Lúc này, biết được nữ nhi sinh một nhóc con mập mạp, thuyền qua Hoài An cũng nghe tin Chương Phong nhận tước vị Tuy Dương Bá, ông sửng sốt xong vỗ tay cười to: “Chương lão ca thật là song hỷ lâm môn, bản thân được phong tước lại mừng tôn tử chào đời, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì! Tốt tốt, lần này ta cũng thành ông ngoại!”
“Tiên sinh.” Chương Sưởng thấy lão sư cao hứng khiến mình cũng vui lây, cung kính gập người vái chào rồi giải thích: “Vốn dĩ mẫu thân muốn đích thân tới đón nhưng con chết sống khuyên bà chờ ở nhà. Đại tẩu thì chăm sóc Bảo ca nhi hơi bị sốt nóng, nếu không cũng muốn đích thân tới, vì thế chỉ có con đưa tiên sinh đến Binh Bộ nhận công văn.”
“Đâu cần bày trận nghênh đón rình rang như vậy làm gì, để người ta thấy thật không giống ai!” Tống Tú tài mỉm cười đánh giá trang phục của Chương Sưởng, thấy cậu ta mặc một thân trắng ngà trông đơn giản điệu thấp. Chờ đến khi hành lý dỡ xuống từ trên thuyền đặt vào xe, ông lên xe ngồi cùng Chương Sưởng rồi hỏi: “Cha trò được phong tước, vậy còn trò thế nào?”
“Con đấy à?” Chương Sưởng mặt ủ mày ê thở dài một hơi, chống cằm nói: “Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Con vốn dự định một lòng một dạ tham gia khoa cử, tính đi ứng cử kỳ thi huyện vào tháng hai sang năm, nhưng hiện tại cha đột nhiên phong Tuy Dương Bá, tuy không trở thành Thế tử như Đại ca nhưng con cũng được phong thành Huân vệ Tán kỵ xá nhân, mặc dù chỉ là bát phẩm nhưng cũng phải vào cung làm việc. Tỷ tỷ truyền lời cho con, bảo rằng nếu nắm chắc thì đi khảo thí, nếu không nắm chắc thì không cần cưỡng cầu, con thật không biết phải tính thế nào.”
“Có gì mà không biết, nếu trò đi dự kỳ thi huyện, với thân phận tân quý cộng thêm con cháu huân thích tất nhiên sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu có thể nắm chắc một lần là xong, hơn nữa thứ tự phải cao vậy thì nên đi khảo, bằng không thi rớt uổng công bị người chê cười.” Tống Tú tài thấy Chương Sưởng tức khắc bừng tỉnh ngộ ra bèn cười nhẹ: “Hơn nữa, nếu giống như trước nhà trò chỉ là ngoại thích, cho dù trò thật sự văn chương xuất sắc tài hoa hơn người, qua được ải cử nhân rồi cuối cùng muốn xuất đầu trong kỳ thi Hội thi Đình đều phải dựa vào thánh ý. Hiện giờ trò đã thành huân thích chân chính, có hoàng ân để dựa vào, thay vì miễn cưỡng điệu thấp thì không bằng thừa thế xông lên. Phải biết nếu muốn giữ im lặng thì thôi, một khi ra tiếng phải làm cho kinh người.”
“Con không để bụng có trở nên nổi bật hay không, chỉ cần có thể bảo hộ tỷ tỷ!”
Thấy Chương Sưởng ưỡn ngực nói ra một câu như vậy, Tống Tú tài không nhịn được bật cười, giống như lúc trước giảng bài cho Chương Sưởng cốc đầu cậu ta một cái: “Ngay cả Đại ca trò hiện giờ vẫn chưa có năng lực đó, cha trò cũng phải nhờ lần thắng trận này mới có chút quyền lên tiếng huống chi là trò? Thái Tử phi điện hạ có đủ mưu đủ dũng là nữ trung hào kiệt, trò không liên lụy ngài ấy đã là năng lực nhất đẳng rồi! Thôi, đừng ủ rũ cụp đuôi, thân là con cháu huân thích, trò cho rằng ba chữ "không liên lụy" dễ làm lắm sao? Trò nha, thông minh lanh lợi không sai, nhưng chỉ sợ thông minh quá coi chừng bị thông minh hại!”
Hai thầy trò nói chuyện trong chốc lát là đã tới Binh Bộ báo danh, sau đó Tống Tú tài theo Chương Sưởng đi thẳng về Chương phủ. Trước đó Chương phủ là tòa nhà Trần Thiện Chiêu khẳng khái kính tặng khi định hôn với Chương Hàm, cách phủ Triệu Vương hiện tại là phủ Yến Vương không xa. Nhưng hiện giờ Chương Phong đã thành Tuy Dương Bá, tòa nhà nhỏ kia dĩ nhiên không hợp tước vị. Hoàng đế Trần Vĩnh hào phóng thưởng cho phủ đệ, không phải nhà nào khác chính là phủ cũ của Lục An Hầu hàng năm vẫn có người tu sửa, hiện giờ hơi chỉnh đốn một chút đã rực rỡ hẳn lên. Vào đầu tháng chín người Chương gia mới dọn vào, Chương Hàm nhờ Cố gia và Công chúa Gia Hưng tiến cử một số người để Tống Thanh Doanh và Chương Sưởng tự mình sàng lọc. Hiện giờ nội viện ngoại viện đều trông khá khí thế, Tống Tú tài một đường đi vào cũng rất hài lòng.
Gặp bà thông gia Lưu thị rồi thấy nữ nhi ôm cháu ngoại, Tống Tú tài chẳng thèm để ý chuẩn bị cho buổi triệu kiến mà trước tiên lo tắm gội thay thường phục mặc nhà, sau đó xách Chương Sưởng vào thư phòng, từ đầu chí cuối dò hỏi đủ loại biến động trong triều ngoài triều khi ông không ở kinh thành. Chương Sưởng vốn là loại thích nói, thế mà cũng không chịu nổi Tống tú tài hỏi cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ngay cả chi tiết cực kỳ li ti. Một hỏi một đáp suốt một canh giờ rưỡi khiến Chương Sưởng miệng khô lưỡi khô, nốc hết ba chén trà lớn.
“Rốt cuộc không ở kinh thành nên cách sóng gió khá xa, không ngờ lại tới nông nỗi này...”
“Phải rồi tiên sinh, tỷ tỷ có hỏi qua chuyện của ngài!” Chương Sưởng thấy Tống Tú tài lập tức ngẩng đầu, cậu ta nhún vai nói: “Nhưng con chỉ biết tiên sinh có học vấn cao, kinh, sử, tử, tập không gì không rành, lại có tay viết chữ rồng bay phượng múa, còn chuyện khác con chẳng biết gì, cho nên chỉ có thể báo cáo từ đầu chí cuối như vậy cho tỷ tỷ.”
“Cái thằng nhóc này giỏi nhỉ, cố ý chọc thêm phiền toái cho ta!”
Tống Tú tài vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt lườm Chương Sưởng đang tủm tỉm. Ông biết nếu Chương Hàm sinh lòng nghi ngờ thì Đông Cung Thái Tử tất nhiên sẽ tìm mọi cách đi tra, còn phần những người khác càng không cần phải nói. Chỉ vì lúc trước tình thế quá mức nguy cấp, trừ phi chia quân thành hai đường bổ sung cho nhau nếu không đâu thể chỉnh được thế cờ chết, bằng không ông chẳng đưa ra hạ sách này. Ông không thể giấu được các tướng lãnh của Khai Bình, còn Chương Phong thì lại quá mức bướng bỉnh, cứ nói trận thắng này hoàn toàn là công lao của Tống thông gia không thể mạt sát. Ông lại không thắng nổi tính tình cố chấp của Chương Phong đành phải viết một bản tấu chương trần tình, hiện giờ xem ra dường như có chút chơi lớn, chính mình bị Thiên Tử triệu hồi!
Tống Tú tài đang do dự suy tính xem rốt cuộc bị người tra ra bao nhiêu phần, gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, theo sát là giọng nữ nhi: “Cha, Sưởng đệ, bên ngoài có người trong cung phái tới, Hoàng Thượng triệu kiến!”
Nhanh vậy!
Chương Sưởng hết hồn, Tống Tú tài cũng hơi giật mình. Hai thầy trò liếc nhau, Chương Sưởng vội đứng dậy hai ba bước phóng ra mở hé cửa hỏi: “Đại tẩu, bao nhiêu người tới, họ nói thế nào?”
“Chỉ có một người, nhìn phục sức khí độ có vẻ không giống nội thị tầm thường, hẳn là người có uy tín danh dự ở Ngự tiền.” Tống Thanh Doanh lo lắng nhìn thoáng qua phụ thân, vẻ mặt dường như muốn nói lại thôi. Nhớ tới mẫu thân vốn muốn ở bên ngoài nhưng chịu không nổi Lưu thị luôn mãi mời mọc, hơn nữa một người sống một mình không tiện cho nên vẫn luôn ở tại Chương gia, cuối cùng Tống Thanh Doanh vẫn dặn dò: “Cha, ngàn vạn lần đừng cố chấp nhé!”
“Biết biết.”
Người đã tới đón nên Tống Tú tài lại thay áo dài xanh lá, mang đôi giày vải đen không mới không cũ rồi lập tức đi ra chính sảnh. Lúc này Chương Sưởng đang tiếp khách, thấy ông tới bèn cáo tội một tiếng rồi ra đón, sau đó dùng thanh âm không thể nghe được nhắc nhở: “Tiên sinh, ngàn vạn lần phải cẩn thận, người này là Tổng quản sự Mã Thành của Càn Thanh Cung!”
Biết được hóa ra là Đai tổng quản Ngự tiền tới truyền triệu, Tống Tú tài dĩ nhiên càng thêm cảnh giác. Ngồi xe ngựa ra khỏi Chương phủ, ông không tùy tiện lôi kéo làm quen mà chỉ khéo léo quan sát sắc mặt biểu cảm của người đi cùng. Thấy Mã Thành giống như đang nhìn thẳng nhưng khóe mắt vẫn đánh giá mình, còn mấy tiểu nội thị cũng thế, ông làm sao không hiểu đi một chuyến này mình sẽ thành người nổi tiếng, dĩ nhiên càng cẩn thận hơn. Đợi vào cung đi thẳng qua Ngọ môn, rồi không phải đến Văn Hoa Điện để thảo luận chính sự mà lập tức một đường đến Càn Thanh Môn mới dừng lại, trong lòng ông càng kinh ngạc hơn.
Được triệu kiến nội cung là điều hiếm có trong các triều đại! Ông có tài đức gì mà có thể khiến Hoàng đế phá lệ như vậy?
Cuối cùng bên trong truyền triệu ông đi vào, Tống Tú tài bèn cố đè nén cảm giác bất an ẩn ẩn nổi lên. Bước vào chính điện Càn Thanh Cung, ông nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, chú ý tới trên bảo tọa ngồi một người, bên cạnh còn một thanh niên mặc áo bào đỏ đứng hầu, rõ ràng là Đông Cung Thái Tử Trần Thiện Chiêu đã gặp qua một lần. Tống Tú tài tức khắc an tâm hơn chút, hành lễ tham kiến: “Học sinh Tống Nghi, bái kiến Hoàng Thượng!”
“Tống Nghi... Thành ngữ có câu "Tiểu ẩn ẩn vu dã. Trung ẩn ẩn vu thị. Đại ẩn ẩn vu triều", không ngờ bên người trẫm có một đại ẩn sĩ như vậy!”
“Hoàng Thượng tán thưởng, học sinh vạn lần không dám nhận. Học sinh chỉ được Tuy Dương Bá mời phụ trợ làm chút chuyện giấy tờ, không dám nói là đại ẩn sĩ. Trước đây học sinh đã phí biết bao thời gian ở khoa trường mà ngay cả vị trí Cử nhân cũng chưa thi đậu, cho nên tuyệt vọng không còn trông cậy vào đường công danh. May mà Chương đại nhân không quên tình nghĩa năm xưa vẫn nguyện ý kết thông gia, cho nên học sinh cứ thế đi theo Chương đại nhân.”
Trần Vĩnh quan sát vị Tú tài có phần huyền thoại này, thấy ông ta ước chừng bốn mươi sáu, tóc mai điểm bạc, có lẽ do sống khắc khổ ở Khai Bình mấy năm nên trông hơi già nua, nhưng xem cách giơ tay nhấc chân vẫn nhìn ra khí chất văn nhã tuấn dật, không hề giống hình thượng một quân sư định ra hiểm kế. Nghĩ đến Đỗ Trung đi Quy Đức phủ tra xét người này, chỉ nói là từ Thiểm Tây chuyển đến sống ở đó, thiết lập trường tư thục dạy học, Chương Sưởng là học trò trong trường, ngay cả đại danh Chương Phong Chương Thịnh Chương Sưởng đều do Tống Nghi đặt cho, quan hệ thân cận cũng hợp tình hợp lý. Rốt cuộc đâu ai có thể ngờ Chương gia sẽ thăng tiến như diều gặp gió đến thế! Hơn nữa, thời điểm Chương Phong phái người đi đón một nhà Tống Nghi, nghe nói vị Tú tài này đã đắc tội tân nhiệm Tri phủ địa phương, đủ thấy không có lai lịch gì lớn.
“Nếu ngươi có thể giúp đỡ Chương Phong, vậy đã đọc qua binh thư?”
“Trước đây học sinh đã đọc qua mấy bộ binh thư như Lý Vệ Công vấn đối, Thần cơ đối địch Thái Bạch Âm Kinh, Hoàng Thạch Công Tam lược, nhưng chân chính vận dụng khi ra trận thì nhờ vào mấy năm nay theo Chương đại nhân trấn thủ Khai Bình. Thật sự học sinh chỉ đưa ra chủ ý, chân chính có thể mã đáo thành công đều nhờ Chương đại nhân dùng thân mạo hiểm. Chương đại nhân chỉ vì tạ ơn học sinh có quan hệ thông gia nhiều năm đi theo lao khổ, cho nên quảng cáo rùm beng một chút mà thôi.”
Trần Vĩnh tuyển chọn vài binh pháp trong mấy quyển sách kia khảo hạch xem sao, thấy Tống Nghi quả nhiên đối đáp trôi chảy, xác thật có chút hiểu biết về dụng binh quân lược nhưng đa số chỉ là lý luận suông. Vì vậy có thể thấy được trận đánh này có thể thành công, yếu tố may mắn đúng thời vận cũng chiếm phần không nhỏ, ngài nhớ tới lời thỉnh cầu của Trần Thiện Chiêu lúc nãy bèn cân nhắc một lát rồi nói: “Nếu ngươi chỉ thi đỗ đến Tú tài, trẫm sẽ ban cho ngươi công danh Cử nhân, làm Chiêm Sự Phủ Tả Tán thiện cho Đông Cung, vị trí tòng lục phẩm, giảng đọc binh thư cho Thái Tử.”
Tống Nghi giật nảy mình, cuống quít tạ ơn không ngừng. Khi lui ra ngoài, ông nhìn lướt qua Trần Thiện Chiêu sắc mặt vui mừng đứng hầu bên cạnh Hoàng đế, thầm nghĩ vị Thái Tử này đã ngây ngốc một mình ở kinh thành suốt bao nhiêu năm, vô cùng thâm trầm che giấu tài năng của bản thân, hiện giờ lại quang minh chính đại thỉnh cầu Hoàng đế để ông làm thuộc quan cho Đông Cung, không khỏi nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Ông ở Ngự tiền đã dùng kỹ xảo bậc nhất để giấu tài, lừa gạt được Hoàng đế nhưng có lẽ không thể gạt được người cũng có kinh nghiệm ẩn thân như Trần Thiện Chiêu. Nhưng quá khứ của ông... coi bộ Hoàng đế cũng chưa điều tra ra, đoán chừng Trần Thiện Chiêu cũng chưa thể biết mới đúng! Huống chi, thuộc quan cho Đông Cung trước đây vẫn luôn chưa thành lập, lần này ông lại được đưa vào chức vị này, chẳng lẽ hiện giờ Hoàng đế đã hạ quyết tâm?
Tiểu ẩn ẩn vu dã; Trung ẩn ẩn vu thị; Đại ẩn ẩn vu triều:
Câu này ý nói người sống ẩn dật kém nhất thì trốn trong rừng sâu để lánh đời; người sống ẩn dật bậc trung thì ẩn thân giữa phố chợ xô bồ mà không bị lây nhiễm; người sống ẩn dật giỏi nhất có thể ẩn giấu tài năng trong chốn quan trường nơi mà ai cũng muốn ngoi lên cao.