Không chỉ như thế, bởi vì Chương Phong chính là phụ thân của Thái Tử phi Chương Hàm, từ trước Đông Cung được coi là chẳng có căn cơ gì trong quân thì nay thanh thế tăng cao vô nhị. Thậm chí Trần Thiện Chiêu có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt người khác nhìn mình có sự khác biệt rất lớn.
Vì thế, trong ngày đầy tháng của Trần Kiểu, Hoàng đế Trần Vĩnh phá lệ ban cho niên hiệu đồng nghĩa với phong hào, gọi là Quận chúa Trường Ninh. Xưa nay phong hào quận chúa phần lớn phải chờ đến thành niên sau hôn phối, cho dù được cực kỳ sủng ái cũng phải chờ đến khi tuổi lớn hơn một chút, lần này đương nhiên là vinh dự hiếm có. Mặc dù hiện giờ đang trong tang kỳ của Thái Thượng Hoàng không thể tổ chức ăn mừng bốn phía, nhưng Hoàng hậu vẫn phân phó bày buổi gia yến nho nhỏ ở Khôn Ninh Cung, lấy trà thay rượu mừng ngày đầy tháng của Trần Kiểu. Đế Hậu ban thưởng toàn những món độc đáo có ý nghĩa: Hoàng đế ban cho mũ miện kim khôi, lấy ý nghĩa hài tử giáng sinh mang đến điềm lành đại thắng khắp nơi; Hoàng Hậu ban cho một chuỗi trầm hương, lấy ý nghĩa bình an như ý. Khi Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đưa bé con từ Khôn Ninh Cung trở về, đôi phu thê đều có chung cảm giác thoải mái mây tan trăng sáng.
“Kỳ này thật là nhờ họa được phúc. Chiến thắng của nhạc phụ đại nhân có thể nói giải quyết được tình trạng lửa sém lông mày! Huống chi lần này dụng binh kỳ chính bổ sung cho nhau, ngay cả tân quý trong triều là những lão tướng trước đây theo phụ hoàng chinh chiến cũng đều tâm phục khẩu phục.”
“Cách dụng binh đánh giặc của cha xưa nay ổn trọng, lần này lại hư hư thật thật, hơn phân nửa là bút tích của Tống tiên sinh.” Nhớ tới hôm trước gặp mẫu thân, trên gương mặt gầy ốm của Lưu thị tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn, Chương Hàm đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua, chợt nhìn Trần Thiện Chiêu không chớp mắt hỏi: “Binh Bộ thương nghị cho ra kết quả thế nào?”
Từ khi tin Khai Bình chiến thắng truyền về, Chương Hàm buông lỏng tâm sự chuyên tâm an dưỡng không hỏi ngoại sự, hiện giờ ra gặp người chẳng những đẫy đà hơn một chút, gương mặt cũng hồng hào tươi sáng hẳn lên, khiến những kẻ luân phiên tung tin dữ để nàng sinh non tổn hại thân thể làm chuyện vô ích. Ngay lúc này, Trần Thiện Chiêu nhìn nét mặt đoan trang toả sáng của thê tử, không khỏi mỉm cười đáp: “Luận công hành thưởng dĩ nhiên có hai ý kiến đối lập. Một là triệu nhạc phụ đại nhân hồi kinh, thăng chức xong ban cho một vị trí nhàn tản; một là thăng thành Đô Chỉ Huy Sứ của Bắc Bình Hành Đô ty, điều đến trấn thủ Đại Ninh. Người ủng hộ ý kiến đầu tiên đương nhiên là những tân quý đi theo phụ hoàng nhiều năm; còn người đề ra ý kiến thứ hai là do Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa dẫn đầu quan văn trong triều. Dĩ nhiên, còn có một ý kiến khác.”
Thấy trên mặt Chương Hàm vẫn giữ nụ cười trầm ngâm, hiển nhiên đã đoán được, Trần Thiện Chiêu cười nhạt: “Còn một loại ý kiến là trước khi luận công hành thưởng phải truy cứu tội tự ý điều động binh mã Ngột Lương Cáp! Kế hoạch giả đầu hàng liên quan trọng đại, thân là đại tướng sao có thể làm nhục uy danh triều đình. Nói tóm lại là miệng chó không phun ra ngà voi, không có lời gì hay.”
Phụ thân chẳng những đánh bại quân tiên phong Lỗ Khấu bảo toàn thành trì, lại còn lập công lớn, Chương Hàm cũng lười tức giận những kẻ buông lời phỉ báng như chó sủa, chỉ khịt mũi coi thường khẽ hừ một tiếng: “Đúng là hạng người chỉ biết lý luận suông! Đám hủ nho phỉ báng huân thích để đánh bóng danh tiếng cho chính mình, hơi đâu để ý tới bọn họ.” Nói tới đây, nàng thu hồi vẻ mỉa mai và phẫn nộ, ánh mắt rạng rỡ hỏi: “Nhưng có lời gì đề cập đến chàng không?”
Đây mới là thê tử của mình, thấy được thanh thế hiện giờ của Đông Cung nên âm thầm lo lắng cho trượng phu!
“Dĩ nhiên là có.” Trần Thiện Chiêu tiếp nhận chén trà cho Đan ma ma đích thân đưa tới, gật đầu cảm ơn vị nhũ mẫu gần gũi hơn mẫu thân, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Triều đại các đời đều kiêng kỵ ngoại thích chấp chưởng binh quyền, đương nhiên có rất nhiều người tìm cơ hội dâng lên lời khuyên trước mặt phụ hoàng. Tuy nhiên, bọn họ có kế Trương Lương thì ta cũng có thang tường, dù Đông Cung chưa có Chiêm Sự Phủ nhưng ta lại có sự giúp đỡ của những người ở vị trí thấp có khát vọng cao!”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào tiếng Lộ Khoan: “Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng triệu kiến!”
Nghe lời này, Trần Thiện Chiêu cười liếc Chương Hàm một cái rồi đứng dậy, bỗng tiến đến trước mặt Chương Hàm hôn nhẹ lên má nàng, lúc này mới làm như không có việc gì quay người ra cửa: “Nếu không có nhạc phụ đại nhân hóa giải nguy cơ lửa sém lông mày này thì ta sẽ không được một cơ hội rất tốt!”
Mời vào wattpad ủng hộ bà còm. Đúng như lời của Trần Thiện Chiêu, trên ngự án trong Càn Thanh Cung chất chồng tấu chương cao gấp ba bình thường, nhưng trước mắt Trần Vĩnh lại không để ý đến đống tấu chương luận công hành thưởng thế nào cho trận đại thắng Khai Bình mà đang ưu tiên xem xét tấu chương của Trần Thiện Chiêu. Từ tối hôm qua sau khi bản tấu chương này được dâng lên, ông đã không đến Khôn Ninh Cung, cũng không triệu hạnh bất luận phi tần nào mà chỉ nhốt mình trong Tây Noãn Các của Càn Thanh cung, cân nhắc tới lui suốt một đêm. Hôm nay sau tiệc đầy tháng của Trần Kiểu ở Khôn Ninh Cung, ông triệu kiến Trần Thiện Chiêu liền.
“Dời đô đến Bắc Bình, ngươi giải thích cách nhìn này thế nào?”
“Phụ hoàng, đại thắng Khai Bình đương nhiên là tốt, nhưng lần đại thắng này nếu không có Chương đại nhân và Tống tiên sinh định ra hiểm kế rồi phối hợp với nhau không có kẽ hở, chỉ sợ lúc này Khai Bình và toàn bộ Bắc Bình Hành Đô ty đều bị vứt bỏ! Kế hiểm này chỉ áp dụng được một lần mà thôi, nếu sau này Lỗ Khấu ngóc đầu trở lại thì làm sao còn có may mắn như vậy?”
Sau khi Khai Bình đại thắng, Trần Thiện Chiêu đã lặng lẽ trưng cầu biết bao nhiêu ý kiến của đám người Hồ Ngạn, bỏ vô số công sức nghiên cứu bản đồ rồi mới dâng sớ, lúc này dĩ nhiên đối đáp trôi chảy. Thấy phụ hoàng rõ ràng hứng thú, anh trấn định trình bày: “Hiện giờ Thiểm Tây Đô ty và Bắc Bình Hành Đô ty đều trống rỗng là sự thật không cách gì che giấu, chỉ dựa vào một trận đại thắng vẫn không thể vãn hồi xu hướng suy tàn. Hơn nữa, Giang Nam giàu có và đông đúc trong khi Bắc địa dân cư thưa thớt, đã vậy còn bị đại chiến làm tổn hại vô số. Nếu không thể lấp đầy tỉ lệ dân cư, mười năm hai mươi năm thậm chí trăm năm sau, phía Bắc làm sao ngăn cản được sự xâm lăng của Lỗ Khấu? Một khi dời đô đến Bắc Bình, các nhà phú hộ cùng dời theo khiến dân cư trở nên phong phú, ba năm mười năm sau lại là một Giang Nam! Càng quan trọng hơn chính là...”
Thoáng ngừng một chút, Trần Thiện Chiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nếu vẫn theo quy chế trấn thủ giao cho chư phiên như trước, khó tránh khỏi lại có nạn Tần phiên. Phía Bắc lại không thể thịnh vượng yên bình như Giang Nam, nếu không có binh mã thì không đủ khiến Lỗ Khấu kinh sợ. Hơn nữa còn không phải chỉ là binh mã tầm thường mà phải là hùng quân với danh tướng đủ sức răn đe, như vậy mới gánh vác được trọng trách nặng nề mà phụ hoàng không thể đích thân làm. Nếu phụ hoàng muốn sử sách đời sau so ngài ngang hàng với Thái Tổ, dời đô tất nhiên là một kỳ tích để tạo sự nghiệp!”
Nếu người khác nói một cách thẳng thắn dứt khoát như thế, Trần Vĩnh đã sớm lạnh lùng khiển trách, nhưng người nói lời này chính là đích trưởng tử sách phong Đông Cung, hơn nữa xác thật nói ra những gì ông suy nghĩ mấy ngày nay, cho nên ông chỉ hung hăng trừng mắt lườm Trần Thiện Chiêu một cái: “Lời như vậy chớ có thuận miệng nói bậy!”
“Vâng ạ.” Trần Thiện Chiêu cúi đầu thưa, nhưng chợt quỳ xuống: “Nếu phụ hoàng cho phép, xin phái Tam đệ đến trấn thủ Bắc Bình trước để tu sửa thành trì, đồng thời ra lệnh cho Công Bộ khơi thông đường sông vận chuyển lương thực, nhờ vậy tương lai thuyền lương lên phía Bắc sẽ được thông suốt!”
Nếu Trần Thiện Duệ không muốn đi Bắc Bình mà Trần Thiện Gia lại cam tâm tình nguyện, vậy thì hãy nghĩ cách cho đệ đệ sát tinh này vì trận đại thắng mà bị cưỡng bức ở kinh thành có thể ra ngoài dãn gân dãn cốt! Cho dù anh không đề cập tới thì phụ hoàng cũng sẽ cảm thấy phía Bắc tốt hơn, còn phần Trần Thiện Gia, vùng Liêu Đông không có khả năng để Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong thủ cả đời, huống chi phụ hoàng còn nhất định muốn lập Nô Nhi Đô ty!
“Không cần quỳ, đứng lên đi.” Nhìn Trần Thiện Chiêu, Trần Vĩnh không tỏ ý kiến gì về vấn đề trên. Chờ trưởng tử vừa đứng lên, ông đột nhiên chỉ vào hàng chồng tấu chương trên bàn hỏi: “Đây là tấu chương liên quan đến chuyện Khai Bình đại thắng, hiện giờ ý kiến về vụ luận công hành thưởng không đồng nhất, trẫm đã chuyển giao cho ngươi ba vấn đề tiêu biểu nhất. Chương Phong là phụ thân Chương thị, ngươi nghĩ sao về điều này?”
Nếu nói kiểu xuôi theo chiều gió thì thật dễ dàng, nhưng Trần Thiện Chiêu biết phụ hoàng không nguyện ý nghe câu trả lời có lệ, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tấu chương đòi truy cứu Chương Phong vượt quyền có thể không thèm để ý. Vào thời Đường, Vệ Quốc Công Lý Tịnh lãnh binh chống lại sự xâm lăng của Đột Quyết, sau khi đại thắng triều đình bảo nên nghị hòa, ông ta lại thừa thắng xông lên, cuối cùng có thể thu được thắng lợi hoàn toàn. Khi luận công hành thưởng, trong triều có người buộc tội ông ta động binh mã là mưu phản, nhưng Đường Thái Tông chỉ thưởng công, đặc xá tội. Hiện giờ Khai Bình cách kinh thành mấy ngàn dặm, xa hơn khoảnh cách ngày xưa của Lý Tịnh và Trường An, dụng binh quý nhất là thần tốc, nếu không thì cơ hội chiến thắng sẽ lướt qua. Hơn nữa Chương đại nhân không phải điều động binh mã, mà là mượn binh của Ngột Lương Cáp. Phụ hoàng cứ lấy chiến lợi phẩm đoạt được tặng cho bọn họ một nửa, không động đến quốc khố, người Ngột Lương Cáp tất nhiên cảm giác sâu sắc ân đức của phụ hoàng.”
Trưởng tử xưa nay văn nhược không biết dụng binh, nhưng ngay lúc này từng câu từng chữ đều đánh vào điểm mấu chốt, hơn nữa lại vô cùng hợp tâm ý mình, Trần Vĩnh rất tán thưởng, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ. Trầm ngâm thật lâu, cuối cùng ông gật đầu nói: “Trẫm đã biết, chuyện dời đô không được tiết lộ nửa chữ, trẫm phải suy nghĩ kỹ càng! Còn phần Thiện Gia, hãy chọn ngày lành cho nó xuất phát.”
Mời vào ủng hộ nhà bà còm ở wattpad. Chỉ trong một tháng được nhũ mẫu dốc lòng chăm sóc, Đan ma ma cũng chặt chẽ ngó chừng, Trần Kiểu sinh non đã trở nên trắng trẻo mập mạp cực kỳ đáng yêu. Trần Thiện Chiêu bị Hoàng đế triệu kiến Càn Thanh Cung, Chương Hàm cười tủm tỉm bế nữ nhi trêu đùa, đồng thời nhìn Phương Thảo và Bích Nhân trước mặt nói: “Mấy người Liêu Vương chọn lựa đều có gia đình trong sạch có tiền đồ tốt trong quân ngũ, tuy gia cảnh hơi bần hàn nhưng phụ mẫu đều là người hiểu lý lẽ. Nếu các ngươi gả qua, không những tương lai tranh được cáo mệnh, ít nhất bọn họ sẽ đối đãi các ngươi rất tốt. Nếu các ngươi nguyện ý, ta nhờ Đan ma ma đi xem mắt cho các ngươi.”
“Nô tỳ không lấy chồng, nô tỳ cũng giống Thu Vận, muốn hầu hạ ngài cả đời!”
Thấy Phương Thảo không do dự lập tức quỳ xuống, Bích Nhân cũng phải quỳ theo. Chương Hàm nghiêm mặt: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, các ngươi đã bị chậm trễ nhiều năm! Ngay cả Thu Vận, sau này ta cũng sẽ nhờ Đan ma ma khuyên nhủ nó. Các ngươi không học cái tốt, cứ cắm đầu học theo tính bướng bỉnh của nó làm gì?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào giọng Thu Vận: “Thái Tử phi điện hạ, Chương gia phái người tới truyền tin, Chương Đại thiếu phu nhân sinh hạ một cậu bé bụ bẫm!”