Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiện Ân đi đi lại lại bên ngoài Khôn Ninh Cung.

Tuy rằng hiện giờ Bắc Kinh đang là mùa thích hợp nhất trong năm, mặc dù ban đêm bên ngoài cũng khá mát mẻ, nhưng Trần Thiện Ân vẫn cảm thấy một cỗ nóng bức khó tả. Đại Tề lập quốc cho tới bây giờ mới chỉ hai đời, nhưng giữa phụ tử huynh đệ có quá nhiều sự tình đại nghịch bất đạo đã phát sinh. Sau khi dời đô, phế Thái Tử và Tần thứ dân bị chuyển đến Bắc Kinh, đó là vì Hoàng đế không yên tâm để bọn họ ở lại Nam Kinh. Đại Vương truất phế thành dân thường thì bị một chén rượu độc lấy mạng, ngay cả Chu Vương may mắn thoát khỏi bị trừng trị, hiện giờ cũng giống như các chư vương khác được nuôi trong kinh thành giống như nuôi heo. Trần Thiện Ân hắn đây không giống Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ có võ công hiển hách, nhưng nếu phải làm một thân vương phú quý nhàn tản thì cũng không phải điều hắn mong muốn!

Vào thời niên thiếu, hắn bị Hiền phi che chắn cẩn thận, còn có chính mình nhút nhát không dám tranh thủ mà thành một kẻ bất tài. Chờ đến khi hiểu được Phó thị không phải loại đích mẫu chèn ép con tiểu thiếp thì đoạn thời gian niên thiếu quý giá đã trôi qua khó vãn hồi, ở trong mắt phụ hoàng, ấn tượng về hắn là một đứa văn không được võ không xong đã ăn sâu bén rễ. Nếu không nhờ hắn giành được nhiệm vụ trấn thủ Bắc Kinh mấy năm, vậy thì trong ba mươi năm đầu tiên của cuộc đời hắn gần như chẳng làm nên trò trống gì. Tuy nhiên, dù hắn ở Bắc Kinh dốc hết toàn lực, đến cuối cùng vẫn bị Trần Thiện Chiêu chỉ ra lỗi lầm, một câu nhẹ nhàng của phụ hoàng “Thái Tử làm việc tỉ mỉ chu toàn, điểm này các ngươi đều phải học theo” đã tăng lên sự phê bình hắn không đủ tinh tế. Nhưng lần này sự tình phát sinh ngoài ý muốn, gần như chưa ai nghĩ đến Hoàng đế và Hoàng Thái tôn cùng nhau mất tích, thậm chí cả Liêu Vương Trần Thiện Gia cũng không có thêm tin tức gì truyền về, vì thế nhân tâm hoảng sợ, chính là phù hợp với kế hoạch của hắn.

Chẳng phải hắn là nhà tiên tri, cũng không phải tin tức của hắn linh thông, mà là hắn biết tư chất và tài năng của mình, mọi việc đều thua kém Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ, cho nên mọi chuyện đều chuẩn bị trước! Vì thế, hắn biết Đỗ Trung sẽ nhịn không được nhảy ra liên lạc với tướng lãnh các nơi, hắn cũng biết Đỗ Trung và con nuôi của Tổng quản Đông Cung kết giao cực mật nên tất nhiên sẽ lợi dụng tầng quan hệ này, hắn càng biết Đỗ Trung nhất định sẽ thi triển công phu uốn ba tấc lưỡi để kéo Trần Thiện Duệ xuống nước, hiện giờ ngoài cung ánh lửa khắp nơi là bằng chứng tốt nhất! Cho nên, lời đề nghị của hắn với Hoàng Hậu Phó thị là rất thực tế, đúng là lựa chọn thích hợp nhất trong tình hình hiện giờ!

Chỉ cần Hoàng Hậu Phó thị có thể phế truất tước vị Yến Vương của Trần Thiện Duệ, vậy thì cho dù Đỗ Trung sai người hạ độc Trần Thiện Chiêu không phải độc dược trí mạng, cho dù xong xuôi đám người Hoàng đế có thể bình an trở về, dù vậy hắn vẫn còn cơ hội! Bài học đau đớn qua bao nhiêu lần bỏ lỡ cơ hội trong quá khứ đã dạy hắn, chỉ cần hắn chuẩn bị đầy đủ trước mọi tình huống có thể xảy ra, dù mười lần hắn chỉ nắm bắt được một lần cũng sẽ thu về kết quả khả quan! Còn phần Phó thị, một trong hai nhi tử thân sinh bị hạ dược sống chết chưa biết, đứa kia thì đang làm loạn ngoài cung, chưa chắc bà có thể chống đỡ nổi cho đến khi Hoàng đế trở về!





“Phạm Vương điện hạ, Hoàng Hậu nương nương truyền ngài vào.”

Nghe vậy, Trần Thiện Ân lập tức dừng bước, quay đầu thấy là Trương cô cô mặt không chút biểu cảm. Hắn nhanh chóng chỉnh lại mũ áo rồi đi theo Trương cô cô vào chính điện của Khôn Ninh Cung. Dùng cùng một con đường cũ đi vào Tây Noãn các lần nữa, hắn thấy trước người Phó thị đặt một chiếc bàn vuông nho nhỏ, trên bàn là tờ giấy với nét mực chưa khô. Hai mắt hắn lóe sáng, nhìn lướt qua Chương Hàm đang dìu đỡ Phó thị, lúc này mới cung kính chậm rãi tiến lên, tới cách trước giường vài bước thì dừng lại.

“Ý chỉ ngươi muốn ở đây.”

Cách một khoảng nhìn không rõ trên tờ giấy đó viết gì, nhưng Trần Thiện Ân vẫn cảm thấy tim đập loạn xạ, trên mặt vô thức toát ra một tia vui mừng khó giấu. Hắn gần như theo bản năng muốn tiến lên cầm lấy, nhưng phát hiện cả Chương Hàm ngồi ở mép giường và Mẫn cô cô đứng ở cuối giường đều không nhúc nhích, trong lòng có chút sốt ruột.

“Mẫu hậu thâm hiểu đại nghĩa, chờ đến khi loạn lạc bên ngoài được bình định, phụ hoàng đại thắng trở về, quan viên toàn triều và con dân thiên hạ đều sẽ ca tụng đức độ của mẫu hậu.”

“Ngươi còn chưa biết ý chỉ này viết gì mà đã khen ngợi ta hiền đức, coi bộ hơi quá sớm.” Phó thị nhìn Trần Thiện Ân với nụ cười nửa miệng, lúc này mới dùng bàn tay gầy xanh rất nhiều cầm lấy tờ giấy mỏng kia đưa cho Mẫn cô cô, nhìn Mẫn cô cô mặt mày nghiêm nghị hai tay trình lên trước mặt Trần Thiện Ân, lúc này mới gằn giọng: “Từ mẫu trao hết trái tim yêu thương cho con cái, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Thái Tử và Yến Vương đều là nhi tử của ta. Thể theo tình hình hiện giờ, nếu ta vì Thái Tử mà phế truất tước vị của Yến Vương, đâu có đạo lý này!”

Khi Phó thị nói ra câu đầu tiên, Trần Thiện Ân bắt đầu có dự cảm không ổn. Lúc này, hắn đã thấy rõ ràng bút tích của Phó thị trên tờ giấy kia, từng câu từng chữ đều giao toàn bộ phòng ngự của chín cửa thành Bắc Kinh cho Yến Vương Trần Thiện Duệ. Hắn vừa kinh vừa giận, bàn tay cầm ý chỉ run nhè nhẹ. Đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Chương Hàm mặt mày trào phúng đang nhìn hắn, Trần Thiện Ân hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng chất vấn: “Chẳng lẽ mẫu hậu ngồi yên coi Tứ đệ phạm thượng nổi loạn? Chẳng lẽ Đại tẩu ngồi yên coi Đại ca sống chết không rõ ở Đông Cung?”

“Thái Tử điện hạ sống chết không rõ là từ miệng Nhị đệ, ta còn chưa tận mắt nhìn thấy, nói gì ngồi xem?” Chương Hàm không nhanh không chậm đáp trả một câu, thấy đồng tử Trần Thiện Ân đột nhiên co rụt lại, nàng khẽ cười: “Về vụ Tổng quản của Đông Cung Lộ Khoan hạ độc mưu hại Thái Tử điện hạ thì càng nên xét lại. Phải biết rằng, mới hôm kia Lộ Khoan còn quỳ xuống mật báo với ta, nói là con nuôi bị kẻ gian dụ dỗ, bên ngoài làm ra những chuyện trái với pháp luật, thậm chí còn bị kẻ gian tóm lấy nhược điểm tới áp chế dưỡng phụ, bắt buộc ông ta tìm cách gây bất lợi cho Thái Tử điện hạ, ta đã hạ lệnh tra rõ. Vậy thì Nhị đệ hãy nghĩ thử xem, nếu hôm nay Lộ Khoan muốn hạ độc, cần gì ngày hôm trước phải thẳng thắn thú tội?”

Trần Thiện Ân nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Chương Hàm, con tim thình lình chùng xuống. Nhớ lại tên thái giám vừa chạy tới Khôn Ninh Cung bẩm báo là hàng thật giá thật xuất từ Đông Cung, đủ có thể nhận ra không phải tên thái giám kia có vấn đề mà chính là Trần Thiện Chiêu chơi gian. Trần Thiện Ân siết chặt nắm tay giấu trong tay áo để móng tay đâm vào thịt, dựa vào một tia đau đớn làm đầu óc bình tĩnh lại, lập tức lên tiếng: “Nếu đã như thế, vậy là tên thái giám do Đông Cung phái tới bẩm báo nhất định có mưu đồ phản nghịch, thỉnh mẫu hậu hạ chỉ lập tức bắt lấy hắn tra khảo! Nhi thần nguyện ý đi cùng Đại tẩu đến Đông Cung thăm Đại ca!”

Thấy bản lĩnh "Gió chiều nào theo chiều ấy" của Trần Thiện Ân vô cùng xuất thần nhập hóa, một kế không thành thì lập tức đưa ra kế khác, Chương Hàm không khỏi nhìn kỹ hắn hơn, sau đó mới gạt đi: “Tối nay tình thế trong cung không rõ, mẫu hậu lại đang bệnh, thay vì đi Đông Cung lúc này, chi bằng tạm thời phong bế Khôn Ninh Cung, đợi bình minh lên thì mới tính tiếp. Ta đã phân phó xuống, ra lệnh lập tức đóng chặt cửa Khôn Ninh, mặc kệ tin tức gì đều không được phép cho người tiến vào, chỉ đứng bên ngoài bẩm báo!”

Sớm biết Chương Hàm khó đối phó, nhưng ngay lúc này chân chính đối mặt, Trần Thiện Ân mới cảm thấy loại khó đối phó này chẳng những trên phương diện đấu miệng lưỡi mà còn cả tài sử dụng tâm lý chiến. Phải biết rằng hiện giờ trưởng tử của Chương Hàm, Hoàng Thái tôn Trần Hi không rõ tung tích, trượng phu Trần Thiện Chiêu và tất cả con cái đều ở Đông Cung, thế mà Chương Hàm vẫn có thể kiềm chế nỗi xúc động muốn tìm hiểu an nguy của họ, thậm chí còn muốn phong bế Khôn Ninh Cung lấy tĩnh ứng biến, đây là tâm chí kiên định đến cỡ nào? Trần Thiện Ân phải cố gắng lấy lại bình tĩnh, kiệt lực xua đuổi cảm giác luân phiên bị nhục và sự thất vọng ra khỏi đầu.

Cho dù chuyện này bại lộ thì chủ mưu cũng là Đỗ Trung, hắn không dính dáng chút nào. Hơn nữa, mấy năm nay hắn nhận được không ít tin tức từ Đỗ Trung nhưng vẫn chưa có thư từ lui tới làm bằng chứng, hắn thật sự trong sạch! Thế nhưng chuyện đã đi đến tình trạng này, cho dù có thể tẩy rửa bản thân sạch sẽ, nhưng nếu thật sự không thu được lợi ích gì thì không tránh khỏi quá đáng tiếc!

Trong khi Trần Thiện Ân dùng hết toàn lực cân nhắc đối sách, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt ồn ào. Trong chớp nhoáng, hắn biết ngay là những tên nội thị hắn đưa vào cung đã náo động. Vùng đất phương Bắc cằn cỗi, trước đây Hoàng đế Trần Vĩnh chỉ huy đại quân đánh bại Tần thứ dân, mặc dù chuyện binh lửa chỉ kéo dài mấy tháng là được ngăn lại, nhưng những truy cứu sau cuộc chiến đã liên luỵ và ảnh hưởng đến đủ loại vệ sở, vẫn khiến vùng đất phương Bắc có thêm vô số cô nhi và gia đình bị tàn phá. Trong lúc trấn thủ Bắc Kinh, Trần Thiện Ân dùng lý do thu dụng, đưa hết nam tử già trẻ sẵn sàng chịu thiến để cầu một chén cơm ăn vào cung, trong đám đó đương nhiên trộn lẫn tàn dư của Tần thứ dân. Hiện tại vào thời khắc mấu chốt, quả nhiên có người nhịn không được muốn lợi dụng cơ hội gây rối! Về phần những nội gián của hắn chắc hẳn đã sớm hội tụ với một nhóm người khác, đến lúc đó có thể lấy danh nghĩa bình loạn mà danh chính ngôn thuận khỏi nghĩa!

Quả nhiên, ngay sau đó Trương cô cô nhanh chóng vọt vào phòng, thấy sắc mặt Phó thị và Chương Hàm đều rất trấn định, Trương cô cô bèn nhún  gối hành lễ, kiệt lực làm giọng điệu của mình bình tĩnh lại: “Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử Phi điện hạ, ngoài cửa Khôn Ninh bị một đám nội thị bao vây. Hơn nữa trong cung không ngừng ồn ào, dường như xảy ra nhiễu loạn!”

Tới lúc này, ngược lại Trần Thiện Ân chỉ đơn giản cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng yên tại chỗ không nói lời nào. Dù thế, Phó thị liếc xéo hắn một cái chợt nhớ tới trước đây ở tại Tây Uyển, bà được báo là nội thị cung nhân mới tiến vào cung đều đã qua tay Mã Thành, nhưng người từ nơi nào đến thì Trần Thiện Ân là Phạm Vương trấn thủ Bắc Kinh tuyệt đối không thể không biết, trong lòng Phó thị lập tức sáng tỏ như gương. Bà cố trấn tĩnh đầu óc choáng váng muốn hôn mê, lạnh lùng bảo Trương cô cô: “Truyền lệnh xuống, nội thị trên dưới Khôn Ninh Cung trấn thủ đại môn và đầu tường bốn phía, nếu có thể trước bình minh không cho bất cứ kẻ nào lọt vào, ngày mai tiền thưởng mười quán! Mặt khác sai người hô to với bên ngoài, nếu bọn chúng kịp thời thu tay trở về nhiệm sở, vậy thì chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không thì giết không tha!”

Nghe Phó thị quyết định như vậy, Trần Thiện Ân nhướng mày, trong lòng cân nhắc một lát rồi mở miệng: “Mẫu hậu sắp xếp như thế tất nhiên tốt rồi, nhưng lại không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người. Chi bằng...”

Hắn còn chưa nói xong thì nghe bên ngoài lại là một trận ồn ào. Lúc này, Phó thị lập tức không chút do dự ra lệnh: “Hãy thể theo những lời ta nói vừa rồi đi truyền lệnh, chọn vài người có bản lĩnh trèo tường nhìn một chút!”

Trong khoảnh khắc này, Trần Thiện Ân nghĩ tới nhóm người chính mình tập hợp. Mà Chương Hàm vẫn luôn quan sát hắn chằm chằm, chú ý tới vẻ mặt hắn từ lúc ban đầu bị nhục cố kiềm chế phẫn nộ, sau đó chuyển sang vui sướng khi người gặp họa, cho tới bây giờ ẩn hiện đắc ý, nàng biết việc này cũng ở trong dự kiến của Trần Thiện Ân. Mặc dù mấy ngày trước nàng đã phân phó Diêm Lập và Trần Hải sớm chuẩn bị, nhưng thắng bại thế nào nàng lại không thể nắm chắc hoàn toàn.

Rốt cuộc, trước đây vì bình an dời đô mà huấn luyện ra những nội thị đó nhưng vẫn chưa chân chính dùng qua! Hiện giờ thật sự đối địch mới là lần đầu tiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK