Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Phủ Tần Vương cực kỳ yên tĩnh. Màn phong ba trong nội viện tuy đã chặt chẽ phong tỏa tin tức, nhưng Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn vẫn chưa trở về, mà Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi qua phủ thăm hỏi lại nấn ná hồi lâu còn không rời đi, vì thế ai cũng nhận ra tình hình có gì không đúng. Cho dù bọn hạ nhân xưa nay đi theo Lạc Xuyên Quận vương không để phu thê Thế tử trong mắt, lúc này đều kẹp chặt cái đuôi hành động cẩn thận.
Trong chính phòng của Ngô thị, sau khi kêu Chương Thịnh đích thân đi dâng tấu chương, Chương Hàm ngồi đối diện với Trương Như, thấy Ngô thị ngồi yên ngơ ngác nước mắt trên mặt đã khô, nàng âm thầm thở dài một hơi, loại chuyện này xảy ra với ai thì chắc chắn trong lòng sẽ rối loạn. Có câu "Hổ độc không ăn thịt con", nếu Tần Vương thực sự có mưu đồ phản nghịch mà lại ném Thế tử ở kinh thành, vậy rõ ràng đã vứt bỏ đích trưởng tử, càng không cần bàn tới Ngô thị vốn không phải trưởng tức được yêu thích. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Trần Thiện Thông cố ý bỏ lại trưởng huynh. Nhưng bất luận là loại khả năng nào, từ đây cuộc sống của Trần Thiện Văn và Ngô thị tất nhiên vô cùng khổ sở.
“Hàm nhi, đã một canh giờ qua rồi, Chương Chỉ huy vẫn chưa có tin tức, có muốn phái người đi tìm hiểu hay không?”
Nghe Trương Như hỏi, Chương Hàm liền lắc đầu: “Không sao đâu, Đại ca làm việc ổn thỏa, nếu không sai người trở về báo tin thì luôn có lý do nào đó. Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ xem.”
Một chén trà nhỏ pha hai ba lần, hương vị thuần hậu dần dần nhạt đi rất nhiều. Đang lúc ba người phụ nữ tôn quý trong phòng dần dần đều đứng ngồi không yên, gian ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Theo sát là Thẩm cô cô bên người Chương Hàm nhanh chóng tiến vào.
“Tri Vương phi, Tần Vương Thế tử phi, Thế tử phi, trong cung có người tới. . . là Lý Trung Lý công công!”
Trương Như và Ngô thị đồng loạt hít hà một hơi, nhưng Chương Hàm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động. Nếu Hoàng đế thật sự bệnh nặng, vậy thì Lý Trung là Đại tổng quản của Càn Thanh Cung, tâm phúc đệ nhất của Thiên Tử, không thể nào có khả năng phân thân đến đây. Hiện giờ Lý Trung lại tới, chứng tỏ bệnh tình Thiên Tử còn chưa đến tình trạng không thể vãn hồi, một nước cờ hiểm của nàng xem như đi đúng rồi! Nghĩ đến đây, nàng nhìn Trương Như và Ngô thị nhắc nhở: “Thập thất thẩm, tẩu tử?”
Ngô thị nghe kêu bừng tỉnh cuống quít hô: “Mau mời Lý công công tiến vào!”
Lý Trung vội vàng đi vào, vẻ mặt thật là nghiêm trọng. Sau khi bốn thúc cháu Trần Dung xem qua tấu chương, Hoàng đế đưa tấu chương cho ông, kêu ông đích thân đến phủ Tần Vương triệu kiến Tri Vương phi Tần Vương Thế tử phi Triệu Vương Thế tử phi, đồng thời áp giải Lạc Xuyên Quận vương phi và người hầu hạ cùng nhau vào cung. Lý Trung chỉ vừa kịp đọc lướt qua bản tấu chương trong lúc vội vàng ra cung lên ngựa, thế mà cũng bị sự thật bày ra khiến cho kinh hãi. Lạc Xuyên Quận vương không ở phủ Tần Vương, vài ngày qua đã không biết tung tích, ngay cả vụ Lạc Xuyên Quận vương phi có thai hóa ra cũng là giả! Lý Trung ở trong cung nhiều năm như vậy, kết hợp tất cả tin tức với nhau đương nhiên có thể suy ra một đáp án khiến người hãi hùng!
