Trong nửa tháng này, Trần Thiện Chiêu vừa muốn lo liệu đại tang của đế hậu, vừa muốn phong thưởng văn võ yên ổn lòng dân, bận rộn tối tăm mặt mũi.
Tháng sáu Mậu Ngọ, mệnh Định Quốc Công Vương Thành chưởng quản Trung Quân Đô Đốc phủ, Hà Âm Hầu Trương Minh chưởng quản Tả Quân Đô Đốc phủ, Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa chưởng quản Hữu Quân Đô Đốc phủ, Tương Dương Bá chưởng quản Tiền Quân Đô Đốc phủ, Võ Uy Bá chưởng quản Hậu Quân Đô Đốc phủ. Trước đó, hơn ba mươi tướng lĩnh trong đội quân Bắc chinh đã được phong thưởng. Ban lệnh cho Bình Dương Hầu Chu Phùng Xuân trấn thủ Ninh Hạ, Tuyên Thành Bá trấn thủ Tuyên phủ, Liêu Vương Trần Thiện Gia vẫn trấn thủ Liêu Đông, Yến Vương Trần Thiện Duệ trấn thủ Vân Nam Đại Lý, ngoài ra càng có đông đảo đại tướng ra trấn thủ Cam Túc, Thiểm Tây, Tuy Đức và các nơi quan trọng khác.
Chưa hết, ngoài ra còn thăng Vệ Quốc Công Cố Trường Phong canh giữ Nam Kinh làm Thái sư, thăng Định Quốc Công Vương Thành làm Thái phó. Thăng Hạ Thủ Nghĩa thành Thiếu sư kiêm chức Lại Bộ Thượng thư, cấp hai phần bổng lộc. Thăng Trương Tiết thành Thiếu phó kiêm chức Hộ Bộ Thượng thư, cấp hai phần bổng lộc. Thăng Văn Uyên Các Đại học sĩ kiêm Hàn Lâm Viện học sĩ Ngũ Phi thành Thái Thường Tự Khanh, Văn Uyên Các Đại học sĩ kiêm Hàn Lâm Viện học sĩ Hoàng Văn Trung thành Hộ Bộ Hữu Thị lang. Còn lại ba Đại học sĩ phong thành Lễ Bộ Thị lang hay Thông Chính sử, đều chưởng quản nội chính, nhiệm vụ khó lường.
Mấy ngày sau, các quan viên trong triều luận tội một nhóm quan chức có danh tiếng cực kém, từ Hình Bộ Thượng thư Lữ Văn đến một đám triều quan lần lượt bị phế truất hoặc cách chức. Trong khi đó, Nam Kinh Đô Sát Viện Hữu Phó Đô Ngự sử Hồ Ngạn thăng thành Nam Kinh Đô Sát Viện Hữu Đô Ngự sử, Đô Sát Viện Hữu Thiêm Đô Ngự sử Tiêu Thành Chí thăng thành Tả Phó Đô Ngự sử, Lễ Bộ Thị lang La Hoài Ân thăng thành Hình Bộ Thượng thư. Sau một loạt lên chức và truất phế, không khí trong triều dĩ nhiên nghiêm trang hẳn lên. Ngược lại, Trần Thiện Chiêu vâng chịu ý chỉ của tiên Hoàng hậu Phó thị phong cung nhân Thẩm thị thành Dực Thánh Cung liệt phu nhân, Vi thị Trục Nguyệt thành Hữu Thánh Chiêu liệt phu nhân, phong Đan thị thành Vệ Thánh phu nhân, Trương thị Phi Hoa thành Trang Liệt phu nhân, tuy có người vì vậy mà có chút chỉ trích, nhưng ban thưởng cho người trung liệt là điều nên làm, hầu hết mọi người đều không phản đối.
Đêm trước khi Trần Thiện Duệ và Trần Thiện Gia phân công nhau chuẩn bị hành trang dự bị về nơi trấn thủ, trong cung ban cho họ những thứ không thể đoán trước. Người đến phủ Yến Vương không phải ai khác mà chính là Đại Tổng quản Mã Thành của Càn Thanh Cung đã đi theo làm tùy tùng cho Trần Vĩnh suốt bao nhiêu năm. Ông ta trịnh trọng tự mình mở ra rương y phục do hai nội thị nâng vào, chỉ vào đồ bên trong liệt kê: "Yến Vương điện hạ, đây là quan phục do Đại Hành Hoàng đế lưu lại. Một rương khác đã được mang đến ban cho Liêu Vương điện hạ. Hoàng Thượng căn dặn xin ngài lưu trữ làm kỷ niệm. Về phần xiêm y của tiên Hoàng hậu, chờ đến khi Hoàng phi điện hạ sắp xếp xong sẽ ban cho Yến Vương phi."
Trần Thiện Duệ tức khắc ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay vuốt v3 những bộ y phục vẫn còn tỏa sáng, trước mắt dường như hiện ra cảnh tượng phụ hoàng mặc những bộ y phục này, bất giác nhắm hai mắt lại. Thật lâu sau, Trần Thiện Duệ đột nhiên mở to mắt hỏi: "Này, tại sao đến bây giờ vẫn xưng Hoàng tẩu là Hoàng phi điện hạ? Hoàng huynh đăng cơ đã nhiều ngày rồi, cũng nên sách phong Hoàng Hậu đi chứ!"
Trần Thiện Chiêu đăng cơ xong lập tức vừa đấm vừa xoa hết thăng thưởng rồi phế truất làm triều đình kính trọng, Mã Thành cũng không khỏi kính phục thủ đoạn kia. Lúc này, nghe Trần Thiện Duệ hỏi về việc sách phong Hoàng Hậu, ông ta thở dài: "Chuyện này Hoàng Thượng có đề cập tới, nhưng Hoàng phi điện hạ nói không vội ngay bây giờ. Tôn thụy của Đại Hành Hoàng đế và Hoàng Hậu còn chưa có, thần chủ còn chưa tôn thờ, hiện tại sách phong Hoàng Hậu cũng quá sốt ruột. Loại sự tình này bá quan văn võ đều ghi tạc trong lòng, chờ khi miếu hiệu nghĩ xong, bọn họ dâng tấu đề nghị thì Yến Vương điện hạ và Liêu Vương điện hạ cùng dâng tấu cũng không muộn."
Nghĩ đến trưởng tẩu vốn là người tâm tư tỉ mỉ, Trần Thiện Duệ không thắc mắc gì nữa.
Trên đường đưa Mã Thành ra ngoài, chàng ta đột nhiên mở miệng hỏi: "Hoàng huynh có an bài gì cho ông?"
Mã Thành và Trần Thiện Duệ xưa nay giao tình thân thiết, đơn giản ăn ngay nói thật: "Tuy Hoàng Thượng tính toán cho nô tài chưởng quản Nội Quan giám, nhưng nô tài không có tâm tư đó, dự tính đi thủ lăng."
"Với tính tình của phụ hoàng, thậm chí không muốn để ta và Tam ca ngốc tại kinh thành để tang ba năm, một khắc cuối cùng đều đuổi chúng ta đi. Ông muốn thủ lăng cho ngài, chỉ sợ phụ hoàng còn muốn trách cứ ông làm ra vẻ." Trần Thiện Duệ nhướng mày, lập tức dừng lại bước chân nhìn Mã Thành đề nghị: "Nếu ông nguyện ý, ta sẽ đi nói với Hoàng huynh, điều ông cùng đi Vân Nam!"
Nghe kiến nghị này, Mã Thành tức khắc chấn động. Biết Trần Thiện Duệ tuyệt đối không phải nói giỡn, ông ta do dự một lát, cuối cùng dứt khoát đáp ứng: "Nếu Yến Vương điện hạ thật sự có thể thuyết phục Hoàng Thượng, nô tài nguyện ý góp công khuyển mã!"
"Ha ha, tốt!" Trần Thiện Duệ cười ha hả gật đầu thật mạnh, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Mã Thành: "Ông ra trận là một hảo hán, nhốt mình trong cung hoặc đi thủ lăng, chắc chắn sẽ bị nghẹn khuất giống ta lúc trước!"
Mãi đến đầu tháng bảy, Lễ Bộ và văn võ quần thần mới định ra miếu hiệu và tôn thụy cho Đại Hành Hoàng đế Trần Vĩnh và Hoàng Hậu Phó thị. Miếu hiệu của Đại Hành Hoàng đế Trần Vĩnh là Thái Tông, thụy hiệu là Thể Thiên Hoằng Đạo Cao Minh Quảng Viễn Thánh Vũ Thần Công Thuần Nhân Chí Hiếu Văn Hoàng Đế, thụy hiệu của Phó Hoàng hậu là Nhân Hiếu Từ Ý Thành Minh Trang Hiến Phối Thiên Tề Thánh Văn Hoàng Hậu. Trần Thiện Chiêu lập tức ra lệnh cho Hàn Lâm Viện soạn thụy sách, sau khi trai giới ba ngày, tôn thụy và sách bảo sẽ được hiến tế ở Kỷ Diên Điện, rồi sách bài và sách ngọc được đặt trước linh vị. Sau buổi lễ này không lâu, nhoáng cái đã đến hai mươi bảy ngày bỏ áo tang. Các quan viên đều đổi sang quan phục bình thường, còn Trần Thiện Chiêu khi thượng triều cùng phục tố với tất cả quan viên, khi bãi triều vẫn mặc áo tang như cũ, nhất thời trên dưới đều kính phục, dân gian ca tụng tân quân nhân hiếu.
Chỉ có Chương Hàm biết rõ Trần Thiện Chiêu làm vậy không phải vì tranh thủ văn võ quần thần thiên hạ quân dân ca tụng. Từ sau khi đế hậu băng hà, nàng để ý thấy Trần Thiện Chiêu tuy luôn tập trung tinh thần trước mặt người khác nhưng sau lưng thì ít nói hơn rất nhiều, thường thường ngồi yên lặng một mình sau án thư ngơ ngẩn. Mặc dù Trần Vĩnh và Phó thị chẳng những là phụ mẫu mà còn là quân thượng, nhưng đối với Trần Thiện Chiêu thời trẻ một mình lưu tại kinh thành nhiều năm, phá lệ coi trọng thân tình vô cùng. Nhớ trước đây khi Thái Tổ Hoàng đế băng hà đã là đả kích thật mạnh cho Trần Thiện Chiêu, hiện giờ Trần Vĩnh và Phó thị đồng thời qua đời, đối với một nhi tử đương nhiên càng là sự đả kích lớn lao. Vì thế, khi Trần Thiện Chiêu chuyển đến Càn Thanh Cung, nội thị cung nhân vô cùng bận rộn, nàng bèn lặng yên đi tới Đông Noãn các, kêu Thu Vận tự mình canh giữ bên ngoài.
Vừa vào cửa, nàng thấy ngay Trần Thiện Chiêu im lặng đứng trước kệ sách, lập tức càng nhẹ bước hơn. Khi nàng đi đến sau lưng Trần Thiện Chiêu, nàng thấy chàng cũng không quay đầu lại hỏi: "Là Hàm nhi à?"
"Vẫn còn tưởng niệm phụ hoàng mẫu hậu?"
"Ta không ngờ hai vị thật sự đi cùng một lúc." Trần Thiện Chiêu cười khổ một tiếng, thói quen xưng "trẫm" ở trước mặt quần thần đã sớm ném lên chín tầng mây: "Ta cho rằng phụ hoàng tập võ từ nhỏ thân thể khoẻ mạnh, chắc hẳn có thể qua được; mấy năm nay sức khỏe mẫu hậu không tốt cũng đâu phải một hai ngày, có lẽ còn đủ để chuyển nguy thành an. Chưa đến thời khắc cuối cùng, ta thật không ngờ hai vị cùng vứt bỏ ta đi rồi. Chẳng những hai vị, ngay cả Tam đệ cũng đi Liêu Đông, Tứ đệ đi Vân Nam, Nhị đệ đi thủ lăng, Ngũ đệ và Lục đệ từ nhỏ chưa từng gặp ta nên ở trước mặt ta luôn nơm nớp lo sợ, ba muội muội đều xuất giá. Nếu xét ra, hiện giờ người một nhà đều phân ra trời nam đất bắc."
Chương Hàm biết Trần Thiện Chiêu không phải muốn nghe an ủi khuyên nhủ, chỉ muốn tìm người thổ lộ. Nàng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm choàng chàng từ phía sau. Quả nhiên, sau một thoáng cứng đờ, thân thể Trần Thiện Chiêu mềm xuống, mãi một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu ở trong cung bận rộn một thời gian, có lẽ ta sẽ nhanh chóng quên mất phụ hoàng và mẫu hậu, có lẽ sau này ta sẽ hết sức chuyên chú làm Hoàng đế, nhưng hiện giờ, ít nhất ta muốn làm một nhi tử trước đã."
"Tâm ý của chàng, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ biết."
Câu nói vô cùng đơn giản khiến Trần Thiện Chiêu nhắm chặt hai mắt. Anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay giao nhau ở trước người mình rồi nói từng câu từng chữ: "Hôm nay, quần thần đã dâng tấu góp lời sắc lập Hoàng Hậu, Tam đệ và Tứ đệ cũng đều dâng tấu, ta đã kêu Lễ Bộ chọn ngày tổ chức nghi thức sách mệnh. Chờ khi sách lễ hoàn thành thì sách phong Thần Húc làm Hoàng Thái Tử. Như vậy Hậu vị có chủ, Đông Cung có chủ, thiên hạ yên ổn."
Anh đột nhiên nắm chặt chiếc vòng bạch ngọc chưa hề rời cổ tay Chương Hàm, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng: "Hoàng tôn con mọt sách lúc trước bị đưa vào kinh thành đã trở thành Hoàng đế, hiện giờ nên đến phiên dưỡng nữ ăn nhờ ở đậu danh môn trở thành Hoàng Hậu."
Mùng sáu tháng tám, Hoàng đế thăng ngự tòa ở Phụng Thiên Môn, lệnh Thái phó Định Quốc Công Vương Thành làm chính sử, Thái Tử Thái phó Hà Âm Hầu Trương Minh và Thiếu sư Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa làm phó sử, điều khiển buổi lễ sách phong Hoàng Hậu.
Sau lễ sách phong, khi Chương Hàm ngồi lên ngự tòa ở Nhu Nghi Điện, ánh mắt vẫn luôn rơi xuống một đoàn mệnh phụ từ thất phẩm trở lên tiến tới chúc mừng đứng trang nghiêm đen nghìn nghịt ngoài điện, đôi mắt không khỏi mơ hồ. Ngự tòa dưới thân vừa cứng vừa cộm, hai tay vịn và chỗ tựa lưng đều cách khá xa, nàng ngồi chỗ đó chỉ có thể ưỡn ngực thẳng lưng, hơn nữa còn mặc quan phục nặng nề, trên thực tế chẳng hề thoải mái một chút nào. Tuy nhiên, đây chính bảo tọa của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thậm chí nàng đã từng cho rằng Cố Thục Phi cao không thể với tới mà cũng chưa từng ngồi qua. Năm xưa thuở hàn vi nàng ở Quy Đức phủ, chỉ nghĩ đến người nhà thoát khỏi gông cùm xiềng xích là đã vui mừng khôn xiết, làm sao ngờ được sẽ có một ngày phú quý cực hạn, vinh hoa đạt tới đỉnh cao như hiện giờ?
Đi đến một bước này, là thời vận, là số mệnh, nhưng cũng là kết quả do nàng dốc hết toàn lực đạt được. Sau này, vì con cái và người nhà, cũng vì chính bản thân, nàng sẽ cùng Trần Thiện Chiêu nắm tay nhau tiếp tục ổn định vững vàng bước tới!
Lời tác giả Phủ Thiên: Chương cuối cùng của chính văn... Đến đây thì coi như hai vợ chồng Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đã được viên mãn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lời bà Còm: Thật sự không ngờ bà Còm đã mất tròn ba năm mới hoàn thành bản edit cho bộ này, phải tự phục khả năng bò lết của mình. Suốt ba năm qua, bộ truyện này đã cùng bà Còm trải qua vô số thăng trầm trong cuộc sống, có lúc b3nh hoạn làm mình muốn bỏ ngang. Tuy nhiên, mỗi ngày vào wattpad vẫn thấy có bạn tặng sao cho mình, vẫn đọc được những dòng động viên, thế là bà Còm không nỡ từ bỏ, cắn răng cố gắng đi hết đoạn đường. Chân thành cảm ơn những độc giả thân thương đã ủng hộ!
Bộ truyện này có những 18 ngoại truyện, khổ nỗi lết được tới đây là bà Còm đã hết xí quách, vì thế chỉ đành chọn 3 ngoại truyện mình thích nhất để edit. Mong mọi người thông cảm!