chuyện vất vả mà chẳng có lợi lộc gì?
Còn về công ti chi nhánh ở Xiêng La, cho dù có khả năng có chút tổn thất vì tôi, nhưng Suchat và SangSu vì tiền cũng không nhất định sẽ chống đối với ông ấy, tự hủy nền móng của mình.
Tất nhiên, Đỗ Minh Cường là ngoại lệ.
Tôi hít sâu một hơi, tâm trạng đang rối loạn chợt trở nên rõ ràng nhờ phán đoán của mình.
Tôi cũng đã hiểu vì sao vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên luôn để trống, một phần là do Đồng An Chi không tìm được người thích hợp, hai là ông ấy đã tìm được người có đủ phẩm chất, đủ năng lực, nhưng lại không dám mạnh dạn làm việc khi ở trên cương vị rèn luyện của mình, không hề có năng lực phát triển.
Giống như tôi đang làm việc ở vị trí của mình bây giờ vậy, nếu không phải phê duyệt tài liệu thì là xem tài liệu, có thể thể hiện được thứ gì chứ?
Tôi thầm quyết định, cũng được, nếu Đồng An Chi muốn xem năng lực của tôi, tôi sẽ để cho ông ấy xem.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi đã đến công ti, lợi dụng hệ thống của công ti gửi tin nhắn cho tất cả mọi người trong bộ phận Kinh doanh thị trường, kể từ hôm nay trở đi, tất cả tài liệu phải bảo đảm có giá trị, nếu tập đoàn đang dự định khai thác giá trị vốn hóa thị trường của một mảnh đất nào đó thì phải xem xét tình hình tăng giảm của cổ phiếu trong năm năm tiếp theo, thậm chí là vòng tròn sinh thái kinh tế xung quanh có thể hình thành trong mười năm hay không, từ đó khiến giá cả nhà đất tăng vọt
Nếu trong tài liệu không có bất cứ nội dung nào có giá trị thì không chỉ người gửi tài liệu bị xử phạt mà ngay cả quản lí của phân hiệu nhân viên đó làm việc cũng bị xử phạt.
Nhưng mỗi nhân viên một tuần ít nhất phải gửi lên một tập tài liệu.
Một khi trái với quy định, một lần thì bị trừ tiền lương, hai lần trừ một nửa tiền lương, ba lần sẽ bị xét thôi việc.
Tất nhiên, để khích lệ nhân viên, tôi cũng đặt ra những phần thưởng tương ứng.
Mỗi một tài liệu có giá trị sẽ được tặng tiền thưởng dựa trên giá trị tăng trưởng mà nó có được, cao nhất có thể lên đến 200% (tất nhiên, tôi nghĩ cái này lập ra cho vui thôi).
Cứ như vậy thì tôi sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian vào việc phê duyệt tài liệu, sẽ có nhiều thời gian hơn để xem xét kỹ càng tấm bản đồ thị trường này.
Đồng thời cũng có thể thay đổi tình trạng ao tù nước đọng của bộ phận này, có thể khiến tất cả nhân viên có động lực lớn hơn để tìm kiếm giá trị.
Thông báo của tôi vừa được công bố thì cả bộ phận bùng nổ, ai xem xong cũng đòi thôi việc.
Nhưng cả tuần rồi mà tôi cũng chẳng thấy lá đơn xin từ chức nào.
Tất nhiên, mất ngày sau đó lại trái với bình thường. Có nhân viên thấy tôi, bình thường thì đều vờ như không thấy, giờ thực sự không tránh được thì đều cố nặn ra nụ cười.
Và có rất nhiều người đã viết thư vạch tội, thư báo cáo vân vân, nhưng khi đưa lên trên thì như hòn đá chìm xuống đáy biển, không hề nhận được hồi âm.
Lúc này, kết hợp với lời đồn khi tôi vào tập đoàn Vọng Thiên, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, tôi có người chống lưng. Lần này thực sự gay go, hoặc là trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc là bị loại bỏ.
Tôi thở dài một hơi. Nếu như Đồng An Chi đã muốn xem năng lực của tôi, vậy thì tôi sẽ thể hiện cho ông ấy xem. Bước đầu tiên sẽ bắt đầu từ cuộc cải cách giải quyết dứt điểm tất cả mọi vấn đề.