“Lý công công.”
Vào chính phòng, thấy Trương Như Chương Hàm và Ngô thị đều đứng dậy đón chào, Lý Trung nhanh chóng giành trước hành lễ: “Lão nô bái kiến Tri Vương phi, Tần Vương Thế tử phi, Triệu Vương Thế tử phi.”
“Lý công công không cần đa lễ. Mau mời ngồi.”
Ngô thị lúc này đã sửa sang dung nhan, gượng cười khách khí một câu. Lý Trung lắc đầu nói: “Ba vị quý nhân, lần này lão nô phụng ý chỉ Hoàng Thượng mà tới. Thỉnh ba vị quý nhân tức khắc vào cung! Ngoài ra, Lạc Xuyên Quận vương phi và toàn bộ người phụng dưỡng bên cạnh đều áp giải theo, Hoàng Thượng muốn đích thân hỏi chuyện.”
Mặc dù Lý Trung nói chuyện vô cùng cung kính, nhưng lời này nghe vào tai Ngô thị chỉ cảm thấy giống như bị một cây chùy lớn bổ xuống đầu, hoảng hốt nhũn người chân tay luống cuống. May mà Chương Hàm ở bên cạnh nâng một phen, sau đó lại thay nàng lên tiếng: “Ý chỉ của Hoàng Thượng, chúng thần phụ đương nhiên vâng theo. Thỉnh Lý công công theo Thẩm cô cô qua viện bên kia, tất cả người hầu hạ đều bị tập trung một chỗ. Ứng cô cô hôm qua ứng phó với sứ giả trong cung cũng đã bị bắt, chưa từng có ai hỏi qua nửa câu.”
“Cũng may có Triệu Vương Thế tử phi hành sự kín đáo, vậy lão nô đi trước!”
Lý Trung hành lễ xong xoay người vội vàng rời phòng, Chương Hàm đỡ Ngô thị ngồi xuống, tự mình rót một chén trà đưa đến tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tẩu tử, chuyện tới nước này, xin tẩu tử hãy lớn gan một chút. Đừng ngại nói ra toàn bộ những chuyện xảy ra từ trước đến nay, chỉ cần Hoàng Thượng biết vụ này không liên can đến tẩu tử và Thế tử gia, tất nhiên sẽ phân biệt đúng sai.”
“Thế tử gia là trưởng huynh, ta là trưởng tẩu, xảy ra loại sự tình này dĩ nhiên hai chúng ta đều không thoát được liên can. . .” Ngô thị cắn chặt răng, trong lòng bỗng sinh ra mấy phần oán hận. Nếu không phải Chương Hàm và Trương Như đột nhiên muốn đi thăm hỏi Tôn thị, chuyện này có thể giấu giếm, mà Trần Thiện Thông không chừng sẽ lặng lẽ trở về, khi đó vụ này coi như che lấp cho qua!
Trương Như thời trẻ ở trong hoàn cảnh khốn đốn, cho nên khả năng xem mặt đoán ý không tầm thường. Thấy Ngô thị nói đến câu "không thoát được liên can" rồi cắn môi không nói tiếp, nàng liền biết cô này sợ đã bắt đầu ôm hận với các nàng. Trương Như nhíu mày, lập tức trầm giọng nói: “Ngươi đừng phạm phải hồ đồ! Tất cả chư vương đều phụng chiếu vào cung, chỉ có Lạc Xuyên Quận vương không đi, sớm hay muộn trong cung đều phải phái người tới thúc giục. Đến khi đó bị phát hiện thì mọi người ở phủ Tần Vương mới đích xác không thoát được liên can, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức! Hiện giờ ngươi chỉ cần trình bày rõ ràng Lạc Xuyên Quận vương không cho phép bất kỳ ai tới gần Quận vương phi chứ khỏi cần nói đến thăm hỏi, việc này các ngươi có thể thoát được phần lớn trách nhiệm!”
Nghe lời này, Ngô thị hoàn toàn tỉnh ngộ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Chương Hàm nhìn trong mắt nhưng không nói gì, chỉ đưa Ngô thị uống mấy ngụm trà nóng để trấn định tâm thần. Chương Hàm hiểu rõ, nếu chỉ là Trần Thiện Thông khi quân thì Hoàng đế còn có thể khoan thứ phu thê Tần Vương Thế tử, nhưng nếu là khả năng khác thì kết cục tốt nhất chỉ có thể là giam lỏng trong phủ. Nghĩ đến Tôn thị khi xưa là kim chi ngọc diệp đích trưởng tôn nữ của An Quốc Công, sau này còn không biết sẽ như thế nào, nàng càng âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ mới hơn một năm sau khi các thiên kim hậu duệ quý tộc tụ tập trong chùa Long Phúc, thế mà hiện giờ cảnh còn người mất!
Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Mặc dù không phải lần đầu tiên vào cung, nhưng khi xe ngựa dừng bên ngoài Huyền Vũ môn, Chương Hàm tuy làm ra vẻ như mắt nhìn thẳng nhưng khóe mắt nhanh chóng liếc một vòng quan sát xung quanh. Cũng không biết trong lòng nàng nảy sinh ảo giác hay Hoàng đế xác thật ra lệnh tăng mạnh thủ vệ trong cung, binh mã bên ngoài hoàng thành coi bộ nhiều gấp đôi so với ngày xưa. Khi vào Huyền Vũ môn, từ Quỳnh uyển đến Khôn Ninh Cung rồi từ
Khôn Ninh môn đến Càn Thanh Cung, đoàn người không ai lên tiếng. Dần dà, tiếng bước chân nặng nề gần như bất giác trở nên đều nhịp, Chương Hàm thậm chí có thể nhìn rành mạch sắc mặt Ngô thị càng ngày càng tái nhợt như tờ giấy trắng, Tôn thị đờ đẫn như cái xác không hồn, đám người hầu thì bị vài cung nhân cường tráng áp giải, bước đi một cách vô tri vô giác.
Khi mọi người tới bên ngoài Càn Thanh môn đứng chờ, Lý Trung cáo lỗi rồi vội vàng đi vào trước. Chỉ trong chốc lát ông ta liền bước nhanh ra, lại không truyền gặp ba người Chương Hàm mà chỉ cười xin lỗi rồi ra lệnh giải Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị và các nha hoàn bà tử liên can đi vào. Chương Hàm và Trương Như Ngô thị đứng chờ trong gió rét tháng chạp ước chừng non nửa canh giờ, chân bắt đầu tê cứng thì thấy Lý Trung lại xuất hiện.
“Hoàng Thượng truyền Tri Vương phi, Tần Vương Thế tử phi, Triệu Vương Thế tử phi đến Tây Noãn Các.”
Chương Hàm đến nay vẫn nhớ rõ, lần tiến cung cầu kiến vì vụ náo loạn ngoài pháp trường, Hoàng đế đã gặp nàng ở Đông Noãn Các. Nơi đó tương đương với thư phòng chỗ Hoàng đế xưa nay làm việc và đọc sách, còn Tây Noãn Các theo lý là phòng ngủ, bố cục giống như nhà của người bình thường. Nghĩ đến Hoàng đế lại tiếp kiến ở phòng ngủ, nàng không khỏi tập trung toàn bộ tinh thần. Khi vừa vào Tây Noãn Các, ập vào mặt là luồng không khí nóng ấm, lập tức thấy Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn đang quỳ thẳng, Tri Vương Trần Dung đứng cúi đầu, phía sau là Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ! Ánh mắt Trần Thiện Chiêu thừa dịp Thiên Tử không chú ý bèn nhìn lại đây, khóe môi còn nhếch lên lộ nụ cười ý bảo nàng an tâm. Mặc dù trong lòng đã bình tĩnh hơn một chút nhưng nàng không khỏi lườm nhanh chàng ta một cái.
Đây là ở trước mặt Thiên Tử mà còn dám mắt đi mày lại!
Động tác nhỏ của tiểu phu thê Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đương nhiên không thể gạt được đôi mắt sắc bén của Hoàng đế, thế nhưng ngài chỉ nhướng mày coi như chưa từng thấy gì. Khi Trương Như dẫn đầu ba người hành lễ xong, Hoàng đế bèn lên tiếng hỏi : “Tấu chương lúc nãy là xuất từ bút tích của ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là thiếp thân
Triệu Vương Thế tử phi Chương thị.” Chương Hàm không đợi Trương Như mở miệng liền ngẩng đầu đáp: “Khi đó sự tình khẩn cấp, thiếp thân quyết định phác thảo tấu chương, thỉnh Tri Vương phi và Tần Vương Thế tử phi vội vàng xem qua. Sau đó thỉnh Chỉ huy thiêm sự Chương Thịnh của đội hộ vệ Triệu Vương cấp báo trong cung.”
“Hoàng Thượng, là thiếp thân thỉnh Triệu Vương Thế tử phi hạ bút. . .”
Trương Như không ngờ Chương Hàm lại ôm toàn bộ trách nhiệm vào mình, nhịn không được cũng thẳng lưng nói chuyện. Khi chạm phải ánh mắt dị thường sắc bén của Hoàng đế, Trương Như quỳ ngay hàng đầu chỉ cảm thấy nửa phần giải thích sau đã đến bên miệng lại bị nghẽn tắc, thậm chí cảm giác được sống lưng lạnh run.
“Hóa ra là ngươi viết!” Hoàng đế nhìn chằm chằm Chương Hàm một hồi lâu, thấy nàng thản nhiên nhìn thẳng vào mắt mình không chút nào khiếp đảm, ngài mới lạnh lùng hỏi: “Trẫm muốn hỏi ngươi, hôm qua tất cả hoàng tử hoàng tôn từ Tri Vương trở xuống, ai còn ở kinh thành đều phải phụng chiếu vào cung. Ngươi thân là tông phụ của phủ Triệu Vương, thời điểm này không ở nhà tọa trấn lại đến phủ Tần Vương làm chi?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nguyên nhân là vì phủ Triệu Vương đã có Tứ đệ muội Uyển Bình Quận vương phi quả quyết can đảm tọa trấn, thiếp thân suy tư suốt đêm qua không ngủ, lo lắng cho Tri Vương phi cũng là nương tử mới vào cửa không lâu, hơn nữa cả hai đều là bạn cũ từ trước, do đó mới qua phủ thăm hỏi. Khi nói chuyện có đề cập đến Lạc Xuyên Quận vương phi của phủ Tần Vương đang hoài thai, thiếp thân bèn thỉnh Tri Vương phi cùng đi thăm hỏi, cũng muốn gặp Tần Vương Thế tử phi. Tóm lại, hiện giờ trong số các hoàng tử còn lưu tại kinh thành, ngoại trừ Thái Tử thì Tri Vương điện hạ nhiều tuổi nhất; mà Tần Vương Thế tử là hoàng tôn lớn tuổi nhất, nếu nữ quyến chư phủ có chút chuyện gì, có thể thỉnh nhị vị dẫn đầu trấn an.”
Một phen giải thích có tình có lý, Trần Thiện Chiêu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe Hoàng đế đột nhiên hỏi thêm.
“Ngươi cũng đã từng hoài thai, đương nhiên phải biết thai phụ cần tĩnh dưỡng. Tại sao người khác cố gắng ngăn trở mà ngươi vẫn kiên trì muốn vào thăm hỏi?”