Thể theo nghi chế hành lễ không chút cẩu thả, đến khi quan thừa chế nâng chiếu thư bước ra, Trần Thiện Chiêu quỳ phủ phục dưới đất lại cảm thấy trong lòng chẳng có một chút kích động gì, vẫn bình tĩnh giống như đã từng trải qua một lần như vậy.
"Thụ phong vương hậu, để có thể giữ gìn an ninh và cống hiến; xác lập trữ quân, để có thể củng cố dòng dõi. Do đó, tôn thờ tứ môn là nền tảng của quốc gia. Mọi nhà đều biết đến thứ tự lớn nhỏ và đạo quân thần; luôn giữ thái độ hòa nhã cung kính là phong cách cần thiết trong cuộc sống. Từ xưa đến nay đều theo quy luật truyền đời. Trẫm có trưởng tử Thiện Chiêu, trưởng thành thông duệ, tính tình đoan trang: hiếu, lễ, nghĩa đều giữ đúng; từ vẻ mặt đến việc làm đều không hẹn mà trùng khớp. Đây là người hiếu học, có đức hạnh, hành động thiên kinh địa nghĩa. Đạo làm người đã thể hiện rõ ràng, lòng thành của nhi tử đã chứng minh tất cả. Nay thời cuộc ổn định, cần người củng cố dòng dõi để giữ cho thiên hạ thái bình, để hoàng ân lan tỏa khắp nơi. Vì thế, sách phong Hoàng trưởng tử Thiện Chiêu thành Hoàng Thái Tử, bố cáo thiên hạ."
Khi Thái Thượng Hoàng sách phong Trần Vĩnh thành Thái Tử, vì Hiếu Từ Hoàng Hậu mất sớm, tam phi đều là thứ mẫu nên dĩ nhiên không thể nhận quỳ bái của Đông Cung, vì thế không có nghi thức này. Hiện giờ có Hoàng Hậu Phó thị nên sau lễ sách phong là lễ triều tạ Trung Cung. Trần Thiện Chiêu được sách phong xong, mặc một thân quan phục Hoàng Thái Tử tới bên ngoài Khôn Ninh Cung thì đã thấy bốn phía đều sẵn sàng. Đến khi theo tiếng xướng hô thăng điện, nhìn mẫu hậu mặc lễ phục ngồi nghiêm chỉnh trên bảo tọa, gương mặt tràn đầy ý cười mừng vui, đột nhiên anh cảm thấy con tim nóng bỏng.
Nếu không nhờ mẫu hậu tiến cung khuyên gián, đâu thể nào có vị trí Thái Tử cho mình ngày hôm nay?
"Nhi thần Thiện Chiêu, nhận được sách mệnh. Cung kính bái tạ mẫu hậu điện hạ."
Trong điện lạy hai bái, ra điện lạy bốn bái, mặc dù Trần Thiện Chiêu còn bao nhiêu lời muốn nói cùng mẫu hậu, nhưng biết ngay lúc này không phải thời điểm. Khi được người dẫn đường đưa ra khỏi Khôn Ninh Cung, anh nhịn không được liếc nhìn đại điện cao cao của Trung Cung. Còn Phó thị ngồi bên trong cũng nhịn không được nhìn theo bóng lưng nhi tử đi xa, một hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài.
Đời này bà cảm thấy có lỗi nhất với trưởng tử, biết rõ con mình vừa bị ám sát thân thể suy nhược, thế mà khi con mới mười hai tuổi lại phải nhẫn tâm làm theo quy củ đưa con nhập kinh. Nhiều năm trôi qua mặc dù không phải chẳng quan tâm, nhưng thật ra cũng đâu kém bao nhiêu, không hề làm tròn chức trách của một mẫu thân. Hiện giờ, địa vị xứng đáng với trưởng tử nhất cuối cùng cũng thuộc về thằng bé!
Sau khi Trần Thiện Chiêu triều tạ Trung Cung thì đến phiên chư vương triều bái Đông Cung. Từ ngày quyết định sắc lập Thái Tử, những vương thúc trước đây theo chiếu lệnh nhập kinh triều kiến đã phải dập đầu hai lần, hiện giờ không ai muốn lại phải quỳ lạy chất nhi của mình. Cho nên dù không hề tình nguyện để lại đích tử hoặc thứ trưởng tử, các vị vương thúc đều khẩn cấp về lại đất phong, chỉ có Tri Vương tạm thời lưu tại kinh thành vì Vương phi cần điều dưỡng thân thể. Dù vậy, một ngày này vị trưởng bối Tri Vương vẫn được ân miễn đi Đông Cung hành lễ, người dẫn đầu biến thành Trần Thiện Ân là vị có niên kỷ cao nhất trong số chư vương.
Trần Thiện Chiêu đã thay thường phục thăng điện, chờ chư vương nối đuôi nhau lên bậc thang, trước tiên ở ngoài điện phủ phục lạy bốn bái, sau đó tán giả sẽ đưa Trần Thiện Ân dẫn đầu chư vương vào trong điện.
"Tiểu đệ Trần Thiện Ân, chúc mừng trưởng huynh Hoàng Thái Tử vinh dự nhận được sách bảo. Kính cẩn dẫn đầu chư đệ bái kiến Thái Tử điện hạ."
Nhìn chư đệ và các thế tử quận vương đồng loạt hành lễ trong điện ngoài điện theo nghi thức, Trần Thiện Chiêu liếc về phía Trần Thiện Ân đang phủ phục bái lạy, ánh mắt còn muốn tìm Trần Thiện Duệ thì chợt phát hiện những bộ lễ phục giống nhau như đúc, chỉ có thể dựa theo trình tự bài vị gian nan tìm người. Sau khi tin tức sách lập Đông Cung và chư vương truyền ra, anh và Trần Thiện Duệ vẫn chưa gặp nhau lần nào, còn các huynh đệ khác có gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào là xong. Sau khi triều bái, Trần Thiện Ân lại dẫn đầu chư vương ra khỏi điện quỳ lạy bốn bái lần nữa. Trần Thiện Chiêu trải qua hơn nửa tháng trai giới tập luyện trước buổi lễ sách phong lưu luyến nhìn theo bóng dáng các đệ đệ đi Trung Cung triều kiến, nhịn không được nheo mắt ngẩng đầu quan sát một vòng tòa chính sảnh Xuân Hòa điện của Đông Cung.
"Thái Tử điện hạ, ngày mai tất cả quan viên tiến đến chúc mừng Đông Cung, cùng với mệnh phụ trong ngoài triều kiến Trung Cung; ngày sau là yết miếu; đến ngày hai mươi hai là sắc lập Thái Tử phi..."
Nghe thời khóa biểu được trình báo, Trần Thiện Chiêu hơi gật gật đầu. Thái Lượng thấy sắc mặt điện hạ mỏi mệt bèn thật cẩn thận hỏi ý: "Hiện giờ điện hạ nhập chủ Đông Cung, Thế tử phi chưa được sách mệnh, hơn nữa lại mang thai, buổi sáng hôm nay người đến người đi quá đông nên không tiện xuất hiện, vì thế Hoàng hậu nương nương phân phó, buổi chiều mới thỉnh Thế tử phi dọn vào. Tuy nhiên... tối hôm nay điện hạ có an bài gì không ạ?"
"An bài?"
"Chính là... Chính là hai vị cô nương kia, hiện giờ rốt cuộc đã mấy tháng..."
Trần Thiện Chiêu sửng sốt một hồi, thấy Thái Lượng lộ ra vẻ mặt xấu hổ lại khó xử, anh chàng mới đột nhiên nhớ ra, mẫu hậu đã cho mình và các đệ đệ cùng chư vương thế tử quận vương mỗi người hai cung nhân. Mấy ngày trước bởi vì tình thế chuyển biến bất ngờ, anh chẳng có giờ lo đến vụ này, thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn hai người kia một cái. Hiện giờ anh đã nhập chủ Đông Cung, trong mắt người đời thì coi như danh phận đã định, mọi thứ đã sẵn sàng, đương nhiên họ đang quan sát xem anh "hưởng thụ" thế nào.
Nghĩ tới đây, Trần Thiện Chiêu nhíu mày rồi nhàn nhạt nói: "Nếu đã như thế, tối nay cùng ngồi xuống nói chuyện."
Rất cảm ơn mọi người vào ủng hộ nhà bà còm ở wattpad. Ngoại trừ hai nhi tử nhỏ tuổi, tất cả con trai của Trần Vĩnh đều được phong vương. Phủ Triệu Vương lúc xưa hiện giờ thành phủ Hoàng tôn được Trần Vĩnh ban cho Trần Thiện Duệ. Người trong phủ Tần Vương cũng vừa dọn ra -- Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn bị giáng thành Nhạc An Quận vương, còn các thứ tử đều bị trừ bỏ tước vị, tất cả đều phải chuyển về Thanh Châu. Còn Tần thứ dân vốn định cho cấm túc vĩnh viễn tại phủ Tần Vương ở kinh thành, nhưng sắc mệnh chưa ban ra thì Thái Thượng Hoàng bèn hạ lệnh vĩnh viễn giam ở Tông Nhân Phủ. Thế là tòa phủ Tần Vương bị bỏ trống, Liêu Vương Trần Thiện Gia không chê kiêng kỵ trực tiếp xin dọn đến đó. Mà lúc xưa khi phế Thái Tử nhập chủ Đông Cung, tòa phủ Ngụy Vương vẫn bỏ trống, Trần Vĩnh ban ngay cho con thứ Trần Thiện Ân. Thế là cả ba con trai đều có phủ đệ riêng, miễn cho kinh thành lại phải xây dựng rầm rộ.
Trần Hi được Hoàng hậu đón vào cung sớm một ngày, đồ đạc trong Ngô Đồng uyển đã đóng gói dọn đi, có thứ trực tiếp chuyển đến Đông Cung, có thứ không thích hợp mang vào cung thì có an trí khác. Hiện giờ thật sự sắp phải rời khỏi Ngô Đồng uyển một lần nữa, Chương Hàm bụng to hành động có chút không tiện lưu luyến nhìn lại tòa viện trùng sinh niết bàn sau trận lửa lớn, không khỏi thẫn thờ. Mãi đến khi ngoài cửa truyền vào tiếng thông báo Yến Vương phi tới, nàng mới thu hồi ánh mắt.
"Tứ đệ muội tới rồi."
Chư vương được sách phong trước Hoàng Thái Tử, cho nên Vương Lăng đã được sách ấn Vương phi. Hôm nay, cô nàng vẫn mặc bộ váy áo đỏ rực, càng khiến cô giống như ngọn lửa rực rỡ diễm lệ bức người. Vương Lăng tiến nhanh vào nhún gối hành lễ rồi ngẩng đầu nói: "Ngựa xe đều chờ sẵn ngoài cửa, ta đặc biệt tới đưa Đại tẩu lên kiệu."
Chương Hàm mấp máy môi, cuối cùng chỉ hơi gật đầu: "Làm phiền Tứ đệ muội."
Đoạn đường từ Ngô Đồng uyển đến nhị môn, Chương Hàm đã cùng Vương Lăng đi qua rất nhiều lần, nhưng lần này hai người ngồi kiệu đều không ai mở miệng nói chuyện. Kiệu đi một đường tới nhị môn, Chương Hàm thấy cỗ phượng kiệu hoa lệ đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi hạ kiệu, thấy Vương Lăng đích thân lại đây đỡ tay mình, tuy biết không thể trở lại như trước đây, nhưng Chương Hàm vẫn nhịn không được hồi tưởng đến những ngày đồng sinh cộng tử. Trước khi lên phượng kiệu, nàng lại liếc nhìn Vương Lăng thêm lần nữa.
"Tứ đệ muội..." Thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng, cuối cùng nàng chỉ hướng về phía Vương Lăng nhẹ giọng nói: "Hết thảy bảo trọng."
"Đại tẩu cũng bảo trọng!"
Nhìn tấm mành đỏ viền vàng buông xuống rồi phượng kiệu khởi hành, cung nhân xếp hàng hai bên đồng loạt giương lên lọng che, đúng lúc phủ kín phượng kiệu khiến người ngoài không cách gì nhìn trộm. Vương Lăng dẫn gia phó đưa tiễn một đường tới tận cổng lớn, cho đến kia đoàn nghi thức vây quanh phượng kiệu càng lúc càng xa, cô nàng mới thầm thở dài một hơi.
Sau này nếu có gặp nhau thì đã là phận quân thần, rốt cuộc không thể quay lại khoảng thời gian trước đây.
Sớm một ngày, Trần Hi đã được Hoàng Hậu Phó thị sai người đưa vào Khôn Ninh Cung cùng với nhũ mẫu, cho nên Chương Hàm nhập Đông Cung coi như hành trang đơn giản. Những đồ đạc nội thất nàng và Trần Thiện Chiêu đã dùng quen đều do Đan ma ma tự mình tiến cung bày biện. Mặc dù nàng và Trần Thiện Chiêu đều không muốn để Đan ma ma vất vả, nhưng bà khăng khăng muốn tự tay làm lấy nên chỉ đành tùy bà. Chính vì thế, khi Chương Hàm vào Đông Cung, được Đan ma ma dẫn đường tiến đến Đông Noãn các của Lệ Chính điện, vẻ mặt nàng không khỏi sáng bừng vì chứng kiến điều kỳ diệu.
"Bài trí giống y như chính phòng của Ngô Đồng uyển! Ma ma thật quá vất vả!"
"Đâu có vất vả, lão nô biết Thế tử phi luyến tiếc chỗ đó, cho nên đương nhiên tận sức bài trí mọi thứ như cũ. Cuối cùng trời vẫn còn thương, trí nhớ lão nô không bị sai lầm. Nếu Thẩm muội muội có thể thấy cảnh này..." Nói đến đây, Đan ma ma tự biết lỡ miệng, vội vàng cười xin lỗi: "Xem lão nô đang êm đẹp lại nhắc đến chuyện thương tâm. Chỉ cần Thế tử gia và Thế tử phi thấy thích là tốt rồi."
Trần Thiện Chiêu cũng chỉ mới bước vào Đông Cung hôm nay, trước đây vẫn luôn ở Xuân Hòa điện để sửa sang lại thư phòng, bài trí trong chính điện cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Lúc này anh chàng chẳng chú ý tới Đan ma ma vẫn dùng xưng hô như cũ, cao hứng gật đầu cười khen: "Đương nhiên rất thích! Ma ma đã cho ta một sự ngạc nhiên thật vui."
"Đều là chuyện lão nô nên làm, sao dám nhận lời khen như vậy."
Đan ma ma nói thêm: "Lão nô cũng đã sắp xếp xong điện phụ phía Đông của Lệ Chính điện, dự tính dành cho Hoàng trưởng tôn; còn điện phía Tây muốn giữ lại cho điện hạ làm nội thư phòng..."
Nghe Đan ma ma tỉ mỉ nói về cách bài trí, Chương Hàm cảm thấy dường như vẫn còn ở phủ Triệu Vương, hết thảy đều là những chi tiết vụn vặt mà thân thiết. Mãi đến khi gian ngoài truyền đến giọng một nội thị, nàng mới giật mình hồi thần.
"Thái Tử điện hạ, Thế tử phi, Hoàng hậu nương nương phái Mẫn cô cô tới."
Sau khi Trần Thiện Chiêu theo tuyên triệu tiến cung, chỉ mới mấy ngày mà Hoàng hậu đã phái Mẫn cô cô đến phủ Hoàng tôn bốn lần. Trước tiên Mẫn cô cô cung kính hành lễ với Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, sau đó khoanh tay cúi đầu nói: "Thái Tử điện hạ, Thế tử phi, Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến đây là vì chuyện của Hoàng trưởng tôn. Hiện giờ Thái Tử điện hạ vừa được lập trữ, Thế tử phi lại mang thai, ít ngày nữa sẽ vinh dự nhận sách mệnh, không khỏi quá bận rộn để chiếu cố Hoàng trưởng tôn. Cho nên Hoàng hậu nương nương muốn giữ lại Hoàng trưởng tôn ở Khôn Ninh Cung."
Đây là nguyên văn tiếng Trung của bản chiếu thư để bạn nào có hứng thú muốn nghiên cứu. Còn phần edit ở trên thì Bà Còm hoàn toàn chém gió, thú thật là bỏ vào đủ loại công cụ dịch mà Bà Còm vẫn không hiểu. Nếu bạn nào có thể dịch chính xác giùm thì Bà Còm sẽ đăng và để credit.
"树之后王,所以辑宁黎献;承之储副,所以安固宗祧。故能崇四术之科,为万国之本。长幼君臣之序,齿胄知归;温文恭敬之风,群生攸属。古之制也,其在兹乎。朕长子善昭,聪睿夙成,端庄特秀。三雍礼乐,必也生知;五官词藻,居然暗合。体道为器,非假於学问;资灵授德,自符於神解。夏弦春诵,地义天经。立人之道既彰,为子之诚皆著。今昇平在运,中外咸宁,将有事於元良,固不逾於三善,宜光近日之敏,俾则前星之耀。今册皇长子善昭为皇太子。布告天下咸使闻知。"