Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Đi một chuyến đến phủ Triệu Vương là Hạ Thủ Nghĩa đã biết mình khó có thể đứng ngoài cuộc. Cho nên sau khi thăm hỏi phủ Triệu Vương, ông lập tức vào cung từ cửa Trường An hữu. Biết các đại thần và Thái Tử vẫn còn chờ tại Văn Hoa Điện, ông phải mau chóng chạy đến ngay. Mặc dù trên đường ông vẫn luôn do dự không biết có nên thuật lại nguyên văn cuộc nói chuyện với Triệu Vương Thế tử phi, thế nhưng khi vừa bước vào điện, rốt cuộc ông đã hạ quyết tâm.
Dù sao chỉ nhìn thái độ của hai thiếu phu nhân của phủ Triệu Vương liền biết việc này tất nhiên khó xử lý cho êm đẹp, thôi thì đơn giản cứ bóc trần tất cả trước mặt mọi người. Hiện giờ thế cục rắc rối phức tạp, cùng lắm thì ông từ quan về quê là xong!
Thấy Hạ Thủ Nghĩa quay về một mình, Thái Tử và các đại lão thần liền biết chuyến đi của vị Lại Bộ Thượng thư không thuận buồm xuôi gió. Khi Hạ Thủ Nghĩa thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại với Chương Hàm, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, còn Thái Tử giận đến mức đau tim, siết chặt nắm tay, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Hắn liếc một vòng các quần thần đứng xung quanh điện, thấy không một người nào dám cùng mình đối diện, mấy kẻ tâm phúc thì hoàn toàn cứng họng, không có bất kỳ điều trần hay kiến nghị gì, tức khắc càng thêm bực bội.
Chờ về tới Đông Cung, một đoàn hỏa khí bị nghẹn trong bụng rốt cuộc có chỗ để trút. Thái Tử lập tức gạt xuống đất toàn bộ tấu chương chất chồng cao cao trên bàn, mặc kệ mấy nội thị sợ tới mức run bần bật liên tục dập đầu tạ tội. Hắn không thèm để ý tới ai, lập tức đi thẳng tới góc trong cùng đặt mông ngồi xuống. Hít thở vài hơi thật sâu, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Hiện giờ Thái Tử hắn đây đang chiếm địa vị chính trực, cho dù thái độ phủ Triệu Vương có cứng rắn thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần một đôi huynh đệ cùng mẫu Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ vẫn còn ở kinh thành, như vậy hắn đang nắm giữ vốn liếng đáng kể! Cũng may Triệu Vương tự biết công cao, ngoài Thế tử Trần Thiện Chiêu còn để lại thêm một đích tử Trần Thiện Duệ, nếu không hiện giờ hắn đâu chiếm lời. Phải biết Triệu Vương Phi Phó thị chẳng những là nữ chủ nhân của phủ Triệu Vương, hơn nữa còn có danh vọng cực cao trong vòng mệnh phụ huân quý, càng được quân dân kính yêu sâu đậm; cho dù Triệu Vương đồng ý vứt bỏ hai đích tử Phó thị sở sinh, nhưng chúng tướng dưới trướng và quân dân Bắc địa chưa chắc sẽ đáp ứng!
“Hồi bẩm điện hạ, vừa qua giờ Dậu.”
Vào đông trời tối sớm, trong nhà đã đốt đèn. Thái Tử nhìn chồng tấu chương đã giải quyết hơn một nửa, nghĩ đến trước đây Hoàng đế luôn luôn trăm công ngàn việc, nhịn không được ngơ ngẩn một lát. Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám trầm giọng đưa tin: “Thái tử điện hạ, Cố tiểu hầu gia cầu kiến.”
“Thái tử điện hạ.”
Cố Chấn khom lưng hành lễ, sau đó không câu nệ lập tức tiến tới bên cạnh Thái Tử. Một tay hắn chống lên bàn cúi người xuống nhỏ giọng trình bày: “Thứ lỗi cho thần nhiều lời, thần cảm thấy phủ Triệu Vương có gì đó không đúng! Triệu Vương Thế tử phi xác thật là người tính tình cương liệt, vị Uyển Bình Quận Vương phi xuất thân tướng môn biết cách dụng binh, nhưng chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy hai ngươi họ quá mức cứng đầu? Cho dù phủ Triệu Vương có hai trăm thân vệ trải qua trăm trận, nhưng đó chỉ là hai trăm người chứ không phải hai ngàn người, trong kinh thành to như vậy có thể phát huy được bao nhiêu công dụng? Ngay cả phủ Triệu Vương cũng phòng thủ không được, lần trước gặp tập kích chính là bằng chứng, bởi vì theo ấn chế vương phủ không được trữ cung tiễn!”
Thấy Thái Tử đột nhiên biến sắc, trầm ngâm một lát rồi ra hiệu cho hắn cứ nói tiếp, Cố Chấn hít một hơi thật sâu bẩm báo: “Ngoài ra, chuyện lớn như vậy mà chỉ có hai phụ nữ ra mặt, thần không thể không cảm thấy có gian trá! Cho nên, thần nghe nói Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ trước đó đi phủ Định Viễn Hầu mà vẫn chưa về lại vương phủ, bèn nghĩ dù sao không thể mời được Triệu Vương Thế tử thì mời Uyển Bình Quận vương vào cung cũng giống nhau. Thần bèn mang theo hơn trăm Kim Ngô vệ đến phủ Định Viễn Hầu, kết quả. . .”
Thái Tử nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn thật sâu: “Chẳng lẽ phủ Định Viễn Hầu cũng dám cự tuyệt ngươi ngoài cửa?”
“Không ạ, phủ Định Viễn Hầu rỗng tuếch, nói là Định Viễn Hầu đưa Uyển Bình Quận vương đi biệt trang diễn tập quân trận.” Từng câu từng chữ nói tới đây, Cố Chấn thấy Thái Tử thốt nhiên biến sắc, lúc này mới đứng thẳng người chắp tay nói: “Sự tình quan trọng, cho nên một mặt thần phái người hoả tốc ra khỏi thành đi đến biệt trang của Định Viễn Hầu, một mặt tự mình về bẩm báo với điện hạ! Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông có thể dùng kế 'Ve sầu thoát xác', chẳng lẽ hai huynh đệ của phủ Triệu Vương không thể?”
Trước nay Trần Thiện Thông không phải là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên bắt thê tử Tôn thị ngụy trang có thai, chính mình lấy cớ ở nhà chăm sóc né tránh tầm mắt người khác, nhờ vậy mới có thể dùng kế 'Ve sầu thoát xác' thành công. Ngược lại, Trần Thiện Chiêu nổi danh coi trọng thê nhi, thậm chí còn có người cười nhạo hắn là tên ngốc sợ vợ; còn Trần Thiện Duệ dù không quá mức như vậy, nhưng thê tử Vương Lăng chính là Triệu Vương đích thân cầu hôn cho nhi tử, nghe nói cũng rất ân ái, bên người không có nữ tử khác. Cho nên khi mật thám trong phủ Triệu Vương truyền tin, nói là Chương Hàm Vương Lăng một người ra cửa gặp khách một người tọa trấn trong phủ, Thái Tử không hề suy nghĩ theo chiều hướng kia. Nhưng hiện giờ nghe Cố Chấn trình bày, hắn lập tức tỉnh ngộ.
“Cho dù bọn họ thật sự có thể nhẫn tâm đoạt tuyệt như thế, hai thiếu phụ kia nguyện ý để phu quân giống như thằn lằn cắt đuôi đào tẩu?”
“Điện hạ, nếu đàn bà thật sự si mê thì càng kiên nhẫn hơn đàn ông rất nhiều!” Cố Chấn thấy Thái Tử hiển nhiên đã bị mình thuyết phục, lập tức múa may miệng lưỡi: “Nếu điện hạ cho phép, thần lập tức phân phó tấn công phủ Triệu Vương! Uyển Bình Quận Vương phi tuy biết võ nghệ quân lược, nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu chưa từng kinh qua chiến trận, hơn nữa thống lĩnh thân vệ Chương Thịnh không có mặt trong vương phủ, đây là cơ hội tốt nhất! Muốn chứng minh suy đoán của thần có chuẩn xác hay không, chỉ có cách tấn công bất ngờ thì sẽ biết ngay!”
Thái Tử nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Có nắm chắc không?”
“Thần không rành về quân trận võ nghệ, tuy nhiên. . .” Gương mặt Cố Chấn tràn đầy vẻ tự tin, giọng nói cũng lập tức cao lên: “. . . điện hạ chớ quên thanh danh năm đó của tiên phụ. Những đại tướng bộ hạ cũ của ông ấy tuyệt đối không thua kém thân vệ phủ Triệu Vương!”
“Được!” Thái Tử rốt cuộc hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh: “Vậy cô giao việc này cho ngươi! Nếu biết Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều không ở trong phủ, cô có thể mô phỏng theo lúc trước phụ hoàng xử trí Trần Thiện Thông mà làm!”
“Thần tất nhiên không phụ tín nhiệm của Thái tử điện hạ!”
Bước nhanh ra khỏi Đông Cung, Cố Chấn nhìn bầu trời đã sụp tối, đột nhiên mỉm cười tự mãn, siết chặt nắm tay nhẹ nhàng dứ dứ. Từ khi bị trục xuất về quê, hắn vẫn luôn kỳ vọng thời khắc trở mình này. Khổ nỗi, hắn không ngờ Chương Hàm một bước lên mây -- đầu tiên là được sách phong Triệu Vương Thế tử phi, sau đó lại được Hoàng đế khen ngợi, kế tiếp sinh tằng tôn tử duy nhất trong tông thất -- nổi bật không ai sánh bằng! Tuy nhiên, chỉ cần một nhà Triệu Vương gánh vác cái danh phản nghịch thì không còn ngóc đầu lên được. Khi Thái Tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, vậy thì phong thuỷ luân chuyển, chính là thời cơ thuận lợi nhất cho Cố Chấn hắn đây!
“Lúc trước ngươi tát vào mặt ta buông lời tàn nhẫn, đến khi đó ta muốn xem ngươi quỳ gối trước mặt ta đau khổ cầu xin thế nào!”
Rất cảm ơn nếu vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2. Đêm xuống, trên nóc nhà của ngôi lầu ba tầng ở hậu viện phủ Triệu Vương, các thân vệ đang thay phiên quan sát tình hình bên ngoài. Đứng trên nóc nhà tầm mắt tất nhiên phóng xa hơn, nhưng lúc này trời quá tối, chỉ có những thân vệ nhãn lực tuyệt vời đã từng là quân thám báo mới có thể đảm nhiệm trọng trách giám thị chung quanh. Gió lạnh gào thét từng cơn, làm nhiệm vụ này trong thời tiết như vậy quả thật là một việc khổ sai hạng nhất. Thế nhưng nghĩ đến lúc nãy trong Bạch Hổ đường, Thế tử phi và Quận vương phi mặc y phục đỏ rực nói câu 'Thắng cùng sống, bại cùng chết', trong lòng bọn họ đều cảm thấy ấm áp.
“Càng vào đêm càng phải cẩn thận, mọi người hãy chú ý một chút!”
“Yên tâm, chúng ta không dám phạm sai lầm!” Một thân vệ lão thành mỉm cười gật đầu, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ông trời có mắt, Thế tử phi và Quận vương phi thật sự làm rất tốt!”
Mặc dù vừa nãy Chương Hàm và Vương Lăng đã thú nhận với mọi người: Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đều an toàn rời khỏi kinh thành, nhưng sĩ khí của các thân vệ chẳng những chưa hề giảm đi mà thậm chí càng tăng vọt. Khi bọn họ đến kinh thành đều phụng tử lệnh, nếu Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ có mệnh hệ gì, bọn họ chẳng những phải cùng chết mà còn liên lụy gia quyến; hiện giờ hai vị thiếu chủ đều bình an thoát thân, cho dù bọn họ phải hy sinh, người nhà sẽ được trợ cấp vô cùng hậu hĩ cơm áo không lo, như vậy dĩ nhiên đã quá đủ! Huống chi, Thế tử phi và Quận vương phi là người tôn quý như vậy mà chịu ở lại cùng bọn họ tử thủ phủ Triệu Vương!
“Nếu chuyện không may xảy ra, mọi người đều đã bàn bạc cả rồi, bất luận thế nào cũng sẽ bảo hộ hai vị quý nhân mở một đường máu ra ngoài!”
“Không sai!”
Bốn người vừa nói chuyện với nhau vừa cảnh giác quan sát tứ phía. Bỗng nhiên, bọn họ lập tức chú ý tới một ánh lửa chợt lóe lên phía xa xa của con hẻm tối thui ở cửa sau vương phủ. Trong nháy mắt, bọn họ có thể thấy được những bóng đen di chuyển. Gần như theo bản năng, bốn người đồng loạt thổi to còi tre treo trên ngực, âm thanh lanh lảnh chói tai đột nhiên truyền khắp toàn bộ vương phủ. Chương Hàm đang an tọa trong Bạch Hổ đường giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy. Vương Lăng nhếch khóe môi cười lạnh: “Còn tưởng rằng có thể kéo dài mấy ngày, không ngờ lại đến sớm như vậy!”
Nhìn thoáng qua Chương Hàm, thấy Đại tẩu hít một hơi thật sâu rồi gật đầu thật mạnh, Vương Lăng liền hét lớn: “Truyền lệnh, đốt lửa!”
Dầu cải đã sớm dự trữ trong vương phủ trước khi Hạ Thủ Nghĩa tới đây được vận chuyển đến các nơi quan trọng nhất. Mà trước đó sớm hơn, tất cả thư tịch trân quý do Trần Thiện Chiêu sưu tập và toàn bộ thư tịch Ngự tứ đều được Chương Hàm bọc bao nhiêu lớp vải dầu, sau đó sai tâm phúc đào hố thật sâu trong hậu hoa viên chôn xuống. Ngay lúc này, từng vò dầu cải được tưới khắp nơi ở Đông lộ Tây lộ chính lộ của hậu viện, những cây đuốc nhựa thông được châm lửa ném vào. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hậu viện vương phủ chìm trong biển lửa.
Chứng kiến Bằng Dực quán và Ngô Đồng Uyển nơi mang tình yêu thương dịu dàng của phu thê thấp thoáng trong màn lửa bốc lên tận trời, Vương Lăng đưa tay về phía Chương Hàm, hai đôi tay gắt gao siết chặt, nụ cười kiên quyết đồng loạt nở trên gương mặt hai người.
Hãy để trận lửa thiêu đốt phủ Triệu Vương trở thành sự kết thúc và khởi đầu của mọi chuyện!
Bà còm sẽ đăng tiếp truyện ở ɯattραd, mời vào theo dõi.