Phương Thảo nghe phân phó xong tức khắc có chút thắc mắc: “Thế tử phi, nếu biết tên này khả nghi, vì sao không cần dụng hình? Nội Quan giám trong cung cũng có người tinh thông dụng hình đấy ạ.”
“Tuy ba vị nương nương cho ta quyền tra hỏi, nhưng chưa đến lúc mấu chốt thì ta tuyệt đối không dùng nhục hình. Đan ma ma và các ngươi chịu khổ còn chưa đủ sao? Có đôi khi dụng hình chỉ biết đánh cho nhận tội, vụ này ưu tiên dùng đầu óc, dụng hình chỉ là hạ sách. Huống chi, chỉ có cách khiến kẻ giấu mặt cho rằng ta không có biện pháp nào cạy miệng hai tiểu thái giám kia thì hắn mới có thể thả lỏng cảnh giác. Tóm lại, ngoại trừ mấy người các ngươi, hiện giờ bên cạnh ta không có người lão thành như Đan ma ma và Thẩm cô cô biết rõ thủ đoạn trong cung. Mà tên Vệ Đông nếu không thành thật giống Lý Thập Bát có gì nói đó ngược lại cứ ấp úng thì tất nhiên hắn biết chút chuyện quan trọng, coi bộ kẻ giấu mặt vẫn chưa phát hiện được hắn biết thứ gì.”
Lời này tuy khó hiểu nhưng Phương Thảo đã lăn lộn từ Cố gia đến phủ Triệu Vương cho tới bây giờ Nhu Nghi điện nên đã sớm thông minh hẳn lên, lập tức mở to đôi mắt: “Đây là Thế tử phi dùng kế dương Đông kích Tây?”
Đúng như Chương Hàm dự đoán, những thái giám chủ sự của hai mươi bốn nha môn chưa tìm được cửa khẩu đột phá, trong khi đó Vệ Đông bị hai tiểu thái giám muốn lập công tập trung tinh thần thay phiên thẩm vấn liên tục, muốn ngủ thì bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh, chỉ qua một ngày một đêm đã chịu không nổi.
Tên Vệ Đông này quá ba mươi mà vẫn còn là tiểu thái giám, dĩ nhiên đã lăn lộn qua đủ hai mươi bốn nha môn. Trước nay tuy hắn không được lên chức nhưng luôn dựa vào luồn cúi và hiểu biết khuyết điểm của thái giám cấp trên để lừa bịp tống tiền, lừa được không ít tiền thế mà chẳng ai bắt được nhược điểm của hắn. Ngay cả có thái giám hoài nghi hắn đã từng dùng tư hình thì hắn đều chịu đựng được, hơn nữa cuối cùng vẫn thành công thoát thân. Lần này ngầm truyền lời đồn là vì hắn nghe lén được tin tức, nơi phát ra không phải từ dưỡng phụ có địa vị không cao trong Ngự Dược cục, mà là nhân duyên trùng hợp nghe lén từ chỗ một thiếu giám trong Nội Quan giám, trước đó không nói ra vì muốn dùng tin tức này kiếm lợi từ Nhu Nghi điện. Nhưng không ngờ hắn vừa mới nghị luận sơ sơ với Lý Thập Bát thì đã bị Trần Thiện Chiêu tóm gọn, sau đó hoàn toàn bị đánh bại dưới thủ đoạn của Chương Hàm.
Theo lời Vệ Đông, xưa nay hắn giỏi tống tiền, nghe nói Trương Minh là tân nhiệm Hữu thiếu giám của Nội Quan giám, trước đó từng giữ chức Tư thượng ở Ngự Dụng giám là một nơi béo bở, hắn bèn tính toán "bổn cũ soạn lại" đi thăm dò chút việc xấu xa kiếm chút tiền, nhưng không ngờ ở ngoài cửa sổ nghe được Trương Minh và một người khác nhắc tới vụ Triệu Vương trúng phục kích, trong đó còn bao gồm kế hoạch rải rác tin đồn trong cung.
Vương Lăng trở về từ Trường Ninh Cung, nghe Chương Hàm kể lại kết quả thẩm vấn không khỏi nhướng mày, tò mò hỏi: “Đã biết được nơi phát ra, Đại tẩu cần phái người đi bắt Trương Minh kia không?”
“Nếu đi bắt người, chỉ sợ tám chín phần mười sẽ bị trượt, cho nên phải làm phiền Tứ đệ muội một chuyến.” Chương Hàm thấy Vương Lăng với bộ dáng "Việc nhân đức không nhường ai" lập tức ghé tai lại gần, nàng bật cười dán sát tai cô nàng thì thầm vài câu.
Bởi vì hai tên tiểu thái giám bị thẩm vấn ở Nhu Nghi điện nhưng chưa bao giờ truyền ra tiếng kêu rên thảm thiết, hơn nữa người trong cung đều biết rõ bên cạnh Chương Hàm ngoại trừ mấy người xưa từ phủ Triệu Vương mang tới thì toàn là người mới. Ngoài ra, hiện giờ hai mươi bốn nha môn đang trong tình trạng gà bay chó sủa, không ai ngờ được cửa đột phá nhanh nhất lại là Vệ Đông. Khi Vương Lăng thở hồng hộc xông vào Nội Quan giám, Lạc Thái Bình không màng thân là thái giám chủ sự tốt xấu gì cũng là nội quan tứ phẩm, cứ thế lén nhảy cửa sổ chạy mất.
Nhưng những người khác không có mệnh như hắn. Khi Vương Lăng hạ lệnh triệu tập toàn bộ nội quan trong Nội Quan giám, bọn họ chỉ có thể nơm nớp lo sợ làm theo, cho dù Vương Lăng hùng hổ kêu bọn họ từng người báo danh cũng không một ai dám làm trái. Thế nhưng, khi Vương Lăng nghe xong mọi người báo chức vụ và tên họ, phía sau có hai nữ quan giả dạng cung nữ đột nhiên xông lên, dùng khí thế "sét đánh không kịp bưng tai" trực tiếp bắt giữ Hữu thiếu giám Trương Minh, rốt cuộc có người nhịn không được.
“Uyển Bình Quận Vương phi muốn làm gì thế ạ?”
“Muốn làm gì?” Vương Lăng không để bụng cười khẩy, chờ khi Toàn Cơ và Thiên Hành thành thạo dùng dây thừng trói người chặt cứng, cô nàng mới gằn giọng thông báo: “Phụng lệnh ba vị nương nương bắt lấy tên đồ đệ truyền bá tin đồn khó lường! Nếu đã bắt được người, ta cũng không có lời gì phải giải thích với các ngươi. Người đâu, giải đi!”
Mặc dù đầu não của hai mươi bốn nha môn đã dùng hết toàn lực bắt được rất nhiều kẻ dám can đảm ngầm rải rác tin đồn, nhưng nội quan ngũ phẩm giống Trương Minh mà bị bắt về tra án lại là người thứ nhất. Khi Vương Lăng xách hắn về Nhu Nghi điện, dùng đúng một phương thức thẩm vấn tra được kết quả như dự kiến, hai tẩu muội đang thương nghị thì Bích Nhân lại mang đến một tin tức ngoài dự đoán của mọi người.
“Thế tử phi, Thu Vận được người đưa từ phủ Định Viễn Hầu đến Tây An môn, tỷ ấy nói có chuyện quan trọng xin cấp tốc cầu kiến.”
Nghe vậy Chương Hàm tức khắc chấn động. Nghĩ Thu Vận và Phi Hoa đều bị trọng thương chưa lành, hiện giờ Thu Vận nói là cấp tốc thì nhất định không phải chuyện nhỏ, lập tức sai người đi tiếp. Đợi một cáng tre nho nhỏ hạ xuống trước cửa chính điện của tiền viện, Chương Hàm bước ra thấy Thu Vận vẫn còn suy yếu được Phương Thảo dìu đỡ chậm rãi bước xuống, Chương Hàm nhịn không được nhíu mày thật sâu.
“Thế tử phi, nô tỳ cũng biết đã vượt quá phận, nhưng thật sự không thể không tới.” Tiến vào minh gian của chính điện, Thu Vận khàn khàn phân trần: “Thật sự là nô tỳ mới nhận được một tin tức khó lường... Trần Thiện Thông bị trừ đoạt tước vị Lạc Xuyên Quận vương, không biết khi nào đã lén quay về kinh thành!”
Trương Minh thú nhận hắn là nội tuyến của phủ Tần Vương chôn giấu trong cung, hiện giờ Thu Vận lại nói Trần Thiện Thông lén quay về kinh thành, vậy là sự thật không thể nghi ngờ rồi!
Chương Hàm sửng sốt nhìn Thu Vận một hồi mới phân phó Phương Thảo và Bích Nhân lui xuống, hỏi lại: “Lần này cũng là người đã cứu ngươi và Phi Hoa mang tin đến?”
“Vâng, người tới phủ truyền tin, nói là ân nhân đã từng cứu chúng ta có phong thư muốn giao cho nô tỳ. Người phủ Định Viễn Hầu lập tức đưa đến trước mặt nô tỳ, vừa mở ra liền phát hiện mấy chữ ít ỏi.” Nói tới đây, Thu Vận lôi ra phong thư cất giấu trong ngực, chờ Chương Hàm tiếp nhận rồi đọc tỉ mỉ, cô nàng mới thở hắt ra.
“Được, ta đã biết, vất vả ngươi vì việc này đặc biệt đi một chuyến.” Chương Hàm gật đầu nhìn Thu Vận, sau đó trầm giọng nói: “Việc này nhớ kỹ không cần nói cho ai khác, ta sẽ lập tức thỉnh Thế tử gia theo đó mà tra xét. Ngươi chỉ lo dưỡng thương cho tốt, nếu muốn trở lại bên cạnh ta, nơi này vĩnh viễn giữ lại vị trí cho ngươi. Nếu không thích cuộc sống này muốn tìm phu quân để phó thác cuộc đời, ta cũng nhất định chọn cho ngươi một người thật tốt. Ngươi không cần vội vàng cự tuyệt... Bất luận thế nào, nguyện vọng ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định thực hiện.”
Thu Vận nghe được lời hứa hẹn một lần nữa, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, lập tức không nói hai lời quỳ xuống dập đầu. Chương Hàm vội vươn tay đỡ lên, Thu Vận mới nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nếu Thế tử phi không chê... nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài cả đời.”
“Được rồi, nếu nói là cả đời thì ngươi phải về dưỡng thân thể cho tốt cái đã.”
Chương Hàm cười nắm tay Thu Vận đi ra ngoài, phân phó Phương Thảo lấy tới hai bộ xiêm y mới, tiện thể mang về cho Phi Hoa một người một bộ, lại thưởng đủ loại dược liệu hà thủ ô hoàng tinh gì đó, lúc này mới sai người hộ tống Thu Vận ra cung từ Tây Hoa môn. Chờ khi làm xong hết thảy, nàng không rảnh lo tới tên Trương Minh kia, gọi một tiểu thái giám trước đó thẩm tra Vệ Đông ra lệnh cho hắn đi Cáo sắc phòng truyền lời cho Trần Thiện Chiêu. Nửa canh giờ sau, Trần Thiện Chiêu vội vàng trở về Nhu Nghi điện.
“Sự tình có tiến triển rồi?”
Lại qua hai ba ngày nữa vẫn chưa có tin tức của Triệu Vương, mặc dù Trần Thiện Chiêu sớm tin tưởng phụ vương không bị nguy hại tính mạng nhưng vẫn không kìm được trong lòng sôi sùng sục đến mức miệng nổi đầy mụn nước sưng đỏ, vô luận uống bao nhiêu trà thanh nhiệt cũng không lặn xuống. Nhìn Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu, anh chàng không khỏi hồi hộp, chờ nghe xong một phen tiến triển trong cung ngoài cung, ánh mắt anh chàng lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Trước đó chẳng phải ta đã nói đùa với nàng mình đánh hơi được mùi vị quen thuộc? Hiện giờ xem ra thật đúng là một chút không sai. Chuyện lần này giống y như sự kiện bùng phát lúc trước, đồn đãi rằng Hoàng gia gia được tằng tôn đầu tiên nên muốn cải nguyên, quả thực là có hiệu quả vi diệu như nhau, đều do tên mập chết tiệt kia bày mưu. Tốt, tốt lắm, hắn muốn ly gián phụ tử chúng ta, thiên đàng có lối không đi, vậy đừng trách ta không khách sáo!”
Thấy Trần Thiện Chiêu nói xong định rời đi ngay lập tức, Chương Hàm vội kêu lại: “Chẳng lẽ chàng muốn...”
“Nhớ trước đây Cửu thúc là vì kế sách của Trần Thiện Thông mà tùy tiện phát động, nói vậy trong lòng ôm nỗi hận khôn cùng đối với một nhà Nhị bá. Thế nhưng vì liên quan đến thời cuộc, hơn nữa vì cố kỵ một nhà Triệu Vương nên không thể miệt mài theo đuổi để tính sổ, dù vậy chuyện điều tra nhất quyết không đến mức không làm. Hiện giờ nghe nói tên mập chết tiệt kia lại trở về muốn quấy động phong vân, nói không chừng Cửu thúc có thể bằng lòng mong ta giúp một tay.”
Nghe Trần Thiện Chiêu tính toán đi kêu hổ lột da, dù Chương Hàm đã loáng thoáng đoán được nhưng cũng không khỏi chậc lưỡi vì sự lớn mật của anh chàng. Nàng biết Trần Thiện Chiêu là người bên ngoài ôn hòa nhưng thật ra cực kỳ bướng bỉnh, biết lúc này có khuyên cũng vô dụng, chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở: “Nếu như thế, dù sao trước tiên chàng cũng phải đi một chuyến đến Càn Thanh Cung thỉnh mệnh.”
“Ta hiểu mà, loại nhược điểm tự chủ trương này, ta sẽ không để bị người tóm lấy.”
Khi Trần Thiện Chiêu đột nhiên đến Càn Thanh Cung diện thánh, sau đó trình báo tin tức Trần Thiện Thông có khả năng đang ở kinh thành, Hoàng đế quả nhiên cực kỳ giận dữ. Đối với Thái Tử và Tần Vương dám can đảm mưu nghịch, tuy Hoàng đế vô cùng đau đớn và tức giận nhưng không phải không có hối hận; ngược lại đối với Trần Thiện Thông, Hoàng đế ở vị trí Thiên Tử của một quốc gia hoàn toàn căm giận đến tận xương tuỷ. Cho nên, khi Trần Thiện Chiêu nói muốn đi Hàm An cung gặp phế Thái Tử, Hoàng đế trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng thở dài một hơi.
“Con không cần đi, bảo thê tử của con đi một chuyến, chỉ nói mùa hè đang đến nên đem thêm vài thứ cho Hàm An cung, miễn cho người khác đàm tiếu. Kêu con bé nói với lão Cửu, nếu hắn có thể giúp ích được gì, khi lão Tam chiến thắng trở về sẽ xá tội cho hai nhi tử của hắn. Còn chuyện con phải làm thì rất đơn giản, trực tiếp dán hình Trần Thiện Thông khắp toàn ngóc ngách của kinh thành. Với ác danh của hắn trong các huân quý đại thần, đầu tiên là phủ An Quốc Công sẽ nguyện ý đào ba thước đất tìm ra hắn!”