Trước một ngày, Nội thị giám và Thượng bảo ty lo liệu nghi thức đã sắp đặt xong ngự tòa, hương án, chiếu thư án, sách án, bảo án cùng với Hoàng Thái Tử bái vị và chư quan viên bái vị ở Phụng Thiên Điện. Sáng sớm hôm nay, sau tiếng trống thứ nhất, Kim Ngô Vệ Trần Giáp Sĩ đã đứng nghiêm chỉnh hai bên Ngọ Môn, cờ xí và đội nghi thức thì dàn thành cổng chào hai bên cửa vào Phụng Thiên Điện. Ngoài ra, đội quân danh dự, xa giá, nghi trượng, hổ báo, ban nhạc Giáo Phường Tư cũng đã vào vị trí. Đại thần văn võ mặc triều phục từ từ tiến vào từ hai bên trái phải của Trường An môn.
Đứng trước các đại thần văn võ là chư vị thân vương tới kinh thành triều kiến, mọi người cho dù không cam lòng hay như trút được gánh nặng thì lúc này đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc đoan chính. Còn các Hoàng tôn như Trần Thiện Chiêu và mấy huynh đệ thì xếp hàng sau thân vương, mặc dù trước đó đã từng tập dượt lễ nghi mấy lần ở Triều Thiên cung, nhưng vài Hoàng tôn mới năm sáu tuổi vẫn có chút lo sợ lúng túng.
Rốt cuộc, đối với đám con nít bọn họ thì sự kiện phụ vương trở thành Đông Cung trữ quân vẫn rất mờ mịt trong đầu óc ngây thơ. Nếu không phải đại điển sắc lập Thái Tử yêu cầu tất cả con trai của Triệu Vương phải tham dự, bọn họ còn xa lắm mới đủ tuổi để thượng triều.
Khi tiếng trống thứ hai vang lên như sấm, đủ loại quan viên vào vị trí của mình bên ngoài Ngọ Môn. Bên trong cửa cung, Thượng Bảo Khánh cùng các quan hầu và thị vệ xếp hàng chỉnh tề chờ đợi bên ngoài Cẩn Thân Điện. Cho đến tiếng trống thứ ba, Đại Tổng quản Lộ Khoan mới thận trọng tiến vào Đông Noãn các của Cẩn Thân Điện hành lễ: "Thỉnh Hoàng Thượng ngự Cẩn Thân Điện, đội cổn miện."
Cùng lúc đó, ở trước mặt Triệu Vương trong đại sảnh của Phụng Thiên môn, thái giám chủ sự của Ngự Dụng giám dẫn theo mười nội thị quỳ sát đất khấu đầu: "Thỉnh điện hạ mặc miện phục Hoàng Thái Tử."
Mặc dù chưa chính thức sách phong, nhưng hai chữ "Triệu Vương" đã được các nội thị am hiểu thu lại. Thời khắc này, Trần Vĩnh nhìn các nội thị cung kính quỳ rạp dưới đất, hồi ức lại quãng đường thân vương mình đã trải qua -- Chưa đến mười tám tuổi đã thành thân rồi chuyển tới đất phong, ngây người ở Bắc địa ước chừng hai mươi mấy năm, ông quen thuộc với thời tiết ấm áp của Giang Nam nhưng phải thích ứng với khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt ở phía Bắc, từng bước từng bước thành lập uy vọng, dựa vào từng trận từng trận chiến thắng quân Mông Cổ để đặt nền móng, phải đưa đích trưởng tử còn thơ dại về kinh thành làm con tin, lại chịu đựng các quan viên trong triều liên tiếp buộc tội ông tàn bạo giết tù binh -- Trần Vĩnh không khỏi hít một hơi thật sâu.
Chịu đựng nhiều năm như vậy, ngay cả khi phụ hoàng sắc lập tiền Thái Tử ông vẫn chưa hề nản lòng, hiện giờ rốt cuộc đã chờ tới một ngày này, chờ được ngày mặc vào miện phục Hoàng Thái Tử!
Trần Vĩnh thản nhiên duỗi thẳng cánh tay tùy ý để các nội thị bận rộn hầu hạ mặc vào bộ miện phục đẹp đẽ quý giá. Sau khi nguyên bộ miện phục Hoàng Thái Tử đã được chỉnh trang, nhìn trong gương phản chiếu bóng dáng uy nghiêm của chính mình, Trần Vĩnh hài lòng gật đầu.
"Thỉnh Hoàng Thái Tử đợi bên ngoài Phụng Thiên môn."
Khi loan giá của Hoàng đế ra khỏi Cẩn Thân Điện, tất cả quan viên, sứ thần các nước chư hầu, tăng đạo bô lão lần lượt qua Ngọ Môn vào cung, đứng vào vị trí ở hai bên thềm son, tiếng nhạc tuyệt vời ngân nga. Khi Hoàng đế thăng tòa ở Phụng Thiên Điện, âm nhạc ngừng lại, hai bên có huân vệ cuốn mành. Kế tiếp, bên ngoài truyền đến tiếng roi vang dội, quan Khâm Thiên Giám xướng to báo giờ, Trần Vĩnh theo quan tiến cử từ từ đi vào từ cửa Đông của Phụng Thiên Điện. Tiếng nhạc lại vang lên lần nữa, dưới bao nhiêu ánh mắt xung quanh tò mò nhìn trộm, Trần Vĩnh quá quen thuộc với nơi ông từng báo chiến công hiến tù binh biết bao nhiêu lần, trước sau mắt vẫn nhìn thẳng, thản nhiên bước lên bậc thang phía Đông dẫn đến thềm son, cuối cùng được quan xướng lễ dẫn vào bái vị, tiếng nhạc mới ngừng lại.
Nội thị nâng kim sách và kim bảo đi từng bước lên bậc thang phía Tây, khi tới vị trí đứng yên, trên thềm son mới truyền đến từng tiếng hô lanh lảnh ngân dài
"Quỳyyyyyy!"
"Báiiiiiiii!"
Mặc dù cũng quỳ, dập đầu, đứng dậy, giống như hôm sách phong thân vương, nhưng khi quan Thừa chế ổn trọng bước ra cửa giữa của Phụng Thiên Điện xướng vang "Nghi lễ bắt đầu", Triệu Vương Trần Vĩnh vẫn không thể kiềm được cảm thấy cổ họng khô khốc. Một người chưa từng chần chờ xông pha chốn thiên quân vạn mã như ông lại có chút hồi hộp, theo tiếng hô quỳ xuống lần nữa.
"Trẫm khởi binh lập quốc, may mà tướng sĩ dùng mệnh và quân dân đồng lòng mới được thiên hạ, lên ngôi đã hai mươi mốt năm. Tuy tuân theo đạo thừa kế của tổ tiên là phải truyền ngôi cho đích trưởng tử; nhưng là một quân chủ vô vị lợi thì mong được một trữ quân tốt, đặt công lao sự nghiệp lên vị trí đầu, từ đó mới có thể bảo an xã tắc vĩnh phụng dòng dõi. Hoàng Tam tử Trần Vĩnh hiếu thảo trung thành, chính trực dũng cảm. Trước đó trẫm dưỡng bệnh trong cung, thứ dân Trần Hoa ẩn giấu tà niệm, bồi dưỡng nghịch đảng trong quân muốn bức trẫm thoái vị; còn Tần thứ dân Trần Bách thì tàng binh gây rối, chỉ huy mưu phản. Cũng may nhờ Hoàng Tam tử Trần Vĩnh tìm được mật chiếu, hăng hái vượt khó, vất vả khởi hành về kinh cứu giá, sau đó tiến quân phía Bắc bình định phản loạn. Hoàng thất lung lay thì sinh linh đồ tán, một người trung lương thì vạn bang ổn định. Vậy thì còn ai xứng đáng kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Nay sách phong Hoàng Tam tử Trần Vĩnh thành Hoàng Thái Tử, bố cáo thiên hạ!"
Trần Thiện Chiêu nghe xong chiếu thư sách phong, tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng chỉ sợ trong chiếu thư lập Thái Tử sẽ đột nhiên nhắc tới chính mình cùng Chương Hàm và Vương Lăng, vậy thì không phải khen thưởng mà là hại người. Tuy nhiên chiếu thư này tất nhiên có chỉ thị của Hoàng đế, vì thế mới không e dè nhắc tới vụ phế Thái Tử, bằng không Trung Thư Xá Nhân nhất định không lớn mật đến thế.
Bây giờ chiếu thư đã được ban bố, kế tiếp hành lễ hay quỳ phủ phục cũng thế, từ Hoàng Thái Tử Trần Vĩnh đến văn võ bá quan đều chỉ nhắm mắt theo tiếng hô xướng mà làm, không còn những cảm xúc lo được lo mất như lúc nãy. Tuy là vậy, từ lúc Hoàng Thái Tử lần lượt thực hành lễ bái phức tạp nhận sắc phong đến lúc cuối cùng đủ loại quan viên hành lễ chúc mừng Đông Cung, không ngờ đã hao phí hơn nửa canh giờ. Khi Hạ Thủ Nghĩa dẫn đầu mọi người nghênh chiếu thư ra cung, các quan viên lớn tuổi đã có sáu bảy người ngất xỉu.
Cũng may thời tiết hôm nay cực kỳ thích hợp, chứ nếu còn giá rét ẩm thấp như mấy ngày trước thì không biết có bao nhiêu người ngã xuống!
Tất cả quan viên có thể tạm thời nghỉ ngơi nhưng Hoàng Thái Tử Trần Vĩnh lại không thể nghỉ được. Hiện giờ trung cung vô chủ nên lễ chế triều yết Hoàng hậu có thể tạm thời gác xuống, nhưng Đông Cung vẫn phải tiếp đón chư vương triều bái. Các thân vương lớn tuổi xưa nay mặt ngoài hòa thuận nhưng sau lưng phần lớn không phục lẫn nhau. Người lớn tuổi nhất sau Triệu Vương là Hoàng Tứ tử Hoài Vương dẫn đầu các thân vương còn sót lại nối đuôi nhau vào chính sảnh Xuân Hòa điện của Đông Cung, bất luận tình nguyện hay không thì lúc này đều phải cung kính đồng loạt quỳ xuống, do Hoài Vương đại diện nói lời chúc tụng.
"Hoài Vương Trần Tùng, bái kiến quý huynh Hoàng Thái Tử vinh dự nhận được sách bảo. Xin thay mặt cho các Hoàng đệ chúc mừng điện hạ."
Theo lễ chế thì sau khi quỳ lạy bốn bái chư vương có thể rời Đông Cung. Hôm nay lăn lộn như vậy nên Hoàng Thái Tử Trần Vĩnh cũng không còn tâm trạng trình diễn màn huynh đệ tình thâm với các Hoàng đệ cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi lễ nghi chấm dứt thì ôn tồn nói vài câu rồi tùy ý để mọi người rời đi. Nhìn từng người một lui ra hết, Trần Vĩnh mặc thường phục nhận lễ lập tức triệu tới nội thị hỏi: "Vương phi ở đâu?"
Bởi vì Hoàng Thái tử phi không được sách phong cùng ngày, cho nên hiện giờ mọi người vẫn dùng "Vương phi" để xưng hô Phó thị. Lúc này, nội thị lập tức cung kính đáp: "Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, Vương phi đang chờ điện hạ hạ giá phía sau điện."
Hơn hai mươi năm phu thê, Trần Vĩnh đương nhiên hiểu rất rõ tính tình thê tử, lập tức bước nhanh đi đến sau điện. Khi ông vừa vào minh gian đã thấy Phó thị mặc áo vải giản dị cúi người hành lễ: "Thiếp chúc mừng điện hạ vinh dự nhận được sách mệnh."
"Vương phi không cần đa lễ. Nếu không nhờ nàng suốt bao nhiêu năm tận tâm tận lực ổn định hậu phương cho ta, chăm sóc nữ quyến của chư quân, chế tạo quân bào, hỗ trợ quân đội, dạy dỗ con cái, vậy thì không có ta hôm nay." Trần Vĩnh nói một hơi, bỗng thấy hai bên tóc mai của Phó thị có mấy sợi bạc thật chói mắt, ông nhịn không được vươn tay vuốt ve gò má không còn mềm mịn như xưa của thê tử, khẽ cười bảo: "Chờ sau khi trai giới tế cáo Thái Miếu thì chính là lúc sách phong Thái tử phi."
"Kế hoạch vĩ đại của điện hạ đã được thực hiện, hoài bão lớn đã được đền đáp, chuyện của thiếp thân quá bé nhỏ không đáng kể, huống hồ không phải là vấn đề khẩn cấp." Phó thị nhẹ nhàng cầm tay Trần Vĩnh, chợt buông ra rồi khuỵu gối quỳ xuống nói: "Thiếp có hai việc muốn khuyên can điện hạ."
Xưa nay giữa phu thê luôn có gì nói nấy, thấy thê tử đột nhiên trịnh trọng như vậy, Trần Vĩnh tức khắc có chút không quen. Khi vươn tay đỡ người thì Phó thị đã quỳ xuống, ông chỉ đành thu tay trầm giọng: "Nàng cứ nói đi."
"Thiếp nghe biết trước đó phụ hoàng đã từng đề cập đến vấn đề truyền ngôi. Tuy việc này đã nói trước mặt toàn thể văn võ bá quan, nhưng rốt cuộc sự tình quan hệ trọng đại, hơn nữa phụ hoàng hiện giờ càng ngày càng hồi phục tốt hơn, xin điện hạ có thể nói lời khiêm tốn."
Trần Vĩnh biết thê tử lo lắng mình quen thói tùy tiện, trước đây tuy đã nói lời khiêm tốn nhưng Hoàng đế kiên trì không đồng ý, hiện giờ lập Thái Tử xong sẽ thuận nước đẩy thuyền tiếp thu, lập tức nhoẻn miệng cười trấn an: "Vương phi cứ việc yên tâm, tuy ta tự phụ nhưng không ngu xuẩn; bao nhiêu năm qua ta vẫn nhẫn nhịn được, vì sao bây giờ lại phải nóng lòng nhất thời?"
Phó thị nghe vậy tức khắc an tâm một chút, sau đó chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Đa tạ điện hạ nghe khuyên. Điện hạ vừa đề cập tới sách mệnh của thiếp thân, thiếp thân trả lời đó là chuyện nhỏ không đáng kể cũng không nên coi là vấn đề khẩn cấp, đây không phải dùng lời giả dối để mượn cớ che đậy mà xác thật còn có sự tình càng quan trọng hơn! Điện hạ có thể bình định loạn Tần phiên, ngoài chư tướng giúp đỡ thì công lao của Thiện Duệ là cao nhất; còn trước đây có thể bình loạn phế Thái Tử Trần Hoa thì công lao lớn nhất lại thuộc về Thiện Chiêu! Nay điện hạ đã sách phong Đông Cung, điện hạ nên sớm tấu thỉnh Hoàng Thượng lập Hoàng Thái tôn, nhờ đó có thể khiến Hoàng Thượng an lòng, cũng khiến người trong thiên hạ an tâm!"
Sau khi Trần Vĩnh trở lại kinh thành đã nghe nói Binh Bộ Tả Thị lang Lục Hữu Cung bị đầy ra quan ngoại làm Huyện lệnh Quảng Tây, cũng biết gã này đã từng đề nghị lập Hoàng Thái tôn nên mới đưa tới tai hoạ này, trong lòng không hề đồng ý với lời đề nghị kia. Thế nhưng hiện giờ nghe Phó thị cũng nhắc tới vụ này, ông không thể không coi trọng. Sau khi trầm mặc thật lâu, ông mới nhíu mày hỏi: "Ta mới vừa nhập chủ Đông Cung, Vương phi không cảm thấy thỉnh tấu việc này quá sớm hay sao?"
"Không sớm đâu ạ! Danh phận định xong thì mọi người mới có thể yên lòng." Phó thị chống tay lên đầu gối, lời nói vừa cung kính lại vừa kiên quyết dứt khoát: "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hai đứa nó đều là nhi tử của thiếp. Thiếp không hy vọng ngày nào đó huynh đệ tương tàn, phụ tử nghi kỵ!"
Nghe vậy, Trần Vĩnh không khỏi biến sắc. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói thận trọng của nội thị: "Điện hạ, Vương phi, Thế tử Thế tử phi cùng các vị Quận vương Quận vương phi Quận chúa Quận mã đang ở bên ngoài chờ yết kiến chúc mừng."