“Trước đây Chương thị đã cùng Vương thị lập công lớn, nhưng con bé đã là Thế tử phi nên không thể thưởng tước vị. Nghe nói phụ huynh của con bé cũng lập công không nhỏ? Nhân dịp con bé có thai, tuy hiện giờ chưa tiện nhưng sau này ngươi có thể đề bạt họ nhiều hơn. Bọn họ sẽ tự giác dùng hết toàn lực đền đáp, so với thưởng cho con bé càng tốt hơn.”
“Nếu phụ hoàng muốn đề bạt thì làm ngay đâu phải không thể, nhưng bốn chữ "hiện giờ chưa tiện" khiến nhi thần thực sự sợ hãi.” Trần Vĩnh đứng ở mép giường vội vàng cung kính cúi người rồi đề nghị: “Lần này tướng sĩ có công đều được nhi thần liệt kê rõ ràng trong tấu chương, khẩn cầu phụ hoàng phong thưởng ngay bây giờ, từ trên xuống dưới nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, càng thêm đồng lòng hợp sức.”
“Ngươi cho rằng những lời trẫm chính miệng nói ra trong đại điển báo tin chiến thắng chỉ là thuận miệng thôi sao?”
Thấy vẻ mặt Hoàng đế đột nhiên chuyển lạnh, Trần Vĩnh lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói: “Nhi thần không dám! Phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, nhưng việc này thật sự quá mức trọng đại. Từ cổ chí kim tiền lệ này xưa nay cực ít, phần lớn đều phát sinh khi thế cục không thể vãn hồi. Hiện giờ giang sơn đã được củng cố, loạn trong giặc ngoài tạm thời bình định, nhi thần không để bụng bị mang tiếng, nhưng danh thơm của phụ hoàng...”
“Ba cái "danh thơm" linh tinh này, trẫm chẳng thèm để ý như người ngoài tưởng tượng.” Hoàng đế lơ đãng xua tay ngắt lời Trần Vĩnh, nói một cách thản nhiên: “Huống hồ cho dù là một hoàng đế được người đời ca tụng thành minh quân thánh quân, thế mà mấy trăm năm sau cũng sẽ có thêm tiếng chỉ trích. Đằng nào cũng đã xuống mồ hóa thành cát bụi, còn để ý làm chi? Nghi chế đại điển truyền ngôi đã được Lễ Bộ dâng lên, định vào ngày hai mươi sáu tháng giêng, trẫm cảm thấy rất tốt. Thứ nhất thời tiết lúc đó không còn quá lạnh, thứ hai nhân tiện giữ lại các chư vương ở kinh thành mừng năm mới, thứ ba là cho quần thần có thời gian bàn giao. Trước đó ngươi hãy giám quốc đi.”
Nếu đã kiên quyết từ chối lần nữa mà Hoàng đế vẫn không sửa đổi thái độ, ngẫm lại phụ hoàng cho dù từng có lòng nghi ngờ thật mạnh nhưng xác thật không phải kiểu người thay đổi xoành xoạch, Trần Vĩnh do dự một chút rồi cuối cùng đáp ứng. Khi cùng Hoàng đế bàn luận vài chuyện chính sự, mấy lần Trần Vĩnh muốn hỏi thử xem Hoàng đế có ý kiến thế nào về chuyện lập Hoàng thái tôn, nhưng lời đã đến bên miệng lại bị nuốt xuống.
Trần Thiện Chiêu là đích trưởng tử, hơn nữa trước giờ xử sự không thể bắt bẻ điểm nào, Chương thị cũng nhạy bén có năng lực... Nhưng mấy ngày qua, những phụ tá đã từng theo ông từ khi kiến phiên đã mơ hồ nhắc nhở: Thế tử phi quá mức khôn khéo mà Thế tử lại độc sủng Thế tử phi, trong kinh thậm chí đồn đãi mất con vì sợ vợ, ông không thể không cân nhắc một cách kỹ lưỡng. Nếu không bàn tới vấn đề lớn nhỏ, thật sự mà nói thì Trần Thiện Duệ nhiều lần lập công trên chiến trường càng giống ông hơn, Vương thị tuy võ dũng nhưng không dùng thế lực bắt ép trượng phu. Dù chưa có con nhưng bọn họ còn trẻ, không phải vấn đề gì lớn. Rốt cuộc, ngay cả chiếu thư sắc lập Thái Tử cũng đã viết rành mạch đấy thôi.
- - -- Tuy tuân theo đạo thừa kế của tổ tiên là phải truyền ngôi cho đích trưởng tử; nhưng là một quân chủ vô vị lợi thì mong được một trữ quân tốt, đặt công lao sự nghiệp lên vị trí đầu, từ đó mới có thể bảo an xã tắc vĩnh phụng dòng dõi.
Hai nhi tử mỗi đứa đều có sở trường khác nhau, chi bằng cứ từ từ tỉ mỉ quan sát lại, dù sao cũng phải khiến bọn nó đều chịu phục mới tốt. Nếu không sau này lại gây ra vụ nổi loạn muốn mệnh như phế Thái Tử thì hối hận cũng không kịp!
Cho nên, Trần Vĩnh nghĩ ngợi một chút rồi thay đổi đề tài, nhắc đến Nhị ca Tần Vương: “Phụ hoàng, hiện giờ Nhị ca vẫn bị giam cầm ở Tông Nhân Phủ cùng phi thiếp nhi nữ, trong khi Thế tử và Thế tử phi vẫn cư ngụ tại phủ Tần Vương, đây rốt cuộc chẳng ra làm sao. Sự tình liên quan đến Hoàng gia, nhi thần và quần thần không dám quyết định, xin phụ hoàng dạy rõ.”
Hoàng đế vẫn luôn để ý vẻ mặt của Trần Vĩnh, lúc này không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ý ngươi thế nào?”
Trần Vĩnh cũng không ngạc nhiên khi nghe phụ hoàng đá vấn đề này trở về, hơi trầm ngâm rồi đáp: “Chuyện trước đó có thể nói Nhị ca đã phạm vào đại nghịch bất đạo, về tình có thể hiểu nhưng về pháp khó dung. Muốn nghiêm trị hay khoan thứ đều tùy thuộc vào ý muốn của phụ hoàng. Nếu cách xử trí trong trường hợp Cửu đệ là phế truất giam cầm Hàm An cung, theo lý thì Nhị ca cũng nên bị xử trí như vậy.”
“Trẫm đang muốn nói với ngươi một chuyện.” Hoàng đế nhàn nhạt kể lại vụ lúc trước sai Chương Hàm đi gặp Thái Tử, dùng lời hứa xem xét đặc xá cho hai nhi tử để đổi lại ba cứ điểm bí mật của phủ Tần Vương ở kinh thành mà phế Thái Tử đã từng tra ra, nhờ đó mới biết được hình dáng Trần Thiện Thông đã thay đổi để vẽ lại hình trên cáo thị. Sau khi kể xong, Hoàng đế uể oải nói: “Đều là cốt nhục của trẫm, bọn nó tự làm bậy không thể sống, nhưng trẫm không muốn con cháu phải gánh quả báo. Giống như Trần Thiện Văn, khi phụ thân nó muốn tạo phản thì nó lại bị bỏ rơi ở kinh thành, rõ ràng không thèm để ý đến sống chết của nó. Dù cho phụ thân nó tuyệt tình như thế nhưng trẫm là tổ phụ lại không đành lòng, ngươi có hiểu ý trẫm không?”
Trần Vĩnh chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi trầm ngâm nói: “Phụ hoàng muốn để nhi thần ân xá bọn họ?”
“Sau khi ngươi đăng cơ cần thiết thêm ân lập uy, trẫm chỉ gợi ý vậy thôi, còn lại là tùy ngươi xử trí, trẫm giao bọn nó cho ngươi.”
Mặc dù Trần Vĩnh cảm thấy Hoàng đế có điểm lòng dạ đàn bà, nhưng nếu đã giao cho mình, những người đó cũng không còn nhân lực để có thể làm ra trò trống gì, cho nên ông đáp ứng liền. Ra khỏi Càn Thanh cung về lại Đông Cung, không bao lâu đã truyền đến tin Hoàng đế ra lệnh Trung Thư Xá Nhân thảo chiếu thư cho Hoàng Thái Tử giám quốc, trong lòng Trần Vĩnh cảm thấy khoan khoái. Rốt cuộc, từ cổ chí kim vị trí trữ quân đều không dễ ngồi, tuy rằng ông tin vào khả năng của mình nhưng cũng không muốn sống trong nỗi nơm nớp lo sợ.
Người làm truyện là bà còm mời bạn đọc ghé vào trang nhà ở wattpad để ủng hộ. Chương Hàm có thai kỳ này, không những Trần Thiện Chiêu khẩn trương mà Lưu thị cũng nhập phủ thăm hai lần, nàng muốn đi thăm Trương Như đều bị trì hoãn rất nhiều lần, cuối cùng mới có thể thực hiện. Hai thai phụ quý giá ngồi đối diện vừa tán chuyện không bao lâu đã bị người luân phiên thúc giục, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ tạm biệt. Trở lại chính phòng của Ngô Đồng uyển trong phủ Hoàng tôn, Chương Hàm vừa ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng bẩm báo Hoài Nhu Quận vương phi Lục thị tới thăm.
Trần Thiện Ân có tính tình thiếu quyết đoán, luôn chần chờ do dự khi nói chuyện với người khác, trong khi Lục thị lại là kiểu miệng lưỡi sắc bén lanh khôn, vừa ngồi xuống là miệng không ngừng. Trước tiên liên tục khen ngợi Chương Hàm giỏi giang rồi mau mắn chúc mừng nàng có tin vui lần thứ hai, thấy trên mặt Chương Hàm nở nụ cười nhẹ, Lục thị mới trở lại chính đề: “Tuy Đại tẩu hoài thai thứ hai, nhưng phụ nữ phải luôn cẩn thận trong thời gian này không hề nói quá, huống chi trước đây Đại tẩu và Tứ đệ muội ở kinh thành luôn trốn Đông trốn Tây, thân thể có lẽ bị chút tổn thương, càng không thể làm lụng vất vả. Hiện giờ phụ thân và mẫu thân đều ở Đông Cung, chúng ta ở nơi này không khỏi ngoài tầm tay với...”
Nghe Lục thị quanh co lòng vòng thăm dò tình hình, trong lòng Chương Hàm hiểu rõ ràng nhưng lại cố ý giả bộ mơ hồ không tiếp lời. Hiện giờ tuy sửa tên là phủ Hoàng tôn, nhưng phân nửa người làm trong phủ là lúc trước ở phủ Triệu Vương, số còn lại là từ phủ Triệu Vương ở Bắc Bình dọn về; Đông Cung không dùng tới bèn tống hết tới nơi này, tính ra còn đông đảo hơn số người làm lúc trước trong phủ Triệu Vương ở kinh thành. Bởi vì mối quan hệ rắc rối phức tạp trong đó, Chương Hàm vốn tính toán chải vuốt rõ ràng hết mọi tài khoản rồi giao cho Vương Lăng.
Lục thị thấy Chương Hàm không tiếp lời, vẫn rất có kiên nhẫn nói vòng vo những câu quan tâm, cuối cùng dùng lời lẽ sắc bén chuyển đề tài: “Phải nói Đại tẩu chính là người có phúc nhất trong đám con dâu chúng ta, mọi người đều chẳng có động tĩnh gì trong khi Đại tẩu hoài thai lần thứ hai. Tứ đệ muội và Tứ đệ cũng đang cố gắng, dù sao cũng là tách ra lâu rồi, nghe nói Tứ đệ muội đang điều dưỡng thân mình, do Tứ đệ đích thân mời đại phu từ Bắc Bình mang về. Hơn nữa, hai người họ đã nhiều ngày thường thường dậy trễ, thật là gắn bó keo sơn khiến người ganh tị...”
Mặc dù biết Lục thị cố ý ám chỉ chuyện này, nhưng Chương Hàm vẫn không khỏi cảm thấy do dự. Tuy rằng từ trước Vương Lăng có điều dưỡng thân thể, nghe nói không có ẩn bệnh gì, nhưng phu thê người ta tách ra gần một năm, hiện giờ khó khăn lắm mới có thời gian ở bên nhau, muốn nhanh chóng có hài tử cũng hợp tình hợp lý. Vụ đại phu Bắc Bình nàng cũng nghe Phương Thảo nhắc tới. Vương Lăng vốn không phải loại người keo kiệt tính toán chi li, lúc trước khi vừa vào phủ có đề phòng xa lánh nàng một thời gian, sau đó thì hai người đã thân thiết như tỷ muội. Hiện giờ nếu Lục thị muốn quyền quản gia, ngại gì mà không cho cô ta để xem thế nào?
Nghĩ đến đây, Chương Hàm mỉm cười nói: “Nếu Nhị đệ muội đã tới, ta có một việc muốn giao phó. Hiện giờ ta đã hoài thai, còn có Thần Húc cũng cần chăm sóc. Trong phủ trên dưới chẳng những có những mối xã giao cần qua lại, còn có nhân sự rắc rối phức tạp, ta thật không thể lo xuể. Cho nên muốn nhờ Nhị đệ muội chịu khó giúp cho mấy ngày được chứ?”
Lục thị nhẫn nại rào trước đón sau nửa ngày chỉ mong nghe được lời này, tức khắc vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng còn làm bộ làm tịch từ chối vài câu. Đợi Chương Hàm nhún nhường nhờ vả, cô ta mới tiếp nhận đối bài Phương Thảo đưa tới, ngồi thêm chốc lát rồi đắc ý thỏa thuê rời phòng. Lục thị vừa đi khỏi, Phương Thảo nhịn không được bĩu môi: “Thế tử phi, trông Hoài Nhu Quận vương phi rõ ràng chẳng có thiện ý gì, vì sao ngài phải thỏa mãn tâm nguyện của Quận vương phi thế ạ? Cho dù muốn phó thác chuyện quản gia, Uyển Bình Quận Vương phi không phải càng tốt? Nếu không thì cũng phải để Đông An Quận Vương phi cùng ra mặt chứ ạ, như thế mới có người đè nặng ngài ấy!”
“Còn không phải chỉ quản một thời gian thôi sao? Đâu phải chuyện gì lớn lao!”
Chương Hàm dĩ nhiên không để ý tới lời càm ràm của Phương Thảo, sai cô nàng đi mời Vương Lăng tới. Hai tẩu muội trước đây mưa gió chung thuyền, Vương Lăng vừa tới thì nàng cũng không rào trước đón sau, trực tiếp thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện với Hoài Nhu Quận vương phi Lục thị vừa nãy. Quả nhiên, Vương Lăng mỉm cười mỉa mai.
“Vậy sao? Thảo nào mấy ngày này muội cứ cảm thấy có người lén lút rình mò bên ngoài Bằng Dực quán, hoá ra là tai mắt của cô ta? Được, nếu cô ta muốn quyền thì cứ cho cô ta được toại nguyện! Dù sao đều là đồ chúng ta chơi chán không thèm đụng vào, đúng lúc để muội nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày, xem thủ đoạn cô ta có nhanh nhẹn như mồm mép cô ta hay không?” Vương Lăng nói đến đây, ngay sau đó không khỏi hâm mộ nhìn lướt qua phần bụng chưa phồng lên của Chương Hàm, chợt thở dài một hơi: “Thật không biết vụ quản gia này có gì tốt mà phải tranh? Nghe nói cô ta rất hiền huệ đưa hai nha hoàn cho Nhị ca làm thông phòng, trong khi đó lại đặt hết tâm tư vào vụ này! Nếu Thiện Duệ muốn nhúng chàm người của muội... Hừ hừ, xem muội "xử" anh ta thế nào?!”
Chương Hàm bị giọng điệu lạnh buốt của Vương Lăng chọc cho phì cười: “Cho nên ta mới nói trước với muội một tiếng, cũng đã đoán được muội chẳng thèm để ý tới vụ này. Những vật ngoài thân đâu thể so được với con nối dõi, muội và Tứ đệ khó khăn lắm mới đoàn tụ, đệ ấy lại là người không chịu ngồi yên nhàn rỗi, thừa dịp hiện giờ tình thế yên ổn, hai người không ngại nỗ lực nhiều hơn!”
“Nỗ lực...”
Vương Lăng nghĩ mấy ngày qua Trần Thiện Duệ càng nóng bỏng hơn so với mấy tháng tân hôn, trên mặt không khỏi đỏ ửng. Trước mặt Chương Hàm, cô nàng nhớ tới Trần Thiện Duệ dặn dò, có chút xấu hổ hỏi: “Đại tẩu, tẩu và Đại ca... có tư thế gì đặc biệt hiệu nghiệm hay có bí quyết gì không?”
Đối mặt với vấn đề này, Chương Hàm không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Nhớ tới mấy ngày trước khi mang thai, Trần Thiện Chiêu biến đổi biện pháp nói mình làm lụng vất vả đáng thương cỡ nào, cùng nàng nếm thử vài bí đồ không thể tưởng tượng được, trong lúc nhất thời trên mặt nàng càng đỏ hơn so với Vương Lăng.