Tôi nhướn mày: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi nhiều”.
Triệu Thư Hằng vừa định phản bác, tôi đã chỉ vào Đồng An Chi, anh ta lập tức như con gà chọi thua, rụt người lại, uể oải.
Không bao lâu sau, Đồng An Chi đã dần hiểu ra, nhìn tôi nói: “Thế này đi. Phương Dương, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chắc cậu vẫn phải đi. Chỉ cần cậu có thể nhờ Ôn Hân giúp, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý”.
Tôi trầm mặc.
Một là tôi không biết lời này của Đồng An Chi có đáng tin hay không. Với một thương nhân mà nói, lời của ông ấy đã mất uy tín rất nhiều lần rồi.
Hai là tôi vừa “thoát khỏi” chỗ của Ôn Hân, giờ lại liên lạc với cô ấy thì có vẻ không được hay cho lắm.
Do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn đồng ý với Đồng An Chi. Dù lần này, tôi vẫn bị ông ấy lợi dụng, nhưng đây cũng coi như là tôi giúp cho tập đoàn Vọng Thiên.
Bất kể thế nào, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn tập đoàn này cứ thế bị người trong nội bộ reo rắc muôn vàn nguy cơ được.
Nếu tập đoàn Vọng Thiên có làm sao, kết quả trực tiếp của phản ứng dây chuyền chính là công ty con mà Đồng An Chi hợp tác với nhóm Đỗ Minh Cường ở bên Xiêng La cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Nghiêm trọng hơn khéo còn ảnh hưởng đến chủ quyền, biết đâu những kẻ tâm cơ sẽ lợi dụng những sơ hở này để thay đổi mọi quyền lực trong công ty con. Đến lúc đó, mọi cố gắng của chúng tôi đều sẽ thành công cốc hết.
Dù đã bàn việc xong, nhưng Đồng An Chi vẫn trò chuyện với tôi thêm một lúc rồi mới đi. Ông ấy còn nói phòng của mình và Triệu Thư Hằng ở sát vách phòng tôi.
Vì thấy lâu lắm rồi chúng tôi không được nghỉ ngơi, nên ông ấy đã đặt lịch hẹn cho chúng tôi vào buổi chiều.
Trước khi hai người họ đi, tôi kéo Triệu Thư Hằng lại, hỏi nhỏ: “Cảnh sát Tề về Yến Kinh rồi à?”
Triệu Thư Hằng nghi hoặc đáp: “Đương nhiên, anh hỏi chuyện này làm gì?”
Nói rồi, Triệu Thư Hằng chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, rồi cười nham hiểm nói: “Tôi hiểu rồi, lẽ nào anh còn đứng núi này trông núi nọ, dự bị à?”
“Dự bị cái gì?”
“Dự bị bạn gái ấy!”
Triệu Thư Hằng nói xong, tôi lập tức câm nín. Bất kể là chuyện gì, tên này luôn có thể liên tưởng ngay tới những điểm rất kỳ quái.
Tôi không thèm quan tâm đến anh ta nữa, lập tức đóng cửa.
Thấy đã mười hai giờ đêm, tôi hơi do dự.
Ôn Hân có đồng ý với tôi không nhỉ?
Nếu cô ấy hiểu lầm thì phải làm sao?
Tôi càng không thể nói thẳng ra được, vì nếu làm vậy, Ôn Hân sẽ càng bị tổn thương hơn và tưởng tôi là một kẻ lúc cần mới tìm cô ấy, khi không thì thẳng chân đá cô ấy đi.
Nếu tôi nhờ Ôn Hân giúp, với bản lĩnh của nhà họ Bạch, sớm muộn gì chuyện này cũng đến tai Bạch Vi.
Dù Bạch Vi không để bụng, nhưng nhà cô ấy chắc sẽ không đồng ý, đặc biệt là Hà Khai Thành.
Ông ta luôn phản đối chuyện giữa tôi và Bạch Vi, có cơ hội này, kiểu gì ông ta cũng ném đá xuống giếng một cách không do dự.
Tôi xoa đầu, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Mãi đến hơn nửa đêm, tôi mới ngủ được.
Ngày hôm sau, tôi ngủ dậy trễ một cách hiếm thấy. Lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời của Thịnh Hải đã chiếu lên người tôi qua cửa sổ rồi.
Tôi xem đồng hồ, bây giờ đã sắp mười một giờ trưa. Tôi vội vàng bò dậy đánh răng rửa mặt, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một nhân viên phục vụ.
Tôi còn đang thấy nghi hoặc, nhân viên phục vụ đó đã cung kính cúi người nói: “Chào anh, có một người đàn ông họ Đồng bảo tôi chờ ở đây. Khi nào anh ra ngoài thì báo với anh một tiếng là đến công ty ngay, còn cụ thể thế nào thì gặp rồi bàn”.
Chương 512: Tính toán như thần
Tôi lập tức hiểu ý của Đồng An Chi.
Ông ấy và Triệu Thư Hằng đã dậy từ lâu, vì thấy tôi còn đang ngủ nên không gọi, mà nhờ một nhân viên phục vụ nhắc tôi ở bên ngoài là hôm nay còn phải đến công ty National họp.
Tôi nói cảm ơn nhân viên phục vụ, rồi vội vàng đi xuống dưới bắt taxi, đi tới tòa nhà của công ty National mà tôi đã tới từ ba tháng trước.
Trên đường đi, tôi rất phân vân, nhưng cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Ôn Hân, bảo cô ấy mình đang trên đường đến National.
Tôi cứ tưởng Ôn Hân sẽ tức giận, nào ngờ cô ấy đã nhắn lại: “Tôi sẽ đến ngay!”
Nhận được tin nhắn của Ôn Hân, nhưng tôi lại chẳng thấy vui.
Tôi suy nghĩ, rồi gửi một tin nhắn trêu cô ấy: “Cậu nói đi, đường đường là tổng giám đốc của công ty lớn, mà sao ngày nào cậu cũng rảnh rang thế?”
“Không phải là tôi rảnh, mà tôi biết mình cần làm gì để không phải hối tiếc”.
Sau khi điện thoại rung lên một lần nữa, tin nhắn này của Ôn Hân đã hiện lên màn hình điện thoại của tôi.
Gần như cô ấy đang nói từng câu từng chữ bên tai tôi vậy. Mẹ kiếp! Suy nghĩ của tôi lập tức lộn về ngày chúng tôi tâm sự trong quán bar.
Ôn Hân nói với tôi một cách nghiêm túc là cô ấy không muốn mình có gì phải hối tiếc, vì thế mới cố gắng làm việc mà cô ấy luôn muốn, nhưng không thể có được.
Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua rất nhanh. Vèo cái, tôi đã đến dưới tòa nhà của National rồi. Chắc Đồng An Chi đang vừa nghỉ ngơi vừa chờ tôi trong phòng tiếp khách của công ty, còn sai Triệu Thư Hằng xuống dưới đón tôi.
Thấy tôi xuống xe một mình, Triệu Thư Hằng khó hiểu lại nhìn vào trong xe, hỏi: “Phương Dương, sao Ôn Hân không đến cùng anh?”
Tôi không vui đáp: “Tôi không báo cho cô ấy biết, tôi không tin không có cô ấy thì chúng ta không thương thảo được”.
Mặt Triệu Thư Hằng dài ra, anh ta khổ não nói: “Phương Dương, anh cũng biết nếu lần đó không có Ôn Hân, chúng ta đã đàm phán thất bại rồi còn gì”.
“Làm sao?”
Tôi khó hiểu hỏi.
“Anh không biết đấy thôi. Ban bãy, tôi với chú Đồng vào phòng khách nghỉ ngơi, bảo lễ tân hẹn Lý Hoài Minh giúp, không ngờ tên ấy lại nói đang bận, không gặp”.
Triệu Thư Hằng như đã nổi giận: “Anh xem đi, anh ta huyênh hoang đến mức nào rồi?”
Tôi ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Anh Đồng có nổi giận không?”
Triệu Thư Hằng gãi đầu đáp: “Không, chú Đồng chỉ nói Lý Hoài Minh lên mặt quá, không biết có thu phục được hay không thôi”.
Tôi không nhịn được cười khổ, nói: “Xem ra hai người nói đúng thật rồi. Lý Hoài Minh này có tâm tư không hề đơn giản, anh ta hoàn toàn vì tình cảm riêng với Ôn Hân. Chắc anh ta cũng biết chuyện gần đây của tập đoàn Vọng Thiên nên mới mượn đó để ra oai. Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì khác được cả, đành chịu thôi”.
“Phương Dương, anh nói lắm thế nhưng rốt cuộc là có ý gì? Sao càng nghe tôi càng chẳng hiểu mô tê gì cả”.
Triệu Thư Hằng vẫn chưa hiểu ý tôi, lúc thì có vẻ mù mờ, lúc thì như đang có điều suy nghĩ, cuối cùng thì vẫn gãi đầu hỏi.
Tôi đáp: “Anh xem đi, tin nội bộ tập đoàn Vọng Thiên có vấn đề đã truyền đến tai Lý Hoài Minh. Anh ta biết hợp đồng hợp tác này của chúng ta là vấn đề then chốt, nên chắc chắn chúng ta sẽ phải đến cầu xin anh ta. Nếu anh ta không biết chuyện này thì không sao, nhưng nếu đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội. Trông Lý Hoài Minh có vẻ thật thà, nhưng lần trước cũng là anh ta nể mặt Ôn Hân thôi. Thật ra, người đã làm đến vị trí này thì có ai mà không quái?”
Chương 513: Gì mà phải câu nệ thế
Nói rồi, tôi liếc nhìn đường phố, vẫn không thấy xe của Ôn Hân đâu, tôi nói tiếp: “Lần trước, Ôn Hân đã mang ơn Lý Hoài Minh một lần. Nếu lần này, chúng ta có việc nhờ vả anh ta, hơn nữa chỉ anh ta mới xử lý được. Là một thương nhân, Lý Hoài Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khiến Ôn Hân tiếp tục mang ơn anh ta thêm một lần nữa. Vì thế, đây chính là lý do vì sao hôm nay chúng ta lại có mặt ở đây”.
“Không đúng! Lý Hoài Minh là một người rất kiêu ngạo, nếu anh ta có ý này, chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài”.
Triệu Thư Hằng đã hiểu ý của tôi, nhưng trầm mặc một lát, anh ta lại lắc đầu phủ định.
Tôi mỉm cười giải thích: “Bây giờ, anh ta càng tỏ ra kiêu ngạo, càng chứng tỏ anh ra đang rất muốn Ôn Hân đến đàm phán. Nếu chúng ta không nắm bắt được điều mà anh ta muốn thật sự, chắc có bàn hàng nghìn lần cũng không có tác dụng gì đâu”.
Sau vài giây trầm mặc, Triệu Thư Hằng đã hoàn toàn hiểu ra, anh ra kinh ngạc nhìn tôi: “Phương Dương, anh quả là thiên tài, hèn chi chú Đồng lại xem trọng anh đến vậy. Hay anh đến bất động sản An Sơn làm trợ lý cho tôi đi, tôi đảm bảo anh sẽ được ăn sung mặc sướng”.
Tôi đáp: “Anh dám hớt tay trên của anh Đồng à? Câu này mà để ông ấy nghe được, phó tổng giám đốc anh kiểu gì cũng no đòn”.
“He he, tôi đùa ấy mà. Chúng ta là anh em, gì mà phải câu nệ thế?”
Triệu Thư Hằng sờ mũi, lúng túng quay đầu đi, giả vờ ngắm cây ngắm cối.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe. Người dám lái xe đỗ ngay trước cổng công ty National thế này không nhiều, nhưng Ôn Hân lại là một trong số đó.
Quả nhiên tôi vừa nhìn sang đã thấy Ôn Hân đang ngồi ở ghế lái mỉm cười với mình, lộ ra hai núm đồng tiền mờ mờ.
Ngay sau đó, chiếc xe dừng ngay trước mặt tôi, cửa kính xe hạ xuống, Ôn Hân cau mày nói: “Phương Dương, sao lần nào cậu hẹn tôi cũng có tên con ghẻ này thế?”
“Con ghẻ?”
Tôi và Triệu Thư Hằng đều ngẩn ra.
“Người đẹp Ôn Hân này, cô đang nói tôi đấy à?”
Triệu Thư Hằng ngạc nhiên chỉ vào mặt mình, có vẻ không dám tin.
Ôn Hân nhướn cặp mày xinh đẹp: “Đương nhiên, không anh thì là Phương Dương chắc?”
Mặt Triệu Thư Hằng lập tức hằm hằm, anh ta hung hăng nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh đúng là cái đồ không trượng nghĩa. Xung quanh có biết bao nhiêu em, cả ngày thay hết người này đến người khác, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh phải hối hận”.
Nói xong, Triệu Thư Hằng tức giận đi vào trong tòa nhà của công ty National.
Tôi cười nói: “Cậu xem, vừa tới đã chọc giận người ta, có chuyện gì à? Nói đi!”
Lần này là tôi nhờ vả Ôn Hân, cô ấy đồng ý đến khiến tôi thấy rất vui. Nhưng cô ấy vừa đến đã dùng chiêu khích tướng đuổi Triệu Thư Hằng đi, chắc chắn là có mục đích gì đó, hoặc đơn giản là chỉ muốn nói chuyện riêng với tôi.
Ôn Hân không vui nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu một lát, có được không?”
“Được chứ, vinh hạnh cho tôi quá!”
Tôi cũng cả gan đáp lại, rồi nói tiếp: “Vậy thưa cô Ôn Hân, giờ chúng ta đến phòng khách hẹn giám đốc Lý, hay ở đây thêm một lúc nữa?”
Thấy tôi xưng hô như vậy, Ôn Hân cười “phụt” ra, sau đó nhìn xuống chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay trắng nõn của mình, đáp: “Bây giờ, Lý Hoài Minh chưa tan làm. Như lần trước đi, chúng ta sẽ làm phiền anh ta vào giờ cơm trưa”.
Dứt lời, Ôn Hân gọi cho Lý Hoài Minh, bảo là mình đã tới.
Cô ấy không mở loa ngoài, nên tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng vẫn lờ mờ nghe ra Lý Hoài Minh rất vui.
Thấy tôi đang đứng cạnh xe, Ôn Hân vỗ vào vị trí ghế lái phụ nói: “Sao thế anh đẹp trai? Có muốn đi hóng gió với chị đây không?”
Chương 514: Ý không ở trong lời nói
“Nếu người đẹp đã có lòng mời thì sao tại hạ dám từ chối?”
Tôi mỉm cười vừa nói vừa ngồi lên xe liền một mạch, không hề có cảm giác ép buộc như lúc trước.
Ôn Hân ngạc nhiên hỏi: “Phương Dương, cậu không sợ à?”
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Bị cô bạn gái Bạch Vi của cậu bắt gian trên xe!”
Ôn Hân nói xong thì cười “khanh khách”, còn đầu tôi thì hiện đầy vạch đen.
Tôi nghiến răng nói: “Kiểu gì cũng có ngày tôi chơi lại cậu một vố”.
Tôi cứ tưởng câu nói này của mình sẽ có tác dụng uy hiếp với Ôn Hân, ai dè cô ấy lại chợt đỏ mặt, mắt ngấn nước, nói với tôi bằng chất giọng ngọt muốn chết: “Thật không? Hay bây giờ cậu làm luôn đi… Kính xe tôi là loại phản chiếu, người bên ngoài không nhìn thấy được đâu…”
Mẹ!
Đầu tôi xoay mòng mòng.
Ba tháng không gặp, cô nàng này đột nhiên lợi hại hơn hẳn rồi. Nếu không phải tôi biết cô ấy chưa từng yêu đương, chắc tôi sẽ nghĩ cô ấy đã học cách quyến rũ đàn ông mất.
Một người vốn thừa nhan sắc như cô ấy lại thể hiện ra vẻ mê hoặc thế này, mấy người đàn ông chịu nổi đây?
May là tôi chính là một trong số những người đàn ông có thể kiềm chế được đó, không thì kiểu gì hôm nay chiếc xe này cũng rung lắc ở một chỗ vắng vẻ nào đó là điều khó tránh.
Ôn Hân nói: “Hóa ra cậu là người dám nghĩ chuyện xấu mà không dám làm, uổng công tôi đã coi trọng cậu”.
Tam quan của tôi vỡ vụn: “Ôn Hân, trước kia cậu có thế này đâu”.
“Hả? Trước kia á? Thế trước kia, tôi như nào?”
Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Trước kia, cậu không lắm trò thế này. Mới ba tháng trôi qua, mà cậu đã học thói hư tật xấu mất rồi”.
Tôi thản nhiên đáp.
Ai ngờ Ôn Hân lại tỏ vẻ ai oán, buồn bã nói: “Con người thì phải biết tiến bộ chứ. Vả lại, tôi không cố gắng thì sao thành công được?”
Tôi nuốt nước miếng nói: “Ừ, thôi không nói chuyện này nữa. Cậu muốn đi đâu? Hay để tôi lái xe cho”.
Tôi đột nhiên thấy hơi lo, Ôn Hân mà lái xe, không biết có an toàn hay không nữa.
Ôn Hân liếc tôi nói: “Phương Dương, trông tôi không đáng tin thế cơ à? Chúng ta cứ đi dạo quanh đi, cậu đừng lái xe, ngoan ngoãn ngồi đó cho tôi là được”.
Tôi không nói gì nữa, mà im lặng ngắm cảnh vật hai bên đường. Chiếc xe chạy không nhanh, Ôn Hân có vẻ lái xe cũng rất hưởng thụ. Qua gương chiếu hậu, nhìn gương mặt của cô ấy, thậm chí tôi còn có cảm giác như con mèo nhỏ lười biếng nằm phơi mình dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều tà.
Khiến người ta rất muốn ôm ấp.
Chẹp!
Lúc này, tôi chợt thấy suy nghĩ này của mình không được ổn cho lắm, nên lập tức nghĩ sang chuyện khác.
Khi chúng tôi ngồi yên lặng trên xe, cảnh vật xung quanh chợt trông khá đẹp, cứ như đang dạo chơi trên sông lớn vậy.
Bất giác đã đến mười hai giờ trưa, Ôn Hân vẫn đi dạo không mục đích trên đường phố Thịnh Hải với tôi. Lý Hoài Minh gọi tới, hỏi tôi có đang ở cùng với cô ấy hay không.
Tôi đáp có, anh ta khách sáo hỏi chúng tôi đã ăn trưa chưa.
Nhớ lại bữa ăn trưa lần trước, tôi quả quyết đáp chưa. Dẫu sao sáng nay, tôi cũng chưa ăn gì, ít ra bữa trưa cũng phải đánh chén ngon nghẻ một chút.
Vì thế, Lý Hoài Minh nói với tôi hẹn gặp ở khách sạn lần trước. Anh ta đã gặp Triệu Thư Hằng và Đồng An Chi rồi, lát nữa chúng tôi cứ đến thẳng đó là được.
Ôn Hân cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc hội thoại, nên lập tức đánh tay lái về phía National.
Đến dưới khách sạn rồi, có một nhân viên tạp vụ đã chờ sẵn ở đó để giúp Ôn Hân lái xe đi đỗ, tôi và Ôn Hân sóng vai đi vào trong.
Chương 515: Biết ngay mà
Dù trực giác cho tôi biết thế này không được hay cho lắm, nhưng bây giờ, đương nhiên tôi không thể nói với Ôn Hân như vậy được, nên đành mặt dày đi vào phòng bao.
Lúc chúng tôi gõ cửa phòng bao, mọi người bên trong lập tức đổ dồn anh mắt tới, Đồng An Chi như cười như không nhìn chúng tôi, còn Triệu Thư Hằng thì có vẻ mặt biết ngay mà.
Còn Lý Hoài Minh thì lại rất nhiệt tình.
Tôi thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên vừa có tiền vừa có quyền thì làm việc gì cũng dễ. Nếu không có Ôn Hân, chắc Đồng An Chi và Triệu Thư Hằng có ngồi ở phòng khách của National đến trưa cũng không gặp được Lý Hoài Minh mất.
Nghe thấy tin Ôn Hân tới, anh ta lập tức hẹn ăn trưa ngay.
Thật ra chuyện này không nghiêm trọng, chúng tôi ký lại hợp đồng với National thì chẳng khác nào cúng tiền cho họ. Lý Hoài Minh cũng cực kỳ thông minh, không chỉ tiết kiệm được tiền, mà còn khiến Ôn Hân nợ anh ta thêm một lần nữa.
Những người có mặt ở đây đều tinh quái, nên đương nhiên hiểu được điều này.
Vốn dĩ chuyện cũng không phức tạp, vì đã biết chuyện của tôi, nên chỉ mất vài ba câu là Ôn Hân đã “thuyết phục” được Lý Hoài Minh rồi. Anh ta cũng mượn nước đẩy thuyền, nói chuyện này vốn khá khó giải quyết, vì đã ký hợp đồng rồi.
Nhưng nếu Ôn Hân đã mở lời thì có thể hủy bản hợp đồng đã ký, rồi ký một bản khác cũng được, coi như là anh ta nể mặt Ôn Hân.
Tôi vừa thấy cạn lời vừa khâm phục. Lý Hoài Minh không hổ là người có thể ngồi vào vị trị này, chuyện này mà anh ta cũng có thể nói một cách đường đường chính chính như vậy, ấn tượng mà lần đàm phán trước anh ta lưu lại cho tôi đã thay đổi rồi.
Tóm lại, kết thúc bữa ăn này, ai nấy đều vui vẻ, cả khách lẫn chủ đều mừng rỡ nâng ly, đương nhiên khách và chủ ở đây là chỉ Đồng An Chi và Lý Hoài Minh.
Chúng tôi vẫn chưa có cái tư cách này, lẽ ra Lý Hoài Minh muốn nói chuyện với Ôn Hân, nhưng không ngờ cô ấy lại làm ngơ, rồi kéo tôi sang một bên khác.
Ôn Hân hơi có vẻ oán trách nói: “Lần sau mà xảy ra chuyện như này, cậu cứ nói thẳng với tôi một tiếng là được, cần gì làm rùm beng lên thế?”
Tôi ho khan một tiếng: “Thì tại chuyện xảy ra đột ngột quá, tôi lại ngại mở lời với cậu”.
“Thế là cậu suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định nói cho tôi biết?”
Ôn Hân nhíu mày, như cười như không nhìn tôi.
Tôi lúng túng gãi đầu không nói gì.
Nhờ sự thúc đẩy của Ôn Hân, tập đoàn Vọng Thiên và công ty National đã ký một bản hợp đồng mới bằng cách cực kỳ nhanh chóng, đồng thời tuyên bố bản hợp đồng trước vô hiệu.
Sau khi xác định sự việc đã xong xuôi, Đồng An Chi vội vã bay về Yến Kinh ngay. Nói theo cách của ông ấy thì lần này về, ông ấy phải thanh lọc lại công ty, làm mạnh tay một lần.
Triệu Thư Hằng và tôi thì vẫn ở lại Thịnh Hải để phòng có việc gì, chờ ông ấy quét sạch lũ sâu mọt trong tập đoàn xong, sẽ bảo chúng tôi về sau.
Trước khi về Yến Kinh, Đồng An Chi đã tới gặp tôi nói lần này về, ông ấy sẽ cho tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Vọng Thiên đúng như những gì ông ấy đã hứa. Còn bây giờ, tôi hãy tranh thủ khoảng thời gian này để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuẩn bị gánh một trách nhiệm nặng nề.
Khỏi phải nói là tôi mừng đến mức nào, điều này có nghĩa là tôi sắp là người có địa vị trong xã hội.
Một tin khiến tôi vui hơn nữa là tôi nghe nói nhà họ Cung đang gặp trục trặc trong việc kinh doanh. Cung Chính Vinh là một kẻ chỉ biết ủ mưu tính kế hại người, nhưng lại không có sở trưởng về mảng kinh doanh. Chính vì thế từ xưa, người nhà họ Cung đã không coi trọng hắn, mà chỉ trông mong vào Cung Chính Văn. Nhưng giờ, Cung Chính Văn đã vào tù, mẹ của hai anh em họ cũng sắp tiếp bước, trụ cột chính của gia tộc đã không còn, ngày nhà họ Cung lụi bại đã sắp đến rồi.
Chúc Mi ở Yến Kinh xa xôi đã gọi cho tôi, rất vui mừng nói tưởng tôi xảy ra chuyện rồi, không ngờ vẫn còn sống. Tôi cũng hẹn khi nào về Yến Kinh sẽ đến tìm cô ấy, cốt là để giải quyết nốt cái mối nhì nhằng này.