Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sân viện, Chương Thịnh mệt như cún đang thở hổn hển. Vương Lăng đứng bên cạnh biết vừa nãy những cử tử thi rớt đã chạy ra ngoài xem náo nhiệt, còn những người trúng cử nếu không tham gia thì phần lớn đang ở trong phòng tiếp tục khêu đèn khổ học, thở phào nhẹ nhõm đồng thời không nhịn được cười thâm sâu nhỏ giọng nhận xét: “Nhìn không ra Chương Chỉ huy lại có mưu kế chất chồng như vậy, nghĩ ra cách xúi giục cử tử thi rớt của các hội quán tập trung lại đây, mấy kẻ tai mắt kia làm sao còn rảnh rang chú ý tới chúng ta?”

“Quận vương phi đừng cười nhạo ti chức. Một Chỉ huy thiêm sự nho nhỏ... đâu thể nào nghĩ ra nổi kế hoạch như vậy? Đấy chính là chủ ý của Thế tử gia, ti chức chỉ đáng thương bị làm chân chạy mà thôi!” Nghĩ đến Trần Thiện Chiêu thản nhiên phán một câu rồi mình không thể không đi theo làm tùy tùng mệt nhọc một phen, khích động sĩ tử Nam Bắc mở cuộc tranh tài công khai, lúc này mới bình an đưa Trần Thiện Chiêu vào hội quán Bắc Bình, Chương Thịnh nhịn không được trong lòng dâng lên một nỗi uất ức thấu trời xanh.

Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra, chỉ cần động động mồm mép chút xíu là người khác phải chạy gãy chân!

Nhìn Vương Lăng trầm ngâm nhìn gian phòng đóng chặt, vẻ mặt dần dần có chút ngơ ngẩn, Chương Thịnh ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Lúc nãy Thế tử gia có kể, vì muốn sớm đoàn tụ với mọi người, Thế tử đã xin lệnh xuất ngoại liên lạc khắp nơi. Thế nhưng Điện hạ bảo rằng sức khỏe Thế tử gia không tốt nên phân công anh ta tọa trấn Bắc Bình, Uyển Bình Quận vương bèn xung phong nhận nhiệm vụ đi Liêu Đông. Quận vương oai hùng cái thế, xin Quận vương phi đừng lo lắng.”

Vương Lăng tức khắc khẽ hừ một tiếng: “Ai lo lắng cho anh ta?”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng nghĩ đến tuy Cố gia hiển nhiên đã hạ tiền đặt cược, nhưng Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong ở Liêu Đông là kẻ xảo quyệt, chưa chắc sẵn sàng lập tức góp sức; nếu tin tức từ kinh thành không tốt, cho dù Trần Thiện Duệ có võ nghệ cao cường cũng sẽ lâm vào tình cảnh nan giải, Vương Lăng không khỏi cau mày. Đang suy nghĩ mông lung, cô nàng đột nhiên nghe Chương Thịnh nhắc nhở.

“Có người tới... Gặp nhau tại nơi này quá gây chú ý, mặc dù phá hỏng thời gian đoàn tụ của hai người họ nhưng cũng đành phải vậy, mau trở về phòng!”

Vương Lăng không cần nghĩ ngợi bước nhanh về hướng cửa phòng, Chương Thịnh đi theo phía sau, trong lòng âm thầm oán trách kẻ nào có náo nhiệt không chịu xem lại cố tình quay về lúc này. Khi nhận ra là Tống Sĩ Phương, mí mắt hắn nhảy dựng, lập tức dừng lại bước chân xoay người chào một tiếng Tống huynh. Nghe Chương Thịnh kêu tên này, Vương Lăng đang vội cũng quay đầu liếc một cái, sau đó ánh mắt như trút được gánh nặng nhìn về phía hai cánh cửa vẫn đóng chặt.

Đại ca, Đại tẩu, cho hai vị thêm chút thời gian âu yếm!

Mời vào ủng hộ người làm truyện là bà còm ở ɯattραd. Trong phòng, Chương Hàm lòng đau như cắt khi nghe những câu chất vấn của Trần Thiện Chiêu, đến khi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt hung dữ nhưng nóng cháy dị thường, cảm nhận được sự thương yêu và tưởng niệm thật sâu, ba chữ "bất đắc dĩ" đã tới cửa miệng tức khắc không nói ra được.

Cho đến khi Trần Thiện Chiêu hỏi nàng làm thế nào bồi thường, nàng nhìn đôi mắt đen nhánh của chàng, đột nhiên duỗi tay vòng lấy cổ phu quân, nhón chân chủ động hôn môi. Nàng vốn nghĩ nụ hôn này có thể thoáng bình ổn tình cảm tương tư khổ sở sau mấy tháng phân cách, lại không ngờ khi hai làn môi vừa chạm nhau, một cỗ lửa nóng như thiêu như đốt bỗng nhiên lan tràn khắp các bộ phận trên thân thể, đặc biệt là nơi bờ môi đang gắn kết. Thậm chí nàng cảm thấy ngay lúc này nàng và chàng như hòa quyện vào nhau, không thể nào tách ra được.

Nhấm nháp sự ngọt ngào sau khi xa cách như một kỷ nguyên, Trần Thiện Chiêu đã sớm ném sau đầu tất cả đại sự đại kế mà chìm đắm trong khoảng khắc mất hồn này. Mãi đến khi sống lưng bất giác dán vào tường, hắn mới bừng tỉnh nhưng vẫn hưởng thụ khoái cảm thêm một lát rồi mới lưu luyến chủ động buông ra. Thấy gương mặt Chương Hàm đỏ ửng vì động tình, đặc biệt là đôi môi kiều diễm ướt át, hắn nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu cắn mờ mờ, lúc này mới lên tiếng: “Chờ chuyện ở đây xong rồi, chúng ta đi biệt viện của vương phủ ngâm suối nước nóng.”

Ha ha -- --

Chương Hàm nhịn không được cười ra tiếng, vừa vui vừa giận nói: “Vụ suối nước nóng Thế tử gia đã nói qua một lần, chẳng lẽ còn muốn thiếp lại chuốc dược lần nữa?”

“Kỳ này là thật sự ngâm suối nước nóng, chỉ hai người chúng ta.” Trần Thiện Chiêu nghe hai chữ "chuốc dược", sắc mặt không khỏi đen thùi, bất lực nói: “Chỉ khẩn cầu Thế tử phi đại nhân sau này đừng luôn treo hai chữ "chuốc dược" nơi cửa miệng, nếu không thứ gì do ngài mang tới thì ta đều không dám chạm vào. Đương nhiên... sẽ không bao giờ có trường hợp chúng ta phải dứt bỏ lẫn nhau mới có thể cầu sinh! Ta sẽ không cho phép. Tuyệt đối không cho phép!”

Nhìn ánh mắt Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm mỉm cười hỏi: “Nói vậy, phụ vương đã tới?”

“Ừ, nàng nghe ta nói nè...”

Hai người mới bàn luận một lát, Chương Hàm chưa kịp nhìn ra toàn bộ kế hoạch vĩ đại của cha con Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu, đột nhiên nghe gian ngoài truyền vào tiếng nói chuyện. Nàng lập tức duỗi tay che miệng Trần Thiện Chiêu, nghiêng tai lắng nghe thì phát giác là giọng Tống Sĩ Phương, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt biến hóa của nàng dĩ nhiên lọt hết vào mắt Trần Thiện Chiêu, anh chàng nhướng mày rồi nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài chính là vị cống sĩ xuất từ Bắc Bình Tống Sĩ Phương do Chương Thịnh lựa chọn?”

“Đúng là người này.” Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu có vẻ rất hứng thú, nàng nhẹ giọng giải thích: “Đều là kế hoạch của em. Nghe Hạ đại nhân lộ ra tiếng gió, em muốn cho thế cục loạn càng thêm loạn để Thái Tử không thể ra tay tới củng cố thực lực, bèn đưa ra hạ sách này. Vừa lúc sau khi yết bảng gặp Tống Sĩ Phương và các cử tử đến từ Bắc Bình vô cùng căm phẫn, em bèn khiến Đại ca châm dầu vào lửa. Chân chính mà xét, kế hoạch này không nhất định có thể thành công, cũng may Thái Tử chọn trúng hai Chủ khảo thật sự quá muốn xu nịnh Thái Tử. Hai Chủ khảo này gần như quét rơi tất cả cử tử của hai tỉnh Bắc Bình và Thiểm Tây, trong khi Thái Tử vì bị phân tâm vụ cục Hỏa dược phát nổ nên không lưu ý vụ chấm bài thi, thêm vào đó người của Cố Chấn lại thọc trúng tổ ong, sự tình mới náo động lớn đến mức như vậy.”

Nghe thê tử giải thích từ đầu chí cuối giống như đây là chuyện nhỏ không đáng kể, Trần Thiện Chiêu đã không còn quá sức kinh ngạc. Hắn sớm biết Chương Hàm vừa thông tuệ vừa chu đáo, nhưng cũng không giỏi đến mức bày ra kế hoạch nào cũng không có sai sót; chỉ là nếu người nào đó lòng tham quá nặng, dĩ nhiên không tránh khỏi sẽ bị rơi vào tầm bắn. Vì thế, hắn cười cầm tay Chương Hàm, cảm thấy đôi tay nàng không được mềm mại mịn màng như trước, đốt ngón tay có chút thô ráp, thậm chí lòng bàn tay còn vết chai hơi mỏng, hắn tức khắc nghĩ tới mấy tháng qua nàng và Vương Lăng đã vất vả đến độ nào ở kinh thành.

Bất luận Chương Hàm đã từng ăn khổ thế nào ở Trương gia, rốt cuộc vẫn chưa phải tự mình làm việc nặng. Vương Lăng còn là thiên kim hầu môn từ nhỏ sống trong nhung lụa, tuy vung đao múa kiếm nhưng chưa từng động đến việc nhà. Vì thế, hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay nhỏ bé, thấp giọng nói: “Mấy tháng này thật là khổ cho hai người.”

“Lúc nãy không phải Thế tử gia đã oán trách, chính là thiếp hại chàng quá khổ hay sao, lúc này lại sửa miệng?”

Chương Hàm cười ranh mãnh, kế tiếp không trêu ghẹo nữa mà thuận thế kéo tay Trần Thiện Chiêu vòng ra phía sau bình phong. Lục lọi trên kệ sách một chút, nàng lấy xuống một quyển sách đầy bụi, thật cẩn thận mở ra, lấy một tờ giấy kẹp trong sách. Vì phòng ngừa không tiện gởi đi, nàng vẫn chưa cho bồi bức mật chiếu này, do đó trông mật chiếu giống như một bức thư tầm thường, chỉ có cuối cùng là con dấu Hoàng đế chi bảo đỏ tươi chói mắt.

Đương kim Hoàng đế là vị giành được thiên hạ trên lưng ngựa, cho nên lời lẽ trong mật chiếu chính tay viết hoàn toàn khác hẳn với ý chỉ do phòng thư xá viết ra, không hề dùng từ cổ văn hoa bóng bẩy vòng vèo khó hiểu, chỉ dùng thể chữ Hành với nét bút cứng cáp đi thẳng vào nội dung.

“Trẫm vốn lập Hoàng đích tử của Nguyên Hoàng hậu là Thái Tử Chiêu Khánh, nhưng Thái Tử Chiêu Khánh sớm hoăng lại không con. Hiện giờ lập Hoàng Cửu tử là con Quý phi quá cố chưởng quản Đông Cung. Tuy nhiên Thái Tử vào Đông Cung mà không biết lập tài dựng đức, ngang ngược làm phản, thậm chí bụng dạ khó lường âm mưu hại trẫm, nay phế thành thứ dân.”

Mặc dù Trần Thiện Chiêu đã đoán trước nội dung mật chiếu từ vài dòng thư ít ỏi của Chương Hàm trước đây, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến bản gốc, tuy đã từng nhìn Hoàng đế tổ phụ trên giường bệnh không thể dùng tài hùng biện không thể nói, lúc này hắn vẫn cảm thấy một cỗ uy nghi Đế vương ập vào mặt. Sau khi im lặng thật lâu, hắn mới trịnh trọng tỉ mỉ gấp mật chiếu lại đàng hoàng rồi đặt vào trong lồng ngực ngay chỗ trái tim.

“Nếu không có nàng và Tứ đệ muội đều tài đức vẹn toàn, đồ quan trọng như vậy sợ cũng không đến được phủ Triệu Vương.”

Chương Hàm không để ý đến lời tán dương thông minh hay hiền đức gì đó, nhưng chân tình biểu lộ trong mắt Trần Thiện Chiêu thật sự khiến nàng cảm động, lập tức cười tủm tỉm nói: “Thế tử gia càng ngày càng biết cách khen vợ.”

“Bởi vì trên đời này không người nào khác cần ta khen.” Trần Thiện Chiêu thuận thể lại kéo Chương Hàm vào lòng, cứ vậy ôm nàng nói: “Tuy Hoàng gia gia là một thế hệ minh quân, phụ vương oai hùng anh dũng, Tam đệ Tứ đệ đều là dũng tướng, mẫu thân hiền đức nhân hậu, nhưng họ đâu cần ta phải khen. Còn phần Thần Húc, sau này lớn lên có lẽ cần phụ thân này khen nó, nhưng trước mắt nó chỉ là thằng nhóc lười hết ăn rồi ngủ. Vậy thì lời khen của ta nếu không dùng cho hiền thê thì còn chỗ nào để nói? Hàm nhi, nàng biết hay không, trong khoảng thời gian ở Bắc Bình, ta thật sự hy vọng nàng không hề nhạy bén quả quyết chu toàn... Suốt thời gian đó, ta thậm chí không dám đi gặp Thần Húc, bởi vì thấy nhóc con là ta sẽ nghĩ đến nàng...”

Nghe Trần Thiện Chiêu lẩm bẩm kể lại nỗi đau của những ngày xa cách, Chương Hàm trầm giọng nói: “Em nghe Đại ca nói chàng đến Hoài An là bị nhiễm bệnh, trong lòng đau như dao cắt. Nhưng nếu thời khắc quan trọng cần em lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ đưa chàng và Thần Húc ra đi, bởi vì nếu hai cha con có nửa điểm tổn thương, em làm thế nào có thể sống được? Trần Thiện Chiêu, em luôn luôn nhớ tới chàng, thường xuyên mơ thấy chàng đột nhiên xuất hiện trước mặt em giống như hôm nay...”

Nói tới đây, Chương Hàm đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay nhéo mặt Trần Thiện Chiêu một cái. Thấy phu quân đầu tiên bị sửng sốt, sau đó nghe đàn biết ý kêu ai da một tiếng, nàng rốt cuộc nở nụ cười.

“Cũng may, chuyện hôm nay không phải là mộng!”

Khi Trần Thiện Chiêu nắm lấy bàn tay tác oai tác quái của Chương Hàm đang định cho nàng phản kích sắc bén, gian ngoài đột nhiên truyền vào tiếng đằng hắng, sau đó là giọng Chương Thịnh.

“Tống huynh, mời vào phòng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK