Về phần Chương Hàm, tuy được Đế Hậu miễn hầu bệnh nhưng vẫn mỗi ngày đến thăm, rốt cuộc đấy cũng là thời gian duy nhất để nàng có thể nhìn thấy phu quân. Từ khi Thái Thượng Hoàng hôn mê, Trần Thiện Chiêu đem chăn đệm trang phục chuyển tới Thanh Ninh cung, một bước không rời. Mặc dù lo lắng cho sức khỏe phu quân, càng lo lắng hành động này sẽ khiến người khác ngờ vực hay tạo lời đồn đãi, nhưng Chương Hàm càng hiểu biết tôn chỉ và cách xử sự của Trần Thiện Chiêu, cho nên nếu có cơ hội nói chuyện thì chỉ khuyên giải an ủi vài câu, ngoài ra không nói chuyện gì khác.
Hôm nay, khi nàng từ Thanh Ninh cung trở lại Lệ Chính điện, vừa vào cửa thì thấy Đan ma ma ra đón chào tuy dường như không có chuyện gì, nhưng vẻ mặt Phương Thảo rõ ràng hơi chút mất tự nhiên, nàng không khỏi giật mình. Sau khi vào Đông Noãn các ngồi xuống, nàng ngẩng đầu hỏi: “Sao thế, có tin tức gì à?”
Đan ma ma tức giận trừng mắt lườm Phương Thảo. Có thể thấy trên vẻ mặt bình tĩnh của Chương Hàm toát ra mệnh lệnh không cho phép giấu giếm, Đan ma ma do dự một hồi rồi thấp giọng bẩm báo: “Thái Tử phi điện hạ, nghe nói phía Bắc lại xảy ra chiến sự. Bởi vì vùng Thiểm Tây và Bắc Bình đều không có phiên vương tọa trấn, nội loạn trước đó gây hao tổn nguyên khí, cho nên Thát Tử lại ngo ngoe rục rịch muốn tấn công. Theo tin tức từ Khai Bình, bốn dịch trạm xung quanh đều bị tập kích quấy rối, trong đó dịch trạm Hoàn Châu bị tổn thất thảm trọng, tử thương cả trăm.”
Đan ma ma thuật lại mấy tin tức này cho Chương Hàm không sót một chữ. Thấy Thái Tử phi cau mày, bà biết Chương Hàm khó tránh khỏi lo lắng, không nhịn được khuyên: “Khai Bình vệ là trấn địa quan trọng của Bắc Bình Hành Đô ty, quân đội đóng ở đó rất nhiều, Thái Tử phi điện hạ không cần quá lo lắng.”
Tin này liên quan đến phụ thân, mặc dù biết tình thế hiện giờ chưa đến nỗi nguy cấp, Chương Hàm vẫn nhịn không được tim đập thình thịch. Phụ thân trấn thủ Khai Bình, nàng đã bỏ công điều tra địa lý và bản đồ, biết phía Đông Khai Bình có bốn trạm dịch Lương Đình, Thẩm A, Tái Phong, Hoàng Nhai; phía Tây có bốn trạm dịch Hoàn Châu, Uy Lỗ, Minh An, Tiểu Ninh, chẳng những gánh vác trách nhiệm truyền tin tức tình hình chiến tranh, hơn nữa tám trạm dịch đều có không ít binh mã đóng giữ cùng nhau bảo vệ Khai Bình. Cho dù nàng không hiểu quân sự nhưng đã sớm tìm hiểu được từ trên bản đồ, trạm dịch Hoàn Châu cách phía Tây Khai Bình không đến năm mươi dặm, nếu nơi đó bị tổn thất nghiêm trọng thì chứng tỏ quân tiên phong Thát Tử đã đến rất gần!
Theo lý ngoài Khai Bình vệ thì xung quanh còn có năm đội Truân vệ do Thái Thượng Hoàng mới lên ngôi phái tới đóng quân ở Khai Bình, binh số hơn hai vạn. Tuy nhiên, đội Truân vệ dù coi như quân hộ nhưng đa số dùng bảo vệ đồn điền, hơn nữa nàng nhớ rõ lúc trước khi chinh phạt Tần phiên đã điều động không ít đội quân này, do đó binh mã trấn thủ Khai Bình và Bắc Bình Hành Đô ty không đầy đủ!
“Ta đã biết.”
Trần Thiện Chiêu không ở đây, dù trong lòng Chương Hàm vô cùng lo âu sốt ruột nhưng cũng biết việc này không phải nhiệm vụ của Thái Tử phi, không thể quản cũng quản không được. Cố nhiên còn có Trần Thiện Gia luôn hướng tâm về phía trưởng huynh, nhưng nàng cũng đâu thể không có việc gì mà gọi tiểu thúc tới Đông Cung. Sau khi ngồi suy nghĩ hồi lâu, nàng đột nhiên nhớ ra một vấn đề, lập tức kêu: “Đan ma ma!”
“Thái Tử Phi có gì phân phó ạ?”
Vẫy tay để Đan ma ma tiến gần bên người, Chương Hàm thấp giọng hỏi: “Tin tức Khai Bình đưa đến Đông Cung bằng cách nào? Là ai tới báo tin?”
Nghe Chương Hàm hỏi vấn đề này, Đan ma ma hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi cười đáp: “Là Thái Lượng ạ. Chẳng phải hắn vẫn luôn đi theo bên người Thái Tử điện hạ ở Văn Hoa Điện? Hiện giờ Thái Tử điện hạ hầu bệnh ở Thanh Ninh cung, có lẽ lo lắng tình hình của Văn Hoa Điện cho nên sai hắn qua bên kia nghe ngóng tùy thời hồi báo.”
“Văn Hoa Điện?”
Chương Hàm trầm ngâm nhướng mày, đúng lúc nghe gian ngoài truyền vào tiếng nói chuyện, vội kêu Đan ma ma ra ngoài nhìn xem. Chỉ trong chốc lát, Đan ma ma lại vào phòng: “Thái Tử Phi điện hạ, là Thái Thục phi phái Hạ Vũ cô cô tới tặng đồ.”
“Mau mời tiến vào.”
Trước nay Chương Hàm ra vào Trường Ninh Cung vô số lần nên rất quen thuộc với Hạ Vũ cô cô là người thân tín nhất bên cạnh Cố Thục Phi. Thấy Hạ Vũ vừa vào là đã uốn gối hành lễ, nàng vội ra hiệu cho Đan ma ma tới nâng dậy rồi thưởng cẩm đôn cho Hạ Vũ. Hạ Vũ luôn miệng cảm tạ mới ngồi ghé trên mép ghế, cười tủm tỉm nói: “Nương nương dặn dò, hiện giờ mùa hè nóng bức khó nhịn, tuy Đông Cung dùng băng nhưng đoán trước Thái Tử phi điện hạ cũng chịu không nổi, cho nên sai nô tỳ đưa tới ít đồ. Một là trà Minh Tiền mới tiến cống năm nay, tuy Thái Tử phi điện hạ không quá thích, nhưng loại trà thanh đạm này có lợi cho thai nhi, dùng để giải khát rất tốt; hai là cây kim ngân cùng đậu xanh để uống cho mát; ba là tấm chiếu cói nương nương đã dùng qua, tuy không thể so với chiếu ngọc quý giá trong cung, hơn nữa đã dùng rồi, nhưng nương nương nói nó có ích hơn cái mới nhiều.”
Khố phòng của Đông Cung thật ra cũng có những tấm chiếu bằng ngọc thạch mài giũa thành, nhưng thứ nhất khí lạnh quá nhiều, thứ hai là quá xa xỉ chói mắt, Chương Hàm đương nhiên không muốn dùng. Lúc này nghe nói Thái Thục Phi đưa tới tấm chiếu cũ, nàng lập tức gởi lời đa tạ rồi giữ lại Hạ Vũ nói vài câu. Khi thấy người muốn cáo lui, nàng hỏi bất thình lình: “Đúng rồi, nương nương có biết tin tức về Khai Bình hay không?”
Nàng vừa dứt câu, sắc mặt Hạ Vũ tức khắc hơi mất tự nhiên. Thấy Chương Hàm nhìn mình lom lom, Hạ Vũ do dự một lát rồi rốt cuộc vẫn cúi người nói: “Hồi bẩm Thái Tử phi điện hạ, nương nương cũng vừa nhận được tin tức, bởi vì sự tình còn chưa xác định cho nên dặn dò nô tỳ không được nhắc tới. Nương nương còn dặn, nếu Thái Tử phi điện hạ có hỏi thì sai nô tỳ chuyển cáo lời của nương nương cho điện hạ -- -- Khai Bình là vị trí quan trọng, binh mã đóng quân ở vùng Bắc địa nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không thất thủ.”
“Ta đã biết, nhờ Hạ Vũ cô cô chuyển cáo nương nương, ta xin đa tạ ý tốt của nương nương.”
Chương Hàm hỏi xong chuyện mình muốn hỏi, lập tức kêu Đan ma ma lấy hai cuộn gấm mới nhận được cùng với hai dây đeo mình vừa thắt, nhờ Hạ Vũ mang về cho Thái Thục Phi. Chờ đến khi Đan ma ma tiễn người xong tiến vào bẩm báo, nàng trầm giọng phân phó: “Nhờ ma ma đích thân đi Thanh Ninh cung một chuyến, nghĩ cách hỏi Thái Tử điện hạ có biết vụ chiến sự ở Khai Bình hay không?”
Mệnh lệnh đột ngột khiến Đan ma ma rất kinh ngạc nhưng vẫn đáp ứng ngay, lập tức tự mình đi một chuyến. Ước chừng non nửa canh giờ, bà mới quay lại bẩm báo một năm một mười cho Chương Hàm: “Thái Tử điện hạ nói không hề biết chuyện này, nhưng thỉnh Thái Tử phi điện hạ yên tâm, ngài ấy nhất định...”
“Ma ma, Khai Bình cách đây mấy ngàn dặm, ta có lo lắng cũng vô dụng. Nhờ ma ma lập tức đi chọn một nội thị lanh lợi, giao nhiệm vụ nhìn chằm chằm Thái Lượng!”
Thấy vẻ mặt Đan ma ma mờ mịt chưa hiểu là chuyện gì, Chương Hàm dĩ nhiên không muốn giấu giếm vị bảo mẫu xưa nay luôn trung thành và tận tâm với Trần Thiện Chiêu. Sau khi kêu bà ngồi xuống, nàng trịnh trọng giải thích: “Hiện giờ chúng ta ở Đông Cung, không thể tiện lợi trong việc xuất nhập giống như lúc trước ở phủ Triệu Vương, tại sao rất nhiều tin tức cứ truyền lại đây trong khi Thái Tử điện hạ không có mặt? Hơn nữa, Thái Thục phi ở Trường Ninh Cung mà cũng biết hiện giờ mùa hè nóng bức, thai tượng của ta không tốt, cho nên sai người cố tình lén gạt ta, thế mà vì sao Thái Lượng lại tùy tiện tới báo? Hơn nữa, hắn được điện hạ giao phó qua lại Văn Hoa Điện, dù có tin tức thì cũng nên bẩm báo điện hạ trước tiên, sau đó mới báo cho ta, nào có đạo lý lẫn lộn đầu đuôi kỳ lạ vậy?”
Nghe Chương Hàm chỉ ra chỗ không thích hợp, Đan ma ma tức khắc tỉnh ngộ. Nhớ tới lúc nãy Thái Lượng hốt hoảng chạy lại đây, giọng nói oang oang, nếu chỉ lặng lẽ nói cho mình nghe thì bà nhất định sẽ tìm cách giấu Chương Hàm vì không muốn làm nàng lo lắng, thế nhưng hắn cố tình kinh động Phương Thảo ở buồng trong thêu thùa may vá, con bé kia nổi tiếng có chuyện gì đều hiện hết trên mặt,... Nghĩ tới đây, bà vừa kinh hãi vừa giận dữ. Vốn tưởng rằng Thái Lượng chỉ là lo quá mà không để tâm, hiện giờ xem ra tên này rất có khả năng là kẻ bụng dạ khó lường!
Thầm đưa ra kết luận xong, Đan ma ma rốt cuộc ngồi không yên, lập tức đứng lên quỳ xuống: “Thái Tử phi điện hạ, lỗi do lão nô thất trách...”
“Đâu thể nào đổ lỗi cho ma ma.” Chương Hàm vươn tay đỡ cánh tay Đan ma ma: “Thái Lượng theo điện hạ đã hơn một năm, muốn quy trách nhiệm thì chính là ta và Thái Tử điện hạ sơ suất. Hơn nữa, sự tình thế nào vẫn chưa biết chắc, trước tiên cứ nhìn chằm chằm là được. Lát nữa ma ma hãy tìm người đáng tin cậy mang đồ tới Thanh Ninh cung để tiện đà nhắn lời cho Thái Tử điện hạ, chỉ nói lúc nãy tin tức của Khai Bình là do Thái Lượng truyền lại.”
Mặc dù Chương Hàm kiệt lực không cho phép mình nghĩ tới tình hình ở Khai Bình, lại sai người nhìn chằm chằm Thái Lượng, nhưng tin tức vẫn liên tiếp truyền vào Đông Cung từ đủ loại khe hở. Nào là Toàn Ninh vệ của Bắc Bình Hành Đô ty bị tập kích, Vệ thành tàn phá; nào là Tả Truân vệ bị Lỗ Khấu đánh bất ngờ, không những tổn binh hao tướng mà kho lương cũng bị tổn thất không ít; nào là chủ tướng Khai Bình vệ đã từng ra khỏi thành dò xét quân địch, suýt nữa trúng phục kích... Biết bao nhiêu tin tức nửa giả nửa thật, hơn nữa trên triều cãi nhau ngất trời, thật giống như chảo dầu đang sôi sùng sục bởi vì Thái Thượng Hoàng bệnh nặng lại được đổ thêm gáo dầu nóng.
Cho nên ngày hôm nay, khi Lưu Ngự y lại đến bắt mạch, ông ta khám một cách kỹ lưỡng xong thấy trong phòng chỉ có Đan ma ma và Kim cô cô, thật cẩn thận hỏi: “Thái Tử Phi điện hạ có cảm giác được, hai ngày qua trong bụng ngẫu nhiên hơi đau đớn?”
Chương Hàm nghe vậy lập tức nắm chặt tay vịn: “Xác thật là có, Lưu Ngự y cảm thấy vì nguyên nhân gì?”
Trước đây Chương Hàm đã ám chỉ qua, hơn nữa được Thu Vận dứt khoát chỉ điểm, cho nên Lưu Ngự y gặp ai cũng thở ngắn than dài, luôn than vãn thai tượng Chương Hàm lần này không tốt. Thế nhưng ngay lúc này, ông biết không phải là lúc giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Xin thứ cho thần nói rõ, chỉ sợ Thái Tử phi điện hạ phải chuẩn bị sẵn sàng, thai này có lẽ sẽ... có lẽ sẽ sinh non!”
Mặc dù biết lần mang thai thứ hai không thuận lợi bằng thai đầu tiên, càng biết Lưu Ngự y đối với tình trạng của nàng có nắm chắc, nhưng vừa nghe đến hai chữ sinh non, trái tim Chương Hàm vẫn đột nhiên co thắt lại. Chẳng những là nàng, ngay cả Đan ma ma và Kim cô cô đều biến sắc. Lưu Ngự y thấy mọi người đều bàng hoàng vội cuống quít giải thích: “Tuy nhiên xin Thái Tử phi điện hạ không cần quá mức lo lắng. Nếu hiện giờ vào đông trời giá rét, một khi sinh non thì khả năng hài tử không giữ được rất lớn; nhưng bây giờ đúng vào mùa hè, mặc dù trời nóng bức khiến thai phụ rất khó chịu, nhưng đối với hài tử thì khả năng sống sót cao hơn nhiều. Hơn nữa chỉ là có thể sinh non chứ không phải nhất định. Chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị vẹn toàn, thần sẽ tận lực bảo hộ mẫu tử điện hạ bình an!”