Edited by Bà Còm in Wattpad
Chín huynh đệ của phủ Võ Ninh Hầu phần đông chưa thành thân nhưng người nào cũng cần viện riêng để học hành hoặc luyện võ.
Hầu phủ tuy lớn nhưng chỗ ở có hạn, vì thế hai huynh đệ dùng chung một viện.
Cố Minh dĩ nhiên ở với Đại ca Cố Trấn cùng mẫu, bởi vì Cố Trấn lấy Công chúa dọn ra ngoài, hiện giờ một mình Cố Minh chiếm trọn Dưỡng Tính Quán phía Tây Nam Hầu phủ.
Tuy gọi Dưỡng Tính Quán, nhưng ngoại trừ thư phòng còn một Diễn Võ Trường nho nhỏ, trên kệ binh khí có đủ mười tám loại binh khí không thiếu thứ gì.
Trương Kỳ và Chương Hàm dẫn đầu, vừa đến cửa viện liền thấy một bóng người hai tay cầm cây thương Bạch Lạp dài đang múa tung hoành.
Thương Bạch Lạp vốn mềm dẻo, dưới nội lực điều khiển của Cố Minh bị uốn éo lúc cong lúc thẳng phát ra tiếng gió vù vù.
Hai gã sai vặt đứng một bên đều tập trung tinh thần quan sát, căn bản không nhìn thấy bọn họ lại đây; Chương Thịnh cố nhiên cũng coi chăm chú, Trương Kỳ và Chương Hàm lần đầu tiên thấy Cố Minh luyện võ, tất cả đều ngoài ý định không hề lên tiếng.
(Thương Bạch Lạp: loại vũ khí có cán rất dài bằng gỗ Bạch Lạp; đầu thương có mũi bằng sắt để đâm, thọc, tạo sát thương; chỗ nối của mũi thương và cán thương cột một tua chỉ màu đỏ hoặc màu đen gọi là ngù thương để làm hoa mắt địch thủ.
Gỗ Bạch Lạp là loại gỗ cứng nhưng không giòn, mềm nhưng không gãy, có thể uốn cong 180°, đặc biệt gỗ Bạch Lạp khi dùng sẽ tự tiết ra một lớp sáp, càng dùng càng bóng.)
Cố Minh thao luyện hồi lâu mới thu thế dừng lại, hắn đang muốn phân phó gã sai vặt lấy khăn đột nhiên thoáng thấy bên cạnh cửa viện có người lập tức quay đầu lại, nhận ra là Trương Kỳ và Chương Hàm, hắn lập tức kéo theo cây thương bước nhanh tới.
Mỉm cười gật đầu với Trương Kỳ, sau đó ánh mắt liền dừng trên người Chương Thịnh.
“Vị này chính là...”
“Tứ biểu ca, đây là Đại ca của muội.” Chương Hàm vội giới thiệu.
Chương Thịnh tùy tiện chắp tay chào: “Cố công tử!”
Cố Minh hơi ngẩn người, “Hóa ra là Chương Bách hộ!” Sau đó khẽ cười, “Ta cũng nghe nói hôm nay Thái phu nhân mời Chương Phó Thiên hộ và Chương Bách hộ lại đây, vốn tính kết thúc luyện võ thì sẽ qua chào hỏi, không ngờ Chương Bách hộ lại cất công tới viện.
Chương Bách hộ là người chân chính trải qua chiến trường, không thể so với ta là cái giá thêu hoa.
Vừa rồi nếu đã nhìn trong chốc lát, không biết có gì chỉ điểm một chút được chứ?” Nghe ra trong lời của Cố Minh lại có chút ý muốn khiêu khích, Chương Hàm không khỏi hơi sửng sốt.
Trương Kỳ vội vàng mở miệng: “Tứ biểu ca, Chương công tử lần đầu tiên đến Hầu phủ làm khách, lão tổ tông phân phó bọn muội dẫn người tới gặp huynh, sao huynh vừa mở miệng là muốn bàn đến chuyện đánh đánh giết giết?” Thấy Trương Kỳ dường như không hài lòng, trên mặt Cố Minh tức khắc hiện lên một tia không được tự nhiên.
Còn Chương Thịnh tính tình vô tư, mới vừa rồi Chương Hàm đã chỉ ra tình cảm của đôi trẻ này, hơn nữa từ nhỏ hắn rất thích tranh đấu kịch liệt, bỗng thấy ngứa nghề liền cười ha hả nói: “Trương Đại tiểu thư không cần ngại, nam tử hán đại trượng phu khó tránh khỏi ham thích đối với mấy chuyện đánh đánh giết giết, tuy nói so chiêu khiến các cô nương lo lắng đề phòng, nhưng với bọn nam nhân chúng ta thì lạc thú trong đó thật là rất lớn.
Cố Tứ công tử, nếu công tử đã có hứng thú này, vậy chúng ta luận bàn một chút nhé?”
“Tốt, vậy mời Chương công tử tuyển chọn binh khí!”
Chương Hàm vốn định mở miệng ngăn cản, nhưng thấy Chương Thịnh hăng hái bước đến kệ binh khí, chẳng chút nào ngại ngần bày ra hứng thú bừng bừng mà chọn lựa, không khỏi vô cùng bất đắc dĩ.
Nhớ trước đây tất cả đám nhóc láng giềng bao gồm Triệu Phá Quân đều tôn Chương Thịnh là Đại ca, bị thu nạp thành một bầy cả ngày gây chút chuyện không an phận, không biết bao nhiêu lần mặt mũi bầm dập về nhà.
Không ngờ hiện giờ ca ca vào quân ngũ, không những không sửa lại thói xấu này, ngược lại dường như còn trầm trọng thêm!
“Hàm muội muội, thật sự không ngăn cản bọn họ...”
Liếc một cái về phía Trương Kỳ đang lo lắng sốt ruột, mặc dù cảm thấy sự khiêu khích ngầm mang địch ý của Cố Minh có chút cổ quái, nhưng Chương Hàm vẫn lấy lại bình tĩnh trấn an: “Nếu hai người đều có hứng thú như vậy, muốn cản cũng ngăn không được, cứ để cho họ luận bàn một chút.”
Chương Thịnh ở kệ binh khí thử tới thử lui hồi lâu, cuối cùng chọn lấy một cây đao rất nặng, sống đao thật dày có điêu khắc.
Vung đao múa may vài cái thử thử trọng lượng và góc độ, Chương Thịnh cười hì hì cầm đao xoay người lại.
Thấy Cố Minh đã ở trong tư thế sẵn sàng, Chương Thịnh hơi khuỵu gối xuống lấy tấn, ánh mắt đột nhiên vô cùng nghiêm túc, bộ điệu cợt nhả vừa rồi trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Ngay sau đó, Chương Thịnh không chút khách khí xông lên trước, cổ tay xoay một cái liền xoạt xoạt xoạt chém xuống ba nhát đao.
Đâu ai dự đoán được Chương Thịnh lại tấn công trước.
Trương Kỳ không hiểu võ nghệ đối mặt với ánh đao sáng ngời, lại thấy Cố Minh lâm vào tình huống bị đoạt tay trên nên lúc này chỉ có thể chống đỡ mà không có cơ hội đánh trả, cô nàng nhịn không được chân cẳng nhũn ra, túm chặt cánh tay Chương Hàm vô cùng khẩn trương hô: “Hàm muội muội, mau kêu bọn họ dừng tay, dừng tay!”
“Không có việc gì đâu, chỉ là luận bàn mà thôi, Tứ biểu ca còn thừa sức biểu hiện!” Chương Hàm cũng là một cô nương, tuy không có khả năng luyện võ nhưng khi còn nhỏ để giữ được vị Đại ca “Không chuyện ác nào không làm” này nên vẫn có một ít nhãn lực.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời thì thấy Cố Minh bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, bàn tay ấn vào phần giữa của cây thương Bạch Lạp, lập tức đầu thương linh hoạt run lên thình lình bổ xuống vai Chương Thịnh.
Đúng lúc này, Chương Thịnh chùng thắt lưng, tay trái đập lên cán thương một cái đồng thời tay phải vung đao lên lia một nhát trong khi cả người quay vun vút như cột gió xoáy, chẳng những tránh thoát đầu thương mà còn tấn công vào bên hông nơi Cố Minh không kịp che chắn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Minh lập tức đá một cú vào cuối cây thương, cán thương bỗng uốn cong như trăng tròn, khó khăn lắm mới đỡ được một đao kia.
Một tiếng đinh thanh thúy và một tiếng bộp trầm đục vang lên, cả hai người đồng loạt thối lui ba bốn bước.
Lúc này, Cố Minh mới sầm mặt mở miệng hỏi: “Đây là đao pháp gì thế? Vừa rồi còn có hậu chiêu sao?”
“Đao pháp này không có tên, cho dù đặt cái tên thì miễn cưỡng có thể gọi là Sát nhân đao pháp!” Chương Thịnh cười hì hì giơ đao lên vuốt ve mặt đao sáng như gương, ngón tay quét nhẹ qua mép lưỡi đao.
Thấy đầu ngón tay xuất hiện một đường máu, hắn chẳng hề để ý chỉ đưa ngón tay vào miệng mút một cái, lúc này mới thản nhiên cười: “Đao tốt! Cây thương Bạch Lạp của Tứ công tử tuy thích hợp công chiến từ xa, nhưng thương pháp Âm Phù này khó luyện nhất, muốn luyện đến cảnh giới có thể vừa cương vừa nhu vừa đánh xa vừa đánh gần phải dùng từ mười đến hai mươi năm khổ công.
Trên chiến trường giết địch thì đao pháp là thứ tốt nhất để luyện, huống chi binh khí tâm đắc nhất của ta là đao nên chỉ tập trung luyện một thứ, chứ không như công tử còn phải luyện cưỡi ngựa bắn cung nên bị phân tâm nhiều hơn.
Ta chỉ có mấy chiêu đánh trực diện, còn thêm mấy chiêu chuyên môn giết người, ngoài ra chẳng có chiêu thức gì.”
Cố Minh nghe vậy sắc mặt âm tình bất định, thấy Trương Kỳ bước nhanh lại gần mặt mày vô cùng quan tâm hỏi thăm, lúc này mới miễn cưỡng cười trấn an: “Không có việc gì, chỉ muốn luận bàn một ít chiêu thức mà thôi, không phải ai cũng đều an ổn đấy sao?”
Chương Thịnh cắm cây đao vào kệ binh khí, phủi phủi tay đi đến trước mặt Chương Hàm, hạ thấp giọng: “Muội muội, anh chàng này mới vừa rồi hình như muốn cho ta bẽ mặt, không ngờ lại bị ta hóa giải nhẹ nhàng.
Muội làm gì đắc tội hắn sao?”
Lời này của Chương Thịnh làm Chương Hàm rất ngoài ý muốn, thấy Cố Minh nói chuyện với Trương Kỳ có vẻ thất thần, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng bên này, nàng lại nghĩ tới lúc nãy Thái phu nhân và Vương phu nhân chỉ giữ lại phụ thân nói muốn thương lượng chuyện gì đó, rồi lại kêu mình và Trương Kỳ mang theo Chương Thịnh đến gặp Cố Minh, bỗng nhiên câu thắc mắc lúc vừa ra khỏi chính sảnh của Chương Thịnh lập tức nổi lên trong đầu.
Không phải thật đấy chứ...!Chẳng lẽ Thái phu nhân và Vương phu nhân thực sự có tính toán như vậy?
Biên tập bởi Bà Còm ở W.att.pa.d
Trong Vinh Hoa Đường, Thái phu nhân và Vương phu nhân đã cho lui tất cả phó tì và những người không liên quan.
Tuy nhiên, Thái phu nhân vẫn cân nhắc một lát rồi mới khẽ cười nói: “Hôm nay mời Chương Phó Thiên hộ và Chương Bách hộ, chẳng những bởi vì hai vị sắp sửa khởi hành nên để Du nhi được gặp mặt phụ huynh Hàm nhi, ngoài ra còn vì suốt khoảng thời gian sống chung ta rất là yêu thích Hàm nhi, cho nên muốn vì tiểu Tứ Minh nhi cầu hôn với Chương gia.”
Lời này vừa nói ra, Chương Phong tức khắc kinh ngạc khó có thể tin.
Mặc dù trước đó đã tính đến khả năng khó có thể đem Chương Hàm về lại Chương gia, nhưng ông không thể nào dự đoán được Thái phu nhân sẽ đề nghị một cọc hôn sự như vậy.
Lần này đi vào kinh thành, ông đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của từng người trong Cố gia: Cố Tứ công tử Cố Minh không phải chỉ là một tôn nhi tầm thường của Cố gia mà là đích thứ tử của Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong và Vương phu nhân, được Ngự phong Huân vệ Tán kỵ xá nhân -- chính là vị trí Ngự tiền Thị vệ được tuyển chọn từ những người có võ nghệ nhân phẩm đều phải tốt nhất, hơn nữa còn được Hoàng đế tin cậy.
Hiện giờ, Thái phu nhân đột nhiên mở miệng muốn vì một tôn tử xuất sắc như vậy hướng nhà mình cầu hôn!
Chương Phong nhịn không được nhìn thoáng qua Vương phu nhân, thấy trên mặt vị này nhìn không ra manh mối gì, ông không khỏi hít một hơi thật sâu rồi cúi người nói: “Thái phu nhân coi trọng tiểu nữ đến thế làm ti chức thật sự cảm động nhớ ơn.
Chỉ là, Tề đại phi ngẫu, tiểu nữ chỉ là thân bồ liễu không thể nào xứng với công tử Hầu phủ, chỉ sợ phải khiến Thái phu nhân thất vọng.”
(Tề đại phi ngẫu: Thành ngữ lấy từ chuyện Thái tử Hốt nước Trịnh từ chối kết thông gia với Tề Hi Công nước Tề trong thời Xuân thu.
Thái tử Hốt dùng câu "Tề đại phi ngẫu" có nghĩa là "Tề là một nước lớn, không phải đối tượng để phối ngẫu".
Về sau câu trên được dùng như lời khiêm tốn để từ hôn, ý nói mình có thân phận thấp kém không dám trèo cao.
Thân bồ liễu: bồ liễu tức thuỷ dương, một loại thực vật sinh trưởng bên bờ nước, tính chất mềm yếu, mùa thu lá thường rụng sớm.
Do đó, bồ liễu còn dùng để ám chỉ người có thân thể suy nhược, yếu mềm hay địa vị thấp hèn)
Hôm nay Vương phu nhân gặp phụ tử Chương gia, ấn tượng ban đầu về họ trông như hán tử thô kệch không khác gì binh lính tầm thường xuất thân quân ngũ; vốn tưởng rằng Thái phu nhân vừa nói ra một cọc hôn sự tốt như vậy thì Chương Phong sau khi chấn động xong tất nhiên sẽ mừng như điên mà đáp ứng ngay.
Lúc này thấy Chương Phong không cần cân nhắc bèn từ chối ngay lập tức, Vương phu nhân quá đỗi ngạc nhiên đến mức ngây ngẩn cả người.
- - -- Vị đứng đầu Chương gia này thật sự là người minh bạch hiếm có!
Thái phu nhân không thể ngờ cầu hôn lại bị từ chối, sửng sốt một hồi bèn ôn hoà thuyết phục: “Chương Phó Thiên hộ, chức vị Hầu tước của Cố gia là một thế hệ này mới có, trước đó Cố gia chỉ là dòng dõi bình thường.
Hơn nữa, Hàm nhi là do ấu nữ của ta đã dạy dỗ bao nhiêu năm, tính tình phẩm cách còn tốt hơn nhiều so với cái gọi là thế gia thiên kim hay tiểu thư khuê các trong kinh thành hiện giờ.
Nếu dùng mấy chữ thân bồ liễu để diễn tả con bé thì người khác nghe được cũng phải lắc đầu.
Tôn tử Minh nhi của ta chỉ là Huân vệ Tán kỵ xá nhân, luận phẩm cấp còn chưa tới đâu chứ nói gì là trèo cao.
Còn về phần gia phong của Cố gia, Nhị tức phụ nhà ta là người khoan dung nhất, nếu không trong nhà cũng không có nhi tử nối dõi tràn đầy, Chương gia càng không cần lo lắng tương lai Hàm nhi gả vào Cố gia sẽ chịu thiệt thòi.”
Lập luận này nói ra thật rõ ràng dễ hiểu, nhưng điểm khả nghi trong lòng Chương Phong không những chưa hề tiêu mất mà càng khiến ông phải cẩn thận hơn.
Ông dĩ nhiên biết nữ nhi nhà mình muôn vàn tốt đẹp, đừng nói chỉ là một công tử Hầu phủ, ngay cả những long tử phượng tôn cũng còn xứng đôi với nữ nhi của ông nữa là, nhưng xứng đôi không có nghĩa là phải trèo cao đến thế.
Tuy Chương Thịnh nói rất hùng hồn muốn tương lai sẽ vượt qua Cố gia, nhưng xét cho cùng thì mục tiêu đó vẫn còn khá xa xôi.
Cố gia với thanh thế như vậy, tương lai nếu nữ nhi ở Cố gia chịu thiệt thòi, người mẫu gia như bọn họ có thể giúp được gì?
“Ý tốt của Thái phu nhân trong lòng ti chức nhận lãnh.” Chương Phong rời ghế đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh thành khẩn chắp tay nói “Ngài để tiểu nữ lọt vào mắt xanh khiến ti chức vô cùng cảm kích.
Ti chức chẳng qua là một người thô kệch, không hiểu quá nhiều những đạo lý to tát gì, nhưng hôn nhân nghĩa là hai họ kết thân, bốn chữ Môn đăng hộ đối từ xưa đến nay đều rất chí lý.
Xin thứ cho Chương mỗ không biết tốt xấu, vạn lần không dám đáp ứng!”
** Bà Còm thấy tác giả có vài lời vui vui nên edit luôn nè! Nói chút chuyện ngoài lề.
Hôm nay có người nào đó lập cho ta một bản trưng cầu dân ý, hóa ra là muốn bỏ phiếu bầu nam chính.
Có 34 người tham gia, bạn học Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu được 29 phiếu quất ngựa vượt xa dẫn đầu, bạn học Triệu Phá Quân được hai phiếu, Đông An Quận vương Trần Thiện Gia một phiếu, đáng thương cho Tri Vương và Cố Minh chẳng có một phiếu nào, còn dư lại hai phiếu chẳng lẽ dành cho nhân vật nào đó trong tương lai! 囧 thật, lần này không hề có vụ trong hai phải chọn một, quả nhiên ánh mắt quần chúng đúng là sáng như sao!.
Danh Sách Chương: