Người Ngũ Thành Binh Mã Tư cầm chiếu chỉ với nét chữ đoan trang thanh tú đ ĩnh bạt của Trần Thiện Chiêu, dù các quan văn có nghi ngờ nhưng cũng không thể không tiếp nhận lời giải thích này, đồng loạt canh giữ chặt chẽ cửa nhà. Còn nhóm võ quan, nghe nói là Trần Thiện Duệ gánh trọng trách đàn áp trên dưới kinh thành, đương nhiên không ai phản đối. Ngược lại là chư vương và các huân thần quý thích mới tìm hiểu cẩn thận, thế nhưng vài nhà quan hệ thân thiết với Đông Cung như phủ Tri Vương, phủ An Quốc Công, phủ Uy Ninh Hầu, phủ Tuy Dương Hầu đã nhận được tin tức sớm hai ngày, họ chỉ chú ý cửa nẻo mà không thắc mắc gì.
Sáng tinh mơ, người bán tạp hóa hạ ván cửa để kinh doanh, thương nhân ra khỏi thành đi buôn, các bá tánh vội vàng ra đường bắt đầu một ngày làm việc, không ít người phát hiện trên đường phố vẫn còn dấu vết chém giết đêm qua, vài bãi máu thâm đen không kịp cọ rửa khiến mọi người nhìn thấy bàng hoàng. So với cảnh ghê người kia, các đội vệ sĩ võ trang tận răng tuần tra trên đường phố lại khiến dân chúng thoáng yên tâm hơn. Đến khi phát hiện Yến Vương Trần Thiện Duệ mặc áo choàng đỏ dẫn theo các thân vệ đi tuần khắp nơi, trong lòng mọi người càng giống như gặp được Định Hải Thần Châm.
Còn bá quan văn võ từ sáng sớm đã vội vã chạy đến cổng góc trái Hoàng cung để thượng triều, nhìn thấy Trần Thiện Chiêu bình an vô sự xuất hiện đều thở hắt ra một hơi, về phần có bao nhiêu người mừng rỡ và bao nhiêu người phiền muộn thì đâu ai biết được. Khi Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ thuật lại vụ Yến Vương Trần Thiện Duệ sai người trói Đỗ Trung đưa vào cung, sau đó suốt đêm đích thân suất binh đàn áp sáu chỗ nổi loạn trong thành, chém giết hơn bảy mươi kẻ phản nghịch và tiếp nhận đầu hàng vô số, lúc này phía dưới im lặng như tờ. Rồi khi Trần Thiện Chiêu nói đến trong cung cũng có người tấn công Khôn Ninh Cung Thanh Ninh Cung và Đông Cung, ngay cả đông tây lục cung đều bị quấy nhiễu, hiện giờ các nơi tiêu diệt bắt được khoảng bảy tám chục tên, chúng quan viên vừa rồi còn miễn cưỡng có thể yên lặng rốt cuộc không nhịn được đồng loạt ồ lên.
Trong số đó, Hữu Thiêm Đô Ngự sử Tiêu Thành Chí là người đầu tiên lên tiếng chất vấn: “Thái Tử điện hạ, trong cung ngoài cung xảy ra biến cố lớn như vậy, trước đây Đỗ Trung tuy được Hoàng Thượng tin cậy nhưng binh quyền trong tay có hạn, bên ngoài cung miễn cưỡng có thể gây náo loạn, làm sao có đủ thực lực để quấy nhiễu trong cung?”
“Kẻ nổi loạn trong cung đều là dư nghiệt của Tần phiên Đại phiên, trước đây các nội thị có tuổi sức khỏe yếu đều ở lại cung thành Nam Kinh, vì thế không ít người mới được tuyển vào cung thành Bắc Kinh. Việc tuyển chọn tắc trách như vậy thì mỗi người trong Lãnh chức ty đều có tội, nhưng xét kỹ lúc đó mọi việc rối ren nhân tâm hốt hoảng nên tạm thời không đề cập tới.” Trần Thiện Chiêu không vui nhìn thoáng qua Tiêu Thành Chí, thấy ông ta rốt cuộc lặng lẽ lui trở lại hàng, anh mới gằn giọng nói tiếp: “Về phần Đỗ Trung, người này bụng dạ khó lường ly gián cốt nhục Thiên gia, còn gian trá dùng danh nghĩa Yến Vương xúi giục quân đội khắp nơi cùng gã mưu nghịch. Gã không ngờ trong lúc cố gắng dụ dỗ hiếp bức Yến Vương thì bị đánh gục trói chặt đưa vào cung. Bọn chuột nhắt làm ra tội ác tày trời như thế, dĩ nhiên chờ phụ hoàng trở về xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật! Vì thế, hôm nay cô cảnh báo cho chư vị -- Yến Vương thâm minh đại nghĩa, suốt đêm đàn áp các nơi mới qua được một đêm thái bình; nếu có ai ngầm góp lời thị phi về Yến Vương, xử đồng tội với Đỗ Trung!”
“Chúng thần cẩn tuân mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ!”
Một đêm qua, Vương Lăng ở Thanh Ninh cung thật lo lắng vô cùng vô tận. Mặc dù sau khi Khôn Ninh Cung ổn định xong, Chương Hàm lập tức phái Thu Vận đến giải thích ngọn nguồn sự tình, sau đó Trần Kiểu cũng tự mình tới thăm hỏi Tứ thẩm, nhưng mãi đến khi triều hội kết thúc, sau giờ Ngọ Trần Thiện Duệ đích thân tới Thanh Ninh cung gặp nàng, nỗi lo lắng như tảng đá đè nặng suốt mấy ngày đêm mới hoàn toàn buông xuống. Mười mấy năm phu thê, Vương Lăng hiểu nhất con người Trần Thiện Duệ, nàng biết anh chàng đã trải qua và trưởng thành như thế nào trong những năm này -- từ không cam lòng đến mất cân bằng dẫn đến từ bỏ bản thân và sau đó tỉnh lại. Chính vì như thế, nàng sợ Trần Thiện Duệ lại lần nữa bị lôi cuốn nhúng tay vào. Ngay lúc này, Vương Lăng nhìn trượng phu trước mặt có thêm một vết đao thương vắt qua cằm, nhịn không được vươn tay vuốt v3 vài cái.
“Sao lại bất cẩn đến thế?”
Trần Thiện Duệ đang chăm chú nhìn bụng nhỏ chưa nhô ra của thê tử, nghe lời hờn dỗi hiếm có của Vương Lăng bèn ngẩng đầu cười khẽ: “Không sao đâu, đêm tối đao thương không có mắt, chút vết thương nhẹ này đâu tính là gì. Hơn nữa, thêm mặt có thêm một vết đao sẹo sẽ không có người chê ta văn tú.”
“Thôi bỏ đi, bộ mặt văn tú của chàng chỉ có thể lừa gạt vài người bình thường, cho dù kinh sử đọc làu làu cũng không đổi được thói quen thích đánh đánh giết giết!” Vương Lăng nhướng mày cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, ta thật thích bộ dáng chuyên tâm của chàng khi cầm binh khí, mặc kệ chàng giết bao nhiêu người!”
Nhớ trước đây khi vừa đính hôn hắn đến thăm phủ Định Viễn Hầu, sau khi quen thuộc với Vương Lăng, nàng cũng sang sảng biểu đạt sự hài lòng với vị hôn phu hắn đây giống như vậy. Hiện giờ lại lần nữa nghe được lời thổ lộ này, Trần Thiện Duệ vui mừng khôn xiết, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, muốn nói vài vài lời từ tận đáy lòng, không ngại thê tử trực tiếp choàng tay qua cổ mình. Ngay sau đó, cậu ta nghe được nàng thì thầm bên tai: “Thiện Duệ, ta cảm thấy đứa nhỏ này sẽ là nữ nhi. Đến lúc đó, chúng ta truyền cho con bé một thân võ nghệ, tương lai nếu có thằng nào vô dụng để mắt đến con bé, con bé có thể đánh cho bọn chúng bò đầy đất!”
Kiểu ví dụ này... Trần Thiện Duệ âm thầm cười khổ. Nhưng nghĩ tới vừa rồi khi mới vào Thanh Ninh cung, nghe Ngụy Thành dẫn đường kể rằng các vị Thái phi đều rất thích Trần Ngang, nhưng thằng nhóc kia xưa nay ở trước mặt mình luôn là dáng vẻ lạnh lùng không thích làm nũng, thế mà đối mặt với Thái Tổ mẫu và các Thái phi thì lại có thể nói ngọt lấy lòng, quả thực là tức chết người đi được. Như thế xem ra, nếu Vương Lăng sinh nữ nhi, có lẽ có thể được hưởng lạc thú con cái ôm ấp nũng nịu, anh chàng bèn cười gật đầu: “Vậy đều nghe theo nàng. Tương lai nếu không thể kết hôn, chúng ta nuôi con bé cả đời là được!”
“Trên đời này đâu phải đàn ông đều chết hết?” Vương Lăng tức giận hừ lạnh một tiếng, buột miệng thốt ra: “Hơn nữa, chẳng phải ta cũng tìm được chàng?”
Câu nói phía sau khiến trái tim Trần Thiện Duệ nóng bỏng. Nhớ lại mấy năm nay chính mình đã làm Vương Lăng trải qua không biết bao nhiêu đau khổ chịu quá nhiều uất ức, hắn nhịn không được ôm siết nàng vào lòng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Lăng nhi, ta đã suy nghĩ rồi. Chờ phụ hoàng và Tam ca Thần Húc bình an trở về, chúng ta hãy rời Bắc Kinh nhé. Nàng nghe ta giải thích...”
Khi Vương Lăng nghe rõ kế hoạch của Trần Thiện Duệ, đôi mắt sáng bừng. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Ngụy Thành đột nhiên bất chấp xông vào, thậm chí quên luôn cả hành lễ hét lên: “Yến Vương điện hạ, Yến Vương phi, tin tức tốt! Hoàng Thượng đại thắng Bắc chinh, Hoàng Thái tôn bình yên vô sự! Người báo tin chiến thắng đã đến kinh thành, thỉnh Thái Tử điện hạ và Yến Vương đến Khai Bình nghênh giá!”
Trắng đêm đàn áp binh biến chưa ngủ, ngay lúc này đột nhiên nghe được tin tức tốt như vậy, Trần Thiện Duệ cực kỳ vui sướng, lập tức đứng bật dậy nhưng không chịu nổi choáng váng một trận. Vương Lăng thấy có gì đó không ổn, cuống quít nâng đỡ, sau đó kêu Ngụy Thành nói rõ hơn. Tuy nhiên, Ngụy Thành chỉ mới nghe được một hai câu từ miệng nội thị của Đông Cung gởi tới truyền tin, không biết thêm gì để báo cáo. Cuối cùng, hai phu thê đành phải vội vàng đi chào chư vị Thái phi rồi ngồi kiệu nhanh chóng chạy tới Xuân Hòa Điện của Đông Cung. Vừa đi vào, Vương Lăng đã thấy Trần Thiện Chiêu giơ tay chỉ về phía Trần Thiện Duệ.
“Mau, lôi người lại đây cho ta, lột áo!”
Vương Lăng bị mệnh lệnh đột ngột kia làm cho sửng sốt đứng ngây ngốc. Khi mấy nội thị theo lời bước nhanh tới, nàng thấy Trần Thiện Duệ chỉ giãy giụa tượng trưng vài cái rồi buông xuôi. Đang muốn chất vấn thì thấy Trần Thiện Duệ đã bị lột áo ngoài, trên người quấn đầy vải bông trắng, những mảng lớn vết máu đỏ tươi nhìn ghê người. Đầu óc trống rỗng, nàng nhìn người đỡ Trần Thiện Duệ vào Đông Noãn các, mấy Ngự y đeo hòm thuốc theo vào, cảm thấy cổ họng bị nghẹn cứng.
“Tứ đệ muội, ý chỉ của phụ hoàng chắc đệ muội đã biết.” Trần Thiện Chiêu hơi gật đầu rồi giải thích ngắn gọn: “Tối hôm qua Tứ đệ lấy ít thắng nhiều, toàn thân bị thương mà cứ không nói một câu nào trước mặt ta. Nếu không nhờ ta gọi người tới hỏi thì đã bị lừa gạt cho qua rồi. Từ kinh thành đến trạm dịch Thấp Ninh hơn bốn trăm dặm, đến Khai Bình gần ngàn dặm, cho dù đi liên tục ba trăm dặm một ngày cũng phải mất ba ngày, vết thương của Tứ đệ chắc chắn sẽ nứt toạc. Chuyện này ta làm chủ giữ Tứ đệ ở kinh thành, ta đi Khai Bình nghênh giá là được!”
Thấy Chương Hàm đứng bên cạnh khẽ gật đầu với mình, chứng tỏ hai vợ chồng đã bàn bạc qua. Nghĩ đến tình trạng thương tích của Trần Thiện Duệ, Vương Lăng do dự mãi rồi cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Ngay sau đó, Trần Thiện Chiêu nhìn Chương Hàm dặn dò: “Ta sẽ chọn vài quan viên văn võ đi theo chuyến này, số người để lại trông chừng kinh thành hẳn là đủ rồi. Nhưng nếu có nhiệm vụ khẩn cấp cần giải quyết ngay lập tức, nàng và mẫu hậu châm chước một chút, để cho họ chiếu theo quy củ xử lý là được. Chuyện gấp phải tòng quyền, không nên câu nệ quá nhiều. Ngoài ra...”
Trần Thiện Chiêu hướng về phia Vương Lăng chắp tay nói: “Làm phiền Tứ đệ muội trông chừng Tứ đệ. Lần này không đề phòng gì khác mà phải đề phòng đệ ấy không màng thương thế.”
Vương Lăng lập tức đáp không do dự: “Đại ca yên tâm, muội đã biết!”
Khi các Ngự y rửa sạch vết thương rồi băng bó lại lần nữa, Trần Thiện Duệ đưa mẫu tử Vương Lăng và Trần Ngang trở về phủ Yến Vương. Trần Thiện Chiêu truyền triệu Hạ Thủ Nghĩa và Tiêu Thành Chí báo tin chiến thắng và bàn về việc sắp xếp đi Khai Bình nghênh giá, ra lệnh truyền tin chiến thắng khắp toàn thành, sau đó mới triệu kiến quan viên lưu lại trông chừng kinh đô. Phân phó xong xuôi hết thảy, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cùng đi Khôn Ninh Cung muốn báo tin tức tốt này cho Phó thị. Tuy nhiên, từ chạng vạng chờ đến sáng sớm hôm sau, Trần Thiện Chiêu đơn giản nghỉ luôn ở Khôn Ninh Cung, thế mà Phó thị vẫn chưa tỉnh lại. Không còn cách nào khác, anh đành phó thác nơi này cho Chương Hàm rồi khởi hành.
Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu đi được nửa ngày thì Phó thị mới từ từ tỉnh lại. Nghe Chương Hàm truyền đạt tin tức tốt, đồng tử Phó thị bỗng nhiên co rút lại, sau đó mới nở nụ cười nhẹ nhàng: “Ta biết ngay mà, Thần Húc phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì.”
Khó khăn thốt ra một câu như vậy, bà nhìn chằm chằm lên bức hoa sen thủy mặc vẽ trên đỉnh màn, sau đó nhẹ giọng thì thầm: “Chỉ hy vọng Hoàng Thượng cũng bình yên vô sự giống Thần Húc.”
Nghe Phó thị nói như thế, Chương Hàm tức khắc thót tim. Lần trước Hoàng đế thân chinh cũng đại thắng trở về, chỉ truyền Trần Hi xuất phát từ Bắc Kinh ra đón, sau đó đi Ninh Hạ qua năm, ngay cả Phạm Vương Trần Thiện Ân cũng không kêu ra nghênh giá. Lần này đột nhiên gióng trống khua chiêng kêu huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ cùng đến Khai Bình, chẳng lẽ Hoàng đẽ thật sự có gì bất trắc?
Định Hải Thần Châm: còn được gọi Như Ý Kim Cô Bổng, là cây gậy thần trong tay Tôn Ngộ Không, bảo vật trấn thủy trong thiên hà, vũ khí quan trọng để hàng yêu phục ma.