Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao lại thế, sao lại thế...”

“Vương phi, mấy ngày nay tâm tình ngài vốn không ổn, trước mắt xin đừng lo lắng, ngài hãy nghỉ ngơi thỏa đáng đi ạ.”

“Nhưng ta thật sự không cách gì yên lòng, chuyện xảy ra quá đột ngột, hơn nữa còn vì loại chuyện này...”

Trong phủ Tri Vương, đối mặt với sự kiện ập đến quá bất ngờ, Tri Vương phi Trương Như tức khắc lâm vào trạng thái hoảng loạn khó tả. Tri Vương bị triệu vào cung trần tình đã qua hơn hai canh giờ, đến nay một xíu tin tức cũng chưa truyền ra.

Hai đám người phái đi tìm hiểu ngay cả một câu truyền về cũng không có, vì đề phòng "dê vào miệng cọp", Trương Như thậm chí không dám phái thêm người ra ngoài. Thế nhưng cố tình "nhà dột còn gặp mưa suốt đêm", trong lúc nàng đang đứng ngồi không yên đi tới đi lui một hồi, rốt cuộc nghe nha hoàn khuyên can ngồi xuống, mới uống non nửa chén trà thì đột nhiên cảm thấy dưới thân dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra, trên bụng  cũng đau đớn một trận. Trương Như kinh hãi cuống quít kêu lớn: “Đỗ cô cô, Đỗ cô cô!”

Đỗ cô cô là người lúc trước do Cố Thục Phi chọn lựa đưa tới, đang đứng bên ngoài dặn dò mấy nha hoàn tuần tra chung quanh nội viện, canh phòng nghiêm ngặt để tránh hỗn loạn, nghe kêu hối hả chạy vào. Thấy sắc mặt Trương Như tái nhợt tâm thần bấn loạn, bà vội đỡ người nằm thẳng trên giường, bắt mạch rồi cẩn thận xem xét dưới thân Trương Như. Thấy quả nhiên có máu, Đỗ cô cô lập tức lạnh giọng quát: “Người tới!"

Một nha hoàn ở gian ngoài nghe kêu chạy vào, Đỗ cô cô lập tức phân phó: “Đi Thái Y Viện, mời đến Tề Ngự y vẫn luôn bắt mạch cho Vương phi!”

Thấy nha hoàn sắp đi, Trương Như gấp gáp chụp lấy cổ tay Đỗ cô cô: “Có thể... Có thể dùng cớ này đi báo tin cho điện hạ hay không?”

Đỗ cô cô thoáng nhìn nha hoàn kia cũng đang do dự, lập tức lắc đầu ra hiệu hãy đi mau, sau đó cúi người nói khẽ với Trương Như: “Vương phi, nô tỳ biết ngài lo lắng cho an nguy của điện hạ. Nhưng ngay lúc này ngài không phải sắp sinh, cho dù sắp sinh cũng không thể dùng cớ đó đi báo tin cho điện hạ. Nếu lỡ Hoàng Thượng hiểu sai ý, vậy chính là tai họa ngập trời. Càng trong thời điểm bấp bênh thì ngài càng phải bình tĩnh. Ngài đang hoài thai đứa bé đầu tiên của điện hạ, là đứa bé điện hạ luôn mong chờ, bản thân ngài nhất định phải cố chống! Hiện giờ sự tình còn chưa tra ra manh mối, nếu ngài xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến kẻ âm thầm ngáng chân vỗ tay vui mừng, làm người lo lắng cho ngài thương tâm?”

Trương Như nghe Đỗ cô cô khuyên nhủ bèn dần dần bình tĩnh lại. Nhớ lúc trước khi Hoàng đế bệnh nặng, Tri Vương và tất cả hoàng tử hoàng tôn đều bị triệu vào cung. Nàng cũng kinh hoàng bất an giống như bây giờ, nhưng khi đó Chương Hàm tới cửa, kéo nàng cùng đi một chuyến tới phủ Tần Vương, bóc trần kế hoạch "Ve sầu thoát xác" của Trần Thiện Thông, ngày kế chư vương và hoàng tôn đều được thả ra. Trương Như nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Đa tạ cô cô nhắc nhở, ta không sao đâu, đây chẳng phải vì có kẻ âm mưu muốn hại điện hạ hay sao? Ta sẽ kiên nhẫn chờ.”

Thấy Trương Như cuối cùng trấn định, Đỗ cô cô yên tâm hơn. Thế nhưng không bao lâu, nha hoàn vừa bị sai đi mời Ngự y hoảng loạn chạy về, hành lễ xong bèn nghẹn ngào nói: “Vương phi, Vương phi, không xong rồi, bên ngoài vương phủ bị người bao vây! Tổng quản đích thân ra nói sức khỏe Vương phi không ổn, muốn đi Thái Y Viện mời Ngự y đến xem, nhưng vị Thiên hộ dẫn đầu nói là phụng chỉ hành sự, không cho bất luận kẻ nào ra vào...”

Vừa nghe vậy, đừng nói là Trương Như sắc mặt trắng bệch, ngay cả Đỗ cô cô cũng thót tim. Đỗ cô cô cắn chặt răng, bước nhanh muốn đi ra ngoài thì đột nhiên nghe Trương Như thấp giọng kêu: “Cô cô không cần đi vội!” Trương Như nghiến răng, cân nhắc thật lâu cuối cùng gằn giọng phân phó “Chuẩn bị ấm kiệu cho ta!”

“Vương phi...”

“Ta phải đi xem kẻ đầu lĩnh bên ngoài là thần thánh phương nào, ngay cả vương phủ phái người đi Thái Y Viện mời Ngự y cũng ngăn cản!” Trương Như siết chặt nắm tay, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Thị phi đúng sai còn chưa rõ ràng, điện hạ chỉ vào cung trần tình. Cho dù Hoàng Thượng muốn phái người canh chừng vương phủ, quả quyết không đến mức bất cận nhân tình như thế. Nếu bổn vương phi ở trước mặt bọn họ có bất trắc gì, ta không tin bọn họ gánh vác nổi! Hầu hạ bổn vương phi mặc triều phục!”

Bất luận lúc trước ở kinh thành hay khi đến Sơn Đông, Tri Vương phi Trương Như không phải là một chủ mẫu tính cách cường thế. Nhưng ngay lúc này, đối mặt với một Trương Như khác hẳn, Đỗ cô cô ngẫm nghĩ rồi cuối cùng phải công nhận đây là biện pháp tốt nhất. Tri Vương là người trí thức ôn hòa nho nhã, tính tình Tri Vương phi thì nhút nhát mềm dẻo, quả quyết sẽ không làm ra chuyện hãm hại Uyển Bình Quận vương. Nếu hiền lành quá rồi lại bị người đạp lên đầu, thay vì cứ để Trương Như lo lắng bất an ngồi chờ bên trong, còn không bằng ra ngoài đánh cược một keo!

Rất cảm ơn nếu vào wattpad ủng hộ bà còm. Trên con đường trước cửa phủ Tri Vương lúc này đã có mấy chục binh lính bao vây, đều trong đội hộ vệ của Triệu Vương trước đó, hiện giờ đã thăng cấp thành Thần Vũ vệ. Khi cánh cổng giữa của đại môn ba gian năm giá đột nhiên từ từ mở ra, gã Thiên hộ cầm đầu lập tức đề phòng, vẫy tay một cái ra hiệu cho vệ quân vây quanh chú ý. Nhưng khi thấy một ấm kiệu ngừng ở trước mặt, trên kiệu ngồi một vị thiếu phụ đầu đội địch quan thân mặc lễ phục, gã chỉ sửng sốt một lát liền bừng tỉnh ngộ ra đó là ai, do dự một lát bèn quỳ một gối xuống đất.

“Ti chức tham kiến Tri Vương phi.”

Một đường lại đây, cảm giác được trong bụng từng đợt đau đớn co thắt càng lúc càng thường xuyên, Trương Như nhịn không được siết chặt tay vịn, vẻ mặt nghiêm khắc chất vấn: “Chính là ngươi ngăn cản người trong phủ đi Thái Y Viện thỉnh Ngự y?”

“Hồi bẩm Tri Vương phi, ti chức chỉ phụng mệnh tạm thời phong bế phủ Tri Vương...”

“Hóa ra cách phong bế phủ Tri Vương chính là cấm tiệt bổn vương phi đang hoài thai không được tuyên Ngự y cho dù trong người không khoẻ?” Trương Như đang vô cùng lo lắm cho Tri Vương Trần Dung, lại sợ hãi thai nhi trong bụng có khả năng giữ không nổi, thấy đối phương cứ cúi đầu không đáp, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Nếu thai nhi trong bụng bổn vương phi chịu tổn thương, trách nhiệm này sẽ do một mình ngươi gánh chịu?”

Không đề phòng Trương Như bỗng nhiên chụp lên đầu y tội danh này, gã Thiên hộ không khỏi biến sắc. Thấy ma ma nha hoàn bên cạnh Trương Như đều bừng bừng lửa giận, các gia tướng của phủ Tri Vương đứng phía sau cũng vô cùng căm phẫn, trong lòng gã thật sự không thể quyết đoán.

Tuy nhiên, nghĩ đến Trần Thiện Duệ ngày xưa thống lãnh bọn họ mang về chiến thắng dồn dập, hiện giờ ở kinh thành còn chưa hưởng được mấy ngày thư thái mà đã bị hắt một chậu nước bẩn như vậy lên đầu; ở nhà còn không thể biểu lộ, chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu với các thuộc hạ cũ; hiện giờ toàn bộ kinh thành đều bàn tán xôn xao, thanh danh Trần Thiện Duệ gần như khó giữ được, đây đều vì một đứa con hoang lai lịch không rõ. Gã suy nghĩ dù sao cũng là phụng chỉ hành sự, rốt cuộc bèn đứt khoát nói: “Vương phi thứ tội, ti chức chỉ phụng chỉ hành sự. Mời Vương phi trở về phòng!”

Sắc mặt Trương Như tức khắc trắng như tuyết. Nhìn tên quan quân thái độ có vẻ cung kính khiêm nhượng nhưng căn bản không thèm để mình vào mắt, nàng hít một hơi thật sâu rồi  gằn giọng: “Được, được, nếu ngươi luôn mồm nói như vậy, bổn vương phi sẽ ngồi ngay tại đại môn chờ khi nào có thánh chỉ đưa đến, vậy thì có thể sai người mời Ngự y! Người đâu, hạ kiệu. Ngồi chờ ngay chỗ này!”

Mặc dù gã Thiên hộ nói năng mạnh miệng, nhưng thấy Trương Như thật sự phân phó đặt kiệu xuống, đại môn phủ Tri Vương mở rộng, Tri Vương phi cứ thế ngồi trên kiệu, vào cuối tháng hai thời tiết vẫn còn rét lạnh, gương mặt cô tái nhợt trông rất bệnh hoạn, gã Thiên hộ bỗng sinh ra vài phần khiếp sợ và bất an. Dù gã năm lần bảy lượt mạnh mẽ nén xuống nỗi lo lắng trong lòng, tự trấn an bản thân gã chỉ phụng chỉ tới chỗ này trông coi, nhưng thấy mấy ma ma nha hoàn cuống quýt mang đến lò sưởi tay, thậm chí có người quỳ gối trước cỗ kiệu thấp giọng cầu xin, trong lòng gã càng lúc càng dự cảm không ổn.

Sẽ không... sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Không, chắc hẳn không đến mức như vậy, tất nhiên phụ nhân kia chỉ muốn đe dọa y mà thôi!

Khi gã đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, sau lưng có một vệ quân chạy một mạch lại đây, tiến lên ghé sát tai y báo: “Thiên hộ, không ổn rồi, Thế tử phi tới!”

Nghe tin này, gã Thiên hộ tức khắc cứng mặt. Còn không đợi hắn làm ra phản ứng gì, chỉ thấy bên kia có chiếc xe ngựa đơn giản được mấy chục hộ vệ vây quanh từ từ đi tới, vệ quân dưới trướng không ai dám ngăn cản. Chờ khi xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Tri Vương, hắn cố ổn định  tinh thần đang muốn tiến lên kính báo về vụ phụng chỉ bao vây phủ Tri Vương, lại không ngờ bên trong đai môn có một ma ma trung niên đột nhiên chạy vọt ra.

“Thế tử phi, Vương phi thấy đỏ, mấy người này lại ngăn cản không cho đi mời Ngự y. Vương phi đích thân ra nói nhưng bọn họ vẫn nhất định không chịu! Van xin Thế tử phi ngàn vạn lần hãy cứu Vương phi! Điện hạ vẫn luôn hy vọng Vương phi có thể bình an sinh hạ hài tử!”

Nghe xong tin tức Trần Thiện Chiêu mang về, hai phu thê thương nghị hồi lâu, cuối cùng nhận được tin Tri Vương bị triệu vào cung. Trần Thiện Chiêu nhanh chóng quyết định cũng vào cung, còn Chương Hàm thì lập tức chạy đến phủ Tri Vương. Ai ngờ xe ngựa vừa dừng lại thì đã thấy Đỗ cô cô vọt ra. Ngay lập tức, Chương Hàm hất lên màn xe lạnh giọng quát bảo một hộ vệ đúng bên cạnh: “Mau đi Thái Y Viện, cấp báo Tri Vương phi động thai khí, kêu bọn họ lập tức phái người tới! Nếu trì hoãn thì bọn họ phải biết hậu quả!”

Hộ vệ kia giục ngựa phi như bay, Chương Hàm cũng không thèm nhìn đám vệ quân bao vây trước cửa, nhìn vào trong cao giọng quát: “Các ngươi thất thần làm gì, trời rét lạnh như vậy, còn không mau chóng nâng Vương phi vào nhà?”

“Đừng cử động!” Trương Như cắn chặt môi, cực kỳ quật cường nói: “Lúc này ta không dám động, nếu lỡ nâng vào rồi xảy ra chuyện gì, vậy ta có miệng cũng không bào chữa được. Ta sẽ ở ngay chỗ này chờ Ngự y, chờ người cho ta một lời giải thích! Nếu không có kẻ nói ta giả bệnh tìm thầy, ta gánh không nổi tội danh này, điện hạ càng gánh không nổi tội danh này!”

Lần đầu tiên Chương Hàm chứng kiến Trương Như cứng cổ như vậy. Tuy nhiên, biết Trương Như đã thành hôn hơn hai năm mới hoài thai lần đầu tiên, tất nhiên vô cùng quý trọng, hơn nữa Tri Vương bị triệu vào cung, cửa nhà bị vệ quân canh chừng, nàng suy nghĩ một chút rồi để người đỡ xuống xe ngựa. Khi nàng bước vào đại môn của vương phủ, gã Thiên hộ rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

“Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, mong Thế tử phi suy xét.”

“Nhớ trước đây ta lâm bồn, phủ Triệu Vương bị người nham hiểm tấn công, Tri Vương phi không cần suy nghĩ đã phái đến gia đinh gia tướng, Tri Vương điện hạ ngựa không ngừng vó theo Thế tử và Uyển Bình Quận vương chạy về, hỗ trợ xử lý. Hôm nay Tri Vương phi động thai khí, sao ta có thể không vào cửa? Cho dù Hoàng Thượng trách tội, cứ để một mình ta gánh vác!”

Nói tới đây, ánh mắt Chương Hàm trở nên sắc bén, nhìn đối phương lạnh lùng nói: “Nhưng thật ra ngươi phụng chỉ lại đây trông coi, thế mà người trong vương phủ đi mời Ngự cũng bị cản lại, chẳng lẽ thật sự ngay cả Ngự y cũng không được đến? Thân là quan quân cầm binh đánh giặc, chẳng lẽ bốn chữ "việc gấp vượt quyền" ngươi cũng không biết? Cho dù người trong vương phủ không được ra ngoài, chẳng lẽ ngươi không thể sai một thủ hạ đi Thái Y Viện? Nếu Tri Vương phi có gì không ổn, ngươi gánh nổi tội danh này?”

Nói xong, nàng không thèm để ý tới gã Thiên hộ ngây ra như phỗng, lập tức đi đến trước mặt Trương Như thấp giọng khuyên nhủ. Nhưng bất luận nàng nói thế nào, ngày xưa Trương Như cực kỳ nghe khuyên lại nhất định không chịu động, nhất định phải ở chỗ này chờ Ngự y!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK