Có kinh nghiệm giám quốc trước đó, lần này Trần Thiện Chiêu càng thêm thuận buồm xuôi gió. Anh vuốt mềm được những đại thần xù gai, lại bày mưu đặt kế để Hồ Ngạn lĩnh mệnh đi trấn an quan viên phía dưới. Sau hết lớp này đến lớp khác dùng tình cảm và lý trí để xoa dịu, triều đình đã từng bất an rung chuyển vì chuyện dời đô rốt cuộc dần dần bình tĩnh.
Suốt bao nhiêu trận phong ba liên tiếp, không ai chú ý đến một chuyện -- khi Hoàng đế mang đông đảo bộ hạ cũ đi tuần Bắc Kinh phảng phất như áo gấm về làng, phủ Yến Vương luôn đóng cửa từ chối tiếp khách rốt cuộc có chút biến hóa.
Một lần dưỡng bệnh suốt hơn nửa năm không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều đối mặt với khoảng không nhỏ trên đỉnh màn, với Trần Thiện Duệ mà nói thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, thế nhưng hắn lại không có cảm giác bị đè nén giống như mấy năm qua ở kinh thành. Lúc ban đầu không thể đứng dậy, tất cả chuyện đút ăn đút thuốc đều do Vương Lăng đích thân chăm sóc, không hề mượn tay người khác. Mặc dù thê tử nói rất ít, nếu hắn lảm nhảm nhiều vài câu còn sẽ bị quát lớn, mặc dù thậm chí nửa đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng Trần Ngang oa oa khóc lớn, nhưng loại cảm giác bên cạnh có thân nhân làm hắn thực sự an tâm. Đến khi có thể xuống đất, là chính Vương Lăng đỡ hắn đi lại từ trong phòng đến tản bộ ngoài sân, cũng là Vương Lăng xách theo thái y ân cần dạy bảo tham thảo phương thuốc, vẫn là Vương Lăng đích thân kiểm tra từng gói thuốc sợ trong đó xảy ra vấn đề. Tất cả cảnh này Trần Thiện Duệ đều chứng kiến, áy náy trong lòng không khỏi tích tụ càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, hôm nay khi Trần Thiện Duệ rốt cuộc có thể khỏi hẳn, đang định tâm sự chân thành với Vương Lăng thì không ngờ thê tử mời hắn tới Diễn Võ Trường, không nói hai lời bỗng ném cho hắn một thanh kiếm rồi cứ thế nhào đến tấn công. Nhiều năm không luyện kiếm với Vương Lăng, lúc ban đầu hắn bị đánh ngốc, sau đó tuy kiệt lực chống trả, nhưng rốt cuộc nằm trên giường bệnh quá lâu nên bị Vương Lăng lợi dụng sơ hở đánh ngã xuống đất. Bình sinh đây là lần đầu tiên đối mặt với cảm giác bị mũi kiếm thắng lợi chỉ vào yết hầu, Trần Thiện Duệ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
"Chàng bệnh nặng mấy tháng, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, có thể nói là ta bắt nạt chàng." Tay Vương Lăng ổn định vững chắc, mũi kiếm chẳng có một chút run rẩy nào, ánh mắt cũng bình tĩnh như mặt nước lặng: "Chỉ là, cho dù lùi lại vào thời điểm trước khi chàng bị bệnh, cũng chưa chắc chàng có thể thắng được ta! Trần Thiện Duệ, võ nghệ vốn là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Chàng ở kinh thành mấy năm nay, cả ngày chỉ biết nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi lục đục với nhau, nhưng cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, rồi còn trầm mê tửu sắc mượn cớ tiêu sầu. Chàng nhìn xem một thân mình đồng da sắt trung can nghĩa đảm mà năm xưa chàng luyện được trên chiến trường đã đi nơi nào? Chính chàng thử sờ bụng xem có bao nhiêu thịt mỡ dư thừa?"
Khi Trần Thiện Duệ tỉnh lại ở Đông Cung rồi được đưa về phủ Yến Vương, hắn đã chuẩn bị tinh thần nghe một trận răn dạy của Vương Lăng. Loại chuyện này nói ra thực mất mặt, nhưng hắn đã sớm trải qua không chỉ một lần, cũng sớm đã thành thói quen. Tuy nhiên, hơn nửa năm qua hắn chỉ thấy thê tử toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hắn, mặc dù sự dịu dàng quan tâm luôn che giấu sau gương mặt lạnh lùng và lời nói lạnh như băng, nhưng hắn không phải thằng ngốc vô tâm, đương nhiên có thể nhận ra điểm này. Thế mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, khi bệnh tình của mình vừa khỏi hẳn thì chờ hắn lại là trận răn dạy kiểu này!
So với những đòn cảnh tỉnh lúc trước của Vương Lăng, lời nói hôm nay lại khiến hắn như bị sét đánh. Trần Thiện Duệ rốt cuộc không để ý đến mũi kiếm sắc nhọn đang chỉ thẳng vào mình, run rẩy ném xuống thanh kiếm trong tay rồi nhẹ nhàng nhéo thử eo bụng của mình. Mặc dù hắn cũng biết thời gian phóng túng trước kia tất nhiên tổn thương nền tảng cơ thể, nhưng sờ phải một tầng thịt thừa thật dày, sắc mặt hắn vẫn tối sầm không thể cưỡng lại được. Thậm chí hắn còn không chú ý Vương Lăng đã thu hồi kiếm, chỉ nghiến răng nghiến lợi nằm trên mặt đất, muốn dùng chiêu cá chép lộn mình để đứng dậy giống như trước. Nhưng sau vài lần nếm thử, hắn phát hiện mình chỉ phí công, cuối cùng đành phải thở hổn hển nằm bẹp vô lực giống con cẩu chết.
Ngay khi đang tuyệt vọng, hắn phát hiện trước mặt có thêm một bàn tay, thấy là Vương Lăng, hắn theo bản năng vươn tay nhưng tới một nửa thì lại cứng đờ. Còn không đợi hắn do dự, Vương Lăng chẳng nói chẳng rằng chộp tay hắn kéo lên. Hắn đang muốn mở miệng nói câu gì đó thì Vương Lăng lại hướng về phía xa vẫy vẫy tay, chợt có một nha hoàn đứng hầu một bên Diễn Võ Trường mang tấm gương tới. Nhìn khuôn mặt phờ phạc và tiều tụy của mình phản chiếu trong tấm gương Vương Lăng đang cầm, người mấy tháng chưa soi gương hắn đây không khỏi choáng váng sững sờ.
"Chuyện tới mức này, chàng hiểu ra chưa?"
Nghe một câu tựa như không đầu không đuôi, nhưng sau khi trầm mặc thật lâu, Trần Thiện Duệ lại nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn nha hoàn cầm tấm gương rón ra rón rén lui xuống, hắn nhịn không được cứ thế ngồi phịch mông xuống đất, đôi tay ôm mặt hít một hơi thật sâu. Hắn mơ hồ cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống với mình, không cần nhìn cũng biết là Vương Lăng. Nàng mặc một thân váy áo đỏ rực dường như không chê mặt đất dơ bẩn, cũng hoàn toàn không cảm thấy đường đường là một Yến Vương Phi ngồi như thế có gì thất nghi, chỉ dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
"Trần Thiện Duệ, ta hỏi lại chàng một lần cuối cùng, sau này chàng có tính toán gì không?"
"Tính toán..." Trần Thiện Duệ cười khổ, cách một hồi lâu mới hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lăng nhi, nàng nói xem hiện tại nếu ta hoàn toàn tỉnh ngộ, còn kịp không?"
Lúc này ngược lại là Vương Lăng ngây ngẩn cả người. Nàng ngơ ngác nhìn Trần Thiện Duệ một hồi lâu, đột nhiên không nói lời nào nắm chặt tay chàng ta. Cảm thấy cơ thể Trần Thiện Duệ nháy mắt cứng đờ rồi lại thả lỏng, Vương Lăng nói từng câu từng chữ: "Chỉ cần chàng không tranh đoạt nữa, đương nhiên là kịp! Cho dù chàng không được hành quân đánh giặc, chúng ta vẫn có thể mang theo Ngang nhi đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn non sông vạn dặm của Đại Tề!"
"Nàng đã nói vậy nhiều lần, nhưng ta chưa từng một lần nghe nàng, thậm chí còn làm hại nàng..." Trần Thiện Duệ chưa nói hết câu đã thấy Vương Lăng vươn tay bịt miệng hắn rồi lắc đầu, hắn cảm giác một niềm hổ thẹn khó tả dâng lên tràn ngập trong lòng. Ngay sau đó, hắn đơn giản vươn tay trực tiếp kéo Vương Lăng vào lòng ôm chặt, dù lúc này dường như còn vô số điều cần nói, nhưng tại khoảng khắc này rốt cuộc hắn không muốn mở miệng, chỉ muốn gắt gao ôm siết tri kỷ cả đời trước mặt mình mà suýt nữa hắn đã để vuột mất.
Khi Yến Vương và Yến Vương Phi lần đầu tiên bước vào Đông Cung sau nửa năm vắng bóng, trên dưới Đông Cung dĩ nhiên đều hơi chút kinh ngạc. Chương Hàm vừa sai người đi xem Trần Thiện Chiêu đã gặp gỡ xong các đại thần ở Văn Hoa Điện hay chưa, vừa lệnh người mời phu thê Yến Vương vào Lệ Chính Điện. Phát hiện Trần Thiện Duệ tuy còn có chút suy yếu tiều tụy vì bệnh nặng mới khỏi, nhưng khóe miệng mỉm cười, trên mặt thiếu đi sự nghi ngờ và đối nghịch, trên mặt Vương Lăng cũng là nụ cười với lúm đồng tiền như hoa hiếm thấy đã lâu, Chương Hàm lập tức hiểu rõ, cười nói: "Chúc mừng Tứ đệ bệnh nặng khỏi hẳn, lại có thể cùng Tứ đệ muội sớm chiều cầm sắt hài hòa."
"Đại tẩu nói sao nhẹ nhàng vậy, mấy năm nay muội bị biết bao uất ức, không dễ dàng cho chàng ta chiếm tiện nghi thế đâu!" Vương Lăng liếc xéo Trần Thiện Duệ, thấy anh chàng có chút mất tự nhiên, cô nàng bèn tiến lên, giống như lúc trước ở phủ Triệu Vương ngồi dựa sát vào Chương Hàm: "Muội dẫn chàng ta tới đây tạ tội. Chưa bàn đến chuyện chàng ta làm không ít chuyện ngu xuẩn, chính là trong hôm đột nhiên phát bệnh dưới mưa, nếu không nhờ Đại ca Đại tẩu tận lực, mệnh này đã không giữ được rồi!"
Thấy Trần Thiện Duệ thật sự theo lời Vương Lăng đứng dậy định hành lễ, Chương Hàm vội vàng tiến lên không e dè tự mình nâng cánh tay tiểu thúc, lúc này mới gạt đi: "Tạ tội cái gì chứ, đó là người ngoài mới làm như vậy. Lúc trước mọi người ở kinh thành mưa gió chung thuyền sống chết có nhau, tình cảm đó còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bất luận là Thái Tử điện hạ hay ta cũng thế, vẫn luôn xem Tứ đệ và Tứ đệ muội thành người một nhà."
"Đại tẩu hai người nói không sai, mấy lời khách sáo thật không cần." Thiện Chiêu vừa vào cửa thấy Trần Thiện Duệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bèn cúi đầu tiến lên, anh bèn bước nhanh đến đón nhận, vỗ vỗ cánh tay đệ đệ cười nói: "Đừng đa lễ, sức khỏe đệ còn chưa hồi phục hẳn đâu... Tuy nhiên, nếu đệ đã có thể đứng dậy đi lại, ở nhà nghỉ ngơi suốt hơn nửa năm cũng đã đủ rồi, đừng trách ta giao việc cho đệ. Hiện giờ sắp tới lúc dời đô, rất nhiều sự tình đang chờ giải quyết, đầu tiên là binh mã ở kinh thành cần được phân loại, ai lưu kinh đóng giữ và ai mang đến phía Bắc. Tất cả đám người Trương Minh đều đi rồi, ta giao cho đệ Chiêm Sự Phủ Tả Xuân phường Tả Dụ đức Tống Nghi, đệ dẫn theo ông ta đến Binh Bộ làm cho xong chuyện này trước đã! Ừ, việc này không nên chậm trễ, hiện tại đi ngay!"
Nhìn Trần Thiện Chiêu chẳng thèm nghe phân trần kéo Trần Thiện Duệ rời phòng, Chương Hàm không khỏi mỉm cười. Thấy Vương Lăng đang trợn mắt há hốc mồm, nàng cười giải thích: "Muội đừng trách Thái Tử điện hạ nóng vội, khó khăn lắm mới thấy bộ dáng Tứ đệ không xù gai giống lúc trước, nếu không giao chuyện cho đệ ấy làm, khó tránh khỏi nhàn quá lại xảy chuyện. Để Tống tiên sinh đi theo đệ ấy không vì mục đích gì khác, chỉ vì tuy Đỗ Trung đã cùng đi Bắc tuần, nhưng ngàn vạn lần phải phòng ngừa hạng người như Đỗ Trung thứ hai chuyên châm ngòi thổi gió!"
Vương Lăng nghe Chương Hàm giải thích, đâu thể nào không hiểu rõ. Nghĩ đến hai vợ chồng tới đột nhiên mà Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm dường như rất bình thản tiếp nhận một phen biến hóa của Trần Thiện Duệ, thậm chí tìm việc cho chàng ta làm, Vương Lăng chỉ cảm thấy trong lòng vừa cảm động vừa vui sướng.
Hôm qua nàng giáo huấn Trần Thiện Duệ như vậy, thật ra mấy năm nay võ nghệ của nàng làm sao có thể không giảm sút? Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí nàng còn không biết liệu những gì học được với phụ thân từ tấm bé có phải sẽ bị mai một không còn thấy bóng dáng tăm hơi? Cũng may hiện giờ còn có cơ hội, người khác cũng nguyện ý cho bọn họ cơ hội!