• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Sói đến

Tôi vừa mới làm xong cái giá đỡ, Triệu Thư Hằng đã hiểu ra. Khi tôi vừa đứng lên nó, anh ta đã kinh ngạc kêu lên: “Quả nhiên, anh đang lợi dụng việc tăng diện tích chịu lực để giảm áp suất, do đó đứng ở trên mặt tuyết sẽ không bị lún xuống nữa”.

Những người khác cũng đều gật đầu, Hồ Kiếm như có điều suy nghĩ, Hàn Mỹ Kỳ thì ngạc nhiên che miệng lại.

Tôi cười nói: “Một cậu ấm như anh cũng hiểu được mấy thứ này sao?”

Triệu Thư Hằng khinh thường nói: “Lúc tôi chơi ở núi tuyết, không biết anh còn đang làm gì đấy. Còn nữa, đây chẳng giống với nguyên lý xe trượt tuyết còn gì?”

Tôi cười ha ha không ngừng: “Nào, mọi người cũng làm một cái như vậy đi, ban ngày đi vào, nếu không, đi lại trên tuyết sẽ bất tiện lắm”.

Vì đống cành cây ở trước cửa hang đã bị tôi dùng mất, nên chúng tôi lại ra ngoài hang động tìm một vài cành củi khô phù hợp ở gần đây, một lát sau đã lắp ráp xong đầy đủ trang bị.

Mọi người đều mang giá đỡ dưới chân, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp vệt tuyết tích tụ bên ngoài hang, nhưng khi dọn dẹp xong, chúng tôi lại rơi vào im lặng.

Trước mặt chúng tôi là mấy cái xác động vật đã đông cứng từ lâu.

Mà ba cái xác này còn rất quen thuộc với chúng tôi, chính là loài vật chỉ có trên hòn đảo này, mấy con sói xám lớn. Mỗi một con đều dài khoảng một mét rưỡi, có tất cả là ba con.

Chúng tôi xem xét vết thương, những cái xác sói xám này đều bị trúng một đòn chí mạng, không con nào ngoại lệ. Bởi vì không có dấu vết giãy giụa nào, ngoài một dấu răng cực lớn trên cổ chúng ra, những chỗ khác đều không bị thương.

Vừa nhìn sơ qua, tôi đã biết loài vật đã giết chết bọn chúng có lực cắn vô cùng mạnh, dù là sư tử hay hổ cũng chưa chắc có thể cắn một phát chết ba con sói xám này trong tình huống chúng liều mạng phản kháng được.

Chúng tôi nghiên cứu kĩ càng vết thương trên cổ ba con sói xám, dấu răng hẹp dài bén nhọn, giống như cầm dao cắt. Nếu tôi đoán không lầm, đây hẳn là một trong số những loài vật ăn thịt cấp cao trên hòn đảo này, ít nhất cũng cùng hàng với con mãng xà khổng lồ ở trên biển.

Điều khiến chúng tôi nghi ngờ hơn là, động vật ăn thịt thần bí này sau khi giết chết ba con sói xám thì chỉ ăn những bộ phận tươi ngon như tim của chúng, còn thịt ở những bộ phận khác lại không động đến một chút nào.

Với chúng tôi mà nói thì đây là một chuyện tốt, nhưng cũng chứng tỏ là địa vị của loài động vật ăn thịt thần bí này cao cỡ nào, nó không những thô bạo mà còn kén ăn nữa.

Nếu có thể lấp đầy bụng một thân xác to lớn như vậy thì phải cần đến không biết bao nhiêu năng lượng.

Mọi người đều đoán ra sự thực này, chúng tôi cùng nín thở. Một chuyện khác khiến da đầu chúng tôi tê rần đó là, xác ba con sói này được tìm thấy cách hang động của chúng tôi không xa.

Trước kia khi xem chương trình thế giới động vật, tôi đã phát hiện ra một chuyện, theo sự thay đổi của hoàn cảnh khí hậu, động vật ăn thịt sẽ thay đổi lãnh địa của mình. Có lẽ là vì bão tuyết nên loài vật ăn thịt thần bí này đã di chuyển từ nơi nào đó trên hòn đảo nhỏ này đến chỗ chúng tôi.

Một khi loài động vật ăn thịt thần bí đó phát hiện thấy chúng tôi, e là hậu quả sẽ khó lường.

Nghĩ đến chuyện lúc này có một loài động vật ăn thịt vô cùng hùng mạnh, đứng đầu chuỗi thức ăn của hòn đảo nhỏ đang theo dõi động tĩnh của chúng tôi ở trong bóng tối, lưng tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tôi nuốt nước bọt nói: “Hay là thế này đi, hôm nay chúng ta đừng ra ngoài đi săn nữa, xác ba con sói này đủ để chúng ta ăn rất lâu rồi”.

Không có ai phản đối, vì chúng tôi đều không muốn đối mặt với sinh vật chưa biết nhưng lại rất mạnh mẽ này.

Xác ba con sói được chúng tôi kéo về hang động, nói thật thì phương pháp cũng giống nhau, chúng tôi cạo lông, bỏ những thứ bẩn như nội tạng đi, sau đó nướng lên ăn, mùi vị cũng khá ngon.

Nhất là cách nướng thịt của Hồ Kiếm đúng là độc nhất vô nhị, rõ ràng mọi người đều nướng thịt bằng lửa, nhưng thịt do anh ta nướng lại khiến chúng tôi cảm thấy ngon hơn.

Thịt sói dai hơn thịt chó, nhưng chúng tôi vẫn lóe lên ánh mắt thèm khát. Ba con sói xám, con nào con nấy đều to béo, cộng thêm một chút canh nấu từ rau dại, dưới sự nỗ lực của sáu người chúng tôi, một ngày đã tiêu diệt hơn nửa con.

Còn xương sói tôi vốn định nhặt chúng đem đi vứt, nhưng không ngờ Hồ Kiếm ngăn tôi lại. Chúng tôi ăn xong thì thấy Hồ Kiếm vẫn đang loay hoay bên bếp lửa, một mùi thơm nhanh chóng lan ra.

Chúng tôi đang cảm thấy kì lạ, Hồ Kiếm đã bưng cái nồi nhỏ qua nói: “Đây là canh xương sói, bổ lắm đấy”.

Chúng tôi nhìn vào trong nồi, phải công nhận là một người từng làm thợ săn ở trong núi như Hồ Kiếm quả là tài tình. Mùi thơm của đống xương sói được anh ta nấu lên bay đi tứ phía, cho dù chúng tôi đã ăn no, bây giờ vẫn phải uống thêm một bát.

Vào lúc trời gió tuyết thế này, uống một bát canh xương sói nóng hổi phải nói là cực kỳ sảng khoái, có thêm Bạch Vi bầu bạn bên cạnh, tôi cảm thấy đây chính là cuộc sống ẩn cư lý tưởng của mình.

Nhưng ngày tháng vẫn đang trôi qua, thịt sói cũng sẽ có ngày ăn hết. Ba ngày sau, trong hang động của chúng tôi chỉ còn lại mấy cái đầu sói, còn thịt sói đã chui vào bụng chúng tôi hết rồi.

Trùng hợp là mấy ngày nay gió tuyết càng lúc càng lớn, cho dù có đống lửa sưởi ấm, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn cảm thấy một trận gió lạnh thổi từ bên ngoài vào.

Tôi bớt thời gian đi kiếm một ít cành cây và gỗ to từ bên ngoài về, dùng ruột cá buộc chúng lại với nhau, chặn ở cửa hang làm thành một cái cửa đơn giản.

Phải biết rằng, cửa hang của chúng tôi vốn dĩ đối diện với biển lớn, khoảng cách từ bên ngoài cửa đến phần đỉnh vách núi chỉ rộng bằng một con đường nhỏ. Do đó khi tôi làm như vậy, trừ phi là dã thú hình người, hơn nữa còn biết cách dùng công cụ như con khỉ, còn những động vật khác chỉ cần có ý định đi vào đây sẽ bị rơi xuống vách núi ngay.

Lúc này, mọi người đều đã dần quên đi loài động vật ăn thịt thần bí trong suy đoán ngày hôm đó.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, điều gì đến vẫn sẽ đến, nguy hiểm cuối cùng cũng vẫn mò tới.

Chúng tôi đang ngủ thì xung quanh vách núi đột nhiên vang lên tiếng kêu quen thuộc, âm thanh ấy xuyên qua tiếng bão tuyết truyền đến màng nhĩ của chúng tôi. Chúng tôi lập tức cùng tỉnh khỏi giấc mộng, đưa mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều trắng bệch.

Hàn Mỹ Kỳ kinh ngạc nói: “Quanh chúng ta có rất nhiều sói tới phải không?”

Không sai, chính tiếng kêu của bầy sói đã đánh thức chúng tôi từ giấc ngủ say. Lần trước tôi đã nói, đừng nên tùy tiện trêu vào loài vật như sói, nếu không, cho dù là sư tử hay hổ cũng sẽ cảm thấy cực kì khó đối phó với chúng, huống hồ là chúng tôi.

Tôi nuốt nước bọt: “Nếu chúng ta không nghe nhầm, thì đúng vậy đấy”.

Tôi đi đến gần cửa hang nghe ngóng, nhưng càng nghe lại càng kinh hãi. Tiếng sói tru càng lúc càng gần và nhiều, điều khiến da đầu tôi tê dại nhất là dường như bầy sói còn đang không ngừng tiến về phía chúng tôi.

Tạp âm xung quanh giống như đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tiếng sói tru chói tai quanh quẩn ở bên tai chúng tôi, cô bé con hoảng sợ nhìn tới nhìn lui.

Đợi khi tiếng sói tru vọng tới ngày một gần, lòng bàn tay cầm súng săn của tôi cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Hồ Kiếm âm thầm nhấc cây giáo gỗ lên, nhìn qua phía khe hở be bé ở phía trên đầu.

Còn Triệu Thư Hằng vừa sợ vừa bực cầm cây giáo gỗ lên: “Mẹ kiếp, Phương Dương, chúng ta chiến với đám sói con này thôi!”
Chương 437: Động vật ăn thịt thần bí

Sói đến rồi.

Có lẽ vì đồ ăn ban nãy của chúng tôi là thịt và xương sói xám, điều này khiến lũ sói tưởng chúng tôi đã giết đồng loại của chúng, vì thế mới đến đấy báo thù.

Với lũ súc sinh này, chúng tôi không chỉ là đối tượng trả thù, mà còn là miếng mồi ngon dâng lên tận miệng chúng.

Triệu Thư Hằng bật dậy, định lao ra ngoài: “Phương Dương, chúng ta ra ngoài xử lũ sói này đi!”

Tôi vội vàng kéo anh ta lại, gào lên: “Anh điên rồi à? Nhiều sói thế này, nghe tiếng thôi ít nhất cũng phải có đến mười mấy con, anh dám lao ra không? Chúng sẽ phanh thây anh trong tích tắc!”

Triệu Thư Hằng hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm sao? Không lẽ ở đây chờ chết à?”

Cùng lúc đó, Hồ Kiếm híp mắt lại, nhìn chăm chăm lên khe hở trên đỉnh đầu chúng tôi. Bây giờ, trên đỉnh đầu chúng tôi lộ ra một cặp mắt nhuốm vẻ u ám, mà chúng tôi đã quá quen thuộc với đôi đồng tử này, đó chính là hình thái đặc biệt của loài sói.

Chúng tôi run rẩy, không một ai lên tiếng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Vì bây giờ đang có bão tuyết, nên tuyết phủ khá dày trên nóc hang, bởi thế khi lũ sói bước đi cũng sẽ phát ra những tiếng động không nhỏ. Chúng tôi lắng nghe, tôi và Bạch Vi đều kinh hãi nhìn nhau.

Lũ sói này ít nhất phải có mười lăm con!

Tôi nuốt nước bọt nói: “Người ta nói sói xám sợ lửa, nhưng bây giờ, chúng ta đang đốt lửa trong hang, mà lũ sói này chẳng hề sợ hãi”.

Hồ Kiếm sầm mặt nói: “Hiện giờ là chúng đang săn chúng ta, đương nhiên sẽ không sợ. Huống hồ khi đối mặt với chúng, chúng ta đã lộ ra vẻ hoảng sợ, nên kiểu gì chúng cũng sẽ đuổi cùng giết tận”.

Hàn Mỹ Kỳ thất thanh nói: “Vậy có nghĩa là nếu chúng ta không giải quyết được lũ sói này thì sớm muộn gì chúng nó cũng xông vào đây cắn chết chúng ta ư?”

“Không không, không phải cắn chết, cô coi thường cái cửa của Phương Dương quá đấy. Nếu lũ sói này muốn vào đấy, ít nhất phải tu luyện thêm năm mươi năm nữa. Nhưng giờ ngoài ít xương sói và quả dại ra, chúng ta không còn đồ ăn gì khác thì là thật”.

Triệu Thư Hằng đã ổn định lại tâm trạng, anh ta bình tĩnh cười khổ nói.

Tôi nói: “Chúng ta đừng manh động vội. Dù bây giờ tôi có súng, nhưng cùng lắm cũng chỉ hạ được một đến hai con sói thôi. Vả lại, ở khoảng cách gần thì hiệu quả của súng rất thấp, vì thế chúng ta không thể chủ động xông ra ngoài được”.

Thấy mọi người không có phản ứng gì, tôi nói tiếp: “Dù thế nào thì bây giờ, chúng ta ở trong hang vẫn rất an toàn. Chúng ta cứ cố cầm cự qua đêm nay đã, nếu ngày mai, lũ sói không chịu đi, tôi sẽ ra ngoài bắt chết một, hai con, xem có thể dọa chúng bỏ đi được hay không”.

Mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi, chỉ có ánh mắt Hồ Kiếm nhìn tôi là vẫn có vẻ cười khổ.

Có lẽ chỉ có tôi và y mới biết, nếu có thể dọa cho lũ sói này sợ hãi bỏ chạy thì chúng sẽ không còn xứng với cái tên sói nữa.

Điểm đáng sợ của loài sói là trừ phi ta nhanh chóng tiêu diệt phần lớn chúng, nếu không chỉ có mấy con chết thì sẽ chỉ khiến những con khác nổi điên hơn, lúc đó chúng sẽ chẳng khác nào cá mập ngửi thấy mùi máu.

Chúng tôi gần như đã trải qua đêm nay trong sự kinh hoàng, đến đi vệ sinh cũng phải giải quyết nhanh gọn ở trong hang. Lũ sói không vào được, nhưng lại có cánh cửa là nơi giải quyết tầm nhìn của chúng tôi.

Mấy người đàn ông chúng tôi thì không sao, nhưng Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ thì hơi ngại ngùng.

Thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng trời đã sáng, phía chân trời có ngôi sao mai xuất hiện, chúng tôi đều khẽ thở phào một hơi. Dù bầy sói trên nóc hang vẫn chưa bỏ đi, nhưng giờ chúng chỉ mang lại nguy hiểm ngoài mặt cho chúng tôi, chứ không còn khủng khiếp như tối qua nữa.

Lúc tôi đi ra ngoài, bầy sói đã biến mất.

Tôi cẩn thận quan sát kỹ một lượt, chắc chắn là chúng đã bỏ đi, tôi mới không dám tin nói: “Hồ Kiếm, anh ra ngoài này xem có phải lũ sói đã giải tán rồi không?”

Nghe thấy tôi nói vậy, Hồ Kiếm vội vàng chạy ra quan sát giống tôi. Quả nhiên, trong tầm mắt của chúng tôi đã không còn bóng dáng của một con sói nào nữa.

Tất cả đều trở lại bình thường, bão tuyết vẫn thổi vù vù, nhưng lũ sói đã lặn mất tăm.

Tôi và Hồ Kiếm cẩn thận leo lên nóc hang, tôi đang thấy nghi hoặc thì nghe thấy Hồ Kiếm “Á” lên một tiếng, tôi hỏi làm sao thì y đáp: “Nóc hang này là lạ, có một mùi rất kỳ quái”.

Tôi ngửi kỹ trong không khí, nhưng vẫn không thấy gì, bèn hỏi: “Mùi gì cơ?”

Hồ Kiếm nuốt nước miếng, nhìn tôi nói: “Có mùi nước tiểu của sói cái”.

Nước tiểu của sói cái?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Hồ Kiếm lại nói: “Có người muốn hại chúng ta, vì thế mới cố ý đổ nước tiểu của sói cái ra đây, để thu hút cả bầy sói. Sau khi sói đực đến, đương nhiên sẽ ngửi thấy mùi trên người của chúng ta và bắt đầu tấn công chúng ta. Chỉ có điều là người hại chúng ta không ngờ rằng hang động của chúng ta lại rất an toàn. Đừng nói là lũ sói này, đến một con khỉ muốn chui vào còn khó”.

“Trước kia, tôi là thợ săn trong núi nên rất nhạy cảm với những mùi này. Chỉ cần có mùi nước tiểu của sói cái, chúng ta phải lập tức rút lui ngay. Vì chẳng có người thợ săn nào dám chống lại cả một bầy sói đực đang phát điên cả”.

Nói xong, y lại nổi nghi hoặc: “Nhưng điều kỳ lạ là thường thì lũ sói đực này sẽ không bỏ đi, mà luôn canh chừng ở đây mới phải. Nhưng tại sao chúng lại bỏ đi mất rồi?”

Tuy nhiên ngay sau đó, tôi đã tìm thấy đáp án khiến y đau đầu.

Tôi bước lên trước vài bước, cảnh tượng khiến tôi khiếp sợ hơn đã xảy ra. Trên nền tuyết cách chúng tôi không xa, tôi lờ mờ nhìn thấy xác của mấy con sói xám đã chết.

Tôi nhìn ngó xung quanh, xác định không hề có điều gì bất thường. Tôi và Hồ Kiếm lập tức kéo mấy cái xác sói về hang, khi nhìn thấy mấy cái xác này, chúng tôi đều trầm mặc.

Tình hình giống hệt lần trước mà chúng tôi phát hiện, mấy con sói này cũng chết bởi một đòn duy nhất, cổ chúng có một vết cắn to và hai lỗ máu rất sâu và rõ ràng, hai con sói đực này vẫn bị giết trong trạng thái không hề phản kháng.

Chúng tôi lật cái xác sói lại, lồng ngực nó cũng bị cắn thủng một lỗ, trái tim đã biết mất.

Thao tác quen thuộc này khiến chúng tôi không khỏi nghĩ tới một điều, loài vật ăn thịt thần bí lần trước vẫn chưa đi xa, mà tiếp tục mai phục ở xung quanh đây, chờ cơ hội để giết chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi nói: “Kệ đi, chúng ta cứ ăn trước đã. Mùi vị của thịt sói khá ngon, xương cũng rất được”.

Dù mọi người đều không nói gì, nhưng lần này đã khác trước, chúng tôi trầm mặc một cách lạ thường. Mùi vị thì đúng là vẫn ngon như trước, nhưng cảm giác thèm ăn đã giảm đi rất nhiều. Vì thế, cả một ngày mà chúng tôi chỉ ăn hết nửa con sói xám.

Tôi có một suy nghĩ buồn cười là không ai muốn ăn nhiều để đỡ phải đi vệ sinh, cho loài vật ăn thịt thần bí tập kích.

Xác sói xám mà chúng tôi phát hiện ra lần này không chỉ là lý do khiến lũ sói giải tán, mà còn làm tăng bóng ma tâm lý cho chúng tôi trong những ngày tiếp theo. Nếu không giải quyết được vấn đề này, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ chết trong áp lực và sợ hãi.

Nhưng đến giờ, đến cái bóng của loài vật ăn thịt thần bí đó, chúng tôi cũng chẳng thấy đâu thì dễ gì mà xử nó được?

Đương nhiên, câu nói lúc trước của Hồ Kiếm đã khiến cơn phẫn nộ trong tôi dâng lên thêm. Vốn dĩ tôi chỉ định đòi lại thức ăn từ đám người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, còn trừng phạt gì đó thì thôi. Nhưng bây giờ xem ra, ta không hại người thì người sẽ hại ta rồi.

Đám người này không chỉ lấy cắp đồ ăn của chúng tôi, mà còn dùng nước tiểu của sói cái để dụ bầy sói đến, định dồn chúng tôi vào chỗ chết. Thù cũ hận mới gộp lại, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho họ biết cái giá khi chọc tôi nổi giận!
Chương 438: Hổ răng kiếm

Chúng tôi lại ở trong hang thêm một ngày, xác sói đã bị chúng tôi ăn hết quá nửa. Buổi tối, bão tuyết lại có xu hướng mạnh hơn, một dự cảm bất thường càng dâng lên mãnh liệt trong lòng chúng tôi.

Tôi gọi Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng lại gần, ba người chúng tôi lại dùng ít giá gỗ để gia cố thêm cho cánh cửa gỗ ở phía trước. Cho đến khi xác định đã không còn việc gì để làm nữa, chúng tôi mời nằm ngủ trên chiếc giường đã trải sẵn cỏ khô.

Nhưng trong lúc mơ màng, tôi còn chưa ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai. Tôi rùng mình, ngồi bật dậy, trên chiếc giường của ba cô gái đối diện chúng tôi, vị trí của Hàn Mỹ Kỳ đã trống trơn.

Cánh cửa gỗ ở cửa hang đã bị mở, gió lạnh đang lùa vào bên trong.

Lòng tôi trùng xuống, Hàn Mỹ Kỳ xảy ra chuyện rồi!

Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, cầm khẩu súng ở bên cạnh lên, kéo chốt an toàn, rồi chạy ra bên ngoài. Vì đống lửa đã bị chúng tôi dập tắt từ trước, nên đến tận khi đi ra ngoài cửa, tôi mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ đang ngồi thu lu trong một xó ngoài cửa hang. Chiếc quần của cô ta tụt xuống, còn lộ ra nửa bộ ngực trắng hếu. Nếu là lúc bình thường, tôi chỉ mong sao có thể ở lại đây thêm một lúc để nhìn cho đã con mắt, nhưng bây giờ thì tôi không có tâm tư đâu mà để ý đến chuyện này.

Hàn Mỹ Kỳ gần như đã bị dọa cho cứng đơ người, không thể nhúc nhích, chỉ còn biết tái mặt nhìn chằm chằm lên nóc hang, cũng chính là vị trí trên đầu cô ta.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, vừa hay đối mặt với một cặp mắt to như cái đèn lồng, đôi đồng tử màu vàng sậm hẹp dài đó đang nhìn tôi chăm chú với vẻ hứng thú, cái cái móng vuốt của nó đặt dưới cằm như con mèo.

Vừa trông thấy vậy, tôi đã cảm thấy lông măng trên toàn thân mình dựng cả lên. Đầu tôi ong ong, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra như tắm.

Tôi thề là mình chưa từng nhìn thấy con quái vật này bao giờ. Cái đầu to của nó giống đầu hổ, nhưng chỉ một cái đầu thôi đã dài bằng cả một người trưởng thành rồi. Nhưng hai cái răng nanh dài thò ra từ miệng nó mới cho tôi cảm giác kinh hãi hơn nữa, cái móng vuốt sắc bén. Nhờ ánh trăng, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy đường vằn xen kẽ hai màu trắng và vàng trên người nó.

Trông nó khá giống loài hổ răng kiếm mà tôi từng xem trong phim tài liệu, nên tôi gọi tạm nó là hổ răng kiếm.

Đây chính là loài vật ăn thịt thần bí luôn rình rập bên cạnh chúng tôi, cuối cùng thì nó cũng xuất hiện.

Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ không dám cử động, tôi cũng thấy áp lực, vì có một con thú khổng lồ đang nằm bò ở một chỗ cách đầu chúng tôi chưa tới ba mét.

Bây giờ, những người khác trong hang cũng đã tỉnh dậy và cũng phát hiện ra điểm bất thường của chúng tôi. Nhưng Hồ Kiếm đã ra hiệu cho họ, cả đám đều nhìn lên phía trên, mặt mày ai nấy đều có vẻ hãi hùng. Xuyên qua khe hở trên nóc hang, họ lờ mờ có thể nhìn thấy một phần cơ thể của con thú khổng lồ này.

Tính toán theo phần đầu của con hổ răng kiếm này thì nó dài khoảng bốn đến năm mét, nặng khoảng năm tạ. Phải biết là với hình thể lớn như thế này, nó đã to gấp đôi loài hổ Bangladesh.

Nói cách khác thì con thú dữ khiến người ta khiếp sợ này dài ngang với một chiếc xe con, nặng khoảng nửa tấn, và bây giờ nó đang đứng trước mặt chúng tôi.

Lúc trước, tôi luôn nghĩ loài thú dữ như hổ, chúa sơn lâm của giới động vật cũng chỉ là chuyện vớ vẩn, nhưng bây giờ cuối cùng thì tôi đã hiểu thì ra loài vật này thật sự tồn tại. Dù khoảng cách từ đỉnh núi xuống hang động tận ba mét, con hổ răng kiếm này không thể xuống đây được, nhưng chúng tôi vẫn cảm nhận được một cảm giác sợ hãi từ trong tâm hồn.

Không gian yên tĩnh lại, không một ai dám cử động, kể cả người ở trong hang. Nhưng một lát sau, hình như con hổ răng kiếm này đã không nhẫn nại được nữa.

Hai cái móng vuốt của nó dùng sức co lại, tôi biết nó đang dồn lực chuẩn bị tấn công lên phía trước.

Nhưng trong lúc nguy cấp, phản ứng của tôi lại cực nhanh, “bụp” một tiếng, tôi đã bắn một viên đạn ra.

Vì khoảng cách quá gần, tôi không thể ngắm chuẩn được, vì thế chỉ bắn trúng bả vai của con hổ răng kiếm này. Dù khẩu súng này đã cũ, uy lực không còn quá mạnh, nhưng vẫn có thể bắn thủng một lỗ lớn trên người con hổ.

Con hổ răng kiếm lùi lại một bước, trong lúc đau đớn, nó càng trở nên dữ dằn hơn, tiếng gầm như tiếng sấm của nó vang lên bên tai tôi. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi mặc kệ tất thả xông ra, kéo quần của Hàn Mỹ Kỳ lên, rồi ôm lấy eo cô ta như vác cái bao tải chạy vào trong hang. Dù tiếng súng này của tôi nghe có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra trừ khi bắn trúng đầu của con hổ răng kiếm khổng lồ này, nếu không thì chẳng gây tổn hại gì cho nó cả.

Lúc tôi bê Hàn Mỹ Kỳ lên, phía sau vang lên tiếng xé gió khủng khiếp. Tôi có thể cảm giác được lông măng trên toàn thân mình dựng đứng lên, nhưng nhờ khoảng cách khá gần, nên cuối cùng tôi vẫn bê cô ta vào trong hang được.

Tiếng gầm gừ vẫn vang lên bên tai, chúng tôi đều nhìn lên trên. Sau khi bị đau, con hổ răng kiếm đó vẫn không ngừng gào thét lao về phía chúng tôi.

Nhưng vì địa thế của hang động này, cửa hang chỉ có khoảng cách bằng một lối đi nhỏ, đi qua đó là vực sâu thăm thẳm. Chúng tôi không tin con hổ răng kiếm này có thể bò vào theo lối đi nhỏ ấy, nên mới thở phào một hơi.

Nhưng chúng tôi đã quá coi thường sự tài tình của tự nhiên, trên hòn đảo cách xa lối sống văn minh của loài người này, các loài thú dữ to lớn đã tiến hóa trí thông minh cực lớn. Chẳng mấy chốc, nó đã cho chúng tôi một bài học sinh động.

Sắc mặt của Hồ Kiếm cực kỳ khó coi: “Không ngờ trên hòn đảo này lại có một con thú dữ như vậy, xem ra nơi này thật sự đã cách biệt với thế giới bên ngoài rất lâu rồi”.

Triệu Thư Hằng cũng nói: “Tôi đã bảo sao tự nhiên lũ sói đó lại bỏ đi rồi mà, thì ra là vì con quái vật khủng bố này tới”.

Nói rồi, anh ta ra vẻ thở phào một hơi, nhưng tôi nhìn thấy rõ là sắc mặt của Triệu Thư Hằng cũng vô cùng khó coi, tất cả chúng tôi, bao gồm cả cô bé con đều tái mặt.

Hàn Mỹ Kỳ thì ngồi thụp xuống đất ôm gối run rẩy, không nói được một câu nào.

Tôi vừa định lên tiếng, đỉnh đầu chợt vang lên ầm một tiếng.

Chúng tôi nhìn lên trên, hình như thấy chúng tôi trốn trong hang, con thú khổng lồ kia càng thêm giận dữ, nó điên cuồng dùng móng vuốt đập xuống mặt đất. Chúng tôi đều sợ hãi không thôi, cái hang này giống kiểu ống trúc, nham thạch bên dưới khá mỏng. Nếu nó cứ đập tiếp, kiểu gì cũng nứt mất thôi. Đến lúc đó, chúng tôi chết là cái chắc.

Tôi và mấy người Triệu Thư Hằng đối mắt nhìn nhau, rồi đều phát hiện ra vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.

“Khoan đã, nó… nó đâu mất rồi?”

“Nó đi rồi à?”

Lúc này, Hồ Kiếm chợt lên tiếng, chúng tôi nhìn hết lên phía trên, nhưng qua khe hở trên nóc hang, chúng tôi không nhìn thấy gì nữa cả.

Đang lúc nghi hoặc, chúng tôi nhìn ngó xung quanh thì chợt cảm thấy một cảm giác chấn động nhè nhẹ truyền từ phía cửa hang vào.

Trong tình huống căng thẳng này, thần kinh của mọi người đều cực kỳ nhạy cảm. Dù là gió thổi cỏ bay, chúng tôi cũng cảm nhận được ngay, nên ai nấy đều lập tức nhìn ra cửa.
Chương 439: Thú dữ

Nhưng chuyện khiến đỉnh đầu chúng tôi bốc hơi lạnh đã xảy ra. Một lát sau, bên ngoài cánh cửa gỗ ở cửa hang động đã xuất hiện một cái đầu to đùng, sau đó là hai cái chân vừa mạnh vừa có lực…

Sau khi nó đứng sừng sững ở con đường nhỏ bên ngoài hang động, cái đầu to oành của nó còn quay về phía chúng tôi, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến toàn thân chúng tôi lạnh toát như rơi xuống hố băng.

Con hổ răng kiếm đã nhảy xuống rồi!

Lúc trước, tôi đã từng giải thích về vị trí địa lý của hang động này. Nó nằm giữa hai ngọn núi, phần ở giữa hình thành một chỗ trống, còn mặt thì ngoảnh về phía biển.

Cửa hang có một con đường nhỏ dốc hình thang khá phù hợp cho con người đi lại, nhưng đối với các loài động vật khác thì lại rất khó khăn.

Tôi cứ tưởng tấn công thất bại thì con thú khổng lồ này sẽ dần lùi bước, nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ đến là ngay sau đó nó đã cho chúng tôi một bài học sâu sắc.

Các loài động vật hung dữ sinh trưởng trên hòn đảo này đã có trí thông minh vượt xa loài động vật có vú thân hình to lớn như loài hổ Bangladesh, cho nên nó còn biết lần theo con đường nhỏ mà xuống đây!

“Mọi người mau chặn cửa lại!”

Đúng lúc này, khát vọng sống của tất cả mọi người cũng đã bị kích thích. Chúng tôi đều biết rằng cánh cửa gỗ ngoài cửa hang chính là tấm lá chắn cuối cùng của mình, nếu đến cánh cửa gỗ này cũng bị phá vỡ thì chúng tôi chết là cái chắc.

Cùng với đó, chỉ cần chúng tôi có đủ sức, thậm chí có thể sử dụng cánh cửa gỗ làm lá chắn để đuổi con hổ răng kiếm hung dữ này ra ngoài, cuối cùng đẩy nó xuống vách núi.

Đương nhiên đây chỉ là một câu chuyện đùa, thậm chí tôi còn đang hoài nghi dựa vào sức của mấy người chúng tôi, có thể đương đầu với sự tấn công của con hổ răng kiếm này hay không còn là một vấn đề.

Cuối cùng thì con hổ răng kiếm cũng đã đứng vững vàng, chúng tôi cũng đè chặt phía sau cánh cửa gỗ.

“Gào!”

Con hổ răng kiếm gầm lên một tiếng, cái răng nanh dài đáng sợ của nó lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mùi hôi tanh như sắp xông thẳng vào trong đầu chúng tôi.

Ngay sau đó, nó đã bắt đầu hành động. Nó vồ một cái chân lên trên cánh cửa gỗ, ba người đàn ông chúng tôi đè ở ngay phía trước cửa. Sau một cú vồ của nó, chúng tôi chỉ cảm thấy như có một cái chùy nặng cả tấn đập mạnh xuống. Dù cách một cánh cửa gỗ, áp lực đã được chia ra, nhưng chúng tôi vẫn thấy tê rần khắp toàn thân.

Con hổ răng kiếm không cam tâm, sau khi lấy sức, nó lại bồi thêm một cú nữa, tôi chửi thề: “Mẹ kiếp! Thế này không ổn rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết ở đây mất thôi”.

Mặt Triệu Thư Hằng đỏ bừng: “Phương Dương, anh có súng còn gì, giết con súc sinh này đi!”

Hồ Kiếm cũng nói: “Đúng đấy, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Sắp không giữ cửa được nữa rồi!”

Không chỉ chúng tôi, đến hai cô gái và một cô nhóc con đang hỗ trợ đẩy cửa ở phía sau cũng tái mặt, bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức.

Tôi nghiến răng nói: “Thế các anh giữ cửa nhé!”

Dứt lời, nhân lúc con hổ răng kiếm dừng tấn công, tôi lùi lại, mở hé cánh cửa gỗ ra, chĩa họng súng vào con hổ răng kiếm, rồi nổ một phát súng đầu.

Pằng!

Tia lửa bắn ra trong bóng tối, con hổ răng kiếm lại gầm lên một tiếng. Lòng tôi sốt sắng, trong một khoảng cách gần thế này, tôi không cần ngắm cũng có thể bắn trúng nó, nhưng cái giá phải trả là dù tôi có ngắm cũng chưa chắc đã bắn trúng chỗ hiểm của nó.

Phải biết là vị trí hiện tại của tôi chỉ có thể bắn vào da của con hổ răng kiếm, còn đầu và bụng thì đừng có mơ.

Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, chỉ liên tục thêm đạn và bắn liên tiếp ba phát nữa ra. Nhưng hình như con hổ răng kiếm đã thông minh hơn.

Nó không dùng chân để đập cửa nữa, thay vào đó là bắt đầu dùng sức ở phần vai!

Cánh cửa gỗ vốn đã sắp sập, bây giờ càng khó cầm cự hơn. Gương mặt của Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm đã trở nên dữ tợn, chúng tôi đang rơi vào tình thế nguy hiểm!

“Mẹ kiếp! Ông liều mạng với mày!”

Tôi cũng thầm thấy đầy tuyệt vọng, gào lên một tiếng rồi điên cuồng nã súng vào người của con hổ răng kiếm. Một phát đạn không giết nổi nó thì tôi sẽ bắn hai phát, hai phát mà vẫn không được thì năm phát!

Tóm lại, dù hôm nay chúng tôi phải chết ở đây, con hổ răng kiếm này cũng đừng mong được nguyên vẹn!

Bây giờ, tôi chỉ mong sao mình có một khẩu súng đạn ghém trong tay. Dù đây là một con thú dữ, nhưng với năm phát đạn, nó cũng sẽ biến thành cái sàng ngay!

Con hổ răng kiếm rất khỏe, mỗi cú đập của nó đều như long trời lở đất, lớp tuyết tích tụ trên đỉnh núi rơi xuống. Đến Bạch Vi, người luôn bình tĩnh từ lúc đặt chân đến hòn đảo này, bây giờ cũng đã có vẻ đầy tuyệt vọng.

Tôi vừa tiếp tục nã súng, vừa nói: “Mọi người đừng lo, con… Con hổ răng kiếm này không vào đây được đâu”.

Nhưng đến tôi cũng không tin câu mà mình vừa nói ra.

Còn con hổ răng kiếm này hình như cũng nghe hiểu lời nói của tôi, nó càng tăng sức đập vào cánh cửa gỗ hơn. Cánh cửa gỗ lập tức chao đảo, còn khẩu súng của tôi cũng đã để lại những vết thương chằng chịt trên người con hổ răng kiếm này.

Tiếng hổ răng kiếm gào thét giận dữ hòa lẫn với tiếng súng lượn quanh bên tai chúng tôi. Cuối cùng, âm thanh bên ngoài đột nhiên dừng hẳn.

Chúng tôi đều ngẩn người: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi sao?”

Hàn Mỹ Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Không biết, nhưng giờ tôi không nhìn thấy nó đâu nữa cả”.

Tôi quan sát hai phía qua khe hở của cánh cửa gỗ, không còn thấy bóng dáng của con hổ răng kiếm đâu nữa, mà chỉ còn cơn bão tuyết dữ dội thôi.

Tôi thầm thở phào một hói: “Không biết nó đi đâu mất rồi, chắc trúng nhiều đạn của tôi quá nên nó cũng sợ rồi”.

Chúng tôi sống rồi.

Mấy người chúng tôi nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ không dám tin. Tôi ôm chầm lấy Bạch Vi, cô ấy cũng kích động dựa vào lòng tôi.

Còn Hàn Mỹ Kỳ thì ôm lấy cánh tay của Hồ Kiếm gào khóc, Hồ Kiếm đương nhiên không dám có hành động gì quá phận, nhưng điều này cũng lây sang cô bé con, nó cũng chạy tới khóc lóc om sòm.

Triệu Thư Hằng thì lúng túng sờ mũi, bĩu môi.

Lưu lạc trên đảo hoang đã lâu, chúng tôi không chỉ gặp con người, mà còn có rất nhiều các con vật khác, nhưng chưa bao giờ cảm giác được cái chết cận kề như hôm nay. Thậm chí chúng tôi còn nghĩ, nếu con hổ răng kiếm đó nhịn đau, đập thêm một cú nữa thì chúng tôi toi mạng rồi.

May mắn là nó cũng biết sợ.

Qua đợt áp sát lặng lẽ của con hổ răng kiếm tới cửa hang của chúng tôi lần này, tôi đã hiểu ra một bài học, bất kỳ sinh vật nào cũng có ưu điểm riêng của mình. Ví dụ như con hổ răng kiếm này, dù nó là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng trí thông minh của nó không hề thấp chút nào.

Chúng tôi há miệng thở dốc, cảm giác bất an trong lòng tôi đã giảm bớt, tôi chuẩn bị đi ra ngoài xem sao.

Nhưng tôi còn chưa đi được bước nào, Bạch Vi đột nhiên kéo tôi lại: “Đừng vội, anh quan sát xung quanh đi đã, em sợ con hổ răng kiếm vẫn chưa đi xa đâu”.

Tôi gật đầu, bây giờ tôi đã không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào trên nóc hang qua khe hở nữa, chỉ có cơn gió lạnh đang lan xuống bên dưới thôi.

Nhưng tôi vừa bước chân ra ngoài đã cảm thấy là lạ.

Tôi nhìn lên phía trước, cửa hang đã sớm phủ đầy tuyết, che kín dấu chân mà con hổ răng kiếm để lại, nhưng có một vài điểm rất kỳ lạ.

Thường thì tuyết sẽ rơi đều, nhưng bây giờ có một khu vực như đang cản tuyết rơi, tuyết không thể rơi xuống đó được, nên mặt đất hình thành một khoảng trống hình tròn không hề có một bông tuyết nào.
Chương 440: Giải trừ nguy cơ

Trông thấy cảnh tượng khác thường này, tôi vừa lùi lại vừa ngẩng đầu lên. Tôi vừa rút về trong hang đã nhìn thấy nơi mình đứng ban nãy có một cái chân cực lớn vồ tới.

Sau đó là một tiếng gầm tức giận, sức mạnh của tiếng gầm làm chấn động nóc hang, khiến tuyết nhanh chóng rơi xuống, tiếp tục chặn kín ngoài cửa hang.

Chúng tôi nhìn lên khe hở ở bên trên, quả nhiên bây giờ đã có một đôi đồng tử lạnh lẽo của con hổ răng kiếm đó xuất hiện.

Nó nhìn chúng tôi chăm chú một lúc lâu, rồi lại gào rú với chúng tôi, cuối cùng thì bỏ đi như đã từ bỏ ý định.

Tôi lại mạo hiểm chờ một lúc lâu ở cửa hang, rồi len lén bò lên, quả nhiên đã không còn thấy con hổ răng kiếm đó đâu nữa, bấy giờ tôi mới thở phào một hơi.

Chắc mấy lần bị tôi bắn trúng, vết thương trên người nó cũng không nhẹ. Nhưng vì thân thể to lớn, nên nó không bị thương tổn nhiều. Tuy nhiên nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, chắc sau này vẫn sẽ gặp phải sự tấn công của nó tiếp.

Mọi người đã bình tĩnh lại, tôi cảm thấy cực kỳ vô lực, sức mạnh của giới tự nhiên quả là khủng khiếp. Nếu không phải lần này chúng tôi cẩn thận, chắc đã sớm đi chầu diêm vương rồi. Còn nếu tôi chết, nhóm Bạch Vi tiếp tục ở lại đây cũng sẽ…

Bạch Vi vội vàng chạy tới an ủi và lau mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.

Còn tôi thì lấy khẩu súng ở sau lưng ra, cười khổ nói: “Đạn của khẩu súng này vốn đã không nhiều, tối nay đối phó với con hổ răng kiếm này lại tốn mất mười viên, chắc sau này phải dùng tiết kiệm thôi”.

Lúc tôi lấy được khẩu súng này, có khoảng gần một trăm viên đạn. Thường thì đến loài thú săn như lợn rừng, tôi cũng có thể bắn một phát trúng ngay chỗ hiểm của nó, huống hồ còn có Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng trợ giúp. Vì thế, mỗi ngày đi săn, tôi tốn rất ít đạn. Nhưng hôm nay, tôi mặc kệ tất thảy, nã súng vô tội vạ.

Phải biết là trên hòn đảo hoang này, nếu một khẩu súng không có đạn thì sẽ không có một chút sức uy hiếp nào cả.

Điều quan trọng nhất là mối nguy cơ lớn nhất của chúng tôi hiện giờ đã được giải trừ. Bây giờ, chúng tôi tạm thời có thể suy nghĩ đến những kẻ lấy cắp thức ăn và hãm hại chúng tôi rồi.

Không ai biết được ngày nào đó, họ có tìm thấy một khẩu súng ở đâu đó hay không. Vì thế tôi phải đảm bảo là lúc nào trong súng cũng phải có đủ đạn.

Tôi nhẩm tính, còn khoảng hai mươi viên đạn nữa, bèn nói: “Mấy ngày tiếp theo, nếu chúng ta đi săn thì phải cầm thêm một cái thương gỗ, không thì đạn sẽ hao nhanh lắm”.

Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đều vui vẻ đồng ý, bây giờ chúng tôi đang mừng rỡ vì thoát chết, căn bản không kịp nghĩ ngợi nhiều. Trải qua giây phút căng thẳng vừa rồi, ai cũng thấy mệt mỏi, dẫu sao chúng tôi cũng đã bận rộn cả một đêm.

Sáng ngày hôm sau, trong hang động đã không còn gì để ăn nữa. Vì thế, chúng tôi phải đi săn thú, nhưng dù thu hoạch phong phú, nhưng chẳng ai vui nổi.

Vì con thú mà chúng tôi săn về được lại là sói xám giống lúc trước!

Thủ pháp giống hệt như trước đó, con hổ răng kiếm ấy hạ mấy con sói bằng một đòn, sau đó chỉ ăn phần tươi ngon nhất là quả tim.

Chúng tôi vừa ăn thịt sói, vừa nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này. Bất kể có phải là do bão tuyết hay không, nhưng con hổ răng kiếm vẫn đang săn mồi quanh hang động của chúng tôi.

Đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu với chúng tôi.

Tin tốt là con hổ răng kiếm hầu như không xuất hiện vào ban ngày, nên chúng tôi có thể đi nhặt xác sói làm bữa ăn miễn phí. Hơn nữa bây giờ, nhiệt độ trên hòn đảo này đang giảm thấp, nên thịt để tới ngày hôm sau vẫn còn tươi ngon, nên chúng tôi đã giải quyết được vấn đề đồ ăn.

Cùng với đó, sự tồn tại của con hổ răng kiếm cũng là nỗi khiếp sợ cho các con động vật ăn thịt ở xung quanh đây, ví dụ như bầy sói.

Nhưng tin xấu là không ai biết khi nào con hổ răng kiếm này sẽ quay lại, đặc biệt là khi nó đã thông minh lên. Nếu người gác đêm của chúng tôi lơ là một chút thôi, chắc sẽ để nó chạy tới cửa hang ngay. Đến lúc đó, sáu người chúng tôi đúng như bầy dê chờ bị làm thịt, chỉ có thể ngoan ngoãn biến thành thịt vụn trong miệng nó thôi.

Mùa đông vẫn tiếp tục, tôi cũng phát hiện ra vài quy luật. Chúng tôi thường xuyên nhặt được xác động vật, nhưng cũng có thể phát hiện những vết cào hoặc dấu răng rất dài trên các thân cây ở xung quanh.

Nên chúng tôi đoán con hổ răng kiếm này cũng có thói quen mài răng và móng vuốt giống loài mèo, đặc biệt là cái răng nanh sắc bén cực dài của nó.

Cho đến một ngày, cơn bão tuyết liên miên cuối cùng cũng đã đi qua, và mấy ngày rồi chúng tôi cũng không phát hiện ra xác sói nữa, bất đắc dĩ đành phải tự thân vận động đi săn mồi. Lúc này, tôi mới ý thức được là hình như con hổ răng kiếm ấy đã bỏ đi rồi.

Sau khi tôi về, Bạch Vi vừa nhìn thấy tôi đã phát hiện ra điểm khác thường, vì tôi đang xách hai con thỏ đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn, con hổ răng kiếm sẽ không tấn công những con vật nhỏ này, bởi ăn chúng chẳng bõ cho nó dính răng.

Bạch Vi vui mừng nói: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi hả anh?”

Tôi cười đáp: “Ừ, mấy ngày rồi, bọn anh không nhìn thấy dấu vết mới trên các thân cây”.

Mọi người đều phấn chấn hẳn lên, đây là một tin tức cực kỳ tốt với chúng tôi.

Bạch Vi quơ quơ nắm đấm nhỏ nói: “May mà con hổ răng kiếm này đi rồi, không thì ngày nào chúng ta cũng phải sống trong lo sợ, thật sự không biết có thể gắng gượng được đến lúc nào!”

Tôi gật đầu nói: “Ừ, con hổ răng kiếm này còn tạo áp lực cho anh lớn hơn cả con mãng xà mà chúng ta từng nhìn thấy trên biển. Dù vừa nhìn thấy con mãng xà ấy là toàn thân mình đã phát run, nhưng dẫu sao nó cũng không tấn công chúng ta. Nhưng con hổ răng kiếm này thì khác, chúng ta suýt nữa mất mạng ở đây còn gì!”

Hồ Kiếm đang lột da thỏ, sau đó bắt đầu nấu thịt. Vì cái gai trong lòng đã được nhổ đi, nên chúng tôi ăn uống vui vẻ hơn hẳn.

Nhưng đúng lúc này, Hàn Mỹ Kỳ chợt lên tiếng: “Phương Dương, anh nghĩ chúng ta còn có thể quay về được nữa không?”

Bầu không khí đang náo nhiệt chợt trầm xuống.

Tôi đáp: “Chắc… là được. Chúng ta đã mất tích hơn một tháng rồi, chắc chắn người bên ngoài đã sắp tìm đến mức phát điên, chỉ có điều là nơi này kỳ dị quá”.

Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên rơi nước mắt: “Nếu chúng ta không về được nữa thì phải làm sao… Không lẽ phải sống trên hòn đảo này đến hết đời à?”

Hồ Kiếm nói: “Cô chủ, tôi sẽ luôn chăm sóc cô”.

Hàn Mỹ Kỳ bỏ bát xuống, chạy sang một bên khóc. Chúng tôi vẫn ăn tiếp, nhưng không còn cảm thấy ngon nữa.

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cơn giận vô hình. Đúng, dẫu sao chúng tôi cũng không quay về được nữa, thế thì quy chuẩn đạo đức của xã hội còn tác dụng gì với chúng tôi nữa?

Lần này mà để tôi bắt được lũ người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, nhất định tôi sẽ tẩn chết bọn họ!

Buổi chiều, tôi và Triệu Thư Hằng lại đi ra ngoài. Phải công nhận là sau đợt gột rửa của trận bão tuyết, cuối cùng mùa đông đã đi qua, hình như mùa xuân sắp tới, vạn vật đang căng tràn sức sống.

Điều quan trọng hơn là nhiệt độ đã tăng lên, khiến chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hèn chi mà con hổ răng kiếm bỏ đi, khả năng cao là nó đã về lãnh địa ban đầu của mình.

Nhưng cùng với đó, mùa đông vừa qua đi, nhiều loài động vật vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài vẫn chỉ có vài con động vật nhỏ như thỏ. Nếu chúng tôi muốn tìm thấy thú săn thật sự thì vẫn phải đi vào trong rừng sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK