Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng chết, thật đáng chết!”

Lục thị nổi giận đùng đùng trở về chính phòng của Bồng Lai quán, chuyện đầu tiên là nắm một vốc bút trong ống đựng bút quăng tứ tung ngang dọc đầy đất cho hả giận. Đến khi nha hoàn vội vàng khom lưng nhặt lên từng cái, Lục thị mới phát hiện trong Tây thứ phòng không có chút xíu động tĩnh nào, tức khắc phẫn nộ quát hỏi nha hoàn: “Quận vương gia đâu?”

“Bẩm Quận vương phi, Quận vương gia đi... đi đến phòng Thu Nguyệt.”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lục thị càng xấu hổ buồn bực. Bản thân liều sống liều chết vội vàng ôm quyền quản gia, trượng phu rõ ràng cũng là hậu duệ quý tộc cành vàng lá ngọc, thế nhưng ba huynh đệ kia ở trong cung thức đêm bàn luận chính sự với Hoàng đế, trong khi Trần Thiện Ân thì trời sáng bạch ra vẫn còn nằm ôm ấp đàn bà! Mình đây bị Vương Lăng làm cho tức nghẹn ở chỗ Chương Hàm, thế mà ngay cả người giải bầu tâm sự cũng không có, còn phải nghe được màn ô uế này!

Nghĩ đến đây, cho dù Lục thị thường thường chỉ chọn những thứ cứng cáp để tiện ném cho hả giận, nhưng hôm nay rốt cuộc nhịn không được, tiện tay cầm lấy đồ rửa bút bằng sứ Quân diêu nện thật mạnh xuống đất. Tuy nhiên, thấy món đồ giá trị vỡ thành mảnh nhỏ, con tim Lục thị lại đau thắt như bị xẻo mất miếng thịt, ngã ngồi trên ghế đôi mắt đỏ ửng. Đúng lúc này, cố tình một người vén mành vào phòng.

“Ban ngày ban mặt, làm gì mà gây tiếng động ầm ĩ như vậy?”

Vừa thấy Trần Thiện Ân, Lục thị tức khắc nghiến răng nghiến lợi. Cô ta cũng bất chấp bên cạnh còn có nha hoàn, bỗng dưng đứng dậy vọt tới trước mặt Trần Thiện Ân gào khóc nức nở: “Chàng còn không biết xấu hổ hỏi ta! Nếu không vì chàng, ta cần gì tốn công vô ích tiến đến trước mặt người khác ăn quở trách? Ta trăm cay ngàn đắng muốn tranh chút sĩ diện cho chàng trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, nhưng chàng thì giỏi rồi, chuyện cần làm thì mặc kệ, trong khi ban ngày ban mặt mà lại... Chàng thật làm ta tức chết!”

Trần Thiện Ân xưa nay quen nhìn thê tử luôn treo lên bộ mặt rộng lượng hiền huệ, lúc này thấy cô ta đột nhiên chẳng sợ mất mặt khóc bù lu bù loa, mí mắt tức khắc nhảy dựng. Thế nhưng hắn lại không phát hỏa, chỉ lạnh lùng liếc hai nha hoàn đang ngây ra như phỗng. Chờ hai nha hoàn nín thở câm bặt rón ra rón rén ra khỏi phòng, hắn mới chẳng nói chẳng rằng túm lấy cổ tay Lục thị kéo tới giường La Hán sát cửa sổ, ấn cô ta ngồi xuống.

“Nói đủ rồi chưa?”

“Không đủ không đủ!” Lục thị đã nhẫn nhịn suốt hai năm, hơn nữa mấy ngày này cực khổ quản gia lại chịu cơn giận không đâu, nhịn không nổi lại hét lên: “Đều là hậu duệ quý tộc, dựa vào cái gì chúng ta luôn bị kém một bậc? Cứ lấy chuyện hôm nay làm ví dụ: Rõ ràng là Tứ đệ để lại đứa con hoang bên ngoài khiến người ta tìm tới cửa, nhưng chẳng những Tứ đệ muội bày ra bộ dạng đúng lý hợp tình giống như người làm chuyện trái với lương tâm chính là ai khác, ngay cả Đại tẩu cũng phân phó ta bắt hạ nhân phải ngậm miệng, thật cứ như người làm sai chính là ta? Mấy ngày nay ta không có công lao cũng có khổ lao, dựa vào đâu chỉ cần một câu của Vương Lăng bèn phải phân quyền?”

Nghe thê tử tràn ngập oán khí chất vấn từng câu, Trần Thiện Ân trầm mặc thật lâu rồi nhàn nhạt nói: “Ngươi hẳn sớm đã biết rõ mấy huynh đệ chúng ta vốn dĩ không giống nhau. Đại ca Tứ đệ là đích tử của mẫu hậu, Tam đệ có thân mẫu mất sớm nên vẫn luôn được mẫu hậu giáo dưỡng bên người. Còn phần ta... ta lại đọc sách không thông tập võ không giỏi, đương nhiên sẽ không có ai để ta vào mắt.”

Lục thị bị Trần Thiện Ân gọn gàng dứt khoát nói thẳng đến mức nghẹn lời, thắt tim thấp giọng hỏi: “Nhưng chàng không phải còn trẻ hay sao? Chẳng lẽ cứ cam tâm để bọn họ luôn coi khinh chàng?”

“Coi khinh?” Trần Thiện Ân phát ra một tiếng cười khó nghe, thấy Lục thị rùng mình, hắn nhàn nhạt kể lại vụ Trần Thiện Chiêu và Thái Thượng Hoàng áp xuống nguyên nhân cái chết của Trần Thiện Thông. Nhìn thê tử mặt trắng bệch không còn chút máu, hắn cười lạnh: “Trần Thiện Thông cũng là thứ xuất. Hắn thật muốn ra sức tranh giành nhưng kết quả thế nào? Bị cắt tước vị trừ bỏ tông tịch trở về Tần phiên, bị vị phụ thân vẫn luôn sủng ái hắn cho ăn một trận bản tử suýt chết, tiện đà ném hắn trở về kinh thành quấy rối, rõ ràng mặc kệ sinh tử! Vụ này nếu không nhờ Đại ca thay ta cầu tình, ngươi cho rằng chúng ta còn có thể êm đẹp ngồi ở chỗ này? Ngươi đừng nhìn Thái Thượng Hoàng lúc truyền ngôi cho phụ hoàng đã viết rõ ràng trong chiếu thư, cái gì mà ‘Tuy tuân theo đạo thừa kế của tổ tiên là phải truyền ngôi cho đích trưởng tử; nhưng là một quân chủ vô vị lợi thì mong được một trữ quân tốt, đặt công lao sự nghiệp lên vị trí đầu’ chỉ là nói cho có. Nếu không phải Chiêu Khánh Thái Tử chết sớm, Nhị bá phụ bỗng nhiên chơi trò mưu nghịch, lúc trước cho dù phụ hoàng có công cao cỡ nào cũng sẽ không thuận lợi ngồi vào vị trí Đông Cung. Đại ca và Tứ đệ tranh giành, Tam đệ cũng không tránh khỏi bị liên lụy, ta có thể sống chết mặc bây là quá tốt rồi. Nếu cứ tùy tiện không biết tự lượng sức mình mà nhảy vào cuộc chiến, không phải muốn tìm chết hay sao?”

Lục thị hãi hùng khiếp vía nghe Trần Thiện Ân nói ra sự thật trần trụi, ngây ngốc một thời gian mới phục hồi tinh thần, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng. Dù vậy, nghĩ đến quyền quản gia mình khó khăn lắm mới nắm đến trong tay cực có khả năng giữ không nổi, Lục thị vẫn thấy nhói tim, nhẹ giọng nức nở: “Chẳng lẽ cả đời chúng ta đều phải nhìn sắc mặt người khác mà sống như vậy?”

“Ai biết được?” Trần Thiện Ân thản nhiên nhún vai. Thấy thê tử vừa trải qua một phen khóc nháo, gương mặt luôn trang điểm kỹ càng lúc này vô cùng nhếch nhác, lộ ra vẻ nhu nhược trước đó chưa thấy qua, hắn vươn tay nhẹ nhàng chùi đi giọt nước mắt trên mặt cô ta, cười trầm ngâm nói: “Nếu nàng không đủ độ lượng thì đừng giả bộ hiền huệ làm chi, tội gì cứ phải liên tiếp nhét người cho ta, tốt xấu gì cũng phải thông cảm cho thân thể ta chứ. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn để bọn họ trăm phương nghìn kế sinh một thứ trưởng tử, thể diện của nàng vứt ở nơi nào? Không phải càng thêm khiến người chê cười?”

Cho dù khi mới cưới Lục thị cũng chưa từng thấy trượng phu dịu dàng như vậy, ngây người một lát rồi sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm: “Chàng...”

“Bản thân ta là con tiểu thiếp, nhưng ta không muốn tạo ra một đống con tiểu thiếp loi nhoi.” Trần Thiện Ân nhẹ nhàng nâng cằm thê tử, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Cho dù chẳng có ai ngóng trông nàng nhanh chóng khai chi tán diệp, nhưng so sánh với vụ theo đuổi thứ quyền lực không bền chắc kia, chi bằng nàng nghĩ cách làm sao sinh hạ một đích trưởng tử, đấy mới là chỗ dựa của ta và nàng sau này! Nếu không, biết đâu tương lai có người muốn hắt nước bẩn trên đầu ta cũng dùng cách mang tới một đứa bé như vậy?”

Thấy Trần Thiện Ân buông tay rồi lập tức quay người rời phòng, Lục thị chỉ cảm giác tâm loạn như ma. Trước nay cô ta vẫn luôn cho rằng trượng phu là một gã mềm yếu háo sắc, thế nhưng thật ra không phải như vậy. Huống chi những lời vừa rồi không chỉ mang đến cho cô một sự trấn an, mà sức nặng của lời cam kết này không giống bình thường. Ngẫm nghĩ một hồi, Lục thị nín khóc mỉm cười.

Trần Thiện Ân là thứ xuất cũng tốt, nhờ vậy mà không có ai nhìn chằm chằm yêu cầu mình khai chi tán diệp. Huống chi chính mình trước kia luôn thả vài người vào phòng cho trượng phu, trong số các tẩu muội coi như hiền huệ...

Còn Trần Thiện Ân ra khỏi chính phòng, đứng ở cửa nghỉ chân một lát, nghĩ tới trò khôi hài ngoài cổng lúc nãy, hắn âm thầm cười khẩy. Đích mẫu Phó thị vẫn luôn tận lực xử lý mọi việc công bằng, chỉ tiếc khi còn nhỏ hắn bị Đặng phu nhân dạy dỗ quá mức thận trọng, kết quả văn không hay võ không giỏi. Nhưng xét cho cùng như vậy cũng tốt, hiện giờ đúng lúc có thể đứng sang một bên xem diễn. Phải biết phụ hoàng vẫn luôn bất công, hôn sự của Trần Thiện Chiêu thì buông tay mặc kệ trong khi bỏ công sức đi cầu thú nữ nhi duy nhất của Định Viễn Hầu cho Trần Thiện Duệ. Nhưng trước nay Trần Thiện Duệ lại không hề giữ mình trong sạch giống Trần Thiện Chiêu, mặc dù chưa từng nạp nữ tử vào phủ nuôi dưỡng, nhưng người khác muốn tìm nhược điểm không phải rất dễ dàng?

Mong mọi người vào wattpad ủng hộ bà còm. Trước mặt Vương Lăng và Lục thị, Chương Hàm phân phó áp xuống chuyện này, nhưng chờ hai người vừa đi, nàng không khỏi ngẫm nghĩ phân tích sự kiện vừa xảy ra. Mặc dù tính tình Vương Lăng tranh cường háo thắng, nhưng vụ quản gia trước đây vẫn bị cô nàng cho là thứ chơi dư bỏ thí, thế mà hiện giờ coi bộ nhất định muốn đoạt lại lần nữa, chắc chắn không đơn giản chỉ vì một sự kiện đột phát mà định khiến Lục thị mất mặt. Hơn nữa, vụ ôm đứa bé tới cửa tìm Trần Thiện Duệ, lui một vạn bước mà nói mặc dù là thật sự, biểu diễn lúc này thực quá mức trùng hợp nên có chút giả tạo.

“Thế tử phi.”

Chương Hàm giương mắt thấy Phương Thảo từ Tây thứ gian bước ra, tay còn bưng một khay trà sơn mài đỏ, chung trà đặt trên khay nhìn trống rỗng. Nhớ tới Trần Thiện Chiêu vừa mới kêu Phương Thảo vào rót nước, nàng thấp giọng hỏi: “Thế tử gia nói thế nào?”

Phương Thảo hiểu ý gật đầu, tiến lên nhỏ giọng bẩm báo: “Thế tử gia nói, vụ đó Thế tử phi cứ buông tay không cần để ý tới, ngồi quan sát là được, chuyện quái lạ sẽ tự lộ ra. Hiện giờ Hoài Nhu Quận vương phi đang quản gia, Uyển Bình Quận Vương phi lại chủ động muốn đi giúp đỡ, vậy thì để hai vị ấy thương lượng với nhau, ngài chỉ lo bảo trọng thân thể mà thôi. "Thân chính không sợ bóng tà", không ngại quan sát xem người khác muốn chơi trò gì!”

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chỉ trong cùng ngày mà Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế Hoàng Hậu đều biết được vụ này. Thái Thượng Hoàng chỉ khẽ nhíu mày không tỏ ý kiến, Hoàng Đế Hoàng Hậu phản ứng kịch liệt hơn nhiều. Đối với nhi tử Trần Thiện Duệ, từ nhỏ đã được Hoàng đế Trần Vĩnh đích thân giáo thụ võ nghệ quân lược, luôn thầm thấy vui hắn oai hùng giống mình, nghe vụ này thì phản ứng đầu tiên đó là có người âm mưu hãm hại. Hoàng đế nổi trận lôi đình, gởi Chỉ Huy sứ Đỗ Trung của Kim Ngô Vệ do chính mình đề bạt từ đội hộ vệ Triệu Vương tới phủ Định Viễn Hầu, ra lệnh cho Đỗ Trung lập tức bắt lấy gã kia cẩn thận tra hỏi. Còn Hoàng Hậu Phó thị ném quyển sách trong tay xuống bàn, thật lâu sau mới gọi tới Trương cô cô.

“Vương thị đưa người đến phủ Định Viễn Hầu?”

Trương cô cô không dám nhiều lời thêm một chữ, chỉ khom lưng đáp: “Vâng ạ.”

“Ngươi lập tức đi một chuyến đến phủ Định Viễn Hầu, trước tiên bắt lấy đứa trẻ kia.” Thấy Trương cô cô im như ve sầu mùa đông không dám lên tiếng, Phó thị bèn gằn giọng: “Trước đó người hầu hạ Thiện Duệ đều là phụ hoàng nó ban cho, thân phận thấp kém, hơn nữa đều uống thuốc tuyệt tử, vụ này tất nhiên có người mưu toan lẫn lộn huyết mạch Hoàng gia. Một khi đã như vậy, phải chấm dứt ngay mầm mống tai họa, nghiêm hình khảo vấn gã kia, nhất định phải thẩm ra kẻ điều khiển sau màn. Nếu không, có một thì sẽ có hai, phải chặt đứt ý niệm của kẻ đó rồi lại nói!”

Khi Trương cô cô vội vàng đuổi tới phủ Định Viễn Hầu, hóa ra Trần Thiện Duệ và Vương Lăng đã cùng nhau tới trước. Con tim thót lại, Trương cô cô mau chóng sai người dẫn mình đi vào. Đợi đến sảnh đường, bà thấy Trần Thiện Duệ đang trợn mắt giận dữ nhìn gã đàn ông ôm bọc tã lót, lời tới bên miệng bất giác nuốt xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gã kia nhìn thấy Trương cô cô mặc trang phục nữ quan tiến vào, đột nhiên hung tợn hô to: “Được, Trần Thiện Duệ, ngươi thật lợi hại, ngay cả cốt nhục của mình cũng không muốn nhận, xem như muội muội nhà ta nhìn lầm tên súc sinh lòng lang dạ sói ngươi đây!”

Nói xong lời này, hắn bèn ném thẳng đứa bé xuống đất, ngay sau đó rút ra thanh đao ngắn định đâm vào cổ chính mình. Đối mặt với hành động quá bất ngờ này, Trần Thiện Duệ biến sắc trong khi Vương Lăng nãy giờ vẫn luôn chú ý đề phòng. Cô nàng lập tức rút ra bàn tay vẫn luôn bị Trần Thiện Duệ siết chặt, tiến nhanh tới trước dùng chân chuẩn xác hất bọc tã lót về phía sau, tiện đà vung chưởng chém thẳng vào cổ tay gã kia. Còn Trần Thiện Duệ thấy Vương Lăng xông lên, cũng không để ý đứa bé kia, dậm chân một cái phi thân về phía trước vung nắm đấm ra, khi đao ngắn của gã kia vừa rơi xuống đất thì nắm đấm của hắn cũng đánh bay gã ra ngoài.

Gã kia đập người vào tường mềm nhũn ngã xuống đất, Trần Thiện Duệ lập tức xông tới trực tiếp bẻ sái quai hàm gã ta, sau đó siết chặt nắm tay kêu răng rắc, ánh mắt bắn ra hàn quang phẫn nộ: “Tưởng chết là xong chuyện? Nằm mơ!”

Trương cô cô đang trợn mắt há hốc mồm chỉ còn một việc duy nhất, đó là duỗi tay thuận lợi đón được bọc tã lót từ trên trời giáng xuống. Mà ở sau lưng bà ta, Chỉ Huy sứ Kim Ngô vệ Đỗ Trung hấp tấp chạy tới vừa lúc chứng kiến một màn như vậy, nhịn không được âm thầm tặc lưỡi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK