Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Trong Nghị Chính Điện của Đông Cung, Thái Tử đang thảo luận với mọi người thì thấy một nội thị đứng bên ngoài đưa mắt ra hiệu, lập tức tìm cớ đứng lên rời chỗ. Vào sau điện nghe bẩm báo rõ ràng trận phong ba của phủ Triệu Vương, sắc mặt hắn tuy không thay đổi nhiều, nhưng dưới mắt tâm phúc Triệu thái giám quen thuộc với hắn nhất, chỉ cần quan sát vị chủ nhân này sau khi ngồi xuống bèn vô thức gõ ngón tay liên tục trên tay vịn liền biết ngay cơn giận đã lên tới cực điểm.

Xác thật, ngay lúc này trong lòng Thái Tử đang chất chứa một cỗ lửa giận bất tận. Mặc dù lúc trước hắn nghe Trần Thiện Chiêu nói mớ chỉ là hiểu lầm -- thật ra Trần Thiện Chiêu đang tâm niệm nhớ thương đứa bé chưa xuất thế -- nhưng chọn tới tuyển lui, rốt cuộc Thái tử phi chọn được một đứa quá ngu xuẩn "được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều", lại còn suýt nữa liên lụy đến chính bản thân nàng ta, tất nhiên khiến hắn bực bội đến tột đỉnh. Hơn nữa, hành động không thuận theo không buông tha của Vương Lăng càng làm hắn không thể hiểu nổi.


Phải biết Trần Thiện Duệ không phải phân cao thấp với đại ca Trần Thiện Chiêu chỉ một hai ngày, cùng là tôn tức phụ của Hoàng đế nhưng Vương Lăng vẫn chưa bao giờ có cơ hội diện thánh, hơn nữa sau khi được gả vào vương phủ cho đến nay chưa từng truyền ra tin có hỉ, vậy thì nó lại ra sức giúp đỡ Chương Hàm làm gì? Đột nhiên, Thái Tử bừng tỉnh ngộ ra, tức khắc siết chặt tay vịn.

-- -- Phụ hoàng coi trọng nhất là hiếu thuận, Vương Lăng xông pha bôn ba như vậy, chắc chắc Hoàng đế biết được sẽ tán thưởng một chữ 'hiền đức', đến lúc đó Trần Thiện Duệ cũng sẽ được coi trọng. Phủ Triệu Vương không biết được vận may gì, một Thế tử phi Chương Hàm đã đủ khó chơi, bây giờ lại còn được thêm một Quận vương phi cũng thông minh không kém! Sao ông trời lại không cho thê tử hắn thông minh hơn chút, đằng này đã thường xuyên không giúp được chính sự mà chỉ biết ghen tuông với mấy phòng trắc thất ít ỏi của hắn! Hiện giờ xem ra, chuyện chính sự không thể giao cho nàng ta nữa rồi!


"Đi nói với Thái tử phi không cần 'thần hồn nát thần tính'. Tính tình Thục phi nương nương của Trường Ninh Cung xưa nay đều là 'nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện', cho dù Uyển Bình Quận Vương phi thật sự đi trần tình thì bà ấy nghe xong rồi thôi, quả quyết không đến mức làm rùm beng tra xét bên ngoài." Nói xong lời này, Thái Tử bèn hạ giọng: "Ngươi phái một người ổn thỏa đi Quốc Tử Giám gặp Cố Chấn. Bảo hắn đã đến lúc!"

"Chỉ là. . ." Triệu thái giám đương nhiên hiểu rõ Thái Tử có ý gì, do dự một lát rồi thấp giọng ngập ngừng: ". . . vừa nhận được tin báo, Trương Xương Ung. . ."

"Người này rất coi trọng danh lợi, dĩ nhiên sẽ ra roi thúc ngựa, mấy ngày nữa là tới ngay thôi. Chỉ cần hắn có thể kịp thời xuất hiện ở kinh thành lúc sự tình náo động đến mức ồn ào nhất là đủ rồi, nếu lỡ xong việc mới đến cũng không quan trọng."


Nói gì thì nói, Thái Tử đã đặc biệt tạo một cơ hội cho Trương Xương Ung vào kinh báo cáo công tác, đương nhiên cũng hy vọng Trương Xương Ung có thể kịp thời đến kinh thành. Tuy nhiên, bên Thái Y Viện lại đưa ra tin tức Chương Hàm vô cùng có khả năng lâm bồn chỉ trong vòng mười ngày. Hơn nữa vụ ồn ào lần này rất có khả năng sẽ truyền đến tai Hoàng đế, để giảm tối thiểu sự ảnh hưởng của vấn đề này và thúc đẩy sự thành công của chiến lược tiếp theo, hắn không rảnh quan tâm nhiều như vậy.

Con mụ bà tử cũ của Trương gia khó khăn lắm mới có thể tiết lộ rõ ràng mọi sự tình, là thật hay giả cũng không quan trọng, quan trọng nhất là chuyện này có thể khiến cho cả Cố gia và phủ Triệu Vương đều bị liên lụy. Sau khi quậy cho sự tình trở nên ồn ào huyên náo, bất luận phủ Triệu Vương hay Cố gia đều rất trọng sĩ diện, cho dù ngầm truy tra nhưng bề ngoài tất nhiên sẽ tìm trăm phương nghìn kế che lấp, chỉ cần sử dụng tốt người làm chứng thì sự tình không dễ dàng bình ổn được. Trải qua vụ này, e rằng hai nhà trở mặt vẫn còn là nhẹ.
Hắn thật sự không thể ngờ được Hoàng đế lại dự tính cải nguyên chỉ vì sự xuất thế của Hoàng tằng tôn đầu tiên, vậy thì vị trí Đông Cung trữ quân của hắn đặt ở chỗ nào? Hai nhi tử của hắn chỉ mới mười tuổi và sáu tuổi, thành hôn sinh con còn phải chờ hồi lâu; nhưng hiện giờ Trần Thiện Chiêu còn chưa thật sự có nhi tử mà nghe nói đã có người tung hô cái gì mà "Triệu Vương oai hùng, Thế tử nhân hiếu thuần thiện, nếu Thế tử có được nhi tử thì có thể khiến nền móng giang sơn càng thêm vững chắc" vân vân. . . Đây quả thực là có ý định chĩa mũi dùi về phía hắn, đừng nói với hắn chuyện này không có sự xúi giục sau lưng của phủ Triệu Vương, hắn nhất định không tin đâu! Hãy ủng hộ người làm truyện là bà còm ở ɯattραd.

Sáng sớm tinh mơ, trong ngoài phủ Triệu Vương đều bày ra một khung cảnh trật tự gọn gàng. Mọi người đều ăn ý không đề cập tới một màn phát sinh hôm qua, nhưng sự tình và kết quả đều đọng lại rành mạch trong ký ức bọn họ. Bất luận là vụ Thế tử gia hiếm khi nổi trận lôi đình hay vụ Quận vương phi ra tay chớp nhoáng đều gây chấn động không thể giải thích được. Mặc dù hiện giờ Tôn Niệm Hi đã trả về cho trong cung xử lý, nhưng ai cũng ngầm hiểu một cô ả không biết tốt xấu như vậy tất nhiên chỉ có chữ chết. Còn một số kẻ kỳ vọng vào sự tranh đấu gay gắt giữa hai trục lý Thế tử phi và Quận vương phi để nhân cơ hội vớt chút nước luộc, tất cả đều bị thất vọng.
Đám người bị xui xẻo nhất chính là mấy bà tử hôm qua trong phòng nghị sự chưa từng nghe lệnh Vương Lăng bắt lấy Tôn Niệm Hi. Mặc dù bọn họ đau khổ chờ Vương Lăng trở về lập tức muôn vàn thỉnh tội xin tha, nhưng Vương Lăng không chút nào khoan dung, cách chức tất cả, đuổi hai bà tử ra hậu hoa viên quét rác, bốn kẻ còn lại đi giặt hồ xiêm y. Tổng cộng sáu người không tìm được chỗ nào để cầu tình, chỉ có thể mang vẻ mặt đưa đám đi nhận việc khổ sai.

Vương Lăng vừa giải quyết xong nội vụ của ngày hôm nay ở phòng nghị sự, theo thường lệ không trở về Bằng Dực quán mà đi tới Ngô Đồng Uyển. Mới đến phòng ngoài, Phương Thảo và Bích Nhân vừa nghe thông báo đã cười vui vẻ ra đón chào. So sánh với thái độ khách khí lúc trước, hiện giờ các nha hoàn đều chào đón nàng thân thiện hơn nhiều. Đối với vấn đề xã giao này, mặc dù xưa nay Vương Lăng không quá để ý nhưng tâm tình tự nhiên rất tốt. Vừa vào Đông phòng đã thấy Chương Hàm mỉm cười đứng chờ, Vương Lăng vội vàng bước nhanh lên.
"Đại tẩu đứng đón muội làm gì, muội đâu phải người ngoài!"

Vương Lăng cười muốn đỡ Chương Hàm ngồi xuống, Chương Hàm lại cầm tay cô nàng chân thành nói: "Hôm qua đệ muội được Thục phi nương nương lưu lại Trường Ninh Cung dùng cơm, khi hồi phủ đã muộn nên ta không tiện đến gặp đệ muội, có vài câu nói không muốn để người khác tiện thể truyền lời. Hôm nay đệ muội đã tới, ta rốt cuộc nên đứng đón để nói một tiếng cảm tạ -- đều là trò khôi hài do Thế tử gia gây ra mà lại phiền đệ muội phải lao tâm lao lực giải quyết, lòng ta ngẫm lại cũng ngượng ngùng. Tứ đệ muội, lần này thật sự đa tạ."

Thấy Chương Hàm thu tay lại rồi được Thẩm cô cô dìu đỡ để hành lễ với mình, Vương Lăng cuống quít vươn tay nâng dậy, tiện đà nhất định ấn ngồi xuống rồi mới nói dỗi: "Đại tẩu nói lời khách sáo loại này làm gì? Muội vừa vào cửa chẳng biết ất giáp gì đã tiếp nhận việc nhà trên dưới, chính tẩu sai người tới nói cho muội ai là người của Thế tử gia, ai là người tẩu dùng được, không hề giấu giếm một chút nào. Mỗi khi trong cung ban thưởng thứ tốt đều không quên chia cho muội một phần, muội có xíu không khỏe là tẩu đều ghi tạc trong lòng, vậy mà muội còn chưa từng tạ ơn tẩu. Chuyện ngày hôm qua vốn dĩ muội nên làm, chỗ nào đáng giá một chữ 'tạ' đây chứ!"
Nếu dùng tấm lòng chân tình để đối nhân xử thế thì hai bên đều có thể cảm nhận được, lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều mỉm cười. Chương Hàm dịch người sang một bên chừa ra chỗ trống rồi kêu Vương Lăng ngồi cạnh mình, lúc này mới thành khẩn nói: "Phụ vương và mẫu thân đều ở Bắc Bình, phủ Triệu Vương ở kinh thành vắng vẻ chỉ có hai cặp phu thê chúng ta. Ngày thường cả hai người đàn ông đều ở bên ngoài, chỉ có hai trục lý chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không biết bao nhiêu người ngóng trông chuyện cười của hai chúng ta. Nếu bọn họ chứng kiến chúng ta đồng lòng hòa thuận, sợ là trừng đến nỗi tròng mắt rớt ra."

Vương Lăng nghĩ về sự khúc mắc của mình trước đây, không khỏi bật cười. Không nói người khác, ngay cả khi nàng ngẫu nhiên về nhà thăm phụ thân, phụ thân biết nàng ở chung với Chương Hàm không tệ chút nào, lúc ban đầu cũng kinh ngạc dị thường, sau đó tuy khen nàng quả nhiên không phụ nhiều năm dạy dỗ, nhưng càng tán dương Chương Hàm có phong thái của một trưởng tẩu! Lúc ấy nàng còn có chút khó chịu, nhưng nghe phụ thân bình luận, nghĩ tới Chương Hàm lại không giống mình được phụ thân cầm tay dạy dỗ từng chút, vậy mà có thể đạt đến kết quả như hôm nay thật không hề dễ dàng, nàng bèn cảm thấy thoải mái trở lại.
Vương Lăng mỉm cười: "Đám người đó thích tọc mạch ngồi lê đôi mách chuyện nhà người khác, chúng ta sẽ không cho bọn họ như nguyện!" Nói tới đây, cô nàng đột nhiên thấy bàn cờ Chương Hàm bày ra, nhớ tới mấy ngày nay thường nghe tiếng đàn từ Ngô Đồng Uyển, thậm chí còn có người của Ngô Đồng Uyển thỉnh thoảng đến trướng phòng lãnh giấy Tuyên Thành bút mực màu vẽ, nàng đột nhiên nổi hứng đề nghị: "Hiện giờ vẫn còn sớm, Đại tẩu có hứng thú đánh một ván cờ với muội không? Từ khi xuất giá muội đã không đụng đến quân cờ. Hôm qua Thục phi nương nương có ban thưởng vài hộp cờ nhưng muội còn để đó chưa mở ra, cũng quên mất sai người đưa đến đây. Nương nương nói quân cờ đó là đồ tốt nhất được làm từ Vĩnh Xương phủ ở Vân Nam."

"Được đấy!" Chương Hàm lập tức phân phó Phương Thảo và Bích Nhân dọn bàn cờ đến trường kỷ. Khi bàn cờ được bày xong, nàng bảo Vương Lăng: "Chẳng qua Tứ đệ muội này, ta phải nói trước, trình độ cờ nghệ của ta chỉ biết chút da lông nhờ lúc xưa ở Quy Đức phủ theo một vị tiên sinh học được một năm, nếu lỡ đi nước cờ lung tung, Tứ đệ muội đừng chê cười ta."
"Một năm? Vậy thì so với muội cũng bên tám lượng bên nửa cân." Vương Lăng cười: "Từ nhỏ muội rất hiếu động chứ không thích ngồi yên, sở dĩ học đánh cờ thật sự vì cha muội tinh thông mọi thứ nhưng riêng cờ nghệ thì không thể khen được, muội chỉ cần ba nước là có thể thắng cha. Vì thế mỗi lần ở diễn võ trường bị giáo huấn đến không dám ngẩng đầu, trở về muội lại rủ cha chơi cờ để 'báo thù'!"

Nói đùa xong, hai người bèn phân trước sau bắt đầu hạ cờ. Lúc đầu cả hai chỉ xem như đánh cờ tiêu khiển, nhưng sau khi mỗi người đi mười mấy nước thì tốc độ bắt đầu dần dần chậm lại. Phương Thảo và Bích Nhân đứng bên cạnh xem chẳng hiểu chút gì, Thẩm cô cô và Đan ma ma thì chỉ biết sơ qua, thấy hai trục lý khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, khi thì cầm cờ do dự, khi thì vẻ mặt tiếc nuối, trong lòng bọn họ đều âm thầm cao hứng.
-- -- Gia hòa vạn sự hưng, hai trục lý có thể cư xử với nhau tốt đến thế, đấy chính là phúc khí của phủ Triệu Vương!

Trong lúc Chương Hàm nhíu mày loay hoay tìm cách đối phó với nước cờ sắc bén của Vương Lăng, chợt nghe gian ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập rồi Thu Vận ba bước cũng thành hai bước vọt vào. Thu Vận cũng bất chấp Vương Lăng có mặt ở đây, cứ thế trực tiếp đến bên cạnh Chương Hàm cúi người ghé sát tai nàng thì thầm: "Thế tử phi, không xong rồi ạ! Tống mụ mụ lúc xưa hầu hạ ngài và Trương Đại tiểu thư, không biết sao chạy tới trước cửa Cố gia ở phố Uy Vũ dập đầu không ngừng đến mức chảy máu, sau đó lập tức bị người của Ứng Thiên phủ nha mang đi! Vừa rồi là người làm việc trong phủ nha quen biết vương phủ đưa tới tin tức, Tống mụ mụ chẳng biết từ đâu tìm được người viết đơn kiện, cáo buộc Trương Đại tiểu thư điên đảo đích thứ, liên thủ với Thế tử phi mưu hại tỷ tỷ ruột, chỉ chứng Trương Đại tiểu thư chỉ là thứ nữ, không phải thân sinh của Cố phu nhân!"
Lời này vừa nói ra, quân cờ Chương Hàm cầm trong tay tức khắc bất động. Thật lâu sau, nàng mới nhìn đến Vương Lăng đang nhíu mày khó hiểu, bèn quay sang Thu Vận bảo: "Trong phòng đều không phải người ngoài, hãy báo lại tất cả những lời vừa rồi cho mọi người cùng nghe!"

Sau khi Thu Vận thuật lại một lần, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh. Vương Lăng cùng với Võ mụ mụ và Dao Quang đứng hầu sau lưng tất nhiên đầy mặt khó có thể tin, mà Đan ma ma và Thẩm cô cô cũng bị kinh ngạc, Phương Thảo và Bích Nhân không biết chân tướng cũng sững sờ ngây người. Nỗi kinh ngạc qua đi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt căm phẫn.

"Con mụ chủ chứa đáng chết kia, dám ngậm máu phun người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK