“Nếu không nhờ ta cố ý đến chỗ Hoàng gia gia nói một tiếng, lại bỏ nhỏ ba vị nương nương, sáng sớm nay nhất định có người tới tặng quà, buổi mừng sinh nhật riêng tư này sẽ không thực hiện được.” Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm nhìn Chương Hàm, giọng điệu bỡn cợt: “Chỉ không ngờ đã chuẩn bị rất tốt mà tới ngày này vẫn khiến thê tử đại nhân phải thị uy trước mặt đại thần không kiến thức. Nếu sớm biết, cho dù ta bị nói là cứng đầu cũng phải liều mạng đuổi bọn họ về trước.”
“Hiện tại ngẫm lại, cũng đâu phải chàng ứng phó không được, đúng ra em không nên dính vào. Nói đến nói đi, vẫn do em lỗ mãng.”
Chương Hàm đoán rằng vụ mình lén nghe ngoài Văn Hoa điện thế nào cũng sẽ lan truyền khắp nơi, thế nào cũng sẽ khiến người lên án; nàng ngang nhiên xông vào chất vấn làm Lục Hữu Cung quê xệ mặt đỏ tai hồng, sau này tất nhiên mắng nàng kiểu nào cũng có. Tuy nhiên, cỗ hối hận nhàn nhạt kia đã dần dần tan đi trước một bàn đầy đồ ăn và hương rượu thơm nồng. Đặc biệt là khi nàng nâng chén nhấp một ngụm rượu nuốt xuống bụng, nàng ngạc nhiên nhướng mắt.
“Đây là... Rượu này thật giống hương vị rượu gạo lúc xưa nương ủ ở nhà!”
Chương Hàm vô cùng thắc mắc. Nếu đúng là rượu do mẫu thân ủ, đừng nói mẫu thân và tiểu đệ Chương Sưởng dọc đường xóc nảy không có khả năng mang theo, cho dù chiếu theo công thức dân gian của Quy Đức phủ để ủ được rượu này ở kinh thành, nếu không có nguồn nước từ quê nhà thì hương vị tuyệt đối không giống. Do đó, nàng dùng ánh mắt vừa tò mò vừa kích động săm soi nhìn Trần Thiện Chiêu, thấy anh chàng lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Quy Đức phủ luôn có người đến kinh thành làm ăn buôn bán hoặc dự bị khoa cử, trong số đó có không ít người nhớ quê nhà nên mang bầu rượu gạo tùy thân. Ta phải vơ vét non nửa tháng mới được một vò này.” Trần Thiện Chiêu nói xong cũng nâng chén nhấp một ngụm, rượu vừa vào miệng hơi ngòn ngọt nhưng qua cổ họng xuống bụng thì cỗ sức nóng khó tả lan tỏa khắp nơi, mãi đến khi dư vị đã hết, anh chàng mới buông chén nói: “Chỉ cần có thể cho nàng nếm được hương vị quê nhà trong ngày sinh nhật hôm nay, đám Thái Lượng không uổng làm chân chạy bên ngoài.”
Dù muốn trách chàng tốn nhiều tâm tư, muốn trách chàng giỏi giấu diếm, nhưng lời đến bên miệng thì Chương Hàm lại không thốt ra được một chữ nào. Im lặng hồi lâu, nàng uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn dư trong chén, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thiện Chiêu hỏi: “Nương và tiểu đệ, cộng với vò rượu của cố hương quả là hai món quà bất ngờ, chàng còn có chiêu gì khác nữa không?”
“Đương nhiên còn có.” Trần Thiện Chiêu nhún vai, nhưng rồi có chút bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc hôm nay không phải tết Nguyên Tiêu, phụ vương lại đang đánh giặc bên ngoài, nếu không ta thật muốn phóng pháo hoa chúc mừng, sau đó đưa nàng lên lầu Đông Hoa môn nhìn xem. Tuy nhiên, nếu biện pháp này không thực hiện được, tất nhiên ta có giải pháp khác.”
Chương Hàm muốn truy vấn, nhưng nhìn Trần Thiện Chiêu ân cần rót rượu gắp thức ăn cho nàng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười bèn cho qua. Khi mới vừa dọn đến Nhu Nghi điện, nàng ăn không quen đồ trong cung, tuy bề ngoài tinh xảo nhưng thật ra tất cả đều chậm rãi giữ nhiệt trên bếp lò nhỏ, ăn chả ra mùi vị gì, hiện giờ đã bắt đầu quen hơn chút rồi.
Thế nhưng nửa tháng sau, hôm nay nàng được ăn lại những món nóng sốt thường dùng trong phủ Triệu Vương. Rượu gạo và thức ăn nóng hổi nàng đã thèm rất lâu khiến nàng ăn uống rất ngon lành. Dù vậy, khi Trần Thiện Chiêu lại gắp một miếng thịt kho tàu mỡ màng đặt vào đĩa cho nàng, nàng không khỏi tức giận lườm chàng ta một cái.
“Chàng gắp miếng nào cũng là thịt, không chê dầu mỡ quá à?”
“Đây không phải muốn nuôi nàng có da có thịt hơn chút, sớm có thể cho Hi nhi nhà chúng ta thêm một đệ đệ hay muội muội sao?”
Nghe giọng điệu đương nhiên của Trần Thiện Chiêu, nhìn chàng lại rót đầy cho mình, Chương Hàm sửng sốt một chút, sau đó nâng chén rượu lại lần nữa uống cạn, lúc này mới hơi thẫn thờ nói: “Cũng đúng, chàng và Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ cả bốn đều thành hôn, thế mà hiện giờ chỉ có một hài tử là Thần Húc, thằng bé lại ở Bắc Bình một mình, nghĩ đến cũng thật sự cô đơn...”
“Cho nên mới nói, chúng ta thân là phụ mẫu phải có nghĩa vụ cho nhóc thêm vài người bạn.” Trần Thiện Chiêu bất giác đã dịch cẩm đôn dưới thân tới bên cạnh Chương Hàm từ lúc nào, thừa cơ nhẹ nhàng cầm tay nàng thủ thỉ: “Có nhiều đứa bé tung tăng trong nhà, chúng ta có nhàn cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Phải dành thời gian dạy dỗ bé trai thơ từ văn chương cưỡi ngựa bắn cung, dạy dỗ bé gái cầm kỳ thư họa may vá thêu thùa...”
“Sao chàng trọng nam khinh nữ thế?” Chương Hàm tham uống rượu gạo ngọt thanh còn có hương vị quê nhà, vừa nghe Trần Thiện Chiêu thủ thỉ vừa tự rót tự uống hai ba chén. Thế nhưng xưa nay nàng rất ít khi uống rượu nên không ngăn được men say, chốc lát hai má đã đỏ bừng, khi nói chuyện nhiều thêm vài phần ngông nghênh hiếm thấy: “Dựa vào đâu mà chỉ có bé trai mới được học thơ từ văn chương cưỡi ngựa bắn cung, còn bé gái chỉ có thể học cầm kỳ thư họa may vá thêu thùa? Không nói ai khác, cứ nhìn một thân võ nghệ của Tứ đệ muội kia kìa, bao nhiêu nam nhi tự tin có thể thắng nổi?”
Trần Thiện Chiêu bị Chương Hàm chỉnh lưng đến mức sửng sốt, ngây người nhìn thê tử duỗi tay đoạt lấy bình rượu tự rót đầy chén cho chính mình, kế tiếp không chút do dự uống một hơi cạn sạch rồi lảo đảo đứng dậy vung vẩy chén không trong tay.
“Thật ra em vẫn luôn thực hâm mộ Tứ đệ muội, nếu em có một thân võ nghệ giống muội ấy, khi còn nhỏ tuyệt đối không cần phải dốc hết sức lực sợ liên lụy thân nhân, bởi vì em có thể tự bảo vệ mình. Nhớ trước đây khi chứng kiến Tống mụ mụ độc chết Trịnh mụ mụ, nếu có võ nghệ là em sẽ lao ra cứu người; nhớ trước đây bất cứ kẻ nào lộ ra mơ ước làm nhục em, nếu có võ nghệ là em sẽ rút kiếm chém hết đám cầm thú... Ôi, chậc chậc, chỉ tiếc trên đời không có "nếu", không có...”
Thấy Chương Hàm chưa nói hết đã ngồi phịch xuống ghế, buông xuống chén không trong tay rồi nhấc bầu rượu rót thẳng vào miệng, Trần Thiện Chiêu giật mình không kịp ngăn cản. Mặc dù rượu gạo này vào miệng ngọt thanh nhưng độ mạnh không nhỏ chút nào. Lúc này hắn cũng đã cảm thấy trên mặt nóng bừng chứ đừng nói đến Chương Hàm -- ngoại trừ đêm lễ hợp cẩn, những lúc khác cho dù nàng uống rượu cũng chỉ thoáng nhấp môi, đâu giống hôm nay uống rượu ừng ực như uống nước lã. Nhưng hắn vừa duỗi tay đặt trên vai Chương Hàm định ngăn lại, chỉ thấy Chương Hàm buông lỏng tay, bầu rượu cứ thế lăn long lóc trên bàn, trống rỗng.
“Gà mái báo sáng... Chậc chậc, Lục Hữu Cung kia cho rằng em không nghe được, nhưng tai em rất thính đấy nhé. Chính lão bị công danh lợi lộc làm cho đầu óc u mê, em chỉ mới phản bác vài câu mà lão đã thẹn quá hóa giận mỉa mai em như vậy, thật làm nhục phong độ đại thần, còn nói là người đứng đầu danh sách ứng cử viên tiếp nhận chức vụ Binh Bộ Thượng thư! Em xem thường nhất loại người này!”
Chương Hàm cười khẩy, hai má đã rực rỡ như rặng mây đỏ, ngay cả trên trán cũng nhiễm màu đỏ mê người: “Nếu không để phụ nữ vào mắt, lão thử nghĩ xem ai đã sinh ra lão, con cái của lão là do ai sinh ra? Lập Hoàng thái tôn gì chứ, hiện giờ Hoàng Thượng dần dần khang phục, lão đưa ra đề tài này cho thấy ý đồ không trong sáng... à không, phải là bụng dạ khó lường! Trần Thiện Chiêu, chính chàng thử nói xem, chàng là con cái mà nghe tin phụ thân trúng phục kích, ngoại trừ không thể tin tưởng và khiếp sợ, liệu chàng còn có thể nghĩ đến cái vụ hoàng thái tôn gì đó hay không?”
Đối mặt với thê tử đã bị men say làm khờ, lời nói hành động hoàn toàn khác hẳn vẻ kín đáo thường ngày, Trần Thiện Chiêu thật sự ngạc nhiên đồng thời không khỏi nảy sinh vài phần thú vị, nhịn không được bật cười: “Làm sao nghĩ nhiều như vậy? Nói cách khác, nếu phụ vương thật sự gặp chuyện không may, binh mã phía Bắc nhất định sẽ hỗn loạn, còn ngồi đây nghĩ đến cái gì mà hoàng thái tôn, không bị người đánh tới kinh thành là may mắn lắm rồi! Câu trước Lục Hữu Cung nói rõ phải tăng mạnh phòng thủ quanh vùng phụ cận của kinh thành, đây vẫn là đang nói tiếng người; nhưng sau đó lại mở miệng nói cái gì mà phải nghĩ cho quân vương, đây hoàn toàn là vì tư tâm muốn nhanh chóng dựa hơi ta. Ngẫm lại cũng đúng, lão cho rằng là người đầu tiên nhập vào dưới trướng ta thì sẽ được lợi nhiều nhất!”
Chương Hàm lúc này ngay cả cổ đều đỏ, chỉ có đôi mắt vẫn sáng long lanh: “Nếu lão là người đầu tiên vác cờ xí nhập vào dưới trướng chàng, chàng sẽ cho lão chỗ tốt gì?”
Bên ngoài gian nhà lẽ ra không có một bóng người, nhưng lại có một già một trẻ lặng lẽ đứng trong sân, chính là Hoàng đế và Vương Lăng. Hôm nay tinh thần Hoàng đế vốn dĩ đang tốt lên, nghe Vương Lăng báo cáo quân tình của các lộ phía Bắc, chợt nhận được tin Triệu Vương trúng phục kích nên kinh hãi vô cùng. Sau đó nghe nói Chương Hàm tự tiện xông vào Văn Hoa Điện, rồi còn trách móc Binh Bộ Thị lang Lục Hữu Cung khiến hắn nói không ra lời, tâm tình bực bội mới giảm xuống vài phần. Chợt nhớ vài hôm trước Trần Thiện Chiêu chạy khắp nơi cầu gia gia cáo nãi nãi muốn đơn độc mừng sinh nhật Chương Hàm, thế mà hôm nay cố tình lại xảy ra chuyện này, Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui bèn quyết định đến Nhu Nghi điện nhìn một chút, hơn nữa còn kêu Vương Lăng đi theo. Lúc này đây, nghe Chương Hàm say rượu lải nhải nói bao nhiêu chuyện, bây giờ lại gọn gàng dứt khoát hỏi Trần Thiện Chiêu vấn đề đầu nhập, đôi mắt Hoàng đế đột nhiên híp lại thành một đường.
Còn Vương Lăng đứng nửa bước sau lưng Hoàng đế thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Dù Hoàng đế đã biểu lộ ý định truyền ngôi cho Triệu Vương, nhưng mấy ngày này sức khỏe đã tốt hơn, có muốn thay đổi chủ ý hay không vẫn chưa chắc. Huống chi vừa đến Nhu Nghi điện, Vương Lăng phát hiện ngoài cửa không một bóng người, con đường dẫn tới hậu viện chính điện cũng chưa đụng phải bất luận kẻ nào. Theo lý cho dù Trần Thiện Chiêu không muốn để người quấy rầy anh chàng mừng sinh nhật Chương Hàm thì cũng tuyệt đối không làm tới mức vườn không nhà trống như vậy, thế thì đáp án cũng chỉ có một.
Hoàng đế sai người đi trước tạm thời dọn dẹp sạch sẽ người hầu hạ trong Nhu Nghi điện!
Biết chính mình không có cách gì lên tiếng cảnh báo, Vương Lăng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng. Câu trả lời này cực kỳ quan trọng, Trần Thiện Chiêu ngàn vạn lần đừng đáp sai!
Trong lúc Vương Lăng đang lặng lẽ cầu nguyện, Trần Thiện Chiêu lại nở nụ cười: “Lão tới quá muộn, hơn nữa thấy ta chạm tay là bỏng mới bám theo, đâu thể nào coi như kẻ thứ nhất nhập vào dưới trướng ta! Hàm nhi, chẳng lẽ nàng đã quên, người đầu tiên nhập vào dưới trướng ta không phải ai khác mà chính là nàng? Muốn nói chỗ tốt, tất cả những gì ta có thể đưa đều dành cho nàng hết rồi, đâu còn kiếm được chút nào cho người khác!”