Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày qua, Tây Noãn các Khôn Ninh Cung người ra người vào liên tục, nhưng mỗi người đều thả nhẹ bước chân sợ kinh động Phó thị. Lúc này trời đã tối, hôm nay đến phiên Trần Thiện Duệ hầu bệnh, bởi vì mấy ngày liền thiếu ngủ nên đang ngồi ở đầu giường gật gà gật gù. Tuy nhiên, khi tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, cậu ta lập tức bừng tỉnh. Vừa ngẩng đầu nhận ra là Chương Hàm, trong lòng không khỏi nghi hoặc, khi Chương Hàm vẫy tay kêu, Trần Thiện Duệ do dự một lát rồi đứng lên, rón rén theo nàng ra ngoài.

"Sao Đại tẩu tới đây?"

Chương Hàm ra hiệu cho những người khác lui ra, sai Thu Vận canh cửa bên ngoài, lúc này mới cố gắng bình tĩnh thuật lại tin tức vừa nghe được từ Trần Thiện Chiêu.

Nàng vừa nói vừa quan sát kỹ vẻ mặt Trần Thiện Duệ, thấy cậu ta nghe tin Trần Hi mất tích còn Hoàng đế suất quân tìm kiếm, sắc mặt đột nhiên xanh mét.

"Tin tức xác thực sao?" Thấy Chương Hàm im lặng gật đầu, vẻ mặt tái nhợt đến đáng sợ, Trần Thiện Duệ hít một hơi thật sâu, cảm thấy giọng nói vừa run vừa rè: "Đại ca định thế nào?"

"Sự tình xảy ra quá đột nhiên, dù có Tam đệ phụ trách hậu quân nhưng vẫn phải tính đến tình huống xấu nhất, đề phòng kết cục xấu nhất." Chương Hàm ngừng lại một chút rồi nhìn Trần Thiện Duệ: "Hơn nữa, hiện giờ bệnh tình mẫu hậu không tốt, trăm triệu lần không thể để tin tức xấu như vậy quấy nhiễu bà, cho nên ta sẽ dọn vào Khôn Ninh Cung ngày đêm chăm sóc. Còn phần Tứ đệ, Thái Tử điện hạ nói có nhiệm vụ quan trọng khác phó thác cho đệ. Tin này mặc dù giữ tuyệt mật nhưng thiên hạ không có tường nào mà không lọt gió, sớm thì ngày mai, muộn thì hai ba ngày sau, chắc hẳn sẽ bị truyền khắp từ trên xuống dưới. Vì thế, bệnh mẫu hậu tuy rằng quan trọng, nhưng ổn định bên ngoài quan trọng hơn, thỉnh Tứ đệ suất quân tuần tra trấn áp sĩ khí, để tránh chuyện đi tới bước sai lầm!"

Biết được tin tức kinh hãi này, Trần Thiện Duệ lập tức suy đoán cách giải quyết của Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, khả năng lớn nhất là giữ hắn tại Khôn Ninh Cung để đề phòng. Tuy nhiên, vừa nghe được sự sắp xếp này thực sự ra ngoài dự kiến của hắn, thậm chí có thể nói khiến hắn hoàn toàn kinh ngạc không hiểu nổi! Trần Thiện Duệ nhìn chằm chằm Chương Hàm, muốn xem rốt cuộc là Đại tẩu đang thử mình hay là trưởng huynh đã thật sự quyết định như vậy. Nhưng bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, hắn lại không thấy Chương Hàm có một chút do dự nào, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: "Đại tẩu, lời này không phải nói giỡn chứ?"

"Nếu Tứ đệ không tin thì đi Đông Cung hỏi Thái Tử điện hạ. Hiện giờ khẳng định Thái Tử còn chưa ngủ."

Nói tới đây, Chương Hàm không còn tâm trạng nói gì thêm với Trần Thiện Duệ, xoay người lập tức đi vào Tây Noãn Các. Mặc dù rõ ràng đang bước trên những viên gạch vàng cực kỳ chắc chắn, nhưng nàng lại có cảm giác như đang bước trên bông mềm, mỗi bước đi đều không vững vàng. Khi vào cửa, Thu Vận vén rèm biết ý đưa tay đỡ, trên người đã không còn bao nhiêu sức lực, Chương Hàm dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Vừa vịn tay Thu Vận đi được vài bước, nàng nghe tiếng Trần Thiện Duệ vang lên sau lưng.

"Đại tẩu, mấy ngày này chỉ sợ trong ngoài đều không yên ổn, để Vương phi và Ngang nhi ở lại phủ Yến Vương đệ cũng không yên tâm. Có thể cho phép hai mẹ con vào cung ở nhờ mấy ngày được không?"

Chương Hàm tức khắc quay đầu lại liếc Trần Thiện Duệ một cái, thấy sắc mặt cậu ta bình tĩnh không giống như đang nói đùa, làm sao nàng có thể không hiểu ý, lập tức gật đầu đáp: "Chuyện này ta không làm chủ được. Tứ đệ đi Đông Cung gặp Thái Tử điện hạ rồi nói sau."

Trần Thiện Duệ gật đầu rời đi, Chương Hàm nhìn theo bóng dáng cậu ta một hồi lâu rồi mới xoay người đi vào Tây Noãn Các. Kiến nghị của Tống Nghi đưa cho Trần Thiện Chiêu rất táo bạo, Trần Thiện Chiêu dám dùng kiến nghị này càng táo bạo hơn. Còn phần Trần Thiện Duệ nguyện ý đáp ứng việc này, lại đưa mẫu tử Vương Lăng và Trần Ngang vào cung, tuy là bày tỏ thái độ bảo đảm, nhưng làm sao không phải là một loại khảo nghiệm? Lần này Hoàng đế thân chinh đã mang theo tất cả binh mã lúc trước dùng quen, hiện giờ binh mã đóng ở kinh thành Trần Thiện Duệ cũng không quen thuộc, mà Thái Tử Trần Thiện Chiêu lại không nhúng tay vào quân quyền, cũng không thể điều động như ý muốn. Trong trường hợp này, nếu huynh đệ đồng lòng, bên ngoài văn võ bá quan có thể an tâm. Nếu không...

Chương Hàm quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Thu Vận, thấy người đã cẩn thận tiến lại gần, nàng nhẹ giọng dặn dò: "Sáng sớm ngày mai, ngươi đi một chuyến đến... phủ Uy Ninh Hầu, dẫn theo Trường Ninh Quận chúa và Kim Lăng Quận vương, bí ẩn chút."

Thấy Thu Vận đầu tiên là chấn động, thật lâu sau mới kiềm chế kinh hãi nhún gối đáp ứng, Chương Hàm nhẹ nhàng thở dài, lại thêm một câu: "Còn nữa, kêu Phi Hoa lặng lẽ vào cung một chuyến, ta có việc cần cô ta làm."

Hiện giờ tình thế không rõ, dù muốn đánh cuộc, nàng cũng không thể lôi tánh mạng con cái ra đùa giỡn! Nếu không phải Trần Hạo quá nhỏ, nàng hận không thể cùng đưa thằng bé ra ngoài! Từ cổ chí kim Hoàng gia sợ nhất chính là phụ tử nghi kỵ nhau, mấy năm nay Trần Thiện Chiêu có thể vẫn ngồi ổn ở vị trí trữ quân, có cách hóa giải sự nghi ngờ mới là mấu chốt. Hiện giờ nếu Trần Thiện Chiêu cố gắng hết sức, tất nhiên có thể dễ dàng dẹp yên cục diện, nhưng Hoàng đế suất quân bên ngoài, tình thế không rõ, nhất quyết không thể tùy tiện hành động, cho nên chỉ có thể mạo hiểm chứ không thể tùy tiện quyết đoán!

Đêm hôm nay, bất luận là Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ ở tại Đông Cung, hay Trần Thiện Ân đang đi tới lui suốt đêm trong thư phòng phủ Phạm Vương, hay Chương Hàm vào ở Khôn Ninh Cung, mỗi người đều thức trắng đêm không chợp mắt. Mãi đến khi tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ló dạng, Chương Hàm sai người bưng nước lạnh đến rửa mặt, dùng khăn lạnh đắp đôi mắt và trán nhiều lần. Nàng vào kiểm tra tình trạng của Phó thị, đúng lúc nghe được trên giường truyền ra một chút động tĩnh, vội vàng bước nhanh qua. Thấy Phó thị mở mắt tỉnh lại, nàng ngồi xuống mép giường hỏi: "Mẫu hậu tỉnh rồi ạ?"

"Là con à." Phó thị nhìn Chương Hàm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Ta mơ thấy Hoàng Thượng đại thắng trở về, chiến giáp và bảo kiếm tỏa sáng lấp lánh; mơ thấy Thần Húc cầm Thiên Tử kiếm của Thái Tổ Hoàng đế giết địch lập công... Còn mơ thấy Thiện Gia ở phía sau oán giận, phàn nàn Lỗ Khấu đều bị giết sạch rồi, nó chẳng kịp vớt được chút nước luộc." Nỉ non nói tới đây, bà đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng xuất phát mấy ngày rồi?"

Chương Hàm biết Phó thị khi mê khi tỉnh không nhớ được ngày tháng, nhưng đề tài này chính là vết sẹo trong lòng nàng giờ khắc này. Nàng cố gắng lắm mới có thể giả như không có việc gì, bình tĩnh đáp: "Xuất phát vào ngày hai mươi ba đấy ạ. Mẫu hậu yên tâm, ngài đã nằm mộng như vậy, không quá mấy ngày nhất định truyền đến tin chiến thắng! Ngài chỉ cần nghỉ ngơi cho thật khỏe, đến lúc đó phụ hoàng trở về, tin chiến thắng kết hợp với tin vui ngài khỏi bệnh, trên dưới trong triều sẽ rất vui mừng!"

"Người đời ai mà không chết..." Khóe miệng Phó thị giật giật, sau đó nhắm mắt lại không nói nữa, giống như dùng quá nhiều sức. Mãi đến khi Chương Hàm tiếp nhận đồ trong tay Mẫn cô cô đứng bên cạnh, hầu hạ bà súc miệng rửa mặt rồi đút cháo, xong xuôi cầm chén thuốc đến, Phó thị mới nhẹ nhàng nói: "Trước đó các con chất vấn mấy Ngự y, ta đều nghe được. Thuốc và châm cứu cũng không phải bệnh gì đều hữu hiệu, không nên một khi vô dụng thì đổ tội cho đại phu. Nếu cứ như vậy, sau này ai chịu học y hành y trị bệnh cứu người? Còn mấy đứa cũng không cần ngày ngày lại đây với ta, có người Khôn Ninh Cung hầu hạ là đủ rồi."

Lời này Phó thị đã nói rất nhiều lần, Chương Hàm trước sau như một khuyên giải an ủi vài câu nhưng vẫn chưa lộ ra những ngày kế tiếp mình sẽ ở lại Khôn Ninh Cung. Trương cô cô và Mẫn cô cô tuy không hiểu nguyên do nhưng đều biết Chương Hàm vị Thái Tử Phi này sẽ không bao giờ "không gió dậy sóng", vì thế cũng không lắm miệng. Đến khi Phó thị lại ngủ say, Phạm Vương Trần Thiện Ân mới vào Khôn Ninh Cung. Thấy Chương Hàm rón rén đứng dậy, hắn ngạc nhiên nhướng mày, hành lễ xong bèn thấp giọng thì thầm: "Đêm qua không phải đến phiên Tứ đệ hầu hạ mẫu hậu sao?"

"Tứ đệ bị Thái Tử điện hạ kêu đi thương lượng sự tình." Chương Hàm gật đầu trả lời Trần Thiện Ân, lại dặn dò Trương cô cô và Mẫn cô cô thay phiên canh giữ trước giường bệnh rồi ra dấu ý bảo Trần Thiện Ân theo mình ra khỏi phòng, lúc này mới ôn tồn giải thích: "Bên ngoài nghe nhầm đồn bậy trong quân có biến, Thái Tử điện hạ không yên tâm nên sai Tứ đệ ra ngoài tuần tra trấn áp. Hiện giờ Thái Tử bận rộn quốc sự, Khôn Ninh Cung nơi này coi bộ phải làm phiền Nhị đệ nhiều hơn. Mấy ngày này ta sẽ túc trực ở Khôn Ninh Cung chăm sóc mẫu hậu, đã phân phó người thu dọn gian phòng ở hành lang phía Bắc sau Khôn Ninh Cung cho Nhị đệ ở tạm."

Bắt mình ở lại trong cung?

Ánh mắt Trần Thiện Ân đột nhiên trở nên sắc bén, nhưng cho dù hắn có nhìn chằm chằm thế nào, Chương Hàm vẫn mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt khiến hắn không thể nhìn thấu hư thật, thậm chí hắn còn không cách gì xác định liệu Chương Hàm có biết tin tức Trần Hi mất tích. Đang lúc hắn tính toán bằng bất cứ giá nào cũng phải thử hỏi một câu, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Từ sau khi được sách phong Thái Tử Phi, nhiều năm qua Chương Hàm vẫn lặng yên không một tiếng động, dường như tất cả mũi nhọn sắc bén đều bị cuộc sống trong cung mài mòn. Nhưng người phụ nữ này năm xưa có thể quả quyết như vậy, hiện giờ sao lại không có bất kỳ hành động nào, biết đâu Chương Hàm đang mưu tính làm ra chuyện gì đó ngoài dự đoán? Dù sao sau khi hắn được tin tức vẫn chưa làm gì cả, đoán được tin tức này phát ra từ Đỗ Trung, gã kia chắc chắn muốn nhảy nhót lung tung. Đặc biệt Yến Vương Trần Thiện Duệ nếu được Trần Thiện Chiêu thả ra cung, có thể sẽ thành thả hổ về rừng hay không, đó đâu phải chuyện của hắn! Hơn nữa, nếu hiện giờ vẫn ở trong Hoàng cung Nam Kinh thì lại khác, nhưng hôm nay đã dời đến Bắc Kinh! Lúc di cung, không ít nội thị cung nhân đều bị lưu lại Nam Kinh hoặc cho rời cung, tòa cung thành hiện giờ hơn phân nửa nhân thủ đều mới được bổ sung mấy năm nay. Có hắn ở trong cung, nếu phát sinh biến cố gì cũng có thể tận lực ứng biến!

"Nếu Đại ca Đại tẩu đều ân cần như vậy, đệ đây cung kính không bằng tuân mệnh." Trần Thiện Ân trang trọng hành lễ đáp ứng, đến khi thẳng lưng thì trên mặt đã tràn đầy vẻ kính cẩn vâng lời, không có một chút dấu vết khác thường nào.

"Giữa huynh đệ với nhau, cần gì phải nói cảm ơn."

Chương Hàm gật đầu mỉm cười, chờ Trần Thiện Ân cáo lui vào Tây Noãn Các, nàng bảo Thu Vận đi theo, sau đó kêu lại Trương cô cô và Mẫn cô cô. Đưa hai thị nữ lão thành đã theo Phó thị vài thập niên ra hành lang bên ngoài, nội thị cung nhân biết điều tránh đi rất xa, nàng bèn lời ít ý nhiều nói ra tin tức đêm qua. Thấy sắc mặt hai người lập tức xám trắng, phải vịn tay nhau mới có thể đứng vững, nàng hỏi: "Các vị đều hầu hạ mẫu hậu nhiều năm, có biết nên làm thế nào chưa?"

"Vâng, chúng nô tỳ sẽ thay phiên canh giữ trước giường Hoàng Hậu, nhất quyết không cho bất cứ người nào nhân cơ hội hồ ngôn loạn ngữ!" Trương cô cô đáp một cách chém đinh chặt sắt, Mẫn cô cô cũng đáp ứng như thề. Nhìn hai người thối lui, trong lòng Chương Hàm vẫn lo âu nặng trĩu. Dời đô chưa bao lâu, Hoàng cung này cũng mới vừa hoàn thành, trước đây Hoàng Hậu Phó thị đều ở cùng Hoàng đế tại Tây Uyển, không ít nội thị cung nhân đều lục tục chọn vào Hoàng cung. Tuy toàn bộ Hoàng cung đều theo chế độ cũ ở Nam Kinh, nhưng cho dù Càn Thanh Cung, Khôn Ninh Cung và Đông Cung được phòng thủ kiên cố, khổ nỗi các ty nha môn khác lại chưa chắc. Nếu bị người kích động, e rằng khó tránh khỏi hỗn loạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK