Chương Hàm thấy mái tóc dài của Trần Thiện Chiêu vẫn còn ướt nhẹp cứ tùy tiện xõa tung vương vãi trên vai, trong tay cầm cái chén thấy thế nào cũng không giống chén Quan diêu nhỏ xinh mà gia đình phú quý thích "tích phúc dưỡng thân" thường dùng ăn cơm, trái lại là cái tô to đùng trông giống như đồ Đại ca nhà mình vẫn xài, khóe miệng nàng bất giác hơi giựt giựt.
“Chẳng lẽ ngày thường chàng dùng chén lớn như vậy ăn cơm à?”
Trần Thiện Chiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn nhìn chén xanh lam bự tổ chảng trong tay, cười tủm tỉm phân trần: “Nàng nói chén này à? Ta bảo Tam đệ mang đến phần ăn cho hai người, ước chừng hắn muốn bớt việc nên bưng luôn cái tô to đùng lại đây.
Sau này nàng nhớ bày ra uy quyền đại tẩu mà răn dạy hắn kỹ vào, loại thời điểm này mà còn lười biếng, thật kỳ cục!”
Thấy Trần Thiện Chiêu đổ tội thật hùng hồn đầy lý lẽ, nhớ tới Trần Thiện Gia chuyện gì đều nghe lời ca ca, Chương Hàm nhịn không được bật cười, thầm nghĩ làm đệ đệ cho ông tướng này thật đúng là đủ tội nghiệp.
Đang miên man thả hồn bay xa thì đột nhiên một cái thìa đưa tới trước mặt.
Ngẩng đầu lên thấy trong ánh mắt phu quân tràn đầy ý cười nhìn mình, nàng vội vàng chống người ngồi dậy, có chút hoảng loạn ấp úng: “Để em tự ăn...”
“Lúc ta vừa tiến vào nàng mệt đến mức suýt nữa không phát giác, còn muốn tự ăn gì chứ?” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng thổi thổi cháo nóng trên thìa, chờ đến khi độ ấm vừa đủ mới đưa tới miệng Chương Hàm lần nữa, thấy thê tử do dự một hồi mới cúi đầu ăn muỗng cháo, hắn cười tủm tỉm, “Ta đã nghĩ rồi, cả ngày hôm nay có lẽ nàng ăn không vô chút gì, lúc này khẳng định rất đói bụng.
Hơn nữa vừa nãy thấy nàng chẳng có chút sức lực...!Nào, để ta đút nàng từng miếng một!”
Ủa, vậy có phải ngược đời hay không? Nàng đâu phải là người bệnh, chàng ta mới đúng!
Chương Hàm cảm thấy bối rối chân tay luống cuống.
Trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chăm sóc phu quân thật tỉ mỉ, đã chấp nhận trải qua những tháng ngày trống trải và lạnh lẽo bên giường bệnh của chàng; nhưng hôm nay chàng chẳng những tự mình tới nghênh thân, vừa rồi còn viên phòng, lúc này còn bên nhau quấn quýt thân mật, thực sự vượt quá mức tưởng tượng của nàng.
Sau khi ăn vài miếng cháo nóng xuống bụng, nàng rốt cuộc nhịn không được nỗi lo lắng bèn cầm tay Trần Thiện Chiêu.
“Sao thế, ăn không vô à?”
“Chàng đã hôn mê nhiều ngày, có phải sinh long hoạt hổ quá nhanh hay không?”
“Nếu thật là sinh long hoạt hổ, lúc nãy sẽ không lặng lẽ lui binh mau như vậy.”
Câu trả lời của Trần Thiện Chiêu lại khiến hai má Chương Hàm đỏ bừng một lần nữa.
Hắn đặt chén xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.
Thấy cơ thể nàng đầu tiên là cứng đờ, sau đó rầu rĩ cúi đầu không lên tiếng, hắn dịu dàng nói: “Vào lúc ống đựng bút kia ném tới, muôn vàn may mắn rốt cuộc ta kịp tránh đi một chút.
Nếu không, lúc này chỉ sợ thật sự không còn cơ hội gặp nàng.
Ta cũng không hoàn toàn bất tỉnh giống như mọi người nghĩ, ngược lại thời điểm ở trong cung, ta có thể loáng thoáng nghe được chút động tĩnh và thanh âm.
Không hiểu sao lúc đó ta lại chẳng cách gì mở mắt được.
Nếu không phải nhờ tiếng hét cảnh tỉnh của Tam đệ, ta cũng không biết còn phải chậm trễ bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Mặc kệ thế nào, đêm động phòng hoa chúc không thể lãng phí.”
Trần Thiện Chiêu nghiêng đầu, thấy Chương Hàm dường như tâm hữu linh tê quay đầu nhìn mình, hắn đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái trên đôi môi đỏ mọng rồi mới mỉm cười nói tiếp: “Nếu đón dâu mà còn có thể tự mình đi nghênh, không có lý do gì mà đêm động phòng hợp hoan lại làm không được.
Nếu không, truyền ra ngoài không chỉ là hai chữ cậy mạnh, nàng bị liên quan cũng sẽ có người chỉ trích.
Tóm lại, khi uống rượu hợp cẩn ta chỉ dùng chút dược mà thôi.
Rượu trợ giúp dược tính...”
Lời còn chưa nói xong, Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm đột nhiên xoay người ngồi quỳ trước mặt hắn, nhìn hắn một cách vừa thương tiếc vừa phẫn nộ.
Lúc trước ở chùa Long Phúc bị té vỡ đầu khi cứu Trần Dung, hắn cũng từng thấy nàng dùng ánh mắt này nhìn mình.
Ngay lúc này, hắn hiểu ý nhẹ nhàng đè lại bả vai nàng, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
Hắn chợt cảm thấy đầu bị một cỗ choáng váng khó có thể chống lại, nhẹ giọng thì thầm: “Ta không thể khiến nàng chịu ấm ức, cũng không thể cho người khác có cơ hội bàn ra tán vào...!Khi xuống giường lén đi đón dâu, ta vốn dự bị nhận lãnh khiển trách thậm chí chịu phạt, nhưng nếu Hoàng gia gia xem trọng tôn tử ta đây như thế, thậm chí còn ban hoành phi Duyên trời tác hợp khiến hôn sự chúng ta nổi tiếng, cho dù ta cố chống cũng phải hoàn tất ngày thành hôn một cách viên mãn, khiến những người muốn giễu cợt hoặc mang ác ý đều không có cơ hội.
Hoàng gia gia bồi thường ta như vậy hẳn vì lòng mang ý thẹn; hiện giờ nếu Hoàng gia gia cao hứng, ta không thể khiến ngài trở nên mất hứng vào thời điểm cuối cùng trong ngày thành hôn.
Nếu để truyền ra đi nghênh thân lại không thể viên phòng...”
Chương Hàm chợt cảm thấy đôi tay vòng quanh người mình dần dần không mạnh mẽ như ban đầu, lại nghe giọng Trần Thiện Chiêu càng lúc càng nhẹ, hơn nữa lời nói cũng không rõ ràng, nàng hốt hoảng chống người dịch ra một chút.
Thấy Trần Thiện Chiêu hai mắt nhắm lại, nàng nắm lấy cổ tay chàng run rẩy dò xem mạch đập, cảm giác được mạch tượng tuy không cực kỳ cường kiện hữu lực nhưng tốt xấu gì vẫn còn rất nhịp nhàng, nàng mới thoáng trấn định hơn.
Nhưng khi nàng muốn xuống giường, lại phát hiện Trần Thiện Chiêu đoạt một nửa phần giường bên ngoài, nàng muốn đi xuống thì phải trèo qua người chàng, đột nhiên chựng lại do dự.
Trần Thiện Chiêu vừa mới nói, tối nay thà rằng dùng dược cũng muốn hoàn tất đêm động phòng, không phải chỉ là vì nàng mà cũng vì chính bản thân.
Nếu nàng thật sự kinh động đem người Thái Y Viện tới tân phòng, vậy liền uổng phí một phen khổ tâm của phu quân.
Nhưng nếu thật sự cứ để mặc chàng hôn mê như vậy, trong lòng nàng cực kỳ bất an.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn khẽ cắn môi thật cẩn thận mà trèo qua người chàng xuống đất, xỏ giày lê chân ra ngoài đi đến cạnh cửa.
Ghé mắt nhìn qua kẹt cửa, nàng mơ hồ thấy bên ngoài có một người đang đứng canh, tuy không thể xác định là Thẩm cô cô hay Đan ma ma nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng mở cửa.
Ngay sau đó người lập tức tiến đến.
“Thế tử phi có gì phân phó ạ?”
Là Đan ma ma!
Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người ra hiệu cho Đan ma ma vào phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu nằm trên giường nhẹ giọng hỏi: “Đan ma ma có biết bắt mạch không?”
Đan ma ma nheo mắt, cẩn thận nói: “Có biết sơ qua ạ.
Thời trẻ Vương phi chọn lão nô đi theo Thế tử xuống phía Nam là vì nhìn trúng lão nô biết chút y lý, nếu lỡ có gì không may xảy ra cũng có thể giúp được một chút.”
Cám ơn trời đất, Triệu Vương Phi thật là người chu đáo!
Chương Hàm lập tức gật đầu: “Vậy nhờ Đan ma ma xem mạch cho Thế tử gia.”
Đan ma ma bước nhanh đến trước giường Bạt Bộ, quỳ gối trên chân đạp thật cẩn thận bắt mạch tay trái của Trần Thiện Chiêu, đôi mày nhíu chặt của bà lập tức giãn ra.
Theo sát lại bắt mạch tay phải, xong xuôi bèn đặt tay Trần Thiện Chiêu vào lại trong chăn rồi mới đứng lên lui về phía sau vài bước đến trước mặt Chương Hàm.
Thấy vị Thế tử phi đầy mặt lo âu, bà nhẹ giọng trấn an: “Thế tử phi yên tâm.
Không phải ngất, chắc hẳn chỉ thiếp đi mà thôi.
Thế tử gia ước chừng vì hôm nay trọng thương mới khỏi nên có chút mệt nhọc, sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh.”
Nghe Đan ma ma nói thế, tảng đá lớn treo trong tim Chương Hàm mới rơi xuống, nhưng hai chữ "mệt nhọc" thực sự khiến lòng nàng trăm mối ngổn ngang.
Nàng chậm rãi tiến lên ngồi xuống mép giường, thấy Trần Thiện Chiêu vẫn nằm ngay ngắn, trên mặt còn treo vẻ tươi cười, bộ dáng thư thái bình thản giống như mỗi khi xuất hiện trước mặt người khác, nàng nhịn không được vươn tay vuốt ve mặt chàng, ngón tay lướt qua vành tai và cằm, cuối cùng ngừng lại trên vầng trán trơn mịn.
Nàng vẫn luôn hiểu được, cùng trong hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu giống mình, kỳ thật chàng vẫn luôn cố sức, vẫn luôn miễn cưỡng chính mình nhưng lại cứ giả bộ như rất thành thạo, làm như trời sập cũng vĩnh viễn không bị ảnh hưởng.
Bọn họ trời sinh chính là cùng một loại người, cho nên khi bên nhau mới có thể hiểu rõ nhau.
Chàng không cần một thê tử chỉ biết an hưởng vinh hoa phú quý, cũng như sẽ không ngăn chặn những đả kích ngấm ngầm hay công khai nhắm vào chính bản thân, cho nên mới cần có nàng.
Vị trí của chàng nguy hiểm hơn rất nhiều so với hoàn cảnh của nàng, nhưng từ trước chàng vẫn viện trợ nàng nhiều hơn hẳn những gì nàng có thể giúp chàng.
Ngay lúc này cũng giống y như vậy.
Nhưng nàng đâu thể nào cứ để chàng che chở bảo vệ bao nhiêu lần như thế?
“Trần Thiện Chiêu...”
Nàng nhẹ nhàng nỉ non tên chàng, cũng không chú ý tới Đan ma ma đã rón ra rón rén thu dọn chén muỗng lặng lẽ rời phòng.
Khắp nơi đều dán chữ Hỉ đỏ thắm, một đôi nến đỏ vẫn lung linh cháy sáng, từng giọt từng giọt sáp rơi xuống hình thành một vũng đỏ tươi dưới chân nến.
Ngọn đèn song hỉ vẫn vui vẻ nhảy múa, lúc thì kéo dài bóng người lúc thì thu ngắn lại.
Dưới ánh sáng đỏ rực, bàn tay hai người đan chặt vào nhau.
Cảm ơn khi vào ɯαttραd thăm nhà người biên tập
Khi Trần Thiện Chiêu chậm rãi mở mắt, vật đầu tiên lọt vào tầm mắt là màn lưới đỏ thẫm trên đỉnh đầu, theo sát là tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.
Phát hiện Chương Hàm vẫn ngồi bên người, đôi chân cong lại, đầu gục nghiêng trên đầu gối hai mắt nhắm chặt, trên người khoác chiếc áo ngoài mặc trong nhà, gương mặt còn vương dấu lệ, hắn không khỏi bị cảnh ấm áp này khiến tim đập thình thịch.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhận ra điều gì, cúi đầu liền phát hiện bàn tay hai người vẫn đan vào nhau, ánh mắt tức khắc càng trở nên rạng rỡ.
Hắn biết rõ đêm qua mình bị bất tỉnh như thế nào.
Liều thuốc uống chung với rượu hợp cẩn đã thực sự hữu hiệu, hắn không bỏ lỡ khoảng khắc quan trọng nhất, đồng thời thu hoạch được chân tình càng quan trọng hơn.
Mặc dù lúc này đầu vẫn có chút choáng váng nhưng hắn không thèm để tâm, hắn kéo chăn bông bao bọc hai người.
Khi nàng giống như nai con chấn kinh giật mình bừng tỉnh, hắn bật cười nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng, nương tử của ta.”
Chương Hàm cũng không biết mình mơ mơ màng màng thiếp đi từ khi nào, hiện tại đối mặt với giọng nói dịu dàng chân thật này, nàng chợt cảm thấy đôi mắt bắt đầu ướt át.
Đan ma ma cố nhiên đã bảo đảm qua, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng việc chàng cậy mạnh có thể mang đến chuyện gì bất trắc hay không? Cho nên thấy anh chàng nháy mắt vui vẻ nhìn mình, nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu, đột nhiên duỗi tay nhéo chàng ta một cái.
“Ui da...”
“Thật tốt quá, không phải em đang nằm mơ!”
Chương Hàm cười nghịch ngợm, sau đó nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Dường như chỉ trong nháy mắt mà một đêm vừa trôi qua, hiện giờ đã là chính mão (sáu giờ).
Thấy nàng ngẩn ngơ nhìn đồng hồ, Trần Thiện Chiêu liền vươn tay ôm lấy vòng eo nàng, mặt mày thản nhiên trấn an: “Không sao đâu, ta vẫn là người bệnh, chúng mình dậy trễ chút cũng không thành vấn đề.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng Đan ma ma và Thẩm cô cô: “Thế tử gia, Thế tử phi, nên dậy rồi!”
Nghe kêu, Chương Hàm nhìn sang thấy Trần Thiện Chiêu mặt mày sững sờ, nàng không khỏi bật cười: “Thế tử gia, muốn Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi chỉ sợ phải chờ lần sau!”
(Đây là câu thơ trích trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Dịch nghĩa: "Bực nỗi đêm xuân quá ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới tỉnh dậy")
“Ôi!” Trần Thiện Chiêu chống tay ngồi dậy, thấy nến đỏ vẫn còn chưa tắt, hắn nhịn không được nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bực nỗi đêm hạnh phúc quá ngắn ngủi mà ngọn nến hỉ lại dài, đáng tiếc vẫn phải dậy sớm...”
Chương Hàm đã đứng dậy chuẩn bị thay y phục không nhịn được cười, hồi lâu mới xoay đầu lại nguýt chàng ta.
Trong khoảng khắc bốn mắt giao nhau, nàng đột nhiên hiểu rõ, bất luận chàng nhạy bén hay can đảm, ngờ nghệch hay thông thái rởm, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng kiên trì "trong khổ tìm vui" của chàng..
Danh Sách Chương